2.18.2017

TLĐBOHĐ: Chương 35

Chương 35: Cơm chén đùi vịt nướng

com-chan-vi-nuong
Cách thời hạn còn ba ngày, Dương Tiếu chạy trốn, kỳ thực nó cũng chẳng biết phải đi đâu, nhưng việc đám người đó gọi điện đến nhà đã làm cho nó sợ vỡ mật, cứ luôn cảm thấy ngồi ở nhà chính là chờ chết, vì thế liều mạng chạy ra ngoài biết đâu tìm được một con đường sống.

Chờ Triệu Tuyết Mai chạy ra kiếm, bên ngoài đã chẳng thấy bóng dáng của nó đâu cả.
Triệu Tuyết Mai vừa kinh vừa sợ, căn bản không nghĩ ra lúc này Dương Tiếu có thể chạy đi nơi nào.
Kỳ thực đến giờ khắc này, biết chuyện của Dương Tiếu chẳng có mấy ai, Dương Tiếu thì sợ lộ địa chỉ nhà mình, còn Triệu Tuyết Mai đi ra ngoài vay tiền cũng không nói rõ lý do mượn, cho nên bây giờ mới không biết Dương Tiếu có thể đi đâu.
“Tiếu Tiếu…”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Triệu Tuyết Mai khóc đến mức thở không ra hơi, mấy ngày do áp lực tiền bạc cộng thêm không ngủ nghỉ, ăn uống thất thường, rốt cục làm ả không chịu nổi, hôn mê bất tỉnh.
Dương Tiếu ra khỏi nhà mới phát hiện nó chẳng có nơi nào để đi, nhưng nó lại không muốn quay về nhà, chỉ cần quay lại là nghĩ đến bọn người đó gọi điện thoại tới nhà, thần kinh căng thẳng của nó đã sắp sụp đổ.
Dương Tiếu cố gắng trấn tĩnh lại, hi vọng có thể nghĩ ra nơi ẩn núp an toàn, nhưng suy nghĩ hồi lâu cư nhiên chẳng có một cái, bạn bè của nó bình thường toàn là bạn nhậu, có thể thật lòng giúp nó một người cũng không, không có bạn bè, nhà thân thích cũng không đi được, Dương Tiếu đi lung ta lung tung không mục đích một hồi, cuối cùng đi đến một quán Internet tầm thường hơi tối, ở bên trong làm ổ để ngủ.
Dương Tiếu y như chim sợ cành cong, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay là sợ đến vỡ cả mật, thần kinh căng thẳng lâu nay đã khiến nó sắp không chịu nổi, hễ nghe thấy tiếng chuông điện thoại liền khẩn trương, dáo dác nhìn ngó chung quanh, cuối cùng thực sự không thể chịu được nữa, nó bèn dứt khoát đeo tai nghe lên, mở nhạc, rốt cục trong thanh âm tưng bừng đó mà thiếp đi.
Kéo dài đến hai ngày sau, trong khoảng thời gian này nó chưa từng bước ra ngoài một bước, luôn ngồi thu lu một góc, ăn mì gói, uống nước khoáng, hỗn loạn đến mức không ra hình người, như thế Dương Tiếu lại thấy an tâm không ít, chỉ cần đám người đó không tìm ra, nó sẽ được an toàn.
Trong khoảng thời gian này, một cú điện thoại nó cũng không gọi về cho nhà, Triệu Tuyết Mai lo lắng muốn chết, nó lại hoàn toàn không nhớ tới việc báo bình an cho ả.
Triệu Tuyết Mai tỉnh lại trong bệnh viện, ngồi bên cạnh ả chính là Dương Kiến Quốc im hơi lặng tiếng mấy ngày qua.
Triệu Tuyết Mai vừa nhìn thấy hắn ánh mắt đều đỏ lên, bật dậy nắm lấy tay áo Dương Kiến Quốc, hỏi dồn dập.
“Tiếu Tiếu đâu rồi? Anh có thấy Tiếu Tiếu hay không?”
Dương Kiến Quốc lắc đầu một cái, trả lời, “Tiếu Tiếu vẫn luôn đi cùng cô mà, tôi làm sao thấy nó cơ chứ.”
Triệu Tuyết Mai gần như bị nghẹn khí mà ngất đi, nhìn đồng hồ đã là trưa ngày hôm sau, chỉ còn lại hai ngày, Tiếu Tiếu không thấy, cuối cùng Triệu Tuyết Mai cũng biết thế nào là cảm giác lòng đau như cắt, bèn giật mạnh kim tiêm nơi cổ tay muốn đứng dậy đi kiếm, bị Dương Kiến Quốc ngăn lại.
“Cô muốn đi đâu, cô còn đang truyền nước biển đấy.”
Triệu Tuyết Mai bất ngờ tát mạnh vào mặt Dương Kiến Quốc.
“Tôi không cần anh quan tâm! Tiếu Tiếu đã không thấy rồi, anh còn tâm tư mà nói với tôi những lời này sao? Không phải anh đã bỏ mặc hai mẹ con tôi rồi sao? Tôi nói cho anh biết, nếu như Tiếu Tiếu xảy ra chuyện bất trắc gì, tôi và nhà họ Dương các người không đội trời chung!!”
Dương Kiến Quốc khi không lại bị Triệu Tuyết Mai tát một cái choáng váng cả đầu óc, cũng chẳng kịp nói gì, tựa hồ khôi phục lại cái bộ dáng đánh không dám đánh, mắng cũng không dám mắng trước kia, tuy vậy vẫn có chút ít thay đổi, buông tay Triệu Tuyết Mai ra, Dương Kiến Quốc nói.
“Chúng ta báo cảnh sát đi, không thể cứ tiếp tục như vậy mãi được.”
Bộ dáng bình tĩnh đến lạnh nhạt thế kia, nói thật hay a!
Triệu Tuyết Mai hét ầm lên.
“Hổ dữ còn không ăn thịt con! Dương Kiến Quốc, anh lại muốn đẩy Tiếu Tiếu vào chỗ chết!! Từ trước tới nay sao tôi lại không biết anh là một con người như vậy hả trời!”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Triệu Tuyết Mai muốn đánh muốn mắng Dương Kiến Quốc thế nào hắn ta cũng không rên lên một tiếng, chờ Triệu Tuyết Mai phát tiết xong xuôi, Dương Kiến Quốc mới nói tiếp.
“Chỉ còn hai ngày nữa thôi, khoảng thời gian qua tôi đã chạy vạy khắp nơi, chỗ có thể mượn đã đến, chỗ không thể mượn cũng đã ghé qua, thậm chí căn nhà không phải cô đã treo tin bán rồi hay sao? Không có ai muốn mua phải không, cô bán vội bán tháo, còn kêu giá cao như vậy, có điên mới đút tiền đưa cô, hiện tại Tiếu Tiếu đã bị dọa đến mất cả lý trí, một thân một mình lẩn trốn bên ngoài, cô nghĩ xem nó có thể trốn được bao lâu hả? Nếu như cái đám đó thật sự là mấy tay anh chị, cô cho là bọn họ không dám làm gì thật ư? Chẳng lẽ cô muốn nhìn Tiếu Tiếu đến lúc đó sống chết không rõ?”
Triệu Tuyết Mai không thèm nghe lời Dương Kiến Quốc phân tích.
“Tôi mặc kệ, tôi mặc kệ! Hiện tại Tiếu Tiếu ở nơi nào tôi cũng không biết, anh còn đòi đi báo cảnh sát, nếu lúc đó lỡ như bọn kia tìm ra được nó thì biết làm sao? Anh muốn ép chết con ư? Tại sao anh không đi kiếm tiền đi!! Tại sao không đi tìm ba anh hả!?” [Beta: sao ko cho hai mẹ con nhà này chết chùm luôn đi, cái thể loại người như thế, sống cho chật đất]
Dương Kiến Quốc không lên tiếng, Triệu Tuyết Mai càng cảm thấy ả đã nói trúng tim đen hắn rồi, càng nghĩ ả càng tức không chịu nổi, tất cả giận dữ đều dồn vào tai của Dương Kiến Quốc, mà đề tài chỉ quanh đi quẩn lại là chuyện nhà cửa của ông Khang mà thôi.
Triệu Tuyết Mai liên tục nói đi nói lại chuyện này, cuối cùng cũng dừng lại, thấy Dương Kiến Quốc nãy giờ không lên tiếng, đưa tay đẩy vai hắn ta.
“Tại sao anh lại không nói lời nào!”
Dương Kiến Quốc bèn giơ tay lấy từ trong túi ra một tấm thẻ, đưa cho Triệu Tuyết Mai, nói.
“Đây là số tiền mà những ngày qua tôi đã chạy vạy mượn được, những thứ có thể bán, tôi cũng đã bán sạch, tổng cộng là 30 vạn, nếu cô không muốn báo cảnh sát, số tiền này cô cứ cầm lấy đi, xem thử có thể xin họ thư thả thêm ít hôm nữa hay không, đơn thỏa thuận ly hôn tôi đã viết xong để ở nhà rồi đó, cô xem đi rồi ký, đồ đạc trong nhà tôi không muốn lấy bất cứ thứ gì, Tiếu Tiếu lớn rồi, cũng đã đến tuổi dựng vợ gã chồng, cô cũng đừng quá chiều nó, tính tình của nó như thế, đều do chúng ta mà ra, thôi tôi đi đây, cô tự bảo trọng.”
Dương Kiến Quốc mở miệng nói một tràng, sau khi nói xong bèn đứng dậy đi ra ngoài, Triệu Tuyết Mai sững sờ tại chỗ, chẳng biết ngăn cản thế nào, huống hồ ả vẫn luôn cảm thấy Dương Kiến Quốc làm như thế tất cả cũng vì ông Khang nói mấy lời đó nên hắn mới giận dỗi đòi ly hôn, nhưng bây giờ ả mới biết, Dương Kiến Quốc là thật sự quyết tâm. [Beta: từ đầu truyện tới giờ mới thấy bác Kiến Quốc có chí khí được một chút, haha]
Trên tay vẫn còn lưu lại hơi ấm của Dương Kiến Quốc, Triệu Tuyết Mai đến khóc cũng không thể khóc được.
Dương Tiếu thuận lợi né tránh ở quán Internet hai ngày liền, trong khoảng thời gian này không có bất cứ dị thường nào, cho nên cuối cùng nó cũng buông xuống nỗi lo trong lòng, tâm lý bắt đầu cảm thấy trốn tránh cũng là một cách không tồi, biết đâu đám người kia chỉ trùng hợp biết nhà nó mà thôi, nếu nó tiếp tục lẩn trốn như thế thì đám bọn họ làm sao tìm được.
Buổi trưa ngày cuối cùng, Dương Tiếu rốt cục lấy cái menu trong quán Internet kêu một phần thức ăn bên ngoài vào, là một phần cơm chén đùi vịt nướng, mấy ngày nay cứ ăn mì gói làm nó vừa ngửi thấy mùi là muốn ói, thật vất vả mới yên tâm được, nó rốt cục mới nhớ tới việc liên lạc với Triệu Tuyết Mai, chủ yếu chỉ vì lúc nó trốn không mang theo bao nhiêu tiền trên người, hiện tại đã sạch túi rồi.
Triệu Tuyết Mai lo lắng sợ hãi mấy ngày rốt cục cũng nhận được điện thoại Dương Tiếu gọi tới, nghe được khoảng thời gian Dương Tiếu ở bên ngoài trôi qua như thế nào làm ả đau lòng đến phát khóc, Dương Tiếu không nhịn được đánh gãy tiếng khóc của ả.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
“Mẹ đừng khóc nữa, hiện tại con chẳng dám ra ngoài, mẹ đến tiếp tế cho con một ít đi.” Suy nghĩ một chút còn căn dặn kỹ, “Thôi, mẹ đừng nên đến, cẩn thận tìm một người đáng tin cậy gián tiếp đưa cho con đi, tuyệt đối đừng để người khác phát hiện, biết không?”
Triệu Tuyết Mai gật đầu, đáp ứng.
“Biết, biết, mẹ sẽ đi làm ngay.”
Đáng tiếc, còn không kịp đợi Triệu Tuyết Mai tiếp tế, Dương Tiếu ở quán Internet đã bị người tóm gọn.
Gã thanh niên cầm hộp cơm đi vào, phía sau dẫn theo một đám người nhìn là biết không có ý tốt lành gì, thấy Dương Tiếu, khóe miệng gã khẽ cong lên.
“Người anh em, cậu đây là coi thường tôi sao, không nhớ à, lúc thả cậu đi tôi đã nói thế nào nhỉ? Xem ra trí nhớ không được tốt lắm nha, còn kêu cơm chén đùi vịt nướng này? Mấy ngày qua có vẻ không tệ nhỉ, anh đây đến giờ còn chưa có cơm ăn đây? Hay là chúng ta cùng nhau ăn đi?!”
Đồng tử Dương Tiếu co rút mạnh, sợ hãi lui về phía sau, nhưng phía trước đã bị người chặn lại, phía sau lại là tường, nó chẳng còn đường lui nữa rồi.
Bị bọn họ kéo hai tay lên đầu, Dương Tiếu rốt cục như heo bị thọt huyết mà hét toáng lên.
“Cứu mạng! Cứu mạng đi! Mẹ, mau tới cứu con, mẹ ơi!”
Quán Internet tối này tuy rằng bên trong còn có mấy người, nhưng ai thấy qua tình huống, cũng đều không dám liếc đến, chớ nói chi là cứu nó ra.
Dương Tiếu cứ như vậy bị tha đi trước mặt nhiều người, chờ đến khi Triệu Tuyết Mai tới đây, chỉ còn lại một đám người chưa hồi hồn.
Triệu Tuyết Mai nghe tin Dương Tiếu bị một bọn người hung thần ác sát mang đi, sợ đến mức suýt ngất xỉu, ngay lúc mọi người nhắc nhở, rốt cục tay chân lạnh lẽo mà báo cảnh sát, nhưng đây là chuyện lúc sau.
Hiện tại, Dương Tiếu bị bọn người kia lôi đi, vừa khóc vừa kêu la liên tục, gã thanh niên chê nó phiền phức, hung hăng đập một cú thẳng vào gáy nó, làm nó bất tỉnh mới được yên tĩnh.
Sau đó, lần thứ hai nó tỉnh lại là vì bị một người giội nước lạnh vào mặt, hiện tại nó đang bị trói đứng trên một cây cột, trước mặt nó chính là gã thanh niên mà nó liên tục xưng em gọi anh lúc trước.
“Tỉnh rồi à?”
Gã thanh niên ngậm một điếu thuốc trong miệng, híp mắt hút một hơi, sau đó phun khói lên mặt Dương Tiếu.
“Tỉnh rồi cũng đừng giả chết nữa, trực tiếp trả lời tao, tiền đâu?”
Dương Tiếu sợ đến mức run cầm cập, nếu có thể nó đã quỳ xuống dập đầu với gã thanh niên này luôn rồi, “Đại, đại ca, van cầu anh, thả em đi đi, tiền, tiền mẹ em đang nghĩ biện pháp, anh gọi điện thoại cho bà ấy, bà ấy nhất định sẽ mang đến cho anh mà!! Van cầu anh, tha cho em đi.”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
“Thả mày đi? Vậy tiền của tao thì sao? Nhà mày đến bây giờ còn chưa chịu bán, mày nghĩ mẹ mày muốn trả tiền tao thật hay sao?” Gã thanh niên không biết từ nơi nào lấy ra một con dao, đùa bỡn trên tay, đôi mắt Dương Tiếu vẫn luôn không hề rời con đao kia, chỉ lo vừa mất tập trung một tí thì nó sẽ cắm cái phập trên người của mình.
“Nhóc con, tao cho mày mười ngày rồi, quá dư dả mà, nhưng mày nhìn lại đi, mày đã làm gì, hả? Thậm chí, mày còn dám trốn đi? Sao? Cảm thấy tao quá ngu, hay quá dễ lừa?” Gã thanh niên chuyển đề tài, ngữ khí cũng trở nên hung tợn, dao ở trên tay xoay chuyển hai vòng kề sát gương mặt Dương Tiếu.
Dương Tiếu lập tức la hét y như heo bị thọc huyết.
“Đừng giết tôi! Đừng giết tôi mà! Tôi không muốn chết, van cầu anh, đừng giết tôi!”
Gã thanh niên nở một nụ cười “Tao sao có thể giết người? Chỉ có bọn tội phạm mới làm việc man rợ này thôi, cùng lắm thì tao chọc vài cái lỗ trên người mày, hoặc lấy thận của mày đi bán lấy tiền gán nợ thôi, yên tâm đi, không chết người được đâu.” Nói xong thì con dao sắc bén đâm nhẹ vào ngực Dương Tiếu, từng chút từng chút xuyên vào da thịt.
“A!!!”
Cơn đau xuất hiện bất ngờ làm cho Dương Tiếu khóc đến kêu cha gọi mẹ, run rẩy muốn thoát lại không có chỗ để lui, mắt thấy mũi đao từng chút từng chút đâm sâu vào người, đau đến mức Dương Tiếu hận không thể lập tức chết đi cho rồi.
“Cái này chỉ mới khai vị thôi mà, nếu hôm nay tiền chưa tới tay tao, ngày mai mày sẽ càng đau hơn nữa nha~.”
Dương Tiếu rốt cục vì quá sợ hãi mà không tự chủ được bài tiết ra ngoài.
Gã thanh niên cau mày, lập tức chả còn hứng thú dọa tiếp.
“Mẹ nó, thật buồn nôn, di động ở đây, tao không quan tâm mày dùng biện pháp gì, tóm lại hôm nay nhất định phải trả tiền, bằng không…”
Dương Tiếu đau đến mức thần trí đã không còn thanh tỉnh, đầy đầu đều muốn tiền, tiền và tiền, tới chỗ nào có thể lấy được tiền, sau đó trong đầu chợt lóe linh quang “Em, em biết nơi nào có tiền…”
“Ồ?”
Nhớ tới gương mặt già nua của ông Khang cùng với mấy lời nhẫn tâm ông ta đã nói cách đây không lâu, Dương Tiếu rốt cục cắn răng, “Ông nội em có nhiều tiền lắm! Ông ấy rất thương em! Anh đi hỏi đi! Ông nội em nhất định có tiền đó!”
Gã thanh niên nheo mắt lại, “Ông nội mày?”
“Dạ, dạ phải, hiện ông ta ở phố Triều Dương, gọi là Dương Tòng Quân!”
Gã thanh niên dùng con dao dính máu kia vỗ vỗ gương mặt trắng bệch của Dương Tiếu, “Chỉ có chút đau đớn như vậy liền bán đứng cả ông nội mình, mày đúng là thằng khốn nạn mà, bất quá tao cũng không quan tâm, nếu không lấy được tiền từ ông nội mày, mày chờ bị tao mổ bụng đi ha.”
Dương Tiếu trong mắt lóe lên ánh sáng giải thoát, biết rõ đám người này không phải dạng tốt lành gì, vậy mà vẫn bán đứng ông Khang, Dương Tiếu nhắm mắt nằm trong căn phòng âm u này không ngừng biện giải cho hành vi bản thân, cái đám đó chỉ đòi tiền mà thôi, chỉ cần ông ta đưa tiền cho bọn đó, bọn đó sẽ không làm gì ông ta, ngược lại ông ta thân là ông nội nó mà lại không cần nó, không giúp nó, là do ông ta bất nhân trước thì đừng trách nó bất nghĩa, nó không làm sai gì cả! Nó chỉ muốn sống thôi! Chỉ muốn sống thôi!
— Hết chương 35 —

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét