2.18.2017

TLĐBOHĐ: Chương 36

Chương 36: Canh xương rong biển

suprongbienxuongbo1
Lại thêm một ngày bận rộn, hiện sắc trời đang dần tối lại, mặt trời cũng khuất sau núi sớm hơn bình thường, lúc Lâm Thục Ý dọn dẹp mọi thứ trong tiệm sạch sẽ rồi đóng cửa lại thì trời cũng đã sập tối, đèn đường đã được thắp lên.

“Xong rồi?”
Thẩm Phục dựa vào cột đèn ven đường, hai tay đút túi nhìn Lâm Thục Ý.
Vóc dáng Lâm Thục Ý tựa hồ lại cao thêm, bất quá vẫn chỉ tới cằm của hắn, nếu như bây giờ đi lên để hai tay vòng lấy eo cậu ấy, cũng vừa vặn đặt cằm lên đỉnh đầu cậu ấy luôn a, Thẩm Phục nghĩ như vậy không nhịn được khẽ cười. [Beta: móa, dâm quá đi *che mặt*]
Khí trời dần dần lạnh, hai ngày trước hai người mua không ít quần áo trên phố, nói đến chuyện này lại không thể không nhắc đến cái tủ quần áo ít đến đáng thương của Lâm Thục Ý, bên trong cư nhiên chỉ có vài bộ quần áo cũ giặt đến trắng bệch, Thẩm Phục không nhịn được hoài nghi, cậu ta trải qua những ngày trước đây như thế nào?
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Gu thời trang của Lâm Thục Ý gần như là con số không, bất quá cậu lại có một body được xưng là hoàn mỹ, tỷ lệ chuẩn không cần chỉnh, y như móc áo di động làm người ta chảy cả nước miếng, cho nên dù tùy tiện mặc cái gì lên người, cũng hoàn toàn không chút khó coi.
Thẩm Phục rất ít khi tự mình mua quần áo, nhưng không vì thế mà có thể phủ định mắt thẩm mỹ của hắn được, trong hàng ngàn bộ quần áo phái nam kia, cuối cùng chọn được vài bộ để Lâm Thục Ý mặc vào, đều làm mọi người kinh diễm hít cả khí lạnh.
Nhân viên bán hàng khen lấy khen để làm Thẩm Phục trong nháy mắt có một loại cảm giác vui sướng khi nhà mình có… trưởng thành. [Edit: chỗ này là tác giả ba chấm đấy, không phải t đâu, bà con tự suy diễn đê!!]
Tỷ như bộ hiện tại Lâm Thục Ý đang mặc này, đều là do Thẩm Phục chọn.
Một cái áo sơ mi bằng bông thuần trắng, bên ngoài trùm thêm một cái áo len cổ tròn màu xám tro nhạt, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn nà, quần tây màu lam đậm thẳng tắp ôm lấy hai chân thon dài, phối hợp với đôi giày trắng nhàn nhã, kia hoàn toàn là bộ dáng mỹ thiếu niên, Thẩm Phục nở nụ cười, tại sao càng nhìn càng thấy đẹp mắt thế kia nhỉ?!
Lâm Thục Ý ôm một bình giữ ấm đi ra, thấy Thẩm Phục nhìn mình, cười đến ý tứ hàm xúc không rõ.
“Làm sao vậy?”
Thẩm Phục nhún vai, “Không có gì, không phải nói muốn mang canh cho ông sao?”
Ông Khang mấy ngày nay đều không có đến tiệm cơm Tây Tần, sự kiện Dương Kiến Quốc kia vẫn còn làm tâm tình ông không quá thoải mái, cứ ở lì trong nhà chẳng chịu đi đâu, Lâm Thục Ý mỗi ngày đều đúng giờ mang cơm nước về cho ông, hôm nay Lâm Thục Ý còn cố ý làm món hoành thánh chiên giòn*, cậu chiên đến vàng rộp đẹp mắt, bên trên còn thêm chút hành hoa cùng mè rang, lại sợ ông Khang ăn không sẽ thấy khô miệng, nên mua thêm xương bò về, nấu một nồi canh nhỏ, cho thêm rong biển cùng bí đao, hương vị thanh đạm thơm ngọt, vô cùng vừa miệng. [Beta: canh này bổ nha bà con, đề nghị làm ăn thử, không có xương bò thì xương heo cũng được, rong thì mua trong siêu thị, rong tím ngon hơn rong xanh, cơ mà ko có rong tím thì rong xanh cũng được]
Thấy Lâm Thục Ý khóa cửa kỹ càng, Thẩm Phục tiến lên cầm lấy bình giữ ấm trong tay cậu.
“Thơm quá à.”
Bọn họ đã ăn cơm tối xong rồi, cho nên đại khái bây giờ Thẩm Phục cũng không có lộc ăn hoành thánh chiên giòn cùng canh xương bò này của Lâm Thục Ý.
“Trong tủ lạnh còn để lại chút hoành thánh, muốn ăn thì sáng mai tôi lại chiên cho anh.”
Thẩm Phục còn chưa nói, Lâm Thục Ý đã biết hắn muốn nói điều gì, Thẩm Phục nở nụ cười,  duỗi tay còn lại ra xoa xoa đầu Lâm Thục Ý.
“Sao cậu lại đảm đang như vậy cơ chứ.”
Lâm Thục Ý trừng hắn, “Quân tử xa nhà bếp, còn tôi nấu chỉ vì yêu thích mà thôi.”
Chuyện cậu từ Đại Yến tới nơi này, có thể là do cậu có chấp niệm vô cùng sâu sắc với cái việc nấu cơm.
“Nếu thích như thế, không bằng đem tiệm cơm Tây Tần mở rộng chút đi.”
Thẩm Phục cười cười đề nghị.
“Giống như Thịnh Đình Quốc Yến nổi danh nhất S thị ấy, để cho toàn quốc đều biết như Thất Tinh Tửu Điếm, thế nào?”
Dưới ánh đèn lờ mờ, Thẩm Phục hơi vểnh mặt lên, dẫn dụ giống như là đang nói cái gì rất chi là trọng yếu, tuy lời nói ra không có chút nào thiết thực.
Lâm Thục Ý có biết Thịnh Đình Quốc Yến này, phải nói rằng người Thiên triều không ai không biết, Lâm Thục Ý lắc đầu một cái.
“Tôi chỉ là yêu thích mà thôi, lại chưa từng nghĩ đến danh hiệu nổi tiếng này nọ, chỉ cần có thể làm mỗi vị khách đến ăn cảm thấy vui vẻ là được rồi.”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Tuy hoàn toàn không phải là điều hắn mong muốn, nhưng Thẩm Phục lại đối với đáp án này vô cùng hài lòng.
Hai người vừa nói vừa đi về hướng nhà của ông Khang, Lâm Thục Ý gõ cửa, ông Khang ở trong nhà nhẹ nhàng lên tiếng, hai người mới đẩy cửa đi vào.
Trong phòng dọn dẹp rất sạch sẽ, không chút nào giống nhà của một lão nhân đang sống một mình.
Có thể làm sạch sẽ đến đâu thì sẽ làm đến đó, vì thế nhà ông cũng không cũ nát đến mức khiến người khó chịu, không biết một mình ông Khang ở nơi này lâu như vậy, trong lòng có cảm thấy khó chịu hay không.
“Ông ơi, ăn cơm thôi.”
Ông Khang ngồi ở trên giường, đeo kính lão nhìn chằm chằm vào một quyển album, Thẩm Phục đến gần xem thử, ông Khang nở nụ cười, đơn giản đưa album ra, bày ở trên giường chỉ từng tấm cho hai người bọn họ xem.
Ngón tay già nua gầy gò cằn cỗi ấy chỉ vào một tấm hình đã có chút ố vàng, bên trong có ba người, một người chính là ông Khang thời trẻ, mặc một cái áo khoác màu xanh quân đội kiểu cũ, trên mặt đầy vẻ phấn chấn vui vẻ, còn người bên cạnh được ông ôm là một nữ tử trẻ, tóc thắt bím quy quy củ củ để ở trước ngực, mặc một bộ đồ hoa dài, cười có chút ngượng ngùng, đôi mắt cong cong, y như hình trăng lưỡi liềm vậy, chắc chắn đây là vợ của ông rồi.
Nữ tử ôm trong ngực một đứa trẻ, là bé trai, một tay cầm trống bỏi kiểu cũ, cười thấy răng không thấy mắt, một tay khác lại nắm chặt đầu ngón tay ông Khang, ba người quay mặt về phía ống kính, đường nét vui vẻ hạnh phúc tràn đầy trên mặt.
“Đây là mẹ Kiến Quốc a, đây cũng là tấm hình chụp chung một nhà ba người duy nhất, khi đó chụp ảnh rất tốn kém, ông đã phải nói rất lâu mới thuyết phục được bà ấy đồng ý cùng nhau chụp chung một tấm, cũng có thể Kiến Quốc vừa đầy một tuổi nên bà ấy mới đồng ý không chừng, hai đứa xem khi đó nó mới mọc 4 cái răng thôi nè, béo ị núc ních, ai ai nhìn thấy cũng đều vô cùng yêu thích…” Ông Khang rơi vào hồi ức, nhếch miệng cười cười.
Chỉ tiếc, hình này chụp không quá hai năm, vợ ông Khang vướng vào một cơn bệnh nặng, cuối cùng bỏ lại hai cha con bọn họ rồi đi trước.
Một mình ông Khang cố gắng bương chảy nuôi lớn Dương Kiến Quốc, ai biết đến khi già rồi phải đưa ra quyết định như vậy, phải gặp kết thúc như vậy.
“Tấm này, chụp vào năm mẹ nó vừa mất, nó mới ba tuổi thôi, vừa nhìn thấy ông liền hỏi mẹ con đi đâu rồi…”
“Còn đây là lúc nó đi tiểu học…”
“Năm đó, nó thi đạt điểm cao nhất luôn, ông vừa lúc trở về, nó vô cùng hào hứng chạy về lấy giấy khen muốn đưa ông xem, kết quả nửa đường vấp té lộn mèo một cái, làm rách cả giấy khen đẹp đẽ, nó quay lại nhìn thấy ông, chuyện thứ nhất chính là khóc, làm sao dỗ cũng không được…”
“Sau khi ông ổn định mới ôm nó về bên cạnh mình, lúc đầu nhìn ông, nó rất sợ sệt, sau này mới tốt hơn, rồi…”
Tuyến thời gian từng chút từng chút trôi từ trong quá khứ, kể ra từng câu chuyện sau từng tấm ảnh chụp đó, Dương Kiến Quốc cũng từ một đứa bé mất mẹ rồi trở thành một người đàn ông cao lớn khỏe mạnh hơn cả cha mình, ông Khang rõ ràng thương yêu hắn đến như vậy, cuối cùng lại lựa chọn đuổi hắn đi xa, đau xót trong này, người ngoài làm sao có thể lĩnh hội hết được.
Ông Khang lấy tay dụi dụi hai mắt, Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý cứ thế đứng ở bên cạnh, lại không biết mở miệng an ủi thế nào, dù sao chuyện đã như vậy, an ủi cái gì cũng đều vô dụng.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
“Thôi, chuyện đã qua, không nói nữa, càng nói chỉ thêm khó chịu mà thôi, cũng đã trễ rồi, hai đứa cũng nên về ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm.” Ông Khang xoa xoa mắt nói.
Lâm Thục Ý đem hộp giữ ấm mở ra.
“Ông ơi, không sao đâu, ông ăn trước đi, ông ăn xong tụi con mới trở về.”
Ông Khang một mình ở trong nhà, bọn họ có thể cùng ông trò chuyện thì cũng chuyện tốt.
Bầu không khí có chút quá mức thương cảm, Thẩm Phục nhu nhu thái dương, hắn nhớ tới mấy câu chuyện cười nhàm chán không biết nghe được từ lúc nào, liền lấy một cái ghế, đến ngồi cạnh giường ông Khang.
“Con đột nhiên nhớ một câu chuyện cười, để con kể cho hai người cùng nghe…”
Lần kể này kể đến hơn hai tiếng, đợi ông Khang ngủ rồi, Thẩm Phục mới dừng lại.
Lâm Thục Ý vừa thu thập bát đũa vừa vểnh vểnh khóe môi lên.
“Ông cùng đã ngủ rồi, chúng ta đi thôi.”
Thẩm Phục đứng lên duỗi mạnh thắt lưng mệt mỏi, sau đó dựa vào người Lâm Thục Ý
“Miệng lưỡi khô hết cả rồi.”
Lâm Thục Ý chống đỡ Thẩm Phục nhẹ chân đi ra ngoài, sau đó đóng cửa lại, mới nói.
“Trong nhà vẫn còn mấy quả lê lần trước mua được, tự mình nấu nước rồi uống đi.”
Thẩm Phục tiếp tục dựa lên người Lâm Thục Ý, đem cả sức nặng của hắn đổ dồn lên hết.
“Kỳ thực không cần ăn lê đâu.”
Thẩm Phục nhìn nhìn môi Lâm Thục Ý, lời nói vừa tà ác vừa ám muội, hắn thừa nhận hắn nhất thời bị vẻ mỹ mạo của Lâm Thục Ý mê hoặc tâm hồn, trên thực tế, lời mới vừa ra khỏi miệng hắn cũng đã hối hận, dù sao Lâm Thục Ý dưới cái nhìn của hắn vẫn chưa đủ tuổi để hạ thủ. [Beta: haha, không cần ăn lê chắc muốn ăn đòn đúng không? =]]
Ai biết Lâm Thục Ý ở phương diện này phá lệ thẳng thắn, sửng sốt một chút, nói.
“Nếu anh lười làm, vậy uống nước lạnh đi.”
Thẩm Phục: …
Hắn lo lắng dư thừa rồi.
Hi vọng bắt đầu từ hôm nay, thời gian trôi qua nhanh một chút, nếu càng nhanh thì lại càng tốt~.
Về đến nhà tắm rửa xong rồi đi ngủ, vẫn như cũ, Thẩm Phục ngủ trên ghế sô pha, Lâm Thục Ý ngủ trong phòng ngủ.
Thời gian hơi trễ, hai người đều không có xem ti vi, trực tiếp rửa mặt rồi đi ngủ luôn.
Người vốn dĩ luôn đúng giờ ngủ như Lâm Thục Ý, không biết tại sao lúc này lại ngủ không được, nghe bên ngoài có tiếng chó sủa, lại cảm thấy mí mắt bên phải giật giật liên hồi, vì vậy ở trên giường lăn qua lộn lại cũng không cách nào ngủ được.
“Còn chưa ngủ sao?”
Bên ngoài truyền vào giọng nói khàn khàn của Thẩm Phục, Lâm Thục Ý “Ừ” một tiếng, sau đó mười giây, cửa phòng bị mở ra, Thẩm Phục mặc một bộ đồ ngủ lộ xương quai xanh đứng tựa cửa.
“Đang suy nghĩ gì? Cần tâm sự không?”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Lâm Thục Ý cảm thấy buồn cười không giải thích được.
“Không cần đâu, chỉ là nghe tiếng chó sủa bên ngoài có chút phiền thôi.”
Thẩm Phục lắng tai nghe một lát, xác thực như vậy, vùng ngoại thành có không ít nhà nuôi chó ngoài sân, chỉ là không biết tại sao tối nay lại ầm ĩ lâu đến như thế? Mùa xuân không phải sớm qua rồi sao? [Beta: mùa xuân = mùa động dục + giao phối đó ahihi] [Edit: ( ̄△ ̄〜), tâm tư nàng thiệt đên tối! ]
“Vậy cậu ngủ sớm một chút đi, mai còn phải dậy sớm đó.”
Lâm Thục Ý gật gật đầu, rúc vào ổ chăn một lúc lâu, rốt cục vào lúc bên ngoài yên tĩnh lại mới ngủ thiếp đi.
Nhưng ngày hôm sau, còn không đợi Lâm Thục Ý rời giường, cửa phòng đã bị người nào đó đập “Ầm ầm ầm” liên hồi, âm vang rung cả trời đất.
Lâm Thục Ý vẫn chưa rời giường, Thẩm Phục đã đi ra mở cửa.
“Ai vậy?”
“Mau đi xem một chút đi, nhà ông Khang xảy ra chuyện lớn rồi!!”
Lâm Thục Ý đột nhiên bật dậy từ trên giường, mang dép lê xông thẳng ra ngoài.
“Cái gì?”
Bên ngoài đứng đầy người, đều là những người cùng quê với ông Khang, mấy người đứng chung một chỗ thần sắc tràn đầy kinh hoảng, mà Thẩm Phục vốn còn buồn ngủ, nghe thấy lời người kia lập tức nhất thời tỉnh táo, đôi mắt khẽ híp lại, “Từ từ, chuyện gì đã xảy ra?” Vừa nói vừa xoay đầu nói với Lâm Thục Ý vừa mới vọt ra, “Thay quần áo, chúng ta đi qua xem thử.”
Hóa ra là sáng sớm nay, người sát vách tiệm cơm Tây Tần ra ngoài tập thể dục, nhìn thấy của tiệm mở toang, còn tưởng bọn họ hôm nay đến sớm, dự định đi vào chào hỏi một chút, lúc mới bước vào mới phát hiện bên trong không có một ai, mà đồ vật này nọ trong tiệm lại lung tung beng hết lên, bàn ghế ngã chổng vó, đầu này một cái, đầu kia một cái, mà những thứ đồ trong tiệm, thứ có thể đập bể đều bị đập hết trọi, trong tiệm bừa bộn như bãi chiến trường, người kia sợ hết hồn, còn tưởng tiệm cơm Tây Tần gặp trộm rồi, theo bản năng liền chạy đến nhà ông Khang, ai biết căn nhà ông Khang cũng y như thế, trong phòng đều bị người ta làm rối tung lên, đến cả ông Khang cũng không thấy đâu, lúc này người kia mới hoảng hồn, vội vã kêu hết bọn người cùng quê với ông Khang ra, muốn trực tiếp báo cảnh sát, mới nhớ chạy đến nói cho hai người Lâm Thục Ý một tiếng.
Nghe mọi người nói xong, mặt mũi Lâm Thục Ý trắng bệch.
Thẩm Phục cũng lạnh mặt, bọn họ chạy nhanh đến nhà ông Khang, quả nhiên y như người kia nói, khắp nơi trong phòng đều rất bừa bộn.
“Báo cảnh sát?”
Mọi người đều gật đầu.
Thẩm Phục nheo mắt lại, “Mọi người chờ con một chút, tôi đi đây rồi trở lại nhanh thôi.” Câu sau là nói với Lâm Thục Ý.
Lâm Thục Ý lung tung gật gật đầu, Thẩm Phục vừa đi, cậu bèn nỗ lực tỉnh táo lại, nghĩ tới Dương Tiếu.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Cậu phải nhanh chân làm rõ, chuyện này đến cùng là có liên quan đến bọn người Dương Tiếu hay không.
Ở đây, người biết đến địa chỉ nhà Dương Tiếu cũng chỉ có một người, đó chính là bà nội Tiểu Uyển, mặc dù bây giờ hỏi ra sẽ làm cho bà càng thêm lo lắng, nhưng ngoại trừ cách đó, cậu cũng không nghĩ được cách nào khác, Lâm Thục Ý nghĩ xong bèn chạy đi gõ cửa nhà bà nội Tiểu Uyển.
Quả nhiên, chờ bà nội Tiểu Uyển cùng Lâm Thục Ý chạy đến nhà Dương Kiến Quốc mới phát hiện, cửa nhà mở toang hoác, trong phòng thì rỗng tuếch, không riêng gì Dương Tiếu, ngay cả Dương Kiến Quốc cùng Triệu Tuyết Mai cũng không thấy đâu.
“Chuyện gì thế này?”
Lâm Thục Ý hít sâu một hơi, nói.
“E rằng không tránh khỏi can hệ với chuyện Dương Tiếu bảo nó thiếu nợ người ta lần trước đâu.”
Bà nội Tiểu Uyển không hiểu, Lâm Thục Ý cũng không có thời gian giải thích tỉ mỉ.
Chỉ là, chuyện này cùng ông Khang có can hệ gì cơ chứ? Tại sao cả nhà Dương Kiến Quốc đều không có bất kỳ ai?
Mãi đến tận lúc cảnh sát chạy tới tiệm cơm Tây Tần, Lâm Thục Ý mới hiểu được.
Dương Tiếu bị người trói đi, Triệu Tuyết Mai lại luôn ngồi ở cục cảnh sát, ả căn bản không biết nhà mình đã bị biến thành cái dáng vẻ kia, tiền ở trong nhà cũng không thấy, chỉ có thể nói rõ, đám người này đã có dự mưu đi tìm ông Khang.
Lâm Thục Ý cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.
— Hết chương 36 —
Hoành thành chiên giòn 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét