5.15.2017

TLĐBOHĐ: Chương 39

Chương 39: Bánh quy trà xanh

banhTraXanh2
Sau khi địa điểm được ấn định, một đám lão nhân phố Triều Dương vào ngày thứ hai liền xuất phát.

Lưu lại Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục mắt to trừng mắt nhỏ trong tiệm cơm Tây Tần tan tát kia.
Lâm Thục Ý nói, việc tiệm cơm Tây Tần sửa chữa là nhất định, nhưng sửa như thế nào, hoặc nên nói, sửa thành cái dạng gì, cậu hoàn toàn mù tịt về khoản này, thêm nữa chuyện này cũng chưa bàn bạc gì với ông Khang cả, cho nên trước hết cứ để đó trước, ngược lại chuyện cần làm cho xong còn rất nhiều, cũng không nên nhất thời nóng vội.
Trong lúc này Lâm Thục Ý đã hơi thay đổi chủ ý, cảm thấy hiện cứ biết rõ thân phận của Thẩm Phục trước vẫn hay hơn, dù sao…
“Chào ngài.”
Trời lạnh như thế này, mà cô gái còn mặc một thân váy ngắn công sở tiêu chuẩn, hai chân thẳng tắp để trần bên ngoài, lễ phép cười khách sáo với Lâm Thục Ý, kỳ thực mấy chuyện này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là cô gái hiện đang đứng trước cửa nhà Lâm Thục Ý này, thoạt nhìn có chút quen mắt.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Lâm Thục Ý vẫn duy trì tư thế mở cửa, nghi hoặc nhìn cô ta, tức thì không nhớ ra được đã gặp cô ta ở đâu, cũng không biết cô ta đến tìm cậu có chuyện gì.
Thế nhưng rất nhanh, Lâm Thục Ý liền biết, cô gái này hiển nhiên không phải tới tìm cậu, bởi vì cô ta chỉ nhìn mặt cậu hai giây sau đó tầm mắt lướt qua vai cậu nhìn về phía sau.
“Thẩm thiếu ở đây sao?”
“Thẩm thiếu?” Lâm Thục Ý nhất thời có chút phản ứng không kịp người cô ta hỏi là ai, sau đó quay đầu lại, nhìn thấy điện thoại di động Thẩm Phục để quên trên bàn mới hiểu, thì ra người này cùng người đàn ông đến báo cáo kết quả mấy ngày trước giống nhau, đều tới tìm Thẩm Phục, “Người cô tìm là Thẩm Phục?”.
Nữ nhân gật gật đầu.
Lâm Thục Ý lúc này mới né người qua một bên để cho cô ta vào, “Anh ta đi ra ngoài mua đồ rồi, chút nữa sẽ về liền à.”
Nữ nhân khách khí cười cười, sau đó đi vào nhà, dừng tại sô pha Thẩm Phục ngủ mà ngồi xuống.
Lâm Thục Ý đi vào bếp rót một ly nước, đặt lên bàn trước mặt cô gái, cô ta nhỏ giọng cảm ơn, sau đó cẩn thận quan sát gian phòng, tựa hồ chỉ có một phòng ngủ, lẽ nào hai người đã ở chung rồi sao? [Beta: Thẩm Phục mà biết suy nghĩ của chị, thế nào cũng tăng lương cho mà coi =]]
Phòng này quá nhỏ, căn bản không chỗ nào cần tỉ mỉ đánh giá, từ đây đã có thể suy ra, những ngày qua người mà bọn họ tìm kiếm muốn lật tung cả thành phố này lên, hắn vẫn ở nơi này, ở cùng… đứa trẻ này.
Nữ nhân nghĩ vậy liền xoay qua quan sát Lâm Thục Ý một chút, trước mắt không quản được nhiều, nhưng đây quả thật là một đứa trẻ xinh đẹp nha, từ khí chất đến ngoại hình, đẹp một cách kỳ lạ.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Tiếng đẩy cửa đánh gãy suy nghĩ mơ màng của cô gái, Thẩm Phục vừa nói chuyện vừa đẩy cửa tiến vào, “Tôi có mua bánh quy trà xanh nè, rất hợp với sữa chua táo, hai thứ phối với nhau chắc sẽ không quá ngọt…” Nửa câu sau bị Thẩm Phục nuốt vào miệng, hắn nhướn nhướn mày nhìn cô gái ngồi trên sô pha, “Anna, cô sao lại ở đây hử?”
Anna? Lâm Thục Ý từ phòng vệ sinh đi ra nghiêng đầu nghi hoặc, lại nhìn cô gái kia một lần nữa, hèn chi cậu thấy cô ta quen mắt, hóa ra là lần va chạm làm đổ hộp dương mai kia, cô ta cũng ở bên cạnh.
Không chờ Anna lên tiếng, Thẩm Phục dường như đã nghĩ ra câu trả lời, “Tên kia về mật báo chứ gì? Miệng mồm cũng nhanh thật ha.”
Anna đứng lên, cười cười với Thẩm Phục, “Đây là chức trách của chúng tôi, mong Thẩm thiếu đừng so đo.”
Thẩm Phục nhún nhún vai, đem đồ trong tay để lên bàn, đi đến kéo Lâm Thục Ý đang đứng ở cửa phòng vệ sinh lại, “Đây là Lâm Thục Ý, là… chủ nhà trọ” Lúc nói đến chữ ‘chủ nhà trọ’ Thẩm Phục nhìn sang Lâm Thục Ý cười cười, sau đó lại giới thiệu Anna với Lâm Thục Ý, “Đây là Anna.” Nhưng cũng không nói có quan hệ gì với hắn.
Anna gật gật đầu hiểu rõ, sau đó liền nói, “Tôi là Anna, là thư ký riêng của ngài ấy.” [Beta: thêm 1like nữa cho chị =]]
Thẩm Phục: …
Vừa thấy mặt đã phá đám rồi, làm tâm tình hắn trong nháy mắt không thế nào tốt đẹp nổi.
“Cô đến đây là để kêu tôi về à?”
Anna gật gật đầu, tầm mắt rơi vào cánh tay Thẩm Phục vẫn luôn khoác trên vai Lâm Thục Ý, mà Lâm Thục Ý hoàn không có nửa điểm mất tự nhiên gì cả, cô càng nhìn càng kiên định với ý nghĩ của mình. [Edit: chị à, chị kiên định gì thế!!! Sao em k biết vậy cà…]
Người vẫn luôn không nói gì – Lâm Thục Ý, bỗng dưng quay đầu nhìn lại Thẩm Phục, “Anh phải đi về sao?”
Thẩm Phục lại hiểu lầm thành Lâm Thục Ý không nỡ rời mình, sau đó lắc đầu một cái, “Tôi chưa có ý định về.”
Anna cuống lên, Thẩm Phục lại không muốn cho cô ta mở miệng, “Bây giờ nhìn cũng nhìn rồi, trở lại báo cáo kết quả với ổng đi, để không phí công tìm tôi lâu nay.”
Anna còn muốn nói nói tiếp, Thẩm Phục nheo mắt lại, “Không nghe thấy à?”
Nếu như nói, lúc đầu Thẩm Phục vẫn giữ bộ dáng hòa khí vui vẻ, thì hiện tại lại có vẻ hơi bực bội khó chịu, Anna để ly nước trên tay xuống, sửa sang lại quần áo một chút, gật gật đầu với Thẩm Phục, “Tôi biết rồi.”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạchwww.jennybach93.blogspot.com
Sau đó liền dứt khoát đứng dậy cáo từ với Lâm Thục Ý, rời khỏi nhà.
Lâm Thục Ý gỡ bỏ cánh tay Thẩm Phục khoác trên vai cậu, từ từ đi đến đối diện Thẩm Phục, ngồi xuống nhìn Thẩm Phục, “Nói đi.”
Kẻ vừa ngang ngược khó chịu khi nãy – Thẩm Phục, lập tức lúng túng, “Tôi muốn thẳng thắn sẽ được khoan hồng, cậu cũng đừng cười tôi đó.”
Lâm Thục Ý kỳ thực vô cùng tò mò, dù sao lúc Thẩm Phục tới đây, thật chả phải chuyện có thể diện gì, hiện tại mới biết chuyện này so với cậu nghĩ hình như khác quá xa rồi.
Bất kể nữ nhân kia nói là thư ký riêng của hắn, hay chuyện hắn thoải mái giải quyết vấn đề nhà ông Khang, rồi còn có người cung kính đến báo cáo kết quả nữa chứ, đây không giống là điều mà người bình thường có thể làm được.
Thẩm Phục ho khan một cái cho thông cổ họng, sau đó đường hoàng ra dáng lên tiếng, “Tôi là… một phú nhị đại.” [Beta: khỏi nói tui cũng biết rồi =]]
Lâm Thục Ý: …
Chỉ muốn chọi thẳng ly nước vào mặt hắn thôi.
Thẩm Phục thấy mặt Lâm Thục Ý đều đen, cũng không dám đùa cậu nữa, bắt đầu đứng đắn nói ra mọi chuyện, từ việc hắn rốt cuộc từ đâu đến, nhà ở nơi nào, trong nhà có mấy người, nghề nghiệp là gì, tóm lại một câu, hắn muốn làm Lâm Thục Ý thấy được, hắn là người tuyệt đối đáng để phó thác cả đời. [Edit: t thấy ổng đang mượn cớ khoe khoan thì có…]
Kỳ thực Thẩm Phục cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải Lâm Thục Ý, cũng không nghĩ tới hai người sẽ có liên hệ sâu đến hôm nay, lúc đầu không giải thích gì với Lâm Thục Ý bởi vì hắn cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì hay ho, không cần giải thích tỉ mỉ làm gì, dù sao hai người căn bản cũng đâu tính là thân thuộc.
Sau đó thì sao, thì chính là Thẩm Phục cố ý không muốn nói với Lâm Thục Ý, bởi vì nguyên nhân hắn xuất hiện ở nơi này có chút khó mở miệng, hơn nữa ông Khang vẫn luôn không nhớ ra hắn, còn cho rằng hắn thật sự là anh họ của Lâm Thục Ý, mà hắn sau khi quen lối sinh hoạt ở nơi này rồi thì cảm thấy nói hay không nói cũng vậy thôi à, cộng thêm việc Lâm Thục Ý chẳng chút tò mò tìm hiểu, thế là mọi chuyện kéo đến hôm nay.
Đến lúc hắn hi vọng Lâm Thục Ý hỏi, Lâm Thục Ý lại thật sự chẳng dậy lên một chút hứng thú nào, nhớ tới đây Thẩm Phục lại cảm thấy lòng tràn đầy chua xót, hắn vừa hy vọng cậu thông suốt, lại cảm thấy hiện tại thông suốt thì có phần quá sớm.
Sau khi nghe xong Thẩm Phục cặn kẽ giới thiệu thân thế cùng lai lịch, Lâm Thục Ý thật lâu cũng không lên tiếng, hóa ra… Thật sự là một tên phú nhị đại nha…
Lâm Thục Ý vẫn có hiểu biết đôi chút đối với cấp bậc giai cấp ở thế giới này, đặc biệt là khoảng cách giàu nghèo trong xã hội, cũng không khác Đại Yến là mấy, cho nên Thẩm Phục nói cậu liền hiểu, cái gọi là ‘có tiền’ cùng ‘rất có tiền’ là có bao nhiêu khoảng cách.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Khó trách hắn dám thề son sắt có thể đem tiệm cơm Tây Tần phát triển thành Thịnh Đình Quốc Yến…
Sau đó Lâm Thục Ý suy tư một chút, đem câu chuyện đi vào đề tài chính, cũng chính là việc tại sao Thẩm Phục bị đánh thành như vậy, còn chạy trốn trong sốt cao mơ màng rồi lạc đến chỗ này.
Thẩm Phục bị hỏi vấn đề này, cả người lập tức trở nên lúng túng.
Tuy chuyện này lúc trước hắn cảm thấy không có gì, thế nhưng hiện tại bắt hắn nói ngay trước mặt Lâm Thục Ý…
“Tại sao không nói?”
Thẩm Phục cân nhắc một chút tìm từ, “Thật ra là bị ông nội tôi đánh.”
Lâm Thục Ý gật gật đầu, nghĩ đến cũng phải, nếu như Thẩm Phục thật sự là tiểu thiếu gia, ngoại trừ người nhà của hắn, ai dám đánh hắn thành như vậy, nhưng là nguyên nhân do đâu?
Thẩm Phục lại một lần nữa cân nhắc tìm từ, “Bởi vì có một chỗ tôi làm ông ấy không vừa ý.”
Một chỗ không như ý liền đánh thành như vậy? Gia giáo Thẩm gia không khỏi quá sâm nghiêm đi? Lâm Thục Ý cau mày nghĩ.
Sau đó Thẩm Phục nói, “Ổng muốn tôi cưới một người phụ nữ.”
Huyệt thái dương của Lâm Thục Ý nhảy một cái, rốt cục giương mắt nhìn Thẩm Phục, “Cưới một người phụ nữ thôi mà, cũng đâu có gì ghê gớm.” Trong ấn tượng của Lâm Thục Ý, cho dù là không thích, cha mẹ nói cưới thì phải cưới đi chứ, tuy rằng đời trước cậu đến chết vẫn chưa có kết hôn.
Khóe miệng Thẩm Phục giật giật, bị Lâm Thục Ý kết luận một câu như thế, hắn nghẹn không thở được, sau đó hắn nói, “Nhưng toàn bộ Thẩm gia đều biết, tôi không thích phụ nữ.”
Lâm Thục Ý: …
Lâm Thục Ý mất nửa ngày mới hiểu được đây là ý gì, không thích phụ nữ… Đồng nghĩa với việc yêu thích đàn ông. [Beta: để tui nói thêm một chút về xu hướng tính dục, hiện tại có dị tính (yêu người khác giới), đồng tính (yêu người cùng giới), song tính (yêu cả hai giới), toàn tính (yêu bất kỳ giới tính nào), và vô tính (là éo yêu thằng nào cả) =]]
“Vậy là anh muốn kết hôn với một người đàn ông?”
Thẩm Phục liếc cậu một cái, nhếch miệng gật gật đầu.
Lâm Thục Ý bỗng nhiên bừng tỉnh ngộ, đứng lên, đi tới trước mặt Thẩm Phục, bàn tay xoa xoa trán, có chút khổ não, Thẩm Phục không rõ ràng lắm, cậu đây là làm sao, bất quá hắn thấy Lâm Thục Ý không có ghét bỏ hắn mà còn bày ra một bộ dáng cảm thông làm hắn vô cùng cao hứng  ai dè Lâm Thục Ý nói một câu, “Khó trách ông của anh đánh thành như vậy.”
Thẩm Phục: …
Đại Yến dân phong khá thoáng, từ quan viên cho tới bách tính bình dân, người hảo nam phong chỗ nào cũng có, nhưng cũng chưa có người nào có thể mở miệng nói trắng là bản thân muốn kết hôn cùng với đàn ông như thế này đâu.
“Cậu đối với chuyện này không có ý kiến gì hả?” Thẩm Phục cười híp mắt hỏi.
Lâm Thục Ý lắc đầu một cái, “Không có ý kiến gì hết, chúc anh cách mạng thành công ha.”
Thẩm Phục cười to, ánh mắt nhìn Lâm Thục Ý cũng thay đổi, “Mượn lời tốt lành của cậu, tôi sẽ cố gắng.”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Lâm Thục Ý thấy hắn cười, không hiểu ra sao cả, cuối cùng lườm hắn một cái, bỏ đi.
Cách thời điểm Thẩm Phục mới tới nơi này đã là tháng thứ ba lẻ 13 ngày, Lâm Thục Ý rốt cuộc mới biết được lai lịch Thẩm Phục, vì bị đoạn tụ* nên bị ông nội mình quất đến thừa sống thiếu chết, còn dẫn đến sốt cao mơ mơ màng màng lạc đến nơi này.
* Đoạn tụ là một điển tích về Hán Ai Đế và Đổng Hiền, bợn nào có hứng thú thì lên GG hoặc baidu search nha.
Bất quá không sao hết, bất kể là nguyên nhân gì, cũng không thay đổi được cái gì cả, dù sao Thẩm Phục nói, hắn hiện không muốn về mà.
“Nó vẫn luôn ở phố Triều Dương?”
Anna gật gật đầu.
“Nó nói nó không muốn về?”
Anna lần thứ hai gật gật đầu.
“Nó còn cùng một thằng nhóc ở chung?”
Lần này không chờ Anna gật đầu, lão già liền phốc một cái bật dậy từ ghế tựa, một chút cũng không có bộ dáng già cả ốm yếu, “Thực sự là quá lắm rồi, quá lắm rồi, cứng cáp rồi muốn bay hả! Ngay cả lời ông nội nó mà nó cũng không thèm nghe!”
— Hết chương 39 —

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét