8.30.2016

MTTSCTQVH: Chương 52

Chương 52: Hợp tác cùng quân đội hành động

doãne1

Hạ Tử Trọng đăng ký xong thì quay lại xe mình, chờ tín hiệu xuất phát thì chạy. Hai ngày nay trong căn cứ họ cũng nghỉ ngơi khá nhiều, lúc này đã bảo trì tinh thật tốt, chỉ còn chờ hành động mà thôi.
Chi tiết nhiệm vụ lần này như sau: quân đội sẽ phụ trách dùng hỏa lực trấn áp thanh lý toàn bộ tang thi trên đường phố, sau đó tập trung thu thập ở vài khu địa điểm lớn. Còn tang thi ở các khu dân cư xung quanh phải do các đội tham gia phụ trách, nếu trong lúc hành động mà có người bị thương hoặc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đó là do vận khí mình xui xẻo, không thể trách ai được.
Thời gian quy định xuất phát là 6h55, khoảng 6h20 các tiểu đội đều đến đông đủ, sau đó có người bắt đầu đi đến từng đội thông báo cử người đến nơi họp.
Để lại Phương Hách giữ xe, Hạ Tử Trọng một mình đi đến nơi chỉ định để họp. Lần tham gia hành động này, tổng cộng có 134 người, thống kê xuống khoảng 32 đội tham gia hành động, có khá nhiều đội giống Hạ Tử Trọng, toàn đội chỉ có hai ba người. Còn có hai người tương đối mạnh, một mình một người thành lập một tiểu đội, mỗi lần ra ngoài hành động đều lôi kéo một ít người mà họ để ý có thực lực không tệ gia nhập đội họ — tiền đề là, ngươi ta có để mắt đến cái ‘Đội ngũ’ chỉ có một hai người họ không đã.
Trong 32 đội này, chỉ có 2 đội có nhân số khá đông, tham gia loại hoạt động này cũng tương đối có kinh nghiệm, thấy người tới có vẻ đầy đủ mới bắt đầu giải thích:
“Tham gia loại nhiệm vụ cùng quân đội thế này, mấy tiểu đội chúng ta chỉ cần chờ quân đội thanh lý xong cả khu phố, cho phép chúng ta tiến vào mới có thể lái xe chạy vào. Nói như vậy có nghĩa là, nhiệm vụ của chúng ta chủ yếu đi thanh lý tang thi trong các khu cư dân, rồi thu thập vật tư. Một tòa nhà phổ thông khoảng 6 tầng, mỗi tầng nên đi vào 10 người, người tham gia bắt đầu thanh lý từ tầng 1, để bảo đảm an toàn cho mọi người, mỗi hộ tốt nhất nên có khoảng hai ba người cùng vào. Sau khi thu hoạch xong một hộ thì tự phân phối, ai vào nhà nào, ở đâu, thu hoạch được bao nhiêu, hoàn toàn dựa vào vận may của mình, nếu có kẻ nào muốn cướp thu hoạch của người đi chung…”
Nói đến đây, người nọ nhìn quét một vòng mọi người mới nói tiếp:
“Người không tuân thủ quy tắc có thể giáo huấn, nhưng đừng làm quá lớn là được. Sau này, loại nhiệm vụ cùng người khác hợp tác thế này không ít, hi vọng mọi người đừng vì cái lợi trước mắt mà làm một số chuyện bẩn, miễn cho ngày sau gặp mặt sẽ xấu hổ.”
Trộm cắp, cướp đoạt này nọ của người khác mỗi lần ra quân đều xuất hiện. Nếu thực lực đủ mạnh, người khác tất nhiên sẽ không làm gì được họ, nhưng không đủ mạnh bị người khác xử lý thậm chỉ là bị giết chết cũng đừng than trách ai, chỉ có thể trách mình xui mà thôi. Chỉ là những lời này cần phải nói trước, dù sao nếu ai ai cũng giữ quy cũ, ra ngoài làm nhiệm vụ mới có thể thu được lợi ích cao nhất.
Tất cả mọi người không có dị nghĩa gì, dù sao cùng quân đội hành động đã được xem là an ổn, không ai muốn chọc phiền toái, cũng không muốn người khác nhạ sự đến mình như thế.
Nói hội nghị bất quá chỉ là một người nói kỹ các quy định, sau đó mọi người hiệp ước bằng miệng mà thôi, người nếu thường ra ngoài làm nhiệm vụ tự nhiên biết rõ mấy chuyện này, sau khi nói xong, liền tự ai về xe nấy.
Đúng 6h45, một đoàn đội trùng trùng điệp điệp bắt đầu khởi hành .
Mục tiêu lần này của quân đội là một khu huyện phía Tây nội thành, xung quanh nơi này lúc trước đã bị người sống sót, quân đội thanh lý một ít, bây giờ có xe quân đội mở đường, tiếng súng liên tục vang lên, một đường không ngừng nghỉ tiến về phía trước.
Khoảng đến chừng 10h sáng, đội ngũ mới cố sức đến được mục tiêu trong nội thành, trong đó có không ít kiến trúc nhà cửa, ngân hàng, … bị sụp đổ do lửa đạn gây ra.  
Xe của hai người Hạ Tử Trọng chen lẫn bên trong đoàn xe, cùng đoàn xe quân đội giữ một cự ly nhất định chậm rãi chạy về phía trước. Đội dẫn đầu không ngừng tiến vào thanh lý mục tiêu, thanh âm lửa đạn ầm ầm không ngừng vang vọng khắp nơi, tang thi phân tán xung quanh trên phố xá hễ nghe tiếng súng đạn đều hướng lại nơi này tụ tập. Hỏa lực ở tuyến đầu gần như đan thành một tấm lưới lửa, thôn phệ(1) tất cả tang thi tiếp cận nơi này.
(1)Nuốt chửng
Hôm nay toàn bộ tang thi đã tiến hóa thành loại cấp 1, chúng nó hiện giờ đã cùng nhân loại hoạt động cơ hồ giống nhau, nhưng dù cho động tác có linh hoạt, thậm chí có được trí tuệ như con người đi nữa thì đối mặt với hỏa lực tập trung như thiên la địa võng thế này, cũng khó thoát thân, huống chi đây chỉ là mấy con tang thi bình thường?
Vì có thể tạo khả năng thu thập vật tư cao nhất, thu lại đất đã mất, cao tầng trong căn cứ đã tài trợ rất nhiều hỏa lực cho lần ra quân này,  gần như không tiếc phí tổn mà liên tục phái bộ đội ra thành thanh lý mấy khu vực xung quanh thế này. Đương nhiên, điều này là do hạ tầng dân chúng trong căn cứ bình dân cho rằng như thế thôi. Thực ra hoạt động tập trung hỏa lực thanh lý xung quanh thế này để giúp căn cứ có cơ hội nghỉ ngơi dưỡng sức sau này thôi.
Nên nhớ, tang thi phần lớn đều tụ tập đến nơi có người sống ở! Mà người sống sót trốn ra ngoài chạy đến căn cứ hay người làm nhiệm vụ hồi thành thì trên đường vẫn để lại rất nhiều hương vị, giống như bản đồ sống cho bọn tang thi tìm đến căn cứ.
Từ lúc bùng nổ đến giờ, trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, có không ít căn cứ loại nhỏ đều vì bị tang thi ngày đêm không ngừng vây thành công phá liên tục mà đổ sụp, hàng ngàn con dồn vào bên trong, người sống sót ở đó không nghi ngờ gì tất cả trở thành miếng thịt ngon vào bụng chúng nó, từ đó sản sinh ra nhiều đồng loại của chúng nó hơn nữa.
Mấy căn cứ lớn vì tự vệ, không thể không ban bố nhiệm vụ ‘Mở rộng’, chủ động công kích có lẽ làm xuất hiện một con đường sống, nếu cứ tử thủ như thế này chỉ có một con đường chết mà thôi.
Tiếng súng phía trước càng ngày càng xa, dần dần, một phần bộ hậu cần đi theo vào các khu phố, đem xác tang thi quăng lên xe đẩy ra ven đường, nhóm hậu cần còn lại được trang bị vũ trang hiệp trợ tiến vào mấy cửa hàng tạp hóa ven đường nào đó xác minh bên trong có đồ giá trị không mới bắt đầu thu thập vật tư.
Mấy chiếc xe phía sau phải đợi hơn nửa tiếng, mới được cho phép chạy vào thu thập vật tư.
Ngoài trừ mấy cửa hàng tạp hóa được quân đội chọn thanh lý thu vật tư, còn lại chỉ là cửa hàng nhỏ, bên trong bán mấy thứ mà trước mặt thế xem như đồ quý trọng, nhưng hôm nay, cũng chẳng đổi được một bịt bánh quy nữa là.
Hai người Hạ Tử Trọng xen lẫn vào giữa đội chạy vào một tiệm chuyên bán nồi niêu xoong chảo — đoạn đường này có giá trị nhất chính là mấy cửa hàng quần áo cùng tiệm tạp hóa, nhưng đều bị người quân đội chọn để thu thập rồi, 2 đội ngũ có thế lực lớn nhất thì chia chút quần áo thừa trong cửa hàng thời trang trẻ em, cửa hàng tiện lợi, những người còn lại chỉ có thể góp nhặt mấy món đồ có giá trị tại các khu lanh quanh thôi.
Hai người tùy ý thu chút nồi niêu xoong chảo bên ngoài, thấy kho hàng phía sau tiệm có rất nhiều nồi đất, Phương Hách bèn vội vàng thu hơn phân nửa, trực tiếp ném vào không gian, còn lại hai người gom toàn bộ lên xe.
Cùng đoàn xe quét sạch mấy tiệm đó, cuối cùng mọi người mới đi tới một tiểu khu gần đó.
“Chỗ đó có một khu tổng cộng 12 tầng, mỗi tầng khoảng 6 nhà.”  
Nói chuyện vẫn là hai đội trưởng thuộc 2 đội có thế lực kia, hai người đi qua một bên thấp giọng thương lượng một chút, mới quay đầu nói với mọi người.
“Trong đó có 12 tầng, bên chúng ta lúc đầu có tổng cộng 134 người, đừng lo lắng, cứ 2 người phụ trách một nhà, mọi người cứ bốc thăm đi cho công bằng, chọn trúng nhà nào, đồ nhiều hay ít là xem vận may của mọi người thôi.
134 người, sau khi phân phối xong cho mọi người thì còn dư mấy cái nhà được người của 2 đội kia chia nhau. Tuy trong lòng người khác có khó chịu, nhưng người ta người đông thế mạnh, dưới tình huống như thế tuyệt đại đa số đều bảo trì im lặng. Dù sao, hai người có thể chiếm trọn vật tư trong một nhà thế này cũng dã xem có hậu đãi rồi.
Mọi người xuống xe, tập hợp ngay cổng tiểu khu, bắt đầu xử lý tang thi rải rác phía trước. Sau khi giải quyết hoàn tất, mọi người dựa theo kết quả bốc thâm đi đến nơi dành cho mình.  
Hai người Hạ Tử Trọng động tác nhanh chóng, giết tang thi so với đội khác cũng mau hơn nhiều, tuy trong nhà có không ít tang thi bị nhốt lại, nhưng họ vẫn liên thủ giải quyết một cách nhanh chóng.
Nhân khẩu trong khu này đa phần là công nhân làm việc ở TP.A, tồn lương trong nhà cũng không nhiều, chỉ kiếm được nửa túi 10 cân gạo trắng, chất lượng cũng không quá tốt nhưng số lượng mì ăn liền, khoai tây chiên, bánh quy lại khá nhiều.
Phương Hách từ trong nhà lấy ra được một túi lớn bánh kẹo, nhìn nội thất trong nhà còn rất mới, bèn cầm túi này chạy đến bên  Hạ Tử Trọng, nói:
“Tử trọng, hình như đây là bánh kẹo cưới……”
Hạ Tử Trọng nhìn nhìn túi đó một chút, lại nhìn về phía tấm ảnh cưới lớn nơi đầu giường:
“Trong phòng không có tang thi, nói không chừng bọn họ đã trốn thoát rồi.”
Phương Hách cũng nhìn đến khung ảnh lớn kia, hai vợ chồng bên trong đang tươi cười tràn đầy hạnh phúc, dự theo tình trạng hôm nay nhìn thấy, khiến người khác thấy hơi nghẹn lòng:
“Ừ,  nơi này cách căn cứ gần thế mà, chắc họ không sao đâu.”
Trong ngoài tiểu khu có nhiều tang thi du đãng như thế, không biết bao nhiêu gia đình hạnh phúc bởi vì sự việc bất ngờ ập tới mà tan nát hết?
Hai người một đường đi thẳng lên sân thượng, đem mọi thứ trong nhà có thể dùng được thu thập hết, lúc này Hạ Tử Trọng mới nói khẽ với Phương Hách vài câu, biến mất vào không gian.
Trong không gian Đậu Đậu vẫn như cũ không ngừng nhảy nhót, thấy Hạ Tử Trọng vào, liền nhanh chóng đâm đầu vào lòng Hạ Tử Trọng.
Anh bèn xoa xoa đầu lớn của nó, sau đó nói:
“Sao vào đây? Bên kia không ai sao?”
Đậu Đậu chớp chớp mắt to, không ngừng làm động tác gật đầu, toàn thân vì thế mà không ngừng run run.
“Mang tao qua đó thử đi.”
Đậu Đậu nghe hiểu câu này, mang theo Hạ Tử Trọng từ chỗ cũ biến mất, một người một cầu dần dần xuất hiện ở một nơi khác.
Nơi này là một quán nhỏ ở khu vực này mà quân đội vừa đi ngang qua, bên ngoài nơi này đang chất đầy xác tang thi che kín mất cả cửa ra vào.
Cửa hàng này buôn bán đồ cùng bản hiệu chả liên quan gì nhau, y như treo đầu dê bán thịt chó ấy —  bản hiệu thì ghi ‘Tiệm hoa tươi XX’, nhưng bên trong trưng bày các loại đao cụ, phòng trong cửa hàng thậm chí có một bộ dụng cụ mài, chế tác, đánh bóng các loại vũ khí lạnh.
Hạ Tử Trọng vội vàng đi xung quang một vòng, đem bên trong toàn bộ quét sạch, lúc này mới ôm Đậu Đậu vào không gian.
Nhận được tín hiệu, Phương Hách vội vàng vào không gian, kéo tay Hạ Tử Trọng ra sân thượng khu nhà.
“Làm xong rồi sao?”
“Ừ, phần lớn đều là đều là dao găm, bất quá có vài thứ rất tốt đấy.” Tâm tình Hạ Tử Trọng rõ ràng đang vô cùng tốt. Lúc trong căn cứ, hai người có tìm được hai vũ khí thay thế, nhưng đến tiểu khu chiến đấu xong, thanh kiếm Tây Dương của Phương Hách đã bị gãy mũi, nếu không phải động tác cậu đủ nhanh để tránh mũi kiếm văng lại, đã tự mình ngộ thương mình.
Ngay cả cây đại đao kia của anh cũng đã xuất hiện nhiều lỗ hỏng, lúc này bổ sung vài loại vũ khí kia vừa lúc có thể sử dụng ngay được.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét