9.17.2016

Nam Thần: Chương 14

Chương 14

Mùng 1 đầu năm trở lại nông thôn, Hạ Mộc theo anh chị mình đến nhà cô dì chú bác chúc tết, nhận tiền lì xì may mắn. Mấy năm nay hoàn cảnh sống ngày càng khá giả, tiền lì xì so với trước cũng càng nhiều hơn, khi còn bé chỉ được vài ba đồng, hiện tại lên tới mấy trăm, bóp tiền của các trưởng bối dày hay mỏng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến túi tiền của bọn nhỏ nha.  

Chỉ mới có một hôm mùng 1, Hạ Mộc đã nhận được hơn 1 ngàn. Mùng 2 còn phải đến nhà cậu, ước chừng thu thêm hơn 1 ngàn nữa nhá, bởi vì… Hạ Mộc có nhiều cậu lắm, tới 5 người luôn! Trong đó có 2 căp sinh đôi, chỉ có cậu Tư là đơn thai, nếu không là gì nhà họ Hạ lại có một đôi long phượng thai chứ, nhớ năm đó lúc mới phát hiện có thai đôi, ông nội Hạ luôn miệng hô ‘Có phúc khí, có phúc khí’, sau đó mới phát hiện Hạ Thụ cùng Hạ Vi là long phượng thai, lại đi khoe khắp nơi là có đại phúc khí.
Trong phần ký ức đó, anh chị của cậu đều là những nhân vật thành công, luôn làm người chung quanh hâm mộ. Cậu luôn bị đem ra so sánh trở thành ‘Thằng em căn bã’, cũng trở thành đề tài giáo dục cho mấy đứa bé không nghe lời. Nếu không phải bản tính cậu luôn vô cùng kiên định, phỏng chừng đã sớm xích mích với họ rồi. May mà không có, hơn nữa tình cảm anh chị em nhà cậu vẫn luôn vô cùng tốt, tại những lần cải tạo đó thậm chí có khi không tiền ăn cơm, đều phải nhờ anh chị tiếp tế mới không chết đói ngoài đường, không lang thang khắp nơi.
Hạ Mộc mặc một bộ quần áo rực rỡ, tự mình độc tấu một đọan từ khúc vui vẻ tặng cho mấy lão nhân gia, làm cho ông bà nội ngoại liên tục vỗ tay, khen lấy khen để. Thuận tiện tiền lì xì cũng nhét nhiều thêm vài tờ, Hạ Mộc cười đến híp cả mắt, bị nhóm anh em bạn họ kéo ra ngoài hung hăng dạy dỗ một trận, tuy nhiên tiền lì xì đã bị cậu cho vào túi thì đừng mong cậu phun ra nhá, nói cái gì cũng không đãi ai cả, cậu bây giờ còn chưa đi làm, tiền này toàn bộ đều được người lớn trong nhà cho, vì vậy đừng trách cậu vì sao keo kiệt, luôn nghĩ cách tiết kiệm tiền.
Phải biết tiền học võ mỗi tháng cậu đều phải đóng, nếu cậu không tính toán chi li một chút, bằng vào chút tiền đó làm sao cầm cự tới nay được.
Trước khi về nhà, Hạ Mộc đã kiểm tra số tiền trong sổ tiết kiệm rồi, chỉ còn khoảng 10 ngàn tệ thôi, Hạ Mộc đang không ngừng sầu lo đây! Tiêu xài lúc nào cũng nhanh hơn để dành, phải nghĩ biện pháp kiếm tiền về mới được. Thế nhưng hiện tại cậu đang học lớp 12, là thời gian quyết định vận mệnh của mình, cuối cùng đành phải từ bỏ ý định kiếm tiền, chỉ có thể đợi thi đại học xong rồi tính.
Ba ngày nay anh em Hạ Mộc không có cơ hội đánh lẻ ra ngoài, thừa dịp lúc này nhà ít khách bèn quyết định đi đào rau diếp cá*, vì thế 3 người chạy mượn mấy cái cuốc nhỏ của ông nội, chạy đến nơi mà họ từng thấy có khá nhiều loại rau này nhìn ngó.
“Bắt đâu đào nào.” Hạ Thụ ra lệnh xong bèn cùng hai người kia đào xung quanh.
So với dùng liềm* cắt, sử dụng cuốc đào tương đối nhanh hơn, vài cuốc nhẹ là có thể dẩy lên cả một đám rễ trắng phao phao. [Edit: làm đến đây mới biết loại này lại có rễ trắng to thế, trước giờ ăn lá không đâu biết đâu]
“Ha ha ~ thật là nhiều ~~ “
Hạ Mộc ngồi xổm xuống giũ bỏ đất ở rễ, sau đó ném chúng vào rổ. Hạ Thụ cùng Hạ Vi cũng làm động tác tương tự cậu, rất nhanh đã đào đầy 3 rổ diếp cá, một sấp trắng mịn, Hạ Mộc nuốt nuốt nước miếng. [Edit: rau này t cũng thích ăn nữa nè… bình thường đều trộn chung mấy loại t ghét để bán không à.]
Về đến nhà sẽ đưa cho bác hai gái, có thể trực tiếp làm rau nhúng giấm*, dự định ăn xong cơm trưa sẽ đào thêm hai rổ nữa để chiều mang về nhà, có thể ăn thêm được mấy ngày nữa.
Quả nhiên mẹ Hạ nhìn thấy đám rễ diếp cá trắng phao phao thì cười híp mắp, chuyện gì cũng không cần nói, đã nhanh tay lấy ra một phần rửa sạch sẽ rồi cắt thành khúc khoảng 2 lóng tay, sau đó tẩm ướp gia vị.
Buổi tối ba anh em Hạ Mộc mỗi người ôm một bát ngồi trên sô pha xem tin tức, mẹ Hạ nhìn động tác của ba đứa nó mà giật giật khóe miệng, mặc kệ người bên ngoài khen con mình thế nào, về đến nhà đứa nào đứa nấy lòi đuôi ra hết.
Bất quá chuyện ba người đi đào diếp cá rất được cha mẹ biểu dương, đơn giản bởi vì loại rau này cả nhà họ vô cùng thích, hàng năm khoảng vài tuần sau tết mới có dịp đào một mớ về ăn, năm nay được ăn sớm ai lại không thích!
Về nhà 10 ngày, Hạ Mộc có cảm giác mình mập lên một vòng. Đương nhiên đây chỉ là ảo giác của cậu, sau khi về nhà mỗi ngày cậu vẫn chăm chỉ rèn luyện, nếu mập cũng phải có mức độ thôi, huống hồ cậu thuộc loại ăn không mập, đây là thể trạng mà các cô gái phải ước ao đố kỵ! Phải biết con gái vì giảm cân, rất nhiều thứ đều không dám ăn, cuối năm cũng như thế, chỉ có thể nhìn người ta ăn đến miệng đầy dầu mỡ, mà họ chỉ có thể ăn chút cải xanh hoa quả, lòng đau đến chảy máu .
Lúc mừng năm mới là giai đoạn mà các cô gái phải xuất ra mọi kỹ xảo để kiềm chế trước những bàn mỹ thực thơm lừng kia, nhằm bảo trì một vóc dáng hoàn hảo, vì vóc dáng mấy nhỏ phải nhịn thèm đến đau thương, không ai muốn khi trở về trường đến đồng phục cũng mặc không được.
Còn điều Hạ Mộc vui vẻ nhất ở lễ tết là sẽ có thật nhiều món thịt để ăn, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, ăn no thì ói ra, ói xong lại ăn tiếp vẫn được luôn nha, như vậy trở về trường ít nhất hơn một tháng cũng không thèm thịt nữa, xem như lợi dụng ăn tết bù về khoảng thời gian thiếu thốn kia, vậy mới công bằng chớ.
Không chỉ vậy, Hạ Mộc lúc đi còn xách theo mấy bình tương thịt mà bà nội và mẹ làm cho, món này rất dễ bảo quản, trộn ăn với cơm lại càng tuyệt, lúc Hạ Mộc đi học đều dựa cả vào nó để vượt qua từng năm học tập của cuộc đời mình (mọi việc ngủ nghĩ ăn uống đều là các loại khổ bức, đồ ăn căn tin bất kể là đồ xào hay cơm tập thể, toàn bộ đều không sánh được với hương vị mẹ làm, thậm chí nước uống cũng thế. )
Vừa về tới trường là phải đối mặt với hàng đống đề thi, mọi người còn chưa chuẩn bị vũ khí sẵn sàng đã phải chạy ra trận. Hiện tại mỗi tuần Hạ Mộc đến võ quán đã đổi thành buổi chiều, bởi vì sáng chủ nhật bọn họ vẫn phải đi học, trường học dường như muốn ép khô bọn họ ấy, mỗi tuần cư nhiên chỉ được nghỉ nửa ngày, một tháng mới ân xá cho 1 ngày, còn lại thời gian đều không cho bước  ra khỏi cổng trường, bao gồm cả học sinh bản địa.
“Haizz, tớ thèm thịt quá~”
Bởi vì hiện tại nhà trường đã không còn cho phụ huynh vào tiếp tế lương thực, Vương Thành Tài nặn nặn mặt chẳng còn mất lạng thịt, hiện tại chỉ cần thấy tay của người khác xuất hiện trước mắt là nó sẽ nghĩ đến móng heo hầm liền hà, sau đó rất muốn nhào tới cắn một cái.
“Tên này, làm chi ‘nghịch’ thành như vậy, nè ~ tương thịt mẹ tớ làm đó.” (Tác giả: ‘nghịch’ dùng theo ý Tứ Xuyên chính là tham ăn, thèm ăn. )
Hạ Mộc bất đắc dĩ đem 2 bình tương thịt cuối cùng ra, tuy không nhiều lắm, nhưng có thể nếm thử hương vị cũng đỡ thèm mừ, cái tên Vương Thành Tài này đến đồ của người khác cũng không tha.
“Cảm ơn A Mộc, cậu quả thực là cứu tinh của tớ.”
Vương Thành Tài giật lấy một bình, để lại một bình cho cậu, phân cho cả 3 người cùng ăn. Tuy rằng tương thịt có khá nhiều dầu, nhưng 3 người sức đâu mà quản nhiều thế, hiện tại bọn họ thiếu nhất chính là dầu mỡ, làm sao sợ chút dầu đó.
Hạ Mộc thì không được, tuy cậu thích ăn thịt, nhưng không thể cứ ăn không tương thịt mặn như vậy, quá hung tàn rồi, phải đi đến căn tin mua chút cơm cùng một cái đùi gà, đây là món thịt bán rộng rãi nhất ở căn tin trường a, nhưng có chút mắc, 6 tệ một cái, không bớt chút nào. Phải biết thêm 2 tệ là có thể ăn được 2 bữa đấy, điều này có thể đánh giá được độ đắc của nó rồi. Những gia đình đông người chút, bình thường chỉ tốn 3 tệ để ăn một bữa cơm, chớ đừng nói chi là ăn một cái đùi gà, chuyện này tương đối xa xỉ với bọn họ, 1 tháng ăn 1 cái coi như thay đổi khẩu vị.
Mua 1 cái, nhưng suy nghĩ một chút quyết định mua 3 cái, sau đó chọn thêm 2 cái nhìn qua có nhiều thịt chút, đương nhiên đây chỉ là nhìn qua, cuối cùng cầm 4 phần cơm trở về ký túc xá.
“Ai yo ~ A Mộc, cậu thật tốt, tốt vô cùng luôn á.”
Kẻ được phát cho danh hiệu người tốt – Hạ Mộc đưa phần cơm trên tay cho Tiễn Hướng Tiền, cái tên này nổi lên chứng thèm ăn rồi đây, mắt nhìn đùi gà đã phát ra lục quang rồi.
“Tuy rằng không so được với thịt kho tàu nhà tớ, nhưng có còn hơn không.”
Vương Thành Tài dùng tay cầm một cái đùi gà hung hăng gặm cắn, bình thường nó đâu thèm thịt gà, thậm chí có thể nói là chán ghét, lúc người nhà tiếp tế nó cũng ít yêu cầu, kết quả hôm nay nó mới phát hiện thì ra thịt gà lại ăn ngon thế này a.
“Ừ, buổi tối tớ mời lại cậu, A Mộc.”
Quan Vũ gật đầu, đùi gà trở thành món để giải thèm rồi.
“Ừ!”
Có thể ăn đùi gà đỡ thèm cũng tốt, ngay giai đoạn không thịt này, thịt gà cũng là thịt mà.
Lại qua thêm mấy tháng, rốt cục chờ đến ngày 8 tháng 6, hôm nay là ngày lên lớp cuối cùng, ngày mai sẽ được nghỉ hè, thế nhưng… Tất cả mọi người không thể ra ngoài, đương nhiên ngày mai trường học sẽ cho khối 12 thêm món ăn, mỗi người được 1 bát thịt kho tàu.
Nghỉ hè và mấy thứ khác ở trước mặt thịt kho tàu toàn bộ đều lu mờ hết, rốt cục a ~ bọn họ cũng có thể ăn một bát thịt rồi. Mà trường học nói là giữ lời, cho cả một bát thịt nhưng mà cái bát này đáy rất cạn, so với ở nhà không biêt ít hơn bao nhiêu lần đâu, đối với nam sinh như thế nào đủ, thế nhưng tốt xấu gì cũng được đỡ thèm! Ngay cả nữ sinh cũng đều vét sạch chén thịt á, phải biết trước đây mấy nhỏ chỉ cần thịt mỡ chút xíu là tỏ ra ghét bỏ, hiện tại cư nhiên người người đều giải quyết tất cả mớ thịt ba rọi đó, quả nhiên là quá thèm mà! (Tác giả: chuyện này ta có kinh nghiệm, nhớ năm đó sao khi ở trọ, mỗi lần về nhà sẽ không bao giờ… ghét bỏ thịt mỡ nữa.)
Hôm sau, toàn bộ thí sinh Nhất Trung phải qua trường khác thi được thống nhất đi một xe, Hạ Mộc cũng nằm trong số đó. Bởi vì sợ kẹt xe, cho nên 6h30 đã xuất phát, lúc đến nơi thi vẫn còn rất sớm, vì vậy nhà trường hào phóng phát cho mỗi học sinh 1 túi giấy chứa 2 cái bánh bao to cùng một bịt sữa đậu nành. Những thứ này đều được căn tin suốt đêm chuẩn bị để cho bọn họ sau khi đến nơi thi có cái mà ăn.
Bởi vì 9h mới bắt đầu thi, mọi người liền tụm lại thành nhóm tán gẫu, còn người không yên lòng thì tiếp tục ôn luyện, chỗ nào quên có thể hỏi người bên cạnh, cứ thế người một câu ta một câu để giết thời gian.
Mọi người cảm thấy làm như vậy không chỉ có thể giết thời gian, còn có thể ôn luyện lại nội dung chính, cứ thế mà bắt đầu lấy đó làm trò chơi người hỏi ta đáp, nhờ đó mà giảm bớt áp lực, giáo viên đi theo cũng rất vui mừng, dù sao trước giờ thi thí sinh rất dễ rơi vào trạng thái căng thẳng, có rất nhiều học sinh rõ ràng thành tích vô cùng tốt bởi vì quá khớp mà không đạt được kết quả cao.
Hạ Mộc vẫn khá tốt, phòng cậu chỉ có cậu là thi ở đây, vì vậy cậu đến bãi đất trống luyện Thái Cực quyền, sáng nay đi quá sớm vẫn chưa luyện qua, vừa vặn lúc này có thể bù đắp. Thái Cực quyền động tác khá chậm, cho dù trời có chút nắng nhưng do cậu chọn nơi có cây tạo bóng mát nên ánh nắng không thể chiếu tới, việc luyện tập cũng vì thế vô cùng thuận lợi.
Thi liên tục 2 ngày, sau khi hoàn tất, toàn thể mọi người đề quảng sách vở để hoan hô.
~~Hết chương 14~~
Chú thích:
Rau diếp cá:

Rau nhúng dấm:

Cuốc nhỏ:

Liềm:

Móng heo hầm:

Thịt xào:

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét