8.21.2016

MTTSCTQVH: Chương 46

Chương 46: Khu chờ

cho

Lúc xe hai người Hạ Tử Trọng chạy về căn cứ theo hướng Bắc, thì bên cửa Đông tang thi đang dần dần tụ tập ngày càng nhiều. Vài con tang thi biến dị hệ lực lượng thế nhưng cưỡng chế kéo gãy cả cánh cửa  xe, trực tiếp trảo người bên trong ra!
Tận mắt thấy một màn như thế, mọi người sợ hãi quá độ, từ trong xe chạy tán loạn ra ngoài, chẳng thèm phân biệt phương hướng mà cứ đâm thẳng vào cửa Đông, nháy mắt loạn thành một đoàn.
Ngay khi hai người Hạ Tử Trọng đến được cửa Bắc, trải qua quá trình đăng ký, phun thuốc tiêu độc xe, vào ‘Ô’ được chỉ định để chờ một đêm, ngày mai mới được vào thành, bỗng nhiên nghe được tiếng đại pháo*, tiếng súng máy*… từ cửa Đông truyền đến.
Từng đợt khói thuốc súng theo làn gió mỏng manh dần dần khuếch tán ra bốn phương tám hướng, ngay khi ngửi đến mùi thuốc súng, những người vốn đang oán giận, chửi rủa ồn áo kia nháy mắt mặt trắng bệch, im thim thít, chẳng một ai dám lên tiếng.
Người trực tiếp đến cửa Bắc đa phần đều là người biết tin tức căn cứ cho người tiếp nhập theo cửa này hoặc là người đi làm nhiệm vụ tìm vật tư bên ngoài trở về. Bọn họ hoặc ít hoặc nhiều đều biết một vài quy củ cơn bản, cũng chính mắt nhìn thấy người không theo quy định, muốn xông thẳng vào đều bị binh lính trực tiếp bắn bỏ, lúc này lúc nghe tiếng súng pháo vang lên càng không dám hó hé gì cả.
Về phần hai người Hạ Tử Trọng, mỗi người mang một cái ba lô, còn Bạch Cầu được Phương Hách hạ giọng dỗ giành cả nửa ngày mới chịu ở yên trong không gian. Lúc này, hai người mặc trang phục khá dày, kín cả người, trên mặt đeo khẩu trang, mắt mang kính đen, đầu còn đội nón. Cùng tạo hình vũ trang hạng nặng tương tự mấy người khác lúc ra ngoài làm nhiệm vụ, hiện đang ngồi ở ‘Ô’ được chỉ định trong khu chờ để cách ly, cũng không quá làm người chú ý.
Khu vực họ đang ngồi là nơi dành cho người làm nhiệm vụ bên ngoài trở về, cách đó không xa là chiếc xe của họ đang được nhân viên công tác tỉ mỉ khử trùng tiêu độc, khoảng một thời gian nữa mới được lái xe hồi căn cứ, thủ tục so với người mới đến nương tựa ít hơn rất nhiều rồi.
Trên xe, vài ‘Chiến lợi phẩm’ đã sớm được công tác viên đang ký vào sổ, ấn theo qui định thu đi phần thuộc về căn cứ, hôm nay ước chừng chỉ còn lại một phần tư thôi — theo quy định, căn cứ chỉ thu của người làm nhiệm vụ trở về là 1/5 tổng lượng vật tư, nhưng khi áp dụng vào thực tế… Mọi người đều hiểu, có thể lưu lại hai ba phần tư thì hai người Hạ Tử Trọng cũng xem là có lời rồi.
Bọn họ mang về phần lớn đều là đồ hộp quân nhu sắp hết hạn, cùng đệm chăn, mì ăn liền cộng thêm mấy lô giấy vệ sinh. Công tác viên chịu trách nhiệm thu vật tư đều chú ý vào đồ ăn, chăn bông, còn giấy vệ sinh chỉ là thuận tay cầm luôn thôi, hôm nay những người sống sót đối với thứ này không quá hứng thú.
Hạ Tử Trọng trong lòng âm thầm cười lạnh, để xem đến khi căn cứ xác nhận phần lớn thực vật đều chết héo, lúc đó lấy gì sản xuất giấy vệ sinh, hừ hừ, khi ấy đừng khóc thét nha.
Hôm nay, khoảng 4h chiều mới về tới nơi này, sau đó đi đăng ký, tiến vào khu chờ thì khoảng 4h30, bọn họ phải ở chỗ này cho đến 4h30 chiều mai mới được tiến vào căn cứ.
Hạ Tử Trọng đặt ba lô ở sau lưng hai người, cùng Phương Hách giả bộ đưa ta vào bên trong lục lục, lấy ra hai túi vải đen khá lớn. Hai túi này không biết thu vào lúc nào, hiện được Phương Hách chứa cơm nắm lúc làm xong.
Cơm nắm vốn đã được đặt trong túi chân không* rồi, túi vải đen này chủ yếu dùng để che mắt người khác thôi, không để ai thấy bên trong đựng cái gì.
Lại lần nữa đưa tay vào không gian lấy ra một cái bình giữa ấm*, bên trong đựng canh móng heo hầm đậu xanh*, là Phương Hách đã làm trước đó.
Canh tuy còn hơi ấm, nhưng mùi thơm không truyền đi xa được, cơm nắm đã để nguội mới để vào kho, cũng sẽ không tản mát hương khí mê người phía ngoài.
Hai người giả vờ giả vịt như thế mà chuẩn bị ăn cơm, trong ba lô mỗi người đều có chứa gối đệm mềm mại để hai người dựa vào nghỉ ngơi, chờ một lát cơm nước xong xuôi, buổi tối lúc nghỉ ngơi có thể dùng ba lô che khuất mà lấy ra thảm mềm* đắp ngủ, có không gian trong thời mạt thế thật rất tuyệt..
Người ở khu chờ không giống mấy người mới đến cách đó không xa tại khu cách ly, người ở đó luôn sợ hãi lo lắng, so với người ở đây có vẻ thản nhiên hơn nhiều. trong khu chờ, phân lớn họ đều ngồi yên tại vị trí của mình lúc được chỉ định, thỉnh thoảng còn thấp giọng trò chuyện vài câu, chờ cho đến hết giờ cách ly mới tiến vào căn cứ.
Hai người cúi đầu ăn cơm tối, lâu lâu uống chút canh, đến khi no khoảng bảy tám phần thì phía không xa cách đó bỗng nhiên nháo nào lên.
Một người trong khu chờ đột nhiên bắt đầu xuất hiện dị biến, làn da dần dần trở nên xám xanh, móng tay dài ra, hai mắt trợn trắng, yết hầu phát ra thanh âm “Ô, ô…”.
Còn không đợi người chờ chung trong ô đó thét lên, “Pằng”, một tiếng súng vang lên, người bắn tỉa trên thành cao phụ trách phiên trực đã nhanh gọn lẹ bắt chết con tang thi đó.
Người nhà tên đó lúc này mới có cơ hội thất thanh khóc rống, la hét ầm lên.
Đa số người trong khu chờ này đều giương mắt lạnh nhìn, còn người gần xung quanh đó có chút rối loạn, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh. Một nhóm quân nhân mặc đồ đồ phòng hộ đặc thù vội vàng đi ra, trong đó có mấy người cầm súng cảnh giác xung quanh. Một người bước tới gần xác tang thi, sau khi xác nhận nó đã chết thật sự, mới giơ tay ra sau, ra lệnh:
“Kéo đi.”
Người nhà tên đó tuy đau lòng, khổ sở, nhưng lại không một ai dám đi ngăn trở.
Một quân nhân khác đứng ra nói:
“Các người sẽ được thiết lập lại thời gian chờ, phải đợi thêm 24h nữa.”
Một người trong đó kháng nghị:
“Dựa vào cái gì chứ?!”
“Dựa vào các người là bạn đồng hành với con tang thi đó.” Nói xong, người nọ lạnh lùng quét mắt nhìn chung quanh,“Bạn đồng hành với nhau được chỉ định chung một ô chờ, đợi qua 24h, trong quá trình chờ nếu có người bị đồng hóa thành tang thi thì người tại ô đó một lần nữa xác lập lại thời gian chờ.”
“Nhưng chúng tôi cùng người nọ đó không có tiếp xúc mà?! Có thể không chờ cùng một chỗ hay không?” Một người trong đó chỉ về phía mấy người đang ôm nhau khóc rống kia nói, tên vừa chết rõ ràng là thân nhân, bạn bè của mấy người kia mà, bọn họ bất quá chỉ tiện đường đi cùng nhau thôi, sao lại bị liên lụy mà lãng phí thời gian thế này!
“Vậy cậu có thể đi tìm công tác viên đăng ký lại để đổi ô chờ khác, bất quá nếu đăng ký lại thì thời gian cũng thiết lập lại từ đầu.” Người nọ nói xong, xoay người đi về hướng căn cứ.
Cuối cùng, những người đó vẫn náo loạn, là hét để đổi vị trí khác, phòng hờ nhóm người kia có người lại biến thành tang thi hại họ, một công tác viên đi qua, lần nữa giúp họ phân phối ô mới.
Phương Hách từ xa nhìn đến, thấy những người đó ly khai ô ban đầu, mà mấy người bi mất đi thân nhân kia đang suy sụp nương tựa nhau cùng vào một góc hẻo lánh trong ô — cách xa chỗ mà con tang thi kia vừa chết. Trong lòng nhất thời nổi lên tư vị không rõ, chỉ có thể âm thầm thở dài mà thôi.
Một tấm thảm được đắp lên người, bên tai nghe được thanh âm trầm thấp của Hạ Tử Trọng:
“Ngủ một giấc đi.”
“Còn trực đêm tối nay……”
Hạ Tử Trọng suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
“Em trước ngủ, nửa đêm anh gọi dậy.” Người ở ô của mình đều phân chia người trực đêm, tuy trong xe họ đều là đồ dùng để ngụy trang, nhưng so với thu nhập của người khác không ít hơn bao nhiêu, vẫn cẩn thận một chút mới tốt.
Phương Hách gật gật đầu, đắp kín thảm mềm, gối đầu lên đùi Hạ Tử Trọng nằm xuống:
“Nửa đêm nhớ kêu em dậy, không cho một mình trực đâu đấy.”
Tay Hạ Tử Trọng chui vào thảm nắm chặt tay cậu, khẽ cười, cúi thấp đầu ghé vào tai cậu nói:
“Tiếc thật, tối nay không thể tu luyện được a.”
Phương Hách lập tức đỏ mặt, liền nhắm mắt lại, gối đầu lên đùi anh chuẩn bị ngủ.
Hạ Tử Trọng lẳng lặng tựa người vào hai ba lô lớn phía sau, tầm mắt thỉnh thoảng đảo qua xe nhà mình cùng khu vực lân cận. Đã lâu rồi không qua đêm trong hoàn cảnh này, từ lúc có không gian, anh và Phương Hách trong mạt thế nhưng vẫn sinh hoạt nhàn nhã đến mức nhân thần cộng phẫn, có thể trong những ngày ăn bữa nay lo ngày mai thế này mà có được tùy thân không gian như thế ngoại đào viên kia, thật không hiểu anh tu luyện mấy kiếp mới được a.
Ngón tay lướt nhẹ trên gương mặt nhu hòa đang ngủ say của Phương Hách, còn được một người như thế này luôn theo bên cạnh mình không rời không bỏ, cũng đồng dạng tích phúc bao nhiêu đời nữa đây……
Đang lúc cảm khái, mơ hồ nghe được xa xa có tiếng người truyền đến. Quay đầu nhìn sang chỗ lối đi, nhìn thấy một đám người lục tục đi đến. Đa phần họ đều mang vẻ mặt thấp thỏm, khẩn trương, quần áo trên người cũng ít nhiều có chút hỗn độn, không ít người đều dính máu me bê bếch.
Khu chờ này tuy rằng cũng cho phép người bị thương tiến vào, nhưng lại không thể cho vào cùng một nơi với người thường được. Người có thương tích đều phải đến nơi chuyên môn để chờ, hơn nữa cùng người khác bất đồng là, bọn họ ít nhất phải đợi hơn ba mươi tiếng mới có thể vào căn cứ — còn phải có người chuyên môn kiểm tra qua vết thương của họ có bị biến dị hay không.
Nếu miệng vết thương của người chuyển sang màu đen, chảy mủ, thậm chí có mùi tanh hôi khó ngửi, thì ngay cả khu chờ ba mươi mấy tiếng kia cũng không được vào.
Hạ Tử Trọng nghi hoặc nhìn quanh một chút, đến khi một nhóm người đó tới chờ khu, tiến vào ô được chỉ định ngồi chờ mới biết được thân phận của bọn họ — đây là những người bị tang thi chặn đánh ở cửa Đông. Khi đó, không ít người như bọn họ đều bỏ xe chạy thục mạng, vết thương đều do lúc chạy ngoài ý muốn mới có, nếu chạy chậm thì bị tang thi xe xác, hoặc là bị đồng hóa trở thành tang thi mới; chạy mau một chút thì gặp được quân đội cứu trợ, mới miễn miễn cưỡng cưỡng một đường đi đến được nơi này chuẩn bị tiến vào căn cứ.
Hạ Tử Trọng nhìn nơi đó mấy lần sau đó không thèm chú ý nữa, sắc trời rất tối chẳng thấy rõ được bộ dáng ai cả, khoảng cách lại khá xa nên càng không có khả năng nghe được mấy người đó kể lại tình huống lúc chiều.
Ước chừng 2h sáng, hai người thay ca, Hạ Tử Trọng mới thư sướng gối lên đùi Phương Hách, mỉm cười nhìn cậu mơ mơ màng màng dụi mắt.
“Ngủ đi, sáng mai em kêu anh dậy.” Phương Hách ngáp một cái, mới quay đầu nhìn nhìn xe nhà mình — rất tốt, không có vấn đề gì. Lại cúi đầu nhìn xuống Hạ Tử Trọng, lại bị anh kéo cúi người xuống, hôn lên môi cậu một cái.
“Mau ngủ đi.” Có chút kích động nhìn xung quanh, may quá, trời đang tối nên không ai nhìn thấy động tác mờ ám hồi nãy của họ.
Hạ Tử Trọng thấp giọng nở nụ cười, ngực khẽ rung vì cười, khiến Phương Hách mặt đỏ muốn xuất huyết.
“Ừ, anh ngủ đây.” Đứa ngốc này đến giờ mà còn lo lắng bị người ta nhìn thấy, cậu vẫn không hiểu sao, cái gì mà luân thường đạo lý, cái gì mà trật tự đạo đức, đã sớm mục nát cả rồi, chẳng ai thèm để ý nữa đâu.
Đừng nói đồng tính luyến ái, nếu bắt gặp bên đường làm tình tay ba tay tư, mọi người cũng có thể thờ ơ lạnh nhạt đối mặt.
Sáng hôm sau, tiết trời vẫn mờ mịt mông lung như trước, nhưng một chút ánh sáng đó vẫn có thể đánh thức Hạ Tử Trọng từ giấc ngủ say, anh mở to mắt, liền thấy Phương Hách đang xem sách cúi đầu nhìn mình.
“Tỉnh rồi sao? Anh đói bụng không?”
“Còn chưa đói, mấy giờ rồi?”
“Hơn 8h.” Nói, Phương Hách bỗng nhiên liếc qua một hướng, lấy sách che nửa mặt, thấp giọng nói:
“Tử trọng, cái người bên kia á…… Anh nhìn xem có phải em họ không?”
Em họ? Hứa Lỵ Lỵ?
Chú thích:
Đại pháo 
Súng máy 
Túi chân không 
Bình giữ ấm 
Canh móng heo hầm đậu xanh 
Thảm mềm 



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét