5.13.2019

[TLĐBOHĐ] Chương 46

Chương 46: Trứng luộc, trứng lòng đào, trứng chiên

trungchien
“Muốn gì? Nói đi.”
Trần Phóng nghe Thẩm Phục nói liền nở nụ cười, “Sao cậu không có vẻ lo lắng một chút nào vậy?”

Thẩm Phục ngẩng đầu nhìn về phía trên lầu, thấy Lâm Thục Ý đã đi qua cầu thang vào phòng, mới nói, “Có gì đáng lo?”
Trần Phóng “Chà chà” hai tiếng, nói, “Chỗ này của tôi tuy kín, nhưng cũng chỉ có thể ở hai ba ngày, sau đó có lẽ Thẩm lão gia tử sẽ tìm được đến đây, lúc đó cậu định thế nào?”
Thẩm Phục thích ý híp mắt, “Vốn là định dẫn cậu ấy về đây, sao lại phải sợ lão gia tử tìm tới cửa?”
Trần Phóng bị Thẩm Phục làm cho sững sờ, “Không phải cậu còn chưa theo đuổi thành công sao?”
Thẩm Phục ngồi thẳng lên, “Vậy thì sao? Không cho cậu ấy biết không được sao, người có thể chậm rãi truy, thái độ mà, nhất định phải để lão gia tử biết trước.”
Trần Phóng cảm thấy y không thể hiểu được mạch não của Thẩm Phục.
Nếu không phải hắn yêu thích nam nhân, cũng sẽ không bị Thẩm lão gia tử đánh no đòn, hiện tại hắn không những không né tránh sóng gió mà còn định đối diện? Đầu óc bị Thẩm lão gia tử đánh ngu luôn rồi à?
“Tôi biết thái độ của cậu, cũng biết cậu nghiêm túc, nhưng về phần lão gia tử, cậu không sợ khi cậu nói với ông ấy, ông ấy sẽ cầm gậy đánh cậu và Lâm Thục Ý đuổi ra ngoài sao?”
Thẩm Phục nheo mắt lại, “Lão gia tử không phải người như vậy, nếu như  tôi nói thích cậu, ông ấy có thể đánh cậu một trận, nếu như là Lâm Thục Ý… Lão gia tử sẽ không bạo lực như vậy.”
Làm như người bị đánh mấy tháng trước không phải cậu vậy, Trần Phóng liếc mắt nhìn trời.
Thẩm Phục lại đột nhiên cong khóe miệng cười xấu xa, đứng lên muốn bá vai Trần Phóng, “Vậy tôi nói với lão gia tử là tôi thích cậu, chúng ta dù sao cũng là thanh mai trúc mã, cậu sẽ bị lão gia tử đánh cho một trận nhưng ông ấy cũng không thể làm gì quá quá đáng được. Sau đó cậu giả bộ đá tôi, không phải tôi có thể quang minh chính đại đưa Thục Ý về rồi sao. Lúc đó nhất định lão gia tử sẽ không phản đối……”
Trần Phóng nghe Thẩm Phục giả thuyết, da gà liền nổi đầy người, hất hắn sang một bên, buồn nôn xoa xoa cánh tay, “Cút, tôi mà còn xen vào chuyện hai người nhất định là rảnh rỗi đến điên rồi.” Ở đây nghiêm chỉnh mà cùng hán nói ‘thông đồng’.
Nói xong quay người lên lầu, Thẩm Phục ở phía sau cười to, “Đừng đi, tôi cảm thấy cách này rất tốt nha ~”
Thân ảnh Trần Phóng nhanh chóng biến mất.
Thẩm Phục ngưng cười, bình tĩnh, “Cho dù cậu đồng ý tôi cũng không thèm đâu.” Hắn đang ra sức theo đuổi Lâm Thục Ý, trở ngại trong nhà gây ra hắn căn bản không quan tâm. Thẩm Phục cũng không muốn giải quyết được vấn đề này nhưng lại khiến hình tượng của mình trong lòng Lâm Thục Ý xấu đi, nói vậy chẳng qua chỉ là muốn trêu đùa chút thôi, không ai tưởng thật cả.
Uống quá nhiều nước ép hoa quả, miệng Lâm Thục Ý cảm thấy hơi chua, vốn cậu định ra ngoài uống ngụm nước, không ngờ lại thấy Thẩm Phục đang ôm vai Trần Phóng, hai người không biết đang nói gì mà cười đùa rất vui vẻ, tư thế mập mờ, Trần Phóng cũng không có ý muốn đẩy Thẩm Phục ra.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Lâm Thục Ý trong đầu suy diễn một chút, cho rằng mình đã biết được một bí mật lớn của Thẩm Phục.
Thì ra Thẩm Phục thích… bạn chí cốt của mình! (Chết chưa =)))
Hèn chi bị ông nội hắn đánh cho một trận, thỏ không ăn cỏ gần hang nha, Lâm Thục Ý lại nhìn lần nữa, vừa vặn nhìn thấy Trần Phóng gạt tay Thẩm Phục ra, cau mày nói gì đó, Thẩm Phục vẫn cười híp mắt, Lâm Thục Ý lại cảm thấy tội nghiệp hắn, xem ra là đơn phương rồi, chà chà, thật đáng thương.
Sau đó Trần Phóng quay người đi lên lầu, mặc dù là vô ý nhìn lén, nhưng dù sao cũng có câu ‘phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe’, cậu vẫn nên tránh đi, dù sao đó cũng là bí mật động trời.
Lâm Thục Ý trở về phòng.
Trần Phóng đi được một lúc, Thẩm Phục cũng lên lầu, nhưng hắn cũng không lập tức về phòng ngủ ngay, mà gõ cửa phòng Lâm Thục Ý.
“Cậu ngủ chưa?”
Lâm Thục Ý đáp một tiếng, ra hiệu cậu còn chưa ngủ, nghĩ Thẩm Phục lúc nãy bị Trần Phóng đả kích, hiện tại đến cầu an ủi, vậy thì càng không thể ngủ. Lâm Thục Ý cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ, ngồi dậy.
“Vào đi, tôi chưa ngủ.”
Thẩm Phục mở cửa đi vào.
Lâm Thục Ý nhìn biểu cảm của Thẩm Phục, hình như không giống đến để cầu an ủi cho lắm.
“Anh… đừng đau lòng.”
Thẩm Phục trợn mắt lên, không rõ vì sao.
Lâm Thục Ý suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy nên nói cho Thẩm Phục, dù sao cậu cũng đã nhìn thấy, giả vờ như không có chuyện gì không dễ chút nào.
“Cái kia… Còn nhớ lúc trước tôi nói gì đi, cố lên.”
Thẩm Phục cảm thấy có lẽ mình đã bỏ qua điều gì đó rồi, sao hắn không hiểu Lâm Thục Ý đang nói gì vậy?
“Cậu nói cái gì?”
Lâm Thục Ý ngồi ở trên giường, thấy Thẩm Phục đi thì vỗ vỗ vai hắn, “Tôi thấy hết rồi, anh cùng y cũng rất xứng đôi…” Lâm Thục Ý chưa từng yêu ai, nên cũng không biết nên khuyên nhủ Thẩm Phục như thế nào, chỉ là hắn cũng coi như là bạn tốt duy nhất của cậu ở thế giới này, cậu cũng không để ý việc Thẩm Phục thích nam nhân, cho nên an ủi hắn một chút giúp hắn một tay quả thực là chuyện nên làm.
Thẩm Phục nheo mắt lại, tựa hồ ngửi thấy được ngụ ý của câu nói này.
Sau đó Lâm Thục Ý liền nói, “Tuy rằng y là bạn tốt của anh, ông nội anh cũng không đồng ý cho anh thích nam nhân, nhưng tình cảm không phải là thứ nói không là không được, cho nên anh phải cố lên.”
Thẩm Phục chậm rãi phản ứng lại, mắt trừng to, cuối cùng cười lớn.
“… Ý cậu là tôi thích Trần Phóng…”
Lâm Thục Ý nghĩ Thẩm Phục vì yêu mà hóa điên luôn rồi.
Thẩm Phục cười thật lâu mới dừng lại, định giải thích rõ cho Lâm Thục Ý, nhưng lại đảo mắt một chút, nghĩ đến một biện pháp khác, ngưng cười.
“Làm sao cậu biết?”
Cứ như hắn thực sự thích Trần Phóng vậy.
Lâm Thục Ý thấy hắn không cười nữa, mới nói, “Lúc nãy tôi ra ngoài tình cờ nhìn thấy, y hình như cũng không biết anh thích y.”
Thẩm Phục tiến về phía trước một bước, ngồi bên giường Lâm Thục Ý, hoàn toàn ngừng cười, hạ mắt, ra vẻ tôi đơn phương tôi thực khổ sở, thấp giọng nói, “Vậy cậu nói tôi nên làm thế nào để y biết tôi thích y?”
Lâm Thục Ý bị hỏi khó, bất kể là đời này hay đời trước cậu cũng không biết  yêu có cảm giác như thế nào thì làm sao có thể bày cách cho Thẩm Phục, nhưng cậu lại nghĩ đây là lúc Thẩm Phục cần an ủi, vì vậy trầm mặc suy nghĩ.
“Thật ra khiến y biết anh yêu y không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là… anh nên nghĩ cách để y thích anh.”
Nhìn Lâm Thục Ý trịnh trọng khuyên nhủ mình, Thẩm Phục liền kề sát mặt cậu, hơi thở khẽ đảo qua hai má cậu, giọng dụ dỗ, “Vậy tôi phải làm thế nào để y thích tôi?”
Cái này Lâm Thục Ý là thực sự không biết, vì vậy cậu cũng không bày kế lung tung cho Thẩm Phục, chỉ nhìn hắn biểu thị tôi cũng không có cách nào.
Thẩm Phục suýt thì bật cười, đôi mắt sâu thẳm, thật vất vả kéo căng cơ mặt, ghé sát tai Lâm Thục Ý nói, “Tôi biết rồi, dù sao cũng cám ơn cậu.”
Lâm Thục Ý cảm thấy mình căn bản chẳng giúp đỡ được gì, tiếng cảm ơn này không gánh nổi, liền xua xua tay, “Không có gì, vẫn là tự anh phải cố gắng.”
Thẩm Phục nở nụ cười, “Tôi sẽ cố.” Sau đó sờ sờ đầu Lâm Thục Ý.
Đi ra ngoài.
Lâm Thục Ý trước khi ngủ lại suy nghĩ một chút, hình như bị Thẩm Phục thích không phải chuyện quá xấu.
Thẩm Phục vừa ra cửa khỏi liền không khống chế được mà cong khóe miệng, lúc Lâm Thục Ý nghiêm túc nói mình phải cố lên trông thật dễ thương, hắn đương nhiên phải cố gắng, còn phải nói sao!
Thẩm Phục một đêm mộng đẹp, hôm sau dậy rất sớm, thần thanh khí sảng tắm rửa sạch sẽ, xuống lầu liền thấy một mình thím Chu đang làm điểm tâm.
“Thẩm thiếu gia dậy sớm vậy? Sao không ngủ thêm chút nữa.”
“Ngủ đủ rồi.” Đồng thời suốt đêm mộng đẹp không ngừng.”Trần Phóng còn chưa dậy à thím?”
Thím Chu lắc đầu, “Thiếu gia có thói quen ngủ trễ, dậy rất muộn, có lẽ phải hơn một giờ nữa mới dậy.”
Thẩm Phục gật gật đầu, nhìn xung quanh, sau đó lại hỏi, “Lâm Thục Ý đâu? Cũng chưa dậy?”
“Cũng chưa.”
Thẩm Phục cảm thấy hơi lạ, thông thường Lâm Thục Ý phải dậy sớm hơn hắn mới đúng, bất kể lúc nào, sao hôm nay còn chưa dậy? Thật kỳ quái.
Thẩm Phục lẹt xẹt dép lê đi lên lầu.
Gõ cửa phòng Lâm Thục Ý hồi lâu mới có tiếng đáp lại, quả nhiên Lâm Thục Ý còn đang ngủ, hai mắt mơ hồ, vừa nhìn thấy hắn lập tức liền thanh tỉnh, ánh mắt liếc sang hai bên không dám nhìn Thẩm Phục.
“Tối hôm qua ngủ không ngon ?”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Lâm Thục Ý tiếp tục nhìn hai bên, “Không có, ngủ rất ngon.”
Thẩm Phục nhìn mặt Lâm Thục Ý có chút tái nhợt, hình như không giống người hôm qua ngủ ngon lắm.
“Vậy cậu còn muốn ngủ ?”
Lâm Thục Ý lắc đầu, “Thôi, không ngủ nửa, rửa mặt một chút là tỉnh táo ngay thôi.”
“Thím Chu làm bữa sáng rồi, xuống dưới ăn đi.”
Lâm Thục Ý gật đầu, Thẩm Phục vừa đi ra liền chạy đến đóng cửa phòng lại.
Thật ra Lâm Thục Ý kỳ lạ như vậy đều là do giấc mộng đêm qua, không biết có phải do Thẩm Phục nói mấy lời kia với cậu hay là có lý do gì khác…
Cậu vậy mà mơ tới Thẩm Phục!
Mơ thấy Thẩm Phục cầm hoa tươi đứng trước mặt cậu thổ lộ…
Quả nhiên là ngày nghĩ nhiều đêm đến liền nằm mơ, mà nếu mơ thì phải mơ thấy Thẩm Phục cùng Trần Phóng mới đúng chứ? Lại còn có hoa tươi, quả nhiên y như phim truyền hình lúc 8h mà cậu đã từng xem. Lâm Thục Ý mặt không biểu cảm phun tào, thật là một ngày xúi quẩy!
Cho nên bây giờ Lâm Thục Ý không dám nhìn thẳng vào Thẩm Phục, bởi vì trong mộng Thẩm Phục tỏ tình với cậu, đáng xấu hổ hơn nữa là cậu không từ chối, đến bây giờ cậu vẫn nhớ rõ biểu tình ôn nhu của Thẩm Phục trong giấc mơ, cho tới khi giật mình tỉnh lại, sau đó trằn trọc trở mình làm thế nào cũng không ngủ lại được…
Xem ra giúp đỡ người khác giải quyết khó khăn cũng không phải chuyện dễ dàng gì, sau này không nên quản chuyện của Thẩm Phục nữa mới được, Lâm Thục Ý âm thầm nghĩ.
Chờ Lâm Thục Ý rửa mặt xong, Trần Phóng cũng thức dậy.
Một đầu tóc lộn xộn đi ngang qua Thẩm Phục và Lâm Thục Ý, nhắm mắt sờ soạng lấy một lon soda trong tủ ra uống một hơi mới tỉnh táo đôi chút, thấy Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý đều đăm đăm nhìn mình, Trần Phóng nghi hoặc, “Làm sao vậy?”
Thuận theo tầm mắt của hai người nhìn xuống dưới, phát hiện lúc mình ngủ mơ mơ màng màng dây lưng áo ngủ đã lỏng ra, lộ ra xương quai xanh trắng tuyết, Trần Phóng nhanh chóng cột dây lại, lầm bầm chửi rủa.
Lâm Thục Ý căn bản chưa kịp thấy gì đã bị Thẩm Phục che mắt, Thẩm Phục nhe răng trợn mắt nghiến răng biểu thị Trần Phóng nhanh cút về phòng, sau khi Trần Phóng hùng hùng hổ hổ về phòng hắn mới bỏ tay che mắt Lâm Thục Ý, chợt nhìn thấy ánh mắt hiểu rõ của cậu nhìn mình, cả mặt đều là biểu tình không cần giải thích.
Thẩm Phục: …
Nếu hắn nói hắn chỉ là không muốn Lâm Thục Ý nhìn thân thể của người đàn ông khác thì có ai tin không ?
Thím Chu đã làm xong bữa sáng, bưng ra ba đĩa trứng luộc, trứng lòng đào và trứng rán, lại phát hiện ba người ngồi ở đó mang ba biểu cảm khác nhau, cảm thấy thực kì quặc.
Thím Chu: ???
Thẩm Phục: …
Trần Phóng: ???
Lâm Thục Ý: !!!
—- Hết chương 46 —

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét