2.12.2017

Thay lòng đổi dạ [PN1]

.:Phiên ngoại 1:.

Hàn Mộc bận bù đầu bù cổ mấy tháng nay, bận đến mức chân không chạm đất. Bình thường năm sáu giờ sáng đã phải rời giường đến công ty, phải đến trên dưới mười hai giờ mới về đến nhà.

Thế cho nên một ngày của Dương Tô Túc chỉ nói được với ông xã thân ái nhà mình chưa tới mười câu.
Do Hàn Mộc rất bận, bận đến nỗi không phát hiện Dương Tô Túc thức đêm cày phim truyền hình và tiểu thuyết bi tình, khóc đến mắt đỏ ké mà Hàn Mộc vẫn không hay biết.
Tô Tô lúc mới làm cũng rất may mắn, ví dụ như lúc ăn vụng hạt dẻ ấy, còn lén lút cười trộm một mình nữa. Nhưng liên tục vài ngày, cậu lại không thể lãnh hội loại vui vẻ này nữa, ngược lại ngày càng ễnh ễnh ương ương, làm gì cũng không có tinh thần.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Cậu tịch mịch quá à, có lẽ do Hàn Mộc không còn giống trước kia chú ý cậu nữa. Mà cậu chỉ có một người bạn là Cá Khô, nhưng Cá Khô cũng có cuộc sống riêng của mình, cho nên cậu chỉ có thể ngây ngốc ở nhà.
Còn có một chút đau lòng, bởi vì cậu biết Hàn Mộc cố liều mạng công tác như thế, hình như do lần trước cậu dẫn về nhà họ Dương, anh đã có một buổi đàm luận lâu ơi là lâu với Lão Đậu luôn.
Tuy không hiểu ra sao, nhưng Tô Tô biết Hàn Mộc làm tất cả đều vì cậu.
Cho nên dù thật sự rất tịch mịch, Tô Tô cũng không oán giận gì ông xã hết. Chỉ có thể yên lặng ở bên anh giúp vài chuyện đủ khả năng, hi vọng có thể giảm bớt phiền toái cho ông xã, đồng thời cũng hi vọng chia sẻ phần nào trách nhiệm với anh.
Tối nay, ông xã hẵng sẽ tiếp tục về trễ, Tô Tô quyết định làm bữa tối cho ông xã nhà mình.
Xách cà mèn ba tầng, mặc áo lông, đeo khăn quàng cổ, khẩu trang, trùm mũ, che tai, đeo bao tay, mang giày, Tô Tô mới mở cửa xuất phát.
Cậu mặt mờ mịt tìm kiếm thang máy, hồn nhiên không phát giác cửa nhà phía sau mở rộng, hoàn toàn không có đóng. Sau khi mơ mơ màng màng ra khỏi thang máy, đi theo chỗ đường có ánh đèn, đi đi, đi ra khỏi tiểu khu luôn.
Thấy một chiếc xe tư nhân chạy đến bèn giơ tay vẫy vẫy, Tô Tô cũng không biết bình thường chỉ có thể ngăn lại taxi. Cậu chỉ biết là Lão Đậu và Mễ Mễ có nói qua, chỉ cần lạc đến đường hoang vắng, có thể thử ngăn xe lại.
Tô Tô tự động xem nhẹ cái cách hình dung từ ‘Hoang vắng ‘, còn có từ ‘Thử’ kia*, vì thế cậu giơ tay ngăn chiếc xe tư nhân kia lại.
*Chỗ này hiểu thế này: Thường thì mình bắt xe chỉ bắt taxi chứ không bắt xe tư nhân nha, em thụ cứ ngỡ xe nào bắt cũng được hết. Còn nếu ở một đoạn đường hoang vắng, mẹ em thụ nói ẻm có thể thử ngăn xe lại quá giang đi, nhưng thông thường thì chả ai ngưng lại mấy chỗ vắng vẻ để cho người quá giang cả. Mà em thụ ẻm nhược trí, ẻm cứ đinh ninh chỉ cần mình ngăn xe là có xe ngưng lại liền à, người thường sẽ thấy chiếc xe tấp vô lập tức đó tràn đầy khả nghi, nhưng em thụ thì thấy quá bình thường.
May mà cậu thật sự ngăn được một chiếc.
Đó là một chiếc Land Rover số lượng có hạn, chủ xe hạ cửa kính xuống, đánh giá Tô Tô một lượt, sau đó híp mắt hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”
Tô Tô giơ cơm hộp trong tay lên, ngây ngốc nói: “Tôi muốn đi đưa cơm.”
Bộ dáng Tô Tô hết sức thanh tú tinh xảo, nhìn qua là một người thông minh, nhưng chỉ cần nói một hai câu lập tức lộ đuôi liền.
Ánh mắt chủ xe mang kính nho nho nhã nhã kia lập tức trở nên quỷ dị cực kỳ, dẫn theo nét hưng phấn nhưng cố khắc chế. Thản nhiên gật đầu: “Đi lên đi.”
Tô Tô gật gật đầu, sau đó ngồi vào chỗ phó lái. Đọc ngay địa chỉ mà bình thường ông xã bắt cậu nhớ kỹ.
Chiếc Land Rover chậm rãi khởi động, trong xe mở máy sưởi, rất ấm áp. Vì thế Tô Tô liền gỡ ra khẩu trang cùng mũ, lộ ra khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ.
Vẫn luôn chú ý đến cậu, mắt chủ xe loé tinh quang, hưng phấn vượt bậc, mũi thậm chí có khí thô bay ra. Đèn neon bên đường phản chiếu qua kính mắt của gã, loé sáng quỷ dị.
“Cậu tên gì? Đưa cơm cho ba sao?”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Tô Tô cứ thế bất động, nhìn chằm chằm cà mèn trên tay, tưởng tượng cảnh một lát nữa thấy ông xã, tâm tình không ức chế được vui vẻ.
Thấy Tô Tô không để ý đến gã, bàn tay nắm vô lăng của chủ xe chợt nổi gân xanh, khóe miệng cong lên một cách bạo ngược.
Đối với kẻ không nhìn gã, gã thích nhất phá nát chúng nha, móc mắt chúng, làm cho bọn chúng thống khổ rên rĩ tỉ tê, cắt đứt đầu lưỡi chúng rồi giẫm đạp dưới chân, sau đó đút cho chó ăn, haha!
Càng nghĩ càng hưng phấn, chủ xe trực tiếp đánh tay lái quẹo vào một đường lớn khác, con đường này thông đến một công viên không người. Tại chỗ đó, gã đã xử không ít kẻ như thế rồi.
Mà Tô Tô thật sự không thèm đím xỉa tới chủ xe sao?
Tất nhiên không phải rồi. Chỉ là Lão Đậu Mễ Mễ có nói qua, người khác nói chuyện cùng mình đều sẽ kêu tên của mình, còn không thì sẽ nhìn về phía mình.
Nếu không phải, người đó đâu phải đang nói chuyện với mình chớ.
Chủ xe không có kêu tên cậu, càng không có nhìn cậu, cho nên chú ấy không phải đang nói chuyện với Tô Tô đâu. Tô Tô nghĩ như vậy đó.
Chủ xe lải nhải lải nhải rất nhiều, nhưng Tô Tô đều không để ý đến gã —— bởi vì cậu cho rằng gã không phải đang nói chuyện với cậu. Nhưng mà thân là một tên sát thủ liên hoàn biến thái, gã mắc chứng bắt buộc cùng chủ nghĩa hoàn mỹ so với Xử Nữ còn khó hơn.
Vì thế, chủ xe quyết tâm phải dụ dỗ Tô Tô nói chuyện. Gã đã nghe giọng Tô Tô hỏi đường lúc nãy, gã biết rõ giọng cậu rất trong trẻo, rất êm tai, nếu cái giọng ấy mà kêu réo thảm thiết nhất định càng khiến gã sảng khoái.
“Hay là nghe radio ha? Cậu thích nghe gì nào?” Chủ xe vừa điều chỉnh radio vừa hỏi, đột nhiên radio vang lên một giọng nữ 【 Hôm nay xuất hiện sát thủ liên hoàn biến thái, chuyên khiến hành khách đi lên xe hắn, sau đó chở họ đến nơi vắng người rồi tàn nhẫn sát hại. Được biết, chiếc xe kia là chiếc Land Rover số lượng… 
Cạch —— một tiếng, radio tắt tiếng.
Tô Tô Kỳ quái nhìn chú tài xế đột nhiên trầm mặt, sau đó phát hiện xe chậm rãi ngừng, đỗ tại một góc trong công viên.
Trăng thanh gió mát, lại không một bóng người.
Sát thủ biến thái mở cửa xuống xe, sau đó vòng ra phía xe lấy ra một thùng dụng cụ lớn, từ trong đó lấy một gậy bóng chày loang lổ đầy máu, đứng ngoại cửa xe cười dữ tợn chỉ vào Tô Tô: “Bước xuống.”
Gã đang chờ Tô Tô lộ ra biểu tình hoảng sợ.
Nhưng mà Tô Tô: chú ấy sao lại muốn cậu xuống chứ, còn cầm gậy bóng chày còn có thùng dụng cụ kia làm chi… À, có thể xe bị hư rồi, nên chú ấy muốn sửa xe.
Vì thế Tô Tô bình tĩnh ngồi ở trong xe, tiếp tục ôm cà mèn ba tầng của mình.
Sát thủ biến thái nổi giận, một tay đập gậy bóng chày lên nóc xe, phát ra tiếng vang lớn.”Xuống xe!”
Tô Tô trừng gã: quả nhiên là sửa xe.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Mặt sát thủ biến thái vặn vẹo, cả khuôn mặt dữ tợn vô cùng, gã hơi khom người muốn mở cửa nhằm kéo Tô Tô xuống xe.
Cùng lúc đó, Tô Tô cảm thấy chủ xe đang rất khó xử nên cậu hẳn xuống xe hỗ trợ, vì thế cậu đẩy mạnh cửa xe ra, ngay lúc đấy, sát thủ biến thái vừa mới khom người kéo cửa lại bị cửa xe bất ngờ bật mạnh từ bên trong ra đập thẳng vô đầu, lập tức ngã chỏng chơ xuống đất.
Đợi sát thủ biến thái tỉnh lại, đầu vẫn còn choáng váng, mê mê mang mang thì bắt gặp ánh mắt lo lắng của Tô Tô. Sát thủ biến thái cho rằng Tô Tô đang cười nhạo gã, vì thế gã nắm chặt gậy bóng chày trong tay, thừa dịp Tô Tô không chú ý, nhanh nhẹn đứng dậy nhích tới.
Cố tình lúc này Tô Tô lại xoay người bậy dậy, nhằm chạy đi xem xét cà mèn ba tầng  của cậu ra sao rồi. Sờ sờ độ ấm, phát hiện vẫn còn hơi nóng.
Vì thế lúc vừa lòng quay đầu lại thì thấy liền thấy sát thủ biến thái trào máu mũi, phảng phất như máu chảy thành sông.
“Chú chủ xe, có không sao chớ?”
Đã xác định Tô Tô đang ‘giả heo ăn lão hổ’, sát thủ biến thái tươi cười vặn vẹo một cái, nói: “Không, không có gì. Mũi tôi như gãy rồi, cậu có thể lại đỡ tôi một chút không?”
Mũi gãy, sao lại cần người đỡ?
Tô Tô tuy cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn làm theo, nâng sát thủ biến thái dậy. Lúc đi ngang qua thùng dụng cụ, mắt sát thủ biến thái tiên sinh lộ ra hung quang, đẩy mạnh Tô Tô ra, cầm lên dao lớn chém ngang Tô Tô.
Tô Tô bị đầy trượt chân sụp xuống, sửng sốt một chút, nên không có chú ý tới một màn lưỡi dao bén ngót lướt qua cổ lúc nảy. Ngẩng đầu oán giận sát thủ biến thái: “Chú chủ xe, sao chú lại đẩy tôi chứ?”
Chợt nhớ tới cái cà mèn ba tầng của mình, Tô Tô nhanh nhảu xem xét, quả nhiên, cà mèn ngã mất rồi.
Tô Tô nổi giận nha.
“Chú chủ xe! Chú thật quá đáng —— Chú đang làm gì thế?”
Sát thủ biến thái một chân chống lên cây, hai tay dùng lực kéo mạnh dao đang cấm trên thân cây ra. Gã cười ngượng ngùng: “Không, không có gì. Đang rèn luyện thân thể thôi.”
Chú chủ xe này thật kỳ quái. Tô Tô suy nghĩ, sau đó nhanh chóng mở cà mèn ra xem có thể cứu chữa lại được không.
Nhìn Tô Tô đưa lưng về phía gã, chủ xe lộ ra nụ cười huyết tinh hưng phấn, trên tay gã cầm ra một cái cưa điện. Nếu tránh thoát gậy bóng chày cùng dao lớn, vậy cái cưa điện này xem mày… trốn, thoát, như, thế, nào!
“À, đúng rồi, chú ơi.”
“Hử?”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Sát thủ biến thái giơ cao cưa điện lên rồi lùi từng bước vế phía sau, tính chạy lấy đà, mượn xung lực chờ tí kéo cưa điện, sẽ vì tốc độ mà xuất hiện tình trạng máu thịt văng tứ tung, cưa như thế mới sảng khoái.
Cảnh tượng kia, quả thật suy mỹ đến kinh người.
Sát thủ biến thái đang vô cùng hưng phấn, phảng phất như cảnh tượng máu me đó đang diễn ra trước mắt, liếm liếm môi.
“Tốt nhất chú không nên lui về phía sau nha~.” Tô Tô vẫn không nhận biết nguy hiểm gần kề, tiếp tục nói.
“Hả? Vì sao?” Sát thủ biến thái tiếp tục lui về phía sau, giơ tay muốn kéo chốt mở cưa điện.
“Bởi vì phía sau có cái hố lớn lắm!”
“Hố à… Hố? A —— “
Rầm! Tiếng trọng vật rơi xuống đất.
“Á—— “
Tiếng kêu đau nào đó do lợi khí cắt trúng thịt vang lên.
Tô Tô quay đầu, không thấy sát thủ biến thái, chỉ nhìn thấy phía trước có một tấm bảng, bên trên ghi rõ: Phía trước có hố!
“Ủa? Chú chủ xe, chú ngã xuống rồi hả? Chú đừng lo, có tôi rồi nè. Mà chú ơi, chú có biện pháp gì để tôi cứu chú ra hay không?”
Sát thủ biến thái tiên sinh hấp hối thều thào: “Cái thùng bên trên, trong đó có dây thừng.”
Tô Tô nhanh nhảu lục kiếm dây thừng trong thùng dụng cụ lớn kia, nhưng kiếm quá trời mà không thấy gì hết. Bất quá đây không phải trọng điểm, trọng điểm là khi Tô Tô kiếm đồ có một đặc điểm, đó chính là mỗi lần cầm trúng món nào không phải thứ mình muốn kiếm thì sẽ lập tức ném ra sau.
Cái hố phía sau không phải lớn, nhưng cũng không phải dạng nhỏ gì, cho nên toàn bộ các vậy dụng không lớn không nhỏ gì đấy đều lọt hết vào đó. Vậy mọi người có thể hiểu được tình cảnh bi thương và thống khổ của sát thủ biến thái rồi ha.
Cuối cùng, Tô Tô cầm lấy dây thừng, kêu to: “Tôi tìm được rồi!”
Sau đó đứng dậy chạy qua, bất quá vì mang bao tay, nên cầm đồ không chắt, cộng thêm quá mức hưng phấn do kiếm được đồ, khi Tô Tô chạy đến bên hố, trơ mắt nhìn dây thừng trượt khỏi tay rớt xuống hố luôn…
“Chú chủ xe, còn dây thừng khác không?”
Sát thủ biến thái tiên sinh: “… Cậu để tôi một mình chút đi.”
“À.”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Lại nói đến ông xã thân yêu Hàn Mộc của Tô Tô, bởi vì vừa mới bận xong một vụ đại án tử, hiếm khi được nhàn rỗi, từ chối cùng đồng sự chúc mừng, chạy nha về với tiểu thụ bảo bối nhà mình.
Mấy tháng qua không có thủ thỉ với Tô Tô, anh sợ cậu buồn chán chết mất.
Hàn Mộc bất đắc dĩ cười sủng nịch, nhớ tới tiểu thụ nhà mình, trong lòng đề tràn ngập hạnh phúc cùng ngọt ngào.
Kỳ thật anh cũng muốn suốt ngày dính lấy Tô Tô, chỉ là anh đã hứa với ba Dương rồi, nhất định phải có năng lực đem lại hạnh phúc cho Tô Tô. Ba Dương mới chịu đồng ý giao Tô Tô cho anh.
Cho nên mấy tháng này, Hàn Mộc mới liều mạng làm việc như thế, chỉ cần hoàn thành án tử này. Anh có thể tăng giá trị, đến lúc đó có thể mua được nhà ở cao cấp, thậm chí có thể dẫn Tô tô đi du lịch luôn cũng được.
Hàn Mộc cười nhẹ, nhưng mới vừa đi ra thang máy, thấy cửa nhà mở rộng, tươi cười trên mặt lập tức cứng lại. Điên cuồng vọt vào phòng, kêu to: “Tô Tô? Tô Tô!”
Nên nói may mà Hàn Mộc sớm có dự kiến trước hay không đây? Lúc trước khi thuê nhà liền chọn ngay tiểu khu xa hoa này, hộ gia đình tuy không nhiều, nhưng phương diện phòng hộ an toàn đặc biệt tốt.
Cho nên khi Hàn Mộc chạy vào nhà, phát hiện trong phòng không có bất kỳ dấu hiệu hư hao nào, cũng không dấu hiệu có người đột nhập, đợi tỉnh táo lại, liền nhớ đến bản lĩnh lạc đường thần kỳ của Tô Tô thì dở khóc dở cười.
Nhưng cũng vẻn vẹn trong chớp mắt, nghĩ đến chuyện Tô Tô lạc đường, anh càng thêm sợ hãi lo lắng. Đã trễ thế này, nếu ở bên ngoài gặp nguy hiểm gì thì sao? Nếu bị lạnh đến hôn mê thì sao? Nếu gặp phải người xấu thì sao? Mấy ngày nay không phải vẫn đưa tin sát thủ liên hoàn biến thái xe tư nhân sao?
Càng nghĩ càng hoảng hốt, Hàn Mộc nhanh chóng gọi điện thoại hỏi ba mẹ Dương, nghe đến Tô Tô cũng không có về nhà. Bèn áp chế lo lắng an ủi ba mẹ Dương vài câu, lập tức gọi điện thoại cho bạn thân Tô Tô – Cá Khô, vẫn không nhận được tin tức gì.
Hàn Mộc quả thực gấp chết rồi, bèn nhờ nam nhân của Cá Khô giúp đỡ, phái người lưu ý truy tìm hành tung Tô Tô.
Sau đó, Hàn Mộc cầm lấy áo khoát lao đi, lúc chạy qua cổng bảo vệ hỏi họ có nhìn thấy Tô Tô hay không. May mà bảo vệ rất có ấn tượng với Tô Tô.
Vì thế liền nói họ thấy câu ngăn một chiếc Land Rover số lượng có hạn và leo lên đi rồi.
Được đến tin tức này, Hàn Mộc cả người tuyệt vọng cùng cực. Anh không giống Tô Tô thường xuyên xem phim khổ tình, cái anh xem đều là tin tức tài chính cùng xã hội, đương nhiên biết sát thủ liên hoàn biến thái cũng thường lái xe Land Rover số có hạn như thế.
Nam nhân của Cá Khô biết chuyện, trấn an anh, điều thêm người đi tra xét. “Cậu đừng đứng đây đoán già đoán non nữa, có đoán mò cũng đừng để Tiểu Ngư Nhi nhà tôi biết. Đừng dọa đến em ấy, bằng không đừng trách anh em đây trở mặt đấy.”
“Được rồi, ngoài đường còn nhiều đi xe đó lắm mà. Không nhất định chính là sát thủ liên hoàn biến thái đâu, lại nói, tiểu nhược trí vận khí tốt lắm.”
Ngay sau đó, mặt nam nhân Cá Khô bị đấm một cú.
Tiểu khu đưa ra băng ghi hình để hổ trợ điều tra, nụ cười quỷ quyệt của sát thủ liên hoàn biến thái bị phóng đại vô số lần. Hàn Mộc cảm thấy như trời đất sụp đổ, hoàn toàn bị bao trùm trong khí tức tuyệt vọng.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Mà nam nhân Cá Khô cũng câm nín cứng người, hắn cũng không ngờ vận khí Tô Tô lại… Nghịch thiên như thế. Tùy tiện ngồi đại một chiếc lại trúng ngay xe sát thủ biến thái.
Hàn Mộc đứng bật dậy, trừng lớn đôi mắt đầy tơ máu, gân xanh trên tay bạo khởi, làm ngươi xung quanh cảm giác anh sắp giết người ấy.
Đánh ai giết ai a.
Nam nhân của Cá Khô lăn lộn hắc đạo, thấy một màn này cũng phải kinh hãi, bận rộn tiến lên ngăn anh: “Cậu ở đây nổi điên thì được gì hả?”
“Nếu là vị kia nhà cậu bị thế này thử xem, cậu sẽ làm gì?”
“Ông đây chém chết cả nhà gã đó!” Nam nhân Cá Khô trả lời như thế.
Sau đó Hàn Mộc liền được thả chạy.
Hàn Mộc thỉnh cầu một người bạn cảnh sát, để hắn đưa ra các băng hình theo dõi, sau đó chạy theo hướng chiếc Land Rover xuất hiện.
Trên đường, Hàn Mộc rất bình tĩnh, nhưng đó là tạm thời thôi, tựa như sư tử đang vờ bình tĩnh, ngay sau đó sẽ lập tức nhào tới ăn sống tất cả.
Đến đây, Land Rover mất tung tích, camera theo dõi không có tìm được manh mối tiếp. Hàn Mộc suýt nữa phát cuồng, may mắn sau đó điện thoại anh vang lên.
“Alo? Ông xã?” Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói trong trẻo hồn nhiên của Tô Tô.
Cuối cùng, Tô Tô bị Hàn Mộc siết chặt trong ngực cả đêm, ba mẹ Tô Tô cũng chạy đến, họ cũng ôm chẳng buông tay. Tô Tô vốn rất khó chịu, muốn giãy ra, nhưng cảm thấy Hàn Mộc cứ run liên hồi, bèn dần dần thả lỏng thân thể, tùy ý anh ôm.
Hai tay còn bất giác vỗ về lưng Hàn Mộc an ủi.
Cũng chính vì việc này, ba mẹ Dương mới chân chính tiếp nhận Hàn Mộc, chấp nhận con mình gả cho nam nhân khác làm vợ rồi.
Nhưng cũng bởi vì chuyện này, cuối cùng Tô Tô bị hạ một gia quy, được cả nhà bao gồm cả Cá Khô cũng giơ hai tay hai chân duy trì.
Nhưng mà, thân là đương sự, Tô Tô hoàn toàn không biết chính mình vì sao bị định chế gia quy như thế.
Mà điểm này, ai kia cảm thấy quá may mắn.
May mắn người này không biết mình từng kinh lịch qua hiểm ác thế nào, may mắn cậu vẫn trước sau như một, hồn nhiên lương thiện như thế, chưa từng phải đối mặt với cái thế giới dối trá, tà ác và xấu xí này.
Cũng không để người thủ hộ cậu thất vọng…
Hàn Mộc nhìn dung nhanh đơn thuần của Tô Tô khi ngủ, ánh mắt nhu hòa như nước. Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu, ôm cậu thật chặt, thần kinh vẫn khẩn trương giờ phút này lỏng xuống xuống, cùng tiến vào giấc ngủ.
Anh sẽ, mãi thủ hộ bên em. Mãi mãi…
Để nét hồn nhiên cùng tốt đẹp của em vĩnh viễn đều không biến mất.
— Hết phiên ngoại 1 —

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét