8.29.2017

TLĐBOHĐ: Chương 41

Lâu quá rồi t mới lên đăng lại nè!! Còn ai nhớ t không…

Chương 41: Bánh cuốn lá sen

yuan_03a2f7228af02a90e49a76f13394a294
Lâm Thục Ý chưa từng nói chuyện yêu đương lần nào.

Kiếp trước, trước năm 18 tuổi cậu vẫn cùng ân sư ẩn cư bên ngoài, sau 18 tuổi cậu bước vào kinh tham gia khảo thí, một lòng một dạ muốn trở thành ‘thanh quan lương thần’, nhưng tựa như ân sư đã từng nói, tính nết của cậu không thích hợp với con đường quan tước, bình yên được hai năm, liền rơi vào kết cục mạng bỏ hồn xuyên, thậm chí cậu còn chưa kịp nhìn thấy ân sư lần cuối.
Nếu nói còn điều gì vương vấn ở kiếp trước nhất, đại khái cũng chỉ có ân sư cùng người bạn thân Tống Nham mà thôi.
Sau đó xuyên tới nơi này, cả ngày ở cùng ông Khang, về sau có thêm một người nữa là Thẩm Phục, Lâm Thục Ý luôn nghĩ hai người này cũng giống như ân sư cùng bạn thân của cậu, Thẩm Phục miễn cưỡng phân vào nhóm một nửa bạn thân cũng được đi.
Cho nên cậu căn bản cũng không biết cái gì là thích cái gì là yêu, nguyên nhân này cũng trực tiếp dẫn đến chuyện, dù biết rõ Thẩm Phục là đoạn tụ, mà cậu chẳng có chút cảnh giác nào, huống chi ở Đại Yến của cậu dân phong vô cùng phóng khoáng, từ đó cũng ảnh hưởng đến lối suy nghĩ của Lâm Thục Ý, ở trong lòng cậu, yêu thích nam nhân cùng yêu thích nữ nhân chẳng có gì  khác nhau, cho nên cậu mới có thể nói với Thẩm Phục cái câu ‘Chúc anh cách mạng thành công’ kia, nếu như cậu biết mục tiêu của Thẩm Phục chính là mình, Lâm Thục Ý nhất định sẽ không để ý hình tượng mà chửi tục rồi.
Đáng tiếc cậu không biết, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Phục giả vờ ngây ngốc.
“Hả? Tôi táy máy tay chân lúc nào?”
Thẩm Phục dựa vào sô pha, dùng ánh mắt nghi hoặc 100% nhìn cậu.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Lâm Thục Ý suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói, “Động tác kề vai sát cánh gì gì đó sau này không cho làm nữa, biết chưa?”
Thẩm Phục nghiêng đầu, lại hỏi, “Tại sao?! Chúng ta đều là nam, như vậy không phải rất bình thường à?”
“Nhưng anh thích nam nhân.”
Lâm Thục Ý vừa dứt lời, đã cảm thấy chính mình tựa hồ không quá uyển chuyển, quả nhiên, sắc mặt Thẩm Phục ở phía đối diện thay đổi, khóe miệng nhếch lên nay cũng chìm xuống, một mặt oan ức, “Cậu vậy mà kỳ thị tôi?”
“Tôi không phải ý này.”
Thẩm Phục tự giễu cười cười, “Vậy thì cậu có ý gì?”
Lâm Thục Ý đã bị biến hóa đột ngột này làm choáng váng, cảm thấy hình như mình đã làm tổn thương Thẩm Phục rồi, ngữ khí lập tức mềm nhẹ không ít, sau đó chân thành xin lỗi Thẩm Phục, “Tôi thật sự không có ý đó đâu.”
Cậu xưa nay chưa từng cảm thấy việc yêu thích một người nào đó là chuyện thấp kém, cho dù Thẩm Phục nói hắn yêu thích nam nhân.
Thẩm Phục đối diện sửng sốt một chút, sau đó quay đầu đi, giọng buồn buồn truyền tới, “Tôi biết rồi.” [Beta: đệt, anh diễn sâu quá đấy =]]
Lâm Thục Ý cảm thấy giọng Thẩm Phục tựa hồ mang chút kiềm nén, trong lòng liền có chút khó chịu, Thiên triều quả thật không thể so với Đại Yến mà, nếu không phải, sao Thẩm Phục lại bị ông hắn đánh nặng đến thế cơ chứ, bây giờ cậu còn nói như vậy không thể nghi ngờ chính là sát muối lên miệng vết thương của hắn.
“Tôi quả thật không có nửa điểm kỳ thị anh, yêu thích một người nào đó từ xưa tới nay không phải là chuyện thấp kém ghê tởm, lại càng không liên quan gì đến giới tính gì cả.”
Thẩm Phục vẫn không nhìn cậu, Lâm Thục Ý cảm thấy có chút ngạt thở, như vậy còn không tha thứ, hắn cũng quá nhỏ nhen đi, nhưng lời do chính miệng cậu nói ra, cậu cũng không tiện oán giận Thẩm Phục, chỉ có thể quay lại phòng bếp tiếp tục nấu ăn mà thôi.
Nghe tiếng bước chân dần đi xa của Lâm Thục Ý, Thẩm Phục rốt cục không nhịn được nữa nghiêng đầu nhìn lại, trên mặt nào có nửa điểm thương tâm khổ sở, khóe miệng của hắn hận không thể kéo tới mang tai luôn ấy.
Thẩm Phục híp mắt, nhớ lại lời Lâm Thục Ý nói lúc nãy, hắn bất quá là thuận thế hạ xuống bộ dáng, làm Lâm Thục Ý quên đi lời cậu vừa nói, lại không nghĩ tới Lâm Thục Ý sẽ nói ra những lời làm hắn kinh ngạc đến mức thốt không ra lời.
Yêu không liên quan đến giới tính sao? Nói hay lắm!
Vậy có phải điều đó có nghĩa là, lần sau hắn có thể trực tiếp ôm eo cậu hửm?! [Edit: Mạch não anh lại đi đâu thế…]
Thẩm Phục được voi đòi tiên suy nghĩ.
Cơm nước xong Thẩm Phục đeo găng tay đi rửa bát đĩa, dù không làm ở tiệm cơm Tây Tần nữa, cuộc sống của hai người vẫn bảo trì nguyên dạng vốn có, Lâm Thục Ý phụ trách nấu cơm, Thẩm Phục liền phụ trách rửa bát đĩa, không hề có một lời oán trách.
Việc sửa chữa lại tiệm cơm Tây Tần mặc dù đã giao toàn bộ cho nhà thiết kế cùng đội thi công, bất quá lúc bắt tay vào làm thì vẫn còn rất nhiều chuyện cần hai người phải nhúng tay, ngày mai còn phải cùng nhà thiết kế đi đến hiện trường quy hoạch, Lâm Thục Ý chuẩn bị ngủ sớm nên không xem ti vi, mà trực tiếp tắm rửa rồi đi ngủ luôn.
Di động Thẩm Phục sau khi Lâm Thục Ý đi vào phòng tắm thì vang lên.
Thẩm Phục nhìn cái tên hiện lên trên đó, kêu rên một tiếng mới chịu nhận.
“Ông nội!”
Giọng Thẩm lão trung khí mười phần vọng ra.
“Mày còn biết gọi tao là ông nội hả! Mày mà không chơi đến quên cả trời đất thì không nghĩ việc về nhà phải không? Ngay cả số điện thoại cũng dám đổi, có phải tao mà không gọi mày thì mày cũng chả ngó ngàng gì đến cái lão già này phải không!”
Thẩm Phục đưa di động cách xa ra một chút sau đó móc móc lỗ tai, thông thả nói: “Không phải ông kêu con lăn đi xa một chút hay sao, còn kêu tốt nhất đừng có trở về kia mà?”
Thẩm lão một tay đặt lên ngực rồi hít một hơi thật sâu, suýt chút nữa bị thằng cháu mình làm cho nghẹn chết rồi, há mồm hét lớn vào điện thoại, “Tao còn kêu mày đừng yêu đàn ông nữa kìa? Sao mày không nghe lời đi!”
Thẩm Phục che che trái tim nhỏ đang bị hoảng sợ, nhìn nhìn ánh sáng mờ ảo nơi phòng tắm một chút, khóe miệng dần dần cong lên, “Không kịp nữa rồi, đã thích, không có cách nào thay đổi được.”
Không chờ Thẩm lão tức giận, hắn nói tiếp, “Ông nội, ông đừng há miệng ngậm miệng cứ tao với mày như thế, sao ông nói chuyện thô tục thế không biết, để ba con nghe thấy không tức chết mới là lạ, con sẽ không quay về đâu, ông cũng đừng tìm con nữa, con thấy phiền lắm đấy, thôi nha, con cúp máy đây.”
Nói xong, sét đánh không kịp bưng tai cúp điện thoại, Thẩm lão ở đầu bên kia điện thoại… cơ tim tắc nghẽn!!!
Thẩm Phục nhếch miệng, nghe tiếng nước rào rào trong phòng tắm mà nở nụ cười, đi lên phía trước gõ gõ cửa kính, “Cái kia, người có ba thứ gấp, cậu nhanh lên một chút…”
Bên trong mặt Lâm Thục Ý đều đen lại, mỗi lần đều canh ngay lúc cậu tắm rửa mà muốn đi vệ sinh, rốt cuộc là cái tật xấu gì đây!
Ngày thứ hai Lâm Thục Ý rời giường, Thẩm Phục hiếm thấy cũng đi theo.
Trên thực tế từ lúc tiệm cơm Tây Tần không mở cửa đến nay, Thẩm Phục cũng rất ít khi có dịp cùng Lâm Thục Ý cùng đi thế này, dù sao chuẩn mực sinh hoạt của Lâm Thục Ý quy luật biến thái như vậy, không phải ai cũng có thế đáp ứng nổi.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Lâm Thục Ý giơ tay mở khóa chống trộm kéo cửa phòng ra, Thẩm Phục cũng đang mặc áo, lộ ra một tấm lưng trần như nhộng.
Lâm Thục Ý: …
“Sao hôm nay anh dậy sớm vậy?”
Kỳ thực, đầu Thẩm Phục vẫn còn rất hỗn độn, bất quá nhìn thấy Lâm Thục Ý liền lập tức thanh tỉnh, hắn nửa điểm cũng không quên tại sao hôm nay chính mình phải vất vả dậy sớm như vậy~
“Không phải hôm nay cậu muốn đi cùng gã thiết kế kia đến hiện trường quy hoạch à?”
Lâm Thục Ý gật gật đầu.
“Tôi cũng đi.”
Những chuyện này hắn vẫn hiểu biết rõ hơn cậu, huống chi cái gã kia vừa nhìn thấy Lâm Thục Ý hai mắt liền phát sáng, mặc dù là xuất phát từ yêu tài nghệ, nhưng Thẩm Phục vẫn có một loại cảm giác mãnh liệt là Lâm Thục Ý bị người khác mơ ước, điều này làm cho hắn, rất, là, không, vui!!!
Lâm Thục Ý còn tưởng Thẩm Phục sợ cậu đối với mấy việc này không rành, mặc dù cậu đã tìm hiểu không ít thông tin liên quan đến phương diện này, bất quá cũng khó tránh được có chỗ sơ sót, cho nên Thẩm Phục cùng cậu đi, quả thật cậu vô cùng hoan nghênh.
“Không cần thức sớm như vậy, tôi còn muốn đi dạo mấy vòng, chờ chút mới đi.”
Thẩm Phục đã mặc xong quần áo, nghe vậy cũng cùng tiến vào phòng vệ sinh rửa mặt.
“Tôi đi với cậu luôn.”
Phố Triều Dương nằm ở vùng ngoại thành, sáng sớm không khí rất trong lành, hoàn cảnh cũng phá lệ thanh lương tốt đẹp, Lâm Thục Ý thức dậy sớm, ngoại trừ mấy người chạy bộ buổi sáng, căn bản cũng không còn người nào, hai người bèn đồng thời mặc quần áo tử tế rồi ra cửa.
Hai người song song bước ra, xung quanh đều yên tĩnh, liền có một loại cảm giác ám muội khác thường.
Thẩm Phục cúi đầu, nhìn gò má trắng nõn của người bên cạnh, tự nhiên sinh ra tinh thần văn nghệ lai láng ‘Nguyện làm Uyên Ương không làm tiên’. [Beta: cứu, mắc ói quá!]
Nhưng mà…
“Trên mặt tôi dính gì hả, sao anh cứ nhìn tôi chằm chằm như vậy làm chi?” Lâm Thục Ý bất mãn xoay đầu lại.
Thẩm Phục buồn rầu che mặt, “Không, không có gì.”
Lâm Thục Ý còn muốn hỏi tiếp, đột nhiên nghe được một giọng nữ lanh lảnh quen thuộc truyền đến, “Anh Tiểu Ý! Anh Tiểu Phục!” [Beta: “anh Tiểu Phục” là cái thể loại gì a~]
Hai người quay đầu lại, là Tiểu Uyển, đang đứng ở cửa nhà cô bé, tay nhấc theo một túi đồ khá lớn.
“Tiểu Uyển thức dậy sớm nha.” Thẩm Phục thu hồi biểu tình trên mặt cùng Lâm Thục Ý đi qua.
Tiểu Uyển gật gật đầu, “Dạ, bà nội đã đi chơi cùng ông Khang rồi, trong nhà không có ai nấu cơm hết, em đành phải dậy sớm đi chợ mua chút đồ ăn, lát nữa đem lên trường ăn luôn, hai anh cũng dậy sớm quá nha, không phải tiệm cơm Tây Tần đang đóng cửa à?”
Cô bé cũng từ trường học về mới biết được chuyện xảy ra trong nhà ông Khang, tuy có chút nguy hiểm, bất quá cũng may ông Khang không có việc gì, mà đứa cháu trai kia của ông á, Tiểu Uyển cảm thấy như vậy vẫn còn nhẹ đó, mặc dù biết ngồi tù cũng không dễ chịu gì, đáng tiếc nhất chính là tiệm cơm Tây Tần bị đập phá, phải lâu lắm mới có thể khai trương lại.
“Ừ, hiện tại tiệm cơm Tây Tần đang sửa chữa lại, khi nào xong hết mới mở cửa tiếp.”
Tiểu Uyển gật gật đầu, lại nghĩ tới một chuyện, “Bà nội em hai ngày trước có gọi về cho em, nói rằng anh muốn thay đổi tiệm cơm Tây Tần, là dựng thành nhà hàng lớn ạ?”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Lâm Thục Ý có chút nghi hoặc, chuyện này cũng là hai ngày trước mới cho ông Khang biết, bà nội Tiểu Uyển sao cũng biết? [Beta: còn sao nữa =]]
“Ừ, cũng không phải loại nhà hàng lớn gì, chính là muốn đem nó xây lại lớn hơn một chút thôi.”
Tiểu Uyển vừa nghe Lâm Thục Ý nói như vậy liền vô cùng cao hứng, “Vậy thì hay quá, dứt khoát đổi thành nhà hàng lớn đi, lúc đó mỗi ngày em đều dẫn bạn đến ủng hộ nha, trù nghệ của anh Tiểu Ý là nhất đó.”
Nói xong mới ý thức tới, ba người còn đang đứng ở cửa nhà, liền nhanh chóng mở cửa mời hai người họ vào trong.
“Anh Tiểu Ý, hai người đã ăn sáng chưa, em mua không ít nè, cùng nhau ăn đi.”
Lâm Thục Ý vừa định lắc đầu, Tiểu Uyển lại nói, “Em mua bánh cuốn lá sen ở tiệm bên đường kia nha, ăn rất ngon đó, người mua nhiều lắm, phải xếp hàng rất lâu mới mua được.”
Sau đó Thẩm Phục liền thấy Lâm Thục Ý bất giác cải biến xu thế lắc lắc đầu thành gật gật đầu.
Thẩm Phục thở dài, hắn bây giờ vẫn còn thật sự sợ Lâm Thục Ý bị một con gà nướng lừa bắt đi mất.
Hai người cùng Tiểu Uyển bước vào nhà.
Ba mẹ Tiểu Uyển còn chưa đi làm, nhìn thấy ba người họ tiến vào, lập tức mang bát ra thịnh tình chiêu đãi, vừa bắt chuyện với hai người vừa ăn sáng, một chút cũng không khách sáo mới lạ.
Lúc Lâm Thục Ý còn chưa tới đây, cả nhà Tiểu Uyển qua lại với ông Khang tương đối thân cận, sau đó lại thêm một người tên Lâm Thục Ý cùng Tiểu Uyển không chênh lệch bao nhiêu, hai nhà thân càng thêm thân, bất quá do ngày thường ba mẹ Tiểu Uyển đều phải đi làm, cho nên không có như bà nộiTiểu Uyển thường xuyên gặp mặt.
Quan hệ hai nhà tốt đẹp, vậy nên hễ có chuyện gì, mọi người đều biết.
Ba Tiểu Uyển hỏi chuyện lắp ráp xây dựng của tiệm cơm Tây Tần, còn chưa kịp hỏi hai câu đã bị mẹ Tiểu Uyển đánh gãy.
“Ăn sáng đi, đang ăn còn nói này nọ, Tiểu Ý con đừng để ý đến ổng, ăn nhanh đi con.”
Bánh cuốn lá sen cũng là món mà Lâm Thục Ý thường hay dậy sớm để mua ăn, tiệm kia là một trong số ít tiệm mở cửa vào lúc sáng sớm, người ở phố Triều Dương đa phần đều đi làm vào buổi sáng, cho nên thường ở nhà nấu cháo, sau đó đi ra bên ngoài mua chút món ăn kèm đem về, điều này dẫn đến có rất nhiều tiệm bán đồ ăn sáng, bất quá số nhiều ở đây chỉ được xem là mấy nhà thôi.
Tiểu Uyển đem mấy món mua được đặt lên đĩa, sau đó đem bánh cuốn lá sen bày ra.
Phần bánh này hợp lại từ ba phần riêng lẻ: phần bánh cuốn, phần nhân thịt cùng phần rau cải, lúc ăn thì cuốn chung lại hoặc ăn riêng từng thứ đều được.
Món này khá đặc biệt, nếu như đến đó kêu món, chủ quán nhất định sẽ cuốn lại thành từng cuốn rồi bưng ra cho khách, bất quá Tiểu Uyển bởi vì nói mình mang về, mà mọi người cũng đều quen mặt nhau, cho nên chủ quán liền trực tiếp bọc lại từng phần riêng biệt để cho cô bé mang về.
Nhìn chung lại khá đa dạng, có khoai tây bào bóp chua nè, măng chua xào đậu nè, trứng xào ớt xanh nè, còn có rong biển thái sợi xào cùng mầm đậu nữa.
Lúc ăn có thể tự mình dùng bánh lá sen cuốn mấy món kia lại rồi cắn thôi.
Da bánh vừa mỏng vừa dai, phối với nhiều món ăn kèm, ngon càng thêm ngon.
Ăn xong bữa sáng, ba mẹ Tiểu Uyển đứng dậy thu thập bát đũa, Lâm Thục Ý muốn giúp đỡ lại bị ngăn cản.
“Không phải còn có việc bên tiệm cơm sao? Mau đi đi.”
Vì vậy Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục liền xấu hổ cọ một bữa cơm mới đi thẳng đến tiệm cơm Tây Tần.
— Hết chương 41 —-
Chú thích:
Bánh lá sen 
Khoai tây bào bóp chua 
Măng chua xào đậu 
Trứng xào ớt xanh 
Rong biển thái sợi xào cùng mầm đậu 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét