2.11.2017

Thay lòng đổi dạ [1]

.:Chương 1:.

Người yêu tôi, anh ấy đã thay lòng đổi dạ.

Đây chính là kết luận mà tôi trải qua ba tháng thăm dò, không ngừng cân nhắc, lặp lại phủ định liên tục để đưa ra.
Người tôi yêu là một nam nhân.
À, tôi cũng là một nam nhân. Cho nên chúng tôi chính là đồng tính luyến đấy, nhưng đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là tôi sắp bị đuổi ra khỏi nhà rồi!
Bởi vì tôi hoài nghi người yêu tôi á, anh ấy xuất quỹ.
Chứng cớ ở chỗ anh ấy không còn nhiệt tình với tôi như trước kia nữa, lúc đối mặt với tôi luôn bày vẻ mệt mỏi chán chường. Vừa nằm lên giường là ngủ say như chết.
Hơn nữa tôi còn phát hiện trên quần áo anh ấy có dính sợi tóc phụ nữ, thậm chí còn vương vấn mùi nước hoa của họ luôn nha.
Thời điểm tôi phát hiện chân tướng đó, tôi đã mất ngủ cả đêm, khóc đến đỏ cả mắt.
Ngày hôm sau, khi anh ấy thấy mắt tôi đỏ như thỏ con, cư nhiên phát, giận, với, tôi!
Nếu là trước kia, anh ấy nhất định sẽ khẩn trương hề hề cùng với vẻ mặt đau lòng mà đi nhúng khăn chườm nóng, rồi an ủi tôi. Tuy từ lúc anh ấy biết tôi thức xem phim bi tình khóc nức nở nguyên đêm thì không còn dáng vẻ đau lòng ấy nữa. Mà áp dụng thủ đoạn trấn áp cường quyền cùng kỹ năng trào phúng.
Nhưng lần này tôi thiệt đau lòng lắm!
Haiz!
Tôi ngồi trên sô pha, bên chân để rương hành lý, ủ ra ủ rũ, bi thương khó thể áp chế. Tôi chợt nhớ đến cuốn tiểu thuyết bi tình mới xem hôm qua: trong đó cũng viết tiểu công xuất quỹ, rồi bắt đầu lừa gạt tiểu thụ.
Nhưng tiểu thụ ấy cũng thông minh y chang tôi đấy, cuối cùng vẫn phát hiện ra chân tướng đau lòng, nhưng tính cách cậu ấy lại không cứng cỏi đến mức không dung nổi một hạt cát như tôi. Tiểu thụ trong sách lựa chọn nhẫn nhịn, nhẫn nhịn riết mà để tiểu công một tấc lại lấn một thướt, cuối cùng dẫn kẻ thứ 3 kia về nhà luôn, cuối cùng xào xáo gia can, chịu ức hiếp đủ đường.
Ôi không!
Tôi che miệng khóc tức tưởi, phảng phất như tự mình trải qua một màn phản bội tê tâm liệt phế như thế.
Rất thảm!
Tiểu thụ đó đến cuối cùng vậy mà vẫn chọn ẩn nhẫn, một lòng thuỷ chung đợi chờ tiểu công có thể hồi đầu, tin tưởng người tiểu công yêu nhất vẫn là cậu ấy. Nhưng mà, tiểu thụ luôn âm thầm chịu đựng kia lại bị… Ung thư phổi!
Mắt tôi mờ dần đi, trước mặt như hiện lên một màn kia: một mảnh trời trắng xoá mênh mông, tuyết phủ khắp mặt đất, tôi lẻ loi một mình, bị tiểu tam đuổi khỏi nhà, mặc một bộ quần áo mỏng manh, một bước đi nặng ngàn cân, sau lưng là tiếng ông xã thân yêu của mình cùng tiểu tam trêu đùa nhau. Tôi nhịn không được khóc đến mức ho khan, khụ khụ, bỗng… nôn ra một búng máu, sau đó chậm rãi ngã vào đất tuyết lạnh giá kia, từ từ, từ từ, mất đi ý thức.
“Oa!”
Tôi khóc thiệt tê tâm liệt phế.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Tôi thảm quá!
Bị người đào chân tường, rồi bị vứt bỏ, lại còn bị ung thư phổi, cuối cùng cô độc chết giữa trời băng đất tuyết, rét lạnh thấu xương, không ai thảm hơn tôi được nữa.
Tôi biết sẽ có người nói đây chỉ là một câu chuyện tiểu thuyết mà thôi, tôi vẫn chưa bị vứt bỏ. Nhưng các người không biết nghệ thuật đều xuất phát ra từ sinh hoạt sao?
Tiểu thụ trong cuốn sách đó chính là tôi của tương lai đấy, một ví dụ điển hình cho một cuộc đời đầy máu và nước mắt.
Cho nên, vì không giẫm lên vết xe đổ đó, tôi quyết định: rời nhà trốn đi!
Bất quá, rời nhà trốn đi trước phải nói với ông xã một tiếng, bằng không bị anh ấy tìm được sẽ bị đánh mông.
Tôi thút tha thút thít khóc, chợt nhớ đến lần rời nhà trốn đi kia, bị ông xã bắt về được, trực tiếp bị anh ấy đánh đến mức mông sưng vù luôn. Hừ hừ! Ác Ma!
Tôi đã bị ép đến mức rời nhà trốn đi, vậy mà còn đánh tôi!
Hừ hừ!
Cửa mở, ông xã về rồi.
Anh ấy quả thực rất rất đẹp trai nha~!
Tôi nhìn anh ấy đứng ngay bậc thềm gần cửa đổi giày, sau đó vừa cởi áo khoác, vừa đi tới.
Anh ấy rất cao, cỡ 1m8 lận đấy. Dáng người cao gầy, nhưng rất mãnh mẽ, còn có cơ bụng luôn. À, tôi nhớ rõ chị họ có hình dung thế này, ‘Mặc quần áo hiển gầy, thoát y thì khó lường’.
Tuy rằng tôi cũng không quá hiểu ‘khó lường’ rốt cuộc mang ý gì.
Vẻ ngoài anh ấy rất đáng xem, dù sao mỗi lần tôi nhìn nhìn đều phát ngốc hết. Lúc đi ra ngoài, cũng có rất nhiều phụ nữ nhìn chằm chằm anh ấy. Bất quá tôi vẫn thích nhất đôi mắt của anh, bởi vì mỗi lần anh chăm chú nhìn tôi, tôi đều cảm thấy cả người nóng lên kỳ lắm.
Tuy có chút kỳ quái nhưng kỳ thật cũng rất thoải mái.
“Sao còn chưa ngủ?”
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, lưng tôi bỗng trở nên tê dại. Trừ ánh mắt, giọng nói là chỗ tôi thích thức hai đấy. Nhất là khi anh ấy đè tôi lên giường, dẫn theo tiếng thở dốc nặng nhọc, cùng giọng nói trầm ấm từ tính gợi cảm, nỉ non tình thoại bên tai tôi.
Thường thường, có thể khiến tôi nhũng như con chi chi.
“Hỏi em đó? Sao lại ngẩn người nữa rồi?” Tôi thích nhất ánh mắt lúc anh tràn ngập ý cười nhìn mình, tôi từ từ dịch chuyển đầu, sau đó, nghoẻo qua bên trái, không để ý tới anh ấy nữa.
Anh ấy lại dùng đôi bàn tay thô to đó cố định đầu tôi lại, xoay mặt tôi về đối diện anh, dùng cái giọng nói mà tôi thích nhất khẽ cười cất tiếng: “Sao không để ý đến anh? Hiện đã 9h rồi đấy, còn không ngủ? Ngủ muộn ngày mai lại không tỉnh nổi cho… Em không phải đêm nay muốn lén lút thức đêm xem phim khổ tình đấy chứ!”
Mặt anh nhất thời biến đổi, trở nên nghiêm khắc lạ lùng. Khiến tôi có chút sợ hãi, nhưng ngẫm lại cái cảnh khóc đỏ mắt lần trước, anh vậy mà còn nổi giận với tôi, vì thế hừ mạnh một tiếng.
“Ai…!” Anh nửa bất đắc dĩ nửa thỏa hiệp thở dài, sau đó hôn lên trán tôi một cái, đứng lên nói: “Chờ anh tắm xong, chúng ta cùng nhau ngủ.”
Sau đó, anh ấy liền đi.
Đi!
Chẳng lẽ anh không nhìn ra tôi đang rất tức giận? Chẳng lẽ anh không nhìn ra tôi đang rất khổ sở? Chẳng lẽ anh không nhìn ra tôi đang muốn rời nhà trốn đi? À, hình như tôi còn chưa nói.
Không đúng, hành lý đều để bên cạnh kìa, anh làm sao không thấy? Cho nên, đây đang ám chỉ kêu tôi đi nhanh hả?!
Hiểu rõ hết thảy, tôi hấp hấp mũi, cố gắng đè nén nước mắt muốn rơi, mím môi đứng lên lôi kéo hành lý rời đi.
Quả nhiên trên TV nói đều đúng, ông xã thay lòng rồi, luôn sẽ tìm mọi cách đuổi vợ mình đi.
Quả nhiên tiểu thuyết viết đều đúng, ông xã thay lòng rồi, sẽ tìm mọi cách ám chỉ cho tiểu thụ rời đi.
Tôi xem như rõ rồi.
“Tô Tô, em chưa mở nước tắm cho anh sao?”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Ngay khi tôi đặt tay lên nắm cửa thì nghe được tiếng anh hỏi vọng ra. Bởi vì dĩ vãng đều do tôi mở nước tắm sẵn cho anh, nhưng đêm nay vì quyết định rời nhà trốn đi nên tôi căn bản chưa có mở
“Em xách theo hành lý làm gì? Lại muốn rời nhà trốn đi?”
Anh híp mắt, mặt bình tĩnh, từng bước đi về phía tôi. Bộ dáng thoạt nhìn cực kỳ khủng bố, giống như chúa tể sơn lâm đang giận dữ nơi rừng sâu.
Tôi sợ hãi lùi về sau, run cầm cập nói: “Làm, làm gì? Rời, rời nhà trốn đi, thì sao? Không phải anh đang muốn đuổi em đi sao?”
“Anh lúc nào muốn đuổi em đi?”
Không biết vì sao khí thế trên người anh càng nguy hiểm, càng khủng bố thế á.
“Anh, anh ám chỉ. Hành lý em đặt bên chân thế kia, mà anh cứ vờ như không thấy.” Tôi ủy khuất lên án.
Anh không biết vì sao trầm mặc một chút, sau đó nói: “Trong nhà mở có một ngọn đèn cho nên khá mờ, anh không chú ý tới.”
Không biết vì sao tôi có cảm giác mấy chữ cuối cứ như anh rít từ kẽ răng ra ấy. Bất quá tôi không thèm để ý nữa, nghe anh giải thích tôi vui vẻ lên tí, nhưng lại nhanh chóng nghĩ đến chuyện anh thay lòng đổi dạ.
Phúc chốc, cảm giác uất ức trào dâng: “Dù sao anh đã không cần em nữa rồi. Em có đi hay không thì liên quan gì đến anh!”
“Anh lúc nào không cần em?”
“Anh có phụ nữ bên rồi. Không cần nói dối, em ngửi được mùi nước hoa của cô ấy trên người anh nhá, thậm chí lượm được sợi tóc dài thườn thượt luôn đó.” Rõ ràng đã xuất quỹ!
Anh hít một hơi thật sâu, tôi có dự kiến lập tức bịt kín lỗ tai. Quả nhiên, nghe được anh rống giận: “Dương Tô Túc, em có thể ngốc hơn nữa không? Có tóc dài cùng nước hoa đó là do khách hàng gần đây của anh là phụ nữ, người ta đã hơn 40 rồi, đồ ngốc này! Có vấn đề không biết hỏi à? Còn có, nói với em bao nhiêu lần rồi, anh là thuần gay, hơn nữa chỉ đối với em mới có tính thú! Đối với phụ nữ hoàn toàn ngạnh không nổi, thế mà em còn dám nói anh xuất quỹ với phụ nữ, em giỏi lắm!!!”
Tôi ôm đầu, dưới trận cuồng phong mưa gió rào rạt vẫn kiên trì ủy khuất: “Nhưng đã 3 tháng anh đã không chạm đến em rồi!”
Trong nháy mắt căn phòng an tĩnh lại. Tôi co quắp ngẩng đầu, lại nhìn thấy sắc mặt kỳ quái của anh, còn có đôi mắt nhìn tôi càng kỳ quái hơn, loại ánh mắt này tôi rất rõ ràng, có chút hung mãnh, có tí nóng cháy, khi anh nhìn tôi như thế, toàn thân tôi sẽ nóng lên kỳ lạ.
Ngoại trừ ánh mắt đó, giọng nói truyền đến khiến tôi mềm oặt đi.
Anh bỗng nhiên cười khẽ, bừng tỉnh ngộ: “Hoá ra do bảo bối cơ, khát…”
Tôi sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng thấy anh hai ba bước đến gần, một phen ôm chặt tôi, lại một cước đá văng túi hành lý.
Một trận trời đất cuồng quay, tôi đã bị đặt lên sô pha. Lỗ tai truyền đến từng trận ướt át, tôi co quắp bả vai một chút, bởi vì ngứa mà không tự chủ được cười khẽ.
“Bảo bối có suy nghĩ gì nhớ nói với ông xã một tiếng, ông xã nhất định sẽ thỏa mãn cưng nha.” Bên tai khẽ truyền đến giọng nói trầm ấm gợi cảm.
Vì thế, thân thể tôi nháy mắt nhũng ra một nửa.
Toàn thân nóng lên, trên mặt cũng nóng nữa, lỗ tai cứ như kẹo ngọt bị anh ngậm liếm, khi mạnh khi nhẹ cắn mút. Tôi nhịn không được hừ nhẹ một tiếng, hơi thở bên tai dường như càng thêm nặng nề.
Anh hôn chậm rãi từ vành tai chuyển qua mặt, môi, dưới những cái hôn mềm nhẹ sủng nịch tôi chẳng hiểu sao lại bật khóc.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Vừa thấy tôi khóc, anh lập tức trở nên sốt ruột, vội vàng ôm tôi vào lòng nhẹ tay nhẹ chân dỗ dành.
Tôi thì càng khóc càng lớn tiếng, anh gấp đến độ vò đầu bức tai, vội vàng hối lỗi với tôi. Nhưng tôi cũng đâu phải trách anh, tôi chỉ đang trách ông trời, ông ấy thật vô tình.
Tôi cùng anh hiểu lầm đã được giải toả, nhưng lại khiến chúng tôi âm dương đôi đường, sinh ly tử biệt.
“Em, hức… hức…, em… hức… bị, ung thư phổi. Huhu, ông xã ơi, em không muốn rời xa anh đâu.”
Tôi ở anh trong lòng khóc thiệt thê thảm, mà thân thể anh bỗng chốc cứng đờ, câm nín nửa ngày. Thật lâu sau, anh mới vô lực nói: “Tô Tô, về sau đừng xem mấy loại tiểu thuyết phim truyền hình bi tình nữa…”
Cái gì? Vì sao chớ?
— Hết chương 1 —

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét