8.30.2016

MTTSCTQVH: Chương 51

Chương 51: Đậu Đậu bí ẩn hành động

hanhDong1

“Nó có thể ẩn thân?!”
“Không phải, là đổi sang màu trong suốt!” Hạ Tử Trọng không còn muốn tiếp tục ăn cơm, đem đĩa cơm đặt vào khay để qua một bên, cẩn thận quan sát Đậu Đậu bỗng nhiên ‘Biến mất’ kia.
Đậu Đậu vẫn luôn ở trước mắt hai người, hoặc là nói bộ dáng hiện tại của nó hai người vẫn có thể thấy được, nhưng bởi vì toàn bộ thân thể đổi thành màu giống như nước, cho nên nếu theo khía cạnh nào đó nhìn qua thì gần như trong suốt. Nhưng loại trong suốt này không quá hoàn hảo, không quá chút ý thì còn tốt, nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát là có thể thông qua tia sáng vặn vẹo mập mờ kia để có thể nhận ra hình dáng mơ hồ của nó.
“Nói không chừng…… Có thể được nha!” Hai người đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt gật đầu.
Đến nửa đêm, một quả cầu quỷ dị trong suốt từ một căn biệt thự nào đó phóng như bay theo hướng cửa Nam.
“Phốc, phốc, phốc …”
“Ê? Nghe tiếng gì không?” Một tên lính đang tuần tra bỗng nhiên đứng lại, nắm chặt súng trong tay hỏi người bên cạnh.
“Có thể cậu nghe lầm?”
“Tiếng chim kêu sao?”
“Con chim nào rãnh mà đi kêu giờ này hả? Nghe khá giống tiếng trò chơi điện tử.”
“Lúc này là lúc nào mà có người chơi điện tử?”
“Điện trong căn cứ có hạn, nhà ai còn có thể xa xỉ như thế, hơn nửa đêm còn chơi điện tử?”
Cả đoàn người tản ra cẩn thận tìm tòi xung quanh nửa ngày, cũng không thể tìm ra đó là tiếng kỳ quái gì — hôm nay, thực vật trong và ngoài căn cứ trên cơ bản đều chết héo hàng loạt, trong đây ngoại trừ nhà dân thì chẳng còn bất cứ thứ gì cao cao nữa, tất nhiên cả chim cũng không có.
Tìm kiếm nửa ngày cũng không thể phát hiện có thứ gì bất thường, mấy binh lính này đành xem như là mình bị ù tai, nghe lầm — tuy rằng một đám người đều bị u tai nghe lầm thế kia làm người sởn cả tóc gáy, nhưng hiện tại là thế đạo nào rồi, ngay cả người còn có thể biến thành tang thi ăn thịt người, cho dù nghe được tiếng gì kỳ lạ cũng không quá ngạc nhiên đến mức không chấp nhận nổi.
Chỗ họ vừa đi khoảng chừng 5 phút sau, một góc trong tối, không khí bỗng nhiên vặn vẹo một chút, một cái gì đó làm người ta không thể thấy rõ hình dạng của nó đột nhiên xuất hiện.
Nó lơ lửng giữa không trung xoay trái xoay phải xem xét, xác nhận xung quanh không có ai sau đó mới lần nữa “Phốc, phốc, phốc…”  nhảy theo hướng cửa Nam vọt tới.
Một chiếc xe tải vận chuyển tro cốt từ lò thiêu chạy đến cửa Nam, đám người chạy nạn ở khu chờ nơi cửa Bắc lâu lâu sẽ có người đột nhiên biến thành tang thi, số lượng tuy không nhiều như trước, nhưng cũng vì thế mà lò thiêu trong căn cứ mỗi ngày ít nhất sẽ nổi lửa vài lần, công tác vận chuyển tro cốt vẫn còn tồn tại.
Người ngồi ở ghế phó lái dụi dụi mắt, tùy ý nhìn vào kính chiếu hậu, hình như mơ hồ nhìn thấy không khí phía sau có chút vặn vẹo:
“A?!”
“Làm sao vậy?” Tài xế vội vàng hỏi. Bọn họ cũng là người sống sót nương nhờ căn cứ, bởi vì công tác vận chuyển tro cốt này thu nhập tương đối cao nên mới đến nhận lấy. Dù sao đây cũng không phải công việc tốt đẹp gì, đặc biệt là mấy ‘Thi thể’ này, bản thân nó đã rất tà môn, bởi vậy hai người trong lúc làm vẫn luôn luôn có loại lạnh sởn tóc gáy, thần kinh cũng theo đó mà duy trì trạng thái căng chặt.
“Không có gì…… có thể do tôi hoa mắt thôi.” Tên ngồi phó lái không quá xác định dụi dụi mắt, cuối cùng gã giống như xác định lại lần nữa, chỉ là cảm giác vẫn thấy…… Không khí giống như vặn vẹo xoay chuyển một chút thì phải?
“Cái gì thế, đừng có hù tôi, ngữ khí không chắc chắn thế…… Đến cùng là thấy cái gì vậy?” Gã tài xế cảm thấy hai chân đang nhũn ra rồi, cái cảm giác không thể nhìn thấy cái gì thế này còn ghê hơn chính mắt nhìn thấy nữa, làm người ta tóc tai dựng đứng!!
“Không, không phải thứ kia…… Giống như trong nhà nhóm lửa, nhiệt lượng làm không khí hơi vặn vẹo ấy.” Gã kia nghĩ nghĩ, khẳng định vỗ đùi,“Đúng thế! Chính là cái loại cảm giác đó, lúc đốt lò sưởi bên cửa sổ vào đông cũng như thế? Chính là nhiệt lượng làm không khí lung lay vặn xoắn một chút !”
Gã tài xế đầu tiên là ngẩn người, sau đó biểu tình có chút vặn vẹo:
“Nói không chừng mưa bên cửa sổ… Gan  mày cũng quá nhỏ rồi? Cả thế mà cũng kinh sợ?”
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Vừa rồi là hoa mắt, tại ông cứ bắt ép tôi phải nói mà!” Hai người vừa cãi nhau vừa lái xe ra cửa Nam.
Còn Đậu Đậu thoải mái đến híp mắt, cứ nằm ì trên đầu xe tải kéo tro cốt khẽ lắt lư lay động, chịu gió lạnh đêm hôm a. Mãi đến khi xe ngừng lại, thấy đuôi xe bắt đầu nghiêng đổ xuống hố, lúc này nó mới “Phốc” mà nhảy đến một nơi khuất người, tiến vào không gian.
“Đến rồi sao?” Vừa vào, Đậu Đậu đã được phép phép bắt đầu híp mắt hưởng thụ ‘Ma ma’ ôn nhu vuốt ve săn sóc.
Hạ Tử Trọng tính toán một chút thời gian, khoảng nửa tiếng sau, đúng 2h sáng mởi để Đậu Đậu lần 2 ra không gian, đến đó xác nhận không ai mới vào mang anh ra ngoài.
Hạ Tử Trọng mặc một bộ đồ màu đen từ đầu đến chân, kiểm tra xung quanh không ai, chờ đèn pha quét qua khu này xong mới bắt đầu khởi công. Bởi vì trước đây đã từng vận chuyển tro cốt 2 ngày, cho nên Hạ Tử Trọng biết khá rõ vị trí hố chôn lấp tro cốt. Thừa dịp đêm tối âm u, lặng lẽ đi đến cái hô to trước đây, nay đã không thể nhìn ra bộ dáng ban đầu rồi, bèn tháo bao tay ra, bắt đầu làm việc.
Suốt cả buổi tối, Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách liên tục thay phiên nhau để Đậu Đậu mang ra vào không gian, cho đến lúc hao hết tinh thuần lực của cả hai mới thôi — bọn họ lợi dụng quy tắc của không gian, mỗi lần đổi người sẽ để đối phương mang ra mình đến biệt thự để đánh dấu trước, sau đó mới để Đậu Đậu mang đến hố tro, người hao hết tinh thần lực thì tranh thủ lúc người kia được Đậu Đậu mang sang hố tro mà từ biệt thự vào không gian nghĩ ngơi, uống nước giếng khôi tinh thần lực, cứ như thế luân phiên liên tục thu thập tinh hạch.
Bầu trời không gian đều bị bao trùm bởi tầng ánh sáng trong suốt ẩn ẩn 7 sắc cầu vồng kia, cùng những ngôi sao trên cao hòa làm một tựa như pháo hoa nở rộ trong đêm, đẹp đến kinh tâm động phách, mơ hồ làm người rơi vào mộng ảo.
Điều duy nhất khiến hai người tiếc nuối chính là, lần này phát động đại quy mô thu thập tinh hạch như thế mà toàn bộ không gian không có xuất hiện màn sương trắng như lúc trước. Không biết cần bao nhiêu tinh hạch như thế mới có thể làm thăng cấp lần nữa đây?  
Hai người phải mất 2 buổi tối, mới miễn cưỡng đem toàn bộ hố trong căn cứ sàng qua một lần, hai ngày này hai người ban ngày ngủ đến quê cả trời đất, buổi tối mới lần lượt ra ngoài càn quét tinh hạch. Trừ thời gian đó ra, họ đều sẽ dành chút thời gian để song tu, luyện công phu, cùng với thu thập, xử lý hoa quả trong không gian.
Rau dưa, hoa quả trong không gian một khi tới mùa thu hoạch là làm hai người bận đến đầu tắc mặt tối. May mà số lượng này nọ tuy tích lũy ngày càng đáng sợ, nhưng có không ít gia cầm gia súc có thể xử lý giúp bớt cho hai người, cũng không đến mức chồng chất thành núi. Phương Hách còn thừa dịp ánh nắng vào ban ngày trong không gian đem hoa quả tươi ngon làm trái cây khô, phân biệt cho vào mấy tui nhỏ, đem vào kho, chuẩn bị lấy ra ngoài ăn từ từ.
Phần lớn thời gian lúc hai người ra ngoài đều hành động một mình, nhưng trên đường khó tránh khỏi gặp người khác. Vài lần trước cùng người khác chung sống khiến Phương Hách phát giác rất nhiều chuyện bất tiện, nhất là hoa quả, tuy rằng có thể cắt thành nhiều khối nhỏ cho vào túi, thậm chí có thể để vào túi vải ngụy trang không khiến người chú ý, nhưng đến khi ăn, mùi thơm của nó vẫn cứ lan tỏa ra ngoài, rất khó để che dấu. Lúc này cậu mới nghĩ đến việc lấy một phần hoa quả chế biến thành đồ khô, thuận tiện giải quyết vấn đề khi ở bên ngoài.
Ngoài ra, cậu còn làm khá nhiều thịt bò khô, thịt heo khô, chà bông và nhiều đồ ăn vặt khác để trên kệ dưới kho.  
Việc tinh hạch khiến họ chậm trễ mất hai ngày, sau đó họ chuẩn bị đến sảnh phân bố nhiệm vụ nhìn một chút, xem thử có loại nào thích hợp để làm không, thuận tiện kiếm thêm ít vật tư luôn.
Hiện tại, số lượng tiểu đội trong căn cứ A có khá nhiều, nhưng phần lớn đều là những tổ đội lâm thời, còn có chưa trải qua quá trình tôi luyện lâu dài. Mỗi đội hoặc nhiều hoặc ít cũng xảy ra chuyện hợp tác không ăn ý. Thế giới bên ngoài lại thập phần nguy hiểm, trừ phi cùng quân đội hợp tác, bằng không rất khó có hiệu suất cao.
Phương Hách cùng Hạ Tử Trọng lướt nhẹ nhiệm vụ trong máy tính bảng lớn ở đại sảnh, Phương Hách chỉ vào một cái ở đó:
“Đây là đi khu thương nghiệp phía Nam nội thành, cách nơi chúng ta đi trước đó cũng tương đối gần.” Hiện tại, hai người họ cũng không cần thêm vật tư gì cả, duy nhất tương đối khuyết thiếu là vài chiếc xe có thể chịu được lực va đập lớn, các tính năng tốt, vài loại vũ khí thuận tay. Nhiệm vụ Phương Hách chọn có đi qua trung tâm triển lãm xe, để đến một khu siêu thịt lớn nào đó ở TP.A, có vẻ người ra nhiệm vụ này có sẵn chìa khóa kho hàng siêu thị này rồi.
Hạ Tử Trọng lắc đầu nói:
“Mục tiêu của nhiệm vụ này nằm khá sâu trong nội thành, không quá an toàn.” Dù hai người họ có không gian bảo mệnh, hiện tại lại không biết bên trong sâu cạn thế nào mà chui đầu vào lưới như thế cũng không quá hay, xe cứ để ở chỗ đó, chỉ cần không có người liều mạng đến đó cướp thì nó vẫn nằm yên nơi cũ, không sợ mất, hiện tại ý thức chiến đấu cùng phối hợp của mọi người chưa cao, đâu cần theo chân người khác chạy vào nơi nguy hiểm đó làm chi.
“Vậy chúng ta nhận cái nào mới được? Nhiệm vụ đi dọn dẹp thôn trang xung quanh sao?” Thôn trang, thị trấn quanh TP.A nhiều vô số kể, không thiếu nhiệm vụ cần người đi dọn dẹp nơi đó.
Hạ Tử Trọng tìm kiếm một lát, mới chọn một cái:
“Chọn cái này đi.”
“Hợp tác với quân đội sao?”
Nhiệm vụ cùng quân đội phối hợp tuy có chỉ số an toàn cao hơn, nhưng bởi vì quân đội cũng có nhân viên hậu cần đi theo chuyên môn phụ trách thu thập vật tư trong các siêu thị, trung tâm thương mại lớn. Cho nên mấy tiểu đội cùng quân đội hành động phần lớn đều phải đến mấy khu dân cư xung quanh để tìm kiếm vật tư còn sót lại.
Bây giờ còn bao nhiêu người có trữ lương ở nhà chứ? Huống chi loại nhiệm vụ này còn phải nộp lên trên bảy phần của tổng lượng thu hoạch được?
Hợp tác cùng quân đội, còn không bằng tự mang tiểu đội mình đi thu thập thôn trấn chung quanh cho rồi, chỗ đó có không ít người có thói quen trữ  lương thực đó.
Hạ Tử Trọng chỉ ra nhiệm vụ muốn làm sau đó mở di động ra, để lên mặt trên đem thông tin dữ liệu chép lại, trong đó có một địa phương, đang nằm trong phạm vị thanh lý lần này.
Phương Hách nhìn nhìn màn hình di động, lập tức giật mình, gật đầu nói:
“Vậy được rồi! Chọn cái này thôi!”
6h sáng hôm sau, hai người Hạ Tử Trọng lái xe chạy đến cửa Tây. Lúc này ở đây đã tụ tập mấy chiếc xe, phía trước đội ngũ chính là binh lính vác súng đạn đã lên nòng, xe bọc thép, xe tải quân dụng, phía sau còn có rải rác nhiều xe của mấy đội khác.
Quân đội cũng vừa mới tới nơi này mấy phút trước, cùng với các tiểu đội tham gia lần hành động này tập trung tại một bãi đất trống, người phụ trách ở các tiểu đội phải tới chỗ công tác viên bên kia báo danh. Tuy lúc trước khi nhận nhiệm vụ họ đã đến đại sảnh báo danh rồi, nhưng cùng quân đội hành động yêu cầu khá cao, trong đó có một mục chính là — nếu trong thời gian quy định không tới kịp, dù có đăng ký cũng sẽ xem như  tự động bỏ nhiệm vụ.
Ngoại trừ điều này, còn có một điều cần lưu ý là nếu tiểu đội không đăng ký mà lén lút gia nhập hành động, một khi bị phát hiện, tịch thu toàn bộ vật tư phi pháp. Đương nhiên, nếu có người quen trong quân đội, cũng lén lút tham gia hành động thu thập vật tư, nhưng sau đó rút lui an toàn, như thế thì chẳng ai quản được. Nhưng khi đó có thu được vật tư hay không? Còn phải xem bản lĩnh cùng nhân phẩm của họ đi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét