2.13.2017

Thay lòng đổi dạ [PN3]

.:Phiên ngoại 3:.

Nói đến chuyện Dương Tô Túc và ông xã nhà cậu sơ ngộ há chỉ dùng hai từ ‘cẩu huyết’ đủ để hình dung!

Vào một hôm hoàng hôn nào đó, chắc khoảng trên dưới 6h. Lúc ấy là mùa đông, đến thời gian này thì sắc trời cũng dần tối hẵng.
Dương Tô Túc là học sinh cao tam, mỗi ngày đều phải học bù. Vào một hôm tan học trễ như bao ngày khác, vốn mỗi ngày cậu đều về cùng Vu Mặc.
Bất quá, đoạn thời gian này Vu Mặc bị trường đưa đến thành phố lân cận tham gia một cuộc thi, cho nên chỉ có Dương Tô Túc một mình đến trường về nhà.
Đường về nhà phải đi qua một hẻm khá tối, đương nhiên cũng không nhất thiết phải qua hẻm này, chẳng qua Dương Tô Túc ham gần nên chọn đi qua đoạn này đi mà thôi.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Tuy cái tật xấu này của cậu đều bị cha mẹ Dương cùng Vu Mặc lo lắng thuyết giáo, nhưng thế nào cũng sửa không được.
Nên nói vậy may cậu tốt hay là điếc không sợ súng đây.
Phải biết cái hẻm tối trời này thường hay xảy ra vài ba vụ án trên tuần đấy, như là cướp bóc, vơ vét tài sản này nọ là thường xuyên luôn. May mà không có xuất hiện án mạng, bằng không cha Dương bọn họ đã xoắn đứt lỗ tai Dương Tô Túc cũng phải sửa tật xấu này của cậu đấy.
Lại nói cái nơi thường xuyên xảy ra vụ án như thế, mà cố tình Dương Tô Túc đi vài chuyến rồi cũng không gặp gỡ chuyện gì.
Vận may này, cũng quá nghịch thiên đi.
Bất quá, vân may Dương Tô Túc từ nhỏ đến lớn đều khiến người biết cậu thầm than sợ hãi. Mà cũng không có ai ghen tị cậu ta, nhiều lắm chỉ đỏ mắt một trận mà thôi. Ngay lúc biết cậu bất đồng với người bình thường, đỏ mắt lại biến thành đồng tình cùng thương tiếc.
Chung quy sống chung lâu ngày sẽ biết đó là một đứa bé cỡ nào nhu thuận đáng yêu, các bậc phụ huynh tại các gia đình khác nhìn Dương Tô Túc nhuyễn nhuyễn manh manh, lại nhìn mấy thằng gấu con đối lập nhà mình một chút. Đồng tình thương tiếc ban đầu nhất thời biến thành oán giận nhóc con nhà mình.
Cho nên các bậc phụ huynh khác trong tiểu khu lúc xoắn tai con mình giáo dục noi gương con nhà người ta học tập, họ đều đồng nhất truyền thụ một tư tưởng: con nhìn đi, Tô Tô người ta ngoan ngoãn đáng yêu hiếu thuận bao nhiêu kìa! Con có thể đừng làm ba cái hành vi kéo váy bé gái nhà người ta không hả? Con có thể đừng rượt theo chó nhà người ta không hả?
Liền bởi vì Dương Tô Túc từ nhỏ đến lớn đều thuộc con nhà người ta trong miệng phụ huynh ở nhà, trẻ con trong khu không ít người oán giận cậu. Xô đẩy cô lập không để cậu chơi cùng bọn họ, đợi đến khi bọn chúng đủ trưởng thành, chúng mới hiểu sự khác biệt giữa Dương Tô Túc và mình, muốn bù lại thời gian đó, nhưng người ta đã trở thành tượng đài tiểu cô nương im lặng mất rồi.
Cho nên toàn bộ tiểu khu, Dương Tô Túc cũng chỉ thân với mỗi mình Vu Mặc, với các đứa bạn cùng trang lứa khác không mấy thân cận.
Lạc đề quá rồi, quay lại đoạn Dương Tô Túc tan học về nhà đi, hiện cậu đang một mình quẹo vào con hẻm tối mịt kia, mới vừa đi vào đã nghe thanh âm quyền cước đánh đấm kịch liệt.
Người bình thường nghe thấy động tĩnh này đã sớm giật mình bỏ chạy, chắc chắn sẽ bị dọa hết hồn. Còn Dương Tô Túc thì coi như không có chuyện gì, tiếng bước chân đi tới bịch bịch vang dội.
Cấm cúi đi vào trong, không biết là ai cầm đèn pin nhỏ chiếu rọi, ánh sáng mỏng manh lập loè ngược lại có chút khủng bố.
Đại khái là năm sáu người, vây đánh một thiếu niên. Tên chính giữa hình như là lão đại, gã đá một cú nặng nề vào thiếu niên co mình như tôm luộc nằm trên mặt đất.
Thiếu niên kia giãy dụa một cách yếu ớt, như một Cô Lang* bị thương nghiêm trọng, cho dù không động đậy nổi vẫn muốn tận lực duy trì chiến đấu.
*Cô lang: một con sói cô độc
Có mấy tên thiếu niên chú ý tới Dương Tô Túc, ngẩng đầu trừng cậu.
Ngược lại Dương Tô Túc nhìn chằm chằm cả đám đó, dáng vẻ bình thản ung dung phảng phất như cậu là một người mù ấy.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Đang là nhóm thiếu niên ‘Trung nhị’ đỉnh đỉnh đại danh làm sao có khả năng chịu đựng được loại xem nhẹ này, lập tức kiêu ngạo cản Dương Tô Túc lại. Đã thấy Dương Tô Túc không chút sợ hãi giương đôi mắt to trong veo bình lặng nhìn bọn họ.
Nhất thời cả đám cho rằng mình đã gặp được cao nhân thần bí ẩn thân trong nhóm người phàm, lập tức nghiêm chỉnh chờ đợi.
Dương Tô Túc nhìn trân trân bọn họ, nhóm thiếu niên cho rằng đây là lấy khí thế uy áp bọn họ, đoán rằng ai mở miệng trước liền thua. Nào biết Dương Tô Túc bất quá cho là nếu bọn họ cản cậu tất nhiên phải để họ mở miệng nói chuyện trước thôi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, gió lạnh chợt thổi tới. Nhóm thiếu niên co quắp một trận, Dương Tô Túc vẫn lù lù bất động, trong lòng xoa xoa ấm bảo bảo*.
*Miếng dán giữ nhiệt.
Thân hình mỏng manh, quần áo đơn bạc, lại không sợ rét lạnh. Quả là cao nhân!
Nhóm thiếu niên hoảng sợ, một người bị đẩy ra, nơm nớp lo sợ nói: “Hừ! Cây này do tao trồng, đường này do tao mở!” Một bàn tay vổ thẳng vào trán tên đó.
Vài tên hung thần ác sát đè nặng gã: “Kêu mày đe dọa nó, mày lại đem mình thành thổ phỉ à! Cái thằng ngu xuẩn này!”
Nhìn cái đám hỗn loạn phía trước, lão đại kia không kiên nhẫn nhắc nhở một tiếng. Nhóm thiếu niên lập tức chỉnh chỉnh sắc mặt, trong đó một người cao lãnh quát lên: “Mày là ai? Báo tên đi!”
Dương Tô Túc lắc đầu: “Tôi không biết các anh.”
Lời này lọt vào tai nhóm thiếu niên lại đầy vẻ kiêu ngạo. Không thua gì kia câu ‘Mẹ mày không có dạy mày trước khi hỏi tên người khác thì phải báo tên mình ra trước à’. Một thiếu niên tiến lên kiêu căng nói: “Mày không biết từ hôm nay trở đi nơi này là địa bàn của lão đại tao à? Mày đang đặt chân lên địa bàn của tụi tao mà còn dám kiêu ngạo như vậy? Cho dù mày là tuyệt thế cao nhân, tụi tao cũng không sợ đâu!”
Lời này phóng hơi quá rồi đấy. Tên nói sảng khoái gần chết, nhưng nhóm thiếu niên phía sau bị hù toát mồ hôi lạnh.
Về phần Dương Tô Túc càng thêm khó hiểu, cậu nói: “Không biết. Đây là lần đầu đi qua chỗ tối trời này, cho nên không biết.”
Nhóm thiếu niên hút không khí: Giỏi cho tên không biết phân biệt cao thủ! Mày không thể đưa cho bậc thang xuống sao?
Lão đại bọn chúng không mở miệng, chúng cũng chỉ có thể kiên trì xông tới. Dương Tô Túc vẫn mặt đơ khó hiểu đứng bất động, không phải cậu lâm nguy không sợ, mà là cậu hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra ha.
Cậu còn tưởng rằng nhóm thiếu niên này muốn làm bạn với cậu đó.
Lúc này, thiếu niên lão đại mở miệng.
“Tô Tô?”
Giọng nói thoáng chút kinh ngạc.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Ánh đèn dời về phía thiếu niên lão đại kia, Dương Tô Túc nhìn qua, phát giác có chút quen thuộc. Nhìn chăm chú cẩn thận mấy lần, thì ra là một đứa bé trong tiểu khu.
Là một tiểu vương trong khu, cũng là thủ lĩnh dẫn đám trẻ con cô lập cậu – con cả nhà họ Trương.
Gặp gỡ người quen, cho dù không thích. Dương Tô Túc vẫn nhấc tay chào hỏi: “Nhị Đản!”
Gió lạnh lùng cuốn phăng cát đất phía dưới, vẻ mặt băng lãnh không nịn cười nổi nứt ra. Tiếng cười buồn bực vang vọng khắp hẻm tối tăm, phá vỡ toàn bộ không khí căng thẳng trước đó.
Tạo dáng lạnh lùng của Trương Uy suýt chút tan nát, hắn thả chân đang đạp lên người thiếu niên trên đất. Nói: “Sao em lại ở chỗ này?”
“Học bù.” Đáp không cần nghĩ.
Trương Uy cũng biết, gật đầu nói: “Về sau đừng đi đường này.” Dừng một chút, lại nói: “Đi thôi.”
Dương Tô Túc không có động, ánh mắt nhìn chằm chằm thiếu niên trên đất.
Trương Uy thấy, nhăn mi: “Em đừng xen vô chuyện này. Về đi.”
Dương Tô Túc lặng im một hồi, mới nói: “Nhị Đản, chú thím Trương nấu cơm xong rồi, đang chờ cậu về đó.”
Lời này để Trương Uy nghe được, thiệt chẳng tư vị gì, giơ tay cào cào tóc, không kiên nhẫn nửa ngày đáplại: “Biết.”
“Vậy cậu ấy…”
“Được rồi. Nể mặt em đấy.” Trương Uy ngăn lại tiểu đệ nói, dẫn theo cả nhóm rời đi.
Ngay lúc bọn họ đi đến đầu hẻm, Dương Tô Túc đột nhiên lớn tiếng: “Nhị Đản —— “
“Moá, em dám kêu Nhị Đản nữa coi!!” Trương Uy bạo phát.
Dương Tô Túc câm miệng, tuy rằng cậu rất muốn nhắc lại chuyện chú thím Trương nấu cơm xong rồi, nhưng cậu còn thấy Trương thúc cầm một cây gậy cán mì cằn nhằn muốn đánh mình.
Đáng tiếc Trương Uy không để cậu nói xong.
Dương Tô Túc cúi đầu, nhìn thiếu niên vẫn không nhúc nhích trên đất. Thiếu niên kia tuy nằm bất động, nhưng tư thế rất phòng bị cộng thêm cự tuyệt. Dương Tô Túc vô cùng buồn rầu, cậu muốn về nhà, nhưng lại không yên lòng thiếu niên này.
Nên nhặt cậu ấy về nhà hay không đây?
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Nhưng mà nhặt về nhà sẽ bị Lão Đậu Mễ Mễ mắng đó. Lần trước trước nhặt Nhị Cáp, Lão Đậu Mễ Mễ nói không có lần sau. Lần trước nhặt meo meo, Lão Đậu Mễ Mễ nói lại nhặt một lần nữa lập tức đem Nhị Cáp meo meo tống đi.
Ai! Cho nên không thể nhặt sao?
Dương Tô Túc ngồi xuống, hai tay muốn nâng đầu thiếu niên lên, vừa đụng tới tóc hắn, hắn lập tức mạnh ngẩng đầu. Ánh mắt hung ác giống như Cô Lang.
Dương Tô Túc bỗng nhiên chợt nhớ đến mấy ngày trước xem kênh CCTV, vừa lúc nhìn đến một quan cảnh: núi tuyết mênh mông gào thét, một Cô Lang thân xám bạc đứng trên một gốc cây chết héo, ánh mắt đó tràn đầy vẻ cao ngạo tuyệt luân.
Dương Tô Túc nháy mắt đã bị hấp dẫn, mộng tưởng nuôi một đầu sói.
Nhưng, chỉ là mộng tưởng mà thôi.
Dương Tô Túc biết nuôi một đầu sói là không có khả năng, nhưng thiếu niên trước mắt, rõ ràng là một đầu sói nè!
Dương Tô Túc chộp lấy bàn tay vô lực phản kháng của thiếu niên, mắt loé đầy sao: “Cậu… Có phải là yêu tinh? Hay Lang Yêu? Có đuôi không? Lỗ tai đâu? Không có sao? Có thể… Cho tôi xem một chút không?”
Hàn Mộc ngạnh chống một hơi, một phen đẩy ngã Dương Tô Túc, hắn cho rằng kẻ trước mắt này bất quá cũng giống người khác đem mình thành trò vui đùa giỡn. Hung tợn mắng: “Cút!”
Dương Tô Túc ngã xuống đất, ngơ ngác nhìn hắn.
Hàn Mộc thấy ánh mắt vô tội kia, sửng sốt một chút, lại có chút tia áy náy. Hắn nhắm mắt vùi đầu, dù sao loại cô nhi giống hắn không quyền không thế không bối cảnh này ai lại thèm quan tâm chứ!
Hồi lâu, Hàn Mộc cảm giác đỉnh đầu có một ban tay bé nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve, thật giống như… Thật giống như là viện trưởng vậy. Hắn hơi động, cảm giác cõi lòng băng giá của mình chợt loé một tia ấm áp nhỏ nhoi.
“Sao… Không có lỗ tai?” Dương Tô Túc nhỏ giọng nỉ non nghi hoặc.
Ấm áp trong Hàn Mộc nháy mắt lạnh lẽo, “Cút đi! Nghe không hiểu tiếng người sao?”
Dương Tô Túc lại ngây ngẩn cả người.
Hàn Mộc nhếch môi cười nhạo: “Không phải nhược trí đó chứ?”
Ánh mắt Dương Tô Túc ảm đạm rồi chớp mắt một cái, cậu kiên trì nói: “Tô Tô không phải trí chướng! Lão Đậu Mễ Mễ nói không phải! Cá Khô nói không phải!”
Hàn Mộc kinh ngạc, những lời này… Đứa bé trước mắt này để ý… Đây là thuyết minh hắn vô tình nói đúng. Hắn làm bé ấy đau lòng rồi.
Hàn Mộc mím môi, hắn tuy áy náy, lại không mở miệng xin lỗi được.
Chỉ chốc lát sau, Hàn Mộc cảm giác người trước mắt này dần dần rời xa, tiếng bước chân càng ngày càng xa phảng phất rút sạch toàn bộ ấm áp nhỏ nhoi trong lòng hắn đi.
Hàn Mộc cười tự giễu, mơ mơ màng màng cảm nhận rét lạnh xâm nhập, suy đoán có lẽ ngày mai hắn sẽ bị đông chết tại con hẻm ẩm ướt tối tăm này.
Hắn bị thương, động không được.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Hắn bất quá là đi làm công kiếm tiền học phí lại bị bạn gái mà cậu ấm nhà giàu theo đuổi coi trọng, cậu ấm đó phẫn nộ, mướn người dạy dỗ hắn.
Vừa rồi Trương Uy bất quá là nhóm thứ hai mà thôi.
Ấm áp tựa phù dung sớm nở tối tàn kia… Nếu có thể lại được cảm nhận một lần nữa… thật tốt quá.
Hàn Mộc tiếc nuối nghĩ.
Hắn nghĩ hắn áy náy và hối hận, hắn không nên mắng là đứa bé kia đau lòng bỏ đi, cậu ấy không phải đồng lõa cùng đám đánh hắn.
Thân thể Hàn Mộc dần dần rét cứng chết lặng, tuyệt vọng chờ đợi cái chết bao phủ, lại nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp đều đều đặc hữu của người nào đó từ xa lại gần.
Hàn Mộc giãy dụa mở mắt ra, mông mông lung lung thấy gương mặt sốt ruột lo lắng của đứa bé kia.
“Em… Không đi?”
Dương Tô Túc không đáp lại hắn, cố hết sức khiêng hắn lên vai đi về phía trước.
Dương Tô Túc cố hết sức hỏi: “Cậu… Cậu khóc… Sao?”
Khóc?
Hàn Mộc không cảm thấy dấu vết ướt át trên mặt, lắc đầu: “Không có.”
“Nhưng mà… Thoạt nhìn… Giống như muốn khóc tới nơi rồi…”
Vậy… Sao?
Hàn Mộc mơ màng nhìn Dương Tô Túc căn chặt răng cật lực khiêng hắn, quật cường không chịu buông tay. Trong giây lát liền minh bạch, đứa bé trước mắt này, là giây phút thấy em ấy mà nội tâm hắn… bật khóc đi.
Hoá ra, trên thế gian này trừ viện trưởng còn có người thấy được nước mắt hắn?
— Hết phiên ngoại 3 —
Tác giả có lời muốn nói: Hehe, đây chính là chuyện nhỏ trong quá trình sơ ngộ của ông xã cùng tiểu thụ nhà đó.
Ông xã được tiểu thụ lượm về nhà, vì thế tiểu thụ bị ông xã quải về nhà hắn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét