5.15.2017

TLĐBOHĐ: Chương 40

Chương 40: Cơm trộn thập cẩm

conTron2
Khúc dạo đầu ngắn ngủi đầy bất ngờ này cũng không làm cho cuộc sống của hai người có thay đổi gì lớn, dù sao Thẩm Phục cũng không có ý định quay về, Lâm Thục Ý cũng không có dự định cùng nơi này ở ngoài Thẩm Phục có cái gì tiếp xúc.

Chỉ cần Thẩm Phục vẫn còn ở đây, cuộc sống của hai người liền không có bất kỳ biến hoá gì.
Việc cấp bách hiện giờ là cậu muốn mở cửa tiệm cơm Tây Tần lần nữa, đồng thời phải làm to hơn trước mới được, nhưng chỉ dựa vào bản thân cậu, nhất định không thể làm nhiều được như thế, Thẩm Phục có thể giúp cậu, đồng thời cậu cũng dự định chấp nhận sự giúp đỡ của hắn. [Beta: cưng à, há miệng mắc quai đó QAQ]
Nhưng Lâm Thục Ý không muốn chỉ nói miệng suông rồi nhận sự giúp đỡ của Thẩm Phục, mặc dù cậu biết Thẩm Phục không phải nói đùa, hắn đúng là có tiền thật.
Bất quá anh em ruột rà còn phải tính toán rõ ràng nữa là, huống chi cậu và Thẩm Phục.
Cho nên trưa hôm nay, Lâm Thục Ý kiếm hết nhà, tìm ra được một thứ có giá trị nhất của cậu ở thế giới này, sau đó đưa cho Thẩm Phục.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Thẩm Phục đang ngồi trên sô pha xem ti vi, nhìn thấy Lâm Thục Ý đưa tới giấy khoán nhà có chút không hiểu được, “Cậu đưa tôi cái này làm gì?”
Lâm Thục Ý liền đặt tờ giấy vào tay hắn nói, “Đặt cọc.”
“Đặt cọc?” Thẩm Phục sửng sốt hai giây sau đó liền minh bạch, nở nụ cười.
“Cậu muốn lấy cái nhà này làm tiền thế chân hả?”
Ngoại trừ nội dung khoán nhà, tờ giấy này cũng ghi đầy đủ rõ ràng, cậu dùng cái nhà này làm tiền đặt cọc, để vay tiền quy hoạch lại tiệm cơmTây Tần, Thẩm Phục đọc tới lui hai lần chữ trên trên tờ giấy, sau đó tâm lý âm thầm nghĩ, chữ sao có thể  đẹp như vậy chứ, nhất bút như hoạ mà, mỗi chữ nhỏ nhắn tú lệ, ngay ngắn chỉnh tề. [Beta: anh à, cái đó ko phải trọng điểm]
Lâm Thục Ý gật gật đầu.
Thẩm Phục đem tờ giấy kia cùng giấy khoán nhà để xuống bàn xuống, sau đó vỗ vỗ chỗ bên người, ra hiệu Lâm Thục Ý ngồi xuống.
“Kỳ thực không cần mấy thứ này đâu, tôi cho cậu vay tiền, lẽ nào cậu có thể giật luôn sao?”
Thẩm Phục ý cười dịu dàng nhìn Lâm Thục Ý, Lâm Thục Ý lập tức trừng hai mắt lắc lắc đầu, cậu thoạt nhìn là loại người như vậy sao?
Thẩm Phục nhìn bộ dáng nghiêm nghị của Lâm Thục Ý, xì xì bật cười, “Vậy sao phải cần đến mấy thứ này chứ?” Huống chi, Thẩm Phục cảm thấy Lâm Thục Ý dù không trả lại cho hắn cũng không sao hết, dù gì đến lúc ấy, hai người cũng đâu cần phân rõ ràng làm chi ha~
Lâm Thục Ý suy nghĩ một chút vẫn đẩy đồ đến trước mặt Thẩm Phục, “Không được, biết là vậy, thế nhưng anh căn bản không có lý do gì mạo hiểm lớn như vậy chỉ vì giúp tôi được.”
Không có lý do? Theo đuổi cậu có tính không? Bất quá lý do này hiển nhiên bây giờ còn không thể nói ra, Thẩm Phục hao tổn tâm trí nhìn Lâm Thục Ý, nhất định phải cùng hắn phân chia rạch ròi mới được hay sao?
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Bất quá suy nghĩ một chút, Thẩm Phục liền cười híp mắt, “Cậu nhất định phải đem giấy khoán nhà đặt cọc sao?”
Lâm Thục Ý chần chờ một chút, cũng không phải bởi vì cái khác, mà là trong nháy mắt đó, tựa hồ cậu thấy được mắt Thẩm Phục toát ra một tia tinh quang, cuối cùng Lâm Thục Ý vẫn là “Ừ” một tiếng, có không muốn thì cũng chẳng còn biện pháp nào khác, nhưng cậu thật sự không muốn nợ Thẩm Phục, không biết tại sao lại như vậy nữa. [Beta: đó là bản năng né tránh nguy hiểm của con người đó cưng~]
Thấy Lâm Thục Ý đáp ứng, ý cười trong mắt Thẩm Phục lại sâu hơn, sau đó như có điều gì suy nghĩ còn nói, “Giấy khoán nhà nằm trong tay tôi, vậy tôi có quyền làm chủ cái nhà này đi?”
Lâm Thục Ý có chút không hiểu lắm, Thẩm Phục nói vậy là sao, Thẩm Phục liền giải thích với cậu, “Nói thí dụ như, tôi không muốn ngủ sô pha nữa, có thể lên giường ngủ được không?”
Lâm Thục Ý hoàn toàn không nghĩ tới chuyện hắn muốn nói lại là cái này, lập tức liếc hắn một cái, nói rằng, “Từ ngày hôm nay anh có thể ngủ trên giường.”
Thẩm Phục hài lòng gật gật đầu, sau đó còn nói, “Mấy chuyện khác thì sao?”
Lâm Thục Ý chịu không thấu, ứng phó nói, “Cũng có thể, anh cứ tùy tiện.”
Lâm Thục Ý đã quay người chuẩn bị đi, Thẩm Phục khóe miệng uốn cong, lộ ra nụ cười giảo hoạt.
“Đừng vội đi mà.”
Lâm Thục Ý quay đầu trừng hắn, Thẩm Phục thân thủ giơ giơ tấm thẻ kẹp giữa hai ngón tay, cười híp mắt, “Cậu chuẩn bị khi nào thì bắt đầu?”
Thẩm Phục từ sớm đã chuẩn bị xong cái thẻ này, vốn dĩ hắn mặc kệ Lâm Thục Ý hỏi mượn hay không, hắn đều dự định giúp cậu sửa sang lại tiệm cơm Tây Tần, hiện tại lại càng tốt, ngoại trừ cái này hắn còn chiếm được niềm vui bất ngờ.
Thẩm Phục không có nói cho Lâm Thục Ý biết trong thẻ đến cùng có bao nhiêu tiền, chỉ kêu cậu cứ việc thẳng tay mà xài, bảo đảm chỉ dư chứ không thiếu.
Còn Lâm Thục Ý lại nghĩ sẽ đem số tiền mà cậu xài ghi chép lại từng khoản một, cho nên cũng không hỏi làm gì.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Vốn muốn chờ ông Khang trở về rồi mọi người cùng nhau thương lượng mới bắt tay vào làm, ai ngờ gọi cho bà nội Tiểu Uyển mới biết cả đoàn đổi sang xe khác rồi, phỏng chừng muốn đi thêm mấy nơi nữa, trong thời gian ngắn không về kịp đâu, kêu cậu tự liệu mà làm.
Cúp điện thoại, Lâm Thục Ý có chút mộng.
Thẩm Phục tiến lên xoa xoa đỉnh đầu mềm mại của cậu, nói, “Không phải kêu cậu tự liệu mà làm sao, vậy thì trước cứ làm đi, coi như tạo niềm vui bất ngờ cho ông vậy.”
Vì vậy tiệm cơm Tây Tần một lần nữa bắt đầu lịch trình quy hoạch.
Tiệm cơm Tây Tần tại phố Triều Dương thiên về phía nam, xung quanh đều là khu dân cư, nó bị kẹp gữa nên chỉ được coi là tiệm cơm nhỏ mà thôi.
Bản thân phố Triều Dương là vùng ngoại thành, nhân khẩu tuy rằng không ít, nhưng đa phần đều là người địa phương, nói cách khác, nếu muốn mở rộng quy mô kinh doanh, bản thân chỗ này đã không thích hợp, dù sao vị trí rời xa khu đô thị nội thành như thế, dù là mở ra một nhà hàng 5 sao rộng lớn, thực khách tới cũng lác đác mấy người, huống chi xung quanh đây còn là khu dân cư nữa chứ.
Cho nên Lâm Thục Ý cấp cho tiệm cơm Tây Tần một định nghĩa mới, gọi là nhà hàng ‘Chuyên biệt’.
Lâm Thục Ý sẽ nấu ăn, đặc biệt là các món ăn truyền thống phiền toái ít người làm hoặc chẳng ai biết đến, để bộc lộ tài năng giữa hàng loạt quán cơm hiện nay, chỉ có thể dựa vào mùi vị độc đáo, mà Lâm Thục Ý am hiểu vừa vặn chính cái hương vị độc đáo này.
Cho nên hai chữ ‘Chuyên biệt’quả thực vô cùng thích hợp.
Nếu như muốn mở một nhà hàng gọi là ‘Chuyên biệt’, việc đầu tiên cần chú ý là quy mô không cần quá lớn, thứ hai tiệm cơm sẽ giống như nông gia nhạc, nếu như làm tốt, sẽ hấp dẫn người tranh nhau đến ăn. [Edit: t nghĩ nông gia nhạc tựa tựa kiểu du lịch miệt vườn bên mình á, bạn nào biết rõ thìm cmt chỉ t với!!]
Lâm Thục Ý muốn đem tiệm cơm Tây Tần làm lớn, nhưng cậu cũng không cần tranh cường háo thắng để lấy danh tiếng, cậu chỉ cần một lượng khách đủ để duy trì cuộc sống cho hai ông cháu cậu mà thôi, như thế cậu vẫn có thể thuận theo nguyện ý ban đầu, yên lặng trông coi tiệm cơm này, cứ thế mà ở nơi thế ngoại đào nguyên này, cũng không cần phải đi đâu cả.
Thẩm Phục nghe xong suy tính của Lâm Thục Ý, cảm thấy được… Thật sự là quá tốt.
Tuy hắn cảm thấy chỉ cần do Lâm Thục Ý làm, mặc kệ kết quả thế nào cũng là tốt nhất với hắn.
Nếu chỉ cần chuyển đổi sang hình thức kinh doanh ‘chuyên biệt’, như vậy vị trí đương nhiên vẫn chỗ tiệm cơm Tây Tần cũ, chỉ là tiệm cơm này quá nhỏ, như vậy muốn mở rộng, tất yếu phải khuếch trương sang các phía bên cạnh.
Nhưng bên cạnh tiệm cơm Tây Tần đều là nhà dân, muốn khuếch trương cũng không có chỗ để khuếch trương a.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Hơn nữa nhà hai bên đều là người thân quen với ông Khang, trước giờ vẫn luôn ở đây, điều này làm cho Lâm Thục Ý có chút không biết xuống tay từ đâu.
Bất quá còn không đợi Lâm Thục Ý cân nhắc giải quyết thế nào, sự tình đột nhiên có chuyển biến tốt.
Nhà ở bên phải Tây Tần thuộc hai hộ cách đó không xa vì con cái mua được nhà ở nội thành mà muốn chuyển đi, vậy nhà nơi này sẽ bị bỏ không, sau đó nghe nói Lâm Thục Ý muốn xây lại tiệm cơm Tây Tần, họ liền chủ động tìm Lâm Thục Ý, nói muốn bán nhà cho cậu, Lâm Thục Ý lại do dự nửa ngày, Thẩm Phục liền quyết định đồng ý.
“Chuyện giải quyết thuận lợi như vậy, cậu còn do dự cái gì, đợi đến lúc người ta đổi ý, cậu chỉ có nước mà ngồi khóc thôi đấy”
Thẩm Phục cười híp mắt, cùng chủ nhà và Lâm Thục Ý làm thủ tục.
Lâm Thục Ý cau mày nhìn Thẩm Phục, bởi vì chuyện này giải quyết quá mức thuận lợi lại trùng hợp như thế làm cậu cảm thấy tránh không khỏi liên can đến tên Thẩm Phục này.
Nhưng chủ nhà cũng không tiết lộ một chút khả nghi nào liên quan đến Thẩm Phục, vì thế Lâm Thục Ý chỉ có thể đè xuống nghi hoặc trong lòng.
Càng trùng hợp chính là, nhà bên phải này chiếm diện tích rất rộng, vậy mà bán cho Lâm Thục Ý giá không mấy cao, bất quá quả thật do xây nhiều năm mà nhà đã cũ kỹ, cho nên Lâm Thục Ý tuy nghi hoặc, nhưng cũng không thấy quá nhiều kỳ quái. [Beta: còn ta thì vẫn nghi nha =]] [Edit: t cũng nghi nữa nè!]
Sau đó hai nhà này cùng nhau dọn đi, dựa theo dự tính của Lâm Thục Ý, cậu sẽ dùng nó làm tiền sảnh cùng xây lầu hai, lần này vị trí chỉ có nhiều thêm chứ không ít đi.
Làm xong bản cấu tạo quy hoạch nhà, là có thể khai công.
Trong kế hoạch của Lâm Thục Ý, nếu đã muốn mở theo hình thức ‘chuyên biệt’, như vậy nơi này tất phải có chỗ đặc sắc, nếu như cũng giống với đại đa số các nơi khác, như vậy còn gọi gì là chuyên biệt đặc sắc nữa chứ! Cho nên cậu quyết định muốn đem phong cách tiệm cơm Tây Tần đẩy lên dạng độc nhất, tối thiểu là ở nơi đây, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra đâu là tiệm cơm Tây Tần.
Đối với việc này, Thẩm Phục chẳng chút dị nghị nào.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Đây là tiệm cơm thuộc về Lâm Thục Ý, cậu muốn nó có dạng gì thì sẽ là cái dạng đó, Thẩm Phục hắn chỉ cần ủng hộ là được.
Kết quả sự thực cũng làm cho Thẩm Phục vô cùng kinh diễm.
Lâm Thục Ý tuy rằng tuổi không lớn, lại đối với chuyện này kiến giải vô cùng độc đáo, chỉ mới cùng nhà thiết kế thảo luận qua một buổi trưa, thế mà đã đem phương án cải tạo cùng trang trí xác định xong, trước khi đi nhà thiết kế còn liên tiếp quay đầu khen Lâm Thục Ý rất có thiên phú ở phương diện này, thời điểm thi đại học cần phải thi chuyện ngành này mới được.
Thẩm Phục phản ứng đối với chuyện này chính là mặt đen như đáy nồi.
Đẩy nhà thiết kế ra khỏi cửa, Thẩm Phục xoay người lại thở dài một hơi, “Cậu thật đúng là liên tục làm tôi kinh ngạc mà.”
Lâm Thục Ý nghiêng đầu biểu thị không rõ.
Thẩm Phục ánh mắt lóe lên một điểm nghi hoặc, “Cậu sau khi tốt nghiệp cũng không có đi học lên, đúng không?”
Lâm Thục Ý nghĩ đến trong nhà tìm được cái bằng tốt nghiệp kia thì gật gật đầu.
“Nhưng sao tôi cảm thấy cậu hiểu biết không ít thế?”
Lâm Thục Ý chột dạ chuyển chuyển tầm mắt, “Đều là đọc trên mạng đấy.”
Những kiến thức đã học trước đây đã bắt đầy dung hợp vào đầu cậu, hiện làm cho cậu hưởng lợi không nhỏ, liền ngay cả cái gọi là toán học mà xưa nay chưa từng có tiếp xúc kia, cậu cũng đã thông hiểu toàn bộ, còn là học một biết mười, tất cả điều đó có lẽ nhờ cậu có cái đầu hấp thu rất nhanh đi.
Thẩm Phục trong nháy mắt có một loại cảm giác nhặt được bảo vật rồi.
Sau đó hắn tiến lên tựa đầu lên vai Lâm Thục Ý, trước khi bị Lâm Thục Ý đẩy ra mà lên tiếng, “Cậu nói với gã đó cả một buổi trưa, tôi chưa được ăn gì cả, đói quá à~”
Rõ ràng là làm nũng chơi xấu nhưng thông qua giọng nói trầm cảm từ tính của Thẩm Phục, lại có một loại mùi vị ái muội không rõ, huống chi môi Thẩm Phục còn đặt sát bên tai Lâm Thục Ý nữa chứ.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Lâm Thục Ý không được tự nhiên nghiêng nghiêng đầu, sau đó giơ tay đẩy Thẩm Phục ra, không biết làm sao tai lại có chút đỏ lên.
“Anh không biết tự mình đi ra ngoài mua sao?”
“Nhưng tôi muốn ăn cơm trộn thập cẩm, nguyên liệu tôi cũng đã mua về sơ chế hết rồi kìa.”
Lâm Thục Ý lườm hắn để ngăn chặn cảm giác kỳ quái đang bốc lên kia, mặc tạp dề đi nấu cơm.
Nửa ngày sau Lâm Thục Ý đột nhiên cầm dao đi ra, ánh mắt âm trầm nhìn Thẩm Phục.
“Lần sau không được động tay động chân với tôi!”
Hắn mới nhớ tới Thẩm Phục nói qua hắn là tên đoạn tụ, nghĩ đến toàn bộ hành động lúc trước của Thẩm Phục, Lâm Thục Ý trong nháy mắt cảm thấy cả người nhột nhột sao ấy! [Beta: xem ra cung phản xạ của bé Ý hơi bị dài nhỉ =]]
— Hết chương 40 —

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét