5.10.2017

Nam thần: Chương 44.1

Tui xin nói đôi lời trước khi đăng chương mới.
Hiện t đã bắt đầu đi làm, ca làm khá tréo ngoe (sáng: 11-1h, chiều 4h – 11h30 đêm đôi khi còn hơn nữa), do không thích ứng được giờ làm nên khoảng thời gian còn lại t toàn dành để ngủ (ngủ như heo ấy). Cho nên dẫn tới không có thời giờ nhiều để biên tập truyện như lúc trước nữa và thời gian ra chương mới ở các truyện mà t đào sẽ kéo dài không bờ bến luôn. Nhưng các bạn yên tâm, biên tập truyện là sở thích của t, t sẽ không bỏ ngang, nhà này cũng do chính tay t xây từ lúc không biết gì đến hôm nay, t càng không dễ dàng từ bỏ nó. Chỉ mong các bạn đừng vì truyện lâu cập nhập mà bỏ t là được rồi T^T.
À, tí nữa quên, để cảm ơn các bạn vẫn luôn cắm lều tại nhà t cũng như bồi lỗi vì tốc độ truyện cập nhật quá chậm t sẽ tặng mọi người một bộ truyện mới, cũng thuộc loại trọng sinh thường thấy trong nhà, hiện t đã làm tới chương 32, chờ làm xong t sẽ up một thể cho mọi người xem đã ghiền. Cho nên hãy cố gắng chờ nhe, người ta hay nói ‘đợi chờ là hạnh phúc mà’!
Thôi không nhảm nữa! Hôm nay t đăng 2 phần trong chương 44, chương này t chia làm 3 phần, đăng trước 2, còn phần cuối làm xong đăng tiếp! Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!

Chương 44.1

Không phải do Hạ Mộc tâm địa không tốt, cố tình nghiền ép người cùng họ. Bởi vì hiện tại mức lương mà cậu trả vốn đã làm cho những ông chủ khác gần đó khó chịu rồi, lương cậu trả cao, khiến cho công nhân mấy nhà xưởng của những thị trấn xung quanh đều đòi tăng lương, thậm chí còn đem trang viên nhà cậu ra làm ví dụ so sánh.
Cái này nói đến cũng là tai bay vạ gió, cậu cũng không thể qua mặt mấy nhà xưởng xung quanh được, chỉ có thể nói trang viên nhà cậu có chút đặc biệt hơn một tí, vì công nhân làm việc bên trong trang viên gần như toàn bộ đều là người của thôn Hạ Thượng, cho nên việc trả lương không thể đem đi so sánh với những chỗ khác được.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Vì có lí do này nên ánh mắt chú ý đặt lên Hạ Mộc mới ít đi, tuy cậu không sợ mấy câu oán giận của những ông chủ kia, nhưng việc này cũng khiến mồ hôi cậu tuôn không ít.
Làm việc ở một chỗ nào, nhất định phải tuân theo quy định của chỗ đó, nếu vô tình phá vỡ, thì việc trở thành cái bia ngắm chỉ trích cũng không xa, khéo không sống nổi tại đó nữa.
Cũng may lí do cậu đưa ra là đúng đắn, cho dù là mấy vị chủ xưởng kia cũng không phản bác được. Người ta tích trữ để làm giàu cho họ tộc nhà người ta, cũng không phải cố ý qua mặt mấy kẻ như họ, chẳng lẽ còn cố tình bắt bí người ta sao?
“Sức lao động giá rẻ tại nông thôn rất bình thường, bởi vì tiền lương của cậu đưa ra cao, trừ đi phần bảo hiểm, mấy cái phúc lợi khác đều kém hơn, cho dù như thế thì cũng có rất nhiều người muốn đến làm việc ở trang viên Cự Mộc, đa số thì tôi toàn dùng lí do đủ người để từ chối.”
Thư ký Đàm đem mấy chuyện gần đây liên quan đến trang viên Cự Mộc và Hạ Mộc nói một lượt, đồng thời còn trình bày luôn kết quả điều tra cho cậu.
“Xung quanh không có xưởng trồng rau củ nào lớn, chỉ có một số hộ cá thể nhỏ lẻ trồng lều rau dưa, nhưng phân lượng của họ cũng nhỏ, cho dù họ tồn tại cũng không ảnh hưởng đến lợi nhuận và con đường tiêu thụ của trang viên.”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Nghĩ đến mấy vị ông chủ kia còn muốn cấu kết với nhau để phá hoại con đường làm ăn của trang viên lại có chút buồn cười, cả hai bên ngay từ lúc đầu đã không đứng cùng một hàng, công sức phá hoại của bọn họ coi như mất thời gian vô ích.
Trang viên Cự Mộc tiêu chỉ là đi nguồn tiên thụ cấp cao, mỗi loại sản phẩm đều tốt hơn những sản phẩm của mấy hộ cá thể kia gấp mấy lần, chủ yếu lí do là sản phẩm của trang viên chưa hề dùng qua bất kìa một loại phân hóa học nào, ngay cả việc trừ sâu cũng là dùng sức người, chứ đừng nói đến việc dùng thuốc, trong trang viên của bọn họ không hề có một móng hoá chất nào cả.
Do đó sản phẩm của trang viên ở những thành thị rất được hoan nghênh, còn điều bất ngờ nữa với Hạ Mộc là, cậu và Trần Cự muốn tìm một người am hiểu quản lí trang web của trang viên, trang web này do Trần Cự tự thiết kế, test xong xuôi tất cả rồi mới giao đến tay nhân viên quản lí đó. Thông thường hằng ngày chỉ là đăng tải một số bức ảnh, hoặc một số ảnh dữ liệu đo lường. Tất nhiên là nếu có ai có câu hỏi cần giải thích liên quan đến trang viên và sản phẩm thì cũng đều do nhân viên quản lí này trả lời nhanh chóng.
Ở trên website có rất nhiều lời khen dành cho trang viên, ngay cả cảnh sắc của thôn Hạ Thượng cũng đề cập đến để tán dương, khiến cho không ít người tỏ vẻ tò mò về thôn nhiều lắm. Ở thời điểm nghỉ hè, có mấy sinh viên đại học lập nhóm đến chơi trong thôn, mới đầu còn lo lắng không có chỗ ở, nhưng sau khi nghe nói trong trang viên cũng có nhà trọ, thì họ cũng yên tâm hơn.
Chủ yếu là phí ở trọ cũng không đắt, một gian phòng tiện nghi một ngày có giá bảy mươi, đắt nhất thì cũng chỉ có một trăm. Hơn nữa trang viên còn phục vụ luôn cơm ăn, như vậy tính tổng công cả ngày cũng chỉ mất bảy mươi tệ, so với những điểm du lịch danh lam thắng cảnh khác thì rẻ hơn nhiều.
Chưa kể đến việc mấy người này đi ra ngoài chơi đùa thì trong nhà cũng không phải là dạng thiếu tiền, đâu ai thèm để ý mấy chục tệ lẻ này, quần áo của bọn họ nếu đổi thành tiền cũng đủ ở lại thêm mấy ngày.
“Thật đã…”
Lần đầu tiên được uống nước ngọt tự nhiên, một người đeo kính trong nhóm không nhịn được hô một tiếng.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Hai nam hai nữ, bốn người thuê hai gian phòng, kết thúc một ngày cũng mới có một trăm tư. Hơn nữa, một ngày bảy mươi đồng thì chất lượng phục vụ cũng không kém, mỗi ngày đều có nhân viên quét dọn sạch sẽ, rap trải giường chỉ cần có người ngủ thì cũng được đổi lại cái mới. Khách vừi rời đi, chăn cũng sẽ được lấy ra giặt, đổi lại một bộ chăn sạch khác.
Điều tuyệt vời nhất đáng chú ý là, đồ ăn nơi này là dạng thôn quê, ngay cả nước uống đều là nước giếng ngọt.
“Chỗ này không tệ, ở dưới núi còn có thác, bọn mình có thể mượn đồ rồi chuẩn bị nấu cơm dã ngoại. Phong cảnh ở đó rất tốt, còn có một bầy cò trắng nhỏ nữa đấy!”
Một vị nữ sinh dáng người cao cao trong nhóm tên Bạch Vũ, vị khác hơi thấp gọi Vương Tuyết, hai vị nam sinh tên Triệu Nhạc và Điền Cảnh, cả bốn đều là sinh viên trong cùng một trường đại học, hơn nữa lại còn là trường đại học y khoa.
Chu vi xung quanh thành Quả, những chỗ nào vui chơi bọn họ đều đã đi qua rồi, hiếm khi phát hiện một nơi chưa đến, hơn nữa cảnh sắc cũng không tệ lắm, cả bốn hiển nhiên đều vô cùng hài lòng. Đặc biệt cây cỏ xanh mướt trên núi, còn có nước sông có cá, tất cả những điều này đều chứng tỏ diện mạo nguyên thủy của thôn vẫn chưa bị biến đổi, khó trách nước ở đây uống ngon như vậy.
Địa điểm yêu thích của cò trắng thường là những vị trí địa lý có hoàn cảnh tốt, có thể nói cò trắng là thước đo hoàn cảnh tốt của vị trí chúng sống.
“Chờ tí nữa đi hỏi một chút đi!”
Điền Cảnh cầm mấy ảnh nhanh chóng chụp vài kiểu, phong cảnh ở đây giống hệt với tưởng tượng của anh về điền viên, cho dù là trái cây trên cành hay là dòng nước ngọt lành vừa uống cũng đều giống cả.
“Mấy cậu nói xem, lê này bao giờ thì ăn được nhỉ?”
Lúc này mới là giữa tháng bảy, lê trên cây vẫn chưa ăn được, trong thôn chủ yếu đều gọi loại lê này là lê dại, tuy là lúc chín thì ăn rất ngọt, thế nhưng thời gian chín thì lại lâu.
“Tớ thì lại thích ăn mận với đào, không biết người ta có bán hay không, nhìn ngon thật!”
Vương Tuyết chỉ vào một nhà nông khác, quả mận và đào nhà nọ đều trồng ở cửa, màu mận vàng và đào hồng, nhìn nhìn, nước miếng không chảy ra cũng là việc khó!
“Đi hỏi một chút thì biết thôi!”
Bốn người vì ăn, ngay cả phong cảnh cũng không nhìn, chạy tới nhà nọ gõ cửa.
“Có ai ở nhà không ạ?”
Điền Cảnh vỗ vỗ cửa gỗ mấy lần, ở quê cửa đều dùng gỗ để làm, chỉ có trang viên mới xây là dùng cửa hợp kim ở cửa chính, thế những bên trong gian phòng lại đều là cửa gỗ, giống như ở nông thôn mọi người đều thích dùng cửa gỗ vậy.
“Ai thế?”
Bên trong vọng ra tiếng một người đàn ông, ở nông thôn nếu như ở nhà có người thì cửa sẽ chẳng bao giờ đóng, mà nếu như có việc bận mà không rảnh để xem cửa, thường thì người ta đóng cửa chính lại, dù sao nhà ở hiện tại cũng không có sân, nếu như không đóng nhỡ có trộm vào khuân đồ đi hết thì cũng chả ai biết, tuy là nhà cũng chả có gì đáng giá, thế nhưng bản thân cẩn thận một chút vẫn là việc làm theo bản năng có lợi cho mình.
“Đồng hương, anh mở cửa được không ạ?”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Bản thân Điền Cảnh cũng quê ở nông thôn, với dân quê cũng có tí hiểu biết. Dân quê thích ăn nói thẳng thắn, có chuyện thì nói, có thể giúp thì không chối, họ ghét những người quanh co lòng vòng, cảm thấy làm việc không dứt khoát dài dòng giống đàn bà.
“Có việc?”
Một vị dáng người tầm trung, tướng mạo phổ thông mở cửa, nghi ngờ nhìn mấy bạn sinh viên, nhìn quần áo đầu tóc, không giống như bọn trẻ ở nông thôn, hơn nữa bọn trẻ ở thôn mọi người đều biết mặt, này bốn người mặt quả thật lạ lẫm.
 “Đồng hương, quả mận và đào ở cây trước cửa nhà anh có bán không? Bọn tôi muốn mua một chút để ăn.”
Vương Tuyết chỉ vào cây mận và đào ở bên cạnh hỏi.
“Tất nhiên là bán rồi. Mấy cô cậu muốn bao nhiều, đào cũng không đắt, đào một đồng rưỡi một cân, mận một đồng một cân, mấy cô cậu có thể tự hái.”
Hạ Đức Giang nhanh chóng gật đầu, ở đây nhà nào mà chả trồng mấy cây đào lê mơ các loại ở trước cửa, mấy loại này chả có ai bán, nhà ai đều có còn mua làm gì.
Về phần giá cả như vậy, còn là con trai trở về từ trong thị trấn nói lại cho ông biết, hơn nữa ông còn giảm bớt, quả đào và mận mới mẻ như thế bán một đồng đến một đồng rưỡi, đúng là giá cải trắng. Chủ yếu nhất là, trái cây trong thôn đều không tưới thuốc, trước đó hạ Mộc đã nói, mấy ngày nữa chờ đào với mấy thứ khác chín cậu sẽ mua lại của họ, sau đó sẽ từ Trần Cự mang vào trong thành để bán. Thậm chí cố một số loại ngon trội hơn hẳn đều sẽ được mang đến thủ đô biếu ông Trần, tất nhiên là những người có mối quan hệ tốt với Trần Cự cũng được biếu một chút.
So với hoa quả những chỗ khác, chưa chín đã bị hái xuống tẩm thuốc, đợt hàng hoa quả này vừa vào đến thủ đô đã được hoan nghênh nồng nhiệt, chỉ tiếc là số lượng có hạn, mỗi nhà lấy được cũng không nhiều. Nên biết, hoa quả bên ngoài bây giờ, muốn tìm được loại nào không phun thuốc quả thật quá khó, còn chưa kể đến mùi vị còn chả ra gì nữa.
Còn những loại hoa quả nhập khẩu khác nữa: thoạt nhìn thì rất đẹp, nhưng ăn rồi thì cũng không thỏa mãn lắm.
Giống như Trần Cự bạo tay vận chuyển bằng máy bay một đám hoa quả như thế vẫn là ít có.
Nhóm Bạch Vũ mỗi người mua hai cân hoa quả, vừa vặn mang theo đến chỗ thác nước nấu cơm dã ngoại để ăn. Dựa theo một chuyện không phiền hai người, bọn họ lại mượn Hạ Đức Giang nồi nhỏ và bát, đồng thời cũng đặt sẵn một số lượng hoa quả mang theo sau khi họ kết thúc kỳ nghỉ trở lại trong thành.
Trước lúc mua, Hạ Đức Giang đã hái thử mấy quả cho bốn người nếm thử, quả nhiên vị rất tuyệt. Có mận và đào thêm phẩn, ngay cả nước cũng ngọt, không giống mấy loại mà họ mua trong siêu thị, khô khô khiến người mua nghi ngờ, bọn nó đúng là hoa quả sao?
“Ồ… “
Hạ Mộc cùng với Trần Cự đang tại xem xét bãi chăn nuôi, sau đó cả hai đi đến vách núi xem xét đường sông.
“Làm sao vậy?”
Trần Cự đang cầm bút vẽ, hắn đem đường sông bên dưới vẽ lại. Con sông bên chân núi nhà A Mộc được người trong thôn Hạ Thượng chia làm sông thượng và sông hạ, bên trên so với bên dưới thì cao hơn hai mươi mét, bên sông hạ chính là phần có thác nước.
“Bên dưới có người đang nấu cơm dã ngoại.”
Hạ Mộc chỉ vào bên sông dưới, chỗ này được rất nhiều người trong trường yêu thích, trừ phần cảnh đẹp ra, đầm nước bên cạnh vừa vặn có một mảnh đất trống lớn, hai bên còn có hai cục đá to, kể cả trên phần đất trống hay trên đá đều có thể dùng để vui chơi nấu cơm dã ngoại.
“Ha ha, ánh mắt của họ không tệ đấy.”
Trần Cự cũng được Hạ Mộc dắt đi nấu cơm dã ngoại hai lần, phong cảnh nơi đó quả thật không tệ, hơn nữa rất mát mẻ, mùa hè đi chỗ đó là tốt nhất.
“Còn có cò trắng đấy!”
Hạ Mộc chỉ vào mấy con cò trắng, buổi sáng và chập tối thì nhiều hơn một chút, có khoảng mười con, buổi trưa có thể thấy hai ba con là tốt lắm rồi.
“Em định thuê bờ sông này để làm đập chứa nước, chính là vì không muốn làm cho người khác phá hỏng phong cảnh trong này sao?”
Trần Cự nhìn sông nhỏ quanh co, thời gian dài ở một nơi có cảnh đẹp như vậy, cũng không lạ khi ít có người sinh bệnh. Ăn thì là loại không chất hóa học, uống thì uống nước giếng ngọt lành, ngay cả nước sông cũng đều tốt hơn so với nước sạch cung cấp từ hệ thống ở thành phố. Dần đần, bệnh tật cũng ít có, người ở thôn Hạ Thượng quả thật rất hạnh phúc.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
“Đúng thế. Em làm đập chứa nước cũng phải vì kiếm tiền, cho nên tất nhiên là sẽ chọn phương án làm tốt nhất, tranh thủ lớn nhất không phá hỏng hoàn cảnh hiện tại, nhưng là từ người bên ngoài lại không được, bọn họ vì lợi ích cái gì cũng làm được.”
Một vị học trung học với Hạ Mộc, có bố mẹ vừa lúc làm ở nhà nước, nghe được một ít hướng gió, sáng sớm hôm nay liền gọi điện thoại cho cậu biết, vì vậy Hạ Mộc dự định dành trước những người kia đem sông thượng và sông hạ đều thuê hết. Nhưng cậu chỉ tính cải tạo một bên sông trên thôi, còn sông dưới thì cứ để nguyên.
— Hết chương 44.1 —

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét