2.15.2017

Nam thần: Chương 43

Chương 43

Cho nên người trong thôn cực kỳ phiền chán với gia đình láng giềng này, bình thường rất ít lui tới, bởi vì gia đình này rất biết cách lợi dụng người khác, thế nên lúc thường ai mà dám nói chuyện với nhà họ, e rằng nói một câu thôi, đồ ăn trong rổ thậm chí là trứng gà cũng phải giảm bớt một ít đấy.

“Vậy tại sao nhà em không để mấy người nhỏ tuổi đến đòi tiền lì xì của nhà họ?”
Trần Cự xem như được mở mang tầm mắt, không nghĩ tới nông thôn cũng có loại gia đình cực phẩm này, thấy tiền sáng mắt đến trình độ thế này là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
“Ha ha…”
Hạ Mộc ha ha hai tiếng, vì cái gì biện pháp tốt như thế mà cậu không hề nghĩ đến cơ chứ?
Đáng tiếc, vô dụng thôi, bởi vì cửa lớn nhà người ta từ đêm giao thừa vừa qua vẫn đóng kín, chưa hề mở một lần. Muốn tới đòi lì xì thì cũng phải vào nhà thì mới đòi được chứ!
Về phần gia đình nọ đi ra ngoài bằng cách nào à? Nhóm thanh niên thôn Hạ Thượng đã từng theo dõi chuyên nghiệp một lần, rốt cục đã biết chân tướng.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Hóa ra nhà nọ đều ra ngoài bằng cách leo qua cửa sổ, chờ bọn trẻ vừa ra ngoài, người lớn liền đóng chặt cửa đó lại, chờ đến lúc bọn nhỏ đi đòi lì xì về đến, cửa sổ lại mở ra, cứ thế theo đường cũ mà bò vào.
Một gia đình không còn lời nào để nói như thế, ở thôn Hạ Thượng này chỉ có duy nhất một nhà, chả biết phong thủy gia tộc nhà đó có vấn đề ở chỗ nào, thế mà lại cấu thành loại gia đình ngứa mắt như thế.
Có một không hai, có một không hai nha…
“Người nhà này cứ như keo dán chó ấy, muốn bỏ cũng không được, cố tình nhà nọ lại thuộc thôn Hạ Thượng, cùng họ với dòng tộc, mặc dù bây giờ nhiều nơi đã không còn xem trọng vấn đề này, nhưng ở đây vẫn tương đối bảo thủ, đối với bối phận vẫn rất coi trọng, với người trong tộc càng thêm rộng lượng, có chuyện gì thì chỉ cần có thể giúp là tất cả mọi người đều sẽ tham gia. Nhất là khi người trong tộc cùng thôn khác đánh nhau ấy, tuyệt đối là gọi một thì ra cả hội, cầm đòn gánh xông tới, nhất quyết không cho người ngoài thôn bắt nạt người trong thôn.
“Quả thật là mở mang kiến thức a…”
Trần Cự mang chuyện này về kể cho cả nhà họ Trần nghe, mọi người đều há to miệng, trong thế giới quan của nhà họ, mặc kệ là ai cũng đều rất chú ý mặt mũi, ai có thể bất chấp mặt mũi mà chạy đến nhà người ta đòi tiền lì xì chứ, không lấy được liền ăn vạ ở nhà người ta không đi, nếu cứ nán lại đến tận bữa ăn cơm thì quá tốt, như thế thì bọn họ còn được ăn chùa một bữa, cứ hung hăng mà chén no nê, cả năm có khi chỉ có một bữa này.
“Khổ cực mọi người rồi.”
Trần Nguyên cực kỳ đồng tình với thôn dân Hạ Thượng, chạm tới một nhà ngứa mắt như thế, mấu chốt là còn không có cách nào tách ra, làm khó mấy thôn dân vài năm nay gắng gượng vượt qua.
“Nhà nọ rất nghèo sao?”
Ông Trần thì quan tâm điểm đấy hơn, nếu bởi vì nghèo quá mà làm ra hành vi như vậy thì vẫn còn có thể thông cảm, thế nhưng ở thôn Hạ Thượng này ông vẫn biết một chút, người trong thôn tuy không quá rủng rỉnh, nhưng cũng đâu khó khăn đến nỗi không vượt qua được như thế đâu, ít nhất cũng có thể ăn no mặc ấm. Hơn nữa nhà nước hiện tại đang thực hiện chính sách miễn giảm thuế nông nghiệp, chỉ cần chịu làm đáng lý thu hoạch cũng không kém mới đúng, ít nhất một vài tệ vẫn phải có.
“Nhà nọ là lười biếng.”
Một câu nói đã vạch trần hết bản chất ngứa mắt của nhà đó.
Bởi vì lười, nên nhà nọ liền theo kiểu hai ngày làm, ba ngày chơi. Cứ thế, vụ mùa nào mà tốt được, mặc may không đói chết là hay lắm rồi ấy. Hơn nữa hiện tại có lương thực bổ trợ, thỉnh thoảng còn ăn được vài bữa thịt. Thậm chí vì tiết kiệm tiền, mấy đứa trẻ trong nhà đều nghỉ học, thi đậu cũng không cho lên trấn học. Cán bộ thôn đến can thiệp, hi vọng nhà nọ có thể cho bọn trẻ học hành tử tế, kết quả bị nhà đó xách chổi đuổi đánh ra ngoài, ngay cả mấy đứa bé nhà đó cũng không muốn học, bọn nó cảm thấy đi học quá cực khổ, mỗi ngày đi học lâu như thế, chả còn thời gian để tụi nó xem tivi rồi đi chơi nữa!
Còn mắng cán bộ thôn ăn no rửng mỡ, muốn bòn rút tiền của nhà họ, mắng đến mức mấy cán bộ thôn tức đỏ cả mặt, sau mấy lần thì nhà đó chả ai muốn quản nữa. Ngay cả học phí mấy chục hay mấy trăm tệ cũng không muốn đóng, thì thử hỏi nhà nọ còn có gì để cứu vãn nữa. Mấu chốt là bản thân nhà nọ cũng không thấy họ sai ở chỗ nào, thật không biết trong đầu nhà họ chứa cái gì, suy nghĩ cùng người trái đất căn bản không cùng một quỹ đạo.
“Giống hệt phường lưu manh, người gặp người sợ, người gặp người phiền.”
Người như thế cho dù là tổng thống nước Mỹ cũng phải chịu thua đi!
Hạ Mộc càng cảm thấy may mắn là đất núi cậu thuê không có phần của nhà đó, phải biết lúc cậu làm đã chuẩn bị màn đại chiến đầy máu và nước mắt đấy. Kết quả ông trời có mắt, lúc trước bọn họ vì lười biếng, mãnh liệt muốn ‘hiệp thương’ với thôn, muốn đất nhà họ cách nhà càng gần càng tốt, làm toàn bộ ruộng đất đều thuộc mấy ngọn núi khác. Cho nên lần này cả thôn đều có thể nhận tiền thuê, chỉ có nhà nọ là không được.
Vì thế cả nhà nọ chạy đến nhà cán bộ thôn làm ầm ĩ, kết quả bị các trưởng bối trong họ mắng chạy về. Ban đầu là do nhà nọ tự chọn phần đất, lại còn đòi ruộng đất loại tốt nhất. Lúc chọn xong vểnh hết cả đuôi lên trời, mặt thì hất ngược lên, giờ lại chạy đến làm ầm ĩ thì trách ai hả?
Lúc trước phần đất trong thôn, mỗi người tại mỗi đỉnh núi đều được một mảnh riêng, mặc kệ to nhỏ thế nào, chỉ lấy bình quân thôi, nếu xui xẻo bị phân phải mảnh cằn cỗi cũng phải chịu, vì kết quả lần đó mà lần đi thuê núi này của Hạ Mộc trừ cái nhà khó ở kia, toàn bộ thôn đều được nhận tiền, ai bảo nhà nọ lúc trước một hai không muốn lấy đất trên ba ngọn núi này chứ.
Chuyện này xảy ra, toàn thôn đều vui vẻ. Vui nhất là mấy nhà cùng nhà nọ có ‘ân oán tình thù’, liên tục vỗ đùi cười to kêu đáng đời. Làm nhà nọ tức giận không lê la trong thôn nữa, nhờ thế mà biết bao nhà đều còn đồ đạc đấy. Mọi khi chỉ cần thấy nhà nọ lắc lư ngoài đường thì nhà ai cũng lo, không bị lấy cái này cũng bị cuỗn cái khác, thậm chí ngay cả lúc người ta sắp ăn cơm, nhà nọ còn dùng đủ loại ám chỉ gần như huỵch toẹt ra hy vọng chủ nhà giữ lại, nhất là mấy nhà có thịt.
Lúc đầu, mọi người còn chưa quen nên bị nhà nọ chiếm tiện nghi không ít, nhà mình làm thịt chưa kịp ăn được mấy miếng mà đã bị nhà nọ chén sạch rồi, chủ nhà thường thường bị tức đến hộc máu.
Về sau nhìn rõ bản chất nhà nọ rồi, trừ ăn tết bởi vì không thể tức giận với trẻ con nhà đó đến đòi lì xì ra, thời gian còn lại nhà đó có mặt dày mày dạn ăn vạ cũng không dễ đâu. Đặc biệt mấy gia đình có nhiều đàn ông, nhà nọ mà dám đi vào giở trò vớ vẩn, chắc chắn sẽ bị đánh cho chạy mất dép.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Mẹ nó, bình thường vất vả lắm mới có một bữa ăn thịt, mọi khi nhà mày đến xin xỏ vớ vẩn một chút coi như xong đi, đằng này mày đến định nhắm vào một bữa khó được của nhà ông, coi nhà ông chết hết rồi hả?
Số lần bị đánh ngày càng nhiều, người nhà kia cũng biết điều hơn một chút. Bình thường đều lấy mấy thứ như trứng gà, bởi vì trứng ở nông thôn thật không đáng giá, thế nhưng ngay lúc người ta nấu thịt mà tới cửa, khẳng định sẽ bị đánh. Cho nên nhà nọ cũng không tiếp tục lắc lư xung quanh nhà người khác nữa, chỉ có những lúc ‘tình cờ đụng phải’, mới có thể tiện tay lấy đi đồ ăn hoặc trứng gà rau dưa này nọ trong giỏ, nhưng cũng không dám lấy quá nhiều, nhiều quá sẽ bị đánh.
Chủ yếu là do nhà nọ bị đánh người trong thôn chẳng ai nói giúp cả, nếu như nhà nọ còn muốn tiếp tục ở thông Hạ Thượng, bình thường nên thành thật một chút, nếu không chọc người ta đến mức ngày tết vứt luôn phong tục không được nổi giận, cứ thế tụ tập người trong thôn đánh chết nhà nọ, đến lúc đó thì đừng nói đòi lì xì, có khi còn phải trả tiền thuốc men nữa đấy.
Thật ra, lúc nhà nọ không kiếm chác gì được từ vụ thuê núi, không chỉ kéo nhau đến ầm ĩ ở nhà cán bộ mà còn kéo sang cả nhà ông nội Hạ, bằng bất cứ giá nào cũng mong moi được tí tiền từ Hạ Mộc, ai bảo hiện tại cậu nhiều tiền! Nhà nọ lần này thuê núi một chút mỡ cũng không có, làm sao chịu được!
Kết quả chọc phải Hạ Mộc, trực tiếp lôi cả nhà họ, kể cả trẻ con ném thẳng ra cửa.
“Còn chạy đến cửa nhà ông tôi ầm ĩ, tôi đánh gãy chân mấy người đấy.”
Bạo ngược trong nháy mắt lộ hết cả, nhà nọ bị dọa đến sắp tè ra quần.
Cháu trai nhà ông Thuận Thường khi nào thì trở nên khó chơi như thế? Nhà nọ một chút cũng không dám phản kháng, trực tiếp bị xách ra ngoài, thật đáng sợ.
Nhà nọ lật đật bò dậy, mặc kệ mấy thôn dân xung quanh, cứ thế chạy như bị ma đuổi, thói quen khi dễ người hiền và sợ hãi kẻ mạnh lúc này lộ rõ rành rành, chuyện này được xem như chuyện cười của thôn.
“Nói cách khác kẻ ác chỉ sợ kẻ ác hơn, thái độ em vừa cứng lên một cái, nhà nọ cũng không dám hó hé gì.” Trần Cự đối với độ khó chơi của nhà này xem như hiểu rõ, không trách thôn dân Hạ Thượng sau tết sẽ cho họ chút ngon ngọt.
“Đúng vậy, nhưng cũng không thể ép quá. Nhà đông người còn đỡ, nếu như nhà chỉ có người già và trẻ con ở nhà thì lo lắng đem nhà nọ bức bách quá, một khi đàn ông trong nhà vừa rời đi, nhà này sẽ chĩa mũi nhọn vào nhà họ thì nguy. Cho nên không được ép bức quá sát, đến lấy lì xì thì vẫn cho, tuy không nhiều nhưng đối với cái nhà thích lợi dụng người khác thì đó vẫn là một phần không nhỏ, hơn nữa tất cả đều là cho không, thật tốt.”
Nỗi nghẹn khuất của nhà đó cũng xem như giải trừ, như thế họ càng không dám đến nhà chỉ có cụ già và trẻ con để gây phiền phức, vì sợ mọi người họp nhau lại, đến lúc đó tết cũng không có lì xì thì làm sao đây!
Có một chuyện đáng tiếc duy nhất là, cả thôn cũng không thiếu nhà có bối phận bằng họ, nhà như thế thì họ không dám đến, bởi vì có trẻ con cùng thế hệ, thì hai bên phải mừng lì xì cho nhau mới đúng, so sánh thiệt hơn thì không phù hợp lợi ích nhà bọn họ, vì vậy mấy hộ cùng thế hệ với bọn họ hàng năm đều tránh được một kiếp.
Mà cả thôn chỉ có mười hộ như thế, thế nào cũng phải nói tới, một thôn ba bốn trăm người, nhưng hơn ba trăm đã có bối phận hơn nhà nọ rồi.
Cứ đi từng nhà, trừ nhà có người làm việc ở xa không về kịp, tệ lắm cũng được hai ba trăm tệ.
“Đụng phải cái loại người này thì đành bó tay chịu trói thôi, giáo dục pháp luật chả thực hiện được, nhà này rõ ràng lơ đẹp. Hơn nữa, cả mặt nhà người ta cũng không cần, có chuyện thì gọi cảnh sát cũng chỉ bị giáo dục miệng lưỡi không thôi, căn bản không làm gì được.”
Trần Nguyên cảm thấy nhà này quá khó chơi, hoàn toàn có thể đi mời người lập kỷ lục Guiness cho họ, cả nước chắc chả tìm ra được mấy nhà như thế.
“Đúng vậy, cũng không thể đánh chết bọn họ, nếu vậy thì chúng ta lại là người phạm pháp!”
Hạ Mộc buồn bã gật đầu, gặp phải người như thế, mọi người chỉ có thể sau tết cho ra ít tiền coi như ‘của đi thay người’.
Chúc tết ông Trần cùng anh chị xong, tiền lì xì của Hạ Mộc chẳng nhưng không ít đi, trái lại còn kiếm lời ấy chứ. Cậu mừng Bao Bao một cái, kết quả nhận lại được tận ba cái.
Một cái là trưởng bối cho, làm vãn bối thì nhất định phải nhận. Hai cái khác dùng danh nghĩa ‘anh cả như cha’, ‘ chị dâu như mẹ’, cậu lại không thể chối từ.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Cho nên lần này cậu ăn tết không bị thiệt thòi, thậm chí còn kiếm lời không ít. Người nhà họ Trần ra tay há có thiếu, dâu trưởng trực tiếp mừng một tấm chi phiếu, là mười ngàn tệ đấy.
Còn anh hai Trần lại cho một thẻ ngân hàng, trong thẻ có mười vạn tệ. Anh ấy mặc dù là quân nhân, thế nhưng cũng chiếm chút cổ phần trong công ty của Trần Cự, không quản lý chỉ lấy hoa hồng, cổ phần tuy vẫn trên danh nghĩa Trần Cự, nhưng hàng năm đều chuyển tiền lời đều đặn vào tài khoản, năm qua năm, bên trong có bao nhiêu tiền Trần Nguyên cũng không rõ lắm, bất quá lần này anh vẫn chuyển mười vạn từ thẻ kia sang qua thẻ này, lúc này mới biết số tiền trong thẻ lên tới tám số không lận, suýt chút nữa bị dọa đến tè ra quần.
Cho nên cả nhà họ Trần, trừ Trần Cự giàu nhất thì anh là người thứ hai. Mười vạn tệ*, chút lòng thành mà thôi.
*10 vạn nhân dân tệ = 320 170 000 VND
Mà ông Trần lại không mang nhiều tiền như vậy, thế nhưng trên tay ông cũng có không ít thứ tốt, trực tiếp đưa một khối ngọc Dương Chi cho Hạ Mộc, để Trần Cự đeo cho cậu.
“Đây là lễ vật tặng cháu dâu nhà họ Trần, chị dâu con cũng có, nhưng của nó là một vòng tay. Con là đàn ông, không mang vòng được, ông liền đổi thành ngọc bội.”
Ông Trần tuy chưa nghiên cứu sâu ở phương diện đồ cổ, thế nhưng ánh mắt nhìn đồ thì vẫn có. Thừa lúc nghề xem đồ cổ chưa phát triển mạnh, đã kiếm không ít món hời trong đó. Khối ngọc dương chi này cũng là một trong số món hời đó, miếng ngọc này lúc đến tay ông vẫn bình thường, mặt trên chẳng có hình điêu khắc gì cả. Vẫn luôn để trong két sắt, đến khi muốn tặng quà cho Hạ Mộc mà phân vân không biết đưa cái gì, mới sực nhớ ra khối ngọc này, vì thế mới đưa cho thợ khéo điêu khắc thành tượng quan âm.
Không phải có câu ‘nam mang Quan Âm, nữ mang Phật’ à, thật là vừa vặn.
Cho nên Hạ Mộc lần này ăn tết kiếm không ít, tuy rằng cậu không hiểu biết lắm, nhưng cũng vẫn biết miếng ngọc dương chi này giá trị không thấp, đổi thành tiền có thể chống đỡ một gia đình sing hoạt một đời vẫn còn để dư lại.
Tết qua rất nhanh, chớp mắt đã đến mồng bảy, Hạ Mộc bắt đầu trở về chỗ chú Vượng Tài, bắt đầu thời gian học nghề nấu nướng của mình.
Học nấu nướng thật không đơn giản, tuy Hạ Mộc không chính thức làm đệ tử nhưng chú Vượng Tài cũng không có ý định dạy qua loa. Làm cho Trần Cự mang không ít củ cải tới, Hạ Mộc mỗi ngày liền tiếp xúc thân mật với mấy bé củ cải, dùng mấy bé để luyện tập dao công.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Gọt sợi, cắt miếng, rõ ràng là những chuyện rất đơn giản, Hạ Mộc là luyện tập một tháng mới miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn của chú Vượng Tài. Cái này còn là nhờ cậu thường xuyên tập võ, tay chân hoạt động chính xác, đổi lại là người khác, đứng nói là nửa tháng, thêm một năm cũng chưa chắc đã làm được tốt hơn.
Tập luyện nấu nướng là một việc rất cực khổ, mỗi lần học đều hai đến ba tiềng, về đến nhà thì tay mỏi không nhấc lên nổi. Trần Cự không thuyết phục được Hạ Mộc từ bỏ, chỉ đành nhìn cậu nhọc nhằn khổ sở luyện tập, mỗi ngày lại tự tay giúp cậu xoa thuốc bóp tay. Kết quả được một thời gian, nghề xoa bóp của Trần Cự lại lên tay, thường thường khiến Hạ Mộc phải rên rỉ vài tiếng.
“Ngày mai phải xin phép nghỉ một ngày, dê bò sắp được chở tới, em phải đi nhìn mới được.”
Còn phải thanh toán tiền cho người ta nữa.
Trên ngọn núi thứ ba, trừ cỏ dùng để nuôi súc vật ra, còn có mấy cái chuồng bò, dê cùng heo. Làm cho Hạ Mộc bất đắc dĩ là, Trần Cự còn để người sửa chữa một cái chuồng ngựa, không lớn lắm, chỉ chứa đủ hai con ngựa thôi.
“Anh lại còn mang Thanh Phong và Minh Nguyệt đến.”
Thanh Phong Minh Nguyệt, là hai con ngựa hỗn huyết. Không phải thuần chủng, thế nhưng thuộc loại tốt nhất trong hỗn huyết, một con đến mấy chục vạn, là một trong những lễ vật mà Trần Cự tặng Hạ Mộc. Lúc đầu ở thủ đô, hai con ngựa này là vật cưỡi của hai người. Được gửi nuôi ở chuồng ngựa, lúc nào hai người rảnh rỗi thì mới cưỡi chúng nó đi dạo mấy vòng.
“Chân em bây giờ còn chưa khỏi hẳn, đợi em lành hẳn thì có thể cưỡi chạy mấy vòng.”
Tuy ngọn núi thứ ba mà Tiểu Mộc thuê thì tính chất đất kém nhất, nhưng diện tích lại lớn nhất. Cưỡi ngựa trên bãi chăn nuôi lớn như vậy, chuyện này hẳn rất tuyệt.
“Được.”
Hạ Mộc khóe miệng giật giật đáp ứng.
Thật ra cậu cũng rất muốn cưỡi ngựa, từ năm trước đến giờ cậu vẫn chưa có cơ hội được cưỡi thêm lần nữa, Thanh Phong và Minh Nguyệt cũng lâu rồi chưa gặp. May là hai bé ngựa còn nhớ cái mặt chủ nhân vô trách nhiệm là cậu, nếu mà hai bé nó giận không cho cưỡi thì vui lắm đây!
“Thanh Phong, Minh Nguyệt, vừa nghe cũng biết là một cặp, ban đầu lấy tên thế là quá đúng.”
Không nghe lầm, tên này chính là đồng chí bệnh thần kinh về khoảng cách có diễn biến nặng Trần Cự đặt, Hạ Mộc lúc đó nghe đặt tên xong tí nữa là không té lăn trên đất, hai cái tên như thế chỉ có Trần Cự mới nghĩ ra thôi.
Cũng may Hạ Mộc cũng không quan trọng tên tuổi lắm, tuy nghe gọi thì có vẻ hơi bị kêu một tí, nghe nó hoành tráng một chút, nhưng không thể phủ nhận tên đặt vẫn rất dễ nghe, chỉ hiềm mỗi lần có người hỏi Hạ Mộc cũng hơi ngượng khi trả lời, ai nghe xong cũng cười cả.
“Tên này có gì không hay? Hai đứa mình là một cặp, thì hai đứa nó cũng phải có cặp cho nó đồng điệu chứ.’
Tất nhiên là lúc chọn thì hắn cũng cố ý chọn một đực một cái rồi, tuy rằng ngựa tuổi nhỏ, chưa tới lúc giao phối. Nhưng ở phương diện mặt đối mặt một chọi một như hiện tại, anh cũng không tin hai đứa nó sẽ không thành một đôi.
Cạn lời nhìn Trần Cự cho ngựa ăn, chải lông cùng cậu, Hạ Mộc có lúc muốn bịt miệng hắn lại, cái gì cũng dám nói, có suy nghĩ cảm giác của người nghe không cơ chứ.
Chải xong lông ngựa, Hạ Mộc đi nhìn chằm chằm đám dê bò mời đưa tới.
Mấy chục con bò, dê cũng không coi là nhiều, thế nhưng Hạ Mộc cũng không dám mua nhiều hơn, chủ yếu là do cậu không có kinh nghiệm nhiều, trước tiên cứ nuôi một ít, chờ có kinh nghiệm phong phú rồi thì tăng số lượng cũng chưa muộn.
Dê bò vì ở trên xe thời gian dài, lúc xuống xe thì nhìn hơi uể oải một chút. Thế nhưng theo lời người vận chuyển thì đây chỉ là tạm thời. Chờ hai ngày nữa thích ứng rồi thì lại khỏe mạnh ngay. Tất nhiên là người ta cũng không đi ngay, cũng phải ở lại mấy ngày, chờ xác định một đám dê bò này không có vấn đề, người ta mời quay về, nhân tiện chờ Hạ Mộc thanh toán hoàn toàn tiền mua nữa.
Hạ Mộc không chỉ mua bò sữa, cậu còn mua không ít bò tại bản địa nữa. Một bên là nuôi để lấy sữa, một bên là nuôi lấy thịt. Mà một đám dê thảo nguyên kia tạm thời cậu không định nuôi để bán, mà là định làm dê giống. Dê thì nuôi nhiều hơn bò một chút, trong mùa đông thì thịt dê được ưa chuộng hơn thịt bò.
Bởi vì số lượng nuôi hơi nhiều, Hạ Mộc đã nhờ nhân viên chuyên môn kỹ thuật cùng bác sĩ thú ý thường trú trong bãi chăn luôn. Ở bãi chăn cậu còn xây luôn một ngôi nhà gần chuồng bò dê, nhân viên kỹ thuật và bác sĩ đều ở trong đó. Không chỉ tiện, còn thuận lợi cho các nhân viên buổi tối trong coi bãi chăn, tất nhiên là lương cũng không thấp.
Năm, sáu ngày sau, đám dê bò đã hồi phục trạng thái khỏe mạnh như lời người nhân viên vận chuyển đã nói.
“Năm mươi con bò sữa, trong đó theo yêu cầu thì có năm con là bò giống.”
Như thế thì bãi chăn của Hạ Mộc có thể tự mình hoàn thành việc tạo giống và sinh sản bê con, sau đó cũng không cần mua tiếp từ các trang trại khác nữa. Hiện tại thì số lượng ít không vấn đề gì, sau đó thì sẽ nhiều lên. Vì việc này nên cậu đã mời người chuyên môn đến chăm sóc, ngay cả việc vắt sữa đều là do cậu lấy tiền lương cao dụ dỗ người ta đến đây. Tuy tiền lương không thấp, nhưng làm cho giám đốc quản lý bò sữa được một phen lo lắng, đừng nghĩ rằng có tiền lương cao mời đến mà đã ngon ăn, lúc làm việc mà không chăm chỉ chịu khó cẩn thật thì nhanh chóng mời anh rời đi, nông trường của ông chính là không thiếu tài nguyên nhân lực.
Từ lúc cậu và Trần Cự ở cùng với nhau, cậu liền biết tuy chưa nói là cả nước cậu muốn tung hoành kiểu gì cũng được, thế nhưng bên trên có ô dù thì vẫn dễ nói chuyện hơn, nhiều việc không cần tốn thời gian lòng vòng, nhanh chóng có thể nhờ người lo liệu xong xuôi. Đây chính là quyền lợi, cho dù bản thân cậu không là gì, nhưng người đàn ông cạnh cậu thì khó nói à.
Có Trần Cự, việc tiêu thụ sữa của cậu cũng đã có đầu ra, không còn phải chạy vại ngược xuôi để tìm người mua nữa.
Thế nên Hạ Mộc nhanh chóng thanh toán hết tiền mua dê bò, đồng thời bảo tài xế đưa người đến sân bay, ngay cả vé máy bay đều bao. Tất cả bao thầu trọn gói, không cần bên bán phải lăn tăn suy nghĩ.
Nhìn mấy em bò dê nhàn nhã ăn cỏ, Hạ Mộc cuối cùng cũng có cảm giác trang viên ra dáng một chút.
Trên núi trồng lúa mạch non cùng rau cải dầu, nhưng so với lúa mạch thì số lượng cải dầu ít hơn hẳn.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Nhưng xanh với vàng xen lẫn nhau cũng rất đẹp. Đặc biệt xen lẫn dê bò trong đó, phối hợp với cây ăn quả vòng vòng xung quanh, toàn bộ thôn núi cứ như một bức tranh nông thôn nhìn xa xa cũng tạo thành cảnh sắc rất mãn nhãn.
Ngọn núi thứ hai thì trồng đầy rau dưa hoa quả, cây còn chưa trưởng thành, chỉ có số ít nở hoa, thế nhưng năm đầu thì không có khả năng cho quả, Hạ Mộc định dưỡng tới năm thứ hai mới cho thụ phấn kết quả, cho nên cậu để năm đầu chỉ có nở hoa chứ không có quả. Còn có nhiều cây còn chưa lớn hẳn đây! Đừng nói nở hoa, có thể cao gần bằng một người là đã may rồi.
Nói đến rau dưa, thì Hạ Mộc đã mua mấy lần rồi. Cậu còn xây một số nhà ấm, định là một năm bốn mùa mong có rau dưa để ăn.
Hai nhà siêu thị ký hợp đồng mua rau dưa với cậu thì đang sướng đến phát rồ rồi, siêu thị nhà họ vào thời điểm này do có nhiều loại rau dưa tươi mới bán ra mà nâng doanh số tiêu thụ lên một nấc mới, lượng khách ghé thăm cũng tăng đáng kể. Mỗi ngày rau dưa đều trong trạng thái cung không đủ cầu, nhất là nhưng khách hàng trong nhà có trẻ con, tất cả đều nhìn chằm chằm những mớ rau dưa này.
Khổ ai cũng có thể chứ không thể khố mấy đứa bé trong nhà được, các vị phụ huynh không nỡ ăn mớ rau dưa đắt đỏ này, toàn bộ đều để phần cho mấy bé con trong gia đình.
Giá cả rau dưa xanh sạch, thấp thì cũng năm, sáu đồng một cân, cao thì mười mấy đồng cũng có. Đã như thế thì giá bán sỉ cũng không rẻ. Hơn nữa nông trang sản xuất sản phẩm so với nhà khác đều có chất lượng tốt hơn một chút, so với những hạt giống lai ghép có sản lượng cao nhưng chất lượng không được tốt và hạt loại thuần chất lượng tốt và sản lượng thấp đã không chênh nhau nhiều như vậy.
Loại hạt mà Hạ Mộc dùng là loại cậu đi thu mua của những nông dân có hạt giống già, loại hạt giống này cho chất lượng tốt, mùi vị nguyên chất, còn có thể lưu lại hạt con chất lượng cho những lần gieo trồng tiếp theo.
Ngay cả hạt giống lúa nước dự định trồng trong năm tới, Hạ Mộc đều tìm chọn loại lúa tẻ cũ. Cậu cũng không lo lắng về sản lượng cao hay thấp, cho nên việc chọn lọc hạt cũng không nhiều lắm nhưng có chất lượng tốt để sử dụng.
Hiện tại còn sử dụng loại hạt giống này còn rất ít nhà, số hạt giống định trồng trong năm nay là cậu đã đi tìm hiểu nhiều nhà mới thu thập được.
“Hôm nay chúng ta muốn đi xem chỗ đất nào tốt để trồng lúa, đất để trồng nhất định phải là loại cần hai trăm phần trăm sự chú ý trong chăm sóc, nếu loạt hạt này mà không được, như vậy sản lượng lúa sẽ hạ xuống, thậm chí còn không mọc được mầm đâu.’
Hạ Mộc nhớ đến lúc nhỏ, cái thời lấy hạt giống trong nhà rồi đem đến để ươm giống tập thể, sau đó sẽ đem những mầm đó cắm trong ruộng, đợi mầm mọc lớn hơn thành mạ thì lại rút ra trồng trong ruộng nước. Thời đó việc ươm giống rất đơn giản, đầu tiên chọn hạt giống tốt, sau đó để trong túi rồi ngâm trong nước ấm nhằm thúc mầm, chờ mầm vừa nhú thì vẩy ra chỗ đất định sẵn để ươm giống rồi vẩy một tầng phân tro lên trên. Sau đó dùng màng mỏng bịt kín giữ nhiệt độ. Chờ mầm mọc thành mạ rồi thì gỡ màng ra, sau đó đợi vài ngày cho cứng mạ thì lại rút ra trồng tiếp vào những ruộng nước khác.
Ở quê Hạ Mộc, vẫn còn lưu hành cách cấy mạ cũ, chính là dùng sức người cắm từng cây mạ non vào trong đất. Làm như thế rất mệt, ở nhiều nơi đều có máy gieo mạ hoặc dùng cách quăng mạ, hai cách này đều đỡ mệt hơn lại còn đơn giản và thoải mái.
Thế nhưng quê Hạ Mộc lại không phải loại đất ruộng bằng phẳng cùng tầng ngay ngắn, dùng máy thì khó khăn trong việc di chuyển. Mà việc quăng mạ cũng cần kỹ thuật, không phải ai cũng có thể làm, có khi mạ không quăng đúng mà đã đứt gãy hết mất rồi. Cho nên ở quê cậu vẫn dùng cách cũ này, mà với ruộng lúa của mình, Hạ Mộc cũng chọn cách đó.
Việc này mấy thằng nhóc con cũng có thể làm, hiện tại số lượng trồng trọt cũng đã giảm nhiều, hầu hết đều là trồng theo kiểu đủ nhà ăn, nên thời gian của họ tương đối thừa, Hạ Mộc liền tận dụng luôn thời gian rảnh rỗi mà thuê nhân công làm tạm thời, một ngày một trăm năm mươi đồng tiền, tất nhiên là quy định thời gian và diện tích làm việc, không đủ chất lượng thì sẽ trừ tiền.
Để cố gắng không bị trừ tiền, nên mọi người cũng không dám lười biếng. Hơn nữa hoàn thành định mức cấy mạ mà còn vượt chỉ tiêu quy định thì sẽ được thưởng thêm, việc này đều được hưởng ứng nhiệt tình.
Không phải đi xa mà vẫn có việc làm, hơn nữa một ngày đều có một trăm năm mươi đồng, vị chi một tháng là bốn ngàn năm. Tuy rằng thời gian không đủ một tháng, nhưng mà một ngày đều được một trăm rưỡi, làm mấy ngày là đã có hơn ngàn đồng, việc này rất tốt nha…
Vừa xem xong chỗ ương, Hạ Mộc vội sắp xếp người đem chỗ mầm lúa còn thừa đi cất. Nhưng trước khi cấy mạ cậu còn tìm một chỗ khá nhỏ để trồng đậu phộng và ngô, còn khoai lang thì phải xong lúa mạch dọn xong thì mới trồng được mầm non.
So với những loại máy làm ruộng nước khó sử dụng ở nơi đây, thì loại đất dùng để trồng lúa mạch lại rất bằng phẳng, có thể sử dụng máy móc thay lao động rất dễ dàng. Hơn nữa cậu cũng chuyên môn làm hẳn một con đường dành cho máy móc đi lên núi, nên việc trồng lúa mạch càng dễ dàng hơn giảm bớt rất nhiều sức lao động.
Việc thu gặt đã có máy móc làm thay, nhưng việc phơi và hong khô thì lại phải dựa vào sức người, còn chưa kể đến việc đóng gói và nhập kho… nữa, tất cả đều là phương pháp thủ công. Ở bên cạnh trang viên, đã lắp đặt một loạt kho hàng lớn, được chia làm vài bộ phận, chuyên môn dùng để cất trữ lương thực.
Chỗ kho hàng này tuy được xây dựng không lâu, nhưng đã được sửa chữa so với trang viên còn lớn hơn. Trừ phần lòng đất cố ý tăng thêm độ cao và phòng ẩm mốc, còn phần bên trên cũng được tu cao thêm để có thể tăng thể tích tích trữ lương thực.
Rau cải dầu lúc trước gieo trồng đã được thu gặt vào trước một thời gian, chỉ chờ ngày mùa đi qua là sẽ được ép thành dầu. Tại nơi đây, dầu cải rất được ưa chuộng.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Dầu hạt cải dùng để chế biến hồng dầu hoặc chế biến đồ vật có mức sử dụng rất cao, hơn nữa dùng dầu cải làm các món chiên thì thành phẩm làm ra hồng dầu so với các loại dầu khác có một mùi thăm nồng hơn rất nhiều. Cho nên ở quê nhà Hạ Mộc đều thích ăn đồ có sử dụng dầu cải, ngay cả những người đi làm xa nhà cũng hay nhắn người nhà ở quê gửi lên mấy chai dầu để dùng.
Vì vậy, Hạ Mộc còn chưa có bắt tay vào ép dầu cải thì đã có người theo dõi.
Một nhà chuyên làm dầu ép đã cử người phụ trách đến thôn Hạ Thượng, anh ta ở trên mạng tình cờ nhìn thấy thông tin giới thiệu liên quan đến thôn Hạ Thượng. Đối với cái trang viên nằm ở một chỗ thôn núi nhỏ bé xa xôi này anh ta rất tò mò. Hơn nữa trên trang mạng cũng có những bức ảnh phong cảnh xinh đẹp của nơi đây khiến anh ta cảm thấy háo hức khi tìm kiếm nguồn dầu cải ở nơi đây. Đừng nhìn hiện tại chỗ nào cũng có nơi bán dầu cải, dầu đậu phộng, thế nhưng bản thân anh ta cũng không dám khẳng định những sản phẩm đó không sử dụng loại cây đã bị biến đổi gien công nghiệp.
Cho nên hiện tại anh ta rất háo hức tìm được một nhà trang viên có thể hợp tác lâu dài, vừa vặn Cự Mộc nông trang ở Quả thành, tuy là hơi lệch xa một chút, nhưng là so với những thành thị khác còn gần hơn.
“Ở trên mạng đã nghe nói trang viên này không nhỏ, không nghĩ tới so với tận mắt nhìn đến còn lớn hơn miêu tả.”
Người phụ trách của công ty ép dầu vừa đến nơi, nhìn thấy một đám ruộng lớn trồng cây lúa mạch, mặt trên còn có máy gặt lúa đang chăm chỉ thu hoạch.
Lương thực được cắt xuống nhanh chóng được công nhân bỏ vào túi lớn, xếp gọn để mang đến nền xi măng hong khô.
Đối với vị khách đến cửa này, tất nhiên là được dắt đến phòng làm việc của Hạ Mộc, là một cái phòng nhỏ ở trước kho.
Mặt trời tháng sáu quá mức chói chang, làm việc dưới ánh mặt trời nóng nực là một việc rất mệt mỏi, năm vừa rồi, người nhà họ Hạ đều trang thủ lúc sáng sớm tinh mơ đi ra ruộng làm việc, đến lúc mặt trời mọc lên thì về nhà ăn sáng, ăn xong thì đi đem lúa còn góc về tuốt rồi phơi khô. Hơn bốn đến năm giờ chiều thì lại ruộng làm việc tiếp, cứ thể đến khoảng bảy giờ tối thì thu dọn trở về nhà, mấy đứa nhóc trong nhà lúc này đã làm xong bữa tối, chỉ còn chờ người lớn về đến là có thể ăn cơm tối luôn.
Mệt mỏi làm việc một ngày cho đến bữa tối xong xuôi, sau đó lại đem lúa mạch đã cắt được lúc chiều về hong khô. Sau bữa cơm chiều nghỉ ngơi một chút rồi lại lục tục đi nấu nước rửa ráy. Gặt lúa mạch là một chuyện rất mệt mỏi, râu lúa dính ở trên người rất ngứa, nếu không rửa ráy cẩn thận trước khi ngủ thì đến lúc lên giường cũng đừng nghĩ ngủ, sẽ ngứa ngáy khó chịu liên tục.
Tắm xong mệt mỏi một ngày mọi người cái gì cũng không muốn làm, ngay cả tivi cũng không động đến mà trực tiếp lăn ra ngủ luôn. Ngày thứ hai vừa rạng sáng thì lặp lại những công việc y như ngày trước, mãi cho đến khi lúa mạch gặt xong thì thôi.
Nhưng cũng đừng tưởng như thế là đã xong, bởi vì gặt xong lúa mạch không có nghĩa là đã xong việc ngoài ruộng, bởi vì ngay sau đó đã cần xới đất để trồng khoai lang. Cái này cũng không phải là trồng ít, nhiều lắm thì đủ cho lợn ăn! Kể cả lá khoai hay củ, ở nơi đây đều dùng hai thứ này đến nuôi lợn, hai loại này sản lượng đều cao, hơn nữa giá cả cũng không đắt, so với cho ăn bắp ngô thì kinh tế hơn nhiều!
Chờ trồng khoai lang xong, Hạ Mộc lại bắt đầu bận rộn với việc trồng rau dưa mùa hè. Mỗi ngày đều có xe lại đây chở hàng đi, mua không hết thì trực tiếp làm thành rau khô, mà thời điểm như thế rất ít. Rau dưa xanh sạch trong trang viên của cậu vẫn trong tình trạng cháy hàng, cho nên ý nghĩ muốn làm rau khô của cậu hoàn toàn không có chỗ thực hiện, bởi vì không có nguyên liệu mà làm.
Hạ Mộc tuy không phải tự mình cân đo các loại rau, thế nhưng cậu vẫn xem xét cẩn thận công việc hàng ngày. Tuy trực tiếp bán cho siêu thị, thế nhưng chủng loại quá nhiều, mỗi một dạng đều cần kiểm tra, so sánh xem thu nhập chênh lệch theo mong muốn là nhiều  hơn hay ít đi, là sinh lời hay bồi tiền. Công việc này đều do Hạ Mộc kiểm tra, nếu như dễ bồi tiền thì lần sau sẽ giảm số lượng đi, nếu sinh lời thì tăng số lượng. Thị trường cần cái gì thì cậu cần phải biết rõ.
Đặc biệt người tỉnh Thục ở đây đều thích ăn ớt, thế nên số lượng trồng trọt lại phải tăng thêm một chút. Bất kể là tiêu, ớt xanh, hồng tiêu các loại, toàn bột đều cần trồng, hơn nữa mỗi loại đều phải tăng số lượng. Mà trồng nhiều nhất là loại dùng để làm tương ớt hồng tiêm tiêu, hàng năm thôn họ nhà nào cũng phải làm, có lúc nhà mình trồng không đủ, thì lại phải lên chợ mua. Cho nên lượng tiêu thụ của phần này rất lớn, Hạ Mộc cũng trồng tương đối nhiều.
Bản thân cậu cũng rất thích ăn, nhất là ớt muối do bà nội Hạ làm, dùng để ăn mì hay xào rau đều cho một ít. Quả ớt đối với người tỉnh Thục là vật không thể thiếu, mỗi ngày đều phải ăn một chút nếu không nhạt miệng.
Vốn là cậu còn định lưu lại một ít để phơi nắng làm thành bột ớt, cuối cùng tất cả đều bị đoạt đi rồi, một chút cũng không để lại.
Một đám thổ phỉ. . . .
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
“Đành chịu thôi, ai bảo sản phẩm ớt với tiêu nhà cậu có mùi thơm ngon đặc trưng thế cơ chứ! Không chỉ là ớt đâu, ngay cả các loại rau dưa khác mang đến thành phố đều bị người ta cướp điên rồi. Mỗi ngày hàng vừa bày ra đến trưa thì đều hết sạch, người nào đến chậm chả còn gì mà lấy.”
Người phụ trách bên siêu thị đến kết xong tiền với Hạ Mộc nói, siêu thị và trang viên thống nhất mười ngày thanh toán một lần, tháng này là lần thứ ba.
“Cái loại dầu ăn lần trước còn nữa không? Tôi muốn mua riêng một ít.”
“Không có, tất cả đều bị công ty dầu mua hết rồi.”
Hạ Mộc tuy là có để lại một chút, nhưng cũng không nhiều, chỉ đủ người trong nhà ăn thôi. Đồng thời còn nhờ người mang cho nhà họ Trần một chút nữa, lúc ăn tết xong nhà họ cũng rất thích đồ ăn dùng hồng dầu, vừa vặn trong nhà có, Hạ Mộc đương nhiên không thể quên trong nhà.
Nhà họ Trần qua hết đầu năm lại quay trở về thủ đô, Trần Cự thuận tiện đưa cả nhà trở lại, vừa vặn hắn cũng phải ở lại thủ đô bận việc một đoạn thời gian. Đến đầu tháng ba mới về, sau đó lại theo năm trước giống nhau, cứ mỗi tuần về một lần, hiện tại thì giúp Hạ Mộc nhìn công nhân làm việc, chỉ sợ bọn họ đem cả mầm non cũng hái xuống.
Mấy cái mầm non hái xuống là mềm, nhưng là đối với trang viên là bị lỗ tiền. Hơn nữa quá non thì không có vị gì, ăn không thơm. Cũng không phải cải xanh, muốn càng non càng tốt.
“Không phải chứ! Tên kia cũng ác quá đi.”
Người phụ trách siêu thị biết người phụ trách của nhà ép dầu kia, hai người cũng có qua lại mua bán.
“Không được, tôi phải đi về đòi hắn một ít mới được.”
Giám đốc siêu thị cất túi tử tế, gọi người của mình chuẩn bị xuất phát. Nếu mà đi trễ, có khi không còn dầu mà lấy nữa. Nghĩ đến món ăn dùng hồng dầu làm ra, vị giám đốc này liền bắt đầu chảy nước miếng.
Hồng dầu trộn bánh đúc đậu thì ngon tuyệt, mùa hè chính là mùa tốt để ăn bánh đúc đậu, không có dầu này thì hương vị sẽ giảm rất nhiều.
Nhìn theo bóng xe của nhà siêu thị nọ, Hạ Mộc nhíu mày, cái tên này nhất định là một kẻ tham ăn.
Tại Trung Quốc kẻ tham ăn quả nhiên nơi đâu cũng có, vì mấy cân dầu cải ngay cả việc buôn bán còn không để ý. May là số lượng rau dưa giao dịch cho nhà này đã sớm sắp xếp xong, không thì xong việc không biết ông giám đốc nọ có bị vợ bắt quỳ ván giặt quần áo không.
Vì ăn ngay cả kiếm tiền cũng không để ý, gan lớn ghê.
“Lần này lời được nhiều không?”
Trần Cự buổi trưa ngồi nghỉ trên ghế salon nhìn người yêu đếm tiền, rõ ràng không tham tiền lại hành động như kẻ hám của cứ ôm lấy đống tiền, còn cứ đếm đi đếm lại mấy lần.
“Lần này được năm mươi ngàn, so với lần trước nhiều ra mười ngàn.”
Đều do mùa hè rau dưa sản lượng cao, tiền tự nhiên cũng so với lúc trước nhiều hơn một ít. Cứ đà này, đỉnh cao tiêu thụ đại khái còn có thể kéo dài chừng hai mươi ngày, sau đó mới tạm giảm dần sản lượng.
“Xem em kiếm tiền như thế, anh đều suy nghĩ có nên khuếch trương nông trường ở gần thủ đô rộng hơn xem sao, hiện tại làm buôn bán nguyên liệu nấu ăn đều kiếm lời rất tốt.”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Rau dưa của Hạ Mộc có bảo đảm, không sử dụng loại hạt đã lai tạo hay đột biến, mà là dùng loại nhà nông thường dùng cho gia đình, loại này lớn lên không cho ra sản lượng cao như loại tạp giao kia, thế nhưng theo cậu cảm nhận thì mùi vị lại đậm đà và lâu dài hơn hẳn.
Cho nên trang viên của cậu chỉ sử dụng loại hạt bình thường, hơn nữa có lão nông chuyên phân loại hạt giống, từ một đống hạt giống thường tuyển ra hạt tốt nhất, sau đó cậu lại sắp xếp người gieo trồng chúng.
“Vừa nãy em nấu một nồi bắp luộc đấy, anh muốn ăn thì đi lấy đi.”
“Tốt, anh thích ăn bắp luộc nhất, vừa ngọt vừa mềm.” Trần Cự nói xong liền đứng dậy vào nhà bếp lấy bắp ăn, tất nhiên cũng không quên phần của Hạ Mộc nữa.
Hạ Mộc cất tiền trong tủ sắt, số tiền vừa thanh toán với siêu thị tạm thời không nạp vào ngân hàng, mấy ngày nữa tiếp tục phát lương cho nhân viên, ở nông thôn vẫn thích tiền mặt hơn, cho nên mỗi tháng cậu đều chuẩn bị tiền mặt từ trước, đại đa số đều là tiền thanh toán cuối của đợt giao dịch.
Như vậy tay phải vào tay trái ra, tương đương với một tháng có khoảng mười ngày không có tiền lời, tất cả đều lấy để trả lương nhân viên. Cũng may lương ở nông thôn tương đối thấp, coi như Hạ Mộc xem như người cùng một thôn thì tăng thêm lương hơn chỗ khác một đoạn dài, thế nhưng so sánh với thành thị thì cũng khá rẻ. Cho nên người ở trong thành thị đều rất thích gọi nông dân công, bọn họ không có văn hóa, lương thấp chút cũng chấp nhận làm việc. Cho dù là như thế, nông dân công cũng rất vui vẻ, bọn họ cũng không biết sự chênh lệch giữa sức lao động của họ vào tiền lương kiếm được không đạt mức tỉ lệ thuận.
— Hết chương 43 —

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét