2.18.2017

TLĐBOHĐ: Chương 37

Chương 37: Shasami tôm hùm

tomhum1
Ở trong đồn cảnh sát, Lâm Thục Ý gặp được Triệu Tuyết Mai tóc tai bù xù tiều tụy, Triệu Tuyết Mai vừa nhìn thấy Lâm Thục Ý liền kích động.

“Tiếu Tiếu đâu? Tiếu Tiếu đã trở lại chưa?”
Lâm Thục Ý một biểu tình cũng lười cho ả, cũng không biết tại sao ả lại hỏi cậu chuyện Dương Tiếu có tới hay không.
“Chuyện như vậy bà nên hỏi cảnh sát đi.”
Triệu Tuyết Mai hai mắt đỏ lên, giống y như điên mà la hét.
“Bọn họ không phải đã bắt ông nó đi rồi hay sao? Tại sao còn không chịu buông tha cho Tiếu Tiếu?”
Lâm Thục Ý đột nhiên nheo mắt lại, bóp chặt cổ tay Triệu Tuyết Mai.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
“Ý bà là gì?”
Triệu Tuyết Mai vốn như chim sợ cành cong, bị Lâm Thục Ý nắm một cái, lập tức hoảng sợ mà hét ầm lên.
“Tiếu Tiếu không thấy nữa rồi!! Bọn tao cứu không được nó, không phải còn có ông nó hay sao?!! Ổng ta cũng đã bị đám đó bắt đi luôn rồi, vậy mà bọn kia không tha Tiếu Tiếu trở về!!”
Lâm Thục Ý lần đầu tiên cảm nhận được tát thẳng vô mặt ả đàn bà này cũng không giải được cơn tức trong lòng của cậu.
“Dương Tiếu bị bắt đi là vì nó đánh bài thua người ta, thiếu nợ người ta, bà có thể báo cảnh sát cầu họ cứu giúp nó ra, còn chuyện này thì liên quan gì đến ông tôi hả, ông ấy bị bắt đi cũng chỉ vì Dương Tiếu, nếu như bà muốn cứu Dương Tiếu trở về, sao bà không tự mình đi thay nó đi.” [Edit: quá chuẩn đấy! Thương thế sao không đi thế mạng dùm đi!]
“Đó là Tiếu Tiếu bị đám khốn nạn kia gài bẫy!! Nếu không phải ông ta không nỡ bán nhà, làm sao không gom đủ tiền cơ chứ! Ông ta thà rằng giúp thằng đầu đường xó chợ như mày cũng không giúp Tiếu Tiếu một tay! Thế mà là ông nội của nó hay sao!?”
Triệu Tuyết Mai cuồng loạn gầm rú.
Lần này, Lâm Thục Ý rốt cuộc không còn lưu tình gì nữa, muốn giơ tay lên tát thẳng vô mặt ả một cái thật mạnh, nhưng vừa giơ tay lên lại nghĩ đến ông Khang hiện tại không biết chịu khổ ở đâu rồi, bây giờ căn bản không phải là lúc so đo với ả đàn bà điên này, Triệu Tuyết Mai thấy Lâm Thục Ý giơ tay lên cao liền sợ hết hồn, Lâm Thục Ý cuối cùng để tay xuống, liếc ả một cái.
“Ông không hề có lỗi gì với các người, chính các ngươi mới không xứng làm người nhà của ông?”
Sau đó không thèm nhìn đến gương mặt đờ đẫn của Triệu Tuyết Mai, đi thẳng ra ngoài, so với việc ngồi đó kêu gào như ả điên kia, cậu còn có chuyện quan trọng hơn cần phải giải quyết.
Hai vị cảnh sát chứng kiến toàn bộ quá trình sợ ngây người, thằng nhóc này thật sự chỉ mới mười tám, mười chín tuổi thôi sao? Cái bộ dáng nhăn mày kia quả thực quá hù người mà, sau đó nhìn thấy Lâm Thục Ý lướt qua bọn họ, đi thẳng vào phòng hội nghị.
Mất một lúc sau, hai người đó mới phản ứng được, chạy vội theo
“Đó là phòng hội nghị, người không phận sự không được vào!”
Lâm Thục Ý đã đẩy cửa bước vào.
Lâm Thục Ý chưa một lần bước vào cục cảnh sát, nhưng bây giờ lại không nghĩ tới, sẽ vì chuyện như vậy mà bước vào.
Thẩm Phục nói hắn đi một chút sẽ trở lại, nhưng đến bây giờ cũng chả thấy tăm hơi đâu, bất quá Lâm Thục Ý lại không lo lắng chút nào, bởi vì cậu có một loại trực giác, Thẩm Phục sẽ không bỏ lại bọn họ như thế mà đi.
Cho nên hiện tại cậu muốn biết trước ông Khang rốt cuộc bị đám người kia mang đi đâu, đến tột cùng là bọn chúng muốn làm cái gì.
Bên trong phòng họp hiện tụ tập không ít cảnh sát, chuyện này tại phố Triều Dương cũng được xem là chuyện lớn, đánh bạc có tổ chức rồi bắt cóc người, cướp của, chuyện này nối tiếp chuyện khác làm cho người ta đau cả đầu, huống chi, bọn họ bây giờ còn chưa tìm được người ở đâu nữa.
Lâm Thục Ý đột nhiên đẩy cửa tiến vào làm bọn họ giật cả mình, sau đó có người đứng dậy nói,
“Cậu là người nhà của vụ này sao? Không nên gấp gáp, chúng tôi đang cố gắng nghĩ cách cứu người đây.”
Lâm Thục Ý gật đầu, nhưng cũng không đi ra ngoài, tự mình kéo qua một cái ghế tựa, ngồi xuống.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Mấy vị cảnh sát hai mặt nhìn nhau, sau đó người đứng giữa nhóm nói.
“Không sao đâu, nói tiếp đi.”
Kỳ thực, tất cả mọi người có chút không rõ được đám người kia đã nghĩ cái gì, nếu như chỉ vì đòi tiền, thì bọn chúng đã nắm được Dương Tiếu, tiếp theo cứ việc đem nó ra làm con tin để đòi tiền nhà họ Dương là được rồi, nhưng sao bọn chúng lại không tìm Triệu Tuyết Mai, mà lại tìm đến nhà ông Khang, sau đó còn bắt ông ấy đi luôn nữa chứ, cử chỉ này, động cơ này làm cho mọi người không khỏi bị mất phương hướng.
Kỳ thực không chỉ có nhóm cảnh sát mất phương hướng, hiện tại đám người xấu kia cũng ngây ngốc luôn rồi.
Lúc Dương Tiếu nói ra địa chỉ ông Khang, gã thanh niên kia liền phái rất nhiều người đến phố Triều Dương, cũng như nguyện, tìm được tiệm cơm Tây Tần, quấy rối căn tiệm long trời lở đất mới phát hiện bên trong không có một ai, mà bộ dáng tiệm cơm này cũng không làm ăn phát đạt như lời Dương Tiếu đã nói, gã thanh niên lúc này liền điên tiết lên, sau đó gã tìm được ông Khang, ban đầu bọn chúng chỉ muốn tiền, cho nên cũng không dự định bắt ông Khang đi làm gì, chỉ là lúc đi vào nhà, mới phát hiện ra, cái nhà này làm gì có bộ dáng nhiều tiền cho được, gã thanh niên cảm thấy mình đã bị Dương Tiếu đùa bỡn, liền tức đến nổ phổi gọi một cú điện thoại trở lại.
“Con mẹ nó, mày dám nói ông mày rất có tiền, hả? Mày coi tao là con nít ba tuổi sao!! Cái bộ dáng này mà có tiền sao?!!”
Bên kia điện thoại không biết ai đó đã làm cái gì, Dương Tiếu vừa khóc vừa rít gào.
“Ổng ta có tiền đấy!! Có rất nhiều tiền! Ổng ta gạt cả nhà tôi, thực tế tiệm cơm buôn bán đắt lắm!! Ổng ta nhất định là đem tiền giấu đi không muốn ói ra đó!! Anh hỏi ổng một chút, nhanh hỏi ổng đi!”
Ông Khang ngồi ở trên giường, phá lệ tỉnh táo, không lộ ra dù chỉ một chút kinh hách, nhìn một đám xâm nhập gia cư bất hợp pháp kia, cuối cùng cũng minh bạch được những người này có ý đồ gì.
Gã thanh niên cúp máy, thưởng thức điện thoại trong tay, nhìn ông Khang.
“Lão già, nghe rồi chứ? Cháu ông thiếu tiền bọn tôi, hiện không trả nổi, là nó chủ động nói với bọn tôi nhà ông có rất nhiều tiền, bảo bọn tôi tới đây tìm ông.”
Ông Khang đưa tay sờ sờ album bên giường, thở dài một hơi.
“Nó thiếu mấy người nhiều ít?”
“Một triệu.”
Ông Khang nhíu mày, “Tôi không có nhiều tiền như vậy.”
Đâu chỉ là không có nhiều như vậy, toàn bộ khoản tiết kiệm của ông Khang gộp lại, cũng chỉ được 5% số này thôi à.
Gã thanh niên bất ngờ cười lạnh một cái.
“Thằng nhãi con này thật dám giỡn mặt với tôi.”
Sau đó nói với ông Khang, “Vốn chuyện này không liên quan gì đến ông, bất quá xét thấy Dương Tiếu là cháu ruột ông nha, cho nên nó thiếu tôi bao nhiêu hoặc nhiều ít gì, thì người nhà cũng phải gánh giúp ha, tiền nhà bọn họ tôi cũng đã thu được một mớ rồi, còn dư lại thì cứ để nó dùng bộ phận cơ thể chậm rãi trả đi.”
Sau đó cứ thế cướp đoạt mọi thứ đáng giá trong nhà ông Khang rồi chuẩn bị đi, ai biết trước khi đi ông Khang lại nói,
“Mấy người có thể dẫn tôi đi xem nó được không?”
Gã thanh niên có chút sững sờ, phải nói lúc đầu gã có ý muốn chỉnh Dương Tiếu, nhưng đến cuối cùng, gã thật xem thường loại người như nó, cho nên trừng trị nó một chút rồi cũng bỏ qua, ngược lại gã chỉ muốn kiếm tiền mà thôi, cũng không có ý định thật sự giết chết nó.
Bất quá cũng không nghĩ tới, thứ này còn có người để ý tới như vậy, còn là ông nội mà nó hãm hại nữa chứ.
Gã thanh niên thật vất vả phát tác một lần từ bi.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
“Lão già, tôi có lời muốn nói với ông, thằng cháu này của ông đấy… cùng bọn tôi chả khác gì nhau đâu, lần này chính mồm nó kêu tụi tôi đến đây đó, con người tôi tuy không phải dạng tốt lành gì, bất quá vẫn biết, oan có đầu nợ có chủ, sẽ không vô duyên vô cớ làm khó dễ người khác, cho nên ông vẫn cách xa nó một chút thì tốt hơn, thằng cháu ông coi như đồ bỏ đi rồi, con mẹ nó, nhân phẩm thối nát không ai bằng, ông có đối nó tốt hơn, cũng y như đút chó ăn cơm thôi.” [Edit: Đại ca, anh thật nghĩa khí!! *bật ngón cái*. Nhưng mà anh nói sai một điểm, cho chó ăn cơm nó còn biết ơn đấy, đừng so sánh chó với cái thằng kia, ô uế danh tiếng gia tộc nhà chó người ta!]
Ông Khang không nghĩ tới gã thanh niên kia còn có thể nói với mình những chuyện này, bèn nở nụ cười.
“Cháu trai dù có không tốt đến mấy, tôi cũng không thể trơ mắt mà nhìn nó chết phải không? Cậu dẫn tôi đi đi, tôi sẽ không báo cảnh sát đâu.”
Gã thanh niên bị nụ cười trên môi ông Khang làm cho sững sờ, cuối cùng vẫn đồng ý, dặn dò đám đàn em dẫn ông Khang cùng đi, toàn bộ hành trình không có bất kỳ trói buộc nào, chỉ là sai người đi sau lưng trông chừng ông Khang mà thôi. [Beta, đệt, dạo này thấy đầu óc biến thái quá, đọc có thế này thôi mà đã liền YY lưu manh niên hạ công x ôn nhu đại thúc thụ rồi *che mặt*]
Cho nên không thể trách sao cảnh sát nghĩ mãi không ra, bởi vì ông Khang tự mình đề nghị đi theo người ta đó mà.
Dương Tiếu vừa thấy ông Khang đến liền khóc, vừa khóc vừa hỏi.
“Ông nội, ông có mang tiền đến không? Ông là đến chuộc con đi?”
Ông Khang liếc nó một cái, sau đó thở dài một hơi.
“Ông không có tiền.”
Dương Tiếu nhìn ông Khang rồi lại liếc nhìn gã thanh niên bên cạnh, lập tức liền nổ.
“Không có tiền vậy ông còn tới đây làm gì?!!…”
Lời còn chưa nói hết liền bị gã thanh niên bên cạnh hung hăng tát cho một cái.
“Mày nói chuyện với ông mày thế hả…”
Dương Tiếu còn không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua là nó cảm thấy, nếu ông Khang đã tới, như vậy những người này không phải nên thả nó đi hay sao, đang lúc suy nghĩ lại nghe ông Khang nói với gã thanh niên bên cạnh.
“Cậu muốn lấy thận của nó gán nợ à?”
Dương Tiếu lập tức run rẩy hét ầm lên, gã thanh niên không nhịn được liếc nó một cái hung tợn, Dương Tiếu lập tức ngậm miệng lại, lúc này gã mới gật đầu.
“Đại ca của tôi nói, chỉ cần trả đủ tiền thì sẽ không lấy mạng nó.”
Ông Khang gật đầu biểu thị đã biết, vừa nhìn về phía Dương Tiếu, vừa thong dong bình tĩnh hỏi gã thanh niên.
“Thận của nó đáng giá lắm sao?”
Dương Tiếu trợn trắng mắt lên, đã muốn mắng người
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
“Tôi chính là cháu của ông đấy!! Ông cư nhiêu không cứu tôi mà còn nói lời ấy hả! Ông là cái đồ…”
“Mày mà nói thêm lời nào nữa, có tin là tao cắt đầu lưỡi mày hay không?” Chỉ cần vừa nhìn đến Dương Tiếu, sắc mặt gã thanh niên liền lập tức khó coi, Dương Tiếu bị gã dùng ngữ khí hung tợn hù dọa, rốt cục không dám chen ngang thêm nữa, chỉ là gắt gao dùng đôi mắt đỏ ngầu trừng ông Khang, thật giống như ông Khang mới là kẻ thù của nó vậy.
Gã thanh niên gật đầu với ông Khang.
“Đại khái vẫn đáng giá đi.”
Ông Khang lại gật đầu một cái, cuối cùng nói.
“Vậy để tôi đổi với nó đi, tuy tôi lớn tuổi, nhưng thân thể còn rất khỏe mạnh, không có bệnh tật gì, thận của tôi chắc hẳn cũng có giá trị “
Nam nhân cùng Dương Tiếu đều sợ ngây cả người.
“Mấy người nghe rồi chứ! Ông nội tôi nói muốn đổi với tôi kìa!! Mấy ngươi nhanh thả tôi ra!!” Dương Tiếu phản ứng lại đầu tiên, nói ra những lời làm lòng người lạnh giá. [Edit: (⊙.⊙) quả thật t chả biết dùng từ gì để hình dung thằng này rồi bà con ạ!] [Beta: Haha]
Ông Khang mặt không hề có cảm xúc, gã thanh niên chịu không nổi, đạp một cú lên ngực Dương Tiếu, đá thẳng vào miệng vết thương của nó, Dương Tiếu trong nháy mắt như heo bị chọc huyết, hét lên the thé, gã thanh niên nhìn ông Khang, thở dài…
“Lão già, giờ ông thấy chưa? Thằng này chính là súc sinh đó, ông nhìn mà sáng mắt ra đi, nếu ông nói không báo cảnh sát thì cứ trở về đi, mà cho dù ông có báo cũng không sao, bọn gà giò đó cũng không kiếm được chỗ này đâu, còn thằng cháu của ông, bọn tôi không định giết chết, dù sao giết người cũng rất phiền phức, bất quá nó mà nói thêm một câu nào nữa, chắc tôi xuống tay thật đấy.”
Ông Khang cười nói.
“Nuôi không dạy là lỗi của cha, không dạy tốt cha nó, cha nó lại không dạy tốt nó, đây cũng xem như có phần trách nhiệm của tôi, nó có xấu hơn nữa cũng thuộc họ Dương, nếu nó cứ chết như vậy, tôi một mai nằm xuống, sao còn mặt mũi mà nhìn bà nội nó chứ.” Nụ cười nhàn nhạt trên môi ông, nhưng trong mắt lại một mảnh tro tàn nguội lạnh.
Gã thanh niên hít một hơi thuốc lá, thở dài.
“Lão già, vì thứ như vậy đáng giá sao?” [Edit: *lắc đầu, lắc đầu* không đáng chút nào ( ˘•ω•˘ ).]
“Đừng nói vậy nữa, cứ để tôi đổi với nó đi, ngược lại tôi cũng lớn tuổi rồi, cũng đâu sống nổi mấy ngày nữa đâu.”
Gã thanh niên còn định nói.
“Cắt xuống một quả thận cũng không chết người được, có thể…”
Lời còn chưa nói hết, cửa đã bị người đẩy mạnh ra, một tên đàn em liên tục lăn lộn bò tới.
“Đại, đại ca, cảnh sát đã tìm tới cửa…”
Sau đó tên đó bị người đến sau một cước đạp bẹp lên đất, cái người được gã thanh niên gọi là Hắc ca đi vào, tức đến nổ phổi.
“Con mẹ nó, tao hỏi mày, người lần này mày bắt đến có gốc gác ra sao hả?”
Gã thanh niên cũng ngây ngẩn cả người, nhìn Dương Tiếu.
“Sao vậy?”
“Chỗ này lão tử ở đến mấy năm đều không sao cả, thế mà hôm nay lại bị cảnh sát tìm tới tận cửa, không riêng gì cảnh sát, phía trên cũng có người gọi điện đến, kêu tao nhanh thả người kìa…”
“Phía trên?” Gã thanh niên ngây ngẩn cả người.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Hắc ca vẻ mặt dữ tợn lúc này thoạt nhìn còn có chút buồn cười, y hệt hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
“Tao làm sao biết? Những chuyện nhỏ nhặt thế này, không phải trước giờ chẳng ai quản sao? Thế mà bây giờ nói là thân thích trọng yếu của một khách hàng, mẹ nó, mày có phải đồ ngu không hả, bắt người mà không điều tra lai lịch nhà nó hay sao?”
Gã thanh niên càng nghe càng thấy vô lý.
“Em đã tra xét kỹ rồi mà, nó không có gì đặc biệt, tổ tông ba đời đều được tra xét …”
“Không quản nữa, mày nhanh chóng thả người ra đi, sau đó chúng ta cấp tốc rút lui…”
Gã thanh niên cùng ông Khang đều sửng sốt, “Thả?”
“Thả! Thả đi, đừng để tao nói lần thứ hai”
Hắc ca đang nói thì điện thoại hắn vang lên, cầm lên vừa nhìn, lập tức thay đổi sắc mặt, cung kính tiếp nhận cuộc gọi, thật giống như người vừa lớn tiếng mắng chửi không phải mình vậy, cúi đầu khom lưng thưa dạ liên tục.
“Dạ phải, Trần ca, anh nói…”
Dương Tiếu còn không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng nó vẫn nghe hiểu được điểm mấu chốt, bọn họ nói muốn thả nó.
Dương Tiếu mừng như điên, tuy không biết rốt cuộc là ai đang giúp nó, thế nhưng nó được cứu rồi!!
Dương Tiếu lớn tiếng gọi ông Khang.
“Ông nội, ông nội, mau giúp con cởi dây trói! Mau lên!”
Ông Khang đứng bất động tại chỗ.
Dương Tiếu còn muốn rống lớn mấy câu, tên Hắc ca kia đã liền trở lại.
Nhìn nó cùng ông Khang nửa ngày, sau đó mới kỳ quái hỏi.
“Lúc nào lại thêm một lão già nữa vậy?”
Gã thanh niên vội vã đứng ra trả lời.
“Ông già này là ông nội thằng nhãi kia, bị thằng khốn nạn đó hãm hại, chuyện không liên quan gì tới ông ấy đâu ạ.” Lời trong lời ngoài đều có ý vị che chở ông Khang.
Hắc ca suy nghĩ một chút lời người kia vừa mới phân phó, cuối cùng vỗ đầu một cái.
“Tao cuối cùng cũng minh bạch rồi! Cấp trên nói, lão già này, à không phải, là lão gia này, chúng ta phải đưa ngài bình an trở về! Về phần thằng nhãi con kia, đánh một trận hả giận rồi trói gô nó như đòn bánh tét quăng đến cục cảnh sát, sẽ có người tiếp nhận trừng trị nó.”
Dương Tiếu trợn tròn mắt, còn chưa kịp kêu to, liền bị gã thanh niên một gậy đánh ngất xỉu, sau đó gã nhếch miệng cười.
“Tuy không biết là ai dặn dò làm như vậy, bất quá ông đây cũng đã muốn làm như vậy lâu rồi.”
Sau đó xoay người lại nói với ông Khang.
“Lão gia à, không nhìn ra ông là đại nhân vật nha, tiểu nhân có mắt như mù mà, để tôi đưa ngài trở lại. Còn thằng cháu bất hiếu của ngài, cứ để nó an an ổn ổn mà sống trong ngục mấy năm đi, ngài thấy thế nào?”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Mới vừa hoàn hồn xong, ông Khang lúc này bèn gật đầu, nói “Được rồi.”
Ông là không muốn nhìn thấy Dương Tiếu chết, có thể giữ lại mạng nó nhưng nó phải trả giá cho chuyện mình đã làm .
Đợi đến lúc màn đêm vừa phủ xuống, ngay khi Lâm Thục Ý cúi đầu ủ rũ tay trắng bước ra từ cục cảnh sát, thì đã thấy ông Khang ngồi ở nhà rồi.
Trong nhà khắp nơi đều bừa bộn, ông Khang vừa thở dài vừa dọn dẹp lại, nửa điểm cũng không có một chút kinh hãi nào.
Lâm Thục Ý nhìn thấy người ở bên trong, còn tưởng cậu hoa mắt, ngày hôm nay rõ ràng đã tra được vị trí đám người đó, nhưng đợi đến lúc chạy đến thì đã vườn không nhà trống mất rồi, cậu lo lắng gần chết, lại không có biện pháp nào, trở về lại phát hiện ra, ông Khang đã trở về còn trước cả mình?!!
“Ông ơi?!”
Lâm Thục Ý giật mình kêu to, ông Khang lấy lại tinh thần nhìn cậu, nhếch miệng cười.
“Tiểu Ý à, ông trở về rồi đây.”
Lâm Thục Ý không muốn hỏi tại sao ông lại về được, chỉ chạy đến ôm ông Khang thật chặt.
Ông Khang động viên vỗ vỗ lưng cậu, nội tâm lạnh lẽo rốt cục được khôi phục lại một chút ấm áp.
“Đừng sợ, không phải ông đã trở về bình an rồi sao?”
“Hai người về rồi à, vậy con trở về cũng vừa đúng lúc ha.”
Thẩm Phục đi vào cửa, nhìn thấy ông Khang cùng Lâm Thục Ý, cong lên khóe miệng.
Thẩm Phục ngày hôm nay đi suốt một ngày, Lâm Thục Ý cũng không biết hắn đi nơi nào, thế nhưng hiện tại hắn về vào ngay lúc này, như vậy rất rõ ràng, ông Khang được trở về nhất định có quan hệ gì đó với hắn.
Ông Khang nhìn Thẩm Phục, âm thầm cười một cái.
Lúc nãy khi vừa dọn dẹp lại, ông đụng đến hộp mứt dương mai mà Lâm Thục ý làm trước kia, sau đó không biết thế nào lại nhớ đến vụ Lâm Thục Ý va chạm với người khác làm rơi cả hộp dương mai xuống đất, mà nam nhân đụng trúng Lâm Thục Ý lúc đó, không phải Thẩm Phục thì là ai?
Nhưng bây giờ ông không muốn truy đuổi nguyên do người này xuất hiện trong sinh hoạt của ông làm gì, ông chỉ biết là, hai đứa trẻ này, đều thật lòng thật dạ đối xử tốt với ông.
“Cả ngày hôm nay anh đi đâu vậy hả?”
Đối mặt ánh mắt dò hỏi nghi hoặc của Lâm Thục Ý, Thẩm Phục nhấc nhấc cái hộp trong tay,
“Sashimi tôm hùm, cá lát cùng sushi (1), được xử lý bằng thủ pháp chính tông Nhật Bản đấy, lần trước thấy được trên TV, không phải cậu nói rất muốn ăn sao?”
(1) Sushi (すし, 寿司, 鮨, 鮓, 寿斗, 寿し, 壽司?) là một món ăn Nhật Bản gồm cơm trộn giấm (shari) kết hợp với các nguyên liệu khác (neta). Neta và hình thức trình bày sushi rất đa dạng, nhưng nguyên liệu chính mà tất cả các loại sushi đều có là shari. Neta phổ biến nhất là hải sản.Thịt sống cắt lát gọi riêng là sashimiMuốn tìm hiểu thêm về món Sashimi Nhật Bản thì vào đây  >>https://vi.wikipedia.org/wiki/Sashimi
Lâm Thục Ý rốt cục đen mặt.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
“Anh cho là tôi ngu lắm hay sao?”
Thẩm Phục cười đến híp cả mắt.
“Ngoan, cái vấn đề này, chúng ta ăn cơm xong rồi sẽ thảo luận tiếp ha.”
Lâm Thục Ý rốt cục nhịn không được, đạp một cú cách không với Thẩm Phục.
Thẩm Phục chợt lách thân đi, câu vai cậu.
“Ông ơi, cá lát sống ông ăn được không?”
Đây là món mà hắn ra sức chèn ép người ta mới có được, cũng không thể để lãng phí như thế.
[Beta: hi vọng tới đây là kết thúc series về hai mẹ con trời đánh thánh đâm Dương Tiếu, tác giả chừng nào mới cho đôi trẻ nhân vật chính có tiến triển đây, haizz]
— Hết chương 37 —
Sashimi cá 
Sushi 
Sashimi tôm hùm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét