5.10.2017

Nam thần: Chương 44.2

Chương 44.2

Chủ yếu là cạnh sông có một thác nước rất đẹp, nếu như bị nhấn chìm trong nước thì quá đáng tiếc.
<--more-->
“Nếu không đủ tiền thì cứ bảo anh nhé.”
Đối với quyết định của người yêu Trần Cự luôn tỏ thái độ duy trì, nhẹ sờ sờ đầu cậu. Người yêu nhỏ ngốc của hắn, ngốc như thế mà không có hắn trông nom thì làm sao đây! Cầm một số tiền lớn nhận thầu hai bên bờ sông, còn đem bờ sông xây thành đập chứa nước, chỉ vì mục đích đơn giản – không muốn vẻ nông thôn của quê mình mất đi.
“Em vẫn còn, tiền thu được nửa năm trước còn không ít, nhận thầu một cái đập chứa nước vẫn được, đồng thời có thể xây luôn ấy chứ. Đến lúc xây xong thì dùng luôn hai bên đập gieo trồng mấy loại hoa quả, cũng có thể trồng liễu, đến lúc đó thì cái đập cũng trở thành một thắng cảnh đẹp. Còn bên trong đập, em chỉ tính nuôi thả một số loại cá với ba ba, cái này so với nuôi hoang cũng không khác mấy, có khi còn không cần cho ăn thức ăn gia súc nữa.”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Hạ Mộc không để ý đập chứa nước này có kiếm được tiền hay không, cậu chỉ muốn giữ lại quan cảnh thiên nhiên quê mình. So với người ngoài, cậu là chủ của mảnh đất này, sẽ càng không dễ dàng làm hỏng chúng nó.
“Tốt, đến lúc đó muốn ăn cá thì cứ đến đập ngồi câu.”
Bất kể Hạ Mộc nói gì, Trần Cự đều tỏ vẻ tán thành hoàn toàn.
“Là đập chứa nước của chúng ta.”
Hạ Mộc chăm chú sửa lại lỗi nói sai của Trần Cự, bất kể là trang viên hay đập nước, nhưng thứ này đều là của chung hai người họ, mà không phải của riêng ai.
“Đúng, là đập chứa nước của chúng ta.”
Trần Cự sửng sốt một chút rồi cười nói, khuôn mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn, nếu không phải ở bên ngoài, hắn nhất định sẽ ôm chặt Tiểu Mộc vào lòng hôn mấy cái, Tiều Mộc của hắn thật là đáng yêu.
“Đi thôi, về nhà anh gọi người đi làm đập chứa nước, đội xây dựng cũng phải tìm đến, công trình cải tạo lớn như vậy, chỉ tìm dân bản xứ đến làm cũng không bảo đảm.” Xem bộ dáng của Tiểu Mộc cũng mong nhanh chóng xong việc, thế chắc một đội xây dựng là không đủ, vậy thì tìm hai đội đi!
“Hiện tại đã có người bắt đầu đến thôn Hạ Thượng chơi, anh còn có tính toán gì không?”
Trần Cự nhìn cảnh quan bốn phía một chút, cảnh sắc nơi này tuy tương đối điền viên, thế nhưng người thành phố đều thích loại này, nếu làm hiện đại quá thì người ta lại không thích.
“Tạm thời còn phải chờ một chút, chờ xong đập chứa nước rồi tính tiếp.”
Hạ Mộc đẩy đẩy kính mắt trên mũi, mặt trời rất chói chang, không đeo kính râm đội mũ thì khó chịu được khi ra ngoài.
“Cũng được, nông trang cũng vừa mới đi vào quỹ đạo, không cần vội vàng dựng tiếng mời chào du khách. Hơn nữa còn phải bàn bạc thông báo với mọi người trong thôn một tiếng, để bọn họ có thời gian cải biến nhà cửa thành nông gia nhạc, nhất là khu vệ sinh phải làm tốt nhất.”
“Việc này em đã thương lượng với trưởng thôn rồi, bác ấy sẽ nói chuyện với mọi người.”
Hạ Mộc vốn hi vọng mọi người trong thôn nhanh chóng hoàn thiện, nên việc này đã sớm hoạch định xong. Tuy rằng chỗ bọn họ lệch so với hệ thống giao thông kinh tế, muốn đi từ thành phố đến đây cũng phải mất hai tiếng nếu không nghỉ ngơi, thế nhưng điểm ấy thời gian đối với nhóm du khách và những người tham ăn lại không trở ngại lắm. Chỉ cần chỗ ăn ngon chơi vui, xa mấy bọn họ cũng mò đến.
Cho dù là cuối tuần, cũng chỉ cần nửa ngày tiêu tốn để đi đường, còn dư lại một ngày rưỡi không phải là dùng để chơi sao? Nếu là chiều thứ sáu lái xe đến đây, như vậy hai ngày cuối tuần còn có thể chơi thêm nửa ngày nữa.
“Em cũng nghĩ thế, nên trước tiên phải đem cơ sở hạ tầng trong thôn hoàn thiện tốt, không thì du khách đến sẽ không có chỗ ở, vệ sinh cũng không đạt yêu cầu, thì chắc chắn họ đến một lần, rồi sẽ không quay trở lại.”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Vì thế Hạ Mộc còn nói với trưởng thôn, cậu có thể tặng một triệu dùng để làm cơ sở kiến thiết, thế nhưng người trong thôn nhất định phải phối hợp. Nếu có ai không chấp hành, Hạ Mộc biểu thị cậu sẽ thu hồi phần tiền tặng ra. Ngược lại thì bản thân cậu chỉ cần nông trang cũng có thể kiếm tiền, nông gia nhạc làm hay không cũng chẳng ảnh hưởng nhiều gì đến cậu.
Trưởng thôn bị lời này của Hạ Mộc dọa, cùng cán bộ thôn nghiêm khắc chấp hành, nói chuyện nghiêm túc giáo dục với các hộ dân trong thôn. Ai lại không muốn kiếm tiền chứ, bây giờ lại nghe nói có một cách kiếm tiền khác, người trong thôn đều mừng như điên, thế nhưng còn không chờ bọn họ cao hứng lâu, trưởng thôn thuật lại những lời của Hạ Mộc, tất cả mọi người đều bị dọa, sau đó vội vội vàng vàng bảo đảm với trưởng thôn, nhất định sẽ nghe theo an bài.
Ngay cả gia đình cực phẩm nhất trong thôn cũng bị trưởng thôn cảnh cáo, nếu gây ra chuyện gì, thì chờ bị đuổi ra thôn là vừa! Bị trưởng thôn dọa, nhà kia tất nhiên không dám làm gì. Nhưng mà bọn hắn cũng không muốn làm cái gọi là ‘nông gia nhạc’ gì gì đấy, làm cái này thì lấy đâu ra tiền, đối với gia đình hà tiện chỉ có vào không có ra như nhà nọ mà nói, việc này chả khác gì moi tim đào phổi họ ra cả? Cho nên nhà nọ không chút nghĩ ngợi liền từ chối. Huống hồ loại người ngay cả bản thân còn lười hầu hạ thì làm sao có thể phục vụ tốt người khác, ở trong suy nghĩ của họ làm ‘nông gia nhạc’ là loại hình kết hợp quán cơm và khách sạn cùng một chỗ, mà nghe nói làm quán cơm và phục vụ khách sạn đều rất mệt, không làm, nói cái gì cũng không làm.
Nghe trưởng thôn nói, Hạ Mộc biểu hiện rất vui vẻ.
“Nhà nọ không muốn làm thì càng tốt ạ, cháu còn không thích họ làm đây!”
Hạ Mộc mấy năm qua được Trần Cự nuông chiều càng ngày càng không thích bị người gắt gỏng, cậu lấy tiền ra còn bị người khác cáu kỉnh, chuyện này quả thật là chuyện cười lớn nhất trên thế giới.
“Tốt, lão đây phải đi làm việc, sau đó lại gửi cháu cái danh sách người tham gia.”
Trưởng thôn càng ngứa mắt nhà nọ, thực là bùn nhão không trét nổi tường.
Hạ Mộc lấy được hai tờ danh sách thì bắt đầu cho người tới từng nhà, xây cho mỗi hộ trong một cái hồ nước, còn sửa chữa hệ thống cung cấp nước uống, sau đó lại lắp một máy nước nóng nữa là xong. Tiếp theo chính là khâu vệ sinh, mỗi gia đình trước cửa đều có thùng rác, sau đó rác sẽ có người đến thu, vừa thu hồi vừa phân loại rác.
Còn có vệ sinh trong thôn cũng phải thay đổi, nhân lúc đang làm việc trên khiến các thôn dân cũng vệ sinh luôn, tránh tình trạng đâu đâu cũng có phân heo phân bò, còn những túi rác nhựa, tuy rằng không nhiều nhưng cũng nên thu gom, trong thôn sẽ có nơi chuyên thu rác thải.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Tất nhiên đây cũng chỉ là tạm thời, chờ thôn phát triển vững chắc rồi, sau khi rác thải nhiều lên, cậu sẽ tìm chính phủ thương lượng việc xe rác kéo đi hàng ngày, dù sao mấy thứ khó phân hủy mình cậu cũng không thể xử lí được.
Sau đó chính là sửa đường, sửa đơn giản sao cho mỗi gia đình đủ rộng một chiếc xe là được.
Cải tạo thôn làng là một công trình lớn, mỗi sáng thức dậy đều nghe thấy trong thôn vang lên tiếng leng keng thùng thùng. Đến mấy ngày nóng nhất thì tạm yên tĩnh, quá nóng không làm được thì thôn dân lại ngồi nói chuyện với nhau, họ còn tán gẫu nhà nào nhà vệ sinh làm đẹp nhất, nhà nào bố trí gian phòng hợp mắt nhất…
Trưởng thôn nói, không cần đồ dùng trong nhà là tốt nhất, nhưng lại muốn sạch sẽ chỉnh tề, ngay cả khăn trải giường cũng phải thuộc loại mới.
Còn có mấy thôn dân khôn khéo, nghĩ ngay đến chuyện nếu lượng khách nhiều, mà chăn màn giường chiếu mỗi lần lại đổi một thì giặt giũ rất mệt mỏi, vì thế ngày hôm sau đã đi mua ngay một chiếc máy giặt về. Đem thời gian giặt giũ giải phóng đi làm chuyện khác có lợi hơn.
Việc này vừa có người mở đầu lập tức đã có mấy nhà làm theo y nguyên, thôn nhà họ mấy người thông minh nhạy bén đều làm như thế, còn nhóm người không quá nhanh nhạy thì họ cứ làm theo người thông minh là tốt rồi! Cứ thế trong thôn có hơn một nửa là bỏ tiền mua máy giặt.
Đương nhiên cũng có một nửa người không nỡ bỏ tiền ra mua máy, trong suy nghĩ của họ việc giặt giũ có thể tốn bao nhiêu thời gian, sức người thì không phải tiền chắc? Những người này không muốn bỏ tiền mua máy thì thôi, còn cười nhạo mấy nhà mua máy, quả thật không biết nói gì cho phải.
Đối với mấy nhà cố chấp giữ tiền kia, Hạ Mộc biểu hiện bọn họ sau đó tự biết, tiền nhỏ không ra thì đừng mơ tiền lớn tới, những người đi mua máy giặt về mới là những người thông minh, biết thời thế nhất.
Chỉ cần đem nông gia nhạc kinh doanh tốt, số tiền bỏ ra mua máy đầu tư ban đầu rất nhanh sẽ được bù lại. Mà những người này chỉ nhìn chăm chăm vào cái lợi trước mắt mà bỏ quên lợi ích lâu dài sau này, tuy rằng mấy nhà nọ không giống cái nhà cực phẩm kia, nhưng mà bình thường cũng thuộc dạng khá là keo kiệt.
Bây giờ mua máy về thì còn có người do Hạ Mộc thuê lắp ráp hộ, sau này muốn kéo về đến thì nhà nào mua thì tự đi mà lắp, cậu cũng không phải bố mẹ họ, mọi chuyện đều phải xen vào.
“Dậy, uống thuốc này.”
Hạ Mộc đẩy Trần Cự, cái tên này vậy mà say nắng ngã bệnh.
“Không muốn uống~.”
Thuốc Đông y, mùi vị đều kinh khủng chỉ thử qua một lần mà hắn sợ chết khiếp. Đương nhiên, kinh khủng hơn chính là cạo gió, cổ và lưng hắn đều là vết tím đỏ, ai không biết nhìn vào chắc sẽ bị hoảng sợ mất.
“Mau dậy uống, chờ thuốc nguội thì cũng giảm dược hiệu, anh còn không dậy thì em sẽ ngủ phòng khách.” Hạ Mộc uy hiếp.
“Tiểu Mộc, em không yêu anh!”
Vậy mà dám uy hiếp người yêu uống thuốc.
“Ai bảo anh say nắng. Nhanh chóng uống thuốc, uống xong em lại yêu anh.”
Hạ Mộc vỗ về hắn ngồi xuống, hôm qua trời nắng thế mà còn đi cưỡi ngựa, kết quả chạy ra một đống mồ hôi cũng không thèm thay quần áo, cứ ngồi rịt ở máy điều hòa, không bệnh mới là lạ.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
May mà cạnh thôn có một cụ làm thầy thuốc trung y về hưu, đã hơn tám mươi, hôm Hạ Mộc tự mình đi mời, may mà ông lão thân thể cũng không tệ, không phải thì cậu cũng đành tìm người cõng Trần Cự đến nhà thầy.
“Đắng!”
Trần Cự cau mặt, làm bộ đáng thương nhìn Hạ Mộc.
“Nước.”
Rót một cốc nước cho hắn súc miệng.
“Anh sai rồi, em đừng giận.”
Trần Cự có chút sợ hãi nhìn người yêu đã hai ngày không cười, bởi vì bản thân buông thả không quan tâm mà đã bệnh hai ngày, mùa hè bị bệnh còn khó chữa hơn so với mùa đông, cho nên Tiều Mộc hiện tại rất tức giận.
Trước đây tùy hứng đã quen, nhưng bây giờ mỗi lần Trần Cự đối mặt với Hạ Mộc là biện pháp gì cũng không có, hắn không muốn cậu khó chịu tức giận. Nếu là người khác làm cậu như vậy, hắn đã sớm kéo ra ngoài tiên thi rồi. Nhưng bây giờ đổi lại là hắn, cái này rất phiền phức, cũng không biết Tiều Mộc có hay không kéo hắn ra ngoài tiên thi.
“Em không tức giận, chỉ là đang trách bản thân lơ là với anh.”
Hạ Mộc xác thực không tức giận Trần Cự, nếu như không phải cậu cứ đặt nặng chú ý lên nông trang, đập chứa nước cùng cải tạo thôn làng mà lơ là Trần Cự thì cũng không làm anh nhàm chán đi cưỡi ngựa trong ngày nắng để rồi vì ham mát mẻ mà người đầy mồ hôi ngồi trước điều hòa.
“A Mộc, cái này quan hệ gì đến em chứ? Là anh không xem trọng sức khỏe của bản thân, em mấy ngày gần đây mệt mỏi như vậy, anh đã không giúp được gì mà còn thêm phiền nữa.”
Trần Cự hiện tại rất hối hận, làm sao nhất thời lơ là, cũng đâu phải trẻ con ba tuổi. Cho dù đi cưỡi ngựa cũng không vấn đề gì, nguyên nhân chính gây bệnh là do ngồi máy điều hòa, nóng lạnh luân phiên, không bệnh mới là lạ!
“Vậy sau này còn dám hay không?” Hạ Mộc nhìn người yêu nằm phát sốt ở trên giường hôm qua, suýt chút nữa bị dọa tim đều nhảy ra khỏi lồng ngực. Lúc đó quần áo đều không để ý liền chạy đi tìm bác sĩ, bác sĩ tìm trở về thì Trần Cự lại chạy đến phòng bên nằm, khiến cậu tức giận tí nữa thì mắng anh té tát.
Đều đến lúc bệnh thế này rồi mà còn lo lắng chuyện hai người bị lộ khiến cậu vừa ngọt ngào lại vừa chua sót. Về mặt tình cảm, cậu thiếu nợ anh rất nhiều.
Vì thế cũng khiến cậu hạ quyết tâm, có một số việc không phải trốn tránh thờ ơ thì có thể không biết. Cậu không thể để A Cự cả đời đều không có cơ hội công khai tình cảm của cả hai, không thể để anh cả đời đều trả giá một mình.
— Hết chương 44.2 —

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét