2.13.2017

Thay lòng đổi dạ [8]

.:Chương 8:.

Khi tôi mở mắt lần nữa, vừa vặn nhìn thấy trời xanh trong vắt, điểm xuyến vài đám mây trắng lơ lửng, thỉnh thoảng vài ba chú hải âu vụt qua.

Tôi ‘Oa’ một tiếng nhảy lên, sau đó… tàn phế.
Hai mắt đẫm lệ mông lung, kiên cường đỡ thắt lưng đau mỏi nhích từng bước về phía trước. Tôi muốn ngắm biển, tôi muốn nhìn hải âu, tôi phải kiên cường…”Ui da… Đau quá~…”
Cửa phòng bị mở ra, là ông xã.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: http://www.jennybach93.blogspot.com
Thấy bộ dáng tập tễnh của tôi, anh cứ như vậy trực tiếp hai tay ôm ngực dựa cửa nhìn. Bộ dáng kia, rất vô tình.
Tôi đẫm lệ chỉ trích: “Anh có phải thay lòng đổi dạ hay không? Đồ phụ bạc, hôm qua ở trên giường cùng em thì ngọt ngọt ngào ngào lắm, hiện tại nhìn eo em đau đớn thế nhìn chỉ biết bàng quang đứng nhìn. Huhu, sao số em khổ thế này…”
Ông xã đi tới, ngồi xổm trước mặt tôi. Hai tay bưng lấy mặt tôi, xuyên thấu đôi mắt đẫm lệ tôi thấy được vẻ bất đắc dĩ của anh.
“Em đã ngủ 14 tiếng rồi đấy, eo còn đau à?”
Ặc????
“Hình như bụng đói.”
“Ai!”
Ông xã thở dài một tiếng ôm lấy tôi, bế lên giường, còn anh thì ra khỏi phòng, chốc lát sau từ bên ngoài đẩy vào một chiếc xe cơm. Trên đó để đầy mỹ thực, canh đầu hủ đầu cá, tôm luộc, đùi gà xào nấm với đậu hủ… Đều là mấy món tôi thích không luôn.
Tôi bận rộn cầm đũa gắp lên một con tôm luộc, lúc này chợt nghe ông xã nói: “Trên thuyền này căn bản không có mấy món ăn gia đình này, là Vu Mặc cố kỵ cái dạ dày xảo quyệt của em, nhờ đầu bếp làm riêng đấy. Lát nữa nhớ cảm ơn người ta một tiếng.”
Vu Mặc chính là cái tên khác của Cá Khô, chả đáng yêu tí nào, Cá Khô cố ý nhờ đầu bếp làm mấy món này nhất định là cầu khối băng nhà cậu ấy rồi.
Cá Khô đáng thương, nhất định lại bị hắn ta khi dễ thảm luôn.
Hừ! Tôi quả nhiên rất chán ghét cái tên nam nhân nhà Cá Khô!
Tôi hung hăng cắn tôm luộc, lại lột một con đưa đến miệng ông xã. Ông xã cự tuyệt, tôi trừng anh: “Anh không ăn à?”
Ông xã lại cười, bàn tay lớn xoa xoa đầu tôi: “Không ăn. Em ăn đi.”
“À.”
Tôi lại ngoan ngoan cắn đùi gà, bên tai truyền đến tiếng cười không nén nổi của ông xã: “Anh lần đầu thấy có người ăn cơm mà y như cắn kẻ thù đấy. Tô Tô, em đang giận gì thế? Tức giận mà ăn cơm bù thế này không tốt đâu.”
Tôi bĩu môi, nói: “Em giận nam nhân của Cá Khô!”
“Giận hắn làm gì?” Ông xã chợt kinh ngạc.
“Hắn nhất định bóc lột Cá Khô. Cá Khô đáng thương vẫn luôn bị hắn áp bức, trốn không khỏi ma trảo của hắn. Em biết hết nhá, mỗi lần thấy Cá Khô, cậu ấy đều mang bộ dáng suy sút cùng cực. Hơn nữa, hắn ta còn cấm Cá Khô nói chuyện với em! Vì sao chứ? Đây là cường quyền, đây là bất công! Mỗi lần em đi gặp Cá Khô hắn đều muốn đuổi em đi mau mau!”
Lúc đầu nghe tôi nói nói, ông xã cứ phớt lờ chả phàn ứng gì, đợi đến khúc tôi bị khối băng kia đuổi đi, thần sắc ông xã lập tức thay đổi.
Sắc mặt anh trở nên lãnh lệ, hỏi: “Hắn đuổi em?”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: http://www.jennybach93.blogspot.com
Tôi ngắc ngứ gật đầu: “Ừ… Tuy không có vẻ quá rõ ràng. Chính là dùng lời nói làm em khó chịu ấy, nói cái gì mà ‘Khó chịu thì đi về nhanh đi’ ‘Không ai giữ cậu lại đâu’ linh ta linh tinh khác, trừ đó ra cũng không có phản ứng quá khích khác. Dù sao mỗi lần đều là em mặt dày mày dạn ở lại.”
“À, còn nữa nhé, mỗi lần trước mặt em hắn đều nói cái bộ dáng tham ăn của em á, sớm muộn gì cũng bị ông xã bỏ thôi —— “
“Hắn dám nói loại lời đó?” Ông xã nghiến từng câu qua kẽ răng.
Sắc mặt ông xã thật xấu quá, có vẻ rất khó chịu. Tôi lo lắng anh tức giận, vội vàng nói: “Ông xã đừng tức giận. Thôi thì về sau em sẽ lén lút đi tìm Cá Khô chơi, không để hắn ta gặp là được mà.”
Ông xã trầm mặc, tôi rất lo lắng nhìn nhìn anh. Cuối cùng mặt anh dịu lại, nói: “Ăn đi. Ăn xong thì chúng ta ra ngoài chơi.”
“Được~!”
Tôi mặt mày hớn hở gật đầu.
Ăn xong cơm đã hơn năm giờ, du thuyền chính thức bắt đầu náo nhiệt. Vừa bước ra khỏi phòng đã có thể nghe tiếng nhạc từ đại sảnh truyền ra.
“Ông xã, chúng ta đi tìm Cá Khô trước ha. Đúng rồi, Lão Đậu Mễ Mễ đâu?”
“Bọn họ chắc ở đại sảnh. Nói đến cũng quái, Vu Mặc còn mời luôn cả ba mẹ…”
“Này có gì chứ. Đối với Cá Khô, Lão Đậu Mễ Mễ cũng Lão Đậu Mễ Mễ nhà cậu ấy mà.”
“Hử?”
“Ông xã không biết sao?”
“Em cũng chưa nói qua.”
“À. Lão Đậu Mễ Mễ nhà Cá Khô từ sớm đã bỏ mặc cậu ấy. Thường xuyên không thèm về nhà, Cá Khô vẫn luôn cô đơn một mình. Đúng rồi, nhà Cá Khô ở cách vách nhà em á, có một lần tan học về nhà, em thấy cậu ấy ngồi một mình trước cửa rất lâu rất lâu. Vì thế em liền kéo cậu ấy về nhà. Sau đó, Lão Đậu Mễ Mễ cũng rất thích Cá Khô, sau này mới biết Cá Khô toàn ăn mì gói không à, nên không để ý gì nữa dụ dỗ cậu ấy tới nhà em ăn cơm. Ăn ăn ăn, ăn đến nhiều năm luôn.”
Nghe vậy, ông xã thấp giọng cười: “Cũng vì thói quen nhặt bậy đồ về nhà của em.”
“Không tốt sao? Anh cũng do em nhặt về nhà mà.”
“Chính vì lẻ đó nên anh mới có được em, nếu lại nhặt về thứ khác thì bị người ta cướp mất rồi?”
“A?” Giọng ông xã nhỏ quá, tôi đều nghe không được anh đang nói cái gì.
“Không có gì.” Ông xã dắt tay tôi.”Đi thôi.”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: http://www.jennybach93.blogspot.com
Ông xã quay đầu cười ôn nhu, tôi nhất thời trở nên mơ mơ màng màng. Bị nụ cười kia làm mụ mị cả đầu, ngốc hồ hồ ‘Ừ’ một tiếng, liền bị ông xã nắm đi.
“Tô Tô!”
Từ xa xa, Cá Khô ngoắc ngoắc, tôi hưng phấn vẫy vẫy tay phản hồi trên diện rộng, chạy như điên lại: “Cá Khô —— “
Tôi một phen nhào vào lòng Cá Khô, cọ cọ liên tục. Sau đó lại nghe tiếng Cá Khô hô đau, tôi kinh ngạc, vội vàng buông cậu ấy ra: “Cá Khô, eo cậu đau sao?”
Tôi sắc mặt kỳ quái nhìn Cá Khô không được tự nhiên xoa xoa eo, cậu ấy vừa nghe tôi hỏi thế, động tác liền cứng lại. Trưng ra một nụ cười đầy miễn cưỡng: “Không. Không phải. Vừa mới bị xoái eo.”
Tôi âm u nhìn cậu ấy: “Cá Khô, cậu đừng có khinh tôi nhược trí nhé? Cái cớ như thế mà cậu cũng nói ra được à, cậu rõ ràng chính là —— “
Cá Khô nhất thời khẩn trương đến ngừng thở, nhìn tôi trân trối.”Tô Tô…”
“Bị hắn đánh!”
Tôi chỉ vào nam nhân bên cạnh Cá Khô, hắn ta lập tức chột dạ ho khan.
“Cá Khô, tôi đã sớm nói với cậu. Cái loại gia bạo này không thể dung túng được, loại nam nhân này càng không dùng được. Có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, lần sau nếu cậu bị đánh đến mức tàn phế, bị đánh đến chết tươi thì làm sao đây….” Nghĩ đến đây tôi nhịn không được bi thương rơi cả nước mắt, “Cậu xem đi, cái lúc chưa gặp tên cầm thú này, cậu cỡ nào vui vẻ hoạt bát. So với Nhị Cáp còn có thể chạy nhanh hơn, hiện tại mỗi lần gặp mặt cậu đều xoa eo. Sao cậu lại không có tâm nhãn như vậy? Nhanh chóng phân đi.”
“Được được, ngoan nhé. Ngày khác lập tức cùng hắn phân —— “
“Vu Mặc!”
“Câm miệng!” Cá Khô quay đầu hung hăng trừng nam nhân cậy ấy, sau đó xoay người ôm tôi đi về phía trước. Tôi ngoáy đầu ngoảnh lại, lén lút trừng chọc tức hắn ta.
Làm đến mức hắn nhăn cả mặt, tức chết hắn! Hừ, ai biểu hắn mỗi lần thấy tôi và Cá Khô cùng một chỗ đều muốn ở bên cạnh khích bát đuổi xô. Hơn nữa, mỗi lần đều nguyền rủa ông xã xuất quỹ.
Hừ!
Tức chết hắn!
Tôi hướng về phía nam nhân của Cá Khô trừng mắt nè, làm mặt quỷ nè, lại không có chú ý tới ông xã cũng chạm mắt với nam nhân Cá Khô nữa, vì thế cũng không có chú ý tới thần sắc ông xã có cỡ nào cổ quái.
————
Hàn Mộc sắc mặt cổ quái: “Các ngươi mỗi lần gặp mặt chính là tình hình này?” Oán giận đấu đá đối phương thế à?
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: http://www.jennybach93.blogspot.com
Lý Chiêu, cũng chính là nam nhân của Vu Mặc, xanh mặt cáo trạng: “Có thể quản chặt vị kia nhà cậu không? Đừng có suốt ngày ly gián tôi với thân ái nhà tôi. Mỗi ngày đều cứ đâm chọt kẻ hở, ngay cả một dấu muỗi cắn cũng xỏ lá vào tôi. Mỗi lần thấy cậu ta, Mặc Mặc sẽ không chịu cho tôi lên giường.”
Hàn Mộc cười lạnh: “Cậu không phải rất thích ở trước mặt Tô Tô nói tôi hoa tâm sao? Không phải rất thích ở trước mặt em ấy nói tôi xuất quỹ sao?”
“Chậc, anh em à, không thể keo kiệt như vậy được. Tôi nói thì nói, vấn đề là vị kia nhà cậu cũng đâu thật sự bỏ cậu mà đi, cũng không cấm cậu lên giường. Còn vị kia nhà tôi, có khả năng sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà đấy.”
“Bị vị kia nhà cậu đuổi ra khỏi nhà chỉ vì cậu là đầu heo giống. Huống chi, Tô Tô lại không có nói sai gì hết.”
“Ặc —— không phải đâu Hàn Mộc, chúng ta đều là công mà, mặt trận phải thống nhất chứ. Không có tính phúc làm sao có hạnh phúc được.”
Hàn Mộc cười âm trầm: “Tôi không phải cậu.” Sau đó bước nhanh về phía trước, cười ôn hòa với Vu Mặc, tiếp Dương Tô Túc từ tay cậu ta qua. Cũng đối với cái kẻ không cam nguyện Dương Tô Túc ‘Nhỏ giọng’ nói: “Ngoan, đừng quấy rầy ‘Tính phúc’ nam nhân của Cá Khô.”
Lý Chiêu: “… Hàn Mộc, cậu cũng quá keo kiệt đi. Vợ ơi —— “
“Kêu ai?”
“Không, không phải, là Mặc Mặc, tên Hàn Mộc kia chính là thê nô. Thay vị kia nhà hắn bất bình, ghen tị tình cảm thắm thiết của chúng ta đó. Em đừng có tin?”
“Tôi không tin.” Vu Mặc cười tủm tỉm.
“Thật sự? Mặc Mặc, em thật tốt.” Lý Chiêu mặt mày hớn hở.
“Đêm nay tôi ngủ khách phòng.”
“A???”
“Có ý kiến?” Một ánh mắt lạnh quét qua.
Nhanh chóng lắc đầu: “Không có… Có. Mặc Mặc, anh đi ngủ phòng khách cho.”
Vu Mặc nhìn chằm chằm Lý Chiêu ngày càng chân chó nửa ngày, phát ra một tiếng cao lãnh “À”, rồi đi.
Lý Chiêu vẻ mặt đau khổ lẽo đẽo theo sau, cũng không khổ bao lâu. Dù sao đến buổi tối cùng vợ hắn khóc lóc tỉ tê, làm đến khi em ấy mềm lòng là được.
Về phần phu phu họ Hàn kia, cố tìm cơ hội chỉnh lại là OK!
— Hết chương 8 —

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét