5.13.2019

[TLĐBOHĐ] Chương 45

Chương 45: Bánh trôi rượu gạo

BanhTroi
Trần Phóng cùng Thẩm Phục đều bị tửu lượng của Lâm Thục Ý làm cho hết hồn.

Trong ba người, Lâm Thục Ý uống nhiều nhất, nhưng cậu cũng là người có ánh mắt tỉnh táo nhất. Trần Phóng không say, dù sao tất cả mọi người đều bận kính Lâm Thục Ý nên y uống không nhiều lắm. Thẩm Phục hơi say, hắn tưởng muốn giúp Lâm Thục Ý chắn rượu, tuy rằng đem mọi người chuốc say hết, nhưng chính hắn cũng hơi choáng đầu. Nếu sớm biết Lâm Thục Ý là ngàn chén không say, hắn tội gì phải khổ như vậy!
Lần này thật sự là cơm nước no nê, ba người cũng rút lui, đi thang máy xuống bãi đậu xe ngầm.
Lâm Thục Ý đi một bên, Thẩm Phục cùng Trần Phóng đi bên khác.
Thẩm Phục một phát bắt được Lâm Thục Ý, sau đó nhu nhu huyệt thái dương, giọng hơi ám ách, kỳ quái nói.
“Em đi đâu vậy, bên này cơ mà.”
Lâm Thục Ý nghiêng người nhìn, nhanh chóng nhìn thấy chiếc xe quen thuộc kia, “Đây không phải là xe của anh, phải đi hướng nào a?”
Thẩm Phục uống hơi nhiều, đầu óc hỗn loạn, “Há, suýt chút nữa quên mất, Trần Phóng sẽ lái xe đưa chúng ta về, xe kia liền để đây đi.”
Trần Phóng cũng quay đầu nhìn chiếc xe tầm thường kia, đậu ở giữa một đám xe sang có vẻ lạc lõng, cười cười đụng tay Thẩm Phục, “SUV của cậu đây hả?”
“Không lấy được, nếu tôi lấy nó ra, lão gia tử hai ngày sau nhất định sẽ tìm ra.”
Trần Phóng liền nhìn Lâm Thục Ý, âm thanh thả nhỏ, “Biết lão gia tử tìm cậu, cậu còn dám tự chui đầu vào lưới, không sợ bọn họ trở lại mật báo sao?”
Thẩm Phục nhìn Lâm Thục Ý đi tới, liền dựa lên người cậu, để Lâm Thục Ý đỡ, sau đó ghé vào tai cậu khàn khàn nói, “Anh say rồi, dìu anh một chút đi.” Lâm Thục Ý nguýt hắn một cái, Thẩm Phục nhìn cậu đỡ hắn, sau đó quay lại nói với Trần Phóng, “Không sao, tôi đến đây là để nháo cùng lão gia tử, thuận tiện dẫn cậu ấy về gặp người lớn.”
Lâm Thục Ý nghe một chút, không hiểu, không thèm nghe thêm nữa, cho nên cũng bỏ lỡ ánh mắt đặc sắc của Trần Phóng.
Thấy Lâm Thục Ý không chú ý đến, Trần Phóng mới quay lại đối Thẩm Phục há há miệng, lặng yên không tiếng động nói, “Cậu nghiêm túc à?”
Thẩm Phục dường như đã tưởng niệm đỉnh đầu Lâm Thục Ý rất lâu, lần này rốt cục cũng chờ được cơ hội danh chính ngôn thuận để dựa lên đó, mấy sợi tóc đen mềm mại quét ở trên mặt, tê ngứa.
Sau đó Thẩm Phục “Ừ” một tiếng.
Lâm Thục Ý vốn bị Thẩm Phục áp buồn bực không thôi, nghe được hắn ở bên tai tự biên tự diễn, liền đẩy một cái, “Anh dừng lại được không?.”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Thẩm Phục làm dáng vẻ oan ức, “Em xem anh say rồi, em dìu anh một chút đi mà.”
“Tôi nhìn kiểu gì cũng thấy anh rất thanh tỉnh!” Lâm Thục Ý oán hận.
Thẩm Phục lần này triệt để dựa vào người Lâm Thục Ý, trong miệng lầm bầm, “Em xem, anh say thật rồi.”
Cho dù hoài nghi Thẩm Phục chơi xấu, Lâm Thục Ý cũng không thể vứt hắn ở đây, dù sao hắn thực sự đã uống thay cậu rất nhiều, mà cậu cũng vừa mới biết đó là rượu, so với bia gì gì đó uống ngon hơn nhiều lắm, ngọt như nước trái cây. Lâm Thục Ý vừa nghĩ vừa hé mắt, sao đó kéo tay Thẩm Phục đang không ngừng chọc chọc cổ cậu ra, sao ngày hôm nay cậu luôn cảm thấy Thẩm Phục ở trên người mình luôn táy máy tay chân á!
Trần Phóng bị hai người vô thức đẩy ra phía sau, sau đó híp mắt mỉm cười, quả nhiên là thật? Xem ra thực sự chưa câu được người vào tay? Chà chà, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, e rằng y sẽ không tin Thẩm Phục lại rơi vào tay của mỹ thiếu niên này.
Y thực sự là càng ngày càng không hiểu nổi ái tình.
Giả bộ say có thể tùy thời ăn đậu hũ của Lâm Thục Ý, cũng không muốn biết Trần Phóng đang nghĩ gì, hắn và Lâm Thục Ý đi đến trước chiếc Jaguar, Trần Phóng đi phía sau chậm rãi cho tay vào túi quần, thấy Thẩm Phục nhìn mình liền móc chìa khóa ra ấn một cái, chiếc xe màu đen phát ra một tiếng lanh lảnh, sau đó Thẩm Phục mở của ngồi vào trong.
Tiện thể đem Lâm Thục Ý cũng túm vào.
Trần Phóng ngồi vào ghế lái, khởi động ô tô, sau đó hỏi Thẩm Phục.
“Đi đâu?”
Thẩm Phục vung tay, vẫn tựa đầu lên vai Lâm Thục Ý, “Tùy cậu!”
Trần Phóng gật đầu, sau đó yên lặng lái xe ra ngoài. Ra khỏi bãi đỗ xe ngầm, có bảo an xa xa nhìn Trần Phóng phất tay, sao đó nói, “Trần thiếu gia đi thong thả.”
Xe lao nhanh đi, Lâm Thục Ý đem Thẩm Phục không chịu an phận dựa lên vai mình, rốt cục cũng có thời gian nhìn mặt khác của thành thị.
Hiển nhiên, nơi này là trung tâm thành phố, bọn họ mới vừa ra khỏi một quán rượu không cao nhưng lại có diện tích cực lớn. Có thể mở một quán rượu lớn như vậy tại nơi tấc đất tấc vàng này, lợi nhuận chắc chắn rất lớn.
Sắc trời dần dần tối đen, đèn neon đỏ sáng lên, cuộc sống về đêm phồn hoa của thành phố bắt đầu.
Lâm Thục Ý nhìn ngoài cửa xe không lên tiếng, thế giới này cho cậu ngạc nhiên quá lớn, đến nỗi không thể dùng ngôn từ để diễn đạt.
Trần Phòng từ kính chiếu hậu nhìn hai người một cái, từ tướng mạo có thể nói hai người cực xứng đôi. Lâm Thục Ý mặt mày tinh xảo, còn một chút trẻ con, không hề nữ khí, nếu sau này trưởng thành nhất định sẽ khiến người càng kinh diễm. Thẩm Phục anh tuấn đến chói mắt, cho dù mặc áo sơ mi giá rẻ, quần bò bạc màu cũng vẫn giống minh tinh đi ra từ hào quang, cùng lắm chỉ thêm một chút lưu manh, nhưng cũng không khiến người chán ghét.
Chỉ là nếu là bàn luận thân phận, hai người liền như một trời một vực.
Trần Phóng liếc mắt nhìn Thẩm Phục rồi thở dài, bao nhiêu nữ nhân không thích, cố tình lại thích một nam nhân. Thật sự không hiểu được, con đường này vốn dĩ đã khó đi, hơn nữa Thẩm Phục lại là người Thẩm gia.
Đang nghĩ ngợi thì Lâm Thục Ý xoay đầu lại, bốn mắt chạm nhau. Trần Phóng nở nụ cười, thu tầm mắt lại, Lâm Thục Ý lại bắt đầu nghi hoặc.
Xe đi rất lâu mới chậm tốc độ lại, Lâm Thục Ý nhìn ra ngoài cửa, hình như là biệt thự tư nhân, sau đó lắc lắc người trên vai, “Đến rồi, tỉnh lại đi.”
Thẩm Phục mơ màng rời khỏi vai Lâm Thục Ý ngồi thẳng dậy.
“Đến rồi hả?”
Trần Phóng đem xe đỗ vào ga ra, cởi đai an toàn mở cửa, “Đến rồi.”
Thẩm Phục đứng dậy, lắc đầu, lôi kéo Lâm Thục Ý đi ra ngoài.
“Đây không phải là nhà của cậu sao? Mang chúng tôi tới đây làm gì?”
Trần Phóng tức giận nhìn một cái, “Cậu cho rằng việc mình trở về H thị có thể che giấu được bao lâu? Chỗ này của tôi có thể cho cậu ở hai ngày, nếu là chỗ khác, chỉ sợ sáng sớm mai cậu liền thấy lão gia tử đến gõ cửa đi.”
Cũng đúng, Thẩm Phục gật gật đầu biểu thị đồng ý, sau đó quay đầu giải thích cho Lâm Thục Ý, “Nơi này là nhà của y, em yên tâm ở, muốn gì cứ nói với anh.”
Trần Phóng lần thứ hai liếc một cái, nói cho cậu thì có ích lợi gì, quay đầu còn không phải là tôi phải giải quyết sao?!
Lâm Thục Ý gật gật đầu, “Ngày hôm nay đã muộn rồi, ngày mai lại đi chơi nữa.”
Trần Phóng đóng của gara, mở cửa vào nhà.
Có dì giúp việc tiến lên, thấy Trần Phóng đưa khách về, liền nhanh chóng chuẩn bị dép lê.
Kết quả vừa nhìn là Thẩm Phục, vừa mừng vừa sợ, “Nguyên lai là Thẩm thiếu gia, tôi còn tưởng là ai, Thẩm thiếu gia đã lâu không đến.”
Lâm Thục Ý đứng phía sau lại là người bà nhìn thấy lần đầu, không nhịn được nhìn thêm mấy lần, Lâm Thục Ý khách khí chào hỏi, “Dì khỏe ạ.”
Dì giúp việc vội vã xua tay, “Không dám nhận không dám nhận, nếu là bạn của tiểu thiếu gia, liền gọi tôi là thím Chu đi, đừng  gọi dì, tôi chỉ là người giúp việc thôi.”
Lời tuy nói như vậy, nhưng trên mặt vẫn hiện rõ bà rất vui vẻ, cảm thấy Lâm Thục Ý thực lễ phép.
Thẩm Phục cũng cùng chào hỏi, “Thím Chu, chúng tôi tối hôm nay ngủ ở lại đây, làm phiền thím chuẩn bị phòng.”
Thím Chu liền xua tay, cất dép lê, vừa đi vừa nói, “Không phiền, Thẩm thiếu gia đã lâu không đến rồi, tôi pha cho mọi người ấm trà để mọi người ngồi tán gẫu.”
Trần Phóng nói, “Không cần đâu thím, chúng tôi có chuyện muốn nói, thím cứ đi chuẩn bị một gian phòng trước đi.”
Thím Chu thấy Trần Phóng như vậy cũng biết là bọn họ có lời muốn nói với nhau, liền thức thời đáp ứng, đi lên lầu thu dọn phòng.
Thẩm Phục đi tới ghế sô pha trước mặt ngồi xuống, hai chân tùy ý khoát lên trên bàn trà, bộ dáng thích ý như đang ở nhà mình, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh, hướng Lâm Thục Ý cười, “Lại đây ngồi một chút, ghế này bảo đảm so với trong nhà thoải mái hơn nhiều.”
Hắn vẫn chưa quên, Lâm Thục Ý đối với sô pha mềm cực kỳ chung tình.
Ghế sô pha nhà Trần Phóng không phải quá mềm, nhưng bên trong đều lót bông, có thể căn cứ theo cột sống để thay đổi hình dạng, cho nên khi ngồi dựa vào đặc biệt thoải mái. Lâm Thục Ý quả thật giống như Thẩm Phục nghĩ, thoải mái đến híp mắt.
Thẩm Phục hận không thể ôm người vào trong lồng ngực, cuối cùng vẫn nhịn được, dù sao hắn không muốn bị Lâm Thục Ý tát thẳng ra cửa.
“Nước trái cây hay trà?”
Trần Phóng hỏi một tiếng, sau đó không chờ Thẩm Phục trả lời còn nói, “Nước trái cây đi, đúng lúc còn có một hộp nước nho lớn, tôi thấy cậu ấy có vẻ rất thích nước nho.” Nói xong nhìn Lâm Thục Ý cười cười.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Thẩm Phục đang chuẩn bị phản đối, nghe Trần Phóng nói như vậy, cũng ngậm miệng lại. “Vậy thì nước trái cây đi.” Dù sao Lâm Thục Ý đem rượu như nước trái cây mà uống, chắc chắn sẽ thích nước trái cây thực sự.
Trần Phóng cầm theo một cái hộp lớn từ trong nhà bếp đi ra, tay khác cầm vài cái ly thủy tinh có đế.
Lâm Thục Ý hoàn toàn không hiểu chữ nào trên thân hộp, mở nắp ra, mùi vị trái cây lập tức xông vào mũi, hơi giống với mùi rượu đỏ lúc nãy.
Nước trái cây rót vào trong ly mà tím hồng, so với rượu đỏ đậm hơn một chút, mùi vị lại càng ngọt ngào hơn. Trần Phóng đưa ly đầu tiên cho Lâm Thục Ý, sau đó đưa một ly khác cho Thẩm Phục, chính mình lại tự cầm một ly, hướng Lâm Thục Ý trêu chọc, “Nếm thử đi, so với nước trái cây hồi nãy uống ngon hơn nhiều.”
Thực ngọt, là nước nho nguyên chất, Lâm Thục Ý lập tức yêu thích.
Thẩm Phục buồn rầu ngồi nhìn Lâm Thục Ý uống từ rượu đỏ đến nước nho không ngừng nghỉ.
Thím Chu chuẩn bị phòng xong, thấy bọn họ đang nói chuyện ở phòng khách, nghe được vị khách mới tới thích ăn ngọt, liền vào nhà bếp nấu ba bát bánh trôi nhỏ bưng lên.
“Thiếu gia, ăn chút đồ khuya đi.”
Bánh trôi to chừng đầu ngón tay cái, kết hợp rượu gạo chua ngọt, thơm ngọt lại ngon miệng.
Nhân bên trong bánh trôi cũng là bà tự làm, rang hạt mè cùng đậu phộng cho thơm lên, sau đó xay thành bột, thêm đường và dầu vừa ăn, nấu thành nhân ngọt. Dùng gạo nếp bọc ngoài lăn thành viên bánh trôi nhỏ, tường cái từng cái ngọt ngào ngon miệng.
Thẩm Phục không thích ăn ngọt thím Chu cũng biết, cho nên chén của Thẩm Phục không giống của hai người khác, Trần Phóng cùng Lâm Thục Ý đều là nhân mè ngọt, Thẩm Phục nhân hoa quả ít ngọt hơn.
“Thẩm thiếu gia là nhân hoa quả, tôi nhớ tới cậu không thích ăn ngọt, liền nấu hai loại.”
Thẩm Phục cười híp mắt tiếp nhận bát đưa cho Lâm Thục Ý, Lâm Thục Ý sau khi nói cám ơn thì bắt đầu thưởng thức.
Vỏ ngoài mềm mịn, thơm nức, đâm một cái nhân mè liền chảy ra.
Thẩm Phục thấy Lâm Thục Ý thích, liền múc mấy cái trong bát mình sang cho cậu, ánh mắt sủng nịch, “Mùi vị không giống nhau, em cũng nếm thử đi.”
Lâm Thục Ý lơ đễnh ăn.
Thím Chu đứng xa xa, ánh mắt lại có chút kinh dị, bà tuổi đã lớn, lại ở Trần gia làm việc nhiều năm, biết rất nhiều sự tình, cho nên liếc mắt là đã nhìn ra Thẩm Phục đối Lâm Thục Ý là đặc biệt.
Sau đó bà vừa ngẩng đầu liền thấy Trần Phóng lại nhìn mình, bà vội vã biết ý gật gật đầu, bảo đảm mình sẽ không nói gì với người khác.
Bà tại Trần gia làm việc nhiều năm, cái gì nên nhìn cái gì không nên nhìn, cái gì có thể nói cái gì không thể nói, bà rất rõ ràng.
Đợi đến khi ăn xong bánh trôi, Lâm Thục Ý buồn ngủ, thấy Thẩm Phục không có ý định đi ngủ, liền để thím Chu dẫn mình đi ngủ.
Thẩm Phục nằm lên ghế sa lông, gối đầu lên cánh tay mình, nhìn về phía Trần Phóng.
“Muốn gì? Nói đi.”
—- Hết chương 45 —-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét