9.11.2016

Nam Thần: Chương 12

Chương 12

“Cậu ấy chính là Hạ Mộc? Đẹp trai thật!”

Nữ sinh khối 10, 11 đứng trên đường cứ lén lén lút lút nhìn Hạ Mộc, đây là lần đầu Hạ Mộc gặp phải tình huống thế này, thậm chí có chút không biết xử lý ra sao, không biết nên làm thế nào. Cũng may những nữ sinh kia chỉ dám đứng xa xa nhìn, không có ai chạy tới bày tỏ hoặc tán gẫu, nếu thật Hạ Mộc còn không biết nói với các em ấy cái gì đây!
Kỳ thực Hạ Mộc không biết, không phải mấy học muội đó không muốn bày tỏ với cậu mà là mấy đứa nó không dám, bởi vì đường đến khối 10, 11 thậm chí cả khối 12 đều có rất nhiều giáo viên mai phục, chờ bọn nó tự chui đầu vô lưới đấy!
Mỗi năm sau dạ hội Nguyên Đán, giáo viên trường bắt rất nhiều thiếu niên, thiếu nữ động xuân tâm gây rối nhá, lần này cũng không ngoại lệ, nhóm giáo viên đã chuẩn bị vô cùng kỹ càng, ngay cả góc sân thể dục cũng có người canh giữ.
Sau đuôi Hạ Mộc kéo theo một đám học muội làm bạn học lớp 3 của cậu vừa chỉ vừa cười to trêu ghẹo. Hạ Mộc vô cùng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là phất tay với mấy đứa nó, ra hiệu mọi người nên về lớp tự học buổi tối.
“Ai da, rất được hoan nghênh nha!”
Vương Thành Tài đẩy đẩy vai cậu, hiện tại đừng nói nhóm học muội bàn tán về Hạ Mộc, ngay cả nữ sinh cùng khối nhìn Hạ Mộc cũng sẽ lặng lẽ đỏ mặt.
“Cậu thích như vậy thì tớ tặng đấy?”
Hạ Mộc lườm nó một cái, được hoan nghênh là chuyện tốt, thế nhưng hậu quả cũng không mấy tươi đẹp, ánh mắt giáo viên như ra đa cứ nhìn cậu chằm chằm, Hạ Mộc nội tâm sắp hỏng mất, tuy hiện tại cậu không nghĩ đến việc tìm bạn gái, thế nhưng nhóm giáo viên cũng canh quá chặc đi, ngay cả cùng bạn nữ tán gẫu mấy câu thì cũng có mắt dao phóng đến.
“Thôi đi, tớ cũng chịu không nổi loại nhiệt tình đó đâu.”
Vương Thành Tài gần đây đã thu hồi được tâm tình, bắt đầu chuyên tâm ôn luyện, tuy nhà nó có tiền có quyền, nhưng cũng phải được kết quả thi đại học không quá tệ chứ, nếu không nhà nó muốn đi cửa sau cũng chả nổi.
“Vậy đừng ở đó nói mát nữa.”
Tuy rằng tập thể giáo viên cũng biết cái này không thể trách Hạ Mộc, có câu nói thế nào ta? A! Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội(1). Hiện trạng của Hạ Mộc chính là như vậy, chỉ sợ giáo viên cũng vì lo cậu xao nhãng việc học bởi mấy chuyện vô bổ, cho nên thường thường vẫn dạo qua lại gần cậu hoặc đi tới bên cạnh cậu liếc mắt vài cái, để làm cho Hạ Mộc nâng cao trọng trách của mình.
(1)Người bình thường chẳng ai có tội, chỉ khi tài giỏi lập nên công danh mới có tội
Bất quá điều này cũng đại biểu cuộc đời cậu đã bắt đầu bước sang trang mới, Hạ Mộc cũng ngày càng tự tin hơn, hiện tại nói chuyện với người khác sẽ không tiếp tục cúi đầu, mà sẽ nhìn thẳng vào đối phương, cuối cùng còn làm đối phương không chịu nổi nụ cười ôn hòa của cậu mà dời mắt đi.
Ừ, chiêu này quả nhiên dùng rất tốt, Quan Vũ có lúc cũng đưa ra được kiến nghị hữu dụng. Hạ Mộc xoay bút trong tay, tặng cho bạn tốt 30 like.
Ngay lúc Hạ Mộc thất thần nên không hề hay biết, bởi vì một tay cậu xoay bút, một tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trời chiều chiếu rọi lên người cậu, trong phút chốc cả người cậu sáng bừng lên, mấy nữ sinh trong lớp may mắn bắt gặp khoảnh khắc đó của Hạ Mộc mà lén lút đỏ mặt.
Không biết tại sao, Hạ Mộc thật giống như ngày càng… đẹp trai hơn thì phải, làm hại mọi người luôn xuân tâm nhộn nhạo!!
Hạ Mộc càng ngày càng đẹp cũng không phải nói cậu đi chỉnh dung, hoặc là có cái gì năng lực đặc biệt gì đó làm mình đẹp mắt hơn. Mà chính là khí chất của Hạ Mộc đang ngày ngày chuyển biến, trước đây cậu luôn biết muốn làm nam thần thì phải tự tin, thế nhưng không có cơ hội nào để cậu chứng minh thực lực của mình, để cậu vượt qua nổi e ngại trong lòng. Dạ hội Nguyên Đán đã tạo cho Hạ Mộc cơ hội để bổ khuyết phần tự tin đó, thuận theo sự điều chỉnh mỗi ngày, khí chất từ trong ra ngoài dần dần có sự thay đổi, vẻ ngoài cũng vì thế ngày càng bắt mắt hơn.
Một người có dung mạo xinh đẹp, nhưng nếu không có khí chất cũng chả được ai đặt vào trong mắt. Nhưng một người có tướng mạo phổ thông, mà khí chất lại hoàn hảo vẹn toàn, lần nhìn đầu tiên sẽ cảm thấy người đó không đáng chú ý, thế nhưng theo cái nhìn thứ 2, thứ 3,… bạn sẽ phát hiện người đó làm bạn rất khó quên, thậm chí còn ghi tạc vào trong đầu, thỉnh thoảng còn có thể đem ra hồi ức lại.
Hạ Mộc chính là hướng về phương diện này để phát triển, bây giờ cậu vẫn còn tràn đầy khí tức thiếu niên, khí chất không quá hoàn mỹ, thế nhưng một ngày nào đó cậu sẽ đạt được cấp bậc hoàn hảo, bởi thế cậu cần phải nỗ lực nhiều hơn nữa.
Thi đại học đều là nổi bi thương của tất cả thí sinh trong thiên hạ, vì thế chẳng ai lại muốn lặp lại cuộc sống tối tăm không chút ánh mặt trời lần thứ 2 đâu. Hạ Mộc cũng như thế, cho nên hiện tại cậu đang liều mạng học tập, cũng chỉ muốn 1 lần sẽ qua.
Nhìn sắp đề thi mà cậu vừa làm xong, có thể cầm làm củi chụm được luôn nhá. Cuộn tròn lại rồi dùng dây cố định là có độ cứng ngang ngửa gạch sứ, hơn nữa đảm bảo đập là ngất ngay.
“Cậu nói xem số đề thi này có thể làm thành bao cát để đánh hay không?”
Vương thành mới vừa nhìn chồng đề thi trên bàn cậu kia, đã như bị ngựa chạy rần rần trên đầu a.
“Nếu không, cậu thử xem?”
Hạ Mộc quay đầu cười với Vương Thành Tài, là nó run lập cập.
Ai cha? Phỏng chừng Hạ Mộc sẽ trực tiếp dùng sấp đó đập lên người nó thì có, thời điểm đó không phải lấy đề thi làm bao cát, mà là nó làm bao cát cho sấp đề thi.
Lễ mừng năm mới khối 12 được thả 10 ngày. 10 ngày? Mười ngày này đến 15 cũng chưa kịp qua, mùng 10 đã bắt phải lên lớp, mà đêm 30 mới được nghỉ, cái này có bao nhiêu hãm hại vậy?
Mang theo thành tích đứng thứ 2 toàn trường, Hạ Mộc thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà. Trước tiên đem chiếu xếp lại, đem chăn mùng thu dọn cẩn thận, trước khi rời đi còn cùng bọn Quan Vũ triệt để quét dọn sạch sẽ một lần, như vậy lúc trở lại 4 người chỉ cần lau bụi một chút là xong.
Trong khu ký túc xá nam này, phòng bọn họ là sạch sẽ nhất, cũng ít có tất thối nhất, thậm chí so với nhiều phòng bên ký túc xá nữ còn muốn ngăn nắp chỉnh tề hơn, nói đến vấn đề này, cả bốn người đầy vẻ kiêu ngạo, ai dám nói ký túc xá nam chỉ có mùi tất thối hử, đó là do bọn họ làm biếng thôi.
Bốn người đóng cửa lại, nhìn nhau cười cười, sau đó từng người mang ba lô, kéo valy xuống lầu. Đặc biệt là Hạ Mộc, có thêm 2 cái túi lớn. Bên trong có rượu có trà, toàn bộ đều là đồ tốt, tốn hết gần 2 ngàn của cậu đấy. May mà gần đây cậu có kết quả tốt, được một số tiền thưởng nho nhỏ, khoảng 1 ngàn cùng một vé tàu về nhà, hơi chút bù đắp lại cho tiểu Kim khố ngày càng ít của cậu.
Nghĩ tới năm mới còn có thể kiếm một mớ tiền lì xì, chắc sẽ bù hết lại quá, có khi còn tăng thêm một chút á, ít nhất không tệ hơn số tiền nhận được ở năm rồi đâu. Hơn nữa Hạ Mộc còn dự định chờ thi đại học xong sẽ làm lại công việc gia sư, chỉ cần hai tháng cũng có thể để dành hơn cả ngàn, người a không thể để miệng ăn núi lở, cậu còn muốn tự mình gây dựng sự nghiệp đây nè!
Ba mẹ dù lớn tuổi nhưng lại có nhà có tiệm so với nhiều gia đình bình thường khác tốt hơn nhiều rồi, nhưng cậu không thể cả đời bám víu cha mẹ thế được?
Còn có anh Hai chị Ba nữa, mấy năm qua vẫn luôn làm thêm, mỗi cuối năm đều lì xì cậu vô cùng rộng rãi. Ngay cả chị Ba bình thường muốn mua mỹ phẩm đều cân nhắc rất kỹ, thế nhưng mỗi khi lì xì cho cậu đều trên 500 tệ, đây đã là con số không nhỏ rồi.
Hôm nay chị ba Hạ Vi cùng anh hai Hạ Thụ tới đón đứa em út Hạ Mộc, vừa kéo valy ra tới đã bị anh chị ôm lấy. Hạ Mộc nhỏ hơn anh chị mình vài tuổi, khi còn bé đều do anh chị chăm, cha mẹ bận bịu cũng không thể lo lắng cho cậu chu toàn được, cho nên Hạ Mộc vô cùng kính yêu anh chị mình, bình thường đều sẽ viết thư hoặc nhắn tin cho họ.
“Anh hai, chị ba, em về rồi nè.”
Anh chị nghỉ tết sớm hơn cậu, vốn muốn đến Thành Đô thăm em trai mình, thế nhưng Hạ Mộc nói họ có đến cũng không thể vào thăm được, ngay cả cha mẹ cũng thế, lớp 12 vốn quản rất nghiêm, vì thể chỉ có thể ở nhà đợi em về thôi.
“Trở về là tốt rồi, chị nhớ cưng muốn chết luôn.”
Hạ Vi nâng mặt cậu hung hăng hôn mấy cái, dẫn tới lữ khách xung quanh hút một hơi lãnh khí, cô gái này thật lớn mật, ban ngày ban mặt lại dám hôn con trai như thế.
“Nhìn cái gì? Tôi hôn em trai không được sao?”
Hạ Vi khí thế mười phần trừng lại, mọi người im lặng dồn dập quay đầu không dám nhìn ba anh em cậu nữa.
Hạ Mộc được chị ba hôn mấy cái thì khẽ nhếch miệng, hai mắt đăm đăm, cậu vẫn luôn biết chị mình rất dũng mãnh, thế nhưng không nghĩ tới dũng mãnh như thế, trước mặt mọi người cũng dám hôn người khác, tuy mình là em ruột chị nhưng trước mặt nhiều người thế này mà vẫn hôn, cậu nhất thời có chút khó tiếp nhận.
“Chị ba à, chị bị cái gì kích thích vậy?”
“… Chị, không, có, bị, kích, thích.”
Hạ Vi đen mặt nhìn đứa em lỗ mãng của mình, ngốc như thế sau này theo đuổi bạn gái được sao? Là một chị gái quốc dân, cô thật âu sầu sâu sắc.
“Còn nói không bị kích thích, lông mày đều dựng lên rồi kìa.”
Hạ Mộc kéo kéo đuôi mắt diễn tả, làm Hạ Vi tức giận muốn giơ tay cú cho một cái.
“Anh hai, anh nhìn em gái anh đi, không chịu tiếp thu lời thật.”
Hạ Mộc chạy trốn phía sau anh hai, tránh bà chị cọp cái này, cậu thật sự trêu chọc không nổi.
“Được rồi, hai đứa thôi ngay đi, ba mẹ đang ở nhà chờ em đó, Tiểu Vi đừng luôn bắt nạt em chứ.”
Anh kéo em ba lại, đừng nói em út, cho dù là anh cũng có lúc không chịu nổi đứa em gái này mỗi khi điên lên, chuyện như vậy Tiểu Vi ở trường học làm không ít lần, nếu không hai người lớn lên tương tự, mọi người đã đồn họ là tình nhân chứ không phải anh em rồi.
“Có một em gái sinh đôi như thế, anh hai, anh quá khổ cực rồi.”
Hạ Mộc vỗ vỗ vai anh hai, không đợi chị ba tức giận cậu đã vội kéo va ly vọt trước, tuy cô lớn hơn cậu, nhưng Hạ Mộc sẽ không để chị kéo va ly cho mình.
Về đến nhà, Hạ Mộc ôm cha mẹ, la to con đã về rồi, làm cha mẹ cậu cùng nở nụ cười.
Ở trường học, mặc kệ căn tin Nhất Trung thay đổi món ăn ra sao, cũng không thể ngon bằng cơm nhà mình, Hạ Mộc còn trong giai đoạn phát triển, căn tin ngoại trừ đảm bảo phần ăn đủ no, dinh dưỡng cùng mấy thứ khác đều là mây bay~.
“Ngon quá, miếng thịt lớn quá đi, ở căn tin trường con á, múc cả một muôi đồ ăn cũng chỉ kiếm được 2 khối bé xíu thôi à.”
Hạ Mộc đem một khối thịt hầm lớn cho vào miệng, chỉ được ăn vào lần Nguyên Đán trước thôi, cho dù đầu bếp căn tin tình nguyện làm món này, nhà trường cũng không thể mua nhiều thịt như vậy được. Hơn mấy ngàn miệng ăn, trường học cũng phải kéo dài kinh doanh chứ ~
Cũng may 3 tên bạn cùng phòng đều là người Thành Đô, lúc thường tụi nó sẽ mang về ký túc xá vài ba món ăn cho đỡ thèm, bằng không Hạ Mộc sẽ còn gầy hơn bây giờ nhiều á. Dù vậy, hễ được nghỉ về nhà là Hạ Mộc lại thèm thịt.
Đừng nói với cậu nam thần có thể không thích ăn thịt á, chỉ cần nam thần không bệnh sao lại không thích thịt được chứ, dù sao lượng tiêu hao mỗi ngày của con trai nhiều hơn tụi con gái, không ăn thịt lấy đâu ra sức lực chứ, đến lúc đó thành tiểu nhược kê ngay cả em gái đẩy nhẹ cũng té, lúc kết hôn làm sao bế vợ lên xe được, đừng để lúc đó ngay cả vợ mình cũng ôm không nổi, trở thành trò cười cho thiên hạ. [Edit: cưng lo xa quá đê!!]
Cho nên, làm con trai thì phải ăn thịt. [Edit: cưng đưa ra nhiều lý do như thế chỉ để kết luận mình muốn ăn thịt thôi à ( ̄ー ̄ ) ]
Hai anh em Hạ Mộc cùng Hạ Thụ ăn thịt hơn cả ba người kia gọp lại luôn, đặc biệt là Hạ Thụ, thanh niên hai mươi mấy xuân xanh, khả năng ăn thịt, Hạ Mộc kém anh rất nhiều.
“Thật đã quá ~.”
Sau khi ăn xong, Hạ Mộc nằm dài ghế sa lông, đầu gối lên đùi chị ba.
“Nhóc con, em đã bao lâu chưa được ăn thịt rồi hả?”
Hạ Vi đau lòng muốn chết mà vuốt vẻ mặt em út, em út học ở Thành Đô khổ cực hơn lúc bọn học học cấp 3 không biết bao lần, tuy nói trên mặt không mất quá nhiều thịt, thế nhưng nhìn lưng em ấy đi, toàn là xương không à.
“Cũng không phải không có thịt, chính là mấy món thịt bên ngoài không nấu ngon như mẹ, em ăn không nổi thôi.”
Hạ Mộc cầm trên tay một máy chơi game, đây là loại máy game nhỏ kiểu cũ của mấy năm trước, vẫn còn hoạt động rất tốt, cậu vừa mới tìm được nó, vừa vặn cơm nước xong nên cậu muốn chơi một chút, thả lỏng bản thân thôi.
“Ha ha…”
Hạ Vi cũng không tranh cãi với em nữa, lúc trước hai anh em cô học ở đây, mỗi ngày đều được ăn cơm do mẹ nấu, nhưng em út lại học … đến nay đã được 3 năm, trong đoạn thời gian này thì 2 năm đầu còn đỡ chút, về nhà tương đối nhiều, nhưng đến năm lớp 12 bình thường chỉ được về vào ngày nghỉ lễ hoặc nghỉ đông, còn lại đều vùi đầu trong trường, làm sao về thường được, mấy tháng trời không về cũng là bình thường.
Một đoạn nhạc bi thương vang lên, Hạ Mộc ngẹo đầu giả chết.
“Làm sao vậy?”
Hạ Vi đang xem sách, cảm thấy đầu trên đùi có chút không đúng, bèn để sách xuống.
“Trước đây em có thể một đường thông thuận vượt qua các cửa ải, hiện tại cư nhiên chưa đến vài cửa đã ‘Game Over’ mất rồi.”
Mấy năm không luyện, lục nghề rồi.
“Đây là bình thường mà? Cả mấy năm nay em vẫn chưa chạm qua nó mừ?”
Hạ Thụ rót cho mình một ly cà phê, mặc dù cà phê hòa tan, nhưng cà phê này là bạn cùng phòng ở Quảng Tây cho anh, nói là cha cậu ta đem về từ Việt Nam, so với loại cà phê hòa tan trên thị trường hiện tại ngon hơn nhiều, thậm chí so với hương vị ở một số tiệm cà phê còn tốt hơn.
“Anh hai, anh uống ít một chút, cẩn thận tối không ngủ được.”
Hạ Vi trừng liếc anh cô một cái, tên này sau khi lên đại học không biết thế nào lại mê mẩn cà phê, mỗi ngày đều phải uống trên 2 ly mới được.
“Anh biết rồi, chính em không phải còn uống mấy loại trà mỹ dung gì đó hay sao.”
Hạ Thụ thiếu kiên nhẫn nói, bởi vì Hạ Vi mà hiện tại mỗi ngày anh chỉ dám uống một ly cà phê nhỏ, hoàn toàn không chút đã nghiền, có em gái nhà ai mà quản anh mình thế không?
“Anh hai, chị ba nói đúng đó, anh nên uống ít thôi, uống nhiều cà phê không tốt cho dạ dày đâu, đối với thân thể cũng có ảnh hưởng, nếu anh muốn uống cái gì đó thì cứ ăn cam mẹ vừa mới đem từ quê lên, rất ngon á, không giống loại trong siêu thị đâu, là tự tay ông nội chăm, năm nay là mùa quả đầu tiên.”
“Sao em lại bắt chước em ba nữa thế! Được rồi, anh biết mà, anh không uống nữa là được chứ gì!” Hạ Thụ dưới cái nhìn chăm chú của em trai, em gái đổ đi ly cà phê, đau lòng chết mất!
Nhưng anh biết hai đứa nó nói đúng, quả thật anh quá ghiền cà phê, đây cũng không điều tốt. Cho dù nhất thời không cai được, nhưng cũng nên giảm bớt số lần uống thôi.
Bất quá nhắc đến cam, Hạ Thụ lại có chút thèm. Vội đi đến tủ lạnh, lấy ra sáu, bảy trái cam, cầm thêm một con dao đi đến bàn trà ngồi ăn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét