2.11.2017

Thay lòng đổi dạ [2]

.:Chương 2:.

Ông xã nhà tôi lại thay lòng đổi dạ.

Tôi biết hết đó, đừng tưởng thấy tôi ngốc ngốc là nhìn không ra.
Mọi người đều nói thiên tài luôn sẽ có chỗ thiếu sót mà.
Bọn họ đều nói tôi nhược trí, nhưng tôi lại rất tin tưởng bản thân là một thiên tài, Lão Đậu, Mễ Mễ* và ông xã nhà tôi, còn có meo nhân tinh*Hoàng Đế cùng Nhị Cấp có trách nhiệm nhưng quá ngốc nghếch nhà tôi đều nhất trí cho rằng tôi là THIÊN TÀI.
*Do em thụ hơi có chút nhược trí nên t để ẻm kêu ba mẹ bằng từ Lão Đậu, Mễ Mễ, nghe có vẻ ngốc ngốc lại đáng yêu.
*Meo nhân tinh: là ngôn ngữ mạng, có nghĩa là mèo ngoài hành tinh ấy, dạng như con người thì có ‘người ngoài hành tinh’. Nhị Cáp là tên con chó, còn Hoàng Đế là tên con mèo ngoài hành tinh nhà ẻm nuôi.
Không sai, tôi chính là một THIÊN TÀI!
Tôi biết mở nước ấm vừa phải nè, một lần ngâm qua sẽ nhớ mãi không quên, tôi còn biết vẽ tranh có chiều sâu nghệ thuật nè —— tranh biếm hoạ bốn ô, tôi còn biết đọc sách tràn ngập nhân tính và dục vọng, khúc mắc và đấu tranh nè —— tiểu thuyết đam mỹ khổ tình.
Tôi biết nhiều thế đấy, cho nên tôi là một THIÊN TÀI.
Bất quá tôi vừa mới nói tới đâu rồi?
Tôi cắn cắn ngón tay, ngồi trước máy tính, vẻ mặt nghiêm túc tự hỏi.
À —— tôi còn chưa ăn cơm trưa!
Vì thế tôi nhanh chóng lấy ra bữa sáng tình yêu ông xã làm đặt vào lò vi sóng hâm nóng, sau đó tràn đầy hạnh phúc chén sạch.
Sau khi ăn no, tôi ôm bụng lại tiếp tục cày một bộ phim mới 《 100 ngày mất trí nhớ 》, tình huống phim là sau khi nam chính mất trí nhớ làm đủ loại hành vi tra với nữ chủ, đủ loại chà đạp, tôi khóc bù lu bù loa.
Khi xem đến nữ chủ bi thảm cư nhiên bởi vì sinh không không được con mà bị cha mẹ chồng làm khó làm dễ, còn bị buộc ly hôn. Mà chồng cô ta lại bị người nhà thuyết phục, thật sự xuất quỹ.
Còn bị nữ chủ bắt gian tận giường, trong lúc đôi bên tranh chấp mà hư thai.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Thì ra nữ chủ đã sớm mang thai, thậm chí đã được 3 tháng, thế mà chẳng hay biết chi.
Lúc xem đến đoạn này, tôi khóc bù lu bù loa, dần trở nên cuồng loạn.
Tôi rốt cuộc nhớ tới tôi quên cái gì rồi, ông xã nhà tôi, anh ấy thay lòng đổi dạ.
Chứng cớ chính là gần đây anh ấy mua rất nhiều sách giáo dục trẻ nhỏ về nhà, ngay cả lên mạng đều xem các trang web về trẻ con hoặc các sản phẩm tương quan.
Hơn nữa, Lão Đậu, Mễ Mễ nhà ông xã cũng đều không thích tôi, bởi vì tôi sinh không được cháu cho họ, không thể thừa kế hương khói cho nhà anh ấy… Cho nên tôi nhất định sẽ bị buộc ly hôn với ông xã mình, sau đó ông xã sẽ bị gió thổi vào tai thuyết phục, sau đó ở bên ngoài cùng nữ nhân khác… sinh con huhu…
Sau đó sau đó, tôi sẽ mục kích ông xã cùng nữ nhân khác thân thiết trên giường, bị tức đến hư thai.
“Huhu —— u.” Đứa con đáng thương của tôi ——
Nó còn nhỏ như vậy, chỉ mới có ba tháng. Thế mà đã chết…
Tôi đắm chìm trong nỗi đau mất con, khóc đến mức run rẩy không tự kiềm chế.
Khóc một hồi do quá mệt mỏi, tôi thút tha thút thít nấc nghẹn ngào, tôi quyết định phải vùng dậy phản kháng, trước bỏ ông xã, sau đoạt gia sản, khiến anh chỉ có thể dựa vào nước mũi (kỳ thật là hơi thở) của tôi để sinh hoạt.
Hừ hừ! Xem anh về sau còn dám ỷ vào tay cầm đại quyền tài chính mà hạn chế tôi xem phim truyền hình, lên mạng, ăn đồ ăn vặt, mua bánh gà con…
Chờ tôi đoạt được gia sản, tôi sẽ không cho anh ấy ăn đồ ăn vặt, không cho anh ấy lên mạng, không cho anh ấy thức đêm, không cho anh ấy mua bánh gà con! Khiến anh phải khóc cầu tôi!
“Ha ha ha ha… Ặc!”
Cười đến nghẹn cả nước miếng, nhanh chóng uống tí nước thông khí, lúc này tôi lại nghĩ đến cô bạn có hoàn cảnh giống tôi, chính là cái cô nữ chủ có bạn trai mất trí nhớ rồi bị ngược rất thảm đấy.
Tôi cũng từng có một người bạn, chúng tôi lớn lên bên nhau, cậu ấy hết sức kiên cường rồi lại vô cùng xinh đẹp, nhưng từ khi cậu ấy cứu một tên như khối băng kia, cậu ấy liền sống trong cảnh thê thảm y như nữ chủ vậy.
Tôi không thể làm lơ không quản được, tôi muốn cứu cậu ấy, để cậu ấy cùng tôi vùng lên phản kháng!
Vì thế tôi gọi điện thoại cho cậu ấy, điện thoại ‘Đô Đô’ vài tiếng thì được bắt máy, đầu kia truyền đến giọng nói nhẹ nhàng thản nhiên của cậu bạn: “Alo?”
“Alo! (#`O′)” Tôi hùng hổ đáp trả một tiếng.
Lão Đậu Mễ Mễ nói qua, gọi điện thoại phải alo lớn tiếng một tí.
Đầu kia im lặng một chút, sau đó lập tức truyền đến tiếng cười: “Tô Tô? Có chuyện sao?”
“Cá Khô, chúng ta phải vùng lên phản kháng!”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Không sai, Cá Khô chính là biệt danh của bạn thân tôi, tuy bình thường người khác đều nói cái biệt danh này không đáng yêu chút nào.
“… Tô Tô, cậu trước nói cho tớ biết cậu muốn phản kháng cái gì nào?” Cá Khô nhẹ giọng hỏi.
“Ông xã tôi á, anh ấy xuất quỹ rồi.” Tôi tức giận nói, sau đó đợi cậu ấy phẫn nộ cùng tôi.
Đầu kia điện thoại tĩnh lặng rất lâu, tôi nghe được tiếng quần áo sột soạt vang lên liên hồi, dù vậy tôi ngoan ngoãn đem mít cờ rô phon để bên tai không có lấy xuống.
Bởi vì Lão Đậu Mễ Mễ có nói, khi cùng người khác gọi điện thoại vì tôn trọng đối phương, không thể cúp trước được.
Tôi lẳng lặng chờ, sau đó nghe thấy bên kia truyền đến tiếng thở dốc nặng nề, rồi còn tiếng rên khẽ nữa chứ, cái này sao nghe quen quen vậy ta.
Vì thế khi Cá Khô lại nói chuyện điện thoại tiếp, tôi lập tức hỏi một câu: “Cá Khô, hai người đang ái ái à?”
Sau đó điện thoại truyền đến tiếng ho khan của Cá Khô, tôi nhăn mi, sốt ruột hỏi: “Cá Khô, cậu có phải bị cảm không? Hai người nhất định ái ái ở phòng khách rồi, tớ lần trước cũng thế đấy. Sau đó liền bị cảm, cho nên —— “
“Tô Tô!”
Tôi ngây ngẩn cả người, sau đó vô cùng uất ức.”Cậu quát tớ.”
“Khụ khụ, không có quát cậu. Tớ chỉ đang thử âm thôi, đúng rồi, cậu nói ông xã nhà cậu xuất quỹ là chuyện gì thế?”
Lực chú ý của tôi lập tức bị chủ đề đó hấp dẫn đi, hấp hấp mũi ủy ủy khuất khuất nói: “Ừ. Bởi vì ba mẹ ông xã không thích tớ, cũng bởi vì tớ không thể sinh bé con được. Thậm chí họ còn muốn giúp ông xã xuất quỹ… hức hức… Tớ sẽ bị hư thai…”
“…”
Cá Khô bên kia thật lâu thật lâu đều không đáp lại, sau đó tôi nghe thấy bên kia truyền đến tiếng cười rất kiêu ngạo rất kiêu ngạo, người kia chính là khối băng Cá Khô nhặt về đi.
Là người duy nhất tôi chán ghét chán ghét vô cùng!
Bởi vì anh ta luôn cười nhạo tôi, hơn nữa còn ngược đãi Cá Khô của tôi.
Vì thế, tôi nói: “Cá Khô, chúng ta cùng nhau mưu đoạt tài sản của ông xã, sau đó ly hôn với bọn họ đi.”
Sau đó tôi liền nghe thấy tiếng sặc nước miếng của khối băng kia, giọng bất đắc dĩ của Cá Khô từ trong điện thoại truyền đến bên tai: “Tô Tô, về sau đừng xem mấy loại phim khổ tình…”
Sau đó lại nghe một trận nhốn nháo, còn mơ hồ nghe thấy tiếng Cá Khô bất mãn, tiếp đến, giọng nói trong điện thoại đã đổi thành khối băng.
“Anh nói này tiểu trí chướng… Được rồi, là tiểu Tô Tô, tự bản thân cưng chơi trò hư thai rồi ly hôn kia đi ha. Mặc Mặc nhà anh đây còn phải tiếp tục chơi trò ‘ưm ưm’ đây, bái bai nha~.”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Cạch, máy bị cắt ngang. Tôi trừng điện thoại, quả nhiên là khối băng, chán ghét chán ghét nhất!
Cạch cụp ——
Ông xã về rồi.
Tôi phóng qua, mới bổ nhào một nửa chợt nhớ tới tôi còn muốn mưu đoạt gia sản của anh ấy, vì thế tôi dừng lại.
“Tô Tô bảo bối, hôn một cái nè —— “
Ông xã đi tới, thân hình cao lớn bao phủ tôi, hôn một cái vang dội lên má non mềm của tôi, sau đó ôm cả người tôi vào lòng rồi bế bỏng tôi vào bàn ăn.
“Bảo bối đói bụng rồi ha. Hôm nay ông xã tan tầm sớm, nên sẽ làm cho em một bàn ăn phong phú. Đúng rồi, hôm nay ở nhà có cố gắng học tập không? Có ngoan ngoãn ăn cơm không? Còn có, hôm nay chỉ có thể ăn một túi nhỏ đồ ăn vặt, lên mạng 1 tiếng, có làm theo hay không?”
Ánh mắt của tôi đảo loạn chung quanh, chột dạ hết sức. Tôi hôm nay chén sạch đồ ăn vặt trong tủ lạnh rồi, còn lên mạng xem phim khổ tình hết 6 tiếng. Trừ ngoan ngoãn ăn cơm ra, mấy chuyện khác đều không hoàn thành cái nào hết.
Nhưng tôi không dám để ông xã biết, vì thế tôi lung ta lung tung gật đầu, trong cổ họng rì rầm gì đó không rõ.
Ông xã rất nhanh liền dừng lại, nhìn chằm chằm tôi. Tôi không dám ngẩng đầu, nhưng có thể cảm giác được ánh mắt rét lạnh đang quét qua quét lại trên đỉnh đầu.
Thật lâu thật lâu cũng không có động tĩnh, tôi thật cẩn thận ngước lên, kết quả nhìn đến khuôn mắt vô cảm của anh, bị hù đến lòng run lẩy bẩy, vội vàng cúi thấp xuống.
Trên đỉnh đầu trên đến giọng nói âm u: “Tô Tô, tốt nhất hôm nay em đừng có vượt quá mức!”
Sau đó anh nhanh tay mở tủ lạnh ra, lia qua một cái, trên người bắt đầu kết băng. Xoay người tiến vào phòng ngủ sờ soạng máy tính một chút, hàn băng trên người lại đông thêm một tầng, đợi đến lúc anh đi ra, tôi đã ngồi xổm trên đất.
Tôi ngồi xổm trên mặt đất, mồ hôi lạnh trên trán rơi như mưa, sắc mặt thì trắng bệch doạ người, thân thể không ngừng run run.
Ông xã vừa thấy, bất chấp lửa giận thiêu đốt, sốt ruột chạy tới hỏi tôi bị làm sao. Tôi nói không được, làm anh gấp đến độ muốn trực tiếp chở tôi đến bệnh viện.
Đợi đến khi anh vội vàng mặc quần áo, cầm chìa khóa xe, ôm tôi đi nhanh đến cửa, tôi mới run cầm cập mở miệng: “Ông, ông xã, em… Em mót tiểu…”
Cả người ông xã cứng lại, cúi đầu trừng tôi. Tôi vẻ mặt thảm thiết: “Em khẩn trương quá…”
Đợi đến tôi giải quyết sinh lý xong đi ra, ông xã lãnh khốc đen mặt đứng trước cửa phòng vệ sinh vô tình tuyên bố cấm ăn đồ vặt và lên mạng một tuần, tôi oa một tiếng khóc đi ra.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Ông xã còn đứng lạnh lùng xem tôi khóc, vì thế tôi khóc giả thành khóc thật.
“Em đã biết anh thay lòng đổi dạ rồi mà! Anh không còn yêu em nữa!” Tôi lên án.
Mặt ông xã giật giật vài cái, hỏi: “Anh thay lòng đổi dạ thế nào?”
“Lão Đậu Mễ Mễ nhà anh không chịu cho chúng ta bên nhau, bởi vì em sinh không được bé con. Rồi anh lén em thông đồng phụ nữ bên ngoài, muốn sinh bé con. Sau đó em tức đến hư thai.”
Im lặng. Im lặng. Im lặng quỷ dị.
Thật lâu sau, ông xã mới chậm rì rì, hung tợn nói: “Em có phải đã quên, anh, là, cô, nhi! Còn có, em là con trai, sao mà hư thai chứ!!!”
Tôi: (⊙⊙)
— Hết chương 2 —

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét