9.02.2016

ĐXNG: Chương 25

Chương 25: Lựa chọn

LuaChon11

Trình Thần tức đến bật cười, mấy kẻ cực phẩm này từ lỗ nào chui ra vậy, nghĩ mình là ai mà có thể lớn lối làm tàng như thế? Bọn họ cũng quá coi trọng bản thân mình đi, da mặt dày thành cái bộ dáng này, quả thật đúng là kỳ tích!
“Dì à, sao dì lại nói như thế? Nơi này đều là khách hàng của con, dì dựa vào đâu mà lại nói họ như vậy? Còn kêu họ nhanh cút đi nữa chứ? Mời dì xin lỗi họ đi!” Trình Thần không chút mảy may nể mặt đám người đó, quát to dẹp đường.
Khách hàng là thượng đế, sao Trình Thần có thể để thượng đế của hắn uất ức, thất vọng, đau khổ được chứ! Lúc này hắn nhất định phải làm rõ phải trái, trắng đen triệt để. Lại nói, đám người này trong thôn đều nổi danh là hãn phụ*, rất thích ở sau lưng người khác ăn nói huyên thuyên, không biết đã đồn đãi bao nhiêu chuyện xấu cho nhà hắn, đối với loại người này căn bản không cần khách khí. Cho dù đám người này có gây nên xích mích gì, cũng đều không vượt qua được ngũ chỉ sơn* của hắn đây.
*Người phụ nữ hung dữ, mạnh mẽ
Vốn khách hàng nghe được Từ Tú Trân nói chuyện như vậy, ai nấy cũng đều bốc lên lửa giận ngút trời. Có người tính tình cao ngạo, vừa định dợm bước bỏ đi, ai dè nghe được tiếng quát lớn của Trình Thần, bọn họ toàn bộ đứng lại. Lời này của Trình Thần làm cho bọn họ thấy được hắn rõ ràng là đứng về phía bọn họ, làm cho bọn họ trong lòng vô cùng hưng phấn.
Từ Tú Trân trực tiếp bị Trình Thần làm cho bối rối, bà ta thực sự không hề nghĩ đến Trình Thần sẽ không một chút nể tình với bà, trong nháy mắt mặt bà ta đỏ lên, những người khác trong đám cũng có biểu tình tương tự. Hiện tại cảm giác ánh mắt mọi người xung quanh đang đổ dồn châm chọc về mình, Từ Tú Trân thất thanh thét to.
“Tiểu Đầu Sói, con có lầm không, chúng ta đều là người cùng một thôn, cho dù không thân cận nhưng cũng là chỗ quen biết, dì là vì muốn tốt cho con, con lại đi bắt dì xin lỗi là sao?”
“Mấy người còn biết chúng ta là người cùng thôn đấy hả? Người cùng thôn cư nhiên hại tôi như thế hay sao? Tôi vừa mở tiệm buôn bán, thật vất vả mới có mấy người khách hàng, mấy người ở đây lại cưỡng chế đuổi họ đi, đây là việc mà người trong thôn nên làm hay sao?” Trình Thần chất vấn.
Những người xung quanh nghe được câu này nhất thời gật đầu liên tục, Từ Tú Trân làm như vậy rõ ràng là đang phá rối!
“Tôi… Tôi không có!” Trình Thần tuy người còn nhỏ, nhưng rất khí thế, mới hét lớn một tiếng đã làm cho Từ Tú Trân sợ đến líu lưỡi.
“Mấy dì tới đây là để mua đồ hay sao? Nếu vậy, phiền mấy dì ra phía sau cùng xếp hàng, nếu không phải, mời mấy dì nói xin lỗi xong liền tránh qua một bên, người khác còn muốn mua đồ!” Trình Thần trầm giọng nói.
“Phải đó, ai thèm biết mấy người là ai, ông chủ nhỏ nói rất hay nha!” Có một bà cô lớn tuổi thốt lên.
“Mấy người là người lớn mà không chịu xếp hàng, lại còn mở miệng mắng chửi, thật không có giáo dục!” Đám trẻ con cũng nhao nhao hùa theo
“A! Tiểu Đầu Sói, rõ ràng là người cùng thôn, mày cư nhiên bắt bọn tao phải xếp hàng, còn khiến bọn tao đi xin lỗi, mày giỏi thật, phát đạt rồi lục thân liền không nhận*!” Từ Tú Trân giọng the thé hét, từng tiếng xì xầm vang lên bên tai bà ta, khiến bà ta nổi điên lên, thẹn quá hóa giận.
“Trong lúc mua hàng, mọi người thân phận bình đẳng, ai cũng như ai, không người nào được phần đặc cách, mấy người dựa vào cái gì mà không xếp hàng?” Trình Thần nói “Dì à, dì đừng lấy câu ‘lục thân không nhận’ mà chụp lên đầu của tôi, Tiểu Đầu Sói tôi đây làm ăn ngay thẳng, không sợ người khác nói xấu. Dì à, chẳng lẽ dì cao quý hơn so với người khác? Hôm nay dì đừng nói dì là người cùng thôn, cho dù dì có là Ngọc Hoàng đại đế thì dì cũng phải xếp hàng cho tôi, bằng không dì liền đi đi!”
Trình Thần nói năng khí phách, dường như là hồng chung đại lữ (??? Chỉ t với…T^T),làm cho tất cả khách hàng đều thấy ấm lòng, lời này của Trình Thần quả thật đã đánh sâu vào tâm bọn họ.
“Dì à, nếu hôm nay dì tới mua đồ, vậy cứ theo quy củ mà xếp hàng, tôi khẳng định sẽ đối với dì khách khách khí khí, nhưng nếu dì tới đây quấy rối, cũng đừng trách Tiểu Đầu Sói tôi đây không đáp ứng!” Trình Thần khí phách trắc lậu nói.
“Ông chủ nhỏ, cậu tốt quá đi! Cậu cứ yên tâm, bọn tôi hết lòng ủng hộ cậu. Nếu ai dám nói cậu lục thân không nhận, chúng tôi sẽ tìm tới nhà người đó!”
“Nói đúng lắm, ông chủ nhỏ à, việc này phàm là người có mắt đều thấy rõ ràng, người phụ nữ này cố ý tới đây gây sự, chúng tôi sẽ làm chỗ dựa cho cậu, nếu ai dám khi dễ cậu, chúng tôi đánh cho chết luôn!”
“Người phụ nữ này tâm tư thật độc! Đã là người cùng thôn, cư nhiên vô sỉ hãm hại người ta? Còn muốn nói cái gì mà lục thân không nhận, tôi thấy mấy người chính là bất an, ác như rắn rết!” . . . . .
Từng tiếng dư luận xôn xao vang lên, đám người Từ Tú Trân sắc mặt ai nấy cũng đều trắng bệch, vừa tức vừa vội. Bon họ vốn dĩ hào hứng muốn cùng Trình Thần kéo thêm quan hệ, trái lại bây giờ lại bị chửi mắng tơi bời như thế.
Cuối cùng, đám người Từ Tú Trân chỉ có thể xin lỗi rồi xám xịt rời khỏi, Trình Thần đều không xem bọn họ có thể làm ra được chuyện gì lớn, hơn nữa mọi người đều đứng về phía Trình Thần. Nhìn đám người đó rời đi, khách hàng ai nấy cũng cười vui vẻ, trong lòng thập phần thoải mái. Bọn họ khi nãy vốn dĩ rất là phiền muộn, đi mua đồ thôi mà cũng đụng phải cái loại cực phẩm thế này!
“Mấy bạn nhỏ, dì xin lỗi các con nha, làm các con phải chịu ủy khuất!” Lúc này, Khương Linh Lung liên tục nói xin lỗi mọi người.
“Dì à, đây đâu phải là lỗi của dì, là do mấy người phụ nữ hư hỏng kia cố ý gây chuyện mà!” Bọn nhỏ đều rất rộng lượng đáp.
“Bà chủ, bà đừng để chuyện này trong lòng, kẻ sai rõ ràng là đám người kia!” Những người lớn cũng nói…
Tuy biết như vậy, Khương Linh Lung vẫn xin lỗi không ngừng. Chuyện này một chút cũng không ảnh hưởng tới việc buôn bán. Trái lại qua chuyện này, vô luận người lớn hay là trẻ con đều cảm thấy tiệm nhà Trình Thần rất là công chính bình đẳng, làm cho mọi người đều có cảm giác mình được tôn trọng, ấn tượng đối với bọn người Trình Thần lại càng tốt hơn.
Hơn nữa, bây giờ mấy người trưởng thành đứng ở đây đối với Trình Thần lại thêm tò mò, Trình Thần chỉ là một đứa trẻ, nhưng lại có thể bình tĩnh xử lý mọi chuyện, nói năng rất có khí phách khiến cho ai ai cũng phải bội phục, còn mấy đứa  nhóc khác đã xem hắn là thần tượng luôn rồi.
Có người tò mò hỏi, tại sao vừa rồi mấy người phụ nữ đó gọi hắn là Tiểu Đầu Sói, cái này thật là làm khó Trình Thần, hắn cũng không thể tự khen bản thân mình đi! Nghe thế, Trình Chí Lịch từ trong tiệm vội vã đi ra, vừa cười vừa giải thích cho mọi người hiểu, cuối cùng còn kể thêm mấy chuyện lý thú của Trình Thần cho bọn họ nghe. Những người này vốn đã cảm thấy Trình Thần lợi hại một cách tinh quái rồi, hiện tại lại có cảm giác hắn là một đứa tiểu quỷ chưa lớn, ai nấy nghe xong chuyện kể đều cười rất nhiều, ấn tượng đối với Trình Thần phá lệ tốt đẹp, thậm chí những người này còn bắt đầu gọi Trình Thần là Tiểu Đầu Sói.
Chỉ có một mình Trình Thần đứng bên cạnh là rầu rĩ không vui, mắt liếc nhìn Trình Chí Lịch, chú không nói cũng đâu có ai bảo chú câm điếc đâu!
Đám người Từ Tú Trân nháo loạn như thế cũng nhanh chóng bị mọi người quăng ra sau đầu.
Đám người đó chỉ đi một lát, mấy người Trình Chí Điền cũng liền đến nơi, bọn họ không trực tiếp chen vào mà đều đứng phía bên ngoài quan sát tường tận. Nhìn đến này cảnh tượng chen lấn trước tiệm, ai nấy cũng đều chắt lưỡi không ngớt!
Buôn bán tốt đến thế thì đây là lần đầu tiên bọn họ thấy đó.
Rất nhanh cũng đến 7h tối, điện ảnh ngoài trời bắt đầu được chiếu.
Hiển nhiên phim kia so với hạt dưa cùng mấy thứ đồ ăn khác nhìn chung vẫn có lực hấp dẫn hơn, rất nhanh bọn họ từng người có chút lưu luyến mà cất bước đi, chỉ còn lại một số người phi thường cố chấp, vẫn đứng trông đợi. Lúc này, mấy đứa Trình Tứ Bảo cũng đã rời đi.
Sau khi khách tản đi hết, mấy người Khương Linh Lung mệt đến lả người, thế nhưng trong lòng vô cùng kích động. Mỗi người tràn đầy hưng phấn, tuy mệt nhưng rất vui vẻ, ngay cả Trình Phỉ Trình Hân cũng không muốn đi xem phim, mà cùng nhau tụm lại chung quanh đống tiền kia, mặc dù phần lớn đều là đồng một hào, nhưng nhìn rất đã mắt nha.
Lúc này, ngoài cửa lại truyền đến tiếng động lớn, mọi người quay đầu nhìn sang.
“Anh hai!”
“Ba!”
“Anh rể!”
 Trình Chí Lịch, hai bé Trình Phỉ Trình Hân nhào đến, cùng tiếng chào hỏi của Diệp Hân.
“Ba!” Trình Thần nhìn Trình Chí Sơn, liếc mắt nhàn nhạt, kêu một tiếng rồi quay đầu sang chỗ khác.
“Con trai, Chí Lịch!” Trình Chí Sơn xấu hổ gật đầu chào mọi người.
“Ba, hôm nay tụi con kiếm được rất nhiều tiền!” Trình Phỉ kiêu ngạo nói.
“Thật lợi hại!” Trình Chí Sơn nói, ánh mắt lại nhìn về phía Trình Thần, “Con à, ba có chuyện muốn nói với con!”
Thân phận của Khương Linh Lung cùng Trình Chí Sơn có chút xấu hổ, trong thôn đồn đãi không ít lời chướng tai về hai người họ, hiện tại nghe Trình Chí Sơn nói như thế, Khương Linh Lung liền kéo Khương Viên cùng Diệp Hân ra ngoài xem phim. Trình Chí Lịch cũng nhìn ra tâm tình Trình Chí Sơn có gì đó không đúng, đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó lập tức lôi kéo Trình Phỉ cùng Trình Hân ra ngoài, chỉ là trong lòng y vẫn có chút bận tâm, cuối cùng trong tiệm chỉ còn lại Trình Chí Sơn cùng Trình Thần.
Trình Chí Sơn dáng vẻ lo sợ, thoạt nhìn trông thật tội nghiệp.
“Con à, lúc trước ba nói sai, ba xin lỗi con, ba không nên đem chú Ba ra so với con, hiện tại con tha thứ cho ba đi, đừng giận ba nữa!”
Sau khi Trình Chí Sơn tới, Trình Thần vẫn rất lãnh đạm, chỉ ngồi im lặng đếm tiền. Bây giờ lời nói của Trình Chí Sơn khiến cho lòng hắn run lên, nhưng hắn vẫn vờ như không nghe thấy, cúi đầu tiếp tục đếm tiền như cũ. Chỉ là tiền trong tay hắn đếm đi đếm lại mấy lần, vẫn luôn đếm sai, Trình Thần cũng không để ý, tiếp tục đếm đếm, chỉ là hắn không biết đang đếm cái gì.
Trình Chí Sơn thấy Trình Thần không để ý đến mình, giống như mấy đứa bé làm sai, tiến lên kéo áo Trình Thần.
“Con à, ba không phải cố ý nói con như thế đâu con, là ba sai rồi, sau này ba nhất định sẽ sửa. Thần Thần con à, con tha thứ cho ba đi!”
Trình Thần dùng sức kéo một cái, cầm lại áo, nói “Ba, con đang bận đếm tiền”
Sắc mặt Trình Chí Sơn chợt biến, dường như muốn khóc, động tác này của Trình Thần khiến lòng ông bất chợt đau đớn, khó chịu thốt lên “Thần Thần, con không cần ba nữa sao? Ba thật lòng biết sai rồi, con tha thứ cho ba lần này nữa thôi, có được không con?”
Trình Thần nhìn bộ dáng này của Trình Chí Sơn, hắn cũng cảm thấy không dễ chịu gì. Hắn vốn chỉ muốn mượn cơ hội này giáo huấn ba hắn một chút, để cho ông hiểu rốt cuộc ông đã làm sai điều gì. Hiện tại, nghe ông nói vậy, hắn liền biết Trình Chí Sơn đã hiểu hắn giận ông vì nguyên cớ gì, chỉ là lời này hơn phân nửa không phải là do Trình Chí Sơn tự mình nhận thấy, Trình Chí Sơn cứ như khúc gỗ cứng ấy, sao có thể tinh tế mà phát hiện ra!
Vốn hắn còn muốn kéo dài một khoảng thời gian, khiến Trình Chí Sơn nhớ kỹ lần giáo huấn này, chỉ là ý tưởng đó lại phải ngâm nước nữa rồi.
Trình Thần thở dài trong lòng, Trình Chí Sơn luôn khiến hắn cảm thấy phi thường vô lực.
Trình Thần trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, lần này hắn nhất định phải làm cho rõ mọi chuyện, đau dài không bằng đau ngắn, hắn thật không có tâm lực vì một nhà Trình Chí Phong làm cho bản thân mình thêm mệt mỏi.
“Ba, con cho ba hai lựa chọn, một là chú Ba, hai là con!”
Trình Chí Sơn sửng sốt một chút, không hiểu Trình Thần nói lời này là có ý gì. Sau đó mấy giây, ông chợt mở to hai mắt, như bừng tỉnh ngộ, rốt cuộc cũng biết được ý tứ của Trình Thần, cả kinh nói.
“Con à, sao con lại nói như thế? Con là con trai của ba, ba nhất định là chọn con rồi. Nhưng con cũng biết chú Ba là em ruột của ba, cho dù hắn có không tốt ra sao, chúng ta cũng không cách nào phủi tay phủ nhận mối quan hệ này, con đừng làm ba thêm phần khó xử!”
Nhìn đến cái loại che chở gai mắt mà Trình Chí Sơn dành cho Trình Chí Phong, lửa giận mới lắng trong lòng Trình Thần chẳng mấy chốc lại bốc lên cao, hắn đứng thẳng dậy, thân thể run rẩy, thanh âm khàn đục, nộ khí bộc phát tựa như sấm sét
“Chú Ba, chú Ba, cái gì cũng chú Ba! Hắn tới cùng làm được cái gì mà lại khiến ba che chở cho hắn như vậy, như thể không có hắn là không được! Sao ba không nghĩ chút nào cho con hết vậy, mấy năm nay chuyện trong nhà mình là hắn làm hay là con làm? Nếu như hắn có giúp qua thì con không còn lời nào để nói! Nhưng đằng này, hắn không giúp đỡ mà còn không coi nhà ta ra gì! Ba biết hắn đã làm gì hay không?”
Nói đến đây, Trình Thần liền có một loại ủy khuất không nói nên lời, hai mắt không tự chủ được đỏ lên, tê tâm liệt phế.
 “Người khác đều gọi con là Tiểu Đầu Sói, nhưng con nguyện ý làm Tiểu Đầu Sói hay sao? Từ lúc con bắt đầu hiểu chuyện, con chỉ thấy người nhà Trình Chí Phong qua nhà mình, lấy cái này, cầm cái kia, năm lần bảy lượt kêu ba qua giúp cho hắn! Biệt danh Tiểu Đầu Sói này là thế nào mà có, không phải bị ép mà ra hay sao!”
“Ba năm trước đại hạn, nhà chúng ta vốn không thiếu ăn, kết quả hắn đến nhà ta khóc khóc một trận, ba liền đem hơn nửa phần lương thực nhà mình đưa cho hắn, nếu không phải là con tự đi tìm thức ăn, hai đứa Trình Phỉ Trình Hân đã sớm chết đói từ lâu! Nhưng mà ba có biết nhà hắn thế nào hay không? Mấy năm nay, con chưa bao giờ nói ra, hiện tại con nói cho ba biết, sau khi hắn lấy phần lương thực đó đi, ngày thứ hai con đã thấy hắn ra phố mua thịt, hắn làm như thế không khác nào uống máu, ăn thịt nhà ta, rõ ràng là hắn muốn đem nhà ta đẩy đến đường cùng! Vậy mà, ba vẫn che chở cho hắn!”
“Ha ha, ba coi người ta là em trai, người ta có coi ba là anh trai của hắn hay không? Ba, người ngàn lần vạn lần không nên đem Trình Chí Phong ra so sánh với con, ba có biết điều này đã làm cho con khó chịu như thế nào không, có biết con đã đau lòng như thế nào không? Tâm địa ba tốt con không ý kiến, nhưng ba cũng đừng tốt hết thuốc chữa như vậy, tốt cũng cần có điểm mấu chốt, con không thể để Trình Chí Phong làm cho gia đình của mình tan nhà nát cửa.” Trình Thần kiên quyết nói.
Trình Thần chợt hít một hơi, không muốn cho mình một con đường lui, chém đinh chặt sắt nói.
“Ba, lần này con chỉ cho ba hai lựa chọn, hoặc là nhận con, hoặc là nhận chú Ba. Nếu nhận con thì từ nay về sau ba cùng một nhà chú Ba cắt đứt quan hệ, cả đời cũng không qua lại thêm nữa; còn nếu muốn nhận chú Ba, con liền mang theo tiểu Phỉ, tiểu Hân rời đi, sau này cũng sẽ không đến làm phiền ba nữa!”


[Beta: ây da, ít ra phải làm căng như thế! Ba Thần Thần quả thực chỉ thich ăn cứng chứ không ăn mềm a~]

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét