2.12.2017

Rhay lòng đổi dạ [6]

.:Chương 6:.

Tôi và ông xã cùng nhau về nhà Lão Đậu Mễ Mễ ăn cơm chiều, tuy rằng tôi hiện đã chuyển ra sống cùng ông xã. Bất quá mỗi tuần ông xã đều sẽ theo tôi về nhà một chuyến.

Lão Đậu Mễ Mễ đối với chuyện này rất vui mừng, tuy mỗi lần bọn họ thấy tôi đều nhăn nhăn nhó nhó, nguyền rủa tôi lại trở nên béo ú.
Sau khi ăn cơm xong, tôi ôm bụng nhỏ làm tổ trên sô pha. Lão Đậu nấu cơm ăn rất ngon rất ngon, mỗi lần tôi đều chén sạch mới ngừng. Cho dù chống không nổi cũng sẽ cố chống đến hết.
Mễ Mễ đi tới đá đá chân tôi, nói thấm thía: “Tô Tô à, con bây giờ muốn thành heo rồi.”
Tôi nháy mắt mấy cái, khó hiểu: “Không có mà Mễ Mễ, con gầy lắm.”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
“Hả?! Bảo bối Tô Tô của tôi gầy!? Để Mễ Mễ xem xem…”
Mễ Mễ đau lòng nâng lên mặt tôi nhìn trái nhìn phải, lại nhéo nhéo một đống thịt mỡ trên eo tôi, sau đó, bi thương nhìn tôi: “Tô Tô, con nay học được nói dối rồi?”
“Con có nói dối đâu. Con gầy lắm mà.”
“Xúc cảm này… Chỉ cần nhéo nhẹ cũng biết nó béo bao nhiêu rồi. Mẹ nhớ rõ lần trước chỉ là… lớn như vầy.” Mễ Mễ khoa tay múa chân làm một vòng tròn, sau đó bà lại mở rộng vòng này ra. “Hiện tại, biến lớn như thế.”
Tôi nổi giận: “Mễ Mễ! Rõ ràng do người quá gầy, xem không được con béo! Mễ Mễ, người đây là… Đây là bịt tai trộm chuông! Lừa mình dối người!”
Mễ Mễ cũng nổi giận: “Nói bậy! Rõ ràng mẹ béo. Rõ ràng là con gầy.”
Tôi tức giận đến mức hừ hừ luôn: “Hôm qua ông xã có cân cho con đấy, tôi gầy 3 cân.” Tôi dựng ba ngón tay lên.
Mễ Mễ vừa thấy, đắc ý bật 4 ngón tay: “Hôm nay Mễ Mễ vừa mới cân. Béo 4 cân lận.”
Tôi bĩu môi, không cam lòng.
Không nghĩ tới tôi cư nhiên thua.
Mễ Mễ chiến thắng ngâm nga vài câu hát, cầm lấy hoa quả trên bàn trước mặt tôi đắc ý quơ quơ: “Ăn không? Tô Tô bé bỏng.”
Tôi quay phắt đầu đi: “Không ăn!” Thua rồi còn ăn cái gì chứ.
Trong phòng bếp, rửa bát chỉ có 2 ông xã.
Cha vợ: “Cám ơn con, Hàn Mộc.”
Con rể ngoan lắc đầu cười khổ: “Phỏng chừng trở về lại ầm ĩ đòi tuyệt thực giảm cân cho xem.”
Cha vợ thở dài: “Đều không biết bọn họ sao lại ham thích loại so tài mỗi tuần này. Hôm nay Tô Tô trở về, mẹ nó còn ồn ào muốn ăn thêm mấy bát cơm lớn, nhất định muốn béo hơn Tô Tô mới chịu. May mắn ba đã điểu chỉnh cái cân. May mắn con nói cho Tô Tô biết số cân nó gầy.”
Con rể ngoan cũng thở dài: “Con cũng điều chỉnh lại cái cân. Nếu để cho Tô Tô biết em ấy béo lên 3 cân, chắc đòi tuyệt thực 1 tuần quá.”
Cha vợ chợt im lặng, thật lâu sau mới lên tiếng: “Nếu để mẹ nó biết mình gầy 1 cân thôi, cha chắc bị ép buộc đến chết mất.”
Con rể ngoan trầm mặc, sau đó lại hỏi: “Mẹ với Tô Tô vì cái gì đều… Ham thích so đo cái loại này như vậy?” Hơn nữa cuộc so tài của hai người hình như còn… Quá quỷ dị.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
“Này phải nhắc đến hồi Tô Tô còn nhỏ…”
————
Nhắc đến hồi bé Tô Tô còn chỉ có 5 tuổi, thân là người mẫu đang hot nhất giới thời trang bấy giờ – mẹ Dương luôn vì thường xuyên bảo trì dáng người mà chỉ ăn rau dưa hoa quả.
Mà có một người tương phản chính là bé Tô Tô, bé rất ham thích với việc bày ra nhiều mỹ vị do Lão Đậu chuẩn bị rồi quang minh chính đại ăn, dẫn đến mới năm tuổi tiểu Tô Tô giống như một con lật đật.
Ngươi đẩy hay không đẩy bé, bé đều ở nơi đó, sừng sững không ngã.
Vì thế bé Tô Tô chỉ ăn thịt cá đến mức gần như ăn uống quá độ cùng mẹ Dương chỉ ăn trái cây rau dưa này nọ đương nhiên dinh dưỡng không sánh kịp rồi, một người thì mỡ quá nhiều, huyết áp quá cao, một người thì gầy trơ xương xẩu, đường máu quá thấp.
Thân làm chồng làm cha, cha Dương có thể nói là lòng nóng như lửa đốt, nhưng cả hai đều là đại tổ tông, vừa nói, chắc chắn sẽ dẫn Mạnh Khương Nữ* tái thế.
* Mạnh Khương Nữ hay Nàng Mạnh Khương là một nhân vật trong truyện cổ tích dân gian ‘Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành của Trung Quốc’. Câu chuyện kể rằng, vào thời Tần Thủy Hoàng, ngay trong đêm tân hôn của Mạnh Khương Nữ với tân lang là một thư sinh Giang Nam tên Phạm Hỷ Lương, chồng Mạnh Khương Nữ bị triều đình bắt đi xây dựng Vạn Lý Trường Thành. Đến mùa Đông, Mạnh Khương Nữ đan áo cho chồng và đã lặn lội tìm chồng để trao áo. Mạnh Khương Nữ đã đi khắp theo chiều dài của Trường Thành, hỏi thăm nhiều người và cuối cùng nhận được hung tin chồng mình bị chết vùi thây dưới Trường Thành. Nàng Mạnh Khương đau buồn khóc lóc thảm thiết 3 ngày 3 đêm, nước hòa lẫn máu. Tiếng khóc của Mạnh Khương vang xa 800 dặm Trường Thành, làm sụp đổ một khúc thành, để lộ xác chết của chồng mình. Nàng an táng cho chồng xong liền nhảy xuống biển tự vẫn.
Còn đến 2 người nữa chứ.
Bất đắc dĩ, cha Dương đành phải hạ đại chiêu. Mà lần nào cũng linh, thử một lần thấy máu —— xuất quỹ!
Đương nhiên là giả vờ rồi.
Cha Dương tìm đến chị gái lão tổng công ty lúc ấy —— Chị Nhậm, nhờ chị ấy giúp hắn diễn cái trò xuất quỹ này, đại giới phải trả chính là hi sinh sắc tướng để chị gái lão tổng xoa nắn ngắt nhéo mặt hắn.
Dựng một tình huống bất ngờ gặp gỡ, lúc bị mẹ Dương nhìn thấy hai người đang nắm tay, thì cố ý lộ ra biểu tình kinh hách ngoài ý muốn —— ai biết mẹ Dương thiếu muối như thế, cư nhiên cười tủm tỉm chào hỏi bọn họ.
Sau đó đi thẳng đến sờ sờ vải áo thời trang có hạn trên người Chị Nhậm tán thưởng: “Chị ơi, bộ này chị mua ở đâu thế? Màu xám bạc làm người ta có cảm giác rất thanh lịch, phụ trợ khí chất lãnh diễm trên người chị nhuần nhuyễn vô cùng. Kỹ thuật cắt may cũng quá khéo léo, bộc lộ dáng người hoàn mỹ của chị, lại phần nào che đi sự quá mức đẫy đà, càng tôn vinh nét nhu mỹ gợi cảm vô cùng thuần thục. Thật quá tuyệt vời!”
Chị Nhậm vừa rồi còn đầy vẻ kiêu ngạo của Tiểu Tam lập tức thay đổi, trở nên xuân phong ấm áp dạt dào. Lôi kéo tay mẹ Dương miệng cứ liên tục gọi em gái thiệt tinh mắt.
Hai người xúm lại chị một câu em một câu, không biết còn tưởng cha Dương có cách trị vợ, cư nhiên để vợ chính cùng tiểu tam sống chung hòa bình như vậy.
Trời biết cha Dương lúc ấy chỉ muốn nắm lấy cổ áo mẹ Dương khóc lóc om sòm lăn lộn ăn vạ, hai mắt đẫm lệ chất vấn cô đến cùng có yêu hắn hay không.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
“Quên nữa, chị à, vừa nảy ở lầu 3 em có thấy một kiểu Suit* mới, rất phong cách. Chúng ta cùng đi xem đi.”
“Được đấy. Đi thôi!”
Chị em hai người thân thiết, tay nắm tay đi vào.
Để lại Cha Dương duỗi tay ‘Nhĩ Khang’ nghẹn họng, cùng Đậu Đinh tiểu Tô Tô hai mắt vọng theo.
Cha Dương mắt đẫm lệ tiêu sái, nghĩ rằng: May mắn còn con trai bảo bối yêu hắn.
Vừa định khom người ôm con trai manh manh ngoan ngoãn, ai ngờ Tiểu Tô Tô trực tiếp vượt qua cha Dương chạy về phía sau, dán mặt vào cửa kính trông mòn mắt vào.
Cha Dương cả người đều đơ ra.
Kế hoạch thất bại, âm u vài ngày cha Dương rốt cuộc không thể không rưng rưng lệ xuất ra tuyệt chiêu giấu kín bấy lâu nay —— đừng hiểu lầm, không phải ly hôn gì đâu, vẫn là xuất quỹ thôi.
Chỉ là đối tượng từ nữ biến thành nam, từ chị lão tổng biến thành lão tổng.
Mẹ Dương đương trường liền tan vỡ: “Vì sao chứ… Ông xã, anh vì cớ gì muốn phản bội em? Chẳng lẽ anh không còn yêu em nữa?”
Cha Dương mặt vô cảm. Nội tâm thì tan vỡ: vì sao nắm tay nữ nhân như thế, cô ấy vẫn không tin mà đổi sang nam nhân thì tin lập tức??!! Tôi cái gì cũng chưa nói cô ấy đã tin!! Vì sao chứ??!! Từ lâu cô ấy đã nghĩ tôi muốn làm cơ à!!!
Mẹ Dương hai mắt đẫm lệ, âm u đảo qua gương mặt mềm mại đáng yêu mười năm như một của cha Dương: “Em đã biết sớm muộn gì cũng có một ngày anh làm cơ… Nhưng vì sao lại muốn chọn một tên công béo như vậy?”
Cha Dương thầm phun một búng máu, quỳ trên mặt đất giãy dụa nửa ngày bò không dậy nổi. Nhưng ngoài mặt hắn lại vẫn lạnh lùng vô tình nói: “Bởi vì tôi thích người béo một chút.”
Mẹ Dương khiếp sợ. Tiểu Tô Tô cũng kinh ngạc, cho dù không quá thông minh nhưng bé cũng từ lời của Mễ Mễ hiểu được Lão Đậu thân ái muốn giống trong TV diễn, Lão Đậu muốn vứt bỏ bé và Mễ Mễ.
Vì thế trong khiếp sợ tiểu Tô Tô nâng tiểu bụng to, kéo tiểu thịt mỡ, bổ nhào lên đùi Lão Đậu, ngửa đầu, chớp chớp mắt to lóng lánh: “Lão Đậu Lão Đậu, Tô Tô béo nà. Lão Đậu không cần đi.”
Tiểu nhân trong lòng cha Dương đang nằm ngay đơ nháy mắt đầy máu sống lại, nhưng vì sức khoẻ của hai người thân nhất này, hắn vẫn lạnh lùng vô tình nói: “Ba thích trẻ con gầy một ít. Nhà chú kia có một đứa bé gầy rồi.”
Mẹ Dương mắt sáng rực lên một chút, tiểu Tô Tô mắt nhất thời cũng sáng một chút. Hai người trăm miệng một lời: “Em (con) đây nếu béo (gầy), Lão Đậu không cần rời chúng ta đi phải không?”
Tiểu nhân trong lòng cha Dương đắc ý giơ cao chữ ‘V’, bất quá trên mặt vẫn lộ vẻ miễn miễn cưỡng cưỡng: “Hai người làm được à?”
“Em thể là được.”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Tiểu Tô Tô nhìn Mễ Mễ giơ cao lên bốn ngón tay thề, cũng hồ hồ đồ đồ giơ lên bốn ngón bé xíu xiu thề theo: “Con cũng thề.”
Cha Dương mặt lạnh lùng, miễn cưỡng chấp nhận: “Vậy được rồi.”
Trong lòng thì vui đến nở hoa, cha Dương lôi kéo vợ cùng con trai vui vẻ đến nhảy dựng cùng nhau hạnh phúc trở về nhà, không ngừng cảm thán mình quá thông minh tài trí, cha Dương hồn nhiên không biết phiền toái mới lại sắp bắt đầu, thậm chí cái phiền toái này còn trở thành nỗi buồn rầu tương lai ngọt ngào của một nam nhân khác.
Một nhà 3 người gương vỡ lại lành, hạnh phúc mỹ mãn. Lưu lại duy nhất một kẻ từ đầu tới đuôi không nói được câu nào – lão tổng béo ú: “…”
————
Hàn Mộc sau khi nghe xong, thiệt chẳng biết lên tiếng sao nữa.
Anh hoàn toàn không nghĩ tới loại phiền não này cư nhiên bắt đầu từ chuyện như thế, hơn nữa nguyên nhân bắt nguồn là do cha vợ ra chủ ý.
Hàn Mộc nói: “Ba ba, vì sao ba không làm thực đơn dinh dưỡng ấy? Sẽ không quá béo cũng không xuất hiệu tình trạng mất cân bằng chất, vừa có thể cam đoan Tô Tô miệng ăn, lại có duy trì dáng người của mẹ.”
Cha Dương sửng sốt: Hả? Sao ông không nghĩ tới nha.
Hàn Mộc: Cho nên, chỉ số thông minh của Tô Tô căn bản là do di truyền đi.
“Ông xã ——” Tôi ở phòng khách lớn tiếng tiếp đón ông xã.
Ông xã vội vàng ứng một tiếng, cởi tạp dề đi tới, ngồi ở trên sô pha ôm tôi. Tôi cầm lấy một miếng táo đút vào miệng ông xã, nói: “Ăn ngon hay không?”
Ông xã gật đầu, đến gần tôi bên tai thấp giọng nói: “Không ngon bằng em.”
Mắt tôi bỗng rực sáng. Sau đó cười thành trăng khuyết. Tôi thích nhất được ông xã khen đó, bất kể là phương diện nào, mọi thứ đều kém địa vị ông xã trong lòng tôi.
“Ông xã ——” Mễ Mễ liếc chúng tôi một cái, cũng lớn tiếng gọi Lão Đậu.
Lão Đậu lại đây, Mễ Mễ nhanh chóng nhét trái nho cho hắn. Sau đó ngọt ngào hỏi: “Ngọt hay không ông xã?”
Lão Đậu thẳng gật đầu: “Ngọt ngọt. Lão bà đút là ngọt nhất.”
Tôi làm mặt quỷ với Mễ Mễ: “Già mà không nghiêm!”
Mễ Mễ phản bác: “Nhỏ mà không ngượng.”
“Hừ!” Chúng tôi đồng thời nghiêng đầu đi.
— Hết chương 6 —

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét