5.13.2019

[TLĐBOHĐ] Chương 43

Chương 43: Cháo gạo lứt khoai lang tím???

Chuyện đi H thị mặc dù đã quyết định, bất quá Thẩm Phục lại không có ý định vừa đến sẽ dẫn Lâm Thục Ý về nhà ngay, dù sao Thẩm Phục còn chưa nghĩ được lý do để thuyết phục Lâm Thục Ý đến nhà hắn, hơn nữa nếu như cứ trắng trợn dẫn Lâm Thục Ý về nhà, khó bảo đảm ông nội hắn sẽ không vì quá kinh sợ mà nói ra những lời khó nghe.

Dù sao Lâm Thục Ý cũng chỉ mới 18 tuổi, ra tay thật sự quá sớm rồi!
Nhưng nếu không nhanh tay đánh ký hiệu, lỡ bị người khác nửa đường lừa chạy mất thì làm sao, cho nên ý Thẩm Phục là trước khi Lâm Thục Ý yêu ai đó, cứ đem nhét cậu vào túi hắn cái đã, sau đó có thể an tâm mặt dày chờ đợi những tháng ngày hạnh phúc rồi.
Thẩm Phục cảm thấy rất hài lòng với cái ý tưởng này.
Lâm Thục Ý ngược lại không vội ra ngoài chơi, dù sao ở trong lòng cậu, bây giờ tiệm cơm Tây Tần là quan trọng nhất. Nhưng việc sửa chữa tiệm cơm cũng không phải ngày một ngày hai, dù có ở nhà cũng không giúp được gì, cho nên cậu đồng ý với Thẩm Phục ngày hôm sau lên xe đi H thị.
Ông Khang biết bọn họ ngày mai muốn đi, liền bắt đầu bận này bận kia chuẩn bị đồ đạc cho Lâm Thục Ý, Thẩm Phục tuy cảm thấy mấy thứ này căn bản không cần, nhưng nhìn ông Khang cười híp mắt thay bọn họ thu thập hành lý, lại nghĩ mang đi cũng không thành vấn đề. Dù sao cũng là tự lái xe, mang nhiều hay mang ít cũng không quá quan trọng.
Ông Khang không biết Thẩm Phục đang chuẩn bị đi về địa bàn của hắn, cứ nghĩ hai người đi chơi theo đoàn giống như ông.
Thu thập được một nửa đồ đạc, ông Khang bèn chạy đến hỏi Thẩm Phục.
“Hai đứa đặt lịch trình chưa? Đi xe số mấy? Tập hợp ở đâu?”
Thẩm Phục đang cầm di động nói chuyện với ai đó, mặt mày đều lộ ra ý cười, nghe thấy giọng ông Khang gọi hắn, vừa quay đầu lại, vừa nói vào điện thoại, “Chờ, ngày mai tới đón.”
Sau đó cúp máy, “Ông vừa mới nói gì ạ, con không nghe thấy.”
Ông Khang cũng không ngại phiền phức nói lại một lần, “Hai đứa không phải ngày mai đi à? Sao bây giờ còn chưa đặt lịch trình nữa?”
Thẩm Phục nở nụ cười, “Ông à, tụi con không tính đi chung với lữ đoàn, con muốn dẫn Lâm Thục Ý đi H thị, nhà con ở đó, không cần đi cùng lữ đoàn, ở đó là nơi con quen thuộc mà.”
Ông Khang trợn mắt lên, “H thị?”
Thẩm Phục gật gật đầu.
H thị tại Thiên triều tuy không phải thủ đô, nhưng nó lại có hải cảng, là một thành phố tài chính mậu dịch phát triển song song với các thành phố lớn khác ở Thiên Triều, còn là trung tâm tuyến đường thủy vận tải quan trọng, cho nên tuy không phải thủ đô, nhưng so với thủ đô còn muốn phồn hoa hơn nhiều.
Thượng Hải là một nơi đầy rẫy nhà tư bản, nghe đâu trên đường tùy tiện quăng bài tử đập trúng 10 người thì có đến 8 người thuộc gia đình quyền thế rồi, cho nên khi Thẩm Phục nói nhà hắn ở đó, ông Khang cũng coi như lý giải được chút lai lịch Thẩm Phục.
Nhưng… tại sao Thẩm Phục lại muốn dẫn Lâm Thục Ý đến đó?
Ông Khang hơi nghi hoặc.
“Vậy hai đứa ngày mai ngồi xe đi à?”
Thẩm Phục lại lắc đầu, “Là lái xe, dù sao đường cũng không xa.”
Khoảng cách từ S thị đến H thị xác thực không xa, cho dù là từ nơi này xuất phát, lái xe cũng chỉ mất hai, ba tiếng là tới.
Ông Khang gật gật đầu, suy nghĩ một chút cuối cùng nghĩ đến lý do có khả năng lớn nhất đó, “Con định… Về nhà?”
“Dạ, nên trở về một chuyến.”
“Dẫn theo Tiểu Ý luôn?”
Lâm Thục Ý và Thẩm Phục nếu dựa theo lời lúc trước, căn bản cũng không tính có quan hệ thâm giao gì, bất quá là do Lâm Thục Ý ngẫu nhiên giúp hắn một tay, hai người có một đoạn thời gian ở chung nhà, có một chút giao tình, nhưng chút giao tình đó chưa đủ để Thẩm Phục dẫn nó về gặp ba mẹ chứ, dù sao dựa vào gia cảnh nhà Thẩm Phục mà nói, ba mẹ hắn cũng đâu phải dạng bình thường, nhà Lâm Thục Ý cùng bọn họ cách nhau một trời một vực, cứ như vậy tùy tiện dẫn tới không hay lắm đi?
Thẩm Phục nghe ông Khang hỏi, gật gật đầu, “Dạ phải, nhưng ông cứ yên tâm đi, con sẽ chiếu cố tốt cậu ấy mà.”
Ông Khang lắc đầu một cái, “Ông không phải lo lắng cái này, cái ông lo chính là con cứ đường hoàng dẫn Tiểu Ý qua như thế, ba mẹ con có thể không thích hay không?”
Loại tâm tình thấp thỏm này làm sao vẫn có chút quỷ dị a?
Mỗi nhà đều có quy củ riêng, tuy Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý quan hệ không tệ, nhưng điều này cũng không có nghĩa là ba mẹ Thẩm Phục cũng sẽ yêu thích Lâm Thục Ý nhaa…
Chờ chút, tựa hồ càng thêm quỷ dị hơn rồi, tại sao lại có cảm giác ‘con dâu xấu đi gặp ba mẹ chồng’ thế này?
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Quả nhiên, Thẩm Phục cũng cười, “Ông à, ông lo xa quá rồi, ba mẹ con đều là người tốt, huống chi, Tiểu Ý còn có ân cứu mạng con đấy, ba mẹ con cảm kích cậu ấy còn không kịp nữa là, sao lại có thể dám làm khó dễ ?”
Huống chi còn có hắn làm chỗ dựa mà, ai dám làm khó cậu chứ!
Ông Khang suy nghĩ một chút, cảm thấy mình quả nhiên là lo xa rồi, chỉ là bạn bè đi chơi thôi mà, cần chi làm quá lên thế !
Dù nghĩ vậy, ông Khang vẫn để vào bên trong túi hành lý không ít thứ, đều là đặc sản ông mua.
“Ông à, không cần đem nhiều vậy đâu.” Thẩm Phục dở khóc dở cười.
“Nếu Tiểu Ý phải đến nhà con, thì cũng không thể tay không mà đến được, đây chả phải là đồ hiếm lạ gì, chỉ mong ba mẹ con không ghét bỏ.”
Thẩm Phục khẽ đảo mắt, cảm thấy có lý, liền không ngăn cản nữa, ba mẹ hắn nhất định sẽ không ghét bỏ.
Lâm Thục Ý đi ra ngoài một chuyến, trở về liền bị bao lớn bao nhỏ do ông Khang thu thập dọa sợ.
“Ông ơi, con chỉ đi có mấy ngày mà thôi, đem nhiều như thế làm gì ạ?”
Ông Khang còn đang xách thêm nhiều đồ vật cố gắng nhét rồi nhét vào bên trong, kéo dây khóa lại, “Tiểu Phục lái xe, cho nên không sợ mang đồ nhiều, đi tay không không quá tốt, nhiều như thế mới phải.”
Lâm Thục Ý còn tưởng ông Khang nói là đồ ăn vặt cho hai người đem theo ăn trên đường, dù cảm thấy quái lạ, nhưng đồ ăn vặt nhiều thì Lâm Thục Ý vĩnh viễn không chê bao giờ, cuối cùng cũng không nói thêm gì, xoay người hỏi Thẩm Phục, “Anh lái xe? Chiếc lần trước mượn bạn hả?”
Thẩm Phục gật gật đầu.
Mắt Lâm Thục Ý liền sáng lên, “Đúng rồi, lần trước anh còn nói dạy tôi lái xe đó?”
Tuy biết đại khái nguyên lý vận hành của ô tô máy bay, nhưng Lâm Thục Ý vẫn rất mới lạ với cái hộp 4 bánh xe chạy bằng xăng mà còn nhanh hơn ngựa này nha, lần trước Thẩm Phục có nói muốn dạy cậu lái xe, mặc dù sau đó cậu cũng quên mất, nhưng giờ nhớ tới vẫn rất hưng phấn.
Thẩm Phục suy nghĩ một chút, “Nếu cậu thích lái xe, vậy lúc đi chơi tôi dẫn cậu đến một câu lạc bộ chuyên về cái này, người mới tập chạy cũng không sao hết.”
Lâm Thục Ý cảm thấy cả người rạo rực, “Được.”
Thẩm Phục cười híp mắt đi lên ôm vai cậu, “Vậy hôm nay ngủ sớm một chút, ngày mai chúng ta liền xuất phát, may mắn thì có thể đến kịp giờ cơm trưa, sẵn dịp dẫn cậu đi ăn ngon luôn.”
“Thiệt hả?” Đôi mắt Lâm Thục Ý sáng lấp lánh, còn liếm nhẹ khóe môi ướt át phấn hồng của mình, cũng không phải thần sắc câu người gì, lại làm cho Thẩm Phục cảm thấy cổ họng căng thẳng, sau đó liều mạng khống chế bản thân nghiêng đầu sang chỗ khác.
Còn chưa phải lúc, còn chưa phải lúc, còn chưa phải lúc…
Mặc niệm rất nhiều lần, mới buông Lâm Thục ra Ý, dịch sang bên cạnh một chút, vừa mở miệng âm điệu đều mang vẻ khàn khàn.
“Ừ, lúc đó cậu sẽ biết.”
Thời gian còn rất dư dả, hắn có thể cùng đám ‘hồ bằng cẩu hữu’ từng đứa… từng đứa… giết thời gian ha!!
Ở H thị cái gì cũng thiếu, chỉ có người và đồ ăn là không.
Thẩm Phục thần sắc quái dị, bất quá Lâm Thục Ý lại không nhìn ra, chào tạm biệt ông Khang rồi lôi Thẩm Phục về nhà.
Buổi tối Thẩm Phục không có quấy rối như mọi khi, mà ngay lúc Lâm Thục Ý tắm rửa xong, lập tức ngoan ngoãn đi vào phòng tắm, rất lâu sau mới đi ra, bất quá khi đó Lâm Thục Ý cũng đã ngủ, cho nên không biết.
Sau đó hắn nằm vật ra trên sô pha.
Nếu cứ tiếp tục như thế này không nhịn nổi thì làm sao đây?…
Ngày hôm sau, hai người bọn họ quả thực dậy rất sớm, ông Khang cũng đã sớm tỉnh giấc, đang làm cơm cho bọn họ.
“Tiểu Phục à, xe của con ở đâu vậy?”
Ông Khang thấy đã đến giờ mà Thẩm Phục còn chưa lái xe lại đây, hơi nghi hoặc hỏi.
“Dạ, còn chưa có đi lấy ạ, chờ cơm nước xong Tiểu Ý ở chỗ này đợi con, lúc đó con mới đi lấy xe lại đón  người.”
Ông Khang nấu cháo khoai lang tím, ăn kèm bánh bao chiên nhân thịt bò hành hoa, bánh bao vỏ bánh mỏng mềm, nhân bánh lại to, vừa cắn vào mùi hương liền lan tỏa, Lâm Thục Ý lập tức ăn đến no căng. (Tui cảm thấy mình giỏi miêu tả mấy vụ đồ ăn ghê chứ haha)
“Từ đây đến H thị tuy gần, nhưng toàn đi bằng đường cao tốc, chả có hàng quán ngon lành gì, bây giờ hai đứa ráng ăn no một chút đi.”
Ông Khang biết trên đường cao tốc đều có chỗ ăn cơm, nhưng ông cảm mấy chỗ đó vừa mắc lại vừa chả ngon lành gì, cho nên ông mặc kệ đi đâu trước đều phải ăn no, sau đó dọc theo đường cũng không cần ăn thêm gì nữa, nếu muốn thì ghé siêu thị mua vài thứ ăn vặt là được.
Thẩm Phục không biết đi đâu lấy xe, không bao lâu sau liền chạy đến, vẫn là chiếc xe tầm thường kia, ông Khang giúp xách mấy túi đồ để vào cốp sau, sau đó hai người chào tạm biệt ông rời đi.
Đã tới đây lâu như vậy, nhưng đây là lần xa nhà đầu tiên, Lâm Thục Ý tuy ngồi rất đoan chính ở ghế phó lái, nhưng cứ luôn quay đầu nhìn ra phía cửa sổ.
Thế giới này, quả thật rất rộng lớn, cho dù có loại công cụ một ngày đi vạn dặm này, cả đời cũng đi không hết.
“Đường cao tốc có đẹp như vậy sao?”
Thẩm Phục cười nhẹ trêu chọc, người này từ lúc lên xe tới giờ chả thèm nhìn hắn lấy một cái.
Lâm Thục Ý quay đầu lại liếc hắn một cái, lại quay ra cửa sổ tiếp tục xem, “Chuyên tâm lái xe đi.”
Lúc lái xe không thể phân tâm, hắn cho rằng thời gian dài nghiên cứu luật giao thông của cậu là đồ bỏ sao!
Thẩm Phục nhún vai, lái thêm một đoạn xa, quay đầu lại mới phát hiện Lâm Thục Ý đã ngủ.
Thẩm Phục đi chậm lại, đem áo khoác của mình đắp lên người Lâm Thục Ý, sau đó bấm nút cho cửa sổ hai bên đóng lại, vặn nhỏ tiếng nhạc một chút, để Lâm Thục Ý ngủ càng thoải mái hơn.
Di động lại vào lúc này vang lên.
Thẩm Phục lập tức nhận, cũng may Lâm Thục Ý chỉ hơi nhíu nhíu mày, không có tỉnh giấc.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói trầm thấp, “Đi tới đâu rồi, đám người kia đã cho người chuẩn bị đón gió tẩy trần cho cậu kìa!”
Thẩm Phục liếc nhìn gương mặt ngủ say của Lâm Thục Ý, khẽ cong khóe miệng.
“Chờ đi, khoảng chừng một tiếng nữa mới tới.”
Trần Phóng tựa hồ nói với người bên ngoài cái gì đấy, đầu bên kia điện thoại liền truyền đến một trận ồn ào nhốn nháo, giọng của Trần Phóng cũng mang theo ý cười, “Chỗ cũ nha, cậu dẫn người đến là được rồi.”
Thẩm Phục lại nhíu nhíu mày, “Chỗ cũ? Không đi.”
Trưng bày sửng sốt, “Sao vậy?”
“Mấy nơi lung ta lung tung thì miễn đi, tìm một nhà hàng yên tĩnh cho tôi, tôi đã nói là dẫn cậu ấy đi ăn đồ ngon, đừng có bày ra mấy thứ vô dụng, lại để cậu ấy thêm phiền.”
Trần Phóng ngẩn người ra rồi bật cười ha hả, “Biết rồi, đây không phải là đón gió tẩy trần cho cậu sao, cậu trước đây tuy rằng không thích, nhưng cũng đâu mâu thuẫn như thế.”
Biết Trần Phóng đã hiểu rõ ý hắn, Thẩm Phục cũng cười, “Hiện tại đâu còn giống trước kia, khi đó còn độc thân, muốn điên thế nào mà chả được, hiện tại tôi là người có gia đình rồi nhé!”
“Thôi đi, bát tự còn chưa coi nữa mà bày đặt là người có gia đình gì, để ông nội cậu chấp nhận hẵng hay, được rồi, không tào lao với cậu nữa, để tôi đi đổi chỗ yên tĩnh ăn cơm, cậu quả thật là có sắc liền quên bạn, làm bọn này uổng một phen tâm tư.”
Nói thêm vài câu nữa thì cúp máy.
Chỗ cũ kỳ thực cũng không phải địa phương bậy bạ gì, chỉ là bọn hắn từ trước thường hay tụ tập cùng một chỗ, là chỗ của mấy cậu ấm thường đến, đương nhiên, hắn cũng là một trong số đó.
Bất quá hắn bình thường cũng không hay đến lắm, hiện tại lại có Lâm Thục Ý, hắn càng không muốn đi.
Cúp máy, Thẩm Phục ngồi thẳng người, kéo cần gạt, sau đó lái xe nhanh đến H thị.
—- Hết chương 43 —-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét