Lại thêm một ngày bận rộn, hiện sắc trời đang dần tối lại, mặt trời cũng khuất sau núi sớm hơn bình thường, lúc Lâm Thục Ý dọn dẹp mọi thứ trong tiệm sạch sẽ rồi đóng cửa lại thì trời cũng đã sập tối, đèn đường đã được thắp lên.
Cách thời hạn còn ba ngày, Dương Tiếu chạy trốn, kỳ thực nó cũng chẳng biết phải đi đâu, nhưng việc đám người đó gọi điện đến nhà đã làm cho nó sợ vỡ mật, cứ luôn cảm thấy ngồi ở nhà chính là chờ chết, vì thế liều mạng chạy ra ngoài biết đâu tìm được một con đường sống.
Cho nên người trong thôn cực kỳ phiền chán với gia đình láng giềng này, bình thường rất ít lui tới, bởi vì gia đình này rất biết cách lợi dụng người khác, thế nên lúc thường ai mà dám nói chuyện với nhà họ, e rằng nói một câu thôi, đồ ăn trong rổ thậm chí là trứng gà cũng phải giảm bớt một ít đấy.
“Cái gì?” Tôi kinh ngạc há to miệng, trừng mắt hai cô chú đến thăm trước mắt. Cảm giác bị kinh hách lớn quá: “Chú nói hai người là Lão Đậu Mễ Mễ của ông xã?!”
Trong đại sảnh lộng lẫy nguy nga, ăn uống linh đình, nam nữ quần áo hoa lệ, nói cười rộn ràng, hoặc thả mình trôi theo nhạc khúc thông qua vũ điệu, hoặc chân tâm hoà quyện, nâng chén cùng đối ẩm.
Tôi và ông xã cùng nhau về nhà Lão Đậu Mễ Mễ ăn cơm chiều, tuy rằng tôi hiện đã chuyển ra sống cùng ông xã. Bất quá mỗi tuần ông xã đều sẽ theo tôi về nhà một chuyến.
Trông bộ dáng xấu xí của tụi mày kìa, chẳng lẽ cho rằng chỉ cần bán manh một tí là có thể cướp cá khô trên tay tao sao? Hừ hừ, chẳng lẽ tụi mày không biết lúc tao bán manh ngay cả tao còn phải sợ sao?
Hàn Mộc bận bù đầu bù cổ mấy tháng nay, bận đến mức chân không chạm đất. Bình thường năm sáu giờ sáng đã phải rời giường đến công ty, phải đến trên dưới mười hai giờ mới về đến nhà.
Nháy mắt đã đến hôm sau, người của các bộ lạc từ từ tụ tập dưới tế đài bộ lạc Khải Khai, đám người Yến Hằng bắt đầu triển lãm những thứ mình mang theo.
Yến Hằng vẫn đi thẳng phía trước, Tề lẽo đẽo theo sau, nhóm hộ vệ đi tít đằng xa. Về đến nơi an trí lâm thời, Yến Hằng dừng bước, xoay người lại, người phía sau vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ chưa hề nhận ra, thẳng tắp đụng vào người Yến Hằng.
Yến Hằng xông vào thẳng vào trong, tiện tay đẩy luôn kẻ đang tức giận chỉ thẳng mặt Tề mắng ra, kéo Tề vào ngực. Yến Hằng mặt tối tăm nói: “Ngươi là ai, tại sao dám nói Tề như vậy!?”
Yến Hằng vừa thốt ra lời này, nhất thời đã hối hận, đặc biệt là ngay khi An còn trịnh trọng đóng kín cửa lại. Vào những ngày xuân này, rõ ràng là dương quang ấm áp, làm gì có gió lớn thổi chứ! Thiệt xấu hổ quá!
Thú nhân đang du đãng xung quanh nhìn thấy tình cảnh này, chợt căng thẳng, trừng mắt căm tức đầy căm tức, lửa giận không ngừng thiêu đốt, ngửa đầu thét dài một tiếng, đồng loạt bay lên trời, áp sát theo nhóm của An. Không ngờ ngay dưới mí mắt bọn họ, tộc trưởng lại bị Ngốc Ưng bắt đi. Thật đáng chết, rõ ràng xung quanh bộ lạc chưa từng phát hiện loại Ngốc Ưng này mà. Cái con chết tiệt này từ đâu mà tới vậy!?
Bộ lạc hết thảy đều tiến triển thuận lợi, Yến Hằng chính thức quy định đo lường, y theo Yến Hằng tạo thành tượng Thú Thần thân cao 3 mét, chế định ra mét, deximet, centimet cụ thể.
Yến Hằng sờ sờ mũi, hắn hiện tại rất chi buồn bực. Rõ ràng hắn mới là công, vì cái gì bị một giống cái vạn đời chú định là thụ ép đến nửa bước cũng không nói ra lời. Tôn nghiêm làm công của hắn đâu!?