10.16.2016

Nam thần: Chương 23

Chương 23

“Đồ trời đánh, đã không cho ông cá độ vậy mà ông vẫn cứ đâm đầu vào, hiện tại thì ngon rồi, thiếu người ta ba, bốn mươi vạn, còn đem cầm cố cả cửa hàng, bây giờ ông lấy gì mà trả đây hả?”

Mùng 2 tết, anh em Hạ Mộc mới vừa đón ông bà nội từ dưới quên lên chơi, lại gặp phải cảnh náo loạn rùm beng của vợ chồng nhà đối diện, thậm chí càng nháo càng lớn.
“Anh hai, anh đỡ bà nội đi theo sát nha, chúng ta chuyển hướng khác thôi.”
Hạ Mộc đỡ ông nội, cẩn thận vòng qua phía khác tránh đám người ầm ĩ kia, chuyện vợ chồng nhà này đang vô cùng náo nhiệt, người hóng hớt tụ tập rất đông để xem trò. Từng người từng người đều dừng xe tắt máy, toàn bộ đứng ven đường để xem trò vui, chỉ vì đôi vợ chồng này đánh nhau đã đánh ra giữa đường luôn rồi, tạo thành hiện trạng ùn tắc giao thông nghiêm trọng, đã có người báo cảnh sát.
Hạ Mộc cùng Hạ Thụ cũng không phải loại người quá ham thích hóng chuyện, nếu chỉ vì xem trò vui mà để ông bà bị thương, Hạ Mộc tuyệt đối không tha thứ cho mình. Vậy nên bọn họ coi như chẳng có chuyện gì một mạch về đến nhà, vì chuyện này nhìn từ góc độ nào cũng chả thấy liên quan gì đến nhà họ cả, nhưng ai biết có lúc vận mệnh thật sự vô cùng kỳ quái, bạn không làm gì hết, lại cố tình phiền phức tự tìm tới.
Buổi tối, cả nhà họ Hạ đang chuẩn bị ăn cơm, ngay khi người một nhà ngồi vào bàn cơm, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
“Để con đi xem là ai.”
Là người nhỏ nhất trong nhà, Hạ Mộc tự giác đứng lên đi mở cửa.
“Ồ ~ “
Xuyên thấu qua mắt mèo, Hạ Mộc thấy người gõ cửa chính là cặp vợ chồng mới đánh nhau ngoài đường hồi sáng, không phải nói bị cảnh sát dẫn về đồn phê bình à, sao giờ lại đến đây? Nhanh như vậy đã được thả?
“Cha mẹ, là vợ chồng chú Vương nhà đối diện.” Vợ chồng nhà này không chỉ cửa hàng đối diện nhà họ Hạ mà ngay cả nhà ở cũng đối diện nốt.
“Để ba đến cho!”
Buổi sáng, chuyện kia con ông trở về có nói cho bọn họ nghe rồi, ba Hạ cảm thấy vợ chồng nhà này bây giờ tìm tới cửa chắc chắn không phải chuyện đơn giản, quyết định tự mình đi ứng phó, dù sao con út tuổi vẫn còn nhỏ, trên mắt đối nhân xử thế này nọ vẫn còn thiếu sót một chút.
“Ba, cẩn thận một chút.”
Hạ Mộc thấy sắc mặt vợ chồng nhà đó khá khó coi, hơn nữa nghe nói bọn họ thiếu người khác rất nhiều tiền, nếu như buổi sáng cậu không nghe lầm thì cửa hàng hiện tại cũng đã bị họ cầm cố thế chân.
“Ba biết, ba ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm đấy!”
Ba Hạ vỗ vỗ vai con trai, ngay cả thằng út trong nhà mà cũng cao hơn ông, cuối cùng ông cũng có thể yên tâm chút rồi.
Không biết tại sao, Hạ Mộc cảm thấy mắt phải giật rất mạnh, cuối cùng cậu vẫn không yên lòng, lặng lẽ đứng phía sau cửa, nơi đó có một cái tủ cao hơn đầu người, nếu đứng ở sau nó người tiến vào không đột nhiên quay đầu sẽ không phát hiện ra.
Ba Hạ ra mở cửa, như mọi nhà khác, nhà bọn họ có 2 lớp cửa, một cửa gỗ bên trong, một là cửa sắt phía ngoài, ba Hạ mở kéo cửa sắt, dẫn vợ chồng họ Vương kia vào nhà.
“Mời chú thím Vương ngồi, để tôi rót trà cho 2 người.”
Bởi vì con trai đứng phía sau tủ, cho nên ba Hạ liền xảo diệu dẫn bọn họ đến phòng khách, vừa vặn đều chỉ có thể thấy toàn cảnh trong phòng, nhưng lại không thể thấy Hạ Mộc đứng sau tủ và người trong phòng ăn. Mà lúc này, người ngồi ở phòng ăn đều nhìn rõ mọi động tác của Hạ Mộc, từng người từng người làm bộ như thường bưng bát ăn cơm.
“Anh Hạ, không cần khách sáo thế đâu.” Người đàn ông họ Vương siết chặt cái túi đặt bên chân, mà vợ ông ta thì gò bó ép sát vào bên cạnh.
Hạ Mộc xuyên qua khe hở lặng lẽ chú ý ánh mắt cùng biểu tình của vợ chồng họ, luôn cảm thấy hành vi của bọn họ có chút là lạ. Trong tình huống bình thường, không phải bọn họ nên ở nhà nghĩ biện pháp gom đủ tiền sao? Chạy nhà họ đề làm gì? Tuy rằng hai nhà ở đối diện nhau, nhưng thực tế cũng rất ít lui tới, chỉ là quan hệ gặp nhau trên đường gật đầu chào hỏi mà thôi.
“Anh Hạ, vợ chồng em đến đây cốt yếu muốn mượn nhà anh ít tiền, anh cũng biết rồi đó, nhà em hiện nợ người ta không ít, nếu không trả được chắc chắn em sẽ bị họ đánh chết.”
Người đàn ông họ Vương này gọi là Vương Tài, cha mẹ đặt cho gã cái tên đương nhiên là hi vọng gã phát tài phát đạt, vốn ở tuổi 40 như gã mà có một cửa hàng mặt tiền không nhỏ trong thành phố cũng coi như không tệ, ít nhất ở trong thôn cậu, người như thế cũng được coi là có của.
Nhưng gã lại không trụ nổi sự cám dỗ bên ngoài, không cẩn thận nghiện đánh bạc cá độ này nọ, không chỉ đem toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhà bồi táng, còn đem cả cửa hàng nhà mình làm tiền thế chân để đi cá độ, hiện tại chủ nợ tìm đến cửa, trong tay còn cầm giấy thế chấp gã ký, yêu cầu gã bỏ tiền chuộc, nếu không sẽ lấy đứt tiệm nhà gã, tuy rằng gã thiếu tiền không ít, nhưng cửa hàng nhà gã đâu chỉ có giá ba, bốn mươi vạn bèo bọt vậy chứ!
Phải biết chỗ họ khá gần trung tâm thành phố, mà tiệm nhà gã cũng không phải loại nhỏ, ít nhất phải hơn cả triệu, bị chủ nợ lấy giá ba, bốn mươi vạn thu đứt, vợ chồng Vương Tài làm sao cam tâm.
Nhưng chủ nợ cũng không phải dạng người nói lý, giấy thế chấp đều do chính tay Vương Tài viết, người ở sòng bạc vốn muốn thu cái cửa hàng mặt tiền của gã, lúc này mới ra sức bức ép Vương Tài. So với ba, bốn mươi vạn tiền mặt cùng một cửa hàng hơn cả triệu, kẻ ngu cũng biết chọn cái nào. Cho dù đám người đó không muốn kinh doanh, chuyển tay cũng có thể kiếm lời trên mấy chục vạn, đối với đám người đó đương nhiên tiền càng nhiều càng tốt.
“Nhưng mà nhà tôi cũng không có nhiều tiền! Cậu cũng biết, tuy nhà tôi cũng có cửa hàng mặt tiền, nhưng chúng tôi cũng không tự kinh doanh, đều là cho thuê, hơn nữa tôi còn có 3 đứa con đang tuổi đi học, nội tiền học phí một năm cũng phải mất mấy vạn, ngoài ra còn phải chi tiêu trong gia đình, một năm qua nhà chúng tôi cũng không dư được mấy đồng, cho nên trong nhà thật sự không có tiền dư để cho mượn.”
Ba Hạ tay đang pha trà bỗng dừng lại một chút mới nói, chuyện Vương Tài lấy tiền đi đánh bạc trước đây ông từng đụng mặt một lần, còn hảo tâm khuyên qua, nhưng đáng tiếc người ta nghe không lọt tai lời ông nói, còn nói ông đỏ mắt khi nhìn gã phát tài, còn mắng ông một trận, từ đó ông không cùng nhà Vương Tài lui tới nữa, bình thường vợ ông cũng không cùng thím Vương bên đó nói chuyện, người mê cờ bạc không chỉ liên lụy nhà mình, thậm chí sẽ liên lụy người chung quanh, nhà họ Hạ trước giờ là lương dân, không muốn cùng những người này qua lại.
“Anh Hạ, anh chỉ là đang nói cho qua chuyện đi. Tuy rằng nhà anh có 3 đứa con, nhưng xung quanh đây nhà nào mà không biết con anh hằng năm đều lấy học bổng, lần này Hạ Mộc thi lên đại học nghe nói nhận được cả mấy vạn, 2 đứa lớn nhà anh bình thường cũng làm thêm kiếm tiền, nói nhiều không có nhưng ít nhất 10 vạn chắc chắn phải có?”
Mặt Vương Tài đã trầm xuống, gã đã bị ép đến đường cùng rồi, bà con trong nhà từ trước đến giờ không khá giả gì, hơn nữa đều ở quê trồng trọt, quanh năm suốt tháng kiếm được số tiền khổ cực còn chưa đủ gã cá độ một lần! Đám người ở sòng bạc dưới lòng đất chỉ cho gã 2 ngày gom tiền, nếu không gom đủ cửa hàng nhà gã sẽ bị lấy mất, gã cày cực khổ mấy chục năm mới được một cái như thế, Vương Tài làm sao cũng không cam tâm buông tay.
Hơn nữa, gã không chỉ thiếu nợ ở sòng bạc còn nợ lặt vặt trên phương diện làm ăn, gộp lại cũng có hai ba mươi vạn. Nếu những người kia nghe được phong phanh đồng loạt chạy đến đòi tiền, gã phải đối mặt với sáu bảy mươi vạn tiền nợ, lúc đó chỉ còn mức đem luôn nhà ra bán trả nợ mất. Vương Tài ngay cả cửa hàng cũng không muốn buông tay, chớ đừng nói chi cái nhà ở thành phố này.
Về phần mượn được tiền rồi có trả hay không còn phải xem tâm trạng đã, hiện tại nợ tiền là đại gia, gã không trả ai cũng không làm gì được mình cả.
“Thật sự không có, người nhà tôi nhân khẩu hơi nhiều, hơn 1 ngàn tệ thì còn có thể miễn cưỡng gom đủ, chứ 10 vạn…”
Ba Hạ cũng không phải kẻ ngốc, Vương Tài hiện tại thiếu một đống nợ, tiền này cho mượn chắc chắn không thể lấy về được, sợ nhất là gã lấy tiền rồi trốn, thời điểm đó ông đi nơi nào tìm gã đây? Hơn nữa nhà ông cùng gã chẳng thân quen gì có được không? Ai lại đem 10 vạn tệ cho người không thân quen mượn chứ! Tên Vương Tài này có phải đầu óc xảy ra vấn đề rồi không? Cư nhiên tìm ông vay tiền! Phỏng chừng gã đã quên mất lúc trước mắng chửi ông như thế nào, còn chê ông lo chuyện bao đồng, cản đường phát tài của gã.
“Nói vậy là anh không muốn cho mượn?”
Vương Tài cầm lấy túi, âm trầm nhìn ba Hạ, vợ gã ngồi bên cạnh lại có chút chần chờ, không ngừng liếc liếc cái túi trong tay gã.
“Ba!”
Hạ Mộc thấy thế vội vàng chạy từ sau tủ ra, lấy tốc độ nhanh nhất chắn trước mặt ba Hạ, không chờ Vương Tài phản ứng giật lấy cái túi đó.
“Mày muốn làm gì?”
Vương Tài vô cùng kinh sợ, muốn cướp túi lại. Hạ Mộc cũng không thể xem là người bình thường, cậu nhạy bén tránh thoát Vương Tài, trực tiếp mở túi ra.
“Dao!?”
Bên trong đựng 2 con dao mổ heo lớn.
“Ba, báo cảnh sát!”
Mang theo dao đến nhà bọn họ, Vương Tài muốn làm gì không cần nói cũng biết.
“Được, được…” Ba Hạ vội vàng lấy di động gọi 110, mà người trong phòng ăn nghe động tiếng liền vội vàng chạy ra. Bọn họ vốn đang lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, vừa phát hiện bất thường  vọt ra.
“Các người cư nhiên đều ở nhà?”
Vương Tài kinh ngạc nhìn toàn bộ người nhà họ Hạ, không phải nói người họ Hạ buổi chiều đều ra ngoài sao? Chỉ có một mình ba Hạ ở nhà.
“Hả? Chúng tôi ở nhà chú có vẻ bất ngờ quá thì phải?” Hạ Mộc nhíu mày, buổi chiều cả nhà bọn họ vốn đã đi ra ngoài, là dẫn ông bà nội đi chơi hồ. Nhưng do thời tiết có vẻ lạnh hơn, mới chơi được một nửa bởi vì lo lắng sức khỏe hai lão nhân gia nên đã trở lại sớm, sau đó dự định cả nhà ra ngoài ăn tối, nhưng vì ba Hạ 2 ngày nay tái phát đau khớp, cho nên người một nhà đành quây quần trong nhà ăn cơm.
“…”
Vương Tài lúc này mới biết, hôm nay gã tới nhà họ Hạ vay tiền là sai lầm lớn, đáng lẽ gã không nên tới đây a. Nhưng bây giờ đối phương đã báo cảnh sát, 2 đứa con lớn nhà họ thì canh cửa, thậm chí ngay cả hai vị lão nhân đều dùng cặp mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vợ chồng dạ. Hai vị lão nhân quanh năm ở nông thôn làm việc nông, khí lực so với bọn người sung sướng ở thành phố mạnh hơn rất nhiều.
Dưới sự bao vây của nhà họ Hạ, vợ chồng gã họ Vương không thể bỏ chạy, mãi cho đến lúc cảnh sát áp giải lên xe về đồn, đương nhiên bên phía nhà Hạ Mộc cũng có người đi theo cho lời khai, còn 2 con dao suýt chút nữa trở thành hung khí đã bị cảnh sát tịch thu mang đi.
Sau đó người nhà họ Hạ mới có thể thở phào nhẹ nhõm, may mà hôm nay bọn họ về sớm, nếu như trong nhà chỉ có một mình ba Hạ, quả thực mọi người không ai dám nghĩ tiếp hậu quả sẽ ra sao. E rằng ăn tết ngày thứ 2 nhà họ treo lên vải trắng, đem việc vui biến thành tang sự. Nghĩ tới đây, ông bà nội Hạ lòng đau thắt lại, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh là việc thống khổ nhất trên đời.


Hết chương 23.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét