2.13.2017

Thay lòng đổi dạ [9]

.:Chương 9:.

Trong đại sảnh lộng lẫy nguy nga, ăn uống linh đình, nam nữ quần áo hoa lệ, nói cười rộn ràng, hoặc thả mình trôi theo nhạc khúc thông qua vũ điệu, hoặc chân tâm hoà quyện, nâng chén cùng đối ẩm.

Trong một buổi tiệc tối sang trọng này, đại khái không có người nào như tôi chỉ chăm chăm để ý tới ăn.
Ông xã vừa bước vào yến hội đã bị một đám người kỳ quái kéo mất, còn tôi đối với một đám đàm luận cái gì mà ‘Ngân sách’, ‘Kiểm kê’, ‘Xuất lãi’, hoàn toàn không hiểu cuộc nói chuyện giữa các nam sĩ mặc tây trang này.
Xoay người lại đối mặt với một đám nữ sĩ toàn lắp đầy các thứ ‘Mỹ dung’, ‘Châu báu’ trên môi, ai, còn Lão Đậu Mễ Mễ không biết chạy đến nơi nào rồi. Cá Khô đã bị người ta kéo đi xã giao mất tăm.
Ai! Tôi đang cảm thán sao chả có ai có cùng yêu thích cộng đồng như tôi chứ.
Tôi đau lòng nhìn dãy mỹ thực trên yến hội, căn bản không có một ai thèm động đến chúng nó. Tôi xoa ngực, trong lòng yên lặng an ủi sự cô đơn của chúng.
Không sao cả, còn tôi đây, tôi chính là Bá Nhạc cả các cậu đây. Các cậu không còn cô đơn dâu, giá trị của các cậu đã có tôi nhìn nhận nè.
Vì thế, tôi kích động bươn qua, tay cầm một cái dĩa lớn, chạy đến cái bàn dài bên cạnh chứa đầy mì Ý. Cầm lấy nĩa ăn quấn đầy mì Ý vào đĩa mình.
Nhìn đi, cho dù lấy đi một phần lớn như thế, bàn mì Ý ban đầu thoạt nhìn vẫn chẳng giảm bớt tí nào.
Tôi vừa cầm đĩa ăn lên, chợt nghe một giọng nói mỹ mìu không kém phần ngạo mạn vang lên bên cạnh: “Anh thật đúng là thùng cơm!”
Nghe vậy, tôi trái nhìn phải xem, không có ai mà. Chẳng lẽ là u linh oan hồn? Du thuyền, lạnh lẽo, u hồn… Ngẫm lại thiệt kích thích quá.
“Tôi ở chỗ này!” Giọng nói đầy vẻ thẹn quá thành giận.
Quỷ cũng biết tức giận à? Thật nhân tính hóa.
“Cúi đầu!”
Tôi phản xạ có điều kiện cúi đầu xuống, sau đó thấy bệ hạ… Ắc, không không phải, là tiểu nữ sĩ siêu cấp đáng yêu. Mặc một cái đầm công chúng xinh xắn, trên đầu còn đội một cái nón công chúa lệch, mang một bộ bao tay màu trắng có hoa văn chìm, nghiễm nhiên là một vị danh môn quý thục nữ bé nhỏ.
Tôi buông đĩa xuống, đối với tiểu nữ sĩ làm một lễ thân sĩ: “Xin chào, nữ sĩ!” Mễ Mễ nói qua bất cứ một nữ nhân nào đều phải đem họ thành một vị nữ sĩ mà đối đãi, như vậy tôi sẽ trở thành một vị thân sĩ lịch thiệp.
Tiểu nữ sĩ đáng yêu nghe vậy, thần sắc kiêu ngạo dịu đi không ít, gương mặt căng thẳng cũng hơi lộ ra nụ cười. Bèn hạ thấp người thực hiện một lễ nghi thục nữ với tôi.
Bất quá lúc bé thẳng đứng dậy, lập tức lại khôi phục thần sắc ngạo mạn. Bé thoáng nâng cằm, nói: “Là một thân sĩ, anh không nên ở tiệc tối mà chỉ lo ăn. Còn ăn nhiều như vậy.”
Tôi gật đầu, tán đồng. Mễ Mễ đã nói qua, nhưng mà Mễ Mễ cũng nói Tô Tô không cần làm thân sĩ, Tô Tô chỉ cần làm chính mình là được.
“Cho nên tôi không phải thân sĩ nha.”
Tiểu nữ sĩ ngạo kiều không giữ được nét mặt nghiêm túc nhỏ nhắn, lộ ra thần sắc kinh ngạc.
“Hơn nữa tôi cũng không phải muốn ăn cái đĩa lớn trên mặt bàn kia.” Tôi đã bỏ qua cái bàn tràn đầy mỳ Ý kia rồi, ngược lại chỉ bưng có một tí ti này thôi mà.”Tôi chỉ muốn ăn cái này thôi.”
Nói xong tôi lập tức xoay người rời đi, tính tìm một chỗ ngồi ăn.
Tiểu nữ sĩ sốt ruột, chạy lại ngăn trước mặt tôi, nôn nóng trách cứ: “Anh, anh, anh thật thô lỗ! Anh hai sao thích người như thế chứ?”
Tôi nháy mắt mấy cái, anh hai bé? Nhún nhún vai, cất bước vòng qua tiểu nữ sĩ, dù sao tôi lại không biết anh hai bé là ai hết, vẫn là ăn tối quan trọng hơn.
“Nè! Anh đứng lại! Hành vi này đối với thục nữ mà nói rất không lễ phép đấy.”
Tôi xoay người khom lưng làm lễ thân sĩ khoa trương, đáp: “Nhưng mà nữ sĩ thân ái, em cũng không xem tôi thành thân sĩ mà.”
“Anh!”
“Hơn nữa, thân là một thục nữ, em không nên ở tiệc tối lớn tiếng ồn ào nha.”
“Anh… Sao không giống với cha mẹ nói gì hết… Đâu giống nhược trí đâu…” Tiểu nữ sĩ thất thần thì thào.
Giọng bé quá nhỏ, tôi không có nghe đến. Bất quá, cũng không mấy để ý.
Tôi không thèm nhìn tiểu nữ sĩ, bé ngược lại không buông tha tôi, bịch bịch vài bước đuổi theo. Tôi bưng lấy dĩa lớn, thật cẩn thận không để đụng vào người khác.
Tuy người khác nhìn thấy động tác của tôi đều nhanh chóng né tránh, thậm chí còn lộ ra vẻ rất khinh thường, bất quá lúc bọn họ nhìn thấy tiểu nữ sĩ lẽo đẽo theo tôi thì biến thành kinh ngạc.
Tôi kính nhờ tiểu nữ sĩ đừng dây dưa tôi nữa, đáng tiếc tiểu nữ sĩ không biết bởi vì nguyên nhân gì lại mang địch ý kỳ lạ khó hiểu. Làm sao cũng không chịu nghe tôi nói.
Lúc chúng tôi dây dưa, tiểu nữ sĩ kéo tay phải bưng đĩa lớn của tôi, làm thân thể tôi mất cân bằng nghiêng lệch qua. Vừa vặn lúc này một chiếc xe tháp rượu sâm banh đẩy ngang qua.
Đĩa lớn trong tay tôi văng vào tháp sâm banh, hơn trăm ly rượu đồng loạt đổ ngã, còn ngã về hướng tiểu nữ sĩ nữa. Tôi cả kinh, vội ném nĩa xuống, cúi người ôm chặt tiểu nữ sĩ bảo hộ bên dưới.
Loảng xoảng, tiếng thủy tinh rơi vỡ vang vọng chói tai, dẫn tới một trận ồn ào rối loạn. người xung quanh vừa vặn thấy một màn này đều nháo nhào kinh hô.
Tôi nghe không rõ mấy tiếng la hét đó, bởi vì lúc này lưng tôi rất đau rất đau. Động một chút đau đến không thở được, cảm giác từng đợt đau đớn chui vào trong da thịt. Tôi suýt nữa bật khóc.
Thật lâu sau, rốt cuộc không còn cái ly nào rớt xuống, tôi mới buông tiểu nữ sĩ trong lòng ra. Tiểu nữ sĩ đã bị dọa ngốc, kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi mỉm cười, an ủi bé: “Bảo hộ thục nữ cũng là trách nhiệm của thân sĩ.”
Tuy tôi rất muốn biểu hiện thành công mình là nam tử hán, nhưng đau đớn khiến sắc mặt tôi trở nên có chút vặn vẹo. Đại khái là khuôn mặt tươi cười vặn vẹo này hù đến tiểu nữ sĩ rồi.
Bởi vì ngay sau đó bé liền lớn tiếng gào khóc, vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: “Ai muốn anh cứu? Huhu… Ai muốn anh cứu? Như vậy làm sao tôi chán ghét anh được?”
Hả? Vì sao không cần tôi cứu? Không cần tôi cứu, vậy gương mặt đáng yêu xinh xắn này nhất định sẽ bị phá huỷ mất. Mặt nhỏ nhắn của tiểu nữ sĩ bị phá huỷ thì kiêu ngạo của bé sẽ mất hết đấy. Kiêu ngạo mất hết thì tiểu nữ sĩ sẽ khó coi cho xem.
Ủa? Nói như vậy, tôi quả nhiên vẫn muốn cứu tiểu nữ sĩ đáng yêu~.
Tôi phi nước đại thất thần, như vậy ngược lại không còn thấy quá đau đớn nữa.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: http://www.jennybach93.blogspot.com
Bên này ồn ào ảnh hưởng đến tân khách cùng nhân viên bảo vệ trên du thuyền, rất nhanh ông xã đã đẩy đám người tiến vào, vừa thấy tôi bị thương, hoảng hốt rõ ràng xuất hiện trên mặt anh.
Ông xã chạy tới, nhẹ nhàng đỡ tôi, thấy trên lưng tôi cắm đầy mảnh vụn thủy tinh, đau lòng không chịu nổi. Bất quá anh cũng rất nhanh tỉnh táo lại, không kịp an ủi tôi đã phân phó người tìm nhân viên y tế trên thuyền.
Không lâu sau, nhân viên y tế chạy đến. Cùng nhân viên y tế còn có Lão Đậu Mễ Mễ, Cá Khô và nam nhân cậu ấy. Mễ Mễ vừa thấy tôi như vậy lập tức khóc bù lu bù loa lên.
Ghé vào trên cáng hộ lý tôi cũng bắt gặp Mễ Mễ rơi lệ, đột nhiên kinh giác đến đau đớn, vì thế cũng cùng họ khóc. Mễ Mễ vừa thấy đến tôi khóc, càng khóc lớn hơn.
Vì thế tôi, Mễ Mễ, tiểu nữ sĩ ba người hợp tấu thành một dàn hợp xướng tại phòng y tế, ở đó xử lý xong vết thương, tôi chợt phát hiện trừ ông xã, Lão Đậu Mễ Mễ bọn họ còn nhiều ra đôi nam nữ trung niên.
Trong lòng nam nhân trung niên đang ôm đại khái chính là vị tiểu nữ sĩ khóc đến mệt rồi ngủ thiếp đi kia, thấy tôi được đẩy ra, hai người đứng lên đi tới. Đầy mặt cảm kích.
Bọn họ do dự, cuối cùng nói: “Cám ơn cậu. Dương Tô Túc… Dương tiên sinh.”
Tôi cười với họ: “Không cần đâu.”
“Mấy ngày nay chúng tôi sẽ thường đến đây xem xem cậu… Ách…” Nam nhân trung niên nói câu này, tựa hồ cảm giác nói nhầm. Thoáng lúng túng, lại nhìn ông xã đang quay lưng lại bọn họ, trong mắt thoáng chờ đợi.
Tôi nhìn chú ấy lại nhìn nhìn ông xã, còn ông xã thì lơ luôn bọn họ, mặt vô cảm. Khi thấy tôi nhìn anh thì nở nụ cười ôn hoà, sau đó nhẹ giọng nói: “Nằm sấp ngửa đầu nói chuyện rất mệt, vẫn nên nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Không biết vì sao, lúc ông xã nói ra câu này, mong chờ trong mắt nam nhân trung niên kia lập tức tắt ngóm. Mà nữ nhân trung niên có khí chất kế bên chú ấy đột nhiên che miệng khóc thút thít.
Tôi vươn tay giật nhẹ ống tay áo của ông xã, có chút không biết làm sao.
Nữ sĩ khóc kìa…
Ánh mắt ông xã nhìn tôi tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, bất quá anh vẫn quay đầu nói: “Vừa tiêm xong thuốc gây tê, trước khiến Tô Tô nghỉ ngơi một lát. Các người… Ngày mai lại đến.”
“Hả, a!”
Nam nữ trung niên hưng phấn lên tiếng, sau đó lại muốn rời đi. Lúc họ đi đến cửa, tôi đột nhiên kêu to: “A!! Ông xã, anh cùng chú ấy bộ dạng giống nhau quá đi.”
Hai cô chú vừa đi đến cửa chấn động mạnh, cô có khí chất kia lại bật khóc lần nữa. Tôi kinh ngạc nhìn thần sắc khó lường của ông xã, lại nhìn nhìn thần sắc khác nhau của Lão Đậu Mễ Mễ và Cá Khô cùng nam nhân của Cá Khô.
Cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ, tôi, giống như nói lỡ lời rồi!
Liên tục ba ngày tôi đều nằm trên giường tịnh dưỡng, không mấy vui vẻ đâu. Đi chơi du thuyền mà cuối cùng toàn nằm trên giường vượt qua không à, may mà có ông xã dốc lòng chiếu cố làm bạn.
Lão Đậu Mễ Mễ chả có chút trách nhiệm gì cả, cư nhiên chỉ xuất hiện hiện bữa đầu tiên, mấy ngày sau toàn ở du thuyền chơi đến quên đường về luôn á.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: http://www.jennybach93.blogspot.com
Bất quá trong mấy ngày dưỡng thương tôi cũng kết bạn với vị tiểu nữ sĩ, có lẽ bởi vì ngày đó tôi phấn đấu quên mình giải cứu, tiểu nữ sĩ ngạo kiều cảm động đi.
Tuy lúc bé đến toàn tìm ông xã nói chuyện, rất kỳ quái, bé luôn kêu ông xã là anh hai, sau đó gọi tôi là ‘Tô Tô’.
Điểm này khiến tôi rất không hài lòng.
Trừ điểm đó ra thì mọi thứ vô cùng hoàn hảo, tuy sau này quen thuộc rồi tôi mới phát hiện tiểu nữ sĩ ngạo kiều hoá ra là vị tiểu nữ vương độc miệng.
Ừm. May mà năng lực thừa nhận của tôi đặc biệt tốt, chưa bao giờ để ý tiểu nữ sĩ xoi mói.
“Tôi nói này, tóc anh sao lại đầy dầu mỡ rồi, chẳng lẽ mấy ngày nay đều không tắm rửa à? Quả thực giống như lăn lộn trong đống rác ra ấy.”
Nói Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
“Ông xã có giúp tôi lau người.”
Vương Tân Hân —— đại danh của tiểu nữ sĩ đấy, bạo mắng: “Anh anh anh anh cư nhiên xem anh hai như nô lệ!!Anh quả thực là ác ôn! Bại hoại!”
Tuy tiểu nữ sĩ Vương Tân Hân rất độc miệng, nhưng bé luôn có thể tức giận một cách kỳ lạ. Hơn nữa, làm một thục nữ, bé chỉ biết nói hai từ ‘ác ôn’ cùng ‘bại hoại’ này thôi.
“Ông xã giúp tôi lau người rất bình thường mà. Anh ấy còn dọn dẹp nhà, rửa bát, nấu cơm, giặt quần áo nữa đấy.”
“Anh anh anh anh —— vậy anh làm gì?”
“Tôi? Mua đồ ăn nè, đề nghị mua dụng cụ nè, dọn bát ăn cơm nè, xếp quần áo nè, mở nước tắm nè, à, còn có làm ấm giường nữa. Đột nhiên phát hiện tôi làm nhiều thật, ông xã có tôi thiệt là có phước đấy!”
“Anh! Đồ không biết xấu hổ!”
Tiểu nữ sĩ Vương Tân Hân lại giống vài lần trước, tức giận bỏ đi. Nhưng mà, tôi cũng không biết bé vì sao lại tức giận nữa.
Ai! Mễ Mễ nói qua một vị thục nữ là vừa có lý trí lễ phép vừa hàm dưỡng hiền thục, nhưng bản chất các thục nữ vẫn là nữ nhân.
Chẳng lẽ tức giận không lý do chính là bản chất ‘nữ nhân’ sao?
Tôi hình như đã ngộ đạo rồi.
— Hết chương 9 —

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét