2.12.2017

Thay lòng đổi dạ [5]

.:Chương 5:.

Trông bộ dáng xấu xí của tụi mày kìa, chẳng lẽ cho rằng chỉ cần bán manh một tí là có thể cướp cá khô trên tay tao sao? Hừ hừ, chẳng lẽ tụi mày không biết lúc tao bán manh ngay cả tao còn phải sợ sao?

Tôi ngồi trên đại quảng trường hừ hừ, bên chân vây quanh một nhóm mèo không biết từ đâu chạy đến.
Chúng nó vây quanh tôi, ngửa đầu mở lớn đôi mắt to tròn kia nhìn chằm chằm tôi… À không, là nhìn chằm chằm cá khô trên tay tôi, kêu meo meo liên tục.
Mới đầu, tôi còn giảng đạo lý với chúng, tôi nói túi cá khô này là mua cho Hoàng Thượng nhà tôi ăn. Lần trước trên đường về tôi đã chén sạch cá khô của nó, lúc về nhà đã lừa Hoàng Thượng đang kêu meo meo vờn quanh chân tôi.
Tôi nói với nó rằng cá khô mua xong nhưng lỡ rơi mất trên đường rồi.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Ai! Đáng tiếc Hoàng Thượng quá thông minh, lừa không trót lọt. Khi đó, nó muốn nhào đến hôn môi tôi, bất chợt ngửi thấy mùi cá trong miệng tôi, trực tiếp quào một phát làm tôi bị thương.
Lúc này tôi chạy tới chỗ Lão Đậu, Mễ Mễ và ông xã cáo trạng, kết quả bọn họ đều cười nhạo tôi. Tuy rằng ông xã có giúp tôi xử lý vết thương, nhưng anh cũng chẳng chút lưu tình cười nhạo liên tục, thậm chí còn cấm tôi ăn vụng cá khô của Hoàng Thượng. Bằng không sẽ tịch thu hết đồ ăn vặt của tôi.
Thật là một ông xã lãnh khốc vô tình.
Tôi từ sớm đã hoài nghi anh ấy thay lòng đổi dạ rồi. Đây chính là bằng chứng! Trần, trụi nhất!
Cho nên lần này tôi muốn mua cá khô về để nịnh nọt Hoàng Thượng đã làm lơ tôi lâu nay, nhưng mà ông xã cùng chú tài xế đang bận nói chuyện, cho nên tôi bèn ngồi ở đại quảng trường đợi.
Sau đó bốn phương tám hướng phóng tới cả đống Hoàng Thượng luôn, còn liên tục meo meo gọi tôi. Lòng tôi quả thật manh chết rồi, nhanh chóng mở túi cá khô phân cho chúng.
Cho đến túi cá khô cuối cùng, tôi mới chợt nhớ đến biểu tình lạnh lùng của Hoàng Thượng, vì vậy tôi bắt đầu thu liễm. Ôm chặt túi cá khô vô người, hừ hừ với đám Hoàng Thượng rởm kia.
“Hết rồi. Tụi mày qua bên kia ăn đi, hư hư hư ~!”
Tôi nhanh chóng đứng dậy, đi qua bên kia. Ai biết cả đám đó cứ bám riết theo sau, không chịu rời khỏi.
Tôi buồn rầu cả mặt, thiệt không biết làm sao cho phải.
Quay đầu ngồi xổm xuống tiến hành giáo dục bọn chúng: “Cá khô này vốn để cho Hoàng Thượng nhà tôi, bộ dáng tụi mày xấu thế sao làm vợ của Hoàng Thượng nhà tao được!”
Nghĩ nghĩ, tôi cảm thấy không đúng lắm, vì thế lại bổ sung: ” Ngoại trừ nữ meo meo ra.”
“Phụtt! Tô Tô bé nhỏ, thì ra em ủng hộ toàn dân làm ‘cơ’ nha. Chậc chậc, nhìn không ra tư tưởng thoáng đến thế.”
Tôi quay đầu, nhìn thấy chú tài xế đầy mặt chế nhạo nhìn tôi. Tư thế đứng như kẻ không xương, rất giống tên nô tài —— đây là Lão Đậu đánh giá.
Bất quá Mễ Mễ bình thường sẽ ở bên cạnh bụm mặt thét chói tai: Lưu manh công ——
Đối với trường hợp này, phản ứng của Lão Đậu thường là giận tái mặt, mày xụ xuống, hung thần ác sát, nộ trừng tiền phương —— “Lão Đậu, như vậy có thể hù chết ‘Lưu manh công’ sao?” Lão Đậu: “Không. Như vậy Mễ Mễ con sẽ càng si mê ta hơn.” —— sau đó Mễ Mễ phản ứng chính là: “A —— nhuyễn manh thụ nè —— “
Sau đó Mễ Mễ nhào lên người Lão Đậu, thân thiết sờ sờ nắn nắn các loại. Địch nhân thất bại, Lão Đậu toàn thắng.
Tôi ngộ đạo, đây là nội công thượng thừa nhất, chỉ có tu tập tới một cảnh giới nhất định nào đó mới có thể lấy khí thế đe dọa đối phương, để hấp dẫn hết thảy ánh mắt bạn lữ về phía mình.
Vì thế tôi giận tái mặt, mày xụ xuống, miệng vểnh lên, nộ trừng chú tài xế, hung thần ác sát!
“Phụttt!” Chú tài xế trúng một chiêu này, lập tức thảm bại xoay người, bả vai còn run run liên tục, nhỏ giọng lải nhải: “Phạm quy rồi —— Trời ơi, manh chết mất, đáng yêu quá!!!”
Giống như những cuộc chiến trước của Lão Đậu, tôi toàn thắng rồi~~.
Tôi vô cùng mỹ mãn, tính toán thừa thắng truy kích.
Sau đó ông xã đi tới chắn trước mặt tôi, sắc mặt thật không tốt.
Tôi kinh ngạc, phá công, bất mãn lên tiếng: “Ông xã, anh tránh ra coi. Em còn chưa quyết định đấu xong đâu.”
“Không chuẩn lộ biểu tình vừa nảy với người ngoài, em chỉ có thể làm thế với anh thôi. Hiểu không?” Ông xã ôm chặt tôi vào ngực, trịnh trọng nói.
Tôi giãy dụa ngửa đầu ngó ông xã: “Vì sao chứ? Em cũng đâu phải quyết chiến với anh.”
Ông xã trầm mặc một chút, hỏi tôi: “Em… Vì sao muốn cùng hắn ta quyết chiến?” Ông xã liếc liếc chú tài xế.
Chú tài xế cũng kỳ quái mò lại bên cạnh phụ họa: “Phải nha Tô Tô bé nhỏ, vì sao vậy?”
Ông xã bất mãn lườm hắn một cái: “Đừng có gọi thân thiết như thế.”
“Được rồi, Tô Tô bé nhỏ là của cậu gọi, được chưa.” Chú tài xế nhìn qua có vẻ rất nhường nhịn ông xã.
Tôi nhìn cái không khí kỳ quái giữa bọn họ, nháy mắt mấy cái, nhìn chú tài xế trả lời: “Bởi vì tôi không vừa mắt chú đấy.” Lão Đậu nói, ngàn vạn không thể lộ ra nguyên nhân mình quyết chiến, chuyện này liên quan đến vấn đề mặt mũi.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Đây chính là sự kiện trọng đại! Cơm có thể không ăn, mặt mũi không thể ném đi.
“Hả?” Chú tài xế lộ ra biểu tình kinh ngạc khoa trương, hắn chỉ chỉ chính mình: “Không vừa mắt tôi? Tôi tốt xấu gì cũng là một thanh niên phong lưu phóng khoáng đẹp trai ngời ngời, sao không vừa mắt được? Tô Tô, cậu đang vũ nhục giá trị mị lực của tôi đấy. Không được, Tô Tô, cậu nhất định phải giải thích cho rõ ràng. Nếu không cấm đi đâu hết.”
“Nè, cháu trai ngoan!”
Trong lúc nhất thời, ông xã cùng chú tài xế cứng đờ.
Chú tài xế xoay cổ một cách cứng nhắc hỏi tôi: “Cậu… Gọi tôi là gì?”
“Cháu trai ngoan!”
Tôi cười rất chi đắc ý, hi! Hôm qua thấy trên TV có chiếu xưng chú gọi cháu, rất giống như đang chiếm tiện nghi người khác.
Tôi rụt cổ cuối đầu cười nhẹ, hoàn toàn không có chú ý tới lúc chú tài xế nhìn ông xã, trên mặt cười đầy chế nhạo, cũng không có nhìn thấy nụ cười bất đắc dĩ của ông xã mình.
Chú tài xế liếc tôi một cái, nói với ông xã: “Cậu ta là một người tốt.”
Ông xã sờ sờ đầu tôi, trong mắt tràn đầy ý cười. “Ừ.”
“Cậu… Không quay về sao? Anh hai chị dâu đều rất nhớ cậu, cũng rất áy náy.”
“… Nói sau đi.”
Tôi ghé vào lòng ông xã, trái xem phải ngó, cuối cùng định ở trên mặt chú tài xế. “Chú ơi, các người đang nói gì vậy?”
Chú tài xế khẽ lắc đầu, cười nói: “Cám ơn cậu, Tiểu Dương.”
Tôi bĩu môi không quá vừa lòng với cách xưng hô của chú ấy, bất quá vẫn lễ phép đáp lại: “Hẳn nên do tôi cám ơn chú đưa tới.”
Chú tài xế cười càng rạng rỡ. Ánh mắt nhìn tôi càng kỳ quái, thật giống như ánh mắt Mễ Mễ nhìn tôi vậy.
Tôi không tự chủ được run run cánh tay, thiệt không tự nhiên mà.
“Tô Tô, đi thôi.” Ông xã chào tạm biệt chú tài xế đang có vẻ lưu luyến không rời kia, sau đó lôi kéo tôi rời đi.
Tôi có chút mơ màng, đột nhiên nhớ tới cái cậu trai đáng yêu kia sao mất tiêu rồi, vì thế bèn hỏi ông xã.
Ông xã nghe vậy, lúc nhìn tôi càng thêm bất đắc dĩ.
“Em đấy, đừng có hồ đồ như vậy được không. Tiểu Quang đã sớm đi rồi, cậu ấy còn phải xách đồ vật về cô nhi viện nữa.”
Tôi phồng miệng, ông xã lại hỏi: “Cá khô đâu?”
Cá khô?!
Tôi trầm mặc, chân chậm rãi chuyển qua bên cạnh, ý đồ chạy trốn. Nề hà ông xã đã sớm nhìn thấu tôi, chặn ngay đường rút, đem tôi ôm sát.
“Hử?”
Ánh mắt tôi loạn chuyển chung quanh: “À… Ở, ở trong tay nha.”
Ông xã nheo mắt, nhìn trong tay tôi chỉ còn một túi cá khô: “Em ăn vụn?”
“Làm sao có khả năng? Em là loại người này sao?”
Tôi kích động phản bác.
Ông xã rất quá phận, sao dám nghi ngờ nhân cách tôi? Tôi mà là cái loại sẽ cùng meo meo đoạt cá khô à?
“Lần trước không phải đã chén sạch cá khô sao?”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Tôi ngập ngừng, khí thế không đủ: “Lần trước là hiếu kỳ…”
“Ăn sạch sẽ đấy.”
Tôi đột nhiên tức giận, hai tay chống nạnh, nộ trừng ông xã: “Anh phiền quá!”
“Phì ——” ông xã nhìn nhìn liền bật cười.
Tôi ủy khuất hấp hấp mũi đang chua đi. Tôi đang nghiêm túc tức giận thế, ông xã sao lại cười?
“Em đang tức giận! Rất nghiêm túc tức giận đấy!”
Ông xã cười đến càng khoa trương, tôi càng phiền.
Ông xã, anh phiền thật!
“Tô Tô? Chờ ông xã với. Giận thiệt à?”
Hừ!
“Được rồi. Lát nữa về nhà ba mẹ, anh sẽ không giúp em giải vây nữa. Tự em đi mà giải thích với Hoàng Thượng.”
Hả?
“Ông xã…”
— Hết chương 5 —

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét