Chương 5
Năm đó chuyện gia đình Hoàng Thu Thu đến đầu kỳ thi tốt nghiệp cấp 3 mới tuôn ra, khi đó mọi người mới biết thì ra Hoàng Thu Thu là con gái của tiểu Tam(1), mà cô ta cũng lại nối tiếp truyền thống tốt đẹp của mẹ mình… làm tiểu Tam cho một gã đàn ông đã có gia đình, nên bị vợ gã kia tìm đến tận trường học quậy phá, việc này càng nháo càng lớn, sau đó toàn trường ai ai cũng biết, thật là trời trả báo.
(1)Kẻ thứ 3 chuyên phá hoại gia đình người khác
Theo lý thuyết, hiện tại Hạ Mộc không thể biết chuyện này, nhưng bất đắc dĩ tiếp thu phần ký ức kia nên biết được, mà trước giờ cậu vẫn luôn không nặng không nhẹ nhắc nhở Vương Thành Tài chuyện này, ấy vậy mà nó chả thèm để tâm, trước đây cũng vì cậu buộc phải tiếp thu lượng thông tin quá tải như thế, mãi đến tận mấy ngày trước mới tiêu hóa chỉnh lý rõ ràng.
Mà muốn nhắc nhở Vương Thành Tài cũng không thể cứ nói oang oang ra được, cần phải tìm đúng thời cơ, như vậy mới có thể một đòn trúng đích. Ví dụ như hiện tại, Hạ Mộc cho rằng lúc này vừa đúng dịp, thế là đem chuyện này nói ra, hơn nữa sẽ không thể để cho người khác sinh ra hoài nghi.
“Về phần làm sao tớ biết được, chỉ có thể nói trên đời này không có tường nào không lọt gió, các cậu cũng biết gần đây tớ có ghi danh vào một khóa học võ, trong đó có người biết một nhà Hoàng Thu Thu nha, còn đem mọi chuyện nhà cô ta một năm một mười kể hết cho tớ nghe.”
Cái này đúng là Hạ Mộc không có nói dối, hồi cuối tuần trước cậu có đăng ký một khóa học võ thuật, trùng hợp gặp một đồng môn là bạn thời cấp 2 của Hoàng Thu Thu, hơn nữa hai nhà cách nhau vô cùng gần, đối với chuyện nhà Hoàng Thu Thu rõ như lòng bàn tay, cũng vô tình tên đó nhắc qua Hoàng Thu Thu trong lớp, thậm chí đem chuyện nhà cô ta kể như chuyện cười cho cả lớp võ nghe, chỉ có điều lúc tên đó nói Hạ Mộc đều biết, cho nên chỉ có một mình cậu là không giật mình.
Dù vậy, vẫn đến khi Hạ Mộc chỉnh đốn sắp xếp xong phần ký ức kia mới có cái nhìn mới về vị Hoàng hoa khôi này, một nữ sinh lớp 11 lại nóng lòng đi làm tiểu cho kẻ khác như thế, thực sự ngoài dự đoán của người đời mà! Đã nói đều là phận đàn bà con gái cần chi chèn ép người khác như thế, chỉ vì muốn sinh hoạt bản thân được khoan khoái dễ chịu mà nhẫn tâm phá hoại hạnh phúc gia đình người ta, đương nhiên cũng phải trách gã đàn ông không vượt qua được cám dỗ kia nữa, nếu không sao tiểu Tam đắc thủ được chứ? Cũng may là bây giờ quan hệ giữa người với người trong xã hội đã trở nên lạnh nhạt, đổi lại là mười hoặc hai mươi năm trước, loại người đó vừa ra cửa đã bị nước miếng mọi người dìm chết rồi, cũng sẽ không như Hoàng Thu Thu làm tiểu Tam mà còn kiêu ngạo đến thế.
Nếu như đàn ông đều yêu thích loại con gái như vậy, Hạ Mộc biểu thị cậu tình nguyện đi yêu thích đàn ông cho rồi.
“Thành Tài, cậu cần phải nghe lời A Mộc, loại con gái trong nhà như vậy ái chà ~ “
Thượng bất chính hạ tắc loạn(2), , tuy A Mộc còn chưa nói cho mấy người kia là Hoàng Thu Thu hiện đa rất tích cực chuẩn bị đi làm tiểu Tam, thế nhưng nhiêu đó cũng đủ để bọn họ chán ghét Hoàng Thu Thu, có một người mẹ là tiểu Tam, phẩm tính của cô ta ít nhiều cxung bị ảnh hưởng, tuyệt đối cũng không tốt hơn bao nhiêu đâu.
(2)Người lớn trong nhà mà không ngay thẳng, giữ đạo thì lớp trẻ về sau cũng không hơn bao nhiêu.
“Tớ biết rồi, các cậu để tớ suy nghĩ cái đã.”
Nói xong Thành Tài ném xuống xương gà trong tay, tùy tiện quơ lấy mấy tờ khăn giấy lau lau tay rồi bò lên giường, đấp chăn kín đầu, cũng không biết là ngủ hay đang đang len lén tiếc thương cho mối tình đầu của nó đây. Tuy rằng Vương Thành Tài cực thích chưng diện qua loa, nhưng quả thật nó đối Hoàng Thu Thu là một mảnh chân tâm, dù sao mối tình đầu đều rất khó quên, Vương Thành Tài lại bất hạnh chọn trúng một nữ sinh chẳng đáng giá, haizz, cứ để nó tự cảm thụ thôi.
“May mà A Mộc biết được bộ mặt thật của Hoàng Thu Thu, nếu không Thành Tài đã bị cô ta bẫy chết rồi.”
Quan Vũ vỗ vỗ ngực, quả nhiên y như mẹ nói, nữ nhân càng xinh đẹp thì càng đáng sợ.
Tất cả mọi người chẳng ai hoài nghi A Mộc đang nói dối, với sự hiểu biết của họ với A Mộc không ai cho rằng cậu nói hưu nói vượn, tốt xấu gì cũng đã chung phòng năm mấy, bọn họ vẫn luôn vô cùng tín nhiệm nhân phẩm của A Mộc.
“Thành Tài cũng quá xui xẻo đi, vừa lên cấp 3 không lâu thì bị trộm tiền, vốn tưởng là bạn tốt ai biết đối phương lại là tên chuyên hãm hại bạn bè. Vất vả lắm mới rung động trước một em, cứ ngỡ người kia ôn nhu trong sáng thanh khiết, ai mà biết nhân phẩm lại như vậy!”
Tiễn Hướng Tiền quả thực đã muốn thay bạn hiền thắp nén nhang, đừng thấy dáng vẻ ngày thường của Vương Thành Tài không tim không phổi mà nghĩ không sao, dù sau nó cũng là người bằng xương bằng thịt, hơn 2 năm mà liên tục tao ngộ chuyện như thế, xác thực khiến người đồng tình.
“Được rồi, đừng nói nữa, dọn dẹp một chút rồi tránh đi, cứ để Thành Tài một mình tự ngẫm nghĩ!”
A Mộc thu gom toàn bộ xương gà lại, ném vào thùng rác, lau bàn sạch sẽ, vì để xóa sạch vết dầu ăn dính bên trên cậu còn dùng nước rửa chén để chà, quả nhiên sau khi dọn dẹp xong vẫn còn vươn một chút mùi chanh. Đừng hỏi cậu tại sao trong ký túc xá lại có nước rửa chén, đây không phải là phí lời sao? Phòng nào trong ký túc xá mà không có nước rửa chén chứ, tuy bọn họ không thể len lén nấu cơm ở đây, nhưng vẫn có thể mang cơm lên ký túc xá ăn mà, đến lúc đó muốn rửa cà mên, hộp cơm này nọ thì phải làm sao? Chẳng lẽ dùng xà bông giặt đồ, xà bông tắm?
Hiện tại là buổi trưa, A Mộc thu thập xong bàn học thì cùng mấy người khác leo lên giường ngủ một chút. Mấy người cậu tuy là học sinh lớp 12, nhưng buổi trưa vẫn có tận 2 tiếng để nghỉ ngơi, A Mộc nhìn đồng hồ đeo tay, cậu có thể ngủ khoảng 1 tiếng, nếu không ngủ trưa đến buổi chiều khẳng định trụ không nổi rồi ngủ gà ngủ gật, lúc này dù là mọt sách cũng phải đánh một giấc.
Nghỉ trưa qua đi, Vương Thành Tài xem như chẳng có chuyện gì muốn đứng lên đi học, bất quá ba người nhìn dáng vẻ đó của nó tựa hồ đã chấp nhận chuyện của Hoàng Thu Thu. Đúng thế, đại trượng phu hà hoạn vô thê(3), hà tất gì vì một đứa con gái tiểu Tam đó khổ sở, không đáng nha.
(3)Người đàn ông chân chính thì không sợ không cưới được vợ
“Tớ muốn uống rượu.”
“Xéo sang một bên đê.”
Hạ Mộc vỗ đầu nó một chút,
“Đừng ban ngày nói mộng thế, tớ cho cậu biết chúng ta còn phải lên lớp đấy? Uống rượu bị bắt sẽ ghi tội một lần, tớ cũng không muốn hồ sơ sạch sẽ của mình có một vết nhơ đâu nhá!”
“Cậu thật không nghĩa khí gì cả.”
Vương Thành Tài tức giận giật cái tay trên đầu xuống, nó đang bị thất tình đấy, là anh em phải chấp nhận liều mình bồi nó chứ.
“Xem ra cậu bệnh thật không nhẹ nha?”
Ngay cả Tiễn Hướng Tiền cũng dùng ánh mắt đồng tình nhìn nó, nếu còn là lớp 10 hoặc 11, bọn họ cũng điên theo nó, nhưng bây giờ là lớp 12, ai dám liều mình như thế hử? Người nhà cùng trường học hận không thể ép khô bọn họ, ước gì 1 ngày có 48 tiếng để nô dịch, trong khoảng thời gian này tên nào dám gây án, trường học cùng phụ huynh sẽ đem kẻ đó làm heo thế mạng, giết gà dọa khỉ nhằm lập kỹ cương, cậu ta không muốn nổi như thế đâu.
“A ~ phòng y tế cách đây khá gần đó.”
Quan Vũ trốn sau lưng Hạ Mộc thò đầu ra nói với Vương Thành Tài, nó không dám ra tay với Hạ Mộc cùng Tiễn Hướng Tiền, thế nhưng đối với y thì chưa chắc nha, kẻ nhát gan như Quan Vũ đương nhiên phải tìm chỗ dựa cho mình mới dám nói chớ. Mà Hạ Mộc không uổng là bạn thân, luôn che chắn trước mặt Quan Vũ, chớ thấy cậu vóc dáng không cao, lại gầy teo ốm yếu, nhưng Vương Thành Tài còn chưa phải đối thủ của Hạ Mộc đâu, hơn nữa nếu làm thật thì đến kỳ kiểm tra làm sao mượn sách vở của cậu tham khảo đây.
Top 10 so với Top 20 ai nhỉnh hơn? Này còn cần trả lời sao?
Sách vở của Hạ Mộc ghi chép bài giảng trên lớp so với kẻ đứng đầu còn được hoan nghênh hơn đấy, vở của cậu không chỉ ghi chép rõ ràng đầy đủ, mà còn vô cùng dễ hiểu, ngay cả kẻ dốt như Vương Thành Tài lúc xem trừ đôi chỗ khó hiểu thì còn lại gần như thông suốt hết, chỗ không hiểu có thể hỏi lại Hạ Mộc, mỗi lần mượn vở của Hạ Mộc còn cần phải tranh giành đến sứt đầu mẻ trán, mà nó so với kẻ khác vô cùng may mắn, bởi vì nó có thể nhờ Hạ Mộc phụ đạo cho mình.
Mỗi lần như thế, Vương Thành Tài đều không nhịn được dương dương đắc ý dạo quanh lớp kéo thù hận, kết quả bị một đám bạn học vây công chỉnh đốn, cuối cùng mặt sưng mũi sỉa mới chịu trở về yên vị bên ba người. Đối với chuyện này, ba người chả chút đồng tình nào, đều cho nó đáng đời. Hiểu rõ vở của Hạ Mộc có sức hút cỡ nào, nó còn chạy đi kéo cừu hận, này đơn giản chính là ‘Tôi muốn tìm chết’.
“Hạ Mộc, vở của cậu nè.”
Một bạn học hai tay nâng vở trả lại cho Hạ Mộc, lúc tan học buổi sáng cậu ta đến mượn đi, sau đó ra tiệm photocopy trong trường sao ra một bản.
“Cậu cứ để trên bàn cho tớ đi!”
Hạ Mộc trong tay đang ôm mấy cuốn bài tập thật dày, căn bản không rảnh tay để nhận lấy.
“Được rồi.”
Nam sinh đó đặt vở của Hạ Mộc lên bàn, lớp họ nhờ có Hạ Mộc nên tổng điểm thành tích so với mấy lớp khác khá hơn rất nhiều. Năm lớp 11, toàn trường một lần nữa bị xáo trộn rồi phân ban, tuy nhiên lớp họ lại là lớp có thành tích tệ nhất trong các lớp tự nhiên. Nhưng từ khi cậu ta cùng mọi người trong lớp biết vở của Hạ Mộc là báu vật thì tổng điểm thành tích bắt đầu tăng lên, cũng kéo thứ bậc lên cao, làm chủ nhiệm vui muốn chết luôn.
Đừng nhìn lớp 1 là trọng điểm của ban tự nhiên mà lầm, cái danh hào đó là do lớp đó tự phong thôi, không có giáo viên hoặc học sinh nào của trường xác nhận về việc đó bao giờ, thế nhưng lớp người ta có tới 3 học sinh nằm trong top đầu, trong top 50 có hơn một nửa là thuộc lớp đó, đây cũng là một trong các lý do lớp đó tự phong là trọng điểm như thế.
Toàn trường có 15 lớp 11, trong đó ban tự nhiên có 8 lớp, cho nên hiện tại từ lớp 121cho đến 128 đều thuộc ban tự nhiên, mà từ 129 đến 1215 là ban xã hội. Lớp 1 bởi vì vị trí tốt, đại đa số người đều nằm trong top 50, cho nên cứ thế mà tự phong mình.
Mà một nửa top 50 còn lại thì nằm rải rác ở các lớp tự nhiên khác, xác thực không sánh bằng lớp 1. Hạ Mộc nghĩ nếu trường học không muốn mất cân đối giữa các lớp, rất có thể đem năm mươi người đứng đầu đẩy vô lớp 1 hết rồi.
Về phần tại sao Hạ Mộc đứng trong top 10 mà không nằm trong lớp 1, ai biểu cậu sinh nơi khác làm chi! Trường học đương nhiên phải ưu tiên mấy đứa trẻ ưu tú, sau đó đến học sinh hiếu học, cuối cùng là người có quyền có thế hoặc loại phú gia ở bản địa trước.
Hạ Mộc học lớp 3, hiện tại mỗi lần kiểm tra trung bình điểm của lớp 123 đang từng bước nâng lên, tuy không thể nói vượt qua lớp 1, thế nhưng đè bẹp mấy lớp khác thì ai ai cũng có lòng tin, ít nhất hiện nay bọn họ chỉ đứng sau lớp 1 và lớp 2 thôi. Ở lớp 3, mặc dù Hạ Mộc có chút âm trầm, nhưng tính tình khá tốt, không có ai sợ cậu. Đương nhiên cái vụ âm trầm này đã là chuyện xưa rồi, bây giờ Hạ Mộc vô cùng hòa đồng đầy sức sống, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, tướng mạo cùng khí chất đều có đủ, đặc biệt rất được nữ sinh yêu thích.
À không, nữ sinh lớp 3 vô cùng thích thú tụm lại để lén lút ngắm Hạ Mộc, mỗi khi ánh mắt Hạ Mộc lơ đãng đảo qua mấy nhỏ, mặt người nào người nấy lập tức đỏ ửng lên, sau đó cúi đầu thẹn thùng.
“A Mộc, có cậu, lớp mình mới có cỏ thơm đó!”
Vương Thành Tài ngồi phía sau đâm đâm lưng Hạ Mộc, do không khống chế tốt sức lực làm lưng Hạ Mộc rất đau. Bị Hạ Mộc hung chụp ngón tay bẻ, dường như muốn bẻ gãy luôn ấy. Lúc này, Vương Thành Tài mới chột dạ rút ngón tay về, lộ ra nụ cười lấy lòng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét