Edit: Đời Đời Kiếp Kiếp
Chương 30
“Có gì mà không được? Mau đánh nhanh rồi lấy tiền, buổi tối tao còn hẹn bạn gái, nếu để cô ấy chờ nhất định sẽ đánh tao.”
Lão đại sợ bạn gái vỗ tiểu đệ Giáp một cái, vén tay áo lên ra hiệu cho nói ba tiểu đệ bao vây 3 phía Hạ Mộc lại.
“Xem đây!”
Vung mạnh nắm đấm xông lên..
Hạ Mộc đánh về phía bên trái, trực tiếp tới một chiêu ‘Tứ lưỡng bát thiên cân’, bắt tay gã ném mạnh ra ngoài.
“Ối ~ “
Lão đại ngã xuống đất kêu to, đây là đường làm bằng xi măng, cú ngã khiến gã cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn, đau không tưởng được.
“Lão đại!”
Thấy lão đại bị quăng đi, bốn đứa đàn em cũng không thèm nhìn Hạ Mộc, chạy thẳng đến chỗ gã.
“Mấy người cùng lên, đánh chết nó cho tao.”
Lão đại đau đến nước mắt cũng chảy ra. Gã không bò dậy được liền chỉ huy đàn em. Bốn đứa đó đối với gã nói gì nghe nấy, trực tiếp quay người đánh Hạ Mộc. Không may đàn em Ất lại không chờ lão đại đứng vững đã buông tay, trực tiếp khiến lão đại tổn thương lần 2. Lần ngã này khiến lão đại đau đến mức rên cũng không còn sức.
Hạ Mộc đối phó với 4 kẻ lưu manh không chút công phu thực dễ như trở bàn tay. Mấy người này ngày ngày đều bia, rượu, thuốc lá không ngừng, đã sớm đem thân thể mình hủy hoại nghiêm trọng. Hạ Mộc đánh bọn chúng rất thoải mái.
Lần lượt đánh ngã cả 4 người, so với lão đại của bọn họ bốn người nhìn càng thêm thảm hại, mặt mũi sưng vù, có lẽ ngay cả mẹ của bọn họ cũng không nhận ra được đây là con trai mình.
“Haiz ~ kẻ kêu mấy người đến đánh tôi lẽ nào không có nói cho mấy người biết tôi có công phu sao?”
Hạ Mộc tiêu sái bước đến cạnh lão đại, từ trên cao nhìn gã. Thằng ngu này từ đâu đến vậy, trước lúc đánh người cũng không chịu tìm hiểu tin tức, cứ thế mà dẫn đám đàn em vô dụng đến vây người ta, khiến Hạ Mộc cũng hơi ngại khi phải xuống tay. Rõ ràng là bọn họ lấy nhiều đánh ít, kết quả lại thành cậu ỷ mạnh hiếp yếu, thực CMN đau ‘trứng’.
Năm người nghe Hạ Mộc nói xong mặt toàn bộ đều o__o như vậy ” .
“A ~~ em nhớ ra rồi, cậu ta là cái tên ‘giáo thảo’ đó đó, người mà hồi Nguyên Đán lên biểu diễn Thái Cực quyền!!”
Tiểu đệ Giáp kêu to, nó cuối cùng cũng nghĩ ra, nhưng —— hình như quá muộn thì phải. Năm người toàn bộ nằm trên đất, ngoài hừ hừ ra không làm gì được cả, đến việc đi bệnh viện cũng trở thành vấn đề lớn.
Hạ Mộc ra tay rất biết nặng nhẹ, chỉ khiến bọn họ đau mấy ngày, không động đến xương cốt. Sư phụ đã dạy cậu cách đánh làm sao cho người ta đau nhất, nhưng lại không tạo thành thương tổn quá lớn. Bây giờ nhìn thấy hiệu quả tốt như vậy, Hạ Mộc quyết định sau này nếu đánh người sẽ tiếp tục như vậy.
“Cái gì? Sao mày không nói sớm?”
Lão đại thét to, vậy hôm nay gã đã đánh ai?
“Hồ Thiên! Cái thằng ngu này, tại sao không nói rõ ràng.”
Bị kích thích quá lớn, lão đại cứ thế mà trực tiếp hô tên Hồ Thiên lên, Hạ Mộc đang muốn rời đi bất chợt quay người lại.
“Mày vừa nãy nói ai cơ?”
“Cái gì?”
Lão đại miễn cưỡng ngồi dậy, toàn thân vẫn rất đau nhưng không đau đễn mức không nói nên lời như lúc nãy. Kỳ thực ngày mai mới là thảm, dù sao bây giờ còn chưa phải lúc đau nhất.
“Thôi, tôi đổi cách hỏi vậy. Ai đã bảo mấy người đến đánh tôi?”
Hạ Mộc giơ chân lên, nhắm ngay chân lão đại, nếu không nói liền đạp, cho dù đạp gãy cậu cũng không chịu trách nhiệm.
“Tôi nói tôi nói, là một người tên Hồ Thiên, học năm 3 ở trường này. Gã ta nói sẽ cho chúng tôi 1000 nếu chúng tôi chặn đánh cậu.”
Lão đại không chịu được uy hiếp, cứ thế khai tuốt tuồn tuột với Hạ Mộc.
“Thật là hắn?”
Hạ Mộc không nghĩ tới sẽ là gã, nhưng cũng không hẳn là ngoài ý muốn. Dù sao thì trong cả trường, người ghét bỏ cậu hình như chỉ có một mình kẻ tên Hồ Thiên đó. Nếu cậu nhớ không lầm thì gã cũng chính là người đang theo đuổi học tỷ. Xem ra gã không thành công nên ghi hận lên đầu mình, cậu thật sự oan ức mà!
“Vâng vâng vâng, chính là hắn. Hắn còn nói sau khi chúng tôi đánh xong phải chụp ảnh lại làm bằng chứng thì mới có thể lấy 500 tệ còn lại. Đây là tiền đặt cọc, tôi đã mua hoa hết 100, còn lại 400 nè.”
Hoa đó là để tặng bạn gái lão đại, vì hôm nay là sinh nhật của cô ta.
“Ừ ~~ “
Hạ Mộc nhìn tiền trong tay lão đại, nhưng không cầm lấy.
“Tôi cũng không muốn gây phiền phức cho mấy người, chỉ cần mấy người đánh hắn một trận là được, tiền này tôi không cần. Hắn nợ mấy người 500, chờ lúc các ngươi đánh hắn thì nhân tiện đòi luôn đi! Còn vấn đề gì nữa không?”
Hạ Mộc cũng không muốn tìm mấy người này gây phiền phức. Oan có đầu nợ có chủ, cậu chỉ tìm kẻ đứng sau là được.
“Không có… không có vấn đề gì, chúng tôi sẽ đi tìm hắn, nhất định đánh đến cha mẹ không nhận ra. Chúng tôi sẽ chụp ảnh lại, rồi gửi tới trường học.”
Lão đại nói một hiểu mười, ngay cả việc sau đó nên làm gì cũng đã nghĩ dùm Hạ Mộc.
“Hừm, không sai. Mấy người cũng hiểu phải làm thế nào đúng không?”
Ngữ khí uy hiếp cũng không cần rõ ràng như vậy có được không ~
Năm người thân thể run rẩy.
“Biết biết, do bọn tôi nhìn hắn không vừa mắt. Vì hắn hại bọn tôi bị đánh, nên mới đánh lại hắn.”
Lão đại vội vàng gật đầu, gã hiện tại chỉ cầu tên ôn thần này mau chóng rời đi, sau này sẽ không bao giờ dám gây sự với cậu ta nữa. Khi biết cậu ta là ‘giáo thảo’ trường Đại học nông nghiệp này, gã liền hối hận khi tiếp vụ làm ăn này, phải biết bạn gái gã cũng thần tượng cậu ta, việc này nếu để cho em ấy biết, gã nhất định sẽ bị đánh đến mặt mũi nở hoa.
“Rất tốt! Như vậy tôi có quen biết mấy người sao?”
“Không quen biết.”
Năm người đồng thanh trả lời.
Hạ Mộc hài lòng, nhẹ nhàng rời đi.
“Lão đại, làm sao bây giờ?”
Mấy tiểu đệ vây quanh lão đại thắc mắc.
“Còn làm sao nữa? Không nghe giáo thảo đại nhân nói hả?”
Lão đại căm tức nhìn một lũ ngốc, đã rõ ràng như vậy còn hỏi gã làm sao bây giờ. So với Hồ Thiên tất nhiên là giáo thảo càng khó chọc vào, huống hồ bạn gái gã còn thần tượng cậu ta như thần thánh, gã đương nhiên bênh người thân không nói lý.
“Vậy chúng ta sẽ đi đánh Hồ Thiên?”
Tiểu đệ Bính hỏi. Kỳ thực nó cũng muốn đánh, đều do tên kia không nói rõ ràng, làm hại bọn họ hôm nay bị đánh thảm như vậy, mấu chốt là bọn họ không thể đánh Hạ Mộc, bởi vì đánh không lại.
“Đương nhiên!”
Lão đại gật đầu, tức giận phải tìm chỗ phát tiết, không thể tìm giáo thảo đại nhân, vậy thì phải tìm Hồ Thiên thay thế.
Vì vậy ngay khi Hồ Thiên đang chờ xem Hạ Mộc chật vật liền bi kịch. Lúc gã ta đến địa điểm đã hẹn trước, liền bị chụp bao tải đánh, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều ăn đau. Bị đánh xong, trên người còn 700 tệ cũng bị lấy mất, một xu lẻ cũng không còn.
Thật vất vả từ bao tải chui ra, Hồ Thiên nhìn bóp tiền trống rỗng khóc không ra nước mắt, đây là số tiền cuối cùng của gã, bây giờ một tệ cũng không còn thì mấy tháng kế tiếp làm sao mà sống? Chưa nói giờ gã còn bị thương, còn phải đi bệnh viện. Gã không dám đi tìm lão đại gây phiền phức, sợ lại bị đánh. Nói cho cùng Hồ Thiên cũng chỉ là một người yếu đuối vô năng, không dám đi tìm công đạo cho chính mình.
Chỉ là không biết tại sao lão đại lại quay ngược đánh gã, không biết giữa bọn họ và Hạ Mộc đã xảy ra chuyện gì, không lẽ lão đại ăn thiệt.
Hồ Thiên chợt nhớ ra hình như Hạ Mộc biết công phu, hơn nữa còn không tệ. Nếu vậy, tất cả mọi chuyện đều rõ ràng. Nhất định là lão đại bị thiệt trên tay Hạ Mộc, cho nên mới tìm mình gây phiền phức. Nghĩ tới đây Hồ Thiên không nhịn được rụt cổ một cái, năm người đều đánh không lại Hạ Mộc. Nếu cậu ta biết gã chủ mưu rồi tìm đến, liệu gã có bị lôi ra ngoài đánh một trận không? Điều đáng lo lúc này là mấy người đó có khai ra mình không, hi vọng là không, nếu không thì…
Không hề biết chuyện Hồ Thiên cả ngày lo sợ bị trả thù, Hạ Mộc cầm áo khoác trở lại ký túc xá, nhìn quần áo xốc xếch cau mày, đành phải lấy quần áo sạch đi tắm lại, lần này phải tắm nước lạnh mới được. Đem quần áo bỏ vào trong chậu ngâm trước, tắm xong vừa vặn giặt luôn.
“Hạ Mộc, cậu lúc nãy đi đâu vậy? Mau tới đây nhìn giùm tớ, có một bài tớ làm mãi không được.”
Phùng Trần Dương nhìn thấy Hạ Mộc liền vội vàng vẫy tay, lúc Hạ Mộc về cậu đi vệ sinh, nên không nhìn thấy.
“Chờ chút, tớ phơi quần áo đã.”
Hạ Mộc vắt quần áo ráo nước, sau đó dùng móc phơi lên.
“Bài nào không hiểu.” Cất chậu đi, Hạ Mộc lau khô tay rồi kéo ghế đến trước bàn Phùng Trần Dương.
“Bài này, xem giúp tớ một chút.”
Phùng Trần Dương đẩy sách đến trước mặt Hạ Mộc để cậu xem. Hạ Mộc chỉ xem một chút liền biết Phùng Trần Dương mắc chỗ nào, vì vậy tỉ mỉ giảng bài cho cậu ta.
Ngày hôm sau, trên bảng thông báo của trường dán rất nhiều ảnh, một số chụp người bị trùm bao tải, còn lại chụp người lúc đã cởi bỏ bao tải ra. Vốn mọi người không biết người trong bao tải là ai, những bức ảnh tiếp theo đã nói rõ. Đây chính là sinh viên năm 3 – Hồ Thiên. Tuy rất nhanh đã có người của trường đến xử lý, nhưng mọi chuyện đã bị truyền ra ngoài, thậm chí còn có vài sinh viên lén gỡ lấy mấy bức, tuy nhìn có chút mơ hồ thế nhưng vẫn có thể nhận ra người trong ảnh là ai.
Vì vậy sinh viên năm 3 đại học nông nghiệp – Hồ Thiên nổi tiếng, nhưng gã thà không có một chút tiếng tăm gì còn tốt hơn, đi trên đường sẽ không bị người ta chỉ trỏ bàn tán. Mọi người đang thảo luận xen hắn đã làm gì khiến người ta trùm bao tải đánh, còn bị chụp ảnh lại.
Càng làm cho Hồ Thiên suy sụp là không biết kẻ nào truyền ra vụ gã cá cược với mấy tên cùng phòng theo đuổi được Tạ Ngọc Dao, gã càng khó sống. Trong kí túc xá không ai chịu nói chuyện với gã, bởi vì Hồ Thiên nghi ngờ chuyện này là do họ làm, hại gã đi tới đâu cũng bị người ta khinh bỉ.
Nhưng chuyện này vẫn chưa phải tồi tệ nhất, tồi tệ nhất là việc gã thuê người đánh Hạ Mộc đã bị truyền ra. So với hai việc trước đó, cái này khiến Hồ Thiên thành công chọc giận tất cả nữ sinh ở trường Đại học nông nghiệp này. Một nửa số nữ sinh ở đây đều thầm mến Hạ Mộc, nửa còn lại không thầm mến nhưng cũng cực kỳ yêu thích, bởi vì Hạ Mộc không chỉ có học giỏi tốt tính, mà nhìn quần áo cậu mặc cho thấy cậu cũng là người có tiền. Nam sinh vừa có tài mạo vừa có tiền thì nữ sinh nào không thích.
Nữ sinh nổi giận, bạn trai của các cô ấy có thể khoanh tay đứng nhìn sao? Đương nhiên là không thể, vì vậy các nam sinh hành động, mặc kệ Hồ Thiên đi đến đâu, nếu không phải đột nhiên ngã sấp xuống thì chính là bất ngờ xuất hiện một cái hố vừa đủ để chân gã giẫm vào không rút ra được. Còn có đồ đạc của gã cũng thường xuyên bị mất, lúc sắp báo cảnh sát thì món đồ đó lại thần kỳ xuất kiện tại phòng ký túc xá hoặc chỗ ngồi của gã. Luận văn trong máy vi tính cũng thường xuyên biến mất, khiến gã không dám viết bằng máy vi tính nữa, chỉ có thể dùng bút viết từng chữ từng chữ trên giấy. Hết lần này tới lần khác làm Hồ Thiên sắp suy nhược thần kinh, rốt cục xui xẻo toàn bộ biến mất hết.
Nhưng điều đó không có nghĩa cuộc sống của gã tốt đẹp hơn, gã xin nhà gửi sinh hoạt phí nhưng không đủ. Nhà đã không còn tiền, gã chỉ có thể đi ra ngoài tìm việc làm thêm. Vốn là muốn làm gia sư, nhưng thành tích của gã ở trường từ trước đến giờ không ra gì, chớ nói chi gã đã học Đại học gần 3 năm, mấy kiến thức cơ bản cấp dưới gần như quên hết, muốn dạy cũng không đủ khả năng . Không còn cách nào khác đành phải tìm một ít việc vặt làm, tuy khổ cực nhưng mỗi lần làm xong có thể lấy tiền ngay, ít ra vẫn có thể khiến gã chống đỡ qua học kì này.
“Có mấy người cho dù học tỷ không ra tay, thì họ cũng tự tìm xui xẻo.”
Hạ Mộc nhìn học tỷ, gần đây lời đồn đãi khiến cuộc sống của Hồ Thiên ở trường vô cùng chật vật, mà học tỷ cũng chịu ảnh hưởng không ít, có rất nhiều nữ sinh không quen học tỷ lén nghị luận về việc này! Họ đều cho rằng bình thường học tỷ bày vẻ thanh cao nên mới dẫn đến trận tai bay vạ gió.
“Cám ơn em, học đệ.”
Đôi mắt học tỷ hơi hồng, gần đây không chỉ có người khác hệ bàn tán, mà cả nữ sinh cùng ký túc xá cũng không ngoại lệ. Chuyện này đối với cô quả thật đả kích rất lớn. Đặc biệt gần nhất có mấy người nói thích cô, đều là những người đột nhiên xuất hiện, thậm chí còn muốn hẹn hò với cô, nhưng… tất cả đều bị cự tuyệt. Tuy chỉ được mấy lần rồi lắng xuống nhưng kết hợp lời đồn đãi trước mắt, tất cả mọi người đều cho rằng những nam sinh kia đang đánh cược xem ai có thể theo đuổi thành công học tỷ, mà không phải thật tâm yêu thích Tạ Ngọc Dao. Vì vậy danh tiếng của cô đã bị phá hủy.
“Không cần cám ơn, ai bảo em là học đệ của tỷ! Đáng tiếc chuyện danh tiếng của chị… em không giúp được gì cả, chị cũng biết nếu em lên tiếng giúp chị thì nguy cơ sẽ càng lớn hơn.”
Hạ Mộc lắc đầu, cậu đối với chuyện danh tiếng của học tỷ bị tổn hại không thể giúp gì, chỉ có thể âm thầm đề vài người kiếm Hồ Thiên gây phiền phức, ít ra khi nhìn gã sống không yên ổn trong lòng học tỷ sẽ thoải mái hơn một chút.
“Chị biết, ai bảo nam thần của chúng ta có quá nhiều người yêu mến chứ!”
Hạ Mộc vẫn luôn cự tuyệt nữ sinh tỏ tình. Hiện mọi người cũng đã quen cậu không có bạn gái, cũng do nữ sinh nơi này ngầm thỏa thuận với nhau. Bây giờ phần lớn nữ sinh chỉ dám lén lút tặng quà cho Hạ Mộc, không dám tỏ tình chính diện với cậu nữa. Nếu thực sự được Hạ Mộc chấp nhận trở thành bạn gái, cô ta sẽ trở thành kẻ bị nữ sinh toàn trường thù ghét.
Cho nên trong chuyện này, Hạ Mộc không chỉ không thể giúp mà còn phải hết sức thờ ơ, như vậy thì lửa giận của mấy nữ sinh kia mới không chuyển lên đầu học tỷ. Tại trong mắt mọi người, cậu cùng học tỷ chỉ có quan hệ chị em bạn học, cái quan hệ khác không có…nữa. Dù là vậy, cũng không phải là không có nữ sinh có ý kiến. Nhưng nhìn phân lượng cô trợ giúp Hạ Mộc làm thí nghiệm, mọi người mới không tìm học tỷ gây phiền phức.
Kỳ thực nguyên nhân chân chính là bởi vì Hạ Mộc đã nói một câu, “Học tỷ rất giống chị ba của tôi!”
Nếu đã được Hạ Mộc coi như chị gái, tất nhiên các cô không thể gây sự với học tỷ được! Vậy nên học tỷ mới có thể an ổn tồn tại bên cạnh Hạ Mộc, cũng bởi vì Hạ Mộc đối xử với học tỷ như chị gái mình, dù sao nữ sinh vẫn phải nể mặt Hạ Mộc mà giảm nhẹ đồn đãi hơn.
Cho nên học tỷ mới nói phải cám ơn Hạ Mộc, nếu như không có cậu thì cuộc sống của cô ở Đại học nông nghiệp này sẽ rất khó khăn.
“Học tỷ thật sự rất giống chị ba của em!” Tất nhiên không phải giống hệt hoàn toàn, nhưng giữa hai người vẫn có thể nhìn thấy những điểm tương đồng, đây cũng là một trong những lý do mà Hạ Mộc thích ở bên cạnh học tỷ. Cậu đã bất tri bất giác mà đưa hình ảnh học tỷ hiện tại trùng lắp lên Hạ Vi trong ký ức kia, nếu như trong ký ức đó cậu có thể mạnh mẽ hơn, gã tra nam kia sao có thể khiến cho chị ba khổ sở như vậy!
Đây cũng là tiếc nuối cả đời ‘Hạ Mộc’, trong ký ức đó ‘Hạ Mộc’ thương chị biết bao nhiêu, cậu tất nhiên rõ nhất. Cho nên khi nhìn thấy người giống như chị gái mình khổ sở, cậu sẽ không nhịn được mà ra tay giúp đỡ, tất nhiên cậu sẽ không nói cho học tỷ biết những chuyện này.
“Giáo thảo đại nhân, những việc cậu bảo chúng tôi làm chúng tôi đã hoàn thành, cậu có còn điều gì dặn dò không?”
Lão đại dẫn theo mấy tiểu đệ từ trong bụi cỏ nhảy ra, đây cũng chính là nơi mà lần trước học đã vây đánh Hạ Mộc, bình thường rất ít người qua lại.
“Hừm, làm không tệ. Đây là 2 ngàn tệ, mấy người cầm đi! Đúng rồi, nhớ giúp tôi nói với bạn gái anh, cảm ơn sự giúp đỡ của cô ấy.”
Bạn gái lão đại là đội trưởng fan hâm mộ não tàn của Hạ Mộc, cũng vì cô ta có quen biết với học tỷ nên lời đồn đãi ít nhiều được khống chế, không bị lan truyền trên mạng, nhưng cái đó cũng không phải lý do làm nhóm nữ sinh dừng tay, mà bởi vì cô ta nói Hạ Mộc không thích như vậy cho nên bọn họ chỉ đành dừng lại.
“A, tôi sẽ chuyển lời.”
Lão đại cầm tiền rồi dẫn người đi, 2 ngàn tệ, năm người mỗi người sẽ được 400. Lão đại cười đến hèn mọn, có tiền mời bạn gái đi ăn nhà hàng rồi.
Hạ Mộc phủi phủi tro bụi không tồn tại trên quần áo, việc Hồ Thiên đi trên đường mà cũng giẫm phải hố ấy mà, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, nhất định là có người cố ý a! Ai có thể nghĩ tới tất cả đều do Hạ Mộc đứng sau chỉ đạo nha!
Lấy điện thoại di động mở ra một đoạn ghi âm. Đó chính là cuộc đối thoại giữa lão đại với Hạ Mộc ngày đó, là lời lão đại thú nhận việc Hồ Thiên tìm người vây đánh cậu. Vốn dĩ định dùng khi lão đại đổi trắng thay đen nói xấu cậu, nhưng do bạn gái lão đại biết cậu nên không thể dùng được, thật sự rất đáng tiếc!
Đem ghi âm lưu lại, không chừng một ngày nào đó sẽ có tác dụng, Hạ Mộc vĩnh viễn hiểu rõ phải lưu lại đường lui cho chính mình.
Khẽ ngâm nga mấy ca khúc trên đường quay về ký túc xá tiếp tục làm học bá, trả lại khoảng không gian vắng lặng như cũ, chỉ còn những dấu chân lưu lại chúng tỏ đã có người đến đây.
“Hạ Mộc, cậu thi cấp 6?”
Vào tháng 6, Hạ Mộc vừa thi xong kỳ tiếng anh cấp 6 đã bị đám bạn vây lại.
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Năm ngoái đã thi xong cấp 4, năm nay vừa qua cấp 6, Hạ Mộc liền thả lỏng.
“A ~~ bọn tôi mới cấp 4, vậy mà cậu đã qua cấp 6, thật giỏi a.”
Hạ Minh Dương ôm Hạ Mộc, hung hăng xoa đầu cậu, đều mang họ Hạ, tại sao người ta là học bá, còn mình là học tra a.
“Ha ha ~ đi, mời mấy cậu ăn cơm.”
Hạ Mộc bị xoa đến choáng váng, chỉ đành mời mọi người đi ăn cơm để né tránh.
“Gào gào ngao ~~ “
Vài con sói đói gào thét gọi Hạ Mộc, cùng đi đến một quán cơm nhỏ cạnh trường, đồ ăn ở đây rất ngon, bình thường khi sinh viên muốn ăn ngon đều chọn nơi này.
Hạ Mộc gọi một bàn món ăn mời mọi người. Vì không có rượu nên bụng của bọn họ đều dùng để chứa thức ăn. Một bữa cơm tốn mất 300, khiến mấy người trong ký túc hơi xấu hổ (ngượng ngùng, áy náy).
“Không sao, cũng sắp nghỉ hè, bữa cơm này tớ mời, xem như chúc mọi người thi tốt.”
Hạ Mộc khoát tay, 300 tệ đối với cậu bây giờ cũng không phải quá nhiều. Tuy rằng cậu muốn tiết kiệm được thật nhiều tiền, nhưng cũng không phải không thể tiêu số tiền này.
“Hạ Mộc, cậu thật tốt.”
Nghe Hạ Mộc nói, mọi người liền vui vẻ, xoa bụng quay về ký túc xá.
Quả nhiên lần này không cần Hạ Mộc giúp, mấy người thi xong đều nói mình làm bài không tệ.
Hạ Mộc lúc này mới yên tâm tạm biệt mọi người, xách hành lý rời trường. Lúa mì của cậu đã thu hoạch, thành quả cũng tạm được, sản lượng so với dự định không khác biệt lắm. Số lúa đó Hạ Mộc cũng không tặng ai, mà là dự định mang về nhà làm kỷ niệm.
Vẫy một chiếc taxi, chạy thẳng đến sân bay. Hạ Mộc đã nói qua với ông nội, năm nay cậu sẽ về quê một thời gian, vì thế cậu còn cố ý mua một cái laptop đã kết nối 3G, cho dù ở nông thôn cũng có thể lên mạng. Vì trang trại tương lai, Hạ Mộc rất liều mạng, hai tháng lương cứ như vậy bỏ ra.
Hạ Mộc xách theo túi lớn túi nhỏ về quê, trong khi Trần Cự lại bị người quấn lấy.
“Ông nội, con đã nói rồi mà, con sẽ không kết hôn.”
Trần Cự không muốn tức giận với ông nội, nên buộc phải ra sức đè nén tâm tình của mình xuống.
“Cháu đã sắp 28 rồi mà còn không chịu kết hôn, A Nguyên lúc bằng tuổi cháu bây giờ đến cả con cũng có rồi.”
Trần lão thực sự không thể hiểu được, tại sao thằng cháu nhỏ không muốn kết hôn. Các cô gái ông chọn có điều gì không tốt? Có tài có mạo lại có gia thế, đây là những người tốt nhất mà ông đã chọn lọc được.
“Anh ấy là anh ấy, con là con. Con đã nói không kết hôn thì nhất định sẽ không kết hôn, cho dù ông có tìm bao nhiêu phụ nữ đến cũng vậy thôi.”
Trần Cự đau đầu vô cùng, hắn sắp bị ông nội làm tức chết rồi, tại sao nhất định phải ép hắn kết hôn! Nữ nhân có gì tốt, hắn không hề có chút hứng thú nào với nữ nhân a.
“Không muốn kết hôn với nữ nhân? Không lẽ cháu thích nam nhân?”
Trần lão kinh hãi.
“…” Trần Cự bị lời của ông nội làm giật mình, nửa ngày không nói. Không phải do hắn thực sự yêu thích nam nhân mới không nói nên lời, mà là lời này của ông cũng khiến hắn kinh hãi, nhất thời không phản ứng kịp.
Nhưng sự trầm mặc của hắn lại khiến Trần lão nhận định ông đoán đúng rồi, nhất thời nôn nóng.
“A Cự, cháu thành thật nói cho ông biết, có phải cháu thật sự thích nam nhân hay không?”
Trừng mắt nhìn, Trần Cự phát hiện đây là cơ hội tốt, có thể khiến ông nội không tìm nữ nhân cho hắn nữa. Vì vậy hắn thản nhiên thừa nhận, “Đúng vậy a!”
“Trời ạ! Làm bậy a ~ ” Nghĩ không ra nguyên do, Trần lão liền đổ hết trách nhiêm lên đầu vợ chồng Trần Côn, đặc biệt là ả tiểu tam kia, giờ đã là mợ hai nhà họ Trần. Nhất định là vì ả, nên mới khiến A Cự cảm thấy chán ghét phụ nữ, cuối cùng thích nam nhân.
“Ông nội, ông đừng thương tâm, con yêu thích nam nhân cũng tốt hơn việc cả đời đều thích ai rồi cô đơn mà chết a~.”
Trần Cự lại còn có tâm tình động viên ông nội. Chỉ là tại sao khi nghe những lời này ông lại càng thấy thương tâm hơn vậy! Nghĩ đến thằng cháu này từ nhỏ lạnh nhạt không chấp nhận gần gũi bất cứ ai, ngoại trừ mình và Trần Nguyên, Trần lão liền bi thương vô cùng. Lẽ nào thật sự phải ngăn cản A Cự yêu thích nam nhân? Như vậy chẳng phải khiến nó cả đời không tìm được người mình thích sao?
Trần lão vô cùng xoắn xuýt, khiến buổi tối không ngủ được, cuối cùng đành phải gọi cho cháu trai lớn.
“Con sẽ về ngay, ông đừng quá xúc động.”
Trần Nguyên mới vừa huấn luyện xong trở về liền nghe chuyện, vội vàng an bài công việc trong quân ngũ, nhanh chóng lái xe trở về nhà chính.
“A Nguyên, con nói bây giờ phải làm sao?”
Cháu trai nhỏ thích nam nhân không thích nữ nhân, cho dù ép nó không được thích nam nhân thì nó cũng không thích nữ nhân nha, nhưng tìm nữ nhân cho nó thì nó lại thích nam nhân, mặc kệ làm thế nào cũng không đúng. Trần lão cảm thấy số tóc ít ỏi còn lại trên đầu mình cũng sắp rụng sạch rồi.
“Ông nội, trên đường đến đây con đã nghĩ rồi. A Cự dù không thích nữ nhân thì ít nhất… nó vẫn còn có thể yêu thích nam nhân. Con chỉ sợ cuối cùng nó cái gì cũng không thích, cứ thế cô đơn cả đời.”
So với chuyện yêu thích nam nhân, cô đơn cả đời mới đáng sợ hơn. Nghĩ đến tính cách của A Cự, đây cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.
“Aiii ~ con nói cũng đúng.”
Nhưng trong đầu lão gia tử giờ đã loạn thành một mớ vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
“Ông nội, A Cự nó chính miệng thừa nhận mình không thích nữ nhân chỉ thích nam nhân sao?”
Trần Nguyên vẫn có chút không tin, từ trước đến giờ không thấy dấu hiệu nào! Xưa nay chưa từng nghe nói A Cự thích ai, đừng nói chi là nam nhân.
“Đúng vậy a, ông tìm mấy cô gái đến cho nó gặp mặt! Nó không chịu nổi liền nói không thích phụ nữ, ông liền hỏi nó không lẽ thích nam nhân? Nó cứ thế mà thừa nhận.”
Trần lão vì lời của thằng cháu nhỏ làm cho đau đầu bứt tóc.
“Nó chính miệng thừa nhận!?”
Bây giờ, Trần Nguyên cũng bắt đầu tin tưởng em trai mình thật sự thích nam nhân rồi.
Không nói Trần Nguyên cùng Trần lão phiền muộn xoắn xuýt thế nào, Trần Cự vào lúc này cũng xoắn xuýt không kém! Hắn không muốn đi coi mắt nữa, liền lừa gạt ông nội rằng mình thích nam nhân, nhưng hắn cũng không thật sự yêu thích nam nhân a! Hiện tại hắn lo ông nội sẽ không tìm nữ nhân vô dụng cho mình, mà thay vào đó tìm một đống nam nhân thì xong đời.
Nhưng Trần Cự cũng không thể nói cho ông nội biết hắn lừa ông, lời nói dối này nhất định phải cố gắng kèo dài. Nhưng lỡ như ông nội bảo hắn mang người yêu về, hắn đi đâu tìm được người đó a! Kết quả nam thần quốc dân của chúng ta ngồi trong phòng làm việc vò đầu bứt tóc, cũng không thể tìm ra cách nào tốt hơn.
Xem ra chỉ có thể tiếp tục giả vờ mình thích nam nhân. Nếu lỡ như ông nội có hỏi thật thì hắn sẽ nói là chưa tìm được, đợi khi tìm được nhất định sẽ mang về cho ông gặp mặt. Nhưng lúc nào tìm được, Trần Cự nhìn trời —— chỉ có trời mới biết đi!
“Đi, đến Đại học nông nghiệp.”
Trần Cự tâm tình khó chịu quyết định đi tìm người trút giận, kết quả vừa đi đến Đại học nông nghiệp liền thấy cổng trường vắng như chùa bà Đanh. Trước đây mặc dù chỗ này không có quá nhiều người, nhưng cũng không vắng vẻ như bây giờ.
“Chủ tịch, giờ đang là nghỉ hè.”
Tài xế run rẩy nhắc nhở ông chủ của bọn họ, kết quả chỉ thấy mặt Trần Cự càng khó coi hơn .
Một chuyến đi công cốc không nói, còn mất mặt với cấp dưới, Trần Cự tiếp tục ghi nợ hết lên đầu Hạ Mộc. (Hạ Mộc kêu to: Liên quan gì đến tôi hả?)
“Hắt xì hắt xì ~~ “
Hạ Mộc ngồi bên cạnh ruộng hắt hơi, cậu đang giúp ông nội làm cỏ, thuận tiện tìm mấy cây mã đề* về ăn. Cây này càng ngày càng ít, nếu không phải ông nội Hạ mấy năm qua dùng rất ít phân hóa học, phỏng chừng mã đề này sẽ không mọc trong ruộng nữa. Hạ Mộc nhớ lúc nhỏ cây này có rất nhiều, cậu rất thích nhổ về ăn, hiện tại lại rất hiếm thậm chí ngay cả lươn* cùng cá trạch* cũng ít dần đi.
“Ông nội, ông nuôi cá trong ruộng thế này, lúc thu hoạch sẽ kiếm được không ít tiền đó!”
Hạ Mộc lúc sáng sớm thấy ông bắt được một con cá, không lớn lắm nhưng cũng tầm 1 cân, để bà nội hấp cho cậu ăn. Nhưng trong ruộng cũng không nuôi quá nhiều cá trắm cỏ*, sợ nuôi nhiều hơn chúng sẽ ăn mất gốc lúa.
“Đúng vậy a, mấy năm qua nuôi cá trong ruộng kiếm được không ít, một năm cũng tầm 2000, hơn nữa còn trồng cây nông nghiệp khác nữa, tính ra một năm cũng được khoảng 1 vạn. Ở nông thôn cũng không tiêu hết bao nhiêu, còn lại ông nội đều để cho các con đấy!”
Ông nội Hạ dự định khi ông cùng vợ chết thì tiền này sẽ để chia cho con cháu, xem như tâm ý của hai người.
“Lại bắt thêm một con nữa đi, con muốn ăn cá kho.”
Hạ Mộc xuống ruộng, ông nội Hạ ngồi trên bờ nhìn đứa cháu nhỏ vật lộn dưới ruộng. Vì không quen, Hạ Mộc bắt hụt suốt. Hơn nữa còn phải để ý không được làm gãy cây lúa, cho nên con cá này Hạ Mộc bắt rất gian nan. Cuối cũng vẫn là ông nội Hạ nhìn không được phải xuống giúp đỡ, mới bắt được cá hài lòng quay về nhà.
Buổi trưa có cá ăn, còn là cá tươi mới bắt, Hạ Mộc ăn nhiều hơn một chén cơm so với thường ngày, thậm chí đem tất cả thức ăn đều ăn sạch .
“Ăn ngon quá à~.”
Vuốt vuốt bụng, tất cả đồ ăn đều do nhà trồng, rất sạch sẽ, ăn cũng rất ngon. Thậm chí ông nội Hạ còn bắt chim rừng về để bà nội hầm canh cho cậu uống. Nếu không phải lượng vận động của cậu mỗi ngày rất lớn, có lẽ Hạ Mộc bây giờ đã béo ra rất nhiều. Tất nhiên cũng có điều làm Hạ Mộc rất vui, đó chính là cơ bắp trên người cậu càng thêm săn chắc, càng trở nên ‘Nam tử hán’.
Cậu trước đó cũng rất dễ nhìn, chính là quá đơn bạc, không giống nam tử hán mà nhìn như con gà bệnh, nên Hạ Mộc muốn béo lên một chút. Hiện tại không béo, nhưng cơ thể lại săn chắc hơn nhiều. Tuy giờ cậu chỉ có hai múi cơ bụng, nhưng dù ít hay nhiều thì nó vẫn là cơ bụng nha.
Ánh nắng buổi chiều rất có hại, cho nên Hạ Mộc liền ở trong phòng điều hòa phiên dịch tư liệu. Nhà ông nội mấy năm trước đã được ba Hạ và bác hai góp tiền sửa thành nhà hai tầng. Mấy năm tích cóp cũng được mấy vạn đồng, liền mua đồ điện tử, điều hòa máy giặt… Hạ Mộc bây giờ ngồi ở phòng mà ông nội để dành cho cậu cùng Hạ Thụ, gõ bàn phím lách cách.
Kiên trì chính là thắng lợi, Hạ Mộc bây giờ đang rất kiên trì. Tuy rằng mỗi ngày đều rất mệt, nhưng vừa nghĩ tới lại tiến gần hơn một chút đến mục tiêu của mình, toàn thân Hạ Mộc lại ngập tràn sức mạnh. Mỗi ngày nghiêm túc theo ông nội học tập trồng trọt, lúc nắng quá gắt thì làm việc kiếm tiền, ngẫu nhiên còn có thể đem bán một ít đồ rau củ dùng không hết, thuận tiện tìm hiểu một chút giá cả của cây nông nghiệp trên thị trường.
Cậu còn học cách phân biệt hạt giống, hạt nào tốt, hạt nào xấu, Hạ Mộc học rất chăm chú, thậm chí còn học cách cải tạo đất phì nhiêu. Những việc này mấy đứa trẻ thành phố không ai muốn làm, Hạ Mộc lại không có một lần kêu khổ kêu mệt. Ở nông thôn phơi nắng đến độ lột mất một tầng da, tuy không đen mấy, nhưng lại gầy đi không ít. Điều duy nhất khiến ông bà nội yên tâm là tinh thần của cậu rất tốt, mỗi ngày đều tràn đầy sức sống, vậy mới ngăn cản được việc cha Hạ đến xách thằng con về thành phố ra sức tẩm bổ.
Hạ Thụ cùng Hạ Vi bận công việc, cho nên hè này không về. Nhưng có một điều làm cho Hạ Mộc rất vui là lúc cậu tán gẫu cùng Hạ Vi, cô đã lơ đãng nói ra tình cảm của mình và Đan Thiên Vũ có tiến triển tốt, tin rằng không lâu nữa sẽ đến nhà bàn chuyện cưới xin.
Hạ Mộc cảm thấy từ khi cậu biết được ký ức kia đã làm cậu thay đổi rất nhiều, còn cải biến vận mệnh của Hạ Vi, cho nên cậu thực sự rất cảm ơn việc mình có phần ký ức đó. Nhờ có nó, vận mệnh của mình cùng chị gái thay đổi theo hướng ngày càng tốt đẹp.
Một mùa hè, Hạ Mộc không chỉ có thêm nhiều kinh nghiệm và kiến thức về nông học, mà còn kiếm được hơn một vạn tệ, cậu vui muốn chết luôn. Vì vậy một tuần trước khi kết thúc kỳ nghỉ hè, Hạ Mộc xách hành lí về thành phố, thuận tiện còn mang theo không ít rau dưa cùng lương thực tự tay thu hoạch. Đặc biệt hơn Hạ Mộc còn mang về mấy con gà mái choai choai cậu tự nuôi, để mẹ mỗi ngày làm một con. Vì nhà trong thành phố không có chỗ nuôi, nên mẹ Hạ đều làm thịt hết.
Hạ Mộc nuôi tổng cộng 10 con, mang 5 con về thành phố, còn 5 con để lại cho ông bà nội, để nếu hai người muốn ăn liền làm thịt, hoặc là giữ lại đẻ trứng cũng tốt. Nói chung, Hạ Mộc coi như đã làm ra thành quả lao động tặng cho ông nội và cha mẹ. Cậu còn tiện đường đi thăm anh chị, còn mang một con gà làm sạch đông đá đến, để cho bọn họ nấu ăn, còn nói Hạ Vi gọi anh rể tương lai đến gặp. Tuy anh hai luôn nói Đan Thiên Vũ là người tốt, nhưng Hạ Mộc vẫn muốn giúp chị gái mình đem người bắt lại.
Vì vậy, tối hôm đó, tại nhà mà anh chị Hạ Mộc thuê, cậu gặp được anh rể tương lai.
“Ừm ~~ “
Hạ Mộc đi xung quanh Đan Thiên Vũ, vừa xem vừa gật đầu.
“Cũng được! Xem như xứng với chị của tôi.”
Hạ Mộc mới không thừa nhận Đan Thiên Vũ là người tốt đâu. Cậu không thể biệu hiện mình rất hài lòng được, nếu không sau này Đan Thiên Vũ làm ra chuyện có lỗi với Hạ Vi cậu sẽ không dễ dàng tìm được cách giúp chị trút giận. Để trở thành một đứa em trai xứng chức như cậu, thật đúng là không dễ dàng!
“A Mộc, tôi có thể gọi cậu như vậy không?”
Đan Thiên Vũ cũng là một ông chủ lớn, nhưng không hiểu tại sao khi nhìn Hạ Mộc lại thấy rất căng thẳng. Lần đầu tiên gặp Hạ Thụ không cảm giác được căng thẳng như bây giờ, vậy mà gặp em vợ lại khiển anh ta vô cùng khẩn trương.
“Có thể.”
Hạ Mộc gật đầu.
“A Mộc, anh là thật lòng yêu chị em. Anh biết hiện giờ nói gì cũng khó có thể khiến em tin tưởng, nhưng mong em cho anh thời gian chứng minh, nếu có một ngày anh phụ lòng chị em thì em muốn xử lý anh thế nào cũng được.”
Bởi vì em vợ nhìn qua không hoàn toàn chấp nhận anh nên Đan Thiên Vũ mới nói những lời này. Dù sao đi nữa anh đều hy vọng có được lời chấp nhận từ tất cả thành viên trong nhà Hạ Vi.
“Viết giấy cam đoan đi.” Hạ Mộc lấy giấy bút đưa cho anh ta. Lời hứa suông thì ai cũng nói được, cho dù Đan THiên Vũ nhìn qua là người không tệ thế nhưng vẫn cần lưu lại bằng chứng. Sau đó cậu sẽ nhìn chằm chằm Đan Thiên Vũ, nếu anh ta gây ra chuyện có lỗi với Hạ Vi, Hạ Mộc cho dù phải liều mạng cũng sẽ khiên Đan Thiên Vũ thân bại danh liệt.
“Được.”
Yêu cầu của em vợ sao dám không đồng ý, Đan Thiên Vũ thành thành thật thật viết giấy cam đoan. Còn rất nhiều điều Hạ Mộc không nghĩ đến, anh ta cũng viết xuống, viết xong thì ký tên, còn ấn dấu tay, tràn đầy thành ý.
“Xem anh thật lòng như vậy, em chấp nhận để anh cầu hôn chị ba. Nhưng anh nhớ cho kĩ, phải đối xử với chị ấy thật tốt, không được ở bên ngoài làm bậy. Nếu để em biết được, nhất định sẽ biến anh thành thái giám.”
Hạ Mộc cẩn thận gấp giấy cam đoan lại, đem nó cất kỹ trong túi mình. Đây chính là chứng cứ, không thể làm mất được.
“Cám ơn em vợ.”
Nhận được sự cho phép, Đan Thiên Vũ can đảm đứng dậy, không để Hạ Mộc kịp tức giận đã chạy đến phòng bếp chỗ Hạ Vi đang nấu ăn, lấy nhẫn đã sớm chuẩn bị ra nói lời cầu hôn.
Móa nó, cầu hôn ngay tại đây! Khiến Hạ Mộc càng thương tâm là Hạ Vi cư nhiên đáp ứng lời cầu hôn của Đan Thiên Vũ. Ngay tại nhà bếp, không có một chút lãng mạn nào mà đồng ý lời cầu hôn của anh ta.
“…” Hạ Mộc.
“Ha ha ha ha…”
Hạ Thụ ở một bên ôm bụng cười to. Nhìn mặt em trai bây giờ là biểu tình ‘tôi đây mắc bẫy rồi!’ làm anh không nhịn cười được.
Lúc ăn cơm Hạ Mộc trừng Đan Thiên Vũ, khiến tất cả da gà da vịt của anh ta đua nhau nổi lên. Đan Thiên Vũ thừa nhận, anh đã gài bẫy Hạ Mộc, nhưng mấy điều anh đã viết đều là chân tâm. Ai bảo Tiểu Vi nói phải được em trai tuyệt vời của cô ấy đồng ý mới nhận lời cầu hôn của anh a~. Biết rõ không đi được theo cách thông thường, anh đành phải dùng chút thủ đoạn nhỏ, lúc này mới khiến Tiểu Vi đồng ý lời cầu hôn của mình.
“Em trai, mau ăn đi.”
Hạ Vi cũng hiểu trong lòng em trai lúc này rất không thoải mái, cũng không thèm quan tâm ông chồng tương lai của mình, suốt bữa ăn đều đem lực chú ý đặt ở trên người Hạ Mộc. Gắp đồ ăn múc canh rất thuận tay, hại Đan Thiên Vũ buồn bực muốn chết.
Vợ chỉ để ý em trai mà không thèm nhìn đến mình, có ai bi kịch hơn anh không hử!?
Hết chương 30.
Chú thích:
Laptop
Cây mã đề
Lươn
Cá trạch
Cá trắm cỏ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét