2.11.2017

Thay lòng đổi dạ [4]

.:Chương 4:.

Ông xã nhà tôi lần này thật sự thay lòng đổi dạ rồi.

Tôi hấp hấp mũi, đỏ vành mắt, nhìn đến khung cảnh tuyệt đẹp có hai nhân vật chính trước mắt.
Một người trong đó lại là ông xã tôi.
Chú tài xế đứng một bên lo lắng nhìn tôi, sốt ruột lấy khăn tay đưa tôi, để tôi lau nước mắt. Tôi nhận lấy, để lên mũi, dùng lực hỉ một cái, sao đó gập lại quẹt quẹt mũi.
Thoải mái trả khăn lại cho chú tài xế, nhưng chú ấy lại dùng ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp nó lại, thoạt nhìn khá ghét bỏ.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Tôi đưa trả khăn cho chú tài xế xong, cầm ra cái khăn có thêu hình chú gà con của ông xã cho lau nước mắt. Mới lau một cái lại nghe thấy chú tài xế hút một hơi rất lớn.
Tôi nghiêng đầu xem chú, chỉ thấy sắc mặt chú ấy rất khó xem, còn trừng cái khăn trên tay tôi nữa. Tôi sửng sốt một chút, vội vàng giấu khăn tay nhỏ ra sau người, cảnh giác nói: “Khăn gà con là của ông xã cho, không thể đưa chú được.”
Mặt chú tài xế giật giật mấy cái, nửa ngày sau, chú ấy lại hung tợn trừng tôi, gắt gỏng nói: “Cậu căn bản đang giả ngốc phải không! Lừa mọi người vòng vòng như thế vui lắm à?!”
Tôi thoáng đồng tình nhìn nhìn chú ấy: “Tôi đương nhiên không có ngốc rồi. Tôi là thiên tài đấy!”
Chú tài xế trong nháy mắt câm nín, bất quá tôi không thèm để ý chú ấy nữa.
Tôi nhanh chóng nhìn chằm chằm ông xã với cậu nam đáng yêu hoạt bát phía trước, cúi người lén la lén lút chạy theo sau.
Chú tài xế bên cạnh nói: “Cậu không khóc à? Không bỏ đi sao?”
“Nãy khóc rồi đó, giờ không được khóc nữa. Để dành nước mắt lát làm việc. Không bỏ đi đâu. Tự nhiên bỏ đi làm gì chứ!?”
Làm một trận câm nín, chợt nghe thấy chú tài xế thì thào tự nói: “Còn tưởng cậu sẽ khóc đến ngất đi, còn không thì xoay người bỏ chạy, rồi nghĩ quẩn này nọ. Không thể tưởng, vậy mà kiên cường…”
Phía sau còn nhiều lắm cơ mà tôi không có để ý nghe hết, bởi vì tôi đang rất tức giận ra sức trừng trừng cái cậu trai kia, cậu ta dám bưng mặt ông xã nhà tôi, còn chậm rãi dán môi mình lên nữa chớ.
A a a a a a a a a không thể nhịn nổi nữa!
Tôi mạnh dạng xông thẳng ra, kéo mạnh ông xã qua, đẩy anh ấy ra phía sau, hai tay chống nạnh chỉ vào cậu trai đó mắng to: “Hừ! Rõ ràng ban ngày ban mặt, cả gan đùa giỡn đàn ông đã có chồng! Tiểu yêu tinh, để lại tên tuổi đi, tôi quyết chiến với cậu!”
Phụtttt ——
Ái chà chà, hứng lấy sự khiển trách cường liệt cùng sát khí cuồng loạn của tôi như thế mà cậu ta có thể cười ha hả trước mặt bàn dân thiên hạ thế à! Tuy rằng cậu ta cười đúng là đáng yêu thiệt, nhưng không… trong mắt tôi nó quá xấu xí…
Lão Đậu, Mễ Mễ nói ‘Người đẹp nhất khi tầm hồn trong sạch’, còn nếu tâm hồn đã bẩn thỉu thì dù bộ dáng có đẹp đến mấy cũng trở nên xấu xí. Cậu trai trước mặt này bị tôi khiển trách như thế mà còn cười được, đây rõ ràng là đang cười nhạo tôi mà.
Cái đồ trẻ hư!
Cho nên dù cậu ta rất đáng yêu, cậu ta cũng không dụ dỗ được tôi đâu nhá!
Chỉ thấy cậu ta nghiêng đầu, nói với tới ông xã sau lưng tôi: “Anh Hàn Mộc, đây chính là chị dâu sao? Quả nhiên đáng yêu y như anh nói.”
Đột nhiên một lực đạo đè nặng đầu tôi, một bàn tay thò tới gắt gao ôm chặt vai tôi, hơi lạnh từ phía sau truyền tới, giọng nói âm u lạnh lẽo vang lên: “Tô Tô, nói anh nghe, em sao lại ở đây? Một mình chạy đến à. Em có biết nguy hiểm lắm không?”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Đầu tôi bị đè nặng, thân thể vặn vẹo, ý đồ chạy trốn. Vừa rồi nhìn thấy cậu trai này muốn hôn môi ông xã, tôi quá sốt ruột vọt ra, quên mất gia quy rồi.
Nhà tôi có một gia quy, đó chính là nếu tôi đi ra khỏi nhà 5m nhất quyết phải có một người đi cùng, nhưng mà cái quy định đó ngoài tôi ra chẳng ai tuân thủ cả. Tôi từng nghiêm túc chống án rồi kháng nghị rất nhiều lần, nhưng họ đều bác bỏ chẳng chút thương tiếc.
Bọn họ chỉ nói vẻn vẹn một câu lập tức bác bỏ hàng trăm lý do kháng nghị do tôi trình bày.
“Khi nào con (em, cậu) không lạc đường ở tiểu khu rồi hả nói.”
Được rồi được rồi, tôi thừa nhận, tôi là lộ si. Nhưng mà thiên tài cũng phải có chỗ thiết sót chớ, rất bình thường mà, nhưng bọn họ sao có thể tàn nhẫn tước đoạt quyền bình đẳng công dân được hưởng nơi tôi chứ?
Quá phận nhất là, cái người đi cùng kia tính luôn cả Nhị Cáp với Hoàn Đế trong nhà Lão Đậu, Mễ Mễ đấy!
Dám nói tôi ngốc hơn cả Nhị Cáp ngốc nghếch ở nhà còn gì, quả thực chính là nói ngang!
“Em còn muốn chạy? Đứng im cho anh!” Ông xã gầm nhẹ bên tai tôi.
Anh hình tức giận rồi, vì thế tôi ngoan ngoãn đứng im, vụng trộm liếc liếc cái mặt xanh méc của anh ấy, trong lòng vô cùng sợ hãi.
“Bộ… bộ em muốn đến lắm sao. Là do anh không dẫn em đi…” Tôi nhỏ giọng kháng nghị.
“Còn dám nói lý nữa à? Em quên lần trước một mình lén chạy ra ngoài leo nhằm xe kẻ xấu không, kết quả chiếc xe đó còn do sát thủ liên hoàn lái, chuyên môn chọn dê lạc đàn lên xe để giết. Nếu không phải em may mắn, em còn có thể vùng vẫy nơi đây sao? Nói coi, làm thế nào mà tới đây được? Có chuyện gì không? Có bị thương chỗ nào không? Ánh mắt sao đỏ quá vậy? Bị ai khi dễ hả? Ai dám khi dễ em? Nói đi chứ!”
Hai tay ông xã nắm chặt vai tôi, biểu tình vừa dữ tợn vừa sốt ruột, anh ấy còn lớn tiếng quát tháo tôi, thậm chí còn làm tôi đau.
Nhưng mà, anh ấy ở bên ngoài cười cười nói nói với cậu trai kia, còn muốn hôn môi nữa (kỳ thật do vấn đề góc độ). Giờ anh còn dữ với tôi…
“Tô Tô?”
“Huhu ——” Tôi bật khóc lớn tiếng.
Tôi cảm thấy cõi lòng tan nát.
“Nín, nín nào, Tô Tô, xin lỗi, là lỗi của anh. Anh không nên lớn tiếng với em. Ngoan, ngoan, ngoan nào Tô Tô, đừng khóc nữa.” Ông xã luống cuống tay chân ôm tôi vào lòng, đau lòng an ủi.
“Anh lớn tiếng với em.” Tôi tràn đầy ủy khuất lên án.
“Bảo bối, là anh sai lầm. Nín nào, em khóc lòng anh đau.”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
“Hừ! Đừng có dỗ em như dỗ con nít thế.” Tôi dẫn theo giọng mũi nồng đậm bất mãn cự tuyệt cách dỗ của anh ấy.
Ông xã vừa tức lại vừa cười, nói: “Ừ, không dỗ em như dỗ con nít nữa, Nè, giờ anh dỗ như vợ anh nè. Ngoan, đừng khóc. Khóc tiếp mặt sẽ nở hoa hết đấy.”
Tôi lúc này mới vừa lòng tiếp nhận cách dỗ này, sau đó mới sực nhớ tới chuyện chính, vì thế cố gắng làm ra vẻ hung thần ác sát, giương nanh múa vuốt chỉ trích: “Anh thay lòng đổi dạ! Xuất quỹ rồi!”
Ông xã vô lực nhìn, gục đầu lên vai tôi, hỏi: “Em lại xem phim truyền hình gì mà có thể đưa ra kết luận này?”
“Không phải phim truyền hình, là tiểu thuyết.” Tôi sửa đúng.
“À, đó là tiểu thuyết nào?” Ông xã biết nghe lời đính chính.
“《 Ký sự tiểu thụ vùng lên 》.”
“Ặc, vậy em muốn ‘vùng lên’ thế nào?”
“Đoạt sạch tài sản của anh, khiến anh chỉ có thể dựa vào hơi thở của em để sinh hoạt!” Tôi hung dữ nói.
Bên tai truyền tiếng cười khẽ của anh, cảm nhận sự chấn động nơi lồng ngực anh, tôi tự nhiên nóng bừng cả mặt, nhanh chóng vùi đầu vào lồng ngực anh ấy.
Ông xã càng siết chặt tôi vào lòng, nói: “Cái chuyện cướp đoạt tài sản của anh đấy, em ngược lại không cần chờ đến khi anh xuất quỹ đâu.”
“Là sao?” Tôi bĩu môi hỏi.
“Bởi vì toàn bộ tài sản anh sở hữu đều sớm tồn dưới danh nghĩa em hết rồi.” Dừng một chút, anh nói thêm: “Làm sính lễ.”
Nói như vậy, tôi đây có thể bức bách ông xã dựa vào hơi thở tôi sinh hoạt rồi, không cho anh ấy ăn đồ vặt nè, không cho anh ấy ăn bánh gà con, không cho anh ấy lên mạng luôn.
Nhưng mà sau đó, ông xã thản nhiên đánh vỡ giấc mộng của tôi bằng một câu: “Bất quá có cho cũng vô dụng, em có bao giờ nhớ nổi mật mã đâu.”
Hừ!
“Nhưng anh xuất quỷ bị em thấy rồi đấy.” Tuy giọng điệu trách cứ, nhưng tay tôi vẫn ôm chặt eo ông xã, thật ra sâu trong nội tâm, tôi kỳ thật vẫn luôn sợ hãi ông xã thật sự không cần tôi nữa.
“Hử, Anh xuất quỹ với ai vậy?”
“Cậu ta.” Tôi chỉ ngay cái cậu trai đáng yêu xinh đẹp đang tràn đầy hứng thú bên cạnh.
Cái cậu trai bị tôi chỉ ấy, mới đầu hơi sững sờ kinh ngạc rồi đến kinh hách: “Hả? Tôi?”
“Cậu ấy?” Ngay cả ông xã cũng lộ ra biểu tình kinh hách.
“Các người cùng nhau đi dạo phố…”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
“Tô Tô à, Tiểu Quang cũng đứa trẻ trong cô nhi viện. Lần này anh cùng cậu ta đi mua sắm vài món đồ làm quà cho mấy đứa bé trong viện. Tiểu Quang tương đối quen thuộc thứ bọn nhỏ yêu thích cũng như đang thiếu, cậu ấy đi chung để cho anh đề nghị, theo giúp mà thôi.”
Là vậy sao? Nhưng mà… “Em nhìn thấy hai người hôn môi.”
Ông xã sửng sốt một chút, tựa hồ hoàn toàn không hiểu tôi đang nói gì. Cái cậu kêu là Tiểu Quang cũng ngây ngẩn cả người.
“Mới hồi nảy đấy.” Tôi ai oán nhắc nhở.
Tiểu Quang lập tức phản ứng lại, giơ cái kính đen trong tay lên, giải thích: “Đây là cái kính đen em mới mua. Cảm thấy rất thích hợp với anh Hàn Mộc, còn anh ấy thì thấy không hợp. Cho nên mới thử xem.”
“Vậy cậu mang giúp anh ấy làm chi?”
“Tiểu ngốc nghếch này, em không thấy hai tay anh đang xách đồ hả?”
Tôi lúc này mới chú ý tới dưới chân ông xã có hai túi đồ lớn, thoạt nhìn nặng lắm nha. Tôi liếc mắt sợ hãi nhìn ông xã, lại nghía nghía Tiểu Quang, bọn họ đầy mặt thản nhiên.
Hình như… có lẽ… tôi hiểu lầm. Nhưng mà ——
“Nhưng anh gần đây vẫn hay xem mấy trang web trẻ nhỏ. Chẳng lẽ anh không phải đang muốn một đứa con sao?”
Ông xã không thể nhịn được nữa, gầm nhẹ: “Chiếu cố một mình em đã đủ làm anh mệt chết rồi. Tinh lực đâu mà chăm thêm một đứa nhóc nữa hả. Xem trang web đó là muốn mua chút sản phẩm cho bọn trẻ đưa đến cô nhi viện. Gần nhất cô nhi viện lại thu dưỡng mấy bé dưới 1 tuổi.”
Hả? Vậy à.
Tôi đột nhiên nhếch miệng cười, kéo kéo ống tay áo ông xã, vẽ vòng tròn lấy lòng: “Ông xã… Hắc hắc.”
Nhưng mà ông xã không vì thế mà động tâm, thiết diện vô tình: “Cấm lên mạng xem phim truyền hình và  tiểu thuyết một tuần!”
“Á —— vì sao chớ? Cùng lắm thì cấm tiểu thuyết thôi. Đừng cấm phim truyền hình, đừng cấm lên mạng mà… Ông xã…”
“Khụ khụ!”
Giọng ho khan của chú tài xế đột nhiên vang lên, lúc này tôi mới phát hiện thì ra chú tài xế còn chưa có rời đi, vì thế tôi vẫy vẫy tay với chú ấy nói: “Chú ơi, tôi đến rồi. Chú đi đi. Bái bai.”
Chú tài xế ( ̄ 工  ̄lll): Cho dù tôi là tài xế thật thì ít nhất cũng phải trả tiền xong rồi hẵng đuổi tôi chứ.
“Anh là ai?” Ông xã xoay người, hơi chất vấn.
“Tôi…”
— Hết chương 4 —

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét