5.13.2019

[TLĐBOHĐ] Chương 42

Chương 42: Kẹo mật hạch đào

tải xuống (1)
Tiệm cơm Tây Tần chỉnh trang toàn bộ từ trong ra ngoài, Lâm Thục Ý chỉ cần nói ra ý tưởng đại khái của cậu cho nhà thiết kế nghe, toàn bộ những chuyện còn lại nhà thiết kế sẽ đàm luận với đội thi công rồi tiến hành, nói cách khác ngoài trừ bước xác nhận các hạng mục công việc cụ thể thì mấy chuyện còn lại không cần Lâm Thục Ý để tâm nhiều.

Sau khi nói chuyện với nhà thiết kế ở tiệm cơm Tây Tần, các chi tiết nhỏ khác cũng coi như đã được xác định, hai người đang chuẩn bị trở về lại nhận được điện thoại của ông Khang.
Giọng ông Khang bên kia điện thoại hoàn toàn đã xóa tan mây mù, tiếng cười đặc biệt sảng khoái, “Tiểu Ý à, chúng ta đã về rồi, hiện đang ở trong thành phố đây. Bà nội Tiểu Uyển nói muốn đi dạo mua sắm vài thứ, ông gọi đến để hỏi xem hai đứa có muốn mua gì không?”
Lâm Thục Ý có chút bất ngờ, “Hiện ông đã về rồi ạ?”
“Ừ, đã về rồi.”
“Vậy ông cứ thoải mái đi mua sắm đi, tụi con không muốn mua gì cả.”
“Vậy được rồi, mấy người bọn ông lần này trở về mua không ít đặc sản đâu, để hai đứa nếm thử đồ lạ nha.”
Lâm Thục Ý vừa nghe, cười đến híp cả mắt, “Dạ, con cảm ơn ông.”
Sau đó hai người cùng nhau chậm rãi đi về nhà.
Biết ông Khang đã về, Lâm Thục Ý vô cùng cao hứng, Thẩm Phục cũng âm thầm buồn cười. Hắn cảm thấy được Lâm Thục Ý tựa hồ có chút ỷ lại vào ông Khang, làm cho hắn cũng bắt đầu hơi ghen tỵ rồi.
“Chờ ông trở lại, chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi đi.” Thẩm Phục đột nhiên mở miệng, nhìn nhìn Lâm Thục Ý.
Lâm Thục Ý đang suy nghĩ đến số đặc sản ông Khang sắp đem về, nghe Thẩm Phục nói như vậy, cũng ngoái đầu lại nhìn hắn, “Đi chơi? Đi chỗ nào chơi?”
Thẩm Phục suy nghĩ một chút, hắn không hề muốn về nhà, bất quá vẫn muốn dẫn Lâm Thục Ý đến H thị nhìn qua một lần.Dù sao nơi đó mới là địa bàn của hắn, tuy rằng nếu Lâm Thục Ý muốn suốt đời ở đây, hắn cũng nguyện ý bồi cậu, nhưng Thẩm Phục vẫn muốn cậu đến chỗ hắn một lần. Đi lâu như vậy, chắc mọi người cũng đã rất nóng ruột rồi nhỉ?  Hắn dẫn Lâm Thục Ý về tỏ rõ một chút lập trường của bản thân, miễn cho lúc nào đó ông hắn lại đến tìm hắn gây phiền toái.
“H thị, cậu đi không?”
Lâm Thục Ý có biết H thị, bởi vì Thẩm Phục từng nói, hắn đến từ nơi đó, bất quá cậu lại không rõ, Thẩm Phục muốn dẫn cậu đến đó làm gì, “Đi chỗ đó làm gì?”
Thẩm Phục nhếch miệng, “Ở H thị có nhiều chỗ chơi vui lắm, đến đó tôi dẫn cậu đi từng nơi luôn.” [Beta: muốn dụ em Ý thì phải đem đồ ăn ra chớ, dụ chỗ chơi làm gì!]
Lâm Thục Ý vẫn có chút do dự, “Bây giờ tiệm cơm Tây Tần đang trong quá trình sửa chữa lại toàn bộ, không thích hợp để đi chơi xa đâu”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
“Chuyện còn lại chỉ có thể giao cho đội thi công thôi, cậu cũng đâu lo được gì, ông cũng đã về rồi, cậu không nghĩ thừa dịp này đi chơi một chút hay sao?” Thẩm Phục đôi mắt đen kịt, tỏa ra mùi vị dụ dỗ nồng nặc. Hắn mới không nói cho Lâm Thục Ý biết, lần này trở về là trực tiếp gặp mặt gia trưởng đâu.
Cuối cùng, Lâm Thục Ý suy xét rồi trả lời, “Được rồi, chờ ông về tôi nói một tiếng đã.”
Lâm Thục Ý kỳ thực cũng có suy nghĩ muốn hiểu rõ cái thế giới này, cậu hiện chỉ thấy một phần nhỏ của nơi đây, hơn nữa hiểu biết hoàn toàn thông qua ti vi, nếu như có thể, cậu đương nhiên muốn tự mình đi nhìn ngắm mọi vật.
Nhận được sự đồng ý của Lâm Thục Ý, Thẩm Phục rốt cục cao hứng, cười đến thấy răng không thấy mắt luôn.
Gặp gia trưởng nha~, không biết lúc đó mặt ông nội sẽ đen đến mức nào đây, bất quá ông hẳn sẽ thích Lâm Thục Ý đi, dù sao Lâm Thục Ý cũng có một thân trù nghệ siêu phàm mà.
Ông Khang rất nhanh sẽ về, hai người Lâm Thục Ý cảm thấy chắc không kịp, lúc đi ông Khang đã giao chìa khóa cho bọnhọ, cho nên bọn họ liền dứt khoát đến nhà ông Khang chờ luôn.
Không bao lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng xe ô tô, tiếp theo một đám lão nhân hi hi ha ha xuống xe.
“Ông ơi!”
Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục vừa chào hỏi mọi người vừa tiến lên hỗ trợ xách đồ, ông Khang tựa hồ thật sự mua không ít đồ vật, túi nào túi nấy đều nặng cực kỳ.
“Lần đi chơi này nha, ông Khang là người mua đồ nhiều nhất đấy, phần lớn đều là đồ ăn cả.” Một bà trong đoàn đồng hành cười trêu.
Thẩm Phục giúp đỡ đem đồ vật của bọn họ xách vào nhà, Lâm Thục Ý thì đi rót nước, lấy ghế cho mọi người ngồi.
Ông Khang cười híp mắt nhưng cũng trả lời, bà nội Tiểu Uyển lại hiểu, bởi vì dọc đường đi ông Khang lúc mua cái gì đều nói với bà, cái này là thứ Tiểu Ý thích nè, cái kia chắc nó cũng thích ha. Ông Khang bây giờ a, coi Tiểu Ý thành cháu ruột của mình luôn rồi, bất quá cũng nhờ có đứa bé này luôn ở bên cạnh, nếu không chỉ sợ lần này ông Khang không vượt qua nổi.
Không bao lâu sau, người nhà của nhóm lão nhân cũng tới, mọi người liền dứt khoát ngồi cùng một chỗ, kể một ít chuyện thú vị trong chuyến đi này. Nhóm người này nhỏ tuối nhất cũng cỡ bà nội Tiểu Uyển, bà ấy năm nay đã qua tuổi 60 rồi, lớn nhất trong đây cũng có vài người ở hàng 70 luôn đấy, bây giờ nhìn lại tinh thần rất phấn chấn minh mẫn.
Mọi người cười cười nói nói thật lâu mới đứng dậy cáo từ về nhà, chỉ còn bà nội Tiểu Uyển chưa đi. Ba mẹ Tiểu Uyển đã đi làm, Tiểu Uyển lại đi học, trong nhà giờ không có ai, cho nên cứ giữ bà ở lại ăn cơm, miễn về đến nhà còn phải tự mình nấu ăn.
“Tiểu Ý, cái túi màu đỏ của ông, cháu để chỗ nào thế?”
Ông Khang đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Con để ở trong phòng ạ.”
Ông Khang ừ một tiếng, đi vào xách túi đó ra, sau đó mở phần dán kín phía trên, vừa gỡ vừa nói, “Đây là kẹo mật hạch đào ông mua ở chỗ kia, hạch đào rang đường, còn có hạnh nhân sấy muối nữa. Ở đó còn có quả hạch giá rẻ, ăn cũng khá ngon, mỗi người bọn ông đều mua không ít đấy.”
Ông Khang vừa nói vừa lấy mấy cái hộp trong túi đỏ ra, tổng cộng có năm hộp, ngoại trừ những thứ ông Khang nói, còn có hạt thông cùng nho khô, để chung với nhau khá giống hộp quà tặng tết.
Lâm Thục Ý đôi mắt sáng rực, hộp không nhỏ, đựng bên trong đều là hạch đào đã được tách vỏ sạch sẽ, sau đó tẩm thêm một lớp mật đường màu hổ phách óng ánh mê người.
Bà nội Tiểu Uyển thấy bộ dáng này của Lâm Thục Ý cũng cười, kỳ thực giá cả của nó căn bản cũng không rẻ như ông Khang đã nói, giá quả hạch hầu như đều tương đương nhau, cho dù có bớt đi chút đỉnh cũng không coi là rẻ được, huống chi ông Khang còn mua toàn bộ đều là loại đã được làm sạch vỏ cứng, mà ông cũng không phải người thích ăn ngọt, cho nên lúc mua bà nội Tiểu Uyển vừa liếc đã biết mua cho ai.
“Tiểu Phục cũng tới ăn luôn đi.”
Ông Khang cười híp mắt bắt chuyện với Thẩm Phục, mặc dù biết Thẩm Phục thực ra cũng không phải là anh họ của Lâm Thục Ý gì sất, nhưng vẫn đối đãi với hắn y như trước, không hề thay đổi.
Bất quá nếu Thẩm Phục không phải anh họ của Lâm Thục Ý, vậy ông cũng nên hỏi thử quan hệ giữa Thẩm Phục và Lâm Thục Ý là như thế nào.
Huống chi ông còn nhớ ngày đó những người kia rất cung kính nói mấy lời đó trước khi đưa ông về, thân thích trong nhà ông rất rõ ràng, trước không nói mấy năm nay bởi vì Triệu Tuyết Mai mà gần như mất hết liên lạc, mà cho dù có là thân thích ông thiệt cũng không có người có lai lịch bậc ấy. Lúc đầu ông còn hơi nghi hoặc, hiện đã từ từ nghĩ thấu, lần đầu tiên ông nhìn thấy Thẩm Phục liền biết hắn không giống như con cái gia đình bình dân, bất quá thời gian chung đụng lâu dài, Thẩm Phục có vẻ cũng không giống cái loại thiếu gia yếu ớt đó, cho nên ông mới bỏ qua vấn đề này.
Bây giờ suy nghĩ lại, có thể làm cho những người kia phản ứng lớn như vậy tựa hồ cũng chỉ có một mình Thẩm Phục mà thôi.
Thẩm Phục cũng không phải người thích ngọt như Lâm Thục Ý, trên thực tế hắn đối với thức ăn ngọt yêu thích rất có hạn, nhưng chỉ cần Lâm Thục Ý ăn hắn liền cảm thấy hình như thứ này cũng ăn rất ngon nha.
Cơm nước xong xuôi, bà nội Tiểu Uyển ra về, Lâm Thục Ý giúp bà xách đồ đạc về nhà, Thẩm Phục thì ở lại cùng ông Khang, đồng thời thu dọn mấy thứ trong nhà lại một chút.
“Tiểu Phục à, ngày đó là con kêu người thả ông về hả?”
Ông Khang đang dọn dẹp đột nhiên mở miệng.
Thẩm Phục ngẩn người một chút, sau đó liền rõ, ông Khang cũng biết rồi, cho nên không cần giấu giếm nữa. Hắn cũng đã thẳng thắn vớiLâm Thục Ý, chuyện còn lại cũng không quá khó khăn, liền cười cười trả lời, “Ông biết hết rồi à.”
“Trí nhớ của ông cũng không tốt lắm, người gặp qua phần lớn đều quên hết.”
Thẩm Phục khóe miệng giật giật, thầm nghĩ làm sao có thể quên mất, hắn đã lừa gạt ông Khang nói mình là anh họ Lâm Thục Ý đấy, nghĩ như vậy trên mặt, liền không khỏi có chút xấu hổ, “Ông à, ông có nhớ…”
Ông Khang nở nụ cười, “May mà ông nhớ ra nha, nếu không hai người các cháu còn muốn giấu ông tới khi nào? Bất quá cũng không phải chuyện gì lớn, mặc kệ cháu là ai, ông chỉ cần biết cháu là đứa trẻ tốt được… Tiểu Ý cũng là đứa trẻ tốt. Nhưng mà cháu có thể nói cho ông biết, cháu rốt cuộc là ai không?”
Thẩm Phục gật đầu, “Kỳ thực con không phải anh họ của Lâm Thục Ý, ờ, phải nói là cậu ấy nhặt được con.”
Ông Khang giật mình, “Nhặt được cháu?”
Thẩm Phục liền gật gật đầu, đem mọi chuyện từ lúc bắt đầu đến nay nói cho ông Khang nghe.
Hắn ban đầu không nghĩ sẽ để lộ ra thân phận, sau đó vì ông Khang đã quên mất, giải thích lại thì hơi thừa, nên vẫn chưa nói, cũng không phải cố ý dối gạt không cho ông biết, bây giờ ông Khang vừa hỏi hắn liền dứt khoát nói thẳng ra, miễn cho ông cảm thấy hắn tiếp cận Lâm Thục Ý vì mang ý xấu. Phải biết, bọn họ lúc bắt đầu thật ra rất bất ngờ nha.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Ông Khang nghe xong ngược lại cũng không có chút thần sắc dư thừa nào, thậm chí còn cười trêu chọc, “Thì ra hai đứa cũng lần thứ hai gặp nhau! Tiểu Ý thật là một đứa mạnh miệng mềm lòng, nó không sợ cháu là người xấu sao, đến lúc xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?”
Thẩm Phục không lên tiếng, chỉ nhếch lên khóe miệng, người xấu? Còn có thể làm sao? Vậy muốn ăn cậu ấy vào bụng thì có tính là người xấu  không?!
Vẫn chưa nói xong thì Lâm Thục Ý đã trở lại, đôi mắt nhuốm chút tà khí vì những suy nghĩ càn rỡ khi nãy của Thẩm Phục tự dưng nguội đi một chút.
“Ông ơi, con dự định dẫn Tiểu Ý ra ngoài chơi mấy ngày”
Sau khi cùng ông Khang thẳng thắn, Thẩm Phục gọi ông càng thêm thân thiết. Thân là ông nội ruột của Thẩm Phục, Thẩm lão mà thấy cảnh này, phỏng chừng liền tức chết tại chỗ.
Ông Khang nghe vậy cũng sững sờ, “Các cháu cũng muốn đi chơi?”
Thẩm Phục kéo Lâm Thục Ý đến bên người, “Cậu ấy trước giờ chẳng đi đâu, con định dẫn cậu ấy đi dạo vòng vòng ấy mà.”
Ông Khang nở nụ cười, “Đi đi, đi đi, chuyện này xin phép ông làm gì chớ, chỉ cần hai đứa muốn đi, chỗ nào cũng được hết.” [Beta: trời ơi, ông đừng tùy tiện giao trứng cho ác thế chứ!!!]
Tuy Thẩm Phục đã nói hắn không phải anh họ Lâm Thục Ý, nhưng nhìn tình cảm của hai đứa nó hiện tại tốt như vậy, ông Khang cũng vui mừng.
“A, phải rồi, tiệm cơm Tây Tần hiện đã bắt đầu sửa chữa lại rồi đó ông.”
Lâm Thục Ý mở miệng nói.
Sau khi ông Khang trở về còn chưa tới tiệm cơm Tây Tần nhìn qua, ông vẫn biết Lâm Thục Ý nói qua chuyện đổi tiệm cơm Tây Tần thành một nhà hàng chuyên biệt, lại không biết nhanh như vậy đã thi công. Ông Khang sững sờ, điều thứ nhất nghĩ tới chính là, “Tiểu Ý, tiền đâu mà cháu làm vậy hả?”
Lâm Thục Ý liếc Thẩm Phục một cái, ánh mắt bình tĩnh, “Lấy nhà cháu thế chấp để vay tiền anh ấy ạ.”
Ông Khang lần thứ hai giật mình.
Thẩm Phục đành phải nói tiếp, hắn vừa rồi còn chưa kịp nói với ông Khang đã bị Lâm Thục Ý quay lại cắt đứt.
“Kỳ thực con có một công ty nhỏ, trong tay tuy không nhiều nhưng cũng có một số tiền kha khá. Kế hoạch sửa chữa cậu ấy đã bàn với con rồi, con rất ủng hộ, cũng cảm thấy nó không tệ.”
Thực không giống lúc nói chuyện với Lâm Thục Ý, luôn bày ra vẻ không đứng đắn rồi tự xưng là phú nhị đại.
Chuyện còn lại Thẩm Phục không cần nhiều lời ông Khang cũng tự hiểu rõ.
Thẩm Phục giống như ông nghĩ, không phải dạng người xuất thân bình dân, như vậy thân thế Thẩm Phục ông không cần biết nhiều làm chi, bất quá, Thẩm Phục lại tốt với Lâm Thục Ý như vậy không thể không làm ông suy nghĩ sâu xa. Tuy Lâm Thục Ý nói dùng nhà nó đặt cọc, nhưng nhìn cái dáng vẻ kia của Thẩm Phục là biết hắn không để số tiền cọc đó ở trong lòng, huống chi nếu nói khó nghe, cái nhà của Lâm Thục Ý so với cái nhà rách của ông còn thảm hại hơn ấy chứ, cho dù lấy đi thế chấp thì được mấy đồng bạc?
Bất quá giống như ông, Lâm Thục Ý cũng đồng dạng nghèo rớt mùng tơi, không có thứ gì để hắn muốn chiếm… nhỉ? [Beta: trinh tiết! Trinh tiết đó ông! Sao không đáng giá?!!!]
Tiệm cơm Tây Tần đã cho Lâm Thục Ý, trong suy nghĩ của ông Khang nó đã thuộc về Lâm Thục Ý, là đồ của riêng cậu, Lâm Thục Ý hoàn toàn có thể tự mình làm chủ, nhưng việc Lâm Thục Ý vẫn hỏi ý kiến ông trong mọi chuyện quả thật khiến lòng ông vô cùng ấm áp, “Cháu cứ yên tâm chơi đi, tiệm cơm Tây Tần ông sẽ trông dùm cho, hai đứa không phải nói mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa rồi sao? Chỉ cần nói một chút, lão già như ông đây vẫn có thể đảm nhiệm được.”
Ông Khang liên tục đáp ứng, sau đó để Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý yên tâm đi chơi. Đứa nhỏ Lâm Thục Ý này lớn như vậy phỏng chừng chịu qua không ít khổ cực, có thể có thời gian ra ngoài chơi quả thật vô cùng tốt.
Nghĩ nghĩ như thế ông Khang liền vào nhà, lấy tấm thẻ Lâm Thục Ý đưa ông trước lúc ông đi chơi ra, đưa cho Lâm Thục Ý.
Lâm Thục Ý không nhận, cau mày nói, “Ông, ông làm cái gì vậy?”
Ông Khang cười híp mắt, “Cầm đi, cháu còn phải tốn một mớ sửa sang tiệm cơm Tây Tần, lại còn muốn ra ngoài chơi, trên người cháu không đủ tiền thì làm sao. Ông lớn tuổi rồi, không có thứ gì đáng giá cho cháu hết, nhưng cũng không đến nỗi không có cái cho.”
Lâm Thục Ý lông mày nhíu càng chặt, “Ông, đây không phải là tiền con đưa ông sao, là tiền mua lại tiệm cơm Tây Tần, đều để hết vào trong thẻ ngân hàng, nếu như ông không muốn số tiền này, tiệm cơm Tây Tần con cũng không màng tới nữa.”
Lâm Thục Ý cố chấp nhìn ông Khang, biểu thị mình nói thật làm thật.
Ông Khang lúc đầu nói để Lâm Thục Ý mua lại tiệm cơm, bất quá chỉ là nói chơi thôi, ai biết Lâm Thục Ý lại tưởng là thật, thực sự tích góp tiền trả cho ông. Nhưng Lâm Thục Ý cũng không có nhiều tiền, tiền này ông làm sao lấy đượccơ chứ.
“Ông biết, ông không phải là không muốn, số tiền này chừng nào cháu kiếm được thì trả cho ông cũng không muộn mà, bây giờ chính là lúc cháu đang cần tiền đó.”
Mặc kệ ông Khang nói thế nào, Lâm Thục Ý đều không chịu nhận lại số tiên kia.
Thẩm Phục ở bên cạnh nhìn, xoa xoa thái dương, đi lên đem thẻ nhét vào tay ông Khang, an ủi nói, “Ông, đây là cậu ấy đưa cho ông, ông cứ nhận đi. Nếu như ông không nhận, dựa vào tính tình cậu ấy thật sự sẽ không cần tiệm cơm nữa đó. Ông hãy yên tâm, cứ giao cậu ấy cho con, con sẽ chăm sóc tốt mà.”
Thẩm Phục quàng tay lên vai Lâm Thục Ý, dùng giọng điệu con rể an ủi cha mẹ vợ mà nói, nhưng đáng tiếc hai người khác ở đây đều không có nhận ra, Lâm Thục Ý còn cảm kích nhìn Thẩm Phục một cái, “Phải đó, ông cứ lấy đi, con không phải còn có Thẩm Phục sao?”
Thẩm Phục nhìn Lâm Thục Ý, đúng là một bộ dáng trẻ nhỏ dễ dạy, hắn sau này là chồng cậu đó, tiền của hắn không phải sẽ là của cậu hết sao! [Beta: sao anh dại trai thế không biết =]]
Ông Khang nhìn Thẩm Phục rồi nhìn Lâm Thục Ý, do dự đem thẻ cất vào. Sao ông lại thấy kì kì ấy nhỉ, giống như có chỗ nào đó sai sai thì phải?
—- Hết chương 42 —-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét