10.17.2016

Nam thần: Chương 25

Edit: Đời Đời Kiếp Kiếp

Chương 25

Buổi chiều, ông bà nội Hạ không muốn về thành phố nữa. Tuy chỉ ở có hai ngày, thế nhưng chơi tết ở đó không bằng ở nông thôn chút nào. Ở nông thôn, bọn họ còn có thể cùng hàng xóm tán gẫu, nói chuyện phiếm. Còn ở thành phố, ngoài trừ xem ti vi thì vẫn là xem tivi. Thực sự rất vô vị.

Cả nhà Hạ Mộc không thể làm gì khác hơn chỉ đành đơn độc trở về, đồng thời mang theo hai hộp hoa quả khô do bác Vượng Tài đưa. Đây là thổ sản do chính tay bác ấy làm. Có một ít là nấm rừng* trên núi, cùng vài loại rau đất* hong khô, hai thứ này chỉ có sau mùa mưa, bình thường cũng khá khó kiếm. Nghĩ đến rau đất, Hạ Mộc nói với mẹ Hạ muốn ăn, bà lập tức đáp ứng buổi tối làm cho cậu. Nói thật, ngay cả bọn họ cũng đã lâu không ăn, lúc đói khổ thì kiếm rau đất ăn qua ngày, sau khi trong nhà sống dễ chịu hơn, họ đã không còn phải đi kiếm nó để ăn nữa.
Rau đất rất khó làm sạch nên lúc rửa cần phải cẩn thận để lấy hết cát sạn bên trong ra, nếu không lúc ăn trong miệng sẽ lạo xạo toàn cát.
Rau đất có thể  xào, hầm, có thể làm rau trộn, mà tốt nhất là nấu canh. Bởi vì quê nhà qua năm mới vẫn còn tương đối lạnh, cho nên mẹ Hạ liền không làm rau trộn, mà xào nó với trứng gà cùng nấu một nồi canh. Khi đồ ăn được dọn lên, đũa của mọi người đầu tiên hướng về món rau đất trên bàn. Một đĩa rau đất xào trứng rất nhanh liền hết, canh cũng được uống sạch sẽ.
“Vị rau đất có người thích người không, nhưng đối với nhà chúng ta nó cất chứa nhiều kỉ niệm không thể nào quên được.”
Mẹ Hạ nhìn cái đĩa rống tuếch nói, năm đó trong nhà không có gì ăn, ngay cả A Mộc nhỏ nhất cũng phải lên núi kiếm rau đất cùng hoa quả dại về chống đói. Mấy năm đó ông nội Hạ cũng vô cùng khổ cực, bà nội Hạ sinh bệnh tiêu hết tiền trong nhà, còn phải đi vay mượn khắp nơi. Hơn nữa không chờ nhà họ Hạ tốt hơn một chút, người ta đã bắt đầu đòi nợ. Mượn hơn một năm không trả liền bị người liên tục thúc giục, cuối cùng không còn cách nào khác phải lấy lương thực dự trữ bán đi kiếm tiền trả nợ.
Lúc ấy nhà bọn họ chưa có ai ra riêng, một đại gia đình chỉ còn dư lại một chút lương thực phụ làm sao đủ ăn được, vẫn là dựa vào rau dại vượt qua thời điểm gian nan nhất. Qua hai năm bọn nhỏ lớn hơn một chút, cha mẹ Hạ vào thành phố làm công, tích góp mãi cũng mua được nhà và cửa hàng – gia sản cho riêng mình.
Mà nhà bác hai mấy năm qua được cha Hạ cho mượn tiền nuôi cá, hiện tại tuy không sánh được với nhà Hạ Mộc, nhưng so với đại đa số nhà trong thôn tốt hơn nhiều. Ít nhất thì cũng có thịt có cá để ăn, không cần tiếp tục đi đào rau dại lót dạ.
Nghĩ đến mấy năm cực khổ kia, cảm thấy người cần xin lỗi nhất không phải hai đứa lớn trong nhà, mà là Hạ Mộc mới ra đời không lâu. Lúc đó, trong nhà không có gì ăn, Hạ Mộc được ba tháng thì bị cai sữa, vì mẹ Hạ không còn sữa cho cậu bú nữa.
Lớn hơn một chút, ba mẹ Hạ phải lên thành phố tìm việc làm, để cậu cho Hạ Thụ cùng Hạ Vi chăm sóc. Mãi đến khi Hạ Mộc được 5 tuổi, gia đình mới tốt lên. Khi đó, cha Hạ làm việc cũng trở nên thoải mái, tiền cũng được nhiều hơn, vì vậy ông thay hai đứa con còn đang đi học bắt đầu chăm sóc Hạ Mộc. Nhờ đó, Hạ Mộc không còn cảnh bị nhốt ở trong nhà không thể đi chơi cùng mấy đứa trẻ khác.
Một nhà Hạ Mộc bỗng nhiên ăn lại món ăn khi xưa nên có chút hồi ức, mẹ Hạ nói đến chỗ kích động còn đỏ cả mắt. Năm đó mẹ chồng ốm phải vay tiền chạy chữa, vốn là người nhà không chấp nhận để bà gả vào nhà họ Hạ, nhưng bà lại thích cha Hạ, cảm thấy ông là người thành thật sẽ thương vợ thương con, cho nên bất chấp tất cả cũng phải gả cho ông. Cũng may tuy mấy năm đó ăn không ít khổ, nhưng trong lòng thực rất hạnh phúc. Cha Hạ lên thành phố, có tiền cũng không ra ngoài lăng nhăng, trái lại xót bà lúc trẻ theo ông chịu khổ, đối với bà hết mực yêu thương, bà nói cái gì ông sẽ nghe cái đó, lại còn giúp bà đỡ đần việc nhà, chăm sóc con cái, thậm chí còn rửa chân cho bà.
Có người chồng tốt như vậy, mẹ Hạ cảm thấy vô cùng may mắn khi năm đó không gả sai người. Hơn nữa nhà mẹ đẻ rất thương bà, trước đây ngay lúc khó khăn còn có thể đưa tay giúp đỡ. Ngặt một nỗi lúc đó nhà ai cũng khổ, muốn giúp nhiều cũng lực bất tòng tâm. Thời gian khổ cực qua đi, thái độ của mấy anh em bà đối với ông cũng tốt lên nhiều. Mặc dù năm xưa họ chẳng ưa cha Hạ, nhưng đối với mấy đứa con bà rất tốt. Lúc trong nhà không còn cái ăn, họ có thể đưa mấy đứa nó qua nhà mình ở mấy bữa. Tuy trong nhà cũng không hẳn tốt hơn bao nhiêu, nhưng ít nhất có thể no bụng, tốt hơn chịu đói ở nhà họ Hạ nhiều.
Cứ như thế nhà họ Hạ qua thêm một cái tết yên bình, còn chuyện vợ chồng họ Vương đối diện định vào nhà họ Hạ trộm cướp. Bởi vì khi đó bọn họ không lấy dao ra, cũng không thể cấu thành tội cướp bóc, chỉ dựa vào mấy câu nói suông thì không đủ bằng chứng nên chỉ bị tạm giam 15 ngày. Sau khi được thả ra, vợ chồng họ lại bị siết nợ, hai đứa con của họ sống ở nông thôn cùng ông nội nên tránh được một kiếp.
Hai vợ chồng buộc phải bán nhà trả nợ, đương nhiên vì có sự gia nhập của cảnh sát nên sòng bạc ngầm dưới lòng đất cũng bị một lưới tóm gọn, vợ chồng họ Vương cũng không còn sợ đối phương đến cưỡng chế thu cửa hiệu mặt tiền, nhưng cũng không dám sống tiếp ở thành phố này, thế là đem cửa hiệu bán đi. Tuy rằng giá cả bị hạ xuống không ít, nhưng tốt xấu gì cũng được mấy trăm vạn. Cộng thêm tiền bán nhà, trả hết nợ cũng còn cả trăm vạn. Vợ chồng họ bèn về quê ôm con bỏ trốn, còn trốn đến nơi nào thì không ai rõ. Dù sao Trung Quốc lớn như vậy, muốn kiếm được chỗ trốn cũng không quá khó khăn.
Hạ Mộc ở thủ đô nhận điện thoại của mẹ, nghe bà nói chuyện nhà họ Vương, sau đó Hạ Mộc khuyên mẹ Hạ nên cảnh giác một chút, đặc biệt bây giờ trộm cướp xảy ra ngày càng nhiều, trong nhà chỉ có hai người lớn tuổi, gặp người xa lạ không quen biết thì không nên để họ vào nhà, có chuyện gì cứ hẹn ra ngoài nói chuyện là được. Tuyệt đối không được ở riêng với người khác, rất nguy hiểm.
Cha mẹ Hạ nhanh chóng đồng ý, Hạ Thụ cùng Hạ Vi cũng nói với bọn họ y như vậy. Chuyện  này khiến bọn họ bị dọa không ít, ngoại trừ cảm thán hiện giờ lòng người không còn nhìn thấu qua vẻ bề ngoài được nữa, thì chỉ có thể cố gắng cảnh giác hơn, không thể tùy tiện lại dẫn người khác vào trong nhà như vậy, cuối cùng không chừng sẽ dẫn đến họa sát thân.
Ở thành phố xa xôi này, Hạ Mộc tuy lo lắng cho cha mẹ nhưng cũng đành bó tay, chỉ cố gắng nhắc nhở cha mẹ chú ý hơn, hiện nay rất nhiều người già bị lừa hết của cải cùng tiền tiết kiệm. Bình thường gặp người lạ tốt nhất đừng tán gẫu quá nhiều với họ, thấy có tin nhắn lạ hoặc những cuộc gọi liên quan đến tiền bạc không rõ ràng cũng đừng nên tin. Nếu có chuyện gì cần họ giúp, là người quen biết sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho cha mẹ cậu mà không nhờ khác gọi giùm.
Quay lại trường học, Hạ Mộc lại bắt đầu bận túi bụi. Tất nhiên mỗi tuần cậu vẫn dành ra một ngày ngơi, dạo quanh thành phố. Đã đến nơi đây, nếu không đi chơi thực sự rất có lỗi với bản thân, thận chí cậu còn đi ăn vịt quay Bắc Kinh* nổi tiếng. Mùi vị cũng ngon… Về phần ngon thế nào thì còn tùy thuộc cảm nhận từng người thôi.
“Choang ~ “
Một cái cốc bị ném xuống vỡ nát, Cát Văn vội vàng cúi đầu. Không biết đây là lần thứ mấy ông chủ nổi giận trong ngày đây??
“Chút chuyện nhỏ cũng xử lí không xong, tôi mời mấy người đến đây để làm gì hả?”
Trên mặt Trần Cự vẫn treo nụ cười, nhưng trong mắt lại đầy lửa giận. Giám đốc các bộ phận sắp bị dọa đến tè ra quần rồi, chủ tịch như thế thực đáng sợ, trước đó có rất nhiều vị giám đốc không hoàn thành nhiệm vụ, kết quả bị sa thải chẳng thương tiếc, thậm chí còn cấm họ ở lại thủ đô, những công ty khác cũng sẽ không thu lưu những người đó, cho dù năng lực của họ tốt đến cỡ nào, chỉ cần là người do Trần Cự đuổi nhất định không có ai dám nhận.
“Chủ tịch, xin ngài cho chúng tôi thêm một cơ hội.”
Không dám vì mình biện giải, giám đốc bộ phận thiết kế chỉ hy vọng Trần Cự cho bản thân một cơ hội, lần này công ty họ bại dưới tay một công ty khác nguyên nhân chủ yếu là do bản vẽ bị rò rỉ. Tuy không phải năng lực của người thiết kế có vấn đề, nhưng chết ở chỗ bản vẽ bị lộ mà bộ phận thiết kế lại không tìm ra được nguyên nhân do đâu, không thể trách tại sao chủ tịch lại tức giận như thế.
 “Được, tôi cho mấy người thêm một cơ hội, nếu lại có sự cố, tất cả liền ______ Cút.”
Trần Cự cũng biết hắn không thể sa thải tất cả, vì thế thẳng tay trừ họ hai tháng lương, xem như đền bù tổn thất đơn đặt hàng mấy chục triệu lần này.
“Vâng!”
Giám đốc bộ phận thiết kế viết giấy cam đoan, nếu lần sau nếu tiếp diễn chuyện tương tự, ông sẽ không chờ ai nhắc mà lập tức cút khỏi đây ngay. Tuy chủ tịch tập đoàn Cự Vương đặc biệt khó hầu hạ nhưng lương nơi này rất cao, phúc lợi lại tốt gấp mấy lần công ty khác. Chủ tịch trong lòng bọn họ chính là một người bị bệnh thần kinh [Edit: đã từ bỏ điều trị =)))))))))], hơn nữa còn cực kỳ thù dai, thế nhưng vì phần công việc này, họ phải nhịn xuống.
“Đi ra ngoài!”
Trần Cự đuổi tất cả mọi người ra ngoài, kéo mở cà vạt ném lên ghế, mệt mỏi nhìn màn hình máy tính.
Tập đoàn Cự Vương do hắn một tay sáng lập, lúc đang học đại học thì mở một công ty khoa học kĩ thuật, ban đầu ngoại trừ mấy nhân viên bên kỹ thuật, mọi chuyện hắn đều phải ôm đồm hết. Từ một công ty nhỏ chỉ có 5 người, giờ đã phát triển thành một tập đoàn lớn với mấy ngàn người trong vòng 8 năm ngắn ngủi. Hiện nay, hắn tuy chỉ mới 27 tuổi nhưng đã là ông chủ của một tập đoàn hơn 10 tỷ.
Lần này hắn biết đối phương là ai, bất quá cũng chỉ tổn thất một đơn đặt hàng mấy chục triệu. Tuy rằng vừa nãy phát giận lớn như thế, nhưng trong lòng lại ngầm đoán xem đến lúc nào đối phương mới phát hiện ra chân tướng đây~. Thật sự cho rằng mấy chục triệu của hắn mất trắng sao? Hy vọng đến lúc đó đối phương sẽ không tức chết.
Ha ha ~ muốn đấu với tôi sao? Còn non lắm đấy. Vẻ mệt mỏi trên mặt vẫn chưa biến mất nhưng phiền muộn trong lòng đã vơi không ít. Hắn tức giận căn bản không phải do đơn hàng bị cướp, mà vì ông nội lại muốn gọi hắn về nhà cũ luyện Thái Cực.
Thái Cực Thái Cực, ông nội thật sự muốn lải nhải đến khi nào đây? Nghĩ đến việc cho dù mình làm thế nào cũng không luyện tốt được, mặt Trần Cự lập tức đen sì.
Bắt đầu chỉ vì muốn khiến cho ông cao hứng, kết quả không cẩn thận làm chính mình lọt hố, làm ông từ bảy phần bất mãn biến thành vô cùng bất mãn. Bởi vì lo lắng lệ khí của mình quá nặng, một ngày mà gọi đến 10 cuộc thúc giục hắn quay về, Trần Cự vì quá phiền nên không thể cự tuyệt. Ông nội là người yêu thương hắn nhất, luôn bảo vệ hắn nên Trần Cự cho dù có bực bội đến mấy cũng không cố ý chọc giận ông. Chỉ khi ông bắt hắn làm một số chuyện mình không thích, hắn mới kiên trì từ chối.
Hết chương 25.
Chú thích:
Nấm rừng
Rau đất
Vịt quay Bắc Kinh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét