7.06.2016

MTTSCTQVH: Chương 8

Chương 8: Vé máy bay

vemaybay

Ông bà ngoại của Hạ Tử Trọng chỉ sinh được hai đứa con gái, gia sản tự nhiên phải chia đôi, do mẹ của Hạ Tử Trọng mất sớm hơn hai lão thái thái mấy năm nên dì cả muốn độc chiếm phần bất động sản, thậm chí vì vậy lúc mẹ anh bị bệnh nặng cũng không báo cho anh biết, mãi đến tận buổi tối ngày làm đám tang mới báo, đồng thời còn tại trước mặt họ hàng thân thích nói:
“Mẹ nó chết, nó cũng không trở về nhìn mặt lần cuối, nào giống Lỵ Lỵ nhà ta, ngày ngày luôn túc trực ở bệnh viện, đứa nhỏ này thật không hiếu thuận mà!”
Vì thế, Hạ Tử Trọng đối với nhà dì cả luôn rất lạnh nhạt, chỉ là, kiếp trước Hứa Lỵ Lỵ bất ngờ đến nhà rồi bị bệnh, anh lại không tiện đem người ném ra ngoài, mới dẫn đến nhiều sự tình về sao.
Nghe đến khẩu khí Hứa Lỵ Lỵ, Phương Hách càng kiên định nữ nhân này không có gì tốt, cậu rất không thích, dù vậy vẫn không có biểu hiện ra mặt, bởi vì đến giờ cậu cũng không biết nữ nhân này cùng Hạ Tử Trọng có quan hệ như thế nào.
“Khi nào thì hắn về? Ta vào nhà chờ cũng được?”
Kìm nén hỏa khí, Hứa Lỵ Lỵ muốn vào cửa.
“Xin lỗi, hiện tại trong nhà chỉ có một mình tôi, cô vào e là không tiện…”
Phương Hách áy náy cười cười, kiên định đứng chắn ở cửa. Nữ nhân này đang tức giận, trời biết cho nàng vào có gây cho học trưởng phiền phức gì không?
“Ngươi là cái thá gì? Lấy thân phận gì mà nói? Là người tình mới hả? Ta là biểu muội của hắn đó! Nếu nói chuyện với ta như thế thì đừng mong làm chị dâu của ta!”
Hứa Lỵ Lỵ phát hỏa, cái thằng nhóc này là ai?! Nếu không phải muốn lấy nhà kia cần có Hạ Tử trọng, còn lâu cô mới tới đây! Đồ đồng tính luyến ái! Không biết trong nhà có bệnh độc gì không!
Người tình mới? Chị dâu?
Phương Hách trong lòng thở phào nhẹ nhõm đồng thời có chút khổ sáp, “chị dâu”, cỡ nào tốt, đây là cách gọi cả đời này cậu cũng không cách nào lấy được.
Bất quá, ba chữ “người tình mới” này lập tức đốt lên hi vọng cho Phương Hách. Vậy trước cậu, bên người học trưởng đã có một người, mà quan trọng người này là nam nhân nha… Cậu có thể quang minh chính đại theo đuổi học trưởng rồi!
Về phần bạn trai cũ của Hạ Tử Trọng?
Học trưởng đẹp trai như vậy, tất nhiên là có nhiều người yêu thích rồi! Chỉ cần bây giờ anh ấy độc thân là được, mình sẽ theo đuổi anh ấy!
Lại nhìn về phía Hứa Lỵ Lỵ, Phương Hách cảm thấy nhìn cô thuận mắt hơn rồi, thiếu niên tuấn tú bỗng nở nụ cười, mái tóc nâu dưới ánh dương quan phản chiếu làm Hứa Lỵ Lỵ xem đến sững sờ.
“Cô chờ một chút, tôi sẽ gọi cho anh Tử Trọng hỏi xem sao?”
Tâm lý đọc thầm một trăm lần: Hắn là Gay, hắn là Gay… Mới miễn cưỡng ngăn chặn trái tim đập loạn, trong ánh mắt mang theo u uất cùng phẫn nộ, đột nhiên nhớ đến những lần kết giao thất bại trước đó, mãi cho đến khi một bàn tay trắng trẻo non mịn hơn cả nữ nhân cầm di động đưa đến trước mặt cô.
“Alo…”
Thanh âm Hứa Lỵ Lỵ trầm thấp phảng phất mang theo hắc khí làm Hạ Tử Trọng đầu bên kia sửng sốt một chút:
“Ngươi đến tìm ta? Có chuyện gì?”
Đem ân oán đời trước đè xuống mà nói. Kỳ thực, Hứa Lỵ Lỵ cũng không có tuyệt tình như Đới Quân, dù sao từ nhỏ hai người không thân thiết, nên việc bị nàng phản bội, hãm hại Hạ Tử Trọng cũng không bất ngờ lắm.
Về phần ngày hôm nay Hứa Lỵ Lỵ tìm đến anh, Hạ Tử Trọng vẫn nhớ tới, là do chuyện nhà chính đi.
Quả nhiên, nghe nàng nói xong, xác định đúng là chuyện kia, Hạ Tử Trọng cười lạnh nói:
“Gần đây, ta có chuyện bận rồi, không thể nào cùng ngươi đi phòng công chứng, chờ ta giải quyết xong chuyện của mình thì hãy nói tiếp.”
Hứa Lỵ Lỵ lần thứ hai giận không chỗ phát tiết:
“Ngươi bận gì? Chừng nào xong?”
“Ba tháng, ta muốn đi ra ngoài một chuyến, có gì ta liên lạc ngươi sau.”
Từ khi bà mất, nhà Hứa Lỵ Lỵ đã không còn lưu số điện thoại của anh, không phải không nói chuyện? Mà khi có chuyện cần thì trực tiếp đến nhà.
Đời trước Hạ Tử Trọng đã vì chuyện nhà chính mà tức giận, đem chuyện này ra nói, nhà bọn họ lại đưa ra lý do hết sức buồn cười:
“Hạ Tử Trọng một năm thu nhập hai vạn, Hứa Lỵ Lỵ vẫn là công nhân thời vụ; Hạ Tử Trọng được mẹ qua đời để lại một căn nhà trong chung cư đắc giá, Hứa Lỵ Lỵ vẫn còn sống cùng cha mẹ; Hạ Tử Trọng là nam nhân có thể tự lập, Hứa Lỵ Lỵ là nữ nhân, sau này lấy chồng nếu không có tiền không có phòng riêng sẽ chịu thiệt.”
Vì vậy, căn phòng này sau khi sửa chữa lại liền đưa cho Hứa Lỵ Lỵ, Hạ Tử Trọng một phần cũng không có.
Dựa vào cái gì? Qui định nào ghi như thế? Hai bên đều là cháu ngoại, tại sao phân như vậy?
Đời trước cũng bởi vì Hạ Tử Trọng nghĩ đến mẹ mình không chịu gật đầu, lúc đó Hứa Lỵ Lỵ mới đến nhà trước đêm mạt thế, sau này mới có nhiều rắc rồi như thế!
Bây giờ Hạ Tử Trọng căn bản không muốn dây dưa nữa, trực tiếp cùng nàng kéo đến sau tận thế, còn sau tận thế có thể đi làm thủ tục hay không? Đến lúc đó nếu không sợ tang thi, trực tiếp chiếm hết thành thị cũng được, sẽ không ai cản đâu ha.
Phương Hách lại cười đến xán lạn, làm mù mắt chó của Hứa Lỵ Lỵ mà đóng cửa, sau đó cầm di động lên —— Hạ Tử Trọng còn không có cúp điện thoại đâu.
Bên ngoài Hứa Lỵ Lỵ quay người đi về phía thang máy mới phục hồi tinh thần, Hạ Tử Trọng vậy mà kéo dài mấy tháng nữa.
Dù có thể đoán anh kéo dài thời gian nhưng Hứa Lỵ Lỵ cũng không thể làm gì được, bất quá —— Hừ! Có ngu mới tin ngươi đi công tác! Tối mai ta lại đến, không tin không gặp được ngươi! Muốn kéo dài hả, còn lâu!
“Phương Hách? Hôm nay chuyển phát nhanh đều đến ?”
“Ân, đến hết rồi!”
“Vậy một lát cậu đặt hai vé máy bay đến thành phố N đi! Mấy ngày nay cậu cũng không có việc gì, theo tôi luôn đi.”
“A? Dạ, em đi được mà, nhưng… học trưởng mấy tài liệu kia làm sao bây giờ?”
“Nhiều không? Nếu nhiều thì in mấy phần quan trọng mang theo, còn lại đừng in nữa, lưu hết vào notebook là được rồi.”
“Dạ! Vậy chúng ta đi thành phố N là có chuyện gì ạ?”
Đầu bên kia trầm mặc một hồi, Phương Hách mới nghe được thanh âm trầm thấp, gợi cảm của đối phương vang lên bên tai:
“Du lịch!”
Du lịch, cùng học trưởng hai người du lịch… Phương Hách lần thứ hai cảm thấy được cậu hạnh phúc đến sắp chết rồi… A! Vẫn không thể chết được đâu!
Thành phố N, phương cảnh tươi đẹp, hữu tình, là nơi thích hợp để hẹn hò… khụ khụ, đương nhiên không thể làm lỡ việc của học trưởng được!
Bất quá, trong lúc làm việc có thể bồi dưỡng tình cảm mà, chỉ cần biết cách điều tiết thôi~~~
Cúp điện thoại, Hạ Tử Trọng lái xe đến cửa hàng thủy sản. Các giống cá nước ngọt anh đều mua đầy đủ, sau đó thả vào hồ nước.
Về phần cá giống sau khi thả vào chỉ ở trong hồ hay theo dòng nước bơi vào suối đi vào phần hư vô của không gian? Hạ Tử Trọng còn chưa suy xét đến.
Tiếp theo đến nơi bán cua con cùng một ít tôm nước ngọt, à, còn một số loại cá nước ngọt không dễ tìm, tỷ như cá chình, các bạc các loại…
Lần thứ hai trở về nhà thì sắc trời đã sụp tối. Trong phòng mở đèn tiết kiệm năng lượng, máy in bên cửa sổ vẫn còn đang hoạt động, một bản một bản không ngừng in ra.
Nhà bếp vẫn còn mở đèn, trên bàn ăn đã bày vài món, nghe tiếng mở cửa, Phương Hách từ phòng bếp ló đầu ra, thấy Hạ Tử Trọng vội nói:
“Học trưởng chờ một chút, sắp xong rồi, chỉ còn nồi canh này thôi…”
“Từ từ, không cần gấp…”
Một loại không khí gia đình khiến lòng người ấm áp lặng lẽ lan tỏa.
Tựa hồ chỉ cần có người kia, mới có cảm giác gia đình.
“Vì ngày mai sẽ đi nên em sắp xếp nhiều thứ, chỉ làm có vài món mà giờ mới xong.”
Bưng tô canh cải tôm khô ra, Phương Hách có chút ngượng ngùng.
“Không trễ, vừa đúng mà!”
Hạ Tử Trọng Đã rửa tay nhận lấy tô canh để lên bàn, vừa nói vừa bốc lên một khối sườn xào chua ngọt đút cho cậu, Phương Hách ngơ ngác hé miệng, chỉ biết ngây ngốc mà ngậm trong miệng.
“Thế nào? Ngon không?”
Phương Hách liền vội vàng gật đầu, gật đến một nữa thì thấy không đúng —— thức ăn này rõ ràng là cậu làm mà, gật đầu làm chi!?
Hạ Tử Trọng cũng bốc một miếng cho vào miệng, quả nhiên, chua ngọt vừa phải, sườn nhuyễn non, cắn một cái là đứt.
“Quả nhiên ăn ngon.”
Cuống quít cởi tạp dề, Phương Hách cúi đầu nhai miếng sườn trong miệng, mang chút hỏang hốt cùng ngọt ngào —— đây là học trưởng đút cậu nha! Quả nhiên càng ngon hơn mà! So với lúc mình nếm ngon hơn, ừ!
Trên bàn ba món một canh, sườn xào chua ngọt vàng óng, đậu phụ xào tôm trắng mịn cùng phấn hồng phối trộn, bên trên còn điểm xuyến mấy khỏa rau cần, cà chua xào bắp cải hồng xanh phối hợp càng lộ vẻ tinh mĩ. Sau cùng là canh cải tôm khô, nước canh màu xanh lục bích.
Một bàn cơm này cùng mỗi ngày trong tuần khác nhau, nhưng sắc hương vị đều đủ cả, phối hợp tinh chuẩn, dinh dưỡng cân đối.
Hai người nam nhân trưởng thành lượng cơm không nhỏ, vì mai phải đi, nên Phương Hách làm lượng vừa đủ để ăn no, ba món một canh.
“Vé máy bay đã đặt xong, lúc 1h30.”
Phương Hách tiếp tục hồi báo công tác trong ngày:
“Hai đơn hàng cuối cùng em cũng đã kí nhận xong rồi, để góc bên kia. Học trưởng, chúng ta lúc nào về? Có cần đặt vé khứ hồi hay không?”
“Trước không cần, đến lúc đó xem tình hình sao đã.”


Hạ Tử Trọng lắc đầu một cái, anh cũng không xác định lần này đi thành phố N mất bao lâu? Có về kịp hay không? Vạn nhất tận thế đến sớm thì sao? Nhưng không quản thế nào, bọn họ cũng phải về, không phải vì về nhà, mà vì đi căn cứ A.”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét