Chương 26: Đánh nhau
Lời này của Trình Thần như là sóng dữ đánh thẳng vào tâm Trình Chí Sơn, làm ông đinh tai nhức óc, khiến cả người ông không ngừng run rẩy. Mặc dù Trình Thần đã rời đi từ lâu nhưng ông vẫn chưa phục hồi lại được tinh thần, trong đầu luôn quẩn quanh lời chất vấn của Trình Thần, mà cái dáng vẻ thương tâm đau khổ kia của Trình Thần dường như muốn đánh nát tâm ông.
Những điều Trình Thần rống giận chất vấn khiến ông nghẹn lời, vô cùng xấu hổ, căn bản không nói ra được một từ phản bác. Đặt tay lên tâm tự hỏi, quả thực lời Trình Thần nói không sai một câu, tất cả đều là sự thật, ông lại bị người ta xỏ mũi!
Lòng ông như đang có một trận lửa hừng hực thiêu đốt, hơn nữa càng đốt càng vượng.
Bất chợt, ông đột ngột đứng lên, trực tiếp chạy ra khỏi tiệm!
Trên lầu hai Trình Thần nhìn ông rời đi, trong lòng không chút tư vị. Lời đã nói ra hắn cũng không hối hận, hắn nhất định phải cho Trình Chí Sơn một đòn nghiêm trọng, nếu cứ như cũ thong thả cải biến Trình Chí Sơn quả là biện pháp thiếu khả thi, đối với ông phải cho thuốc đắng mới giã được tật. Nhưng dù nói vậy, trong lòng hắn vẫn không nắm chắc được phần nào. Hắn biết rất rõ Trình Chí Sơn vô hạn thương yêu ba anh em hắn, nhưng để cho Trình Chí Sơn buông tha một nhà Trình Chí Phong thì hắn lại không có một chút lòng tin.
Ngay cả khi Trình Chí Sơn đáp ứng thì đó cũng chỉ lời nói chót lưỡi đầu môi mà thôi, trong lòng ông chưa hẳn đã nghĩ vậy.
Bất quá, nếu khi nãy chỉ là lời hứa suông thì hắn cũng đã an ủi được phần nào.
Mấy người Khương Linh Lung sau khi đi khỏi, thỉnh thoảng vẫn còn lác đác vài ba đứa nhóc chạy đến mua hạt dưa. Trình Thần một mình trông tiệm cũng không có tâm tư kiếm tiền. Nhìn Trình Chí Sơn vội vã chạy đi, hắn buồn bã suy sụp!
Bên này, sau khi rời khỏi An Hảo, Trình Chí Sơn trực tiếp chạy tới sân thể dục của trường trung học Ba Loan.
Người thôn Thạch Sơn đều ngồi cùng một chỗ, nhận ra vị trí, ông xem xét vài lần liền tìm được nơi Trình Chí Lịch ngồi, nhưng ông cũng không đi qua bên Trình Chí Lịch, mà rẽ sang một hướng khác, nơi mà Trình Chí Phong đang ngồi.
Trình Chí Phong đang cùng Tiền Hà, Trình Huy cùng nhau xem phim, đang xem đến khúc gay cấn thì có người vỗ lưng, hắn vừa quay đầu liền nhìn thấy Trình Chí Sơn. Lúc này, sắc mặt Trình Chí Sơn rất là âm trầm, khiến Trình Chí Phong giật mình sửng sốt, hắn nghe được Trình Chí Sơn lạnh lùng nói.
“Theo anh đến kia, anh có chuyện muốn nói!”
“Cái gì vậy hả?” Tiền Hà bất mãn nói.
“Xem phim của cô đi!” Trình Chí Phong nói, biểu tình Trình Chí Sơn khiến hắn cảm thấy hôm nay ông có vẻ gì đó rất khác. Tiền Hà hùng hùng hổ hổ mắng to vài câu, mới xoay đầu lại tiếp tục coi phim. Trình Chí Sơn cùng Trình Chí Phong cùng một chỗ bà ta tuyệt đối không chút lo lắng, căn bản Trình Chí Phong không bao giờ chịu thiệt, vậy nên bà ta rất là yên tâm.
Mà bên kia, Trình Chí Lịch nhìn thấy Trình Chí Phong cùng Trình Chí Sơn rời đi, y cảm thấy vô cùng nghi hoặc, lập tức dặn dò vài câu với hai bé Trình Phỉ Trình Hân, rồi len lén theo sau. Trình Phỉ Trình Hân đã quen nhiễm thói của Trình Thần rồi, không còn là hai đứa an phận, cũng rón ra rón rén theo đuôi.
“Anh hai, có chuyện gì sao?” Nơi này là phía sau của một lớp học, sẽ không ai nghe bọn họ nói chuyện, hai người bèn dừng lại.
“Tao hỏi mày, ba năm trước, lúc đại hạn mày đến nhà tao mượn lương thực, nói rằng trong nhà mày không còn thức ăn, nhưng ngày hôm sau mày lại ra chợ mua thịt, có đúng hay không?” Vừa rồi Trình Thần nói xong lời kia, trong lòng ông liền không nhịn được lửa giận.
“Anh hai, chuyện ba năm trước, em không tài nào nhớ nổi. Với lại, sao em có thể làm chuyện bất nhân đó được, nhà em đã không có cái ăn, tiền đâu mà đi mua thịt!” Trong lòng Trình Chí Phong nhất thời lộp bộp, chuyện này hắn làm sao quên được, lúc hắn đi mua thịt vừa vặn bị Trình Thần bắt gặp, ánh mắt của nó lúc đó làm hắn mất ngủ mấy hôm. Nhưng sao hôm nay Trình Chí Sơn lại nhắc đến chuyện này thế nhỉ?
“Thối lắm, chuyện này chính con trai tao nói, nó nói nó tận mắt nhìn thấy, khẳng định sẽ không lừa tao!” Trình Chí Sơn tức giận nói.
“Anh hai, anh sao có thể mù quáng mà răm rắp nghe theo lời nó, thằng đó vốn đã không thích nhà em, anh cũng không phải không biết. Nhất định là nó nói dối gạt anh! Mà cái thằng nhóc này cũng thiệt là… nhỏ như vậy mà học đòi người khác nói dối rồi!” Trình Chí Phong mở mắt nói mò.
“Khốn kiếp, con tao rất ngoan, nó không bao giờ lừa tao” Lửa giận ngút trời, Trình Chí Sơn một quyền đập thẳng vào mặt Trình Chí Phong. Một câu này của Trình Chí Phong đã đụng vào nghịch lân* của Trình Chí Sơn, ông không cho phép ai nói xấu con trai của ông, một người cũng không được.
“Bốp!” Trình Chí Phong bất chợt bị đấm thẳng vào đầu, gương mặt lệch qua một bên, trong nháy mắt liền bối rối.
“Anh dám đánh tôi!” Hắn không dám tin, nhìn Trình Chí Sơn, quát.
“Đánh mày như thế là còn nhẹ đó!” Trình Chí Sơn hai mắt đỏ bừng “Trình Chí Phong, mày cũng là đàn ông, tại sao dám làm lại không dám chịu? Mệt tao nhiều năm nay, coi mày là em trai mà đối đãi, ngược lại, mày cứ xem tao như là một thằng đần, mặc sức lừa gạt tao! Nhà tao có thứ gì, tao đều không quên mày, mà mày báo đáp lại tao như thế hay sao? Mày có còn là người hay không?”
“Anh dám đánh tôi!” Trình Chí Phong căn bản không nghe lọt tai lời nào, vẫn lải nhải một câu nói đó, bất chợt, hắn nhảy dựng lên “Trình Chí Sơn mày dám đánh tao, tao cho mày chết!” Nói xong, hắn nhào tới Trình Chí Sơn.
“Anh hai, anh hai!” Trình Thần vừa bán thêm hai phần hạt dưa, liền nghe thanh âm Trình Phỉ la to.
“Gì vậy, có lửa đốt tới mông rồi hử?” Trình Thần chậm rãi đem tiền cất vào.
“Ba cùng chú Ba đánh nhau!” Trình Phỉ thở hổn hển, lớn tiếng nói.
“Cái gì?” Trình Thần bật người hoảng sợ “Ba sao có thể cùng chú Ba đánh nhau, em không nhìn lầm đấy chứ?”
“Không có, đánh nhau thật rồi, em nhìn tận mắt luôn đó!” Trình phỉ vội nói.
“Đi! Dẫn anh tới đó!” Trình Thần biến sắc, lật đật chạy đi, mới chạy được hai bước, hắn chợt nhớ ra mình chưa đóng tiệm, bèn quay lại đóng chặt, rồi lôi kéo Trình Phỉ, ba chân bốn cẳng chạy đi “Bọn họ đánh nhau ở đâu?”
Lúc Trình Thần chạy đến, Trình Chí Sơn vẫn còn đánh nhau cùng Trình Chí Phong. Mà hắn đúng dịp thấy được Trình Chí Sơn đá một cú thật mạnh vào người Trình Chí Phong, đạp hắn bay vèo ra ngoài. Tuy rằng, Trình Chí Lịch cực lực muốn tiến lên ngăn cản, nhưng căn bản không thể lên được.
“Tốt!” Trình Thần trong mắt sáng ngời, thấy được một màn như vậy, hắn kích động đến nỗi thiếu chút nữa là điên cuồng hét lên, quá mức sảng khoái.
“Trình Chí Sơn tao liều mạng với mày!” Trình Chí Phong từ dưới đất bò dậy, hét lớn.
“Mày tới đi, xem tao có đánh chết mày hay không!” Hình tượng Trình Chí Sơn thành thật trung hậu xưa nay đã sớm biến mất, vẻ mặt điên cuồng như vậy thì đây là lần đầu tiên Trình Thần thấy được, nhưng lúc này hắn không chỉ không sợ, trái lại hắn còn cảm thấy ba hắn bây giờ thật là ra dáng đàn ông, phi thường đẹp trai, trong lòng không ngừng hò hét, như vậy mới là đàn ông cơ chứ!
“Tao đánh chết mày, cái thứ vong ân phụ nghĩa cặn bã!” Tuy rằng xưa nay Trình Chí Sơn tính tình dịu ngoan, nhưng khi bạo giận lên, lại phi thường đáng sợ. Ông quen làm cu li, một thân lực lưỡng, Trình Chí Phong sao có thể là đối thủ của ông, trực tiếp bị đánh thành đầu heo, trọng yếu nhất là Trình Chí Lịch ngoài sáng thì can ngăn, nhưng trên thực tế lại lôi kéo hắn, khiến hắn không thể nhúc nhích, thế là từ đầu chí cuối hắn đều bị Trình Chí Sơn đánh cho te tua bầm dập, kêu la thảm thiết liên tục. [Beta: Trình Chí Lịch cũng không kém khốn nạn nhỉ? Hắc hắc… Mà Trình Chí Sơn làm ta ngạc nhiên quá đi, trước giờ cứ tưởng tượng ổng có bộ dáng xìu xìu ển ển đó chớ!]
“Đừng đánh nữa, tôi chịu thua!” Trình Chí Phong căn bản không đấu lại nổi hai người, mà Trình Chí Sơn đã hoàn toàn điên cuồng, đem Trình Chí Phong hành hung gần chết. Ngay từ đầu, Trình Chí Phong còn rất hung dữ rống gào nhưng hiện tại đến chút sức lực nhấc tay hắn cũng không có.
Trình Thần ở một bên nhìn đến hoa mắt thần mê, hận không thể phất cờ reo hò, cổ vũ, hai bé Trình Phỉ cùng Trình Hân tuy có chút sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy Trình Chí Sơn leo lên người Trình Chí Phong đấm đá túi bụi, cũng liền kích động theo anh của mình, đôi tay nhỏ nắm thật chặt, hai bé quả thật cũng rất chán ghét Trình Chí Phong.
Trình Chí Phong giật mình kinh hãi, lúc này dáng vẻ Trình Chí Sơn cực kỳ đáng sợ. Nhìn đến bộ dáng này của Trình Chí Sơn, Trình Chí Phong cảm giác như có một chậu nước lạnh trong nháy mắt tạt thẳng vào mặt hắn, khiến hắn băng lãnh thấu xương, cả người thoáng cái tỉnh táo ngay lại, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Người thành thật sẽ không dễ tức giận, nhưng một khi đã tức giận thì sẽ cực kỳ kinh khủng! Ngay cả Trình Chí Lịch nhìn thấy Trình Chí Sơn như vậy, cũng sợ đến hết hồn hết vía, đại khái cũng chỉ có mỗi mình Trình Thần vô tâm vô phế mới có thể kích động như vậy mà thôi.
“Trình Chí Phong mày khiến tao quá thất vọng, tao cho mày biết, vĩnh viễn mày không được nói xấu con tao, bằng không tao gặp ở đâu, sẽ xông vào đánh mày ở đó. Mày nhớ cho kỹ, từ ngày hôm nay trở đi, tao không có đứa em vô lương tâm như mày!” Trình Chí Sơn phun ra một búng nước bọt, chỉ thẳng vào mặt Trình Chí Phong còn đang nằm dài trên đất, hung ác nói, rồi quay sang mấy đứa Trình Thần, phất tay, khí phách hiên ngang, hô “Chúng ta đi!”
Mọi người đứng xem náo nhiệt cũng lục tục xoay người rời đi, Trình Chí Lịch nhìn hắn một chút rồi cũng rời đi, không một ai thèm để ý đến hắn, trên nền đất cứng rắn chỉ có mỗi mình hắn thống khổ kêu thảm mà thôi!
“Ba đẹp trai quá đi, con yêu ba chết mất!” Đợi Trình Chí Sơn về tới trong tiệm, Trình Thần một phen ôm chặt Trình Chí Sơn, hai mắt long lanh nhìn ông, thần thái tung bay “Tuyệt vời, ba nói quá tuyệt vời, thế này mới là ba của con chứ! Con tự hào quá đi, ba thật lợi hại!”
“Hắc hắc!” Trình Chí Sơn nhịn không được kích động, đây là lần đầu tiên Trình Thần khen ông đó nha, thật khiến ông ngượng ngùng mà~~.
“Con à, đỡ ba ngồi xuống cái đã!” Trình Chí Sơn chân có chút mềm, hiện tại ông một thân đầy mồ hôi, trong lòng cũng nhũn ra rồi. Lần này hung ác dạy dỗ Trình Chí Phong, chỉ vì lúc đó giận quá đánh mất tỉnh táo, bây giờ nghĩ lại ông hơi hối hận. Thế nhưng nghe được lời khen của Trình Thần, trong lòng ông lại một trận nhiệt huyết sôi trào, cảm thấy mình đã được công nhận.
“Ba, trên người có đau nhức sao? Muốn đi bệnh viện không?” Trình Thần ân cần hỏi han. Lần này quả thật là ngoài ý muốn, mặt trời mọc phía Tây rồi, ba hắn cư nhiên đánh Trình Chí Phong. Tận mắt nhìn thấy Trình Chí Phong bị đánh thành đầu heo, trong nháy mắt toàn bộ oán khí của hắn với Trình Chí Sơn không còn sót lại chút nào, tất cả khúc mắc xưa nay cũng vì cơn bạo phát này của Trình Chí Sơn mà đã mất đi hơn nửa.
“Không có sao đâu, không có sao đâu!” Trình Chí Sơn cuống quít xua tay, hiện tại ông chỉ cảm thấy có hơi vô lực, chẳng qua là bị ăn trúng vài đấm mà thôi. Hai bé Trình Phỉ Trình Hân cũng tỏ ra rất lo lắng, còn Trình Chí Lịch hiện tại triệt để nhìn ông với cặp mắt khác xưa rồi.
Chỉ qua một trận đánh, quan hệ Trình gia đã trở lại được như trước, một nhà hoà thuận vui vẻ, tươi cười không ngừng.
Sau đó, mọi người vui mừng hớn hở ăn một bữa ăn khuya thật lớn, đến phim cũng không thèm coi, bắt đầu hưng phấn đếm tiền. Tất cả tụ lại một chỗ, ngươi đếm ta đếm, cuối cùng ra được kết quả, số tiền mà ngày hôm nay kiếm được tổng cộng là 2775 hào, khi nghe đến con số này, ngoại trừ Trình Thần, những người còn lại, ai nấy cũng đều hô hấp dồn dập, hai mắt muốn lọt ra rồi.
Quá mức khó tin, một ngày cư nhiên có thể kiếm được nhiều tiền như thế!
Chủ yếu là vẫn còn đang đợt khuyến mãi, mọi thứ đều giảm một nửa, bằng không nói không chừng ngày hôm nay có thể kiếm được hơn 300 đồng. Dù không khấu trừ lạm phát, đổi thành đời sau, một ngày kiếm được hơn ba trăm đồng, một tháng xấp xỉ chín ngàn, thế thì cũng quá mức khoa trương đi! Lúc này, đồng tiền đang rất có giá, một cân thịt heo hiện tại cũng chỉ tốn hơn hai đồng, nếu mà một ngày kiếm được hơn một trăm đồng cũng đã là số tiền không nhỏ rồi.
“Con à, hiện tại không quản con muốn làm gì, ba đều hết lòng ủng hộ, ba đây còn khoảng một trăm đồng đều cho con nè, con muốn làm gì thì cứ thẳng tay làm đi!” Trình Chí Sơn đỏ mắt, thì ra việc buôn bán có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, ông hối hận rồi, chỉ muốn chạy nhanh trở về cầm tiền đưa hết cho Trình Thần làm ăn.
Trình Chí Sơn nói câu này xong, ai cũng cười to.
Lúc này, phim đã kết thúc, lại có thêm một vòng người đến mua hạt dưa mới dâng lên, bọn họ muốn mua để ăn trên đường về nhà. Bởi vì số lượng dư lại không nhiều, mớ hạt dưa này rất nhanh đã được bán hết, người không mua được có chút không cam lòng.
“Ông chủ nhỏ, ngày mai còn bán hạt dưa hay không?”
“Ông chủ nhỏ, sáng sớm ngày mai nhà cậu có bán sữa đậu nành không vậy?”
“Ông chủ nhỏ… !” Từng tiếng gào liên tiếp vang lên.
“Mọi người bình tĩnh, không nên gấp! Tối mai, hạt dưa cùng sữa đậu nành vẫn bán như cũ, sau này chúng tôi sẽ bán thêm điểm tâm sáng, đến lúc đó, xin mọi người đến ủng hộ chúng tôi!” Trình Chí Lịch lớn tiếng nói.
“Quá tốt!” Có người nhất thời cao hứng hét lên “Ông chủ nhỏ, chúng tôi nhất định sẽ đến ủng hộ!”
“Đúng vậy, tiệm bán đồ ăn quá ngon, không cần biết các người bán gì, tôi cũng sẽ hết lòng ủng hộ!”
[Beta: bánh bao nhân thịt người/giấy carton, mấy cưng có dám ăn không? Haha]
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét