7.06.2016

MTTSCTQVH: Chương 6

Chương 6: Sô cô la

socola

“Cậu biết…. nấu cơm không?”
“A! Biết!”
Phương Hách vì làm việc kiếm tiền học phí, thường thường sẽ đi phụ bếp ở nhà hàng, mà bình thường cậu cũng nấu cơm, bởi thế, tay nghề của cậu rất không sai, nói đúng hơn là rất tốt đó.
“Tốt lắm! Vậy cậu phụ trách nấu cơm đi, à, ở nhà giúp tôi kí nhận các đơn hàng trên mạng, sắp xếp chúng lại, chờ qua tháng kế… khoảng trung tuần tháng 3, cậu có thể đi tìm việc, đến lúc đó hãy nói tiếp chuyện thuê nhà.”
Mùng 1 tháng 3, tận thế sẽ đến, đừng nói tiền thuê nhà, ngay cả vàng bạc cũng không ai xem trọng huống chi là tiền giấy?
“A? A! Kia… cảm ơn học trưởng!”
Phương Hách cho rằng Hạ Tử Trọng vì chiếu cố cậu nên mới nói vậy, trong lòng vui đến nhảy nhót luôn.
Để đồ dùng của Phương Hách vào phòng khách, giúp cậu sắp xếp lại, nhà Hạ Tử Trọng không thiếu đệm chăn mới, mặc dù hai ngày nay đi siêu thị có mua, bất quá trong nhà vẫn còn nên không cần lấy ra dùng.
Chỉ cậu vị trí đồ dùng trong nhà, nhìn Phương Hách đem mấy bộ quần áo cất vào tủ, Hạ Tử Trọng suy nghĩ một chút rồi nói:
“Cậu tắm trước đi, rồi nghỉ một chút, sau đó xem còn thiếu thứ gì, mấy ngày nay mua bổ sung luôn.”
Phương Hách lấy một bộ quần áo, ngoan ngoãn gật đầu, đi vào phòng tắm. Hạ Tử Trọng tranh thủ lúc cậu không ở, nhanh chóng đi đến tủ quần áo, lấy ra quần áo cùng nội y của cậu mà nhìn… Khục, không phải anh có ham mê biến thái gì, chỉ đơn thuần là nhìn xem cậu mặc size bao nhiêu thôi.
Lúc Phương Hách tắm rửa xong xuôi đi ra, thì thấy Hạ Tử Trọng đang ngồi trong phòng khách lên mạng. Nơi anh ngồi gần cửa sổ ban công, ánh sáng mặt trời phủ lên người anh một tầng kim sắc chói sáng khiến người khác không thể dời mắt nổi.
“Tắm xong?”
Hạ Tử Trọng ghi thêm một mục cần chuẩn bị, cùng đánh dấu phần giày dép quần áo đã mua xong.  
“Ân.” Phương Hách có chút hốt hoảng gật đầu.
Do mới tắm xong, tóc cậu còn ướt, lóe chút thủy quang óng ánh, nguyên bản da thịt trắng nỏn lại nhiễm một tầng hồng nhạt. Áo thun rộng rãi làm nổi bật dáng người tinh tế của cậu. 
Hạ Tử Trọng cảm thấy họng có chút khô, không được tự nhiên dời mắt, lúc trước, khi hai người ở chung, phần lớn đều là tình huống vô cùng khẩn trương, dù yên ổn, cũng không có tâm tư mà nghĩ ái muội gì. Không nghĩ tới sau khi sống lại, lại gặp tình huống này…
“Cậu… Đi nghỉ ngơi đi, có gì để… buổi tối nói.”
Tính cùng cậu tâm sự chuyện gần đây, nhưng tình huống bây giờ, không thích hợp lắm…
“Dạ?.. Vậy em đi nghỉ đây.”
Phương Hách dù không hiểu rõ, vẫn rất nghe lời vào phòng dành cho khách, nay đã trở thành phòng cậu ngủ.
“Hô… Tiếp tục thôi.”
Đồ vật cần chuẩn bị còn rất nhiều, tư liệu dùng sau mạt thế cũng nhiều không kém, còn phải tính toán tài chính cùng với những con đường mua vật tư hữu hiệu nhất.
Hạ Tử Trọng lắc lắc đầu, đem hình ảnh kiều diễm của người nào đó vừa tắm rửa xong vứt ra sau đầu.
Lương thực, thực phẩm, phải mua, nhưng không cần mua quá nhiều. Không gian của anh có thể trồng trọt, hơn nữa thời gian so với bên ngoài được rút ngắn lại nhiều lắm. Cho nên, một khi gieo trồng là có thể tự cấp tự túc.
Hạt giống, gia súc cũng cần, những thứ này lại càng không cần mua quá nhiều. Thứ nhất, đất đai có hạn, thứ hai, tiêu hao cũng không nhiều, thứ ba, chỉ cần gieo trồng, đến lúc thu hoạch thì sẽ có hạt giống thôi. Gia súc cũng tương tự như thế.
Anh cần hao phí đầu tư máy móc cơ khí cùng nhiều loại thiết bị khác, một khi rời khỏi xã hội văn minh, nó có thể biến mất hoàn toàn.
Tính toán toàn bộ tài sản hiện có của anh, lại tính toán một chút giá trị của các thiết bị, tận lực đem mọi phương diện cân nhắc chu toàn, mãi đến nửa cuốn số mới cảm thấy không sai biệt lắm.
“Học trưởng, tối hôm nay anh muốn ăn cái gì?”
Hạ Tử Trọng nghe tiếng liền quay đầu lại, Phướng Hách đã tỉnh rồi, hai mắt mong đợi mà nhìn anh.
Muốn ăn cái gì?
“Ừm, làm sủi cảo* đi…”
Trong không gian có không ít sủi cảo đông lạnh, cũng có nhiều nguyên liệu nấu ăn khác, nhưng không biết tại sao, anh bỗng nhiên muốn cậu nấu món này.
“Dạ được! Em đi rửa mặt rồi xuống lầu mua nguyên liệu về làm.”
Phương Hách hai mắt tỏa sáng dị thường nói.
“Cùng nhau đi đi, cậu còn chưa quen thuộc khu này mà, làm sau biết mua nguyên liệu ở đâu.” Hạ Tử Trọng cười rồi đứng dậy.
Anh vẫn còn nhớ, sau khi bị Đới Quân phản bội, hai người đã sống nương tựa lẫn nhau, cùng nhau lưu vong ba tháng, Phương Hách luôn than thở sau những lần sống sót:
“Em muốn ăn sủi cảo, nhưng không có nguyên liệu. Haizz, thật ra em nấu cơm rất ngon đó, nhưng bây giờ không có cơ hội bộc lộ rồi?”
Tuy rằng có không gian, nhưng hai người chưa lần nào chân chính ăn một bữa cơm bình thường cả. Bọn họ là con một, sau này lớn lên phải ra xã hội, huống chi Đới Quân còn chưa ra trường nữa? Như Hạ Tử Trọng, cha mẹ qua đời sớm, phải cố gắng độc lập nên tốt xấu gì cũng nấu mì nước được, còn đới Quân chỉ có thể nấu mì ăn liền thôi mà còn không xong nữa.
Hai người ở trong không gian, ăn nhiền nhất là táo cùng những thức ăn đóng hộp.
Vui vẻ cùng Phương Hách xuống lầu, lái xe đến siêu thị gần đó để mua nguyên liệu làm sủi cảo, đến khi muốn đi tính tiền, Hạ Tử Trọng nhìn thấy socola Kim Sơn ở bên cạnh, nhìn lướt qua Phương Hách, do dự một chút, liền cầm lấy một hộp.
Sau này, e là muốn mua cũng mua không được socola cho lễ tình nhân đi? Cũng may, anh có đặt hàng cây ca cao giống, hi vọng có cơ hội chính mình làm.
Dù… Dù sao, đây cũng là lễ tình nhân đầu tiên, cũng như cuối cùng trước tận thế, anh không muốn lưu lại tiếc nuối gì.
Thịt ba chỉ tươi ngon làm nhân bánh, cùng với vị ngọt của tôm, trứng gà vàng óng, màu đen của nấm mèo hòa trộn với chút xanh của rau hẹ.
Phương Hách quả nhiên không nói khoác, cậu phối trộn nhân bánh rất thơm ngon, da sủi cảo cậu làm mềm mịn lại rất mỏng. Đối với một người luôn sống bằng thức ăn nhanh như Hạ Tử Trọng mà nói, quả thực là mỹ vị nhân gian!
Ngay cả khi mẹ anh còn sống, lúc bà còn khỏe mạnh, tài nấu nướng cũng không sánh bằng Phương Hách. Nấu cơm cũng phải xem thiên phú, nếu trời sinh đã có thiên phú trong lĩnh vực này, chỉ cần nghiêm túc học hỏi một chút, đồng dạng nguyên liệu ấy, nhưng so với người khác nấu ra món mỹ vị hơn nhiều, điển hình như Phương Hách đây.
Phương Hách thấy Hạ Tử Trọng đưa đũa, gắp một cái sủi cảo, chấm chút nước chấm được cậu phối chế, một cái lại một cái không ngừng cho vào miệng, ăn đến không ngẩng đầu lên, cậu cười hạnh phúc đến híp cả mắt. Chính cậu cũng ăn một chút, nhưng phần lớn là gắp vào bát Hạ Tử Trọng.
Người ta đều nói muốn nắm được tâm nam nhân, trước hết phải nắm giữ dạ dày của hắn, thiệt là đúng quá đi. Cậu mấy năm nay dù cực khổ nhưng cũng học trộm được chút ít, cộng thêm việc khổ luyện đều không uổng phí mà!
Sủi cảo ăn thật ngon, đây là món ngon nhất từ khi sống lại đến nay anh được ăn, đương nhiên là ăn no đến căng cả bụng,
“Cậu có thể mở tiệm cơm được rồi đó.”
 Còn có thể đi lấy chồng.
Hạ Tử Trọng tự đáy lòng mà đối với cậu nói.
Phương Hách cười đến xán lạn hạnh phúc, dồng tiền bên má trái lại hiện ra.
“Học trưởng quá khen rồi!”
Hạ Tử Trọng lắc đầu, lời này cũng không phải khen tặng, anh đứng dậy, chậm rì rì đi đến đống đồ mới mua lúc nãy, cầm mấy túi lật qua lật lại.
“Cậu thích đồ ngọt không?”
“A? Dạ thích.” Phương Hách không rõ.
“Thấy cái này giá cũng được nên thuận tay cầm lấy.”
Nói xong, quay người đi buồng tắm.
Đêm đó, lần đầu hai người ở chung cũng phải quá khó qua, Hạ tử Trọng luôn cân nhắc rất nhiều sự tình, còn muốn tính toán ngày mai phải làm gì.
Phương Hách thì lại ôm một gói quà vàng rực, bên ngoài còn được đính một chiếc nơ bướm rất đáng yêu mà cười khúc khích hồi lâu.
Sôcôla! Socola vào ngày lễ tình nhân!! Đây là quà học trưởng tặng mình nha! Tặng socola đó!!
Ôm hộp socola lăn qua lăn lại trên giường, Phương Hách cảm thấy mình hạnh phúc đến choáng váng rồi. Cho dù học trưởng là nhìn thấy giá rẻ nên mới mua về nhưng anh ấy cũng tặng cho mình mà!!
Cậu không ngốc, lần này cậu có thể cảm nhận được Hạ Tử Trọng đối với cậu rất tốt. Nhưng cậu vẫn luôn sợ, cậu sợ anh đối với cậu chỉ là khách sáo. Nhưng bây giờ, anh để cậu vào nhà ở, để cậu nấu cơm cho anh, lại còn mua socola cho cậu nữa…
Tuy rằng anh không nói gì, nhưng Phương Hách cảm nhận được, Hạ Tử Trọng vẫn còn nhớ chuyện cậu từng tỏ tình với anh. Anh biết mình là …, cũng biết mình thích anh ấy, nói không chừng học trưởng cũng giống như mình, đối với nam nhân có cảm giác…
“Đây là cơ hội…”
Phương Hách ôm hộp socola, tay nấm thành quyền.
“Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng của mình…”
Cho nên, cậu cần phải cố gắng, dùng hành động thực tế để nói với anh, cậu rất yêu anh, nhiều năm như thế chưa từng thay đổi! Vô luận sau này có ra sao, cậu sẽ luôn cố gắng, cố gắng đuổi kịp bước chân anh, kiên định ở bên cạnh anh!
“Cố gắng lên!”
Ăn qua bữa sáng tình yêu, cháo cá—— Phương Hách độc môn đặc chế. Hạ Tử Trọng rất yên tâm mà ra ngoài. Bởi vì có trí nhớ kiếp trước, Hạ Tử Trọng rất tin tưởng Phương Hách, anh hoàn toàn không nghĩ tới, sáu bảy năm trước, anh và học đệ chỉ nói chuyện qua vài lần mà đã có thể cho cậu ấy ở trong nhà anh, điều này có thích hợp hay không?
Tuy phần lớn đồ vật trong nhà đều đã cho vào trong không gian, nhưng vật tư còn bên ngoài giá trị cũng không nhỏ.
Nhưng anh vẫn theo bản năng mà cho rằng, Phương Hách sẽ không làm chuyện gì có lỗi với anh.
Sự thực chứng minh, Hạ Tử Trọng tín nhiệm không có sai, lúc này Phương Hách, đang ngồi trước máy vi tính, dựa theo những mục Hạ Tử Trọng lưu lại trong tờ khai, giúp anh tải tài liệu về, lưu lại.
“Cách chế biến nước tương, dấm chua, rượu gạo cùng các phương pháp gia công khác… “
Dù cậu có chút hoài nghi việc Hạ Tử Trọng đang làm, nhưng cậu vẫn dựa theo yêu cầu của anh mà tìm kiếm nội dung, loại trừ nhưng thứ không cần thiết, tải về, lưu lại một bản trong máy, một bản in ra, sắp xếp lại rồi đem cất.
Phương Hách ngoại trừ giúp tìm kiếm những tài liệu đó, còn kí nhận hàng hóa được chuyển phát nhanh tới. Nha, đúng rồi, còn phải tải về mấy bộ phim truyền hình cùng điện ảnh mà học trưởng thích… dù sao, dung lượng ổ cứng rất lớn, cậu không cần lo.
Mặt khác, Hạ Tử Trọng đang lái xe đến nông trường lớn ở ngoại ô thành phố F.
Hạt giống, cây giống, có thể đặt hàng trên mạng, các loại hoa quả khô cùng hoa màu cũng như vậy. Nhưng gia súc, gia cầm cùng máy móc thiết bị thì không được.
Đem xe dừng xong, tại phụ cận mướn một nhà kho, Hạ Tử Trọng liền bắt đầu hành trình mua sắm.
Trong không gian có thể sử dụng máy móc thiết bị năng lượng mặt trời cùng sức nước, cho nên anh đã sớm đặt trên mạng một máy phát điện năng lượng mặt trời* cỡ lớn cùng mấy cái máy phát điện chạy bằg nước loại nhỏ. Hiện tại chỉ cần mua các máy móc thiết bị  cùng nông cụ chạy bằng điện là được.
Chú thích:
Sủi cảo

Máy phát điện năng lượng mặt trời cở nhỏ


Máy phát điện nước cở nhỏ



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét