5.15.2017

TLĐBOHĐ: Chương 38

Chương 38: Sandwich tự chế

Sandwich1
Lâm Thục Ý lần đầu nghi hoặc, Thẩm Phục rốt cuộc là ai.

Không quản như thế nào, hình như so với lúc đầu cậu nghĩ đến, cách nhau rất xa nha.
Bởi vì ngày hôm sau đã có người tới cửa tìm Thẩm Phục, đối mặt với ánh mắt tò mò của Lâm Thục Ý, Thẩm Phục phảng phất vô cùng ảo não, kêu người kia ra nói chuyện, không biết hai người ở ngoài đó nói cái gì nữa.
Sau đó người kia liền đi, Thẩm Phục thì như không có chuyện gì quay trở vào, rồi nói với Lâm Thục Ý.
“Dương Tiếu đại khái sẽ ngồi tù rất lâu, hơn nữa ngày qua hẳn sẽ chẳng dễ chịu đâu, tôi nghĩ nó đang rất cần người dạy dỗ đấy, dạy cho nó cách làm người là như thế nào.”
Lâm Thục Ý đối với việc này không chút dị nghị, nhưng đây rõ ràng là cấp dưới đến báo cáo tiến độ với Thẩm Phục mà, hơn nữa người kia còn kỳ quái nhìn Lâm Thục Ý đến vài lần.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Cậu muốn hỏi một chút Thẩm Phục rốt cuộc là ai, nhưng lại cảm thấy không ổn, nếu Thẩm Phục muốn nói thì sẽ nói cho cậu biết, còn nếu hắn đã không muốn, cậu cũng sẽ không hỏi, cho nên vẫn không hỏi thì tốt hơn.
Thẩm Phục thấy Lâm Thục Ý cứ thế gật gật đầu, không có điều gì muốn hỏi thêm, trái lại có chút buồn bực, mệt hắn ở đây còn giả bộ thần thần bí bí, kết quả Lâm Thục Ý căn bản chẳng có chút hứng thú nào!
Sao hắn tự dưng hắn lại cảm thấy bi ai dữ vậy trời?!
Ngày hôm nay hai người ngược lại không có sốt ruột dậy sớm chút nào, bởi vì tiệm cơm Tây Tần bị đập phá, tạm thời cũng không thể mở cửa được, lúc đầu Lâm Thục Ý còn sợ ông Khang biết chuyện sẽ khó chịu, kết quả ông giống như không để chút chuyện vặt này trong lòng, trái lại còn an ủi Lâm Thục Ý, nói cái gì mà không sao đâu, vừa vặn mọi người có thể nghỉ ngơi mấy ngày.
Nếu không thể mở cửa buôn bán, hai người đơn giản liền ở nhà thôi, Lâm Thục Ý trong nhà cũng không có phòng bếp sang trọng gì, chỉ có một cái chảo cùng nồi luộc, cứ thế liền làm sandwich luôn trong bếp.
Đây cũng là món Lâm Thục Ý ăn được ở bên ngoài, đối với món nào đã ăn qua, cậu luôn có một loại thiên phú ăn rồi không quên, cho dù chỉ ăn một lần, cậu cũng có thể biết phải làm như thế nào mới đạt được vậy.
Nhà bếp quá nhỏ, hai người cùng đứng bên trong căn bản không thể di chuyển được, Thẩm Phục liền dựa vào cửa, ngắm mỹ thiếu niên Lâm Thục Ý đeo tạp dề, sáng ngời bên bếp, dùng đôi bàn tay khớp xương rõ ràng nõn nà ấy mà cắt gọt nguyên liệu nấu ăn, ánh mặt trời trên cao xuyên thấu qua ô cửa sổ khắc lên gò má của cậu một tầng nhàn nhạt, giống như dát lên người cậu từng lớp kim quang không thể khinh nhờn, Thẩm Phục bất động thanh sắc nuốt nước miếng, thiếu niên đẹp như họa là đây sao!!
Tầm mắt Thẩm Phục thật sự quá mức trần trụi, cho dù Lâm Thục Ý không hiểu hắn rốt cuộc có ý gì cũng bắt đầu phát hỏa, quay người lạnh mặt sưu sưu nhìn hắn.
“Anh nếu quá rỗi rãnh không chuyện gì làm liền rửa xà lách cho tôi đi.”
Thẩm Phục hết sức vui vẻ tiếp nhận cái thau Lâm Thục Ý đưa qua, đi rửa rau xà lách, đi rửa rau xà lách thôi!
Bởi vì không có lò nướng bánh, đành phải dùng chảo thay thế, vặn lửa nhỏ đem bánh mì mà Thẩm Phục mua tại tiệm bánh kem kia về hâm nóng lại, sau đó cậu chiên thêm mấy cây xúc xích, mấy quả trứng gà, cộng thêm rau dưa cho chút sốt là hợp thành một cái sandwich ngon lành rồi.
Một miếng bánh mì nướng, sau đó trải thêm vài lá rau xà lách, bên trên là trứng chiên cùng xúc xích lớn phết sốt tương ớt cùng sốt chua ngọt vào, cuối cùng đắp thêm một miếng bánh mì nướng nữa, vừa đơn giản vừa ngon miệng.
Không thể không nói, sau khi Lâm Thục Ý đến đây liền phát hiện rất nhiều rất nhiều thứ mới mẻ, mà người giúp cậu thiếp cận với mấy thứ hiện đại này là Thẩm Phục, Lâm Thục Ý nhận thức mấy thứ này lại vô cùng nhanh chóng, nhanh đến mức Thẩm Phục phải hoài nghi, cái người không biết tí gì lúc trước là ai nha, uầy, cứ đại khái cho là do Lâm Thục Ý có kỹ năng đặc thù của học bá đi, chỉ số thông minh đạt max điểm!
Sandwich tự chế phối hợp với sữa tươi hâm nóng, vừa đầy đủ dinh dưỡng vừa ngon miệng.
Thẩm Phục ăn rất thỏa mãn.
Ăn xong rồi liền đóng gói một phần mang tới cho ông Khang, mặc dù biết việc hôm qua cũng không làm ông Khang có tổn thương gì về mặt thân thể, nhưng Lâm Thục Ý vẫn sợ ông lưu lại bóng ma trong lòng.
Ai biết hai người vừa mới đi tới ngoài viện, còn chưa bước chân vào cửa, đã nghe được tiếng cười sang sảng của ông Khang vọng ra, Lâm Thục Ý không tự chủ được mà cười cong cả mắt, đẩy cửa đi vào.
“Có chuyện gì mà khiến ông cao hứng đến thế ạ?”
Trong sân ngồi không ít người, ông Trần, ông Khang, bà nội Tiểu Uyển, còn có mấy lão nhân gia mà Lâm Thục Ý không nhớ nổi gọi là gì.
Ông Khang ngồi ở chính giữa, thoải mái cười to, không hề có một chút biển hiện nào mà Lâm Thục Ý lo lắng sẽ xuất hiện trên gương mặt.
“Tiểu Ý, Tiểu Phục, hai đứa tới đây.”
Ông Trần nhìn túi trên tay Lâm Thục Ý, đều cười nói.
“Nhanh vào đây nào, sao lại đem có một chút thế hả, tụi ông còn chưa có ăn cơm nữa đấy.”
Thẩm Phục nở nụ cười.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
“Tụi cháu không biết các ông sẽ đến, bây giờ cháu đi mua thêm ngay đây.”
Bà nội Tiểu Uyển nhanh chóng ngăn cản hắn.
“Lão Trần ổng nói chơi thôi, chúng ta đều đã ăn rồi, đến tìm ông Khang nói chuyện phiếm thôi.”
Ông Khang cười tiếp nhận đồ ăn trong tay Lâm Thục Ý đưa tới, trong lòng vô cùng ấm áp, nhìn thấy là món do hai người tự làm mang đến, nụ cười trên mặt càng thêm sâu.
“Thế thì tôi đành ăn một mình vậy, mấy người chỉ được ngồi đó nhịn thèm thôi nha.”
Tất cả mọi người cười ầm ầm lên, bầu không khí vui vẻ hòa thuận làm cho bọn họ cười rất thật lòng.
Ăn xong điểm tâm, ông Khang mới nói cho bọn họ biết, sớm tụ tập như vậy là vì chuyện gì.
Tiệm cơm Tây Tần bị đập phá, tiền của ông Khang cũng không thể lấy về được rồi, Dương Kiến Quốc gọi điện thoại nói gã cùng Triệu Tuyết Mai ly hôn, Dương Tiếu ngồi tù, Triệu Tuyết Mai cũng vì một loạt chuyện này đả kích, tinh thần có chút không ổn định phải đi bệnh viện, chuyện nhà ông Khang cứ như thế mà giải quyết hết, ông liền dự định ngoài du lịch.
Ông nói tất cả mọi người hiện đã lớn tuổi hết rồi, bây giờ không ra ngoài đi đây đi đó thăm thú, sợ rằng sau này không còn cơ hội nữa, ông Khang nói nói một hồi, viền mắt lại bắt đầu đỏ hồng lên, kỳ thật ông biết rõ, mọi người là sợ ông ở nhà một mình nghỉ quẩn, cho nên mới muốn bồi ông ra ngoài chơi cho khuây khỏa, ông mặc dù không có phước được con tốt cháu ngoan, nhưng ông có một đám bạn bè chí cốt, còn có thêm hai đứa cháu trai rất ngoan ngoãn.
“Nói thật, tôi nên sớm tỉnh ngộ rồi, người sống cả đời không một ai chân chính vì người khác mà sống, cho dù vì con vì cháu cũng không được, tụi nó cứng lông cứng cánh rồi cũng phải độc lập, cũng có cuộc sống riêng của mình, cho nên hiện tại không có tụi nó cũng không gì ghê gớm cả, tôi cũng không đau lòng nữa, không có tụi nó tôi còn có mọi người mà, không có gì đâu.”
Ông Khang ước chừng đã nghĩ thông suốt rồi, bởi vì từ lúc phát sinh chuyện tới nay cũng đã mấy tháng, lần đầu tiên ông Khang cười thật tâm thật ý đến thế này.
Mỗi người đều phải có trách nhiệm đối với hành vi của mình, mà ông cũng không cần vì sai lầm của người khác mà đem trừng phạt đổ lên đầu mình, ông phải sống thật tốt, lỡ một mai nằm xuống thì cũng có thể cho vợ một câu trả lời thỏa đáng.
“Nói như vậy ông muốn cùng mọi người ra ngoài du lịch?”
Ông Khang gật gật đầu.
“Tiền mặt trong nhà đều bị lấy đi hết, số đó là ông chuẩn bị, muốn đưa cho bọn Kiến Quốc lúc trước, ai biết ma xui quỷ khiến… Bất quá ông còn một tấm chi phiếu, bên trong tuy chẳng có bao nhiêu, nhưng cũng đủ ra ngoài chơi một thời gian, ông dự tính đi với mọi người ra ngoài mở mang tầm nhìn, nhiều năm như thế, ông chỉ ngồi mỗi xó này trông coi cái tiệm, một bước cũng chưa từng rời đi.”
Lâm Thục Ý nở nụ cười. “Dạ được, ông cứ cùng mọi người ra ngoài chơi đi, con cùng anh ấy ở nhà trông tiệm, chờ mọi người trở về.”
Lâm Thục Ý đứng ở nơi đó, thoạt nhìn sắp cao hơn ông rồi, cùng Thẩm Phục đứng chung một chỗ nhìn ông cứ như trụ cột của cái nhà này a, ông Khang mị mị đôi mắt ướt át, kỳ thực hiện tại không chỉ có Lâm Thục Ý dựa vào ông, mà ông cũng phải dựa vào đứa nhỏ Lâm Thục Ý này, từ lúc nó bước vào cuộc sống hiu quạnh của ông, ông mới biết cái gì gọi là ấm lòng.
Đợi đến khi hai người trở về nhà, Lâm Thục Ý đột nhiên mở miệng, “Lời lần trước anh nói còn hiệu quả không?”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Thẩm Phục hơi nghiêng đầu nghi hoặc, không biết rốt cuộc là cậu đang nhắc đến chuyện nào, bèn hỏi: “Cái gì?”
“Anh từng nói sẽ cho tôi vay tiền ấy.” Lâm Thục Ý ngoẹo cổ nhìn về phía Thẩm Phục, con ngươi đen bóng ẩn hiện dưới lớp thủy quang lóng lánh, làm Thẩm Phục có chút thất thần.
“Tôi sẽ trả lại cho anh mà.” Lâm Thục Ý còn nói.
Thẩm Phục thở dài, cảm thấy được người này quả thực là cao thủ phá hoại bầu không khí. [Beta: haha, còn phải nói =]]
“Đương nhiên là còn, mỗi lời tôi nói đều giữ chữ tín, bất quá khi đó không phải cậu nói không muốn mượn sao? Hiện tại đổi ý rồi à?”
Lâm Thục Ý nghiêng đầu sang chỗ khác gật gật đầu.
“Tôi muốn trả hết tiền mua tiệm cơm cho ông, để ông có thể yên tâm đi chung quanh chơi đùa.”
Thẩm Phục gật đầu biểu thị đã biết, sau đó Lâm Thục Ý còn nói.
“Tôi còn muốn đem tiệm cơm Tây Tần một lần nữa khai trương.”
“Đây là chuyện hiển nhiên mà.” Thẩm Phục mười ngón giao nhau, gối ở sau gáy, “Tiệm cơm Tây Tần không phải ngừng kinh doanh để sửa chữa thôi sao? Nhất định sẽ mở lại.”
Lâm Thục Ý lắc đầu một cái, “Không, ý tôi là muốn làm cho nó ngày càng lớn hơn á.”
Thẩm Phục đột nhiên liền nhớ tới lời hắn nói ở buổi tối hôm ấy, bèn nở nụ cười, “Như Thịnh Đình Quốc Yến sao?”
Ai biết Lâm Thục Ý liền bác bỏ, “Không cần lớn như thế cũng được.”
Thẩm Phục cảm thấy hình như hắn có chút theo không kịp mạch não của Lâm Thục Ý.
Lâm Thục Ý đi phía trước đi hai bước, sau đó lại nói, “Ông hiện tại chỉ còn một mình thôi, ông giao tiện cơm Tây Tần cho tôi, mặc dù là bán, thế nhưng ông chưa từng có nghĩ tới việc đòi tiền tôi, ông bây giờ cũng đã lớn tuổi rồi, sau này cũng sẽ có lúc sinh bệnh, rồi cũng ngày một già yếu hơn, tôi không hy vọng vào thời điểm đó ngay cả chuyện chăm sóc ông cũng làm không nổi, ông không còn người thân, thì tôi chính là người thân của ông ấy.”
Giọng nói của Lâm Thục Ý rất nhẹ nhàng, nhàn nhạt, vẫn còn giữ lại nét khàn khàn đặc hữu của thanh thiếu niên, nhưng nó lại làm cho Thẩm Phục cảm thấy, cậu so với nhiều người trưởng thành còn hiểu chuyện hơn, tỷ như so với cái thằng cháu trời đánh nhà họ Dương kia. [Beta : trời ơi, so với Dương Súc Vật thì ai cũng thành thánh mẫu hết rồi =]]
Mà Thẩm Phục cũng không hiểu rõ lắm tình cảm mà Lâm Thục Ý dành cho ông Khang, dưới cái nhìn của hắn, Lâm Thục Ý đối với ông Khang tựa hồ so với tình cảm giúp đỡ đùm bọc nhau khi khó khăn còn muốn sâu sắc hơn.
Thẩm Phục cảm thấy được lòng mình tràn đầy ấm áp, cái người gọi là Lâm Thục Ý này làm cho hắn càng kinh diễm hơn, cũng càng làm cho hắn yêu thích hơn, nhưng hắn vừa định nói vài câu thâm tình, liền thấy Lâm Thục Ý xoay người lại, hơi nghi hoặc hỏi hắn, “Đúng rồi, anh có nhiều tiền như vậy hử?”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Thẩm Phục: …
“Có.”
Lâm Thục Ý gật gật đầu, lộ ra biểu tình ‘tôi an tâm rồi’.
Thẩm Phục: …
Cứ như vậy là xong sao? Thật sự không muốn biết gì nữa à? Thẩm Phục lòng đầy chua xót, xem ra trừ khi hắn chủ động thẳng thắn nói ra, cái con người này thiệt là không thèm hỏi tới, nhưng mà thẳng thắn… Một số chỗ lại vô cùng xấu hổ để mở miệng mà~
Ngày kế, Lâm Thục Ý liền giúp ông Khang thu dọn đồ đạc, sau đó cả đám lão nhân gia bàn chuyện muốn đi chỗ nào, cùng đi với đoàn lữ hành hay đi riêng, phải đi xem lá phong hay là đi tắm suối nước nóng, dẫn đến tranh chấp không ngừng nghỉ, cuối cùng vẫn là bà nội Tiểu Uyển vỗ bàn, “Trước đi xem lá phong, sau lại tắm suối nước nóng.”
Cứ như thế hành trình của ông Khang rất nhanh đã quyết định xong, đợi đến khi xuất phát, ông Khang mở ra balo trên mới phát hiện bên trong có một cái thẻ, tấm thẻ kia ông rất quen thuộc, bởi vì chính ông là người đã dẫn Lâm Thục Ý đi ngân hàng làm mà, mật mã là Lâm Thục Ý tự đặt, bất quá lúc ra khỏi nhà Lâm Thục Ý có nói cho ông biết.
“Lão Khang, ông nhìn cái gì vậy?”
Ông Khang dụi dụi mắt, đem thẻ một lần nữa cất vào.
“Không có gì.”
Ông gặp một đứa trẻ tốt, vô cùng tốt.
— Hết chương 38 —

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét