2.13.2017

Thay lòng đổi dạ [10]

.:Chương 10:.

“Cái gì?” Tôi kinh ngạc há to miệng, trừng mắt hai cô chú đến thăm trước mắt. Cảm giác bị kinh hách lớn quá: “Chú nói hai người là Lão Đậu Mễ Mễ của ông xã?!”

Cô chú trước mắt chính là Lão Đậu Mễ Mễ của tiểu nữ sĩ Vương Tân Hân, bọn họ thừa dịp ông xã không ở đột nhiên nói với tôi tin tức bạo tạc này.
Ông xã là con trai của hai người họ, đó không phải là anh hai Vương Tân Hân nữ sĩ?! Hèn chi Vương Tân Hân cứ luôn miệng gọi ông xã là anh hai. Thật là, làm em gái tôi thì cứ việc nói thẳng đi ~ sao lại thèn thùng như thế không biết?
Tôi cũng tiếp nhận bé mừ. Làm chi thông qua mắng mỏ tôi để hấp dẫn chú ý làm chi?
Ai, tôi nghiêm túc trầm lặng nói: “Tân Hân đâu? Em ấy đâu rồi? Cứ để em ấy đến đây chơi đi. Tôi đã biết tình cảm em ấy rồi.”
Hiển nhiên sự thành thục ổn trọng của tôi cũng không khiến cô chú tin phục, bọn họ chỉ đầy mặt lúng túng nhìn tôi.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Tôi trầm mặc một hồi luôn, mới chấp nhận buông tha dáng vẻ thành thục ổn trọng. Cô chú thấy thế, rõ ràng còn nhẹ nhàng thở ra. Tôi nhìn thiệt chẳng biết tư vị gì.
“Vậy sao lại ném bỏ ông xã?”
Ông xã không có Lão Đậu Mễ Mễ, mà lớn lên trong cô nhi viện. Lúc cậu nhặt được còn vừa bị người ta khi dễ xong, ông xã đáng thương như vậy, kiên cường như vậy. Vì sao cô chú còn muốn ném ông xã chứ?
Vừa nghe lời này, thần sắc chú với cô ảm đạm rồi hiện ra áy náy. Cô thậm chí nhịn không được bật khóc, ai nha tôi sốt ruột quá à.
Bận rộn rút khăn giấy trong hộp trên bàn đưa đến trước mặt cô: “Cô ơi, đừng khóc nữa. Tôi không hỏi nữa đâu.”
Cô lắc đầu, nhìn thoáng qua chú. Sau đó chú liền nói: “A Tân bị ném vào lúc 3 tuổi. Khi đó, việc làm ăn của chú đang rất phát đạt, A Tân liền bị kẻ thù làm ăn của chú bắt cóc tống tiền, yêu cầu chú gom góp tài sản trao đổi. Lúc chú đến giao tiền vừa vặn có cảnh sát phá án gần đó, kẻ thù tưởng chú báo án, thẹn quá hoá giận muốn giết con tin. Sau đó phát sinh tình huống tông vào đuôi xe liên hoàn, kẻ thù của chú chết ngay tại chỗ. Nhưng hiện trường lại không tìm được A Tân, lúc đó chú cứ đinh ninh nó đã được người cứu. Nhưng làm cách nào cũng tra không ra.”
Cô nức nở nói: “Mười mấy năm nay cô chú chưa từng bỏ cuộc, luôn tìm kiếm A Tân. Cho đến đoạn thời gian trước em chồng cô nói thấy được một người thanh niên rất giống với mình. Cô chú nghe được liền lật đật từ B thị chạy tới, vừa thấy Hàn Mộc cô liền biết nó chính là A Tân.”
Tôi gật gật đầu, cũng bật khóc. Ông xã rất thảm rất đáng thương, huhu, cái tên kẻ thù kia thật xấu! Làm sao lại đi trút giận lên người ông xã chứ.
“Vậy hiện tại cô chú có thể nhận lại ông xã rồi. Thiệt tốt nha, ông xã cũng có Lão Đậu Mễ Mễ đấy. Ừ, anh ấy có tới hai Lão Đậu Mễ Mễ, tôi cũng có. Hắc hắc, tốt quá!”
Cô cùng chú sầu mi khổ kiếm.
“Nhưng mà A Tân không chịu nhận lại cô chú.”
“Vì sao ạ?” Tôi kinh ngạc.
Đây là không nên. Ông xã rất coi trọng tình thân mà, có Lão Đậu Mễ Mễ sao anh lại không nhận chứ? Hơn nữa Lão Đậu Mễ Mễ này còn rất thương yêu anh mà, sao anh không nhận?
Trên mặt cô chú lúng ta lúng túng, ngày càng áy náy, đồng thời bọn họ còn “Xin lỗi” tôi.
Tôi càng kinh ngạc.
“Tô Tô, cô có thể gọi con vậy không?”
Tôi gật đầu.
“Lúc đầu khi cô tìm được A Tân, rất vui vẻ. Sau đó thì biết sự tồn tại của con, cảm thấy con làm chậm trễ tiền đồ của A Tân. Tuy con là ân nhân của A Tân, nhưng cũng vì thế cô chú càng nghĩ A Tân có thể do cảm kích mà ở cùng một chỗ với con. Cho nên ở trước mặt A Tân bày thái độ khó chịu với con. A Tân tức giận, không chịu nhận cô chú.”
Tôi kinh ngạc trừng bọn họ: “Ông xã làm sao không yêu Tô Tô được?”
“Ách… Đều do cô chú hiểu lầm. Tô Tô rất tốt.”
“Ừ.” Tôi gật đầu: “Tô Tô rất tốt, ông xã cũng rất tốt. Cho nên cô chú hoàn toàn không cần lo lắng ông xã không nhận hai người.”
Chú có chút nôn nóng: “Nhưng A Tân rất giận —— “
“Làm sao giận cả đời được chứ?” Tôi nói.
Cô chú nghẹn lời, sửng sốt hồi lâu. Khó tin nhìn chằm chằm tôi, sau đó chậm rãi mỉm cười. Ánh mắt nhìn tôi trở nên sáng hơn một tí.
Cô nắm tay của tôi, nói: “Cám ơn con, Tô Tô.”
Tôi lắc đầu: “Không cần cảm ơn đâu. Chuyện của ông xã chính là chuyện của tôi.”
“Không phải cái này. Là cám ơn chuyện con đã cứu Tân Hân.”
“À, tôi cũng rất thích em ấy mà.”
Cô ôn hòa cười, vỗ vỗ tay tôi, nói: “Vậy cô chú đi trước nha, con cố gắng nghỉ ngơi.”
Tôi gật đầu, nhìn chú cô đi. Tự hỏi một hồi, mí mắt dần dần sụp xuống.
Tôi thuận theo bản năng, ngủ mất.
Lúc tỉnh dậy, thì thấy ông xã ngồi bên giường.
Đường cong cường tráng nè, lông mi thật dài nè, còn có đôi mắt tràn đầy ấm áp nữa. Mỗi lần anh chăm chú nhìn tôi, tôi đều bị điện giật cứng đờ, sau đó lâng lâng quên hết tất cả.
“Ông xã…”
“Tỉnh? Uống nước đi.” Ông xã nâng tôi dậy, nói: “Anh đi bưng cháo lại cho em, cả ngày nay em chưa ăn gì cả. Uống chút cháo trước cho ấm dạ dày.”
“Ừ.”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Tôi ngoan ngoãn ngồi, chờ ông xã trở lại. Vết thương sau lưng đã sắp kết vảy.
Một lát sau, ông xã bưng khây nhỏ để cháo cùng thìa. Anh đặt khây lên bàn, bưng bát cháo đến bên giường.
Đèn trong phòng đã sớm được anh điều chỉnh thấp xuống, tiếng vui chơi ồn ào của yến hội trên du thuyền không có truyền đến. Nơi này rất im lặng, lại bởi vì có ông xã ở, mà hiện ra khung cảnh tràn đầy ấm áp.
Tôi nhận bát cháo, một ngày chưa ăn uống, dạ dày vừa tiếp xúc với cháo mới phát hiện đói lã người. Một hơi chén sạch cả tô cháo nhỏ, lại tội nghiệp nhìn nhìn ông xã.
Ông xã ý chí kiên định, nghĩa chính ngôn từ cự tuyệt tôi.
“Ấm dạ dày thôi. Không thể lại ăn tiếp. Sẽ làm dạ dày đau.”
Ngắn gọn sáng tỏ, nhưng vô cùng đẹp trai.
Tôi bưng mặt, mắt nổi sao sáng nhìn ông xã.
“Ông xã, anh đẹp trai quá à!”
Ông xã liếc tôi một cái, kéo ghế dựa ngồi cạnh tôi, nhìn chăm chăm tôi: “Nói đi, lại gây hoạ gì nữa?”
Tôi vô tội nhìn anh: “Em gây hoạ gì sao?”
“Em đấy, anh không biết nên nói em ngốc nghếch hay là thông minh nữa.”
“Đương nhiên là thông minh rồi. Em vốn chính là thiên tài.”
“Đúng vậy. Là tiểu thiên tài tổ tông của anh, em lại đánh chủ ý quái quỷ gì thế?”
“Nào có?” Tôi dúi đầu vào lòng ông xã, than thở.
Ông xã đưa tay phải ôm chặt lấy cả người tôi lên giường, tôi hướng bên cạnh chen chen. Ông xã nói: “Không có? Vậy em ngước mặt lên nhìn thẳng anh nói ‘em không có đi’.”
Tôi không có ngước lên, ông xã lập tức cười nhạo. Tôi mạnh mẽ ngẩng đầu, liếc mắt trừng qua: “Em không có đánh mưu ma chước quỷ!”
Ông xã bật cười: “Vậy tròng mắt em đừng có nhìn chụp đèn nữa.”
Tôi nhất thời mềm oặt, cọ cọ nhích tới lên người ông xã, nói: “Hôm nay cô chú Vương có đến đây thăm em —— “
“Bọn họ đến làm gì?”
Bả vai tôi bị anh chộp đau, bộ dáng ông xã rất sốt ruột.
“Bọn họ có nói gì với bậy bạ gì với em không? Tô Tô, đừng sợ, nói hết cho ông xã nghe.”
Ông xã rất lo lắng y như tôi bị người ta khi dễ ấy, nhưng tôi rõ ràng thấy lòng anh đang rất khó chịu. Bởi vì cô chú Vương cũng là Lão Đậu Mễ Mễ của ông xã, nếu cãi nhau với chính Lão Đậu Mễ Mễ mình thì rất khổ sở.
Tôi nâng tay mơn trớn ánh mắt cùng lông mày ông xã, không tự chủ nói: “Ông xã, anh cần chi tức giận với cô chú Vương?”
Thân thể ông xã cứng đờ, “Không hề. Anh không tức giận, không thân cũng chẳng quen —— “
“Ông xã!” Tôi đau lòng kêu lên: “Lời không muốn nói anh đừng nói nữa, anh không thích mà em cũng không thích. Hơn nữa, em rất thích cô chú Vương đấy.”
Ông xã nhìn tôi bằng ánh mắt thâm thúy khó lường, “Vì sao?”
Tôi nhìn chằm chằm hầu kết anh hoạt động: “Bởi vì như vậy em sẽ có tới hai Lão Đậu Mễ Mễ luôn á. Mà anh cũng có hai Lão Đậu Mễ Mễ, sang năm chúng ta có thể lãnh tới hai bao lì xì.”
“Em chỉ biết chăm chăm cái này?”
“Đương nhiên… Ách, không phải. Chủ yếu là ông xã cũng muốn có Lão Đậu Mễ Mễ mà. Lão Đậu Mễ Mễ của em là cho anh mượn yêu thôi nhá.”
“Ha ha, Tô Tô, em rất lanh lợi đấy.”
Tôi kiêu ngạo: “Đó là tất nhiên.”
“Vậy em có biết anh mà có Lão Đậu Mễ Mễ, em cũng phải tăng thêm một đứa em gái. Qua năm em còn phải phát bao lì xì cho em ấy không!?”
Cái gì chứưưư???
“Đừng á —— ông xã, em nói nhầm rồi!”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
“Ha ha ha ha, đã chậm.”
“Vậy… Vậy được rồi. Dù sao… Dù sao chỉ bỏ ra một bao lì xì, ít nhất ông xã hơn một đôi Lão Đậu Mễ Mễ còn có một em gái. Vẫn là có lời rồi.”
Tôi đếm đếm đầu ngón tay, cúi đầu nỉ non. Hoàn toàn không có chú ý tới ánh mắt ôn nhu đến xuất thuỷ trên đỉnh đầu mình.
Trên du thuyền, yến hội vẫn cứ sôi nổi đông khách, rượu ngon hoa cảnh, nói cười yến oanh. Một góc nào đó, Lý Chiêu đang dỗ dành Vu Mặc bị hắn chọc giận, một phòng khiêu vũ nào đó cha Dương sủng nịch ôm lấy mẹ Dương nhẹ nhàng khiêu vũ, một đôi vợ chồng họ Vương nào đó đang khẽ khom người nắm tay tiểu nữ sĩ Vương.
Dưới ánh đèn mờ nhạt tại phòng nào đó, một người cười nhẹ chìm vào giấc ngủ say, một người ôn nhu nhìn ngắm người nào đó đầy tình ý.
Trời khuya ngoài cửa sổ không chút ánh sao, nhưng trăng tròn vành vạnh, tràn đầy mộng ảo.

———-oOo———- HẾT ———-oOo———-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét