Chương 17: Hiệu quả của linh thủy
Khương Viên nhẹ nhàng vỗ lưng Trình Thần, tựa như những lúc Khương Linh Lung an ủi cậu.
Trình Thần rất nhanh khôi phục lại tinh thần, cảm thấy có chút mất mặt, đây là Khương Viên bây giờ, không phải là Khương Viên đời trước đã thành thục ổn trọng, Khương Viên lúc này vẫn còn là một đứa bé, nhưng hắn không hiểu vì sao cái thân thể nho nhỏ kia lại làm cho hắn có cảm giác rất an tâm.
Ngẩng đầu nhìn Khương Viên, cậu đối hắn lộ ra nụ cười ôn nhu.
[Beta: chẹp, ta đề nghị đổi thành ôn nhu nha, phía trên có “an tâm” rồi, lặp từ gần nhau ko hay, với lại cho bé KV của ta cười ôn nhu đi, hí hí, thật là ‘công’ mà]
Trình Thần buông Khương Viên ra, nhìn dáng vẻ chật vật của cậu, vội vàng nói:
“Cậu nhanh đi tắm đi!”
Khương Viên gật đầu, sau khi cậu rời đi, Trình Thần nhìn số tiền trên giường, tâm tình phức tạp. Nếu như nói kiếp trước Khương Viên đối tốt với hắn là vì bọn hắn có ba năm cùng chung hoạn nạn, nhưng hiện tại Khương Viên đối với hắn tốt như vậy, làm cho hắn có chút lý giải không được, dẫu sao cả hai chỉ mới biết nhau có ba ngày.
Sau khi tắm xong, thoạt nhìn Khương Viên có tinh thần hơn nhiều, nương ánh sáng của ngọn đèn, Trình Thần quan sát mấy vết thương trên người Khương Viên, rất may chỉ là trầy da sơ sơ, không có bao nhiêu nghiêm trọng, bản thân cậu khi nãy đã dùng nước bọt khử độc qua, sau đó cậu chui vào chăn chung với hắn.
Cứ như vậy, hai đứa trẻ ôm nhau mà ngủ, lúc này đây, Trình Thần cảm giác phi thường an tâm. [Beta: chưa cưới hỏi gì hết mà hai đứa ôm ấp nhau ngủ như thế, còn ra thể thống gì nữa!!!] [Edit: người ta là ngủ thuần khiết!!!]
Nằm một lát, Trình Thần bèn đưa ý thức tiến vào không gian bên trong ngọc bài.
Vẫn là một mảnh sương mù mênh mông, lúc trước Trình Thần gieo xuống không ít hạt giống, hiện tại đã nảy mầm cao bằng ngón tay út. Vốn có nhiều loại hạt giống, dù không cần thời tiết thích hợp nhưng phải có phương pháp đặc thù mới làm cho chúng nhanh chóng nẩy mầm, trong không gian lại có phần hạn chế. Mới vào ngày thứ hai, các loại rau dưa đã nhú ra mầm non xanh mơn mởn, so với những loại hạt giống phổ thông, sinh trưởng đã vượt bậc bốn, năm ngày rồi.
Trình Thần lấy làm kinh hỉ, chỉ bằng này một điểm này, quả nhiên không hổ là tùy thân không gian.
Với tốc độ sinh trưởng như thế, phỏng chừng mười ngày sau mấy luống rau dưa này đã có thể dùng được rồi. Thông thường chu trình sinh trưởng tự nhiên của rau dưa nhanh nhất là bốn mươi ngày, chậm nhất là hai tháng, mà tốc độ sinh trưởng trong không gian lại nhanh gấp ba bốn lần bình thường. Tuy so với tưởng tượng Trình Thần cái tốc độ này có chậm hơn một chút, bất quá cũng được xem là nhanh rồi.
Trình Thần vừa nghĩ, vừa khống chế lượng nước trong đầm chảy vào hệ thống tưới tiêu của mảnh đất đen, hắn có cảm giác thứ nước này đối với thực vật rất có lợi. Hai mẫu đất trong không gian cũng không phải là nhiều, chân chính trồng rau dưa chỉ có một mảnh, chẳng qua là vì trong nhà hắn còn dư ra một ít hạt giống, thế nên chủng loại không nhiều. Nhìn mức độ tươi tốt của nhóm thực vật này, Trình Thần phi thường hài lòng. Hắn quyết định ngày mai sẽ mua thêm một ít hạt giống, nói không chừng sau này, mỗi khi dùng bữa cũng không cần rầu rĩ.
Rạng sáng ngày thứ hai, Trình Thần liền tỉnh lại, Khương Viên cũng tỉnh theo. Sau khi đứng dậy, hai người nhìn nhau mà cười, ngày hôm qua khi Khương Viên lấy tiền đi, có nói với Khương Linh Lung là cậu sẽ ở cùng Trình Thần vài ngày, Khương Linh Lung tuy rằng lo lắng cho cậu, nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng. [Beta: em còn nhỏ mà đã ôm tiền chạy theo trai rồi a~, tốt tốt, rất có bản lĩnh!!!]
Cầm số tiền Khương Viên đưa tới, trong lòng Trình Thần có chút cảm khái, ngày hôm qua giận dỗi, đem toàn bộ tiền đưa cho Trình Chí Sơn, liền trên người hắn không một xu dính túi, may mà hắn đã mua một ít thức ăn dự trữ, hôm nay xem như tạm đối phó được, nhưng kế hoạch lớn của hắn, hiển nhiên rất khó thành công. Nhìn nhìn số tiền trên tay, hắn nói đùa:
“Khương Viên, xem ra sau này cậu là ông chủ của tớ rồi!”
“Đều là cho cậu, chủ tớ gì ở đây!” Khương Viên lại rất nghiêm túc nói.
“Tốt, vậy tớ không khách khí đâu!” Trong lòng Trình Thần vui vẻ rạo rực, đại khái cũng chỉ có mỗi Khương Viên, vô luận hắn làm điều gì, cậu đều nhiệt tình ủng hộ. Ngẫm lại, hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ, nghĩ đến kiếp trước hắn ti tiện như thế nào, hễ có gì không vừa lòng, động một chút hắn liền đánh chửi cậu, thế nhưng Khương Viên vẫn một mực đối tốt với hắn. Bây giờ suy nghĩ lại, kiếp trước hắn có phúc mà không biết hưởng, đời này nhất định không để bản thân tiếp tục lầm đường lạc lối. [Edit: vâng! Không lầm đường lạc lối a~~~ ]
“Đi, chúng ta ra ngoài mua vài thứ, hôm nay có không ít việc chờ chúng ta làm đấy” Trình Thần nói.
“Ừ!” Khương Viên dứt khoát đáp.
Lập tức hai người đánh răng rửa mặt, dọn dẹp một chút, sau đó nhanh chóng ra ngoài, hắn không biết Trình Chí Sơn hôm nay có tới hay không, nhưng hiện tại hắn không muốn gặp ông, có lẽ đợi đến khi hắn buông cái kết này, hắn mới có thể thản nhiên đối mặt với ông đi!
Huy Châu là nơi có đặc sản từ lúa mì.
“Mì” tên như ý nghĩa, chính là đem lúa mì mài thành bột, sau đó kéo sợi, luyện chế mà thành, loại này khi ăn vừa dai vừa mịn, thơm ngon mềm mại. Mà mì vằn thắn tại Huy Châu có rất nhiều địa phương bán, tại trấn Ba Loan cũng có. Một bát mì vằn thắn giá chỉ hai hào, thêm chút gia vị, quả thật hương vị miễn bàn. Mang theo Khương Viên thưởng thức qua mì vằn thắn, Trình Thần cùng Khương Viên đi dạo quanh trấn.
Sau khi đi hết một vòng, ngoại trừ mua được thật nhiều món ăn, trong lòng Trình Thần cũng đã hình thành chủ ý, hắn biết mình phải làm gì.
Hắn chuẩn bị mở một tiệm tạp hóa, thực ra cũng là hình thức siêu thị đời sau. Siêu thị ở nước ngoài sớm đã có, ở Hoa quốc mấy năm nay đã dần dần bắt đầu xuất hiện, nhưng tại địa phương nhỏ này của bọn hắn, căn bản không có ai biết, siêu thị là cái gì. Trên người Trình Thần hiện tại chỉ có 60 đồng mà Khương Viên đưa, muốn mở siêu thị thì phần tài chính này còn lâu mới đủ, chỉ có thể từ từ mà tính tiếp thôi.
Dựa theo ý tưởng của mình thì vật phẩm trong siêu thị không thể được nhập từ trấn Ba Loan, một phần do hắn nhìn không thuận mắt, một phần do giá cả quá đắt, Trình Thần chuẩn bị lên huyện mà gom hàng về, vừa theo kịp trào lưu, vừa hạ giá thành thương phẩm.
Nói là làm, xế chiều hôm đó hắn lôi Khương Viên lên huyện. Hằng Dương Huyền là một huyện nhỏ thuộc Huy Châu, huyện này cách tỉnh Huy Châu khoảng hai giờ đi xe. Mà từ trấn Ba Loan đến Hằng Dương Huyền đi xe hơn một giờ, thực ra trấn Ba Loan cách Hằng Dương Huyền cũng không xa mấy, mấu chốt là do đường đi. Dọc theo đường, đất đá gồ ghề, hơn nữa còn có nhiều đoạn núi non ngoằn ngoèo, địa thế nguy hiểm, vậy nên đem nửa canh giờ thành hai lần nửa canh giờ đi xe.
Nếu nói trấn Ba Loan nghèo túng, không phải không có nguyên nhân, trấn Ba Loan trên cơ bản bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, không có con đường nào thông trực tiếp từ bên ngoài vào đây, mà cái trấn nhỏ này cũng không có gì đặc sắc, kinh tế không tài nào phát triển nổi, cho nên đến tận đời sau, trấn Ba Loan vẫn cứ nghèo túng như thế.
Thực ra từ trấn Ba Loan đến tỉnh thành, khoảng cách chỉ chừng một giờ đi xe mà thôi, nhưng vì núi non bao quanh, muốn ra ngoài phải tốn công đi đường vòng, mất hơn bốn giờ đồng hồ. Muốn làm giàu, trước hết phải sửa đường, đến đường xá cũng không có thì làm sao khá lên được?
Trình Thần phi thường rõ ràng điểm này, hắn tuyệt đối không nán lại đây lâu, toan tính của hắn chính là thị trường thành thị rộng lớn ở phía bên ngoài. Nhưng căn cơ nhà hắn vẫn còn tại trấn Ba Loan, cho nên muốn tích lũy tài chính, cũng phải bắt đầu từ đây mà thôi.
Một đường lắc lư đi tới Hằng Dương Huyền, so với trấn Ba Loan, nơi này có sự khác biệt rõ ràng. Hằng Dương Huyền đón nhận không ít chính sách mở cửa cùng các trào lưu mới mẻ, khiến cho khung cảnh nơi đây phồn hoa hơn nhiều, mặc dù còn có vài điểm chưa tốt như Trình Thần tưởng tượng, khiến Trình Thần ban đầu có chút thất vọng, bất quá ngẫm lại cũng thấy bình thường, suy cho cùng Hằng Dương Huyền cũng chỉ là một huyện nhỏ mà thôi.
Diện tích Hằng Dương Huyền không quá lớn, Trình Thần cùng Khương Viên chạy quanh một ngày, biết không ít thứ, tìm được vài thương nhân chuyên cung cấp hàng, cũng ghi lại nhiều phức thức liên lạc của họ, đáng tiếc hiện tại không phải thời đại công nghệ, bằng không hắn cũng không cần phiền toái đến thế.
Dùng ba tấc lưỡi nịnh hót hốt được một đống đồ tốt, hai người Trình Thần thanh toán 10 đồng tiền cọc nhờ họ đưa đến trấn Ba Loan, cứ như vậy 40 đồng rốt cuộc cũng không mua được gì nhiều. Số tiền này thật sự là quá ít, muốn mua nhiều cũng không được, mặc dù so với đời trước số tiền này có giá trị sáu bảy trăm đồng, nhưng trên thực tế cũng không mua được bao nhiêu.
Phần lớn, Trình Thần mua các loại đồ dùng hàng ngày, còn có một ít quần áo, đây là hắn xem qua thị trường trấn Ba Loan, hàng nào không có nhập thì mua. Sau đó là một ít thức ăn, tỷ như bánh quy, kẹo ngọt các loại, mấy thứ này tuy không thể so với thành phố, nhưng ở trấn Ba Loan lại rất mới mẻ.
Phong bế tuy bất tiện đủ điều, thế nhưng cũng có cái tốt của nó.
Cũng bởi vì phong bế mà trấn Ba không thể tiến cùng thời đại, Trình Thần mua mấy thứ này thì không có ai cạnh tranh cùng hắn. Hiện tại, trấn Ba Loan còn chưa có người nào dám nhập vào, vậy hãy để cho Trình Thần hắn đây mở ra một trào lưu lịch sử đi!
Rốt cuộc cũng vì thiếu tiền trên người, thứ gì cũng mua không được. Không bột đố gột nên hồ, Trình Thần hiện tại cũng không còn biện pháp, cho dù hắn có một bụng cách thức kiếm tiền, nhưng bị tài chính kiềm hãm, thôi thì cứ từ từ mà làm đi.
Đợi hết thảy đã chuẩn bị xong, hai đứa trẻ mang theo một đống đồ lớn, quay về thị trấn.
Lúc này đã 5h chiều, Trình Thần cùng Khương Viên một ngày bôn ba mệt mỏi, hai người sau khi về đến nhà, đơn giản tắm sơ một cái liền leo lên giường đi ngủ. Sáng ngày hôm sau, vẫn là Trình Thần tỉnh dậy trước, hắn bèn tiến vào không gian bên trong ngọc bài, kiểm tra tình huống của đám rau dưa.
Vẫn một màu xanh mướt bao la, bốn mặt sương mù, đám rau hôm nay cũng đã cao hơn hôm qua mấy lần, nhiều loại hôm qua vừa nảy mầm, hôm nay đã nở hoa luôn. Vốn dĩ, hắn ước chừng đám rau dưa này ít nhất phải hơn mười ngày mới thu hoạch được, nhưng nhìn tình huống hiện tại, mớ cải thìa kia chỉ cần một ngày nữa là có thể ăn được, đây có thể là do thứ nước trong đầm mang lại hiệu quả bất ngờ đi!
Trình Thần trong lòng vui không đến không kiềm được, xem ra tiệm tạp hóa của hắn sẽ có nhiều thứ để bán rồi. Trình Thần cũng không lập tức khai trương cửa hàng, hiện tại nhìn đám rau dưa bên trong không gian dần dần trưởng thành, hắn mới nghĩ tới một vấn đề.
Hắn vốn định trực tiếp đem chút rau dưa này ra bán, nhưng rau dưa được sinh trưởng bên trong không gian, chẳng biết có tác dụng gì khác nữa không?
Không gian biến hóa khiến hắn nghĩ tới con chim sẻ nhỏ, vì vậy hắn nhờ Khương Viên trở về đưa vài bộ quần áo cho hai đứa em hắn, đồng thời đem con chim sẻ trong tay hai bé mang về đây, con chim sẻ đó là vật thí nghiệm của hắn mà.
Mấy ngày trôi qua, chim sẻ nhỏ vẫn thật sinh động, một chút dấu hiệu trúng độc cũng không có, trừ việc trở nên thông minh hơn, quả thực không có cái gì bất thường. Trình Thần nhìn nó bình yên vô sự, rốt cục xác định nước hồ trong không gian không có vấn đề gì, hắn liền triệt để yên tâm.
Sau đó Trình Thần lại có thêm một lo lắng, nếu thứ nước này có thể ví như linh đan diệu dược, chim sẻ nhỏ chỉ cần uống vài giọt liền trở nên linh tính như vậy, thì mấy loại dưa rau trong không gian kia, nếu làm cho người ăn vào xuất hiện hiệu quả thần kì gì đó, sẽ rất phiền toái.
Hiệu quả rau dưa mang lại ra sao, hắn đành phải tự mình thử nghiệm một chút. Trình Thần biết mình không thể qua loa, bằng không một ngày nào đó xảy ra vấn đề, thì mọi chuyện không còn là việc nhỏ nữa. Linh thủy vô hại, hắn bèn trực tiếp uống một hớp nhỏ.
Một ngụm nuốt xuống, Trình Thần nhất thời nhắm mắt cảm thụ.
Ngọt ngào tan vào trong miệng, một cỗ chất lỏng mát lạnh, ôn nhuận chảy xuống, men theo thực quản, lan tràn khắp thân thể hắn, trong nháy mắt, Trình Thần có cảm giác, cái khô nóng trong người dường như được băng tuyết đánh tan ra, dần dần tiêu thất. Vốn dĩ, nhiệt độ ban ngày quá nóng, làm cho Trình Thần có chút váng đầu hoa mắt, nhưng khi uống linh thủy vào, hắn liền cảm thấy thoải mái, tinh thần phấn chấn, thân thể tràn đầy sức sống, cả người thanh tỉnh.
Loại này cảm giác này giống như hắn nhặt được sinh mệnh mới, hiệu quả thật khó tin!
Trong lòng Trình Thần mặc dù đã sớm đoán được không gian là bất phàm, thế nhưng hiện tại, hắn có chút không tưởng tượng nổi.
Linh thủy không chỉ có hiệu quả đơn giản như thế, hắn rõ ràng cảm giác được thân thể của hắn trở nên tốt hơn, phi thường tràn đầy sức sống. Một ngày trôi qua, hắn vẫn như cũ, đầu óc thanh tỉnh, không chút ảnh hưởng từ cái nóng gay gắt của mùa hè, mà trái lại, cả người như được vây trong không khí se lạnh thư sướng của mùa thu, đây quả thực y hệt kỳ tích!
Lúc này Trình Thần nhận định, linh tuyền chính là linh đan diệu dược có trong truyền thuyết.
Trình Thần xào một ít rau dưa trong không gian, nếm thử một ngụm, hai mắt muốn lồi ra.
Sơn hào hải vị so với nó còn muốn thua xa đi!
Hắn nhìn Khương Viên đang nhai thứ rau dưa này, trong mắt cũng là đồng dạng cái cảm xúc đó!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét