5.13.2019

[TLĐBOHĐ] Chương 47

Chương 47: Mì hoành thánh

mihoanhThanh
Không biết giải thích như thế nào, Thẩm Phục cũng không tìm cách giải thích nữa, dù sao cũng không có hại gì.

So với trước đây, bây giờ hắn có thể thoải mái dựa sát bên Lâm Thục Ý mà không sợ cậu ghét bỏ, khổ nỗi Lâm Thục Ý lại nghĩ hắn thích Trần Phóng nên cậu thỉnh thoảng lại nhìn về phía Trần Phóng với vẻ mặt ‘Tôi biết hết mà!’ khiến Thẩm Phục thực bối rối.
Trần Phóng vô tội bị hai người nhìn chằm chằm không chịu được, lập tức xù lông.
“Hai người có chuyện gì gạt tôi sao?”
Thẩm Phục thì thôi đi, sao Lâm Thục Ý lại dùng ánh mắt kỳ quái kia nhìn y?
Thẩm Phục còn chưa kịp nói, Lâm Thục Ý liền nghiêng đầu sang chỗ khác đáp, “Không có gì.”
Trần Phóng: …
Biểu hiện như vậy còn nói không có gì, ai mà tin!!!
Cũng may khoảng thời gian kỳ lạ đó không kéo dài, Thẩm Phục liền nói hắn và Lâm Thục Ý muốn ra ngoài chơi, hắn vẫn chưa quên mình dẫn Lâm Thục Ý đến đây làm gì.
Cứ vậy lại khiến Lâm Thục Ý cảm thấy ngượng ngùng, bởi vì cậu nghĩ so với mình thì Thẩm Phục nhất định muốn ở bên Trần Phóng nhiều hơn, nhưng một mình cậu lại không quen thuộc nơi xa lạ này, Thẩm Phục nhất định cũng không tiện để cậu một mình ở đây, cho nên Lâm Thục Ý nghĩ ra một biện pháp, “Nếu không thì để Trần Phóng đi cùng chúng ta đi.”
Cậu nhất định phải tạo cơ hội cho Thẩm Phục.
Nhưng thực tế sau khi nghe Lâm Thục Ý nói, cả mặt Thẩm Phục đen sì, dưới góc độ Lâm Thục Ý không nhìn thấy được hung tợn trừng Trần Phóng, cả gương mặt đều là biểu tình ‘Nếu cậu dám đáp ứng tôi nhất định sẽ không để yên!’
                                                                                          
Trần Phóng không còn gì để nói, oán hận kẻ có vợ quên anh em này…, “Không, tôi còn có việc bận, hai người cứ đi với nhau đi.”
Thẩm Phục hài lòng nở nụ cười, xoay mặt nói với Lâm Thục Ý, “Y không đi, vậy hai chúng ta đi thôi.”
Lâm Thục Ý vẻ mặt muốn nói lại thôi vỗ vỗ vai Thẩm Phục, lại nhìn Trần Phóng, đồng ý.
Trần Phóng rời đi trước, lúc đi y lái chiếc Jaguar, sau đó đưa cho Thẩm Phục một chiếc chìa khóa khác, còn mỉa mai, “Đồ có vợ quên anh em, nhanh biến đi!”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Thẩm Phục tiếp nhận chìa khóa sung sướng hướng Trần Phóng phất phất tay, “Đi thong thả, không tiễn ~ “
Trần Phóng: …
Gara của nhà Trần Phóng rất lớn, bên trong không phải chỉ có một chiếc Jaguar, kỳ thực Trần Phóng khá ưa chuộng kiểu xe nội liễm có rèm che, Thẩm Phục thì lại thích xe có tính năng mạnh cùng vẻ ngoài hầm hố như loại việt dã, cho nên trong mấy chiếc xe của Trần Phóng, Thẩm Phục lựa tới lựa lui cuối cùng quyết định đi Land Rover, đây cũng là chiếc xe kiểu việt dã duy nhất trong số xe của Trần Phóng.
Sau khi lên xe, Thẩm Phục lấy điện thoại di động ra mở bản đồ, đem mấy điểm đỏ đánh dấu phong cảnh ở phụ cận, từng nơi từng nơi thuyết minh cho Lâm Thục Ý nghe.
“Nơi này cảnh sắc không tệ, nhưng hơi xa, cũng không có gì chơi vui, nhưng nếu chỉ ngắm cảnh không thì khá tuyệt…”
“Nơi này là phố mua sắm tương đối nổi tiếng, không thích mua sắm thì không nên đi, cũng không có gì vui…”
“Nơi này có rất nhiều du khách ngoại địa, thế nhưng không có đặc sắc gì của H thị…”
[Beta: chỗ nào cũng không hay không vui không thú vị, thế thì ông muốn dắt con người ta đi đâu hả ông Thẩm kia =]]
Một hơi nói hết tất cả những nơi hắn cho là phong cảnh đẹp xong, sau đó nhìn Lâm Thục Ý, “Cậu muốn đi chỗ nào?”
Lâm Thục Ý nghĩ nghĩ, nói, “Anh quyết định đi.”
Dù sao mỗi người cũng sẽ có cảm nhận khác nhau, muốn lựa chọn qua những lời miêu tả của Thẩm Phục thực sự khá khó khăn, còn không bằng để hắn tự quyết định, Lâm Thục Ý thì nơi nào cậu cũng muốn đến.
Thẩm Phục cong khóe môi, “Vậy thì đi xem từng nơi một.”
Hắn có rất nhiều thời gian bồi cậu, đi đâu cũng được hết.
Hai người bắt đầu đi đến nơi gần nhất, chuẩn bị trước khi Thẩm lão gia tử tìm tới, đi hết tất cả những nơi có cảnh đẹp.
Tuy nói H thị là một thành phố có nền kinh tế phát triển, nhưng đồng thời nó cũng là một nơi có lịch sử văn minh cổ xưa, bởi vì là vùng duyên hải kinh tế phát triển đã hấp dẫn đông đảo bạn bè ngoài nước đến đầu tư định cư, cho nên nơi đây là thành phố có nền văn hóa kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây, vừa có nét đẹp cổ điển của Trung Quốc, vừa có vẻ đẹp phóng khoáng của phương Tây, cả hai dung hợp với nhau hấp dẫn càng nhiều du khách đi đến tham quan.
Suốt một ngày, hai người dạo đến không ít nơi, trong đó khu ngõ hẻm cổ xưa mà Thẩm Phục không coi trọng trái lại được hai người dừng lại thời gian dài nhất, nguyên nhân cũng không xa lạ, tuy ngõ hẻm này nhìn qua có vẻ cũ kỹ, lộn xộn, phức tạp, nhưng bên trong đó có không ít những món ngon xưa cũ, khiến cho Lâm Thục Ý phải tròn mắt, đi vòng quanh hồi lâu, lộc ăn thật lớn.
Ngõ hẻm này cũng là ngõ đồ cổ nổi danh ở H thị, vừa bước vào nơi này, hơi thở cổ kính liền ùa đến.
Những con đường nhỏ lát đá xanh, hiên cửa thấp bé (1), mái nhà (2)cong cong, thật giống như lạc vào một thế giới khác.
Lâm Thục Ý đứng ở ngoài ngõ hẻm nhìn vào trong rất lâu, ngôi nhà ở chỗ ngoặt phía trước kia thật quen thuộc, giống như khi cậu đẩy cửa bước vào là có thể nhìn thấy ân sư đang nằm trên chõng tre tắm nắng, bên cạnh là một cái bàn con, đặt một chén trà xanh tỏa hương thơm ngát, nhìn thấy cậu tiến vào, ân sư sẽ hơi nheo mắt lại, sau đó cười nói ‘Thục Ý, con đã trở lại rồi à?’
Chỉ tiếc, đẩy cửa ra lại không thể nhìn thấy ân sư được nữa.
Huống chi, trước cửa nhà ân sư trồng một cây hoa quỳnh lớn, lúc hoa nở hương thơm tràn ngập ngõ nhỏ.
Lâm Thục Ý cúi thấp đầu, không biết cảm giác trong lòng là gì.
“Làm sao vậy?”
Thẩm Phục đi về phía trước hai bước liền phát hiện Lâm Thục Ý không đúng, quay đầu lại hỏi cậu, dường như cậu đối với ngõ hẻm này có một loại cảm xúc sâu xa nào đó, thật giống như nhìn thấy sẽ không tự chủ được trầm tĩnh lại.
Thẩm Phục quay người đi đến bên cạnh Lâm Thục Ý, bàn tay muốn sờ đầu cậu, hắn cảm thấy được cậu đang đau lòng.
Thẩm Phục lại nhìn ngôi nhà phía trước, cũng không có cái gì kì lạ cả, chỉ là một ngôi nhà bình thường, không khác những ngôi nhà khác.
Lâm Thục Ý không nói lời nào, nửa ngày sau, cậu kéo kéo ống tay áo Thẩm Phục.
“Tôi muốn vào trong xem.”
Biết rõ cho dù vào trong cũng không nhìn thấy được cái gì đáng xem, nhưng con người chính là như vậy, luôn muốn tìm cách lừa mình dối người.
Thẩm Phục hơi sửng sốt, nhưng vẫn không nói gì, kéo tay Lâm Thục Ý hướng vào trong, “Đi thôi, vào xem xem.”
Trong nhà có người, nơi này không còn mấy gia đình là người bản địa nữa, từ khi ở đây trở thành một nơi du lịch tham quan, giá nhà càng lúc càng lên cao, người muốn có một mảnh đất ở đây nhiều không kể xiết, những chủ cũ vừa muốn tiền vừa ghét nơi này đã cũ kỹ liền bán đi, những người còn lại đều là những lão nhân cố chấp không muốn rời khỏi ngôi nhà gắn bó nhiều năm của mình.
Lá rụng về cội, bọn họ không muốn đi đến nơi khác.
Lâm Thục Ý tiến lên gõ cửa, bên trong mặc dù có âm thanh đáp lại nhưng mãi vẫn không có ai ra mở cửa, Lâm Thục Ý thở dài, đúng lúc định quay người đi thi cửa bỗng dưng mở, một bà lão tóc bạc trắng đi ra, dùng khẩu âm đặc biệt nơi đây nhẹ nhàng hỏi, “Mấy người tìm ai?”
Thẩm Phục dùng giọng điệu tương tự trả lời bà, “Thưa bà, có thể cho bọn cháu vào xin ngụm nước được không?”
Bà lão nheo mắt quan sát họ, bước sang một bên, “Vào đi.”
Lâm Thục Ý đột nhiên không muốn đi vào, bởi vì cậu biết rõ trong đó không có người kia.
Thẩm Phục chỉ cảm thấy tâm trạng của Lâm Thục Ý không bình thường, hắn không biết tại sao lại như vậy, nhưng nếu cậu đã nói muốn vào trong xem, vậy thì vào xem là được rồi.
“Đi thôi, không phải muốn vào xem một chút sao?”
Thẩm Phục vừa nói vừa cùng bà lão đi vào, sau đó nhìn Lâm Thục Ý, cậu rốt cục cũng đi vào.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Quả nhiên, trong sân không có cây hoa quỳnh, cũng không có ghế trúc, chỉ có nền gạch màu xanh xám, mấy chậu hoa đặt ở góc tường, trong chậu không trồng hoa, mà trồng mấy cây rau thơm xanh ngắt.
Trong không khí bỗng tràn ngập hương thơm, Thẩm Phục cười cười, nói chuyện với bà lão, nói bọn họ đến đây tham quan, không tìm được chỗ ăn cơm, hỏi bà lão đang nấu gì mà thơm vậy, có thể cho bọn họ ăn chung không.
Bà lão nở nụ cười, gật đầu.
“Không phải đồ ngon gì, chỉ là hồn đồn (vằn thắn) thôi, mong hai đứa không chê.”
Thẩm Phục nhìn Lâm Thục Ý, nói, “Không chê không chê.”
Ngõ hẻm cổ xưa, ngôi nhà của bà lão cũng cổ xưa, một chiếc bàn gạch xanh sát góc tường, bên trên đặt một cái chậu, trong chậu là thịt bằm trộn với tiêu cùng một bịt da mì vằn thắn vuông vức.
Trong nhà hình như chỉ có một mình bà lão, vậy mà lại cho hai người lạ bọn họ vào nhà..
Thẩm Phục hỏi bà lão tại sao không sợ hai người bọn họ là người xấu, bà lão cười nói nói ‘diện do tâm sinh’ (đại khái là tâm tư của một người sẽ hiện rõ trên gương mặt của họ), bà đã sống cả đời rồi, ánh mắt nhìn người tất phải có.
Mì vằn thắn khá dễ nắn, gắp một đũa nhỏ nhân thịt rồi xiết chặt thu nhỏ miệng lại liền thành một cái vằn thắn no tròn.
Thêm vào thịt cá trắng noãn như sữa, rau cải xanh giòn tan vui miệng, trên cùng rắc một ít rau thơm xắt nhỏ được hái từ mấy chậu hoa, nước canh trong vắt, miếng vằn thắn no đủ, sợi mì dai mịn, một bát mì hoành thánh mùi thơm nức mũi liền làm xong.
Tinh thần Lâm Thục Ý sa sút không lâu lắm, dù sao cậu cũng đã đến đây được một thời gian dài, đã hoàn toàn tiếp thu hai con người có cơ thể giống nhau, khuôn mặt giống nhau nhưng lại sống ở hai thế giới khác nhau.
Lâm Thục Ý vẫn luôn tin rằng mình tại Đại Yến đã chết, nhưng ân sư và Tống Nham vẫn đang còn sống rất tốt.
Chỉ là cậu có chút đau lòng, bọn họ không được gặp nhau lần cuối.
“Chàng trai trẻ, ăn đi, đừng nghĩ nhiều, không có khó khăn nào không qua được cả .”
Một bát mì hoành thánh đặt trước mặt Lâm Thục Ý, ngẩng đầu là gương mặt bà lão tràn ngập ý cười.
Lâm Thục Ý nhận bát, nói cám ơn, sau đó quan sát ngôi nhà, “Chỉ có một mình bà ở đây sao?”
Bà lão ngẩn ra một chút rồi gật đầu cười, “Ừ, chỉ có một mình bà, bạn già và con cái đều đã qua đời.”
Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý đều ngây ngẩn cả người, Lâm Thục Ý vội vã cúi đầu áy náy, “Xin lỗi, lại nhắc tới chuyện thương tâm của bà…”
Bà lão xua xua tay, “Không có chuyện gì, bạn già qua đời đã tám năm, con trai qua đời cũng đã ba năm, có bao nhiêu nước mắt đều đã sớm khóc hết, bọn họ ra đi, nhưng bà ở lại vẫn phải sống tốt.” Bà lão ngược lại an ủi Lâm Thục Ý.
Đúng, người mất cũng đã mất rồi, người sống vô luận thế nào đều phải sống tốt.
Lâm Thục Ý nở nụ cười, ôm bát uống một ngụm canh lớn, sau đó ngẩng mặt lên, “Canh này uống thật ngon, bà ạ!”
Bà lão trông cũng rất cao hứng khi nghe cậu nói như vậy, bởi vì đã rất lâu không có ai ăn qua món mì hoành thánh này của bà.
Trước khi đi, Thẩm Phục lặng lẽ để lại trên bàn chút tiền, sau đó hai người cáo từ rời khỏi ngôi nhà.
Trước đó Lâm Thục Ý còn đùa giỡn nói, “Bà ơi, con cảm thấy ngoài cửa nên có một gốc hoa quỳnh.”
Bà lão vậy mà nheo mắt vẫy vẫy tay với bọn họ, trước đây quả thật có một gốc hoa quỳnh, nhưng tiếc là đã chết.
Rời khỏi nhà bà lão, Thẩm Phục đưa tay xoa đầu Lâm Thục Ý, “Cảm thấy tốt hơn chưa?”
Lâm Thục Ý gật gật đầu, sau đó cách xa Thẩm Phục, “Nếu đã thích Trần Phóng, vậy tư thế này của anh là không đúng.”
Thẩm Phục: …
Một giây miểu sát.
—- Hết chương 47 —-
Mái hiên cửa
MonDiem_HienNha
Mái nhà cong
gocnha

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét