5.13.2019

[TLĐBOHĐ] Chương44

Chương 44: Sườn bò nướng than

BoNuongThan
Chờ Lâm Thục Ý tỉnh lại, bọn họ đã đến nơi.
Xe đã ngừng, Thẩm Phục hiện đang nghiêng người cởi dây an toàn cho cậu, bởi vì khoảng cách quá gần, Lâm Thục Ý vừa nghiêng đầu liền trực tiếp cọ môi lên má Thẩm Phục.

Xúc cảm man mát mềm mại trên môi đột nhiên phớt qua, Lâm Thục Ý sửng sốt một chút, sau đó nhìn thấy Thẩm Phục ngẩng đầu lên, con ngươi đen bóng sâu thẳm, giống hệt mấy miếng ngọc đen tuyền mà hoàng thượng Đại Yến từng thưởng cho cậu, chúng luôn lộ ra một luồng ánh sáng thâm thúy hút mọi ánh nhìn của người khác, trái tim đột nhiên đập thình thịch, Lâm Thục Ý bất giác đỏ mặt, không được tự nhiên nói, “Tới rồi à?”
Thẩm Phục tất nhiên biết đây chỉ là vô tình mà thôi, nhưng nhìn lỗ tai đang đỏ lên của Lâm Thục Ý vẫn khiến cho tâm trạng hắn vui vẻ dị thường. Khó khăn lắm mới thấy Lâm Thục Ý thẹn thùng nha, chỉ vô tình chạm môi vào mặt hắn mà cũng đỏ mặt, cái loại ngây thơ này quả thực làm hắn kinh hỉ.
Thẩm Phục cố ý thả nhẹ ngữ khí, kề sát bên tai Lâm Thục Ý nói, “Ừ, bạn tôi cũng ở đây, nói muốn gặp cậu một lần”
Lâm Thục Ý càng cảm thấy cả người không được tự nhiên, mặc kệ Thẩm Phục hiện tại nói cái gì cậu đều liên tục gật đầu.
Thẩm Phục nở nụ cười, còn muốn nói nữa, cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng gõ, vừa quay đầu lại, Trần Phóng dẫn đầu, đi theo đằng sau là một đám cậu ấm chuẩn bị đón gió tẩy trần cho hắn, hiển nhiên là xuyên qua cửa sổ nhìn thấy được tình cảnh bên trong, ánh mắt mỗi tên đều tỏa sáng, ồn ào không thôi.
Thẩm Phục nhíu mày, sớm biết cái đám này sát phong cảnh như thế, lúc nãy nhận điện thoại không nên nói đã tới nơi mới phải.
Thẩm Phục chậm rãi hạ cửa kính xe xuống.
Trần Phóng hai tay đút túi, quan sát Lâm Thục Ý một chút, cuối cùng trêu chọc nói.
“Làm phiền lão gia ngài dịch chân đến tệ xá, món ăn đều đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi ạ.”
Lâm Thục Ý trợn mắt lên nhìn một đám phong cách hỗn tạp bên ngoài, trên mặt mỗi tên đều viết bốn chữ ‘Con ông cháu cha’, không biết bọn họ tới làm gì, cùng Thẩm Phục có quan hệ như thế nào.
Thẩm Phục không để ý tới Trần Phóng, nhẹ giọng giới thiệu với Lâm Thục Ý, “Tên này Trần Phóng, là anh em từ nhỏ lớn lên với tôi, còn lại những người kia đều thuộc công tử đảng ở H thị, không cần để ý tới, bọn họ chỉ là phông nền mà thôi.”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Được gọi là phông nền khiến mọi người không vui, “Thẩm  ca, anh cũng quá tệ đi, tụi em là đặc biệt tới đón anh đó.”
Lần này Lâm Thục Ý coi như đã hiểu rõ, đây đều là bạn của Thẩm Phục, giống như vương tôn quý tộc Đại Yến tụ họp với nhau, còn đây là tụ họp của đám phú nhị đại H thị.
Tuy rằng không biết Thẩm Phục giới thiệu bọn họ cho cậu làm gì, bất quá mặc kệ thời điểm nào cũng không thể bỏ qua lễ nghi, vì vậy Lâm Thục Ý mở cửa xe, vô cùng đúng mực đưa tay ra, âm thanh còn mang chút khàn khàn vì mới tỉnh ngủ, nhưng lại dị thường êm tai, “Lần đầu gặp mặt, tôi là Lâm Thục Ý.”
Trần Phóng bị hành động của Lâm Thục Ý làm cho sững sờ, y vừa nghĩ đến đây là lần gặp mặt chính thức của Lâm Thục Ý, lại không nghĩ tới Lâm Thục Ý nửa điểm cũng không mất bình tĩnh. Nửa ngày sau, Trần Phóng nở nụ cười, bắt lấy tay Lâm Thục Ý, “Hân hạnh được quen biết.”
Rõ ràng là bối cảnh hiện đại, nhưng lại mười phần văn nhân nho nhã.
Thẩm Phục từ một bên khác lười biếng xuống xe, kéo tay Lâm Thục Ý ra khỏi tay Trần Phóng, sau đó choàng vai Lâm Thục Ý, “Đi, dẫn cậu đi ăn ngon, tên kia mời khách.”
Sau đó liếc cái tên còn đang cười kia, “Còn cười ngu làm gì, dẫn đường đi chứ!”
Nhóm cậu ấm quả thực bị Thẩm Phục làm như kẻ vô hình, chủ yếu hắn không nghĩ tới Lâm Thục Ý sẽ coi trọng Trần Phóng thậm chí còn bắt tay y nữa, vừa nghĩ tới Lâm Thục Ý sẽ cùng mỗi tên trong đám kia bắt tay, Thẩm Phục liền cảm thấy thực không dễ chịu chút nào.
Chỗ bọn họ đỗ xe là dưới tầng ngầm, cho nên bây giờ cả đoàn người thong thả đạo mạo đi vào thang máy.
Lâm Thục Ý mới vừa tỉnh ngủ nên có chút mơ màng, cũng không cảm thấy Thẩm Phục ôm vai cậu đi như vậy ở trước mặt mọi người có gì không ổn, dù sao trước kia Thẩm Phục cũng thường như vậy, kề vai sát cánh chẳng đứng đắn chút nào, cậu đã nói rất nhiều lần mà vẫn không đổi được cho nên cứ tùy hắn thôi.
Nhưng ở trong mắt người khác, đây chính là biểu thị dục vọng chiếm hữu mười phần nha~
Đừng nói là nhóm công tử gọi hắn là ‘ca’ kia, ngay cả Trần Phóng cũng chưa từng thấy Thẩm Phục để bụng ai như vậy.
Tuy rằng trước giờ Thẩm Phục chưa từng dễ chịu với ai, nhưng đó là do tính tình hắn từ nhỏ đã tùy ý, chưa bao giờ biểu hiện dục vọng muốn độc chiếm mãnh liệt thứ gì cả, hôm nay Thẩm Phục như vậy, ngược lại làm Trần Phóng cảm thấy vô cùng mới lạ.
Trần Phóng không khỏi đưa mắt đặt lên người Lâm Thục Ý, hòng xác định người này bất đồng ở chỗ nào.
Nhìn dáng dấp kia tựa hồ tuổi cũng không lớn, so với người nơi này còn nhỏ hơn ấy chứ.
Bất kể là ngoại hình hay gương mặt đều không thể xoi mói được, nhưng nói thật, bọn họ đi trong cái vòng luẩn quẩn này không thiếu nhất chính là người xinh đẹp. Đã từng có người nói ‘Muốn nhìn cao phú suất cứ việc lấy gương ra tự soi là được’, cho nên Lâm Thục Ý xuất hiện mới phá lệ làm Trần Phóng hiếu kỳ, bất quá y cảm giác được, lần này Thẩm Phục vô cùng nghiêm túc.
Vừa nghĩ như thế, Trần Phóng liền cảm thấy buồn cười, Thẩm Phục lần cuối cùng gọi điện thoại cho y là mấy tháng trước, nói hắn vừa bị Thẩm lão đánh một trận cũng bởi vì hắn yêu thích nam nhân lại còn không muốn sống yên ổn ở nhà kế thừa gia nghiệp, kết quả không nghĩ tới trận đòn này còn đem hắn đuổi chạy luôn, người nhà họ Thẩm cho người tìm khắp hang cùng ngõ hẻm, kết quả qua mấy tháng chính hắn tự về không nói, còn đem theo người về nữa. Hắc hắc, lần này Thẩm gia nhốn nháo thế nào y cũng có thể tưởng tượng ra rồi, dựa vào tính khí nóng nảy của Thẩm lão, ai cũng phải nhượng ông ba phần, cũng chỉ có mình Thẩm Phục mới có khả năng làm ông ấy tức giận đến thế.
Thang máy thẳng tắp lên đến tầng 5, sau đó cửa thang máy mở ra, lộ ra đại sảnh đầy màu sắc.
Trần Phóng đi trước dẫn đường, xuyên qua đại sảnh, đi thẳng đến một phòng, dọc theo đường đi nhân viên phục vụ đều gật đầu chào y, hiển nhiên là khách quen của nơi này.
Thẩm Phục cũng không nghĩ tới Trần Phóng đặt chỗ ở đây, lúc này cúi đầu nhìn Lâm Thục Ý, sợ cậu không thích ứng.
Kỳ thực Lâm Thục Ý ngược lại không đến nỗi không thích ứng, cậu chẳng qua còn cảm thấy tình hình này giống với lần cậu được thăng chức Thượng Thư bộ Lại năm đó, lúc ấy cậu còn không biết làm quan nên có giao tiếp, mỗi ngày thiếp mời đưa tới phủ thượng thư chất đầy bàn, cậu không biết nên nhận lời cái nào từ chối cái nào, bèn cứ nhận lời hết luôn, sau đó mỗi ngày đều trằn trọc bên trong các loại tửu quán, đó cũng là những tháng ngày xa hoa lãng phí nhất của cậu.
Bây giờ nơi này cùng nơi cậu đi qua hoàn toàn bất đồng, nhưng cũng lại tương tự.
Lâm Thục Ý hoảng hốt khi có loại cảm giác quen thuộc kia.
“Đang suy nghĩ gì?”
Thẩm Phục thấy cậu híp mắt suy nghĩ đến xuất thần, không nhịn được lên tiếng đánh gãy.
“Không có gì.”
Lâm Thục Ý hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Phục cậu mới đột nhiên nhận ra mình đã cách những ngày trong trí nhớ thật xa, thật xa rồi.
Lâm Thục Ý xích lại gần Thẩm Phục, cố gắng cảm nhận cảm giác chân thực.
Có khi cậu sẽ cảm thấy, tất cả đều chỉ là một giấc mộng.
Thẩm Phục chỉ cảm thấy Lâm Thục Ý tựa hồ xích lại gần hắn thêm một chút, tâm lý vui vẻ, trên mặt lại không có biểu hiện quá rõ ràng, chỉ cúi đầu ghé vào lỗ tai cậu nói, “Không có chuyện gì, chúng ta chỉ ăn cơm rồi đi.” Hắn còn tưởng rằng Lâm Thục Ý là bởi vì không thích ứng.
Trần Phóng đi ở trước nhất, dẫn mọi người vào phòng, gian phòng chính giữa treo một chiếc đèn thủy tinh lớn, phía dưới là một cái bàn bày đầy đồ ăn.
Đặc biệt nhất là một đĩa tôm hùm thật lớn ở chính giữa.
Bên dưới đặt một tầng băng đang tỏa hơi lạnh, phía trên tôm hùm nhìn như nguyên vẹn, thực ra thịt tôm bên trong đã được lấy ra, cắt nhỏ đặt bên cạnh, phía dưới trang trí bằng thực vật, bên cạnh còn có mấy đóa hoa làm từ rau củ xinh đẹp, còn có một đĩa nhỏ đựng nước tương màu nâu nhạt.
Cạnh tôm hùm còn có sò điệp, hàu sống, sườn bò, gan ngỗng.
Một bàn đồ ăn này chắc chắn không tầm thường.
Trần Phòng kéo ghế tựa ra, sau đó nhìn Thẩm Phục hơi hơi nâng cằm, “Ngồi đi, lần trước không phải muốn ăn sashimi tôm hùm sao, “Lần này cho cậu ăn thỏa thích… Tôi toàn lấy loại lớn thôi đấy.” Mắt liếc sang Lâm Thục Ý, không biết nên nói như thế nào, dù sao Thẩm Phục đã dặn không thể để lộ trước mặt Lâm Thục Ý (?).
Vừa nghĩ tới Thẩm Phục cư nhiên đến bây giờ còn chưa theo đuổi thành công, Trần Phóng lại cảm thấy buồn cười.
Lâm Thục Ý thế mới biết lần trước mình ăn sashimi tôm hùm, hóa ra cũng là tới từ tay vị này.
Thẩm Phục để Lâm Thục Ý ngồi xuống, sau đó ngồi ở bên cạnh cậu, hiếm có mà khen Trần Phóng, “Trần công tử ngày hôm nay thật hào phóng.”
Trần Phóng lườm một cái, không cảm thấy những lời này của Thẩm Phục có ý khích lệ khen ngợi gì cả.
Sau đó mọi người lần lượt ngồi xuống, nhân viên phục vụ đưa lên một chai rượu đỏ muốn mở ra, lại bị Trần Phóng ngăn cản, “Để xuống đi, tự chúng tôi sẽ mở.”
Sau đó mở rượu, rót vào ly thủy tinh trong suốt, ly đầu tiên đưa cho Lâm Thục Ý.
“Uống một chút, ấm người.”
Sau đó lần lượt rót cho cả bàn lớn, tất cả mọi người có chút không thích ứng.
Thẩm Phục liếc mắt nhìn chai rượu kia, độ cồn không cao lắm, liền ngầm cho phép, dù sao hắn cũng chưa từng nhìn thấy Lâm Thục Ý uống rượu, không biết tửu lượng của cậu đến tột cùng là bao nhiêu.
Thẩm Phục yên lặng gắp thực ăn cho Lâm Thục Ý, hắn biết, đôi mắt Lâm Thục Ý hiện tại khẳng định đang sáng như chó nhỏ thấy xương, khiến hắn hận không thể xoa xoa đầu cậu.
Sashimi tôm hùm óng ánh trong suốt, chấm chút nước tương, ăn vào trong miệng, chờ cho vị chua cay qua đi là hương vị tươi ngon căng mịn, mỹ vị vô cùng, Lâm Thục Ý sau khi nếm thử một miếng liền nheo mắt lại, dường như ăn ngon hơn lần trước.
Trên bàn hải sản tươi rất nhiều, còn có sườn bò nướng than cũng cự kỳ ngon miệng.
Người bên cạnh đã bắt đầu cụng chén cạn ly, Thẩm Phục vẫn chỉ lo gắp đồ ăn cho Lâm Thục Ý.
Cuối cùng có người bất mãn ồn ào lên, “Thẩm ca, anh như vậy không được đâu, chúng tôi đặc biệt mở tiệc tẩy trần cho anh, anh cứ vậy mà bỏ qua chúng tôi sao?”
Mọi người thuận thế ồn ào cả lên.
Lâm Thục Ý ngẩng đầu lên nhìn mọi người, phát hiện tất cả đang nhìn cậu, hơn nữa ánh mắt có chút quái dị.
Thẩm Phục cầm chén rượu lên, sau đó nhẹ giọng gọi Lâm Thục Ý, “Muốn tiếp bọn họ một chút không?”
Lâm Thục Ý đứng lên, bưng chén rượu liếc hắn một cái, mới nãy không phải bị hắn đánh gãy sao.
Ai biết Thẩm Phục liền đến bên tai cậu, nhỏ giọng nói, “Kính ly rượu là được rồi, không cần phải nắm tay.”
Lâm Thục Ý cái hiểu cái không gật gật đầu.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Sau đó hai người đồng thời nâng chén, “Cảm ơn mọi người đã đến tẩy trần cho chúng tôi.”
Sau đó Thẩm Phục chỉ nhấp một ngụm nhỏ, Lâm Thục Ý thì lại một hơi uống cạn.
Thẩm Phục:…
Mọi người:…
Trần Phóng cũng trợn mắt ngoác mồm.
Rượu này đúng là số độ không cao, nhưng nếu một hơi… Y có chút lo lắng thay cho Thẩm Phục.
Sau đó Lâm Thục Ý để ly xuống, nói lớn, “Mọi người không uống?”
Mọi người lúc này mới phục hồi lại tinh thần, “Chị… Lâm ca thực sự rất có chí khí, sớm biết vậy đã không ở trước mặt cậu giả bộ, khó chịu sắp chết rồi.”
Nhìn phương thức uống rượu hào sảng của Lâm Thục Ý, mọi người ồn ào cho là cậu cũng là đồng đạo, tất cả đều không giả bộ nữa, tư thế ngồi cũng tùy ý hơn, Thẩm Phục cũng cười, “Tôi nói sao hôm nay mọi người lại đổi tính hết cả như vậy, thì ra chỉ là giả bộ a.”
Mọi người im lặng, bọn họ làm vậy là vì ai hử, còn không phải là vì để cho “Chị dâu” tương lai một ấn tượng tốt sao?!
Bầu không khí đến lúc này mới sôi nổi lên, mọi người ồn ào đi đến trước mặt Lâm Thục Ý tự giới thiệu mình, sau đó xem trò vui không chê chuyện lớn giơ chén lên kính Lâm Thục Ý.
Lâm Thục Ý sinh ra và lớn lên ở Đại Yến, uống rượu rất khá, cho dù Thẩm Phục ngăn cản nhưng vẫn uống vào không ít, cuối cùng Thẩm Phục giận, đem đám người nào đó thích xem náo nhiệt tất cả chuốc cho người ngã ngựa đổ.
Đợi đến khi cơm nước no nê, người cũng ra về hết, Thẩm Phục mới quay đầu nhìn Lâm Thục Ý.
Hai mắt đen láy, ánh mắt trong suốt, nào có bộ dáng người bị chuốc say.
Thẩm Phục xoa xoa cái đầu hơi vựng của mình mình, sâu sắc cảm thấy mình đã nhìn lầm rồi, chân nhân bất lộ tương chính là đây.
Lâm Thục Ý còn chưa uống đã, liếm liếm miệng, “Nước trái cây đó còn nữa không? Thơm ngọt ghê.”
Thẩm Phục: …
—- Hết chương 44 —-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét