2.03.2017

ĐXNG: Chương 35



Chương 35: Hung thủ là kẻ nào?

nghivan
Nài nỉ mãi, Trình Thần mới chấp nhận đưa cho Cố Hoàn 100 con gà vịt ngan ngỗng, hắn hỏi Cố Hoàn muốn mua mấy con này để làm gì, Cố Hoàn hùng hồn nói rằng, dùng để đút lót ấy mà. Còn nịnh thêm nhãn hiệu của nhà Trình Thần vô cùng cao cấp, so với thứ khác còn quý hơn gấp mấy lần luôn đấy.
Dù biết Cố Hoàn chỉ là khích lệ, nhưng Trình Thần nghe rất hưởng thụ.
“Trình Thần, em chiều chuộng bọn chúng thế kia, chả trách hương vị tuyệt mỹ như vậy!” Cố Hoàn nhịn không được thở dài nói.
“Hắc hắc, đã như vậy, anh Hoàn cũng tự mình nuôi mấy con thử đi, đây đều là kiến thức em đọc trong sách không á, rất dễ nha, em còn làm được huống chi là anh!” Trình Thần dùng mánh khoé nói.
“Không được đâu, chuyện gì cũng cần có độ chuyên nghiệp của riêng nó, em trời sinh liền thích hợp với làm địa chủ, còn anh suốt đời chỉ có mệnh chạy chân mà thôi!” Cố Hoàn không dậy nổi hứng thú. [Beta: tên Cố Hoàn xạo không biết ngượng mồm luôn]
Mấy người cứ nhìn mấy ngọn núi chung quanh đi, một ngọn so với một ngọn càng lớn hơn, mặt bằng diện tích chung cũng hơn 400 mẫu, liếc mắt trông qua, cây cối căn bản nhìn không thấy đầu. Hiện tại chỉ mới dọn dẹp được hơn phân nửa, xung quang cùng trên cao đều có một tầng vòng dây thép, phòng ngừa gia cầm chạy ra ngoài, phía đông dưới chân núi là một hồ nhỏ gần 12 mẫu, cung ứng đủ nước cho gia cầm uống.
Bởi vì đã vào tháng 11, phần lớn cây cối đều đã khô vàng, lại thêm việc xây dựng công trình này nọ, cho nên cảnh quan xung quanh không quá đẹp mắt, nhưng chỉ cần đến bên bờ hồ nhỏ kia ngồi xuống là cả người liền thoải mái.
“Trình Thần, trong hồ có cá không?” Cố Hoàn chỉ vào hồ nhỏ hỏi.
“Có, em thả vào đó cũng không ít đâu.” Trình Thần gật đầu.
“Tên nhóc em thiệt là cái gì cũng không buông tha, chỗ nào có lợi đều bắt ép hết!” Cố Hoàn cảm thấy khá buồn cười, sau đó hứng thú bừng bừng nói “Có cá thì tốt, một hồi trời ấm lên, chúng ta cùng nhau câu cá đi?”
“Anh có đồ câu sao? Nhà em không có gì hết!”
“Có khó khăn gì đâu cơ chứ, chúng ta cứ lên trấn trên mua dây cùng lưỡi là OK rồi!” Cố Hoàn không để ý nói, anh có chút hưng phấn, bản thân là tên ăn hàng, lại là người đam mê câu cá, hoàn cảnh nơi này vô cùng tốt, khiến anh vô cùng thoải mái vui vẻ.
“Rất xin lỗi, trấn trên cũng không có!” Trình Thần không chút lưu tình phá vỡ ảo tưởng của cố Hoàn.
“Vậy đi lên huyện mua!” Cố Hoàn nhiệt tình vô cùng cao, cũng không thèm để ý, nói.
“Oa, con cá kia lớn quá!” Bất chợt, Cố Hoàn kinh hô, giống y như một đứa bé. Tại một chỗ cách bọn họ ba bốn thước trên mặt hồ bọt nước văng tung tóe, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng to lớn của một con cá đang lặn sâu xuống dưới đáy nước.
“Trời đất ơi, cá có thể lớn đến như thế sao!” Cố Hoàn cả người đều phấn khích tột cùng, từ từ tan rã trong gió.
“Trái tim anh không chịu được đâu, nơi này lại có cá lớn như thế, không được, anh nhất định phải câu được nó.” Cố Hoàn kích động nhiệt huyết sôi trào, cả người bật dậy, y như rằng nhìn thấy tuyệt sắc mỹ nữ vậy đó, toàn bộ định lực nháy mắt tiêu thất sạch sẽ. [Beta: Cố Hoàn có định lực khi nào vậy?]
“Quả thật lớn thiệt!” Trình Thần cũng mở to hai mắt nhìn, sau khi hắn thả một mớ cá con vào hồ này thì không mấy quan tâm nữa, thế nào bây giờ xuất hiện cálớn như thế, nhưng thần kỳ hơn chính là cái hồ này không có loài này đặc biệt lớn, mà hắn cũng không thêm quá nhiều linh thủy vào đây mà.
“Trình Thần, đừng nói nữa, câu cá, câu cá, hôm nay chúng ta nhất định phải câu được nó!” Cố Hoàn kích tình dâng trào, ý chí chiến đấu sục sôi.
“Hồ này lớn như vậy, anh câu thế nào được!” Trình Thần nhìn Cố Hoàn nói.
“Có chí ắt sẽ thành công!” Cố Hoàn nắm chặt tay.
“Được rồi, em sẽ duy trì anh trên tinh thần nhá!” Trình Thần đồng tình nhìn anh ta.
“Ai, em đừng đi mà!” Cố Hoàn nhìn theo bóng dáng khuất xa của Trình Thần, vô cùng chật vật để đưa ra lựa chọn, câu hay không câu đây? Cuối cùng cũng đành theo Trình Thần ra sau núi dạo, chỉ là cứ bước ba bước thì quay đầu lại một lần, bộ dáng lưu luyến không rời.
“Trình Thần nhà em nuôi trên núi này bao nhiêu con gia cầm thế?” Cố Hoàn tò mò hỏi.
“Khoảng mấy vạn đi!” Trình Thần không để ý chút nào, nói.
“Mấy vạn!” Cố Hoàn hô hấp dồn dập, máu huyết dâng trào, nổi điên nói “Mấy vạn con, vậy mà em chỉ cho anh có mấy trăm con thôi sao, Trình Thần, em keo quá!”
“Muốn lấy hay không tùy anh lựa chọn, em đâu có bắt buộc!” Trình Thần đối với lửa giận của Cố Hoàn không chút để ý, cùng Khương Viên vừa nói vừa cười.
“Giỏi lắm!” Cố Hoàn □□ vài giây, trong nháy mắt nhụt chí.
Trên núi gà vịt quả thật rất nhiều, Trình Thần nhớ kỹ kiếp trước trên TV cùng sách báo có nói qua, hình như gà vịt ngan ngỗng là không thể trộn lẫn vào nhau, phải tách riêng ra nuôi. Hiện tại, bọn hắn đang ở nơi nuôi gà, bởi núi quá lớn, gà đều phân tán khắp nơi, ngoại trừ những chỗ dùng lưới rào chắn lại, cùng những con đường nhân tạo được khơi thông ra ngoài thì cảnh quan trên núi căn bản không hề được động qua, tận lực duy trì môi trường nguyên sinh thái.
Trên núi có nhân công được Trình Thần mướn tới thỉnh thoảng đến kiểm tra, để tránh khỏi việc xuất hiện tình trạng bất thường.
Nhìn từng đàn từng đàn gà qua lại trong núi, Trình Thần có cảm giác thỏa mãn cùng tự hào vô cùng. Đến cả Cố Hoàn nhìn thấy cảnh quan nơi đây cũng không ngừng thổn thức, càng quen thuộc Trình Thần, anh càng bội phục đứa nhóc này. Trình Thần đứa nhóc này chỉ cần muốn làm, cái gì cũng đều thu được thành công khiến người cực kỳ hâm mộ, nhìn đi, ngay cả mấy ngọn núi đất đá khô cằn này mà cũng nuôi ra mấy đàn gà béo tốt to khỏe thế kia, thật quá giỏi.
Ba người cùng nhau đi dạo theo lối mòn bất chợt nghe thấy một trận nhốn nháo gà bay chó sủa bên kia sườn núi truyền lại, ba người nghi hoặc, vội vã chạy tới. Càng lại gần, thì tiếng ồn ào càng nghe lớn, thậm chí cứ một lát lại có gà bay tán loạn trên không trung, mỗi con đều như phát điên, lúc này, rốt cục ba người cũng nhìn thấy được nguyên nhân gây ra sự nhốn nháo đó.
Chỉ thấy giữa đàn gà có một con gì đó màu vàng đất đang chạy loạn khắp nơi, thỉnh thoảng còn kêu chi chi thê lương vô cùng, phía sau là mấy chú gà trống hung hãn gù gáy, mỏ chúng cứ như lợi kiếm mổ thẳng về phía con chồn kia.
Chồn ta cũng quá đáng thương rồi, bị mấy con gà trống tấn công tới tấp, xung quanh lại bị bao vây bởi đàn gà, thật là tứ cố vô thân. Chồn ta còn thỉnh thoảng bị mổ vài cú, khắp người toàn là máu, muốn bao nhiêu thê thảm thì có bấy nhiêu thê thảm.
Chồn ta vừa vội vừa sợ, lông trên người rối loạn dơ bẩn, ánh mắt tràn đầy kinh hoảng.
Nó bị thương rất nặng, còn bị cả đàn gà từng bước ép sát, chỉ thêm vài cú nữa, con chồn này sẽ bị vây công tới chết. Khi mấy người Trình Thần nhìn thấy cảnh này, cả bọn đều giương mắt đờ đẫn nhìn, gà gì mà hung tàn quá vậy!
Giết chết chồn, cả đàn gà như kẻ đắc thắng, từng con từng con thét dài gù gáy vang vọng, mấy con gà mái lẫn trong đàn cũng xen lẫn hô ứng, từng con đều phát ra tiếng kêu hưng phấn.
“Trình Thần này, gà nhà em cũng thật dũng mãnh ha!” Cố Hoàn nuốt nuốt nước miếng, đàn gà trống này sức chiến đấu cũng quá mạnh đi.
“Quá khen, quá khen!” Trình Thần đè xuống khiếp sợ, khiêm tốn nói. Lực công kích của gà trống nhà hắn bưu hãn như thế, hắn chưa từng hay biết, dù sao cũng không phải hôm nào hắn cũng tuần tra trên núi. Lúc sau nghe nói có gà vịt này nọ bị mất, chỉ là hắn không rảnh để xử lý.
“Đây cũng là điều tốt mà, hiện tại chồn chết, gà trên núi cũng không bị mất nữa.” Nói chuyện là ông Hoàng mới chạy vội lên núi, ông là người trong thôn, cũng là người quen của nhà Trình Thần, cũng đã hơn 50 tuổi rồi.
Ông Hoàng chào hỏi với Trình Thần vài tiếng, nét vui mừng lộ rõ trên mặt.
“Không có mấy con này gây họa, gà trên núi cuối cùng cũng an ổn được!”
Trình Thần nhìn xác chồn trên đất cùng đàn gà trống hưng phấn xung quanh, nhíu chân mày lại, nói “Ông Hoàng, con thấy gà mất trên núi không hẳn là do chồn làm đâu.”
Ông Hoàng kinh ngạc nói “Không phải do chồn làm?”
“Đúng vậy, hiện tại số lượng gà trên núi rất lớn, chồn tha cũng không thể mất tích hết được. Lại nói, ông cũng thấy mấy con gà này hung hãn như thế, có thể mổ chết cả chồn luôn kìa, con nào dám xuống tay với chúng. Đổi lại lúc gà còn nhỏ thì còn có chút hợp lý, nhưng hiện tại, làm sao có khả năng.” Trình Thần đơn giản phân tích một chút, “Con thấy gà trên núi bị mất nhiều như thế, khẳng định còn có nguyên nhân khác!”
Đương nhiên việc gà mất, nguyên nhân cũng có thể do người trông coi trên núi gây ra, bất quá ba người hắn mướn đều là dạng thành thật an phận nhất trong thôn, không có khả năng xuất hiện tình trạng đó, lưới sắt bên ngoài cũng cao, phía trên đều có gai nhọn, người bên ngoài muốn vụng trộm mò vào cũng không dễ dàng, bởi vậy hung thủ trộm gà khẳng định là một kẻbí ẩn khác.
“Như vậy đi, ông Hoàng, ông cũng cần gấp, hôm nay con sẽ ở lại trên núi, nhất định phải tìm cho ra thứ gì đang quấy phá đàn gà!” Trình Thần nói.
“Được, cậy trông cậy vào con hết đó, Tiểu Đầu Sói!” Ông Hoàng cười ha ha nói, ông cũng rất mong đợi Tiểu Đầu Sói tróc nã được tên trộm kia nha.
“Trình Thần, chuyện chơi vui như thế sao thiếu anh được, cho anh theo một chân với” Cố Hoàn mắt sáng rực lên.
“Anh không phải về nhà sao?” Trình Thần nghi ngờ nói.
“Trễ một ngày cũng đâu có sao chớ!” Cố Hoàn khoát tay nói.
“Tùy anh!” Trình Thần không để ý nói.
Đang đi dạo tiếp, bỗng nhiên Trình Thần ngạc nhiên kêu lên một tiếng, “Sao vậy?” Khương Viên cùng Cố Hoàn vội vã nhìn về phía hắn.
“Thì ra gà đã đẻ trúng nha!” Trình Thần hưng phấn kêu lên.
“Đâu, chỗ nào?” Cố Hoàn tò mò nhìn sang, theo tay Trình Thần chỉ, anh nhìn thấy chỗ bụi cỏ thấp có 2 quả trứng gà, hình như vừa mới đẻ, còn nóng hổi hà, trứng có màu trắng giống như ngọc thạch, đặc biệt dễ thấy. [Beta: anh Hoàn, anh là thần rồi, nhìn mà biết trứng nóng cơ đấy!]
“Quả nhiên là trứng gà!” Cố Hoàn mắt sáng rực lên “Trình Thần, em cũng bán trứng gà cho anh luôn đi!”
“Sao thứ gì anh cũng nghĩ hốt vào túi mình thế hử!” Trình Thần khinh bỉ nhìn Cố Hoàn “Trứng gà anh tạm thời đừng nghĩ tới, nhất định phải cung ứng bên em trước rồi sau đó mới tới phiên các anh.”
“Trình Thần!” Cố Hoàn kêu rên “Em không thể làm như vậy được, quá không phúc hậu, không phải là em cố ý câu dẫn khẩu vị của anh hay sao? Dù không được toàn bộ, chí ít cũng được một phần cơ chứ!”
“Trứng gà quả thật không được, hiện tại trừ để nhà ăn, đợt trứng đầu tiên em tính trực tiếp để ấp, đợi đến khi đạt số lượng nhiều em mới bán! Lúc đó em sẽ chia một phần cho anh, vậy được rồi đi!” Trình Thần là sợ Cố Hoàn, đường đường là một nam nhân cao lớn tinh anh, hết lần này tới lần khác cứ giả đáng thương nhìn hắn, thật là tạo bóng ma tâm lý mà.
“Vậy cũng được!” Cố Hoàn đoán lần này chắc chả lấy được trứng gà, cho nên có chút thất vọng nói.
“Thần Thần, cậu có vẻ rất vui ha!” Khương Viên nhìn Trình Thần vui vẻ, hỏi. [Beta: ôi, em Viên Viên của tui, tác giả ghẻ lạnh em thật mà~]
“Đúng vậy, rất vui vẻ!” Nhìn đến trứng gà này, Trình Thần không nhịn được nhớ lại kiếp trước hắn có một đoạn thời gian cùng với Khương Viên đi bán trứng luộc, đó cũng là đoạn hồi ức vui vẻ nhất, tốt đẹp nhất của thuở ấu thơ, làm hắn nhịn không được mà cảm khái thổn thức.
Bất quá rất nhanh, Trình Thần đã tươi tỉnh lên.
“Gà đã đẻ trứng, chắc không lâu nữa vịt cũng thế nhỉ? Chờ có trứng vịt, tớ có thể làm trứng luộc trà, trứng muối, mùi vị rất ngon!” Trình Thần thiếu chút chảy nước miếng.
Hắn đặc biệt thích ăn trứng luộc trà, đến bây giờ vẫn như thế, nhưng mua ở bên ngoài lại không đúng mùi hắn thèm, thường thường là không thấm vị, thậm chí có vài nơi trứng luộc  có vị là lạ, rất khó ngửi, hiện tại hắn cuối cùng cũng được như nguyện rồi.
Nhà hắn luộc trứng vốn dĩ đã ngon rồi, nay có thêm linh thủy cải tạo qua mấy đàn vịt này, thế nào mùi vị trứng của bọn chúng cũng tuyệt cú mèo. Chỉ mới nghĩ đến đó, Trình Thần đã đứng ngồi không yên, hahaha, thật đáng mong đợi!
“Trình Thần, trứng luộc trà, trứng muối anh đều muốn!” Cố Hoàn nở rộ thần quang. [Beta: có ai thấy bó tay với anh Hoàn giống tui hok?]
“Tùy anh!” Dáng tươi cười của Trình Thần hơi ngừng lại, hắn có chút mất hứng.
Trứng gà có thể để làm trứng luộc trà, hoặc là trực tiếp chiên, xào thậm chí dùng làm bánh ngọt, vô cùng hữu dụng. Trứng vịt cũng thế, trứng vịt luộc trà có vẻ ngon hơn nhiều, tất nhiên có người thích loại này, cũng có người thích loại khác. Về phần trứng ngỗng, Trình Thần suy nghĩ một chút, hình như hắn không có nhu cầu dùng nhiều loại này, thôi thì…, để lại ấp ra một đàn ngỗng con đi!
Thấy được trứng gà, Trình Thần cuối cùng cũng hiểu vì sao mấy con chồn này lại muốn tìm chết như vậy. Có mỹ vị trước mặt, ai lại không động tâm, vốn gà nhà hắn có thịt rất ngon mà, bất quá ai dám đánh chủ ý lên mấy con gà hiếu chiến kia, thực sự là thọ tinh công thắt cổ.
Ôm tâm tình kích động, ba người Trình Thần đi dạo thêm một vòng trên núi, lại phát hiện thêm mấy quả trứng gà. Mấy con gà mái này cũng quá phúc hắc rồi, đã đẻ trứng, còn đem giấu kỹ như thế làm gì không biết.
Trên thực tế, mấy con gà này đã đẻ trứng từ ngày hôm qua, ông Hoàng nhìn thấy chỉ có mấy trứng, số lượng không nhiều nên chưa nói cho mấy người Trình Thần biết, bọn họ đâu nghĩ  Trình Thần lại để ý chuyện này đến như thế.
Với sô lượng trứng hiện tại nếu muốn làm trứng luộc trà thì phải để mấy hôm nữa mới được, như vậy trứng gà sẽ càng thêm ngon. Trứng mới đẻ mà đem luộc thì không lột vỏ tốt được, cũng phi thường non, hương vị sẽ kém một chút.
Nhìn trứng gà, Trình Thần cố ý lẩn quẩn trong đàn vịt thì phát hiện vài ba cái trứng vịt, hắn càng hớn ha hớn hở. Xem ra ngày hắn tận hưởng trứng luộc trà, trứng muối tuyệt vời kia cũng không còn xa đâu! Trình Thần liếm liếm môi.
Tiếp theo mọi người men theo đường mòn đi loanh quanh, sau đó bắt một con gà trống, xách theo hơn 10 cái trứng gà trở về. Lúc đi ngang qua hồ nhỏ, mắt Cố Hoàn cứ nhìn chăm chăm nơi đó không chuyển, trên mặt hồ mấy đàn ngỗng trắng cùng vịt đang tung tăng đùa giỡn, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi.
Chỉ bất quá một chút bóng dáng của con cá lớn kia cũng chẳng thấy qua mà thôi.
Cố Nguyên khiêng một thùng nước từ núi nhỏ đi tới, đến bên một cái máng bằng đá rất lớn, đem thùng đổ xuống cho heo uống. Một đàn heo lớn trong núi không chờ đợi nổi ụt ịt chen chúc nhau chạy đến, cái máng lớn như thế trên núi này có đến ba chỗ, Cố Nguyên chỉ phụ trách một chỗ trong đó là được, để cho heo xung quanh nơi này ăn, cho dù chỉ có một khu nhưng ít nhất cũng mấy trăm con.
Trên núi này có khoảng 6 đến 7 trăm con heo, hơn nữa cứ cách mỗi 10 ngày Trình Thần sẽ lại thả thêm một đàn heo nhỏ vào đấy, để chăm sóc tốt cả đàn heo nhiều như thế, người người đều mệt bở cả hơi tay. Hiện tại, tính luôn cả nó, tổng cộng có 3 người luân phiên nhau chăm sóc, mọi người ai cũng bận đến đầu tắt mặt tối.
Mấy việc này, ban đầu Cố Nguyênmột chút cũng không hiểu, kết quả hiện tại mọi thứ nó đều học xong cả rồi, nó vốn cũng thông minh nên học cái gì cũng nhanh. Ở chỗ này của Trình Thần đợi hơn 3 tháng, tính tình của nó đã sớm bị mài tròn rất nhiều, tuy rằng vẫn hoạt bát như trước, nhưng cái chất táo bạo đã sửa lại không ít, hiện tại thói quen không lý do đánh người trước đây đã không còn.
Trong 3 tháng này, Cố Nguyên giống như thoát thai hoán cốt, tâm bình khí hòa. Những ngày tháng an bình này khiến nó suy nghĩ rất nhiều thứ, cũng trở nên thành thục hơn.
Ngay từ đầu, nó động tay làm việc là do bị Trình Thần kích thích, sau đó là do nó tự muốn làm. Dần dà, nó bắt đầu thích sinh hoạt nơi đây, tự thân làm việc, ăn mặc ngủ nghỉ đều tự mình chiếu cố mình, cái cảm giác này quả thật rất tốt.
“Tiểu Nguyên, cho heo ăn no rồi thì nghỉ ngơi chút đi, còn việc dọn phân heo thì cứ để bác cùng chú Liên làm là được rồi.” Nói chuyện là một bác lớn tuổi khá hàm hậu, bác ấy là do Trình Thần từ thôn bên mời đến để chăm sóc heo. Bọn họ cũng biết Cố Nguyên thật ra là bạn của Trình Thần, bình thường cũng thích đỡ đần nhiều việc thay cho Cố Nguyên. Đương nhiên trong khoảng thời gian này, Cố Nguyên làm việc siêng năng chịu khó, cũng làm bọn họ có thiện cảm với nó.
“Dạ, không sao đâu bác Tào, con còn trẻ thế này, làm chút việc ấy cũng không mệt đâu mà~” Cố Nguyên tinh thần phấn chấn nói.
“Ha ha, vậy được rồi, dù sao chuyện này cũng không gấp gáp, cháu cứ làm từ từ thôi!” Bác Tào cười nói.
“Dạ, cháu biết rồi ạ, bác Tào, bác cứ đi làm chuyện của mình đi!” Cố Nguyên cười lớn lộ ra hàm răng trắng.
Nói xong, nó liền đi đến bên chuồng heo, cầm xẻng và một cái thùng lớn đen thùi lùi. Sau đó bắt đầu chậm rãi đi, bởi núi khá lớn, mọi nơi đều có phân heo, cho nên phải chậm rãi tìm, sau khi tìm thấy thì xúc chúng vào thùng mang theo, đợi đầy thì đem đến nơi chuyên ủ phân để đổ, đây là phần việc cũng chẳng thoải mái gì cho cam, thậm chí có thể nói là vất vả.
Vệ Bắc từ đằng xa nhìn thấy Cố Nguyên cầm xẻng xúc phân, nó mặc quần áo rất mộc mạc, trên người bẩn thỉu, mặt sớm đã thành mèo hoa. Vừa làm vừa dùng tay áo lau mồ hôi chảy trên mặt, nó cứ tùy tiện như thế mà lau lau quẹt quẹt.
Đã từng là một phú gia công tử, Cố Nguyên chỉ cần há miệng đợi cơm, tay nâng mặc áo. Chưa bao giờ động tay làm bất cứ việc gì, thậm chí ngay cả nấu cơm cũng chả có, chưa từng nếm trải dù chỉ một chút cực khổ. Thế mà hôm nay, gã lại nhìn thấy bộ dáng nàycủa Cố Nguyên, Vệ Bắc cảm thấy lòng gã đang quặn thắt, vô cùng chua xót.
Đã từng là một tên chỉ biết ăn chơi – Cố Nguyên, nhưng hiện tại lại làm một người hốt phân heo như thế này đây.
Cố Nguyên đang cặm cụi làm việc, bỗng nhiên cảm giác phía sau có người, nó bèn quay đầu lại nhìn, lúc thấy kẻ kia là ai, nó cảm thấy có cái gì đó trên người ầm ầm rớt xuống đất, mà nó bừng tỉnh không biết làm sao. Cuối cùng, nó cúi người xuống nhặt xẻng dưới đất lên, cái gì cũng không nói, tiếp tục làm việc.
“Tiểu Nguyên!” Giọng Vệ Bắc ẩn chứa nhiều bi thương.
Thân thể Cố Nguyên không chút nhúc nhích, buồn bực làm việc.
Vệ Bắc, khóe miệng giật giật, thấp giọng hỏi.
“Gần đây em có khỏe không?”
Cố Nguyên run nhè nhẹ, vẫn không trả lời. Vệ Bắc cũng yên tĩnh lại, gã cứ đứng ở nơi đó, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, chỉ nhìn chằm chằm Cố Nguyên, nhìn nó đem phân trên đất xúc lên, bỏ vào thùng đen.
Vệ Bắc bước nhanh tới trước một bước, cầm lấy cái thùng đen nói.
“Để anh khiêng cho!”
“Buông tay!” Cố Nguyên lạnh như băng nói.
“Tiểu Nguyên!” Vệ Bắc kêu một tiếng.
“Buông tay!” Giọng Cố Nguyên phát ra càng lạnh hơn, khuôn mặt cũng không có biểu tình gì.
“Anh không thả!” Vệ Bắc kiên định nói.
“Vương bát đản! (Đồ khốn!)” Cố Nguyên một phen quẳng đi cái xẻng, một quyền đập vào mặt Vệ Bắc, gã lảo đảo một chút, nhưng lại không tránh né. Vẻ mặt gã rất chi là lãnh tĩnh, nói:
“Em muốn đánh vậy cứ đánh đi!”
“Hừ! Đánh anh tôi ngại bẩn tay!” Cố Nguyên đầu tiên là khiếp sợ, nhưng sau đó lập tức định thần lại, lúc này, Vệ Bắc cũng buông lỏng tay gã ra, Cố Nguyên cầm cái xẻng cùng thùng lên, tiếp tục đi.
Lúc này, Vệ Bắc liền thành thật đi theo sau Cố Nguyên, cái gì gã cũng không nói, chỉ có sắc mặt thoạt nhìn vô cùng áp lực.
Cố Nguyên từ khi đếntrấn Ba Loan, tâm tình vô cùng phức tạp. Lúc bị Cố Chính Đức phát hiện nó cùng Vệ Bắc có quan hệ tình cảm thì vô cùng lo lắng sợ sệt, dù có phần ngọt ngào khi có thể cùng Vệ Bắcchân chính xác định tình cảm nhưng phần nhiều là sợ hãi cuộc sống trong tương lai. Nhưng khi đó cũng chỉ có mình nó ở đây, không có ai để nó nói hết những bất an đó.
Đối tượng duy nhất để nó có thể trò chuyện chính là Trình Thần, nhưng hắn quả thực quá mức thành thục, có vài thứ cho đến bây giờ nó còn chưa bao giờ nghĩ qua, nhưng chỉ vài ba câu Trình Thần đã chọt trúng điểm yếu của nó, khiến nó phải đờ đẫn, cũng để nó hiểu bản thân thích Vệ Bắc là chuyện khó khăn đến cỡ nào.
Ở thời đại này, nam nam yêu nhau là chuyện xã hội không chấp nhận được, đây đều là dơ bẩn, là sỉ nhục, là cấm kỵ trong mắt bọn họ.
Vì thế Cố Chính Đức cùng Bình Tĩnh mới khiếp sợ như thế, cho dù nó có cầu xin như thế nào, bọn họ cũng không chịu tiếp thu. Đây là thời đại tư tưởng còn rất cổ hủ, điều đó cũng không chứng minh họ không thương Cố Nguyên, chỉ do những quan niệm kia đã câu thúc họ. Ngay cả sau này cũng còn vô số người không thể tiếp thu được chuyện như thế, chớ đừng nói chi thời đại phong bế hiện nay.
Trình Thần cũng không duy trì hoặc ngăn cản Cố Nguyên cùng Vệ Bắc, hắn chỉ vạch trần chuyện mà Cố Nguyên sẽ gặp phải ở thời đại này ra mà thôi. Cố Nguyên thừa nhận nó đã bị giật mình, chính điều này làm cho nó bắt đầu suy nghĩ miên man. [Beta: Trình Thần thấu hiểu nhìu như thế, không biết tới lượt mình, hắn sẽ giải quyết ra mần răng?]
Nhưng loại tình yêu cấm kỵ này cũng không khiến nó lùi bước, dưới đáy lòng nó như có ngọn lửa ngày đêm thiêu đốt. Nó là loại người càng bị ngăn cấm càng muốn làm, giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa. Tình yêu của nó, nó muốn thẳng thắn, nó muốn yêu vô phản cố.
Đây có lẽ là phản nghịch, cũng có lẽ là không sợ, nhưng điều đó lại làm máu huyết của nó sôi trào.
Đây là nhiệt huyết của tuổi trẻ, cứ oanh oanh liệt liệt một lần, không cần băn khoăn này nọ, cứ như vậy quyết chí tiến lên.
Ôm loại tư tưởng ấy, ôm tâm tình kích động ấy, nó mong đợi Vệ Bắc có thể cùng nó, yêu vô phản cố. Nhưng nó đã thất vọng, từ lúc nó đến trấnBa Loan đến nay, Vệ Bắc vẫn chưa một lần hồi đáp.
Nó cùng Vệ Bắc đều không giống người khác, yêu đương có bao nhiêu nhớ nhung tưởng niệm, ân tình này có bao nhiêu nặng sâu, nó đều không nói nên lời, ngay từ đầu nó còn nhờ Trình Thần tiện thể nhắn dùm nó ở đây hết thảy đều tốt đẹp, nhưng lời này của nó như đá chìm đáy biển sâu, Vệ Bắc không một lần hồi âm. Nó là người quật cường, sẽ không dây dưa đến cùng, sẽ không càn quấy quấn quýt, càng thêm không tự rước lấy nhục.
Vì vậy, sau này nó không còn nhờ Trình Thần chuyển lời nữa, mà Vệ Bắc cũng chưa từng hỏi thăm nó, cũng chưa từng tự mình đến đây tìm nó. Loại hành vi này của gã khiến Cố Nguyên suy nghĩ miên man, nó khó chịu muốn điên lên, nó chưa bao giờ nhớ nhung một người đến như thế. Nhưng nó chẳng nhận lại được chút xíu hồi đáp nào, là vì như nó nghĩ, là Vệ Bắc muốn buông tay sao, hay là gã đã không còn thích nó nữa rồi?
Nghĩ tới đây, nó lại cảm thấy đắng chát.
Chịu đựng không nổi dày vò nhung nhớ, nó năn nỉ Trình Thần lén dẫn nó đến Hợp Sắp một lần, nó không chết tâm, không tận mắt nhìn thấy Vệ Bắc, nó không thể nào từ bỏ ý định. Nhưng nó thất vọng rồi, Vệ Bắc ngày qua ngày có vẻ rất vui sướng, trên mặt lúc nào cũng tươi cười.
Vì vậy nó lại len lén trở về, từ nay về sau, nó ép buộc bản thân không được nhớ nữa, nó thông qua làm việc để bản thân chết lặng. Sự thực nó đã đoán sai, Vệ Bắc có lẽ cũng không yêu thương gì nó đi, hoặc chỉ là vui đùa cùng nó một chút mà thôi.
Dù có đau lòng thế nào nó cũng không thể mặt dày quấn quýt thêm nữa, vì vậy nó chấp nhận buông tay.
Nhưng vì sao, hiện tại Vệ Bắc lại đột nhiên xuất hiện trước mặt nó, nó cứ cho rằng lòng mình đã bình yên, mãi mãi chẳng gợn sóng được nữa, thì nó lại bi ai phát hiện, một khắc kia tim nó đã lỡ nhịp. Cho đến lúc này, nó mới phát hiện, hóa ra mình yêu Vệ Bắc sâu nặng như thế, tình ý này cứ như khắc cốt ghi tâm, không thể nào quên được.
Nhưng lòng tự tôn không cho phép nó có bất kỳ biểu hiện yếu hèn nào.
Nó không rõ Vệ Bắc hiện tại tới đây là muốn gì, chẳng lẽ vẫn còn hứng thú muốn cùng nó chơi đùa hay sao?
Thật xin lỗi, nó làm không được.
Cố Nguyên đi phía trước, Vệ Bắc theo sau. Vệ Bắc trong lòng hiểu Cố Nguyên đang tức giận chuyện gì, gã vô cùng rõ ràng. Dù sao cả 3 tháng qua, gã thật sự không quan tâm đến Cố Nguyên, mặc kệ mọi chuyện, lấy bản tính quật cường của nó, không hận gã mới là lạ đó.
Chỉ là dù gã không gặp Cố Nguyên, trong đầu cho tới bây giờ đều là bóng dáng nó mà thôi. Càng nhớ càng đau lòng, càng nhớ càng khó chịu, gã cười khổ, 3 tháng kia tất cả chỉ là giả bộ, nó không vui vẻ, gã đều biết.
“Tiểu Nguyên!” Vệ Bắc lại gọi, Cố Nguyên lại quật cường không để ý đến gã.
“Tiểu Nguyên, em hãy nghe anh nói!” Không khí trầm mặc này làm Vệ Bắc bạo phát, gã bắt lại Cố Nguyên, như thế này gã rất khó chịu, gã tình nguyện để Cố Nguyên đánh gã một trận, cũng không chịu nổi Cố Nguyên hờ hững với gã. Gã kéo mạnh Cố Nguyên qua, nhưng chỉ đổi lấy sự phản khán của Cố Nguyên, sau vài lần, sự kiên trì của Cố Nguyên mất hết, trong lòng oán khí cùng tức giận dâng lên, đột nhiên bạo phát.
“Vệ Bắc, cậu dám đánh em tôi hả!” Cố Hoàn từ phía xa đang cùng Trình Thần đi đến vừa vặn thấy cảnh này, trong nháy mắt nổi điên lên, tuy Vệ Bắc là bạn thân anh, nhưng Cố Nguyên mới là em ruột anh nhá, bên nào nặng bên nào nhẹ, vừa xem là hiểu ngay. [Beta: anh Hoàn ơi, chỗ vợ chồng người ta đang ‘tâm sự’ với nhau, anh bon chen làm gì ko biết, haizzz]
“Anh Hoàn, anh muốn làm gì thế hả?” Trình Thần kéo tay Cố Hoàn lại.
“Trình Thần, em đừng kéo anh, anh phải đi đánh cái tên Vệ Bắc khốn kiếp kia!” Cố Hoàn nóng nảy.
“Anh tỉnh táo lại một chút đi, nhìn cho kỹ, rốt cuộc là ai đánh ai!” Trình Thần vội vàng kêu lên.
“Ặc!” Cố Hoàn rõ là quan tâm sẽ bị loạn, vừa nghe thấy lời Trình Thần nói anh mới tỉ mỉ nhìn lại, rõ ràng là Cố Nguyên đang hành hung Vệ Bắc, mà Vệ Bắc thì… nhiều nhất cũng chỉ phòng ngự, căn bản không có đánh trả.
“Đánh tốt lắm, tên khốn kia chính là thiếu đánh!” Cố Hoàn cũng không vội nữa, sảng khoái cười nói.
“. . . !” Trình Thần chỉ biết câm nín, tên gia hỏa Cố Hoàn này không phải kẻ đệ khống (brother-cpmplex) đấy chứ?
“Chúng ta đi qua nhìn một chút đi!” Cố Hoàn nói, kết quả lại bị Trình Thần kéo đi, Cố Hoàn không hiểu nhìn nhìn hắn, Trình Thần nói.
“Chuyện tình phu phu người ta, anh sáp vô làm gì, rãnh quá không có chuyện làm muốn gây sự hả?”
“Cái gì mà phu phu!” Cố Hoàn la lớn.
“Bọn họ vốn chính là quan hệ đó, mà chuyện đó tự bọn họ giải quyết mới là tốt nhất. Anh cũng biết bản thân nó mà, anh càng phản đối, thì nó càng cố chấp, nếu anh không quan tâm nữa, nói không chừng bản thân nó mới không thèm tiếp tục bướng nữa!” Trình Thần ra vẻ ông cụ non nói.
“Nhưng…!” Cố Hoàn đắn đo không ngừng, nói là nói thế, nhưng anh vẫn làm không được.
“Nếu anh có thể không xen vào chuyện này, em đưa anh 300 con gà đất!” Ánh mắt Trình Thần sáng lợi hại, khí thế đại thịnh nói.
“Thành giao!” Cố Hoàn không chút nghĩ ngợi đáp ứng, vui mừng lộ rõ trên mặt.
“. . . . !” Khương Viên đứng bên cạnh cảm thấy không còn gì để nói. [Beta: ta hiểu mà]
“Em đánh đủ rồi sao?” Vệ Bắc bị Cố Nguyên áp đảo trên mặt đất, mặt mũi bầm dập, bình tĩnh nhìn Cố Nguyên hỏi.
“Anh!” Cố Nguyên siết chặt nắm tay, nhưng chung quy không có cách nào đánh Vệ Bắc tiếp, chỉ có thể tức giận trừng gã mà thôi.
“Ô!” Vệ Bắc thừa dịp Cố Nguyên thất thần trong nháy mắt, kéo mạnh Cố Nguyên, đem thân thể hai người dán chặt vào nhau. [Beta: rồi sao nữa? mà trên đất ko phải có phưn hêu à?]
Bữa cơm trưa tại nhà Trình Thần tương đối phong phú, đầu tiên là một bàn tiệc toàn thịt heo. Đầu heo kho tương, gan heo xào ớt xanh, thịt cùng tim heo kho tàu, lá lách cùng ruột heo thì xào với cà rốt, mỗi một món đều vô cùng mê người, nhìn mà chảy cả nước miếng.
Mới được đem lên là, một dĩa đồ xào lòng gà, trứng gà xào ớt xanh, canh cà chua trứng thịt heo…
Cứ như là đang ăn tết.
Trên bàn là Trình Chí Sơn, Trình Chí Lịch, ba anh em Trình Thần, Khương Viên, hai anh em Cố Hoàn cùng Vệ Bắc, tổng cộng chín người, chín người mà có tới mười mấy món ăn, cho dù là trước đây ăn tết cũng không thịnh soạn như vậy, nhưng bây giờ bấy nhiêu món đó đối với nhà Trình Thần chẳng qua là bữa thường mà thôi, trước đây hai bé TrìnhPhỉ Trình Hân có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, nhưng bây giờ mỗi ngày đều được rồi.
Trên bàn, mùi thức ăn cứ liên tiếp xông vào mũi, hai tên Cố Hoàn cùng Vệ Bắc nuốt nuốt nước miếng, ngón trỏ đại động.
Một bàn món ăn này cũng không phải đồ gì hiếm lạ, nhưng mùi thơm này quả thực quá mức mê người. Hai người tự nhận đã ăn qua nhiều món ngon, nhưng nếu so sánh với đồ ăn trước mặt này, tòan là đồ bỏ hết, bọn họ hiện tại giống như bị bỏ đói cả tuần rồi, mắt đều toát ra lục quang.
Không để ý đến hai kẻ đang thèm thuồng kia, một nhà Trình Chí Sơn dưới thời gian dài được Trình Thần dẫn dắt, uống xong một ly nước do hắn đặc chế, sau đó mới bắt đầu động đũa, từng người tựa như gió thu cuốn hết lá vàng mà cuỗm lấy thức ăn trên bàn cho vào chén mình.
Đầu tiên, Cố Hoàn gắp đầu heo hầm tương kia, cắn một ngụm, ánh mắt anh ta triệt để híp lại, thân thể tê dại. Không phải chỉ là miếng thịt heo thôi sao? Thơm ngon đến như thế này, còn muốn để người ta sống không đây? Phần thịt này hoàn toàn hầm đến mềm mụp, vừa cho vào miệng đã tan đi, hương vị cực kỳ đậm, quả thật khiến người phải vỗ tay tán dương!
Cố Nguyên tay mắt lanh lẹ, gắp một khối hình trái xoan bỏ vào chén Vệ Bắc, tuy vẫn như cũ chẳng cho gã sắc mặt tốt gì, nhưng động tác lại mang theo một chút ôn nhu. Mà trên mặt Vệ Bắc cũng bất động thanh sắc, không nhìn ra gã có tâm tình gì, nhưng lại thản nhiên đắc ý cho miếng thịt vào miệng nhai nhai, hoàn toàn chẳng để ý tới hai khuôn mặt thối thối của hai bé Trình Phỉ cùng Trình Hân.
Có thể nói phần thịt đó là thứ hai bé thích ăn nhất! Anh Vệ Bắc thật chẳng biết xấu hổ là gì, còn đi cướp đồ ăn của trẻ con!
Một bữa cơm, người người ăn đến miệng đầy dầu mỡ, còn phải giơ tay chống đỡ bụng, nhất là Cố Hoàn cùng Vệ Bắc, bụng đều phồng lên như cái trống. Bọn họ ăn vô cùng thỏa mãn, nhưng cũng rất đau khổ.
“Ai!” Sau khi cơm nước xong xuôi, Cố Hoàn ưu thương thở dài, đợi nửa ngày, phát hiện không ai thèm tiếp lời anh, nhất thời thẹn quá thành giận, “Sao mấy đứa không ai thèm hỏi anh thở dài vì đâu hở! “
“Anh vì sao thở dài?” Trình Thần chẳng chút thành ý hỏi.
“Ăn cơm chỗ em xong, còn ăn được cơm nơi khác sao?” Cố Hoàn ngửa mặt lên trời thở dài. Lập tức, tâm huyết dâng trào, lần nữa cổ động Trình Thần đến Hợp Sắp mở khách sạn, “Trình Thần, chỉ cần em chịu mở, anh dám bảo đảm nó sẽ đắt khách đến rối tinh rối mù luôn ấy!”
“Không đi!” Trình Thần kiên quyết cự tuyệt. Đồng thời để ngăn cản Cố Hoàntiếp tục dây dưa nữa, liền vội vàng hỏi, “Không phải anh muốn câu cá sao? Mau đi đi, chậm nữa hôm nay sẽ không có cách nào câu được đâu!”
Cố Hoàn bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vã chạy khỏi nhà, chui vào xe, khởi động máy vọt đi. Lúc gần đi, đột nhiên quay lại nhìn Trình Thần, nói: “Được rồi, Trình Thần sao em không muốn đến Hợp Sắp mở tiệm vậy?”
“Sao anh cứ dong dài mãi thế!” Trình Thần ghét bỏ mà nhìn anh ta.
“. . . !” Cố Hoàn câm nín nhìn trời xanh.
Đến khi Cố Hoàn từ huyện lý trở về đã là xế chiều 2h30, đây cũng là thời điểm câu cá khá thích hợp. Cố Hoàn liên tục lôi kéo mấy người Trình Thần đi câu cá, ngoại trừ Trình Chí Sơn không mấy hứng thú, những người khác đều ủng hộ ý kiến này. Cố Hoàn ỷ vào mình là một tay câu lành nghề mà phóng khoáng lạc quan liên tục kiêu ngạo muốn khiêu chiến với mọi người, đương nhiên trọng điểm của anh ta chính là Trình Thần.
“Thế nào, không dám sao? Trình Thần!” Cố Hoàn tiểu nhân đắc chí, vô cùng kiêu ngạo.
“Vậy được rồi!” Trình Thần vốn không muốn cự tuyệt, chỉ tương đối chần chờ thôi, hiện tại nhìn thấy bộ dáng đắc chí không chịu nổi của Cố Hoàn, bèn đáp ứng.
“Nếu gọi là khiêu chiến, vậy phải có tiền đặt cược đúng không?” Cố Hoàn cười rất chi là gian trá.
“Ặc, hình như là vậy, thế anh muốn cược cái gì nào?” Trình Thần chần chờ hỏi.
“Nếu anh thắng, em phải chấp nhận đến Hợp Sắp mở tiệm. Sau này, mỗi ngày phải cung ứng hai vạn cái bánh bao, 1 nghìn con gà đất, 10 con heo trưởng thành, còn trứng gà, trứng vịt muối mỗi thứ phân nửa.” Cố Hoàn không chút khách khí nói. [Beta: anh Hoàn ơi, chắc tui chớt với anh quá, haha]
‘Nhìn anh ta đắc chí như thế mình cứ ngỡ sẽ có chút tiền đồ, ai dè vẫn là những yêu cầu kia mà thôi!’ Trình Thần trong lòng vô cùng khinh bỉ, nhưng ngoài miệng lại có chút khúm núm nói, “Tiền cược này có phải quá lớn rồi không?”
“Có nhiêu đó mà nhiều gì, em nói đi, có dám cược hay không?” Cố Hoàn hào khí kinh vân.
“Ai, được thôi, nếu như em thắng, sau này chuyện giữaVệ Bắc vàCố Nguyên anh không được quyền ngăn cản, còn phải ra sức duy trì bọn họ, được chứ!” Trình Thần đáng thương lắp bắp nói, “Em là lần đầu câu cá, anh Hoàn phải nương tay đó nha!”
Mà Cố Nguyên cùng Vệ Bắc nghe được lời Trình Thần nói, đều phi thường cảm động.
“Câu cá là dựa vào may mắn mà thôi, có nhiều người câu cá lần đầu, thường thường so với tay già đời còn lợi hại hơn đó, Trình Thần, em có khả năng thắng rất cao mà!” Cố Hoàn nghe được Trình Thần yêu cầu, lòng liên tục đánh lộp bộp, nhưng lập tức định thần lại, anh dám khẳng định, khả năng câu cá của mình không thể thua Trình Thần được, bèn dối trá nói. Vì để cho Trình Thần đem tiệm mở ở Hợp Sắp, bây giờ anh ngay cả da mặt cũng chẳng cần nữa rồi.
“Hy vọng như anh nói!” Trình Thần lo lắng đáp.
“Ai nha, anh Hoàn, anh nói thật đúng nha, em thật sự câu được cá rồi nè!” 3 phút sau, Trình Thần đang cùng Khương Viên câu cá, bất chợt hớn hở nói, một con cá vàng lớn cỡ bàn tay người trưởng thành bị hắn câu lên khỏi mặt nước.
“Anh hai, anh thật giỏi quá đi!” Bên cạnh, hai bé Trình Phỉ Trình Hân liên tục kêu to gọi nhỏ.
“Quá khen, quá khen!” Trình Thần khiêm tốn điệu thấp.
Cố Hoàn sắc mặt rất khó coi, Trình Thần sẽ không may mắn đến thế đi, lần đầu câu cá cư nhiên nhanh như thế là được một con rồi, phải biết mấy lời vừa rồi anh toàn nói mò mà thôi, làm gì có chuyện câu cá lại đơn giản như thế. “Nhất định là do may mắn!” Cố Hoàn lầm bầm an ủi chính mình.
“Tớ cũng câu được một con nè!” 2 phút sau, Khương Viên ngạc nhiên kêu lên.
“Tớ lại câu được một con nữa nè!” Theo sát 1 phút sau đó, Trình Thần vui mừng đứng lên hét.
“Không tệ nha, anh đã nói mà, người mới may mắn thường rất cao.” Cố Hoàn khô cằn, mặt tái nhợt nói.
“Đúng vậy, anh Hoàn, cũng do mấy câu tốt lành của anh hết đó!” Trình Thần cảm kích nói.
“Hắc hắc!” Mà mấy người Trình Chí Lịch, Cố Nguyên cùng Vệ Bắc đứng bên cạnh nhịn không được bật cười.
“A, lại thêm một con nữa!”
“Ngượng quá, hình như lại có cá cắn câu rồi!”
“A, con này cũng quá lớn đi!” . . . . .
Không đến nửa tiếng, Trình Thần đã câu được mười mấy con cá, trong đó một con lớn nhất cũng dài cỡ cánh tay hắn. Mà trong quãng thời gian đó, mỗi khi hắn kinh hô lên, sắc mặt Cố Hoàn lại khó coi thêm một phần. Bất quá anh ta cũng không phải người thua rồi quịt nợ, cũng không chạy tới chất vấn hắn, đây có phải là câu cá lần đầu hay không.
“Ngượng quá, anh Hoàn, xem ra may mắn mỉm cười với em rồi á! Nhưng mà, em nghĩ anh nói rất đúng, người mới học vận khí lúc nào cũng rất tốt!” Trình Thần được tiện nghi còn khoe mẽ, “Anh Hoàn, hì hì, anh nhớ kỹ những lời anh đã hứa nha!”
“Yên tâm đi, anh hứa là sẽ giữa lời!” Cố Hoàn hiện tại phục rồi “Anh phát hiện bây giờ em là một người vô cùng may mắn, lần sau nếu còn muốn làm mấy loại xiếc này trước mặt em nữa, tên anh sẽ viết ngược lại đó!”
Khi màn đêm buông xuống, Trình Thần đúng hẹn đi lên núi nhỏ ngủ, Khương Viên cùng Cố Hoàn lẹt đẹt chạy theo sau.
Trên núi gió lạnh từng cơn, bầu trời bị bao phủ trong một màn hắc ám, mọi thứ dường như bị chìm vào yên tĩnh. Trên núi có rất nhiều gian nhà đá đơn sơ, chỉ có thể che mưa che gió, cộng thêm vài móc đèn điện, hoàn toàn chẳng có thứ gì khác, nếu như muốn đi WC, đều phải xách đèn đi ra bên ngoài.
Cố Hoàn trước giờ chưa từng qua đêm ở nơi như thế này, nhìn thấy Trình Thần cùng Khương Viên đều mặt không đỏ tim không đập mạnh, vẻ mặt y như bình thường, to gan lớn mật nhường ấy, anh chỉ có thể mắng thầm trong lòng, hai tên nhóc phi nhân loại.
Mấy đàn gà vịt ngan ngỗng trên núi, chỉ cần trời vừa sụp tối liền tự động lũ lượt kéo nhau về chuồng đá, bên trong được bày rất nhiều rơm rạ, vô cùng ấm áp, không cần lo lắng bọn chúng bị đông lạnh chết. Lúc sắp ngủ, mấy người Trình Thần cùng ông Hoàng đi kiểm tra 10 gian chuồng đá rộng lớn đókỹ càng, sau đó mới tự mình về chỗ ngủ.
Cố Hoàn vốn muốn nói gì đó với Trình Thần, nhưng Trình Thần lại dùng tay ra hiệu khiến anh im lặng. Nghe tiếng gió liên tục gào thét bên ngoài, cùng với những âm thanh quỷ dị thỉnh thoảng truyền đến, trong lòng Cố Hoàn phát ra từng trận chíp bông, anh đã bắt đầu hối hận khi theo lên núi rồi.
Tuy nhiên, anh lại càng hiếu kỳ, rốt cuộc là thứ gì đem gà tha đi mất, trước Trình Thần nói có thể là chuột trũi, nhưng hắn cũng không xác định. Gà đều mất tích vào buổi tối, theo lý thuyết chuột trũi không có bản lãnh mà trộm mất mấy con gà trước mắt đàn gà trống hung ác kia được.
Vậy tên trộm rất cuộc là kẻ nào đây?
Chẳng lẽ không phải là do con người làm? Vậy là do thứ kia làm hử!
Cố Hoàn chợt giật mình, chíp bông, anh nổi da gà đầy người, không thể tùy tiện đoán mò được nữa, nếu không anh sẽ tự đem mình dọa chết luôn.
“Hiuuuu~!” Gió lạnh gào thét qua tai, không biết từ góc nào trong dãy nhà đá đột nhiên truyền đến tiếng chi chi chói tai, trong không gian an tĩnh này đặc biệt rõ mồn một, Cố Hoàn giật nảy mình, người run lên cầm cập, tóc gáy dựng thẳng cả lên.
Bỗng nhiên anh rất muốn khóc, một đại nam nhân lại bị hù đến bộ dáng này sao…
Trình Thần cũng không có ngủ, hắn dán vào giường, cố gắng nghe mỗi một tiếng động vang lên từ phía chuồng gà bên kia truyền tới. Khương Viên nằm bên cạnh hắn, cậu cứ như vậy lặng lẽ nhìn hắn, mà bản thân cậu cũng đang lắng nghe, nhất tâm nhị dụng.
Cố Hoàn vốn trong lòng có chíp bông, nhưng dần dần mí mắt ngày càng nặng nề, rốt cục mắt thoáng cái nhắm lại.
“Ầm!” Đúng lúc này, đột nhiên một âm thanh chói tai vang vọng qua các gian nhà đá.
Lần này đặc biệt rõ ràng, cả người Cố Hoàn sợ đến mức bật dậy, tóc tai dựng thẳng đứng. Đợi anh tỉnh táo lại liền thấy Trình Thần cùng Khương Viên đã chạy ra khỏi phòng, Cố Hoàn không chút nghĩ ngợi cũng vọt theo sau, tuy anh có chút sợ tối, nhưng dù thế nào cũng không thể cứ để hai đứa bé chạy ra bên ngoài như thế được.
Trình Thần dị thường nhạy bén mà nghe thấy bên trong chuồng gà có động tĩnh, mặc dù chỉ khoảng 10 giây, nhưng hắn khẳng định nơi đó có chuyện rồi, lập tức không chút nghĩ ngợi, trực tiếp vọt ra khỏi phòng chạy băng băng đến đó.
Khương Viên tự nhiên cũng theo chân hắn vọt qua, hai người nhanh chóng đuổi tới phía trước dãy chuồng gà. Ở dãy chuồng gà luôn luôn được mở đèn sáng choang, lúc hai người Trình Thần đến vừa đúng dịp thấy một bóng nâu đỏ nhảy từ cửa sổ nhà đá ra ngoài, miệng nó còn đang cắn cổ một con gà mái mẹ còn sống, đang phịch phịch đập cánh liên tục.
Cái con nâu đỏ đó nhìn thấy Trình Thần cùng Khương Viên cư nhiên không có lập tức chạy trốn, còn dám dùng đôi mắt hàn quang kianhìn chằm chặp vào hai tên nhóc bọn hắn. Lúc nhìn ra được vật thể màu nâu đỏ kia là thứ gì, Trình Thần chợt giật mình, cả người căng thẳng như lâm đại địch.
“Có sói, người đâu, mau tới đây đi, có sói!” Khương Viên cùng Trình Thần đều là loại người rất lãnh tĩnh, trong tay bọn họ đều siết chặt một cây gậy, nhìn chằm chằm con vật lông nâu đỏ trước mắt, tình trạng vô cùng giương cung bạt kiếm. Cố Hoàn đột nhiên chạy đến, khiến Trình Thần cùng vật thể màu nâu đỏ kia giật mình, nhưng anh không chút chần chừ mà xúc động gào thét, tiếng la va chạm vào dãy chuồng đát trước mặt lấy tốc độ nhanh như sấm sét vang khắp núi nhỏ.
“Sói ở đâu?” Bọn người ông Hoàng đều là mấy bác  gan lớn, từng người từng người cầm cuốc, cầm xẻng vọt ra.
“Vù!” Dù cho con màu nâu đỏ này có lớn gan đến đâu, cũng không thể không tìm cách chạy trốn. Tốc độ của nó cực nhanh, kéo theo con gà mái như một làn khói chui thẳng vào đêm đen. Trình Thần không thèm nghĩ ngợi nhiều nhấc chân vọt theo, Khương Viên thì nhanh chóng bám theo đuôi Trình Thần.
Cố Hoàn vội kêu to, Trình Thần này không muốn sống nữa hả? Bất đắc dĩ, anh cũng chỉ có thể chạy theo hai đứa nó mà thôi, mà bọn người ông Hoàng vừa mới vọt đến, mắt thấy ba người Trình Thần đang chui vào bóng tối, cũng vội vàng đi theo.
Bóng dáng nâu đỏ cứ liên tục chui bên này lủi bên kia, nhưng tốc độ Trình Thần cũng chẳng kém, cư nhiên gắt gao bám sát theo đuôi, chỉ chậm hơn một chút mà thôi, bám riết không tha. Đương nhiên, đây là một phần do tốc độ của Trình Thần nhanh, một phần cũng do nó cắn mãi con gà nặng kia không buông mà ra.
“Muốn chết!” Cố Hoàn toàn lực chạy theo sau, cũng cố gắng đuổi cho kịp. Anh ta bạo phát tốc độ cư nhiên còn nhanh hơn Trình Thần, bởi sợ Trình Thần bị sói cắn thương, anh ta từ phía sau chợt ném một cục đá mà bản thân tranh thủ nhặt được trong mấy cục ở chuồng đá kia.
“Gàoooo~!” Đúng lúc này, bóng dáng vật màu nâu đỏ ở phía trước phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, gà mái trong miệng cũng rớt xuống đất, cả người nó lảo đảo, sau đó ngã phịch xuống, phát ra tiếng kêu rên rỉ.
“Quá tuyệt vời!” Cố Hoàn cũng không nghĩ bản thân ném một cục đá bậy bạ thế màu đập trúng sói thật á, hơn nữa rất có khả năng đập trúng đùi nó rồi, mới có thể khiến nó té lăn trên đất như thế. Anh ta hớn ha hớn hở kêu lên, quả thật vô cùng phục mình mà.
“Trình Thần, Khương Viên, hai em không muốn mạng mình nữa hả!” Trình Thần hết hồn khi thấy kỹ năng ném đá trúng cái bóng màu đỏ kia của Cố Hoàn, nó té lăn trên đất, phát ra tiếng kêu vô cùng thê lương, một thoáng không thể đứng lên được, khiến bước chân Trình Thần hơi ngừng lại. Hắn cùng Khương Viên vừa dừng lại, đã bị Cố Hoàn chạy phía sau la lớn.
“Ông Hoàng, mau đập chết con sói này đi!” Lúc này, mấy người kia cũng đuổi đến nơi.
“Ô ô!” Giữa đêm tối lửa tắt đèn, mắt mấy người phía ông Hoàng cũng không nhìn rõ được, mượn ánh sáng ngọn đèn nhìn đến cái bóng màu nâu đỏ kia bèn cầm cuốc, xẻng đập liên tục xuống, con vật màu nâu đỏ kia vừa bò dậy liền phát ra tiếng ô ô thê lương bi thiết, thanh âm này giống như tang tóc khóc thương.
“Dừng tay lại, đừng đánh nữa!” Trình Thần chợt quát to một tiếng.
“Trình Thần, đây là sói, cẩn thận nó cắn em bây giờ!” Cố Hoàn khẩn trương nóng nảy, sống chết kéo Trình Thần lại.
“Ông Hoàng, ông dừng tay lại đi, đây là hồ ly, không phải sói!” Một tiếng nói vội vàng vang lên phía sau Cố Hoàn.
“Hồ ly?” Ba người bên ông Hoàng trợn tròn mắt, bọn họ hơi cúi đầu, vừa nhìn quả thật là hồ ly. Con hồ ly này quả thật quá lớn, gần bằng một con chó 3, 4 tháng, lông nó màu nâu thiên ánh đỏ rực rỡ, phẩm chất không tệ, chỉ là bộ dáng bây giờ rất thê thảm, khắp người đều là máu, ô ô rên rỉ, vô cùng đáng thương, khóe mắt nó còn vương vấn nước mắt, tựa hồ đang khóc lóc nỉ non.
“Đây là hồ ly?” Cố Hoàn mở to hai mắt, mặt già lập tức đỏ lên, kẻ vô tri thật đáng sợ mà!
Trình Thần đi tới trước con hồ ly này nhìn xuống, tuy ông Hoàng chỉ mới đập nó có vài cái, nhưng thứ ông cầm đều là sắt thép, cả thân mình nó đều bong tróc da thịt, máu chảy ròng ròng, hình như còn gãy mấy khúc xương, khóe miệng cũng trào ra máu. Nước mắt nó cứ như thế tuôn ra, tựa hồ đang khóc lóc ỉ oi, lại càng giống như khẩn cầu, khẩn cầu bọn người Trình Thần tha cho nó.
“Thần Thần, chúng ta thả nó đi!” Khương Viên rất đồng tình với nó, thật không nhẫn tâm xuống tay. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời cậu muốn nhân từ nương tay. Đối với điểm này Trình Thần ngược lại có thể hiểu được, kiếp trước Khương Viên cũng rất thích hồ ly, mở miệng cầu tình cũng không có gì kỳ quái.
“Ừ!” Trình Thần gật đầu, ở đời sau nơi này của hắn, hồ ly gần như tuyệt tích hết rồi, bây giờ có thể nhìn thấy một con như thế này quả thật vô cùng may mắn. Hắn thật thích mấy thứ lông xù, từ mèo chó, đến sói, thậm chí là tàng ngao*, mặc dù Khương Viên không lên tiếng cầu tình, hắn cũng không thật sự giết chết vật nhỏ này, đối với tiểu hồ ly ăn mấy con gà hắn cũng không quá để ý.
*Chó Tây Tạng
“Nó bị thương không nhẹ, tớ sẽ sơ cứu nó một chút trước, rồi mới thả nó đi được!” Trình Thần nói. Tiểu hồ ly bị thương quả thật khá nặng, không chữa trị chắc chắn sẽ bị nhiễm trùng mà chết.
“Ừ!” Khương Viên nhất thời khẩn trương, phi thường lo lắng cho tiểu hồ ly.
“Tiểu hồ ly, hiện tại tao sẽ cứu mày, mày không được cắn tao đó, biết không? Còn có chuyện lần này chúng ta coi như hòa nhau đi, được không? Mày ăn trộm gà của tao trước, hiện tại tao sẽ cứu mày, đôi bên đều không nợ nần gì nữa!” Theo truyền thuyết, hồ ly thù rất dai, nhưng cũng biết báo ân, Trình Thần không biết đó có thật hay không, dù thế nào, hắn cũng quyết tâm cứu, mà trước hết hắn tận lực tỏa ra chút thiện ý.
Không biết có phải tiểu hồ ly nghe hiểu lời hắn vừa nói hay không, cư nhiên thật sự không cắn hắn, chỉ là trong mắt vẫn còn vương nét sợ hãi, mấy người Cố Hoàn thấy được, đều ngạc nhiên hết sức. Trình Thần ôm tiểu hồ ly trở về trong nhà đá, sau đó kêu mấy người bên ông Hoàng đi ngủ, cùng Khương Viên chui vào một gian nhà đá ở giữa, Cố Hoàn cũng muốn chui vào theo nhưng bị Trình Thần cản lại, mỹ danh nói là sợ anh ta hù dọa tiểu hồ ly, Cố Hoàn chỉ đành dừng bước trở về.
Thừa dịp Cố Hoàn không ở, Trình Thần vội vàng dùng linh thủy trong không gian tẩy rửa vết thương cho tiểu hồ ly sạch sẽ, nhất là hai cái đùi của nó, một chân sưng rất lợi hại, còn một chân bị ông Hoàng cầm cuốc chém ra một vết thương rất lớn, xương đùi thiếu chút đã bị chặt đứt, máu chảy đầm đìa. Trình Thần sờ soạng một hồi xác định không có gãy xương, nhưng mà cũng không biết có bị thương đến nội tạng hay không nữa. [Beta: ớ, Khương Viên có biết Trình Thần có không gian không nhỉ? Có từng cùng Trình Thần vào không gian lần nào chưa nhỉ? Sao ta ko nhớ gì hết, hiuhiu]
Sau khi dùng linh thủy rửa miệng vết thương, trên người nó rốt cuộc không còn chảy máu nữa, nó đại khái cũng biết nước này là thứ tốt,  bèn lè lưỡi liếm vết thương trên thân, còn nghĩ liếm sách nước trên tay Trình Thần.
Trình Thần cảm thấy tiểu hồ ly không có gãy xương, vì vậy trực tiếp lấy đem một chén linh thủy cho nó uống, sau đó dùng vải đem vết thương trên đùi băng lại.
Ngoại thương sau khi xử lý xong, tiểu hồ ly cũng uống linh thủy rồi nhưng không có gì khởi sắc.
Trình Thần cùng Khương Viên đều thập phần lo lắng, tại chốn heo hút này của bọn họ cũng không có bệnh viện thú y, có nên mang nó đi suốt đên lên tỉnh kiểm tra không đây. Tiểu hồ ly ỉu xìu, chỉ có thở ra là nhiều còn hít vào chẳng được bao nhiêu, lồng ngực vẫn đang phâp phồng, thế nhưng thân thể lại nằm yên bất động.
Hết chương 35

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét