11.01.2016

Nam thần: Chương 32

Edit: Đời Đời Kiếp Kiếp

Chương 32

“Cũng tốt hơn 2 người con trai ở với nhau.”

Không được người xung quanh tán thành, cha mẹ cũng không thông cảm hiểu cho, tình yêu đồng tính trong mắt họ là tội nghiệt, không thể chấp nhận được. Có rất nhiều cặp đồng tính đã vì vậy mà chia tay, họ không chịu được áp lực từ gia đình và xã hội, đã và đang đè nặng trên vai, buộc phải từ bỏ tình yêu của mình mà kết hôn sinh con với một người phụ nữ.
“Vậy em nói họ làm vậy là đúng?”
Rõ ràng thích là nam nhân, lại kết hôn với nữ nhân, còn sinh con.
“Không.”
Hạ Mộc lắc đầu, cậu cũng không nghĩ như vậy là đúng, làm như vậy đối với người phụ nữ đó không công bằng. Điều đó giống như chỉ xem phụ nữ là máy đẻ, chắc chắn trước khi kết hôn sẽ không ai nói cho cô ấy biết chồng cô ấy là đồng tính, mà sau khi kết hôn cũng sẽ tận lực che giấu. Có lẽ đến khi có con rồi, cô ta cũng không biết chồng mình không một lần dành tình cảm yêu thương cho mình.
“Người như thế quá đê tiện, tôi sẽ không như vậy.”
“Rất tốt.”
Ít nhất đến khi Hạ Mộc làm rõ chuyện với hắn, cậu sẽ không vì lén hắn kết hôn với phụ nữ.
? ?
Sao lại có cảm giác mình đã rơi vào bẫy.
Trần Cự sau khi suy tính hài lòng đem người trả về trường học. Đương nhiên trước khi Hạ Mộc xuống xe cũng không quên ăn chút ‘đậu hũ’ của người ta. Từ khi biết bản thân không chán ghét đụng chạm của Hạ Mộc, hắn liền nghiện cảm giác thân cận với cậu. Cảm giác mềm mại kia rất thoải mái, cậu mang đến cái cảm giác ấm áp ngọt ngào mà Trần Cự tưởng chừng đã quên mất kia.
Hạ Mộc không biết vì sao đột nhiên Trần Cự lại biến thành một tên bệnh thần kinh thế này, nhưng cậu cảm nhận được, trong lòng Trần Cự đang cất giấu một bí mật tràn đầy đau thương. Mỗi khi hắn ở một mình (tự kỷ), trong mắt đều chứa đầy hoài niệm sâu sắc. Cậu muốn hỏi lại cảm thấy không nên, cậu dự định cố gắng kéo dài thời gian để hắn mất đi hứng thú, vậy thì sao phải biết bí mật mà Trần Cự đang giấu trong lòng là gì! Nếu biết nhiều sợ rằng cậu sẽ nhẹ dạ mà mềm lòng với hắn ta hơn thì làm sao, không được không được ~
Vì vậy Hạ Mộc quyết đoán ngậm miệng, con đường mà cậu và Trần Cự phải đi còn rất dài! Đặc biệt là Trần Cự, cho nên hắn sẽ không yếu đuối đến mức gục ngã đâu ha.
“A Cự.”
Trần lão gọi đứa cháu nhỏ đang định đi lên lầu lại, hôm nay là ngày cố định nó sẽ trở về bồi ông, hai ông cháu vừa ăn cơm xong.
“Ông nội, có chuyện gì sao?”
Trần Cự đang định đi tắm thì quay đầu lại.
“Có việc, lại đây ngồi đi, ông có chuyện muốn nói.”
Trần lão chỉ chỉ sô pha đối diện ông.
Được rồi, nhìn ông nội đúng là có chuyện muốn nói với hắn. Trần Cự nghe lời bước đến chỗ đối diện ngồi xuống, bình tĩnh chờ ông mở lời.
“Nghe nói gần đây con đang theo đuổi một người?”
Trần lão nhấp một ngụm trà nói, Trần Cự căn bản không che giấu việc hắn hiện tại đang truy một nam nhân, nên Trần lão dễ dàng điều tra được thân phận của đối phương. Thực sự thì ông cũng rất bất ngờ.
“Vâng, ông nội không phải đã sớm biết sao?”
Ở thủ đô, cho dù Trần lão đã lui xuống, cũng không có mấy chuyện có thể giấu giếm được ông.
“Là đứa trẻ đó?”
Lão gia tử biết rõ mà vẫn hỏi.
“Đúng vậy a!”
Trần Cự vốn quang minh chính đại theo đuổi người ta, không có gì phải che dấu.
“Ai ~~ “
Trần lão thở dài, ông cho cho rằng nam nhân Trần Cự nói yêu thích trước đây chính là Hạ Mộc, nhớ đến thư phòng ông vẫn còn giữ cái video kia, phỏng chừng lúc ấy A Cự đã thích thằng nhóc chưa thành niên kêu là Hạ Mộc này đi! Nếu không tại sao nó tìm được đoạn video đó rồi lại cố không giữ lại mà đưa ông chứ, đây rõ ràng là đem người mình thích soát độ tồn tại trước mặt ông mà.
Trần Cự liếc mắt là đã nhìn ra ông nội đang nghĩ gì, nhưng hắn cũng muốn muốn giải thích. Không cần quan tâm đến quá trình, đạt được kết quả mới là quan trọng nhất. Cứ để ông nội nghĩ hắn đã sớm thích Hạ Mộc đi! Này đối với Hạ Mộc cũng có lợi. Thời điểm đó Hạ Mộc vẫn chưa thành niên, sau này Hạ Mộc cùng hắn, có thể nói do mình dụ dỗ cậu ấy. Hạ Mộc còn chưa thành niên, mà hắn đã là người trưởng thành, thậm chí hơn cậu khá nhiều tuổi, cho dù nói thế nào,thì trách nhiêm cũng sẽ thuộc về hắn, ông nội và anh hai sẽ không quá khó khăn với Hạ Mộc.
Cháu trai mình đã kéo đứa con vị thành niên nhà người ta lên con đường không theo luân thường đạo lý, vậy bọn họ sao có thể ghét bỏ Hạ Mộc không môn đăng hộ đối được nữa? Không những không thể ghét bỏ, mà còn phải bắt Trần Cự chịu trách nhiệm đến cùng, ai bảo nó bẻ cong con người ta làm chi.
“Ông nội, ông đừng thở dài, lão nhân gia người còn phải nhìn cháu trai con kết hôn sinh con nữa mà!”
Trần Cự cũng không muốn ông nội buồn phiền, nhưng hắn thật sự không thể vì để ông vui mà kết hôn sinh con được! Cho dù là trước khi hắn thích Hạ Mộc, hay bây giờ đã nhận ra tình cảm của mình với cậu ấy, hắn đều không muốn.
Hạ Mộc khiến Trần Cự như người sắp chết đuối vớ được khúc gỗ trôi giữa dòng sông lạnh lẽo, cho nên dù thế nào hắn cũng nhất định không buông tay, bởi vì một khi đã buông tay hắn sẽ rơi vào vực sâu không lối thoát. Thật vất vả mới tìm được ấm áp, một người từ nhỏ đã sống trong bóng tối cô tịch lạnh lẽo như Trần Cự sao có thể chấp nhận từ bỏ, vậy nên bất kể là ai, dù là cha mẹ Hạ Mộc đi chăng nữa cũng không thể khiến hắn rời bỏ cậy ấy.
“Nhưng ông muốn thấy con trai cháu kết hôn sinh con.”
Tuy rằng biết rõ cháu mình không muốn kết hôn sinh con với phụ nữ, nhưng Trần lão vẫn cứ muốn ôm một chút hy vọng nhỏ nhoi, hy vọng nó trở về con đường bình thường, sống giồng bao người khác.
“Ông nội, người biết rõ đây là chuyện không thể.”
Trần Cự bất đắc dĩ, đừng nói hắn hiện tại thích Hạ Mộc, cho dù không thích hắn cũng không muốn kết hôn.
“Chỉ cần kiên trì đều có thể.”
Trần lão lúc này lại có chút ngang ngược không nói lý lẽ, không phải ông không muốn cháu trai tìm được người yêu thực sự, mà là không muốn nó cả đời không có con cái, sau về già không có ai chăm sóc, khi chết không có ai thắp nhang. Người già đều coi trọng hương hỏa, Trần lão càng không ngoại lệ.
“Ông nội, con không quan trọng điều này. Có con trai có con gái thì thế nào? Sinh ra mà không nuôi nấng, không chăm nom chúng, vậy những đứa trẻ đó không phải rất tội nghiệp sao.”
Bản thân không nuôi lại giao cho em trai, rồi lại không thích nhìn em trai cũng con trai thân cận, tìm cách ly gián. Nếu không phải khi còn bé hắn thông minh, có lẽ đã thành công khiến hắn và cha mẹ không còn thân thiết. Càng đau lòng hơn là, hắn cư nhiên không phải con ruột của cha mẹ, mà lại là con của những kẻ đê tiện đó, thật là khiến người ta buồn nôn muốn chết.
“A Cự…”
Trần lão biết Trần Cự oán hận vợ chồng con lớn, nhưng ông không muốn cháu trai mình vì những người đó đến một đứa con lo hương khói cũng không có.
“Ông nội, ông đừng khuyên con nữa, con thật sự không thể cùng phụ nữ kết hôn sinh con được. Còn về chuyện con cái, nếu như con muốn, vậy thì nhân nuôi là được rồi. Như vậy vừa có con, vừa làm việc thiện, lợi cả đôi đường.”
Nếu nói trong lòng Trần Cự oán hận, không bằng nói chỉ có hận không hề có oán. Nếu nói oán thì ít ra đối với những kẻ đó Trần Cự còn lưu luyến một chút tình cảm, nhưng trong lòng hắn chỉ có hận ý, bọn họ đối với Trần Cự chính là kẻ thù. Kẻ thù không đội trời chung.
Hiện tại Trần Cự không làm gì bọn họ, không có nghĩa sau này cũng như vậy. Trần lão biết rõ điều đó, nên mới hy vọng có thể xoa dịu quan hệ đôi bên.
Đáng tiếc dự định của Trần lão là hoàn toàn vô ích, vì Trần Cự không thể nào chấp nhận nổi điều đó. Bắt tay giảng hòa với kẻ thù đã giết cha mẹ mình, Trần Cự tuyệt đối không làm được.
Ngày hôm sau, Trần Nguyên ngăn cản em trai đang muốn đến đón Hạ Mộc. Hiếm thấy cuối tuần Hạ Mộc không làm việc, Trần Cự định cùng cậu gia tăng tình cảm.
Đối với Hạ Mộc, Trần Nguyên có chút ấn tượng. Dù sao sinh viên có thể đánh với mình cũng không được mấy người.
“Anh làm gì vậy?”
Trần Cự cau mày, là anh trai cũng không thể ngăn hắn đi tìm Hạ Mộc, có việc không thể chờ hắn trở về rồi nói không được sao?
“Ây da, lẽ nào làm anh muốn cùng em trai mình nói chuyện phiếm cũng không được sao?”
Trần Nguyên lườm một cái, này còn là em anh? Thấy sắc quên anh dùng cho Trần Cự bây giờ là vô cùng chính xác.
“Không rảnh.”
Trần Cự cự tuyệt thẳng thừng, một chút mặt mũi cũng không cấp cho anh trai mình.
“A Cự, em nếu giờ không chịu nói chuyện với anh, ngày hôm nay cũng đừng mong đi đâu cả.”.
Chơi xấu là chuyện anh em nhà họ Trần am hiểu nhất. Năm đó Trần Nguyên chính là dùng chiêu này đem chị dâu Trần Cự gạt tới tay, hiện tại Trần Cự cũng học theo định đem Hạ Mộc gạt tới tay.
“Anh muốn nói gì?”
Trần Cự bình tĩnh dựa lên tay vịn cầu thang, cư nhiên chặn người tại cầu thang, thưởng thức của anh hai vẫn tệ như vậy.
“Em trai à, trâu già gặm cỏ non là không tốt.”
Tuy rằng Trần Nguyên không phản đối việc em mình yêu thích nam nhân, nhưng trong lòng vẫn hy vọng em trai cưới vợ sinh con. Anh cho rằng, là đàn ông thì phải kết hôn với phụ nữ mới đúng, mà em trai lại không suy nghĩ như vậy.
“Cũng không già bằng anh.”
Bị Trần Cự nói trúng tim đen, thanh máu của Trần Nguyên một phát tuột về không.
“Anh chỉ hơn em có 5 tuổi thôi.”
Trần Nguyên cắn răng, anh còn rất trẻ có được không a.
“Năm ngày cũng là hơn, đừng nói chi là lớn hơn 5 tuổi, nếu quy ra ngày thì là bao nhiêu hử?”
Anh hai trong mắt Trần Cự chỉ là con cọp giấy, hắn căn bản không sợ, Trần Nguyên cũng không có cách nào. Dù đã qua 20 năm, con thú nhỏ Trần Cự vẫn không chấp nhận ai gần gũi. Anh là anh trai, điều duy nhất anh có thể làm là đứng sau con thú nhỏ đó, âm thầm che chở nó, ngăn cản tất cả những thứ có thể gây tổn thương cho nó lần nữa.
“Thực sự không thể đổi ý sao?
“Anh, anh vẫn nên từ bỏ đi!”
Trần Cự đột nhiên ôm lấy Trần Nguyên, “Cám ơn anh.”
Cám ơn vì đã luôn ở phía sau em, làm chỗ dựa che chở cho em, dù cho phải chống đối với người đàn ông đó.
“A Cự ~~ “
Trần nguyên mắt hồng hồng vỗ vai em trai mình, từ lúc nào nó đã cao lớn như vậy, bờ vai rộng đến thế? Em ấy đã trưởng thành thật rồi. Anh thực sự rất tự hào về điều đó.
Cầu cho em một đời bình an hỉ nhạc, em trai yêu quý của anh.
Đây là nguyện vọng Trần Nguyên đã khẩn cầu Phật tổ, anh nỡ lòng nào để Trần Cự từ bỏ người mà nó yêu để cưới một nữ nhân xa lạ về nhà? Đây là trái với cầu nguyện của anh với Phật tổ, cũng là trái với hy vọng của anh.
“Đi đi! Anh không cản em nữa, lúc rảnh rỗi nhớ đưa cậu ấy đến gặp anh, anh mời hai đứa ăn cơm.”
Hạ Mộc là người tốt, anh là người từng trải nên anh có thể thấy được. So với em trai mình, Hạ Mộc thuần khiết giống như một tờ giấy trắng. A Cự nếu không phải em mình, Trần Nguyên tuyệt đối sẽ cho rằng Hạ Mộc đối với A Cự chính là đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu.
Hạ Mộc mặc đồ thường đi ra cổng trường, liền thấy Trần Cự tạo dáng đứng đó chói mù mắt mọi người.
Lamborghin Limited*, cho dù bán mình đi cũng không đủ để so với chiếc xe đó.
Trần Cự lớn lên rất đẹp trai, lại phối với xe thể thao sáng lấp lánh, đủ để khiến nữ sinh trong trường điên đảo. Chỉ là quý ngài đây quá cao lãnh, đối với ai cũng một mảnh hờ hững xem thường, không thèm liếc mắt lấy một cái.
“Lên xe.” Vừa nhìn thấy Hạ Mộc, đôi mắt Trần Cự liền tràn ngập dịu dàng.
Hạ Mộc là nam thần Nông đại(1), nhanh chóng bị người nhận ra, sau đó Trần Cự cũng bị nhìn ra thân phận, vì vậy tất cả nữ sinh liền dừng bước. Lần trước tại ký túc Hạ Mộc đã nói người đàn ông đẹp trai này là người theo đuổi chị gái cậu, các cô làm sao có thể so với chị của nam thần, đành tiếc nuối mà từ bỏ một bạn trai rùa vàng chính hiệu.
(1)Từ đây trường đại học nông nghiệp = Nông đại nha. Tùy trường hợp khác nhau mà t sẽ ghi 2 tên đó.
“Đi đâu?”
Hạ Mộc cài dây an toàn.
“Mang em đi uống canh.”
Trần Cự nhớ những lời mà Hạ Mộc đã từng nói, hơn nữa hắn cũng cảm thấy Hạ Mộc hơi gầy, phải cố gắng nuôi mập cậu, ôm mới thoải mái.
Vì vậy Hạ Mộc bị kéo đến một nhà ăn tư nhân đặc biệt thần bí nào đó, nếu không có Trần Cự dẫn đường, cho dù để cậu tìm 10 năm chưa chắc tìm được cái bóng.
“Hai phần canh ngon nhất, thêm vài món ăn cùng hai bát cơm trắng.”
Trần Cự quen cửa quen nẻo gọi món, bà chủ ghi nhận xong liền nhanh chóng đi vào bếp cùng chồng bận túi bụi. Quán cơm này chỉ có 2 vợ chồng buôn bán, không có nhân viên phục vụ. Tất cả mọi việc từ mua thức ăn, nhặt rau, rửa rau, thái rau, ninh canh hay xào đồ ăn cũng chỉ do 2 người cùng làm, cả dọn dẹp vệ sinh cũng vậy
Rất nhiều người thắc mắc tại sao họ lại chấp nhận chịu khổ như vậy chứ không thuê thêm người, thêm một người sẽ bớt phần công việc, nhưng hai vợ chồng mỗi lần được hỏi cũng chỉ cười cười, không trả lời, cũng không thuê thêm nhân viên.
“Đơn giản đây là cửa hàng của riêng họ. Mỗi một cái bàn, cái ghế, mỗi cái bát, đôi đũa trong quán cơm này đều là vợ chồng bọn họ tự tay chuẩn bị, có lẽ bọn họ không muốn để người khác xen vào.”
Từ bố trí của tiệm ăn, Hạ Mộc có thể nhận thấy tình cảm giữa 2 người họ rất tốt, như vậy thì làm sao họ có thể chấp nhận có người thứ ba chen vào cuộc sống tốt đẹp mà họ đang có đây! Cho dù chỉ là nhân viên phục vụ cũng không được.
“Làm sao cậu biết?”
Trần Cự kinh ngạc nhìn Hạ Mộc, hắn nghĩ chỉ có mình là biết được sự thật này, vậy mà Hạ Mộc lần đầu tiên tới đã nhìn thấu được bí mật ẩn sâu trong đó.
“Cảm giác a! Quán cơm này mang đến cảm giác vô cùng ấm áp, giống với cảm giác lúc được quay trở về nhà.”
Đã là nhà của riêng mình thì sao có thể chấp nhận cho người xa lạ bước vào, Hạ Mộc rất nhanh đã đoán được.
“Có sao?”
Trần Cự quan sát cách bố trí của tiệm, không có cảm giác gì đặc biệt mà! Hắn biết chân tướng này là do trong lúc tình cờ đã giúp đỡ vợ chồng bọn họ, sau đó đối phương mới nói cho hắn biết nguyên nhân.
“Có a, anh dùng tâm để cảm nhận, chắc chắn có thể thấy được.”
Hạ Mộc cười rất ôn nhu, nơi này có cách bố trí giống với nhà của cậu, ngôi nhà do cha mẹ Hạ cùng nhau tạo nên, vậy nên cậu rất thích.
“Được, vậy để anh thử.”
Trần Cự đối với Hạ Mộc từ trước đến giờ đều rất bao dung, sẽ không từ chối đề nghị của cậu.
Nhắm mắt lại, dùng tâm chậm rãi cảm nhận mọi thứ xung quanh, sau đó nơi này bất tri bất giác liền cùng với ngôi nhà nhỏ ấp ám trong ký ức ngày xưa hợp lại làm một.
“Ba ~ mẹ ~ “
Trần Cự phảng phất thấy được cha mẹ mình đang đứng trong phòng khách đưa tay về phía mình, khẽ kêu lên.
Hạ Mộc tâm run lên, kinh ngạc nhìn hắn. Cha mẹ nam thần đã không còn? Hồi tưởng lại phần ‘ký ức’ kia trong đầu, hình như trong tạp chí đã nói qua, cha mẹ nam thần đã qua đời lúc anh được 7 tuổi. Nghĩ tới đây tim cậu khẽ thắt lại, đưa tay ra nắm chặt tay phải của anh.
“… Cảm ơn em.”
Trần Cự mở mắt ra, trước đây hắn không hề chú ý đến trang trí của cửa tiệm, hiện tại nhìn đâu cũng thấy thật tốt, thật ấm áp, ngập tràn cảm giác gia đình.
“Anh không sao là tốt rồi.”
Hạ Mộc muốn thu tay, Trần Cự sao có thể đồng ý, gắt gao nắm chặt, mãi đến khi đồ ăn mang lên mới chịu buông ra.
Đồ không biết xấu hổ, Hạ Mộc hắc tuyến trừng hắn.
“Ngon tuyệt ấy.”
Một chén canh vào bụng, thật dễ chịu. Không hiểu sao, đơn giản chỉ là là canh hầm xương, khi uống vào lại khiến lòng người ấm áp, uống vào mùa thu đông là phù hợp cực kỳ.
“Ngon thì uống nhiều một chút.”
Trần Cự liền múc thêm cho Hạ Mộc một chén canh, “Đồ ăn sáng ở đây cũng không tệ, em ăn thử xem.”
“Được.”
Hạ Mộc nhìn chằm chằm chén canh, cuối cùng vẫn bưng lên, từng miếng từng miếng uống.
Trần Cự thấy cậu như vậy trong lòng rất vui, thương cảm cũng theo đó mà trôi đi mất.
Cha mẹ, hai người có nhìn thấy không? Đây là người con yêu, hai người cũng sẽ thích cậu ấy giống con đúng không?
Trần Cự ở trong lòng yên lặng nói với cha mẹ, phảng phất lại thấy được nụ cười vui mừng của họ, hắn nhìn nhìn rồi cũng bưng chén canh lên uống.
Lúc rời đi Hạ Mộc rất nhiệt tình vẫy tay chào bà chủ. Canh nơi này thật sự rất ngon, mặc dù đắt một chút, nhưng vẫn nằm trong tầm của cậu. Nếu có thời gian, cậu sẽ cùng bạn bè tới đây. Nhưng trước tiên phải nhớ rõ đường đã, nếu không rất dễ bị lạc.
“Không sao, nếu cậu thích thì lần sau tôi lại đưa đến, không phiền.”
Mặc dù Trần Cự trong lòng Hạ Mộc chính là một tên bệnh thần kinh, nhưng không thể phủ nhận quan tâm của anh khiến Hạ Mộc rất ấm áp.
“Cảm ơn anh.”
Nhận ra việc mình càng ngày càng không thể cự tuyệt Trần Cự, Hạ Mộc yên lặng, chỉ có thể trầm mặc ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Khóe miệng Trần Cự khẽ nhướng lên, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường. Hắn biết mâu thuẫn trong lòng Hạ Mộc, nhưng hắn không vội, Hạ Mộc vẫn đang là học sinh! Cho dù chính thức xác định quan hệ cũng phải chờ Hạ Mộc tốt nghiệp, vậy mới không làm lỡ việc học của cậu. Hạ Mộc nỗ lực ra sao Trần Cự biết rõ, tuy rằng bình thường lúc rảnh rỗi hắn sẽ đưa cậu đi chơi, khi đó nếu nhìn thấy từ tiếng anh nào không biết cậu sẽ lấy từ điển nhỏ ra xem.
Cậu nỗ lực như vậy, Trần Cự sao có thể nhẫn tâm làm lỡ việc học hành của cậu.
“Anh có một nông trường nhỏ ở ngoại thành, nếu em muốn thì Quốc khánh này anh đưa em đến đó chơi mấy ngày.”
Trần Cự luôn biết cách khiến cho Hạ Mộc hứng thú, quả nhiên mới vừa rồi cậu còn rầu rĩ không vui, nghe được đôi mắt lập tức liền sáng lên.
“Thật sự?”
Hạ Mộc hai mắt lấp lánh nhìn về phía Trần Cự, không hổ là nam thần, lại còn có nông trường riêng nữa.
“Ừ.”
Lúc trước Trần Cự lập nông trường này bởi vì hắn không yên tâm với đồ ăn bên ngoài, cho nên nông trường cũng không quá lớn, bởi vì nơi đây chỉ dùng để cung cấp nguyên liệu nấu ăn cho ông nội, anh hai và hắn.
“Muốn đi.”
Có nông trường thực sự cho mình học tập, Hạ Mộc biểu thị Quốc khánh cậu có thể cùng Trần Cự ra ngoài chơi. Như thế cậu sẽ không thể dành toàn bộ thời gian cho việc kiếm tiền nữa, nhưng học tập cũng rất quan trọng, tất cả đều vì tương lai sau này.
“Được rồi, nhớ chuẩn bị hành lý, anh sẽ lái xe đến đón cậu. Chúng ta đi vào tối ngày 30, đến đó sẽ cho cậu nếm thử đồ ăn do nông trường sản xuất.”
Trần Cự thấy cả khuôn mặt Hạ Mộc sáng lên khiến tâm tình hắn cũng cảm thấy vui vẻ, chỉ cần ở chung với Hạ Mộc hắn sẽ không bao giờ biết tức giận .
“Ừ, tôi biết rồi.”
Hạ Mộc muốn hỏi xem có thể mang thêm người cũng đi hay không, nhưng nghĩ đến thân phận của Trần Cự thì lại thôi. Cậu bây giờ cùng Trần Cự quan hệ không rõ ràng, không nên đem đám bạn ký túc dây dưa vào.
Vì chuyện được đi nông trường, Hạ Mộc ở trên xe luôn rất hưng phấn, cho dù bị Trần Cự mang đến câu lạc bộ cao cấp cũng không tức giận, thậm chí còn theo hắn học đánh bi-a.
Thực ra Hạ Mộc không phải không chơi, mà trước đây chỉ chơi loại Billiard Carom(2) phổ thông hai màu, hơn nữa tỉ lệ ghi điểm cũng không cao. Trần Cự lại chỉ cậu chơi loại Snooker(3), rất thú vị. Dưới sự dạy dỗ của Trần Cự, Hạ Mộc học rất nhanh, ban đầu 10 lần thì mất 8 lần không trúng, bây giờ thì 10 lần có năm lần trúng đích.
(2) Loại Billiard Carom thường có 3 bi, có thể thuộc 3 màu khác nhau hoặc 2 màu đỏ trắng (trắng thì có trắng trơn và trắng mục), theo tôi biết thì nhiều người chơi cùng lúc cũng được nhưng thường giới hạn ở 2 ngươi (đánh đơn), 4 người (đánh đôi). Trong trường hợp bi 2 màu đỏ trắng thì 2 bên chỉ được chọn màu trắng, hoặc trơn hoặc mục, điểm được tính khi đánh bi của mình (bi chủ) chạm liên tiếp bi đỏ và bi của đối phương, nếu đánh trúng thì cứ tiếp tục đánh tiếp cho đến lúc trượt thì mời nhường lượt cho đối thủ. Đây là cách đánh thông thường quê t, còn loại chuyện nghiệp thì  >>Vào đây tình hiểu
(3) Snooker: loại này t không rành lắm, muốn hiểu thêm thì  >>Vào đây
“Cậu rất giỏi!”
Trần Cự biết đây đều là do Hạ Mộc có học công phu, nên khả năng nắm giữ lực đạo rất tốt.
“Anh dạy cũng rất tốt!”
Hạ Mộc hiện tại rất cao hứng, hào phóng ca ngợi Trần Cự. Trần Cự quả nhiên được cậu khen mặt mày hớn hở.
(*´∇`*) ~, bạn trai nhỏ khen khiến trái tim hắn hạnh phúc quá à~.
Không nhầm đâu, trong lòng Trần Cự bây giờ Hạ Mộc đã trở thành bạn trai nhỏ của hắn. Tuy rằng Hạ Mộc vẫn chưa đáp ứng, nhưng đối với Trần Cự đây chỉ là chuyện sớm muộn, cho nên hắn nghiễm nhiên coi đây là bình thường, dù sao kết quả cũng chỉ có một!
Hạ Mộc cũng không biết tâm tư nhỏ của Trần Cự, chuyên tâm luyện tập, tỉ lệ bắn trúng đã nâng lên đến bảy phần mười. Tốc độ tiến bộ nhanh như vậy, Trần Cự cũng phải khen ngợi sự chuyên tâm của bạn trai nhỏ. Làm chuyện gì cũng toàn tâm toàn ý, không trách cậu học cái gì cũng nhanh.
Chơi đến trưa, Trần Cự mang Hạ Mộc đi ăn cơm tại câu lạc bộ này luôn.
“Tôi phát hiện ra những nơi anh dẫn tôi đi, cho dù là quán bar hay câu lạc bộ, đều rất đặc biệt, cảm giác rất tuyệt.”
Hạ Mộc ban đầu cho rằng Trần Cự là loại người kì ba, nên mới có thể dẫn cậu đi quán bar ăn cơm, nhưng cậu không thể không công nhận món cơm chiên ở đó rất đẹp mắt, ăn cũng rất ngon, đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ rõ hương vị của nó nè. Đương nhiên đồng dạng không thể quên được còn cò hình ảnh hôn môi của hai nam nhân khác, cũng bởi vì lý do đó nên cậu đối với chuyện nam nam yêu nhau cũng không chán ghét.
Ý thức suy nghĩ của mình đang dần chuyển biến, Hạ Mộc xoa trán, cậu đang dần hãm sâu vào rồi, luôn có cảm giác một ngày nào đó sẽ không thoát ra được nữa.
“Hừ hừ, anh đã ăn hết toàn bộ thức ăn của thủ đô rồi.”
Thời điểm một mình lăn lộn trước đây, hắn đã đi hết mọi ngóc ngách của thủ đô, nơi nào có đồ ăn ngon hắn đều biết rõ, cho nên bây giờ hắn mới có thể mang Hạ Mộc đi thưởng thức mỹ thực. Hắn lấy mỹ thực tiếp cận Hạ Mộc, quả nhiên có thể kéo gần khoảng cách của hai người. Xem ra bí kíp theo đuổi trên mạng cũng không phải hoàn toàn vô dụng, tối nay về phải nghiên cứu chuyên sâu mới được.
“Phốc ~ này đáng giá kiêu ngạo vậy sao?”
Đây chắc chắn là một tên cật hóa, giám định hoàn tất.
“Đương nhiên, dân dĩ thực vi thiên(4), ai cũng phải ăn cơm.”
(4) Dân lấy lương thực làm gốc
Trần Cự hơi hơi nhếch cằm, bày ra bộ dáng cao cao tại thượng nhưng lại không khiến người ta chán ghét, trái lại khiến người cảm thấy được hắn phải vậy mới đúng. Nghĩ như vậy, Hạ Mộc không khỏi mỉm cười .
Trần Cự đậu xe ở một đoạn đường vắng vẻ, trước khi Hạ Mộc xuống xe liền ăn chút đậu hũ của cậu.
Lau nước miếng trên mặt, Hạ Mộc cực kì bất đắc dĩ, cậu đã dần quen việc Trần Cự bất ngờ đánh lén. Trước đây tức giận đến giơ chân, hiện tại cũng chỉ bất động thanh sắc lau mặt.
“Chơi không vui.”
Trần Cự không thấy được Hạ Mộc đỏ mặt, cảm thấy có chút mất hứng.
“…”
Đây là để anh chơi à? Hạ Mộc đen mặt.
“Hắc hắc, chính là như vậy. Tiểu Mộc, lúc em nóng giận thực sự rất đáng yêu.”
Trần Cự cười giảo hoạt, nhìn qua rất giống hồ ly đã thành công bắt trộm gà.
“…”
Hạ Mộc bị Trần Cự chọc giận thì im lặng, không hiểu được lí do tại sao Trần Cự luôn thích trêu chọc cậu. Bình thường khi ra ngoài chơi cũng thích xem mình tức giận nhưng lại không làm gì được hắn, thực sự rất tàn ác.
“Hạ Mộc đang tức giận, Hạ Mộc vui vẻ, cái nào anh cũng thích hết.”
Lời nói không mất tiền mua, cho nên Trần Cự liền mượn cơ hội thổ lộ, một giây trước còn đang biểu tình vô lại, giây sau đột nhiên nghiêm túc, khiến Hạ Mộc muốn giả ngu cũng không được.
“Được rồi! Em về đi. Ngày mai anh bận việc nên không tới tìm em được, nhưng sẽ nhờ người chở em đi ăn, đừng đến căng tin, thức ăn ở đó vừa không ngon vừa không có dinh dưỡng.”
Trần Cự rất đau lòng Hạ Mộc, không nỡ để cậu đi ăn cơm tập thể. Tuy Hạ Mộc cảm thấy thức ăn ở Nông đại rất tốt, nhưng trong mắt Trần Cự mấy món đó chả khác gì đồ cho heo, làm sao có thể để bạn trai nhỏ ăn vào bụng được. Nhớ lại ngày hôm qua đến đón Hạ Mộc, tâm huyết dâng trào liền đi đến căng tin ăn cơm, mới được một miếng liền bỏ xuống. Đồ ăn như vậy sao có thể để bạn trai nhỏ của hắn ăn chứ! Hơn nữa ngày nào cũng ăn, Trần Cự biểu thị hắn rất không vui.
“Có khoa trương như vậy sao, cơm căng tin thực sự không tệ mà.”
Hạ Mộc lần thứ hai xoa trán, bệnh của tên này càng ngày càng nặng, cậu thật sự rất hoài nghi cái tên này có đúng là nam thần trong trí nhớ hay không? Thấy thế nào cũng giống như một tên bệnh thần kinh.
“Mặc kệ, dù sao em cũng không được ăn.”
Trần Cự nói chắc chắn.
“Tôi còn đi học, anh cũng không thể mỗi ngày đều mang cơm tới cho tôi? Hơn nữa, chuyện anh đang theo đuổi không thể để cho mọi người biết được, không lẽ muốn tôi phải bỏ học sao? Nếu như anh là thật lòng, vậy chỉ cần lúc rảnh rỗi anh dẫn tôi đi ăn là được rồi.”
Hạ Mộc biết nếu như bây giờ cậu không khuyên được Trần Cự, cái tên này tuyệt đối sẽ đến bồi cậu ăn cơm mỗi ngày, nếu muốn tốt cho mình thì nhất định phải buộc hắn bỏ ý nghĩ này đi.
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà.”
Hạ Mộc hiếm khi cứng rắn như vậy, trong lòng Trần Cự rất khó chịu .
“Được rồi, tôi biết anh là vì muốn tốt cho tôi! Nhưng tôi vẫn đang đi học, sinh viên nên có dáng vẻ sinh viên một chút không phải sao?”
Muốn dỗ được tên này, sau khi đánh một gậy nhất định phải cho một viên đường.
Quả nhiên Hạ Mộc hạ giọng dỗ hắn, Trần Cự liền quên mất lúc nãy vẫn đang khó chịu, lập tức đồng ý.
Ai, bạn trai nhỏ quá cẩn thận rồi, chẳng qua là mỗi ngày đến đưa cơm cho em ấy thôi mà, hắn thân là bạn trai săn sóc người yêu mình có gì sai! Không đưa cơm sẽ không được nhìn thấy cậu! Chờ sau này bạn trai nhỏ tốt nghiệp, hắn muốn mỗi ngày đều uy em ấy mỹ thực, nuôi cho em ấy trắng trắng mập mập a!
“Được, nhưng ngày mai anh vẫn sẽ cho người mang cơm tới.”
Ngày mai hắn không rảnh, thế nhưng vẫn phải xoát độ tồn tại trước mặt người yêu nhỏ.
“Được.”
Biết không thể cự tuyệt nữa, Hạ Mộc cũng không ngăn trở. Ngẫu nhiên một lần cậu vẫn có thể chấp nhận được, cũng dễ dàng giải thích với mọi người.
“Anh có thể đưa nhiều một chút không, tôi còn có bạn cùng ký túc nữa!”
“Có thể.”
Trần Cự cũng biết ở ký túc xá phải tạo quan hệ tốt với bạn cùng phòng, tuy rằng hắn chưa từng ở qua, nhưng hắn có Internet vạn năng! Trần Cự không thể giúp Hạ Mộc chuyện học hành, về vấn đề này giữa bạn bè với nhau có thể giúp đỡ nhiều hơn! Thân phận mấy người chung kí túc với Hạ Mộc hắn cũng đã cho người điều tra, chắc chắn bọn họ sẽ không tạo ra được uy hiếp gì, nếu không hắn đã buộc Hạ Mộc chuyển ký túc xá.
“Cám ơn anh, Trần Cự.”
Nhìn Hạ Mộc cười xán lạn, Trần Cự không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Bạn trai nhỏ càng ngày càng mê người, làm sao bây giờ? Online chờ gấp!
Trở lại ký túc xá, Hạ Mộc thấy đám bạn đang chuẩn bị đi tắm, vừa nãy họ xuống sân chơi bóng, đến bây giờ mới mang một thân mồ hôi về.
“Chờ đã, tớ cũng đi.”
Hạ Mộc nhanh chóng xếp gọn quần áo, cầm chậu cùng đi đến phòng tắm. Ban đầu cậu cũng không quen tắm chung kiểu này, cảm giác không được riêng tư. Dần dà Hạ Mộc cũng quen thuộc, mọi người đều là con trai, cái gì cậu có thì tôi cũng có, chả có gì phải xấu hổ.
Tắm xong, liền cầm điện thoại lên, có một tin nhắn mới. Đúng như dự đoán là của Trần Cự.
“Anh về đến nhà rồi, bây giờ sẽ đi tắm.”
“Tôi tắm xong rồi.”
Phơi xong quần áo, Hạ Mộc liền trả lời lại, sau đó đặt điện thoại di động xuống bắt đầu làm việc. Vì Quốc khánh muốn đến nông trường cùng Trần Cự, nên mấy ngày nay phải làm thêm giờ, làm xong số đơn hàng này, thì chờ qua ngày 11 sẽ nhận thêm.
Nửa giờ sau, điện thoại di động ở trên bàn rung lên. Hạ Mộc tiện tay lấy tới nhìn một chút, “Anh cũng tắm xong rồi!”
“Đi nghỉ sớm một chút! Không phải ngày mai anh bận à?”
Cuối tuần mà còn phải làm việc, Hạ Mộc thật đồng cảm với Trần Cự.
“Ừ, em cũng nghỉ sớm một chút.”
Chỉ nhìn vào tin nhắn thôi, hoàn toàn không ai có thể nghĩ đến chủ nhân của chúng là một tên bệnh thần kinh, làm việc không theo lẽ thường, khiến người khó lòng phòng bị.
“Biết rồi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon~.”
Trần Cự ngã xuống giường, vui đến độ không khép miệng được.
Trước đây Hạ Mộc chưa bao giờ trả lời tin nhắn của hắn, hiện tại lại quan tâm hắn, quan hệ của hai người đã bước thêm một bước dài. Mặc dù Tiểu Mộc bây giờ còn chưa chân chính tiếp nhận hắn, nhưng Trần Cự cảm thấy được, ngày đó sẽ không còn xa nữa.
“Ngủ ngon, bảo bối.”
Hôn hôn điện thoại di động, đem đặt ở tủ đầu giường, tắt đèn chui vào chăn. Gần đây chất lượng giấc ngủ của hắn cao hơn trước kia rất nhiều, tất cả đều nhờ Hạ Mộc. Trần Cự bây giờ đã chuyển từ bạo long sang băng sơn rồi.
Là người ngồi ở vị trí cao nhất, mắt lạnh nhìn xuống các chủ quản đơn vị đang tranh cãi, thời gian còn lại đều dành để nhắn tin cho Hạ Mộc, thực sự là bận rộn mà.
Hạ Mộc mới vừa ăn điểm tâm xong, đang bận viết luận văn, liền nhận được điện thoại của Trần Cự.
“Bọn họ lúc nào cũng tranh cãi, phiền muốn chết.”
Hạ Mộc cười nhẹ, sau đó chuyển sang chế độ hồi đáp để trả lời tin nhắn.
“Vậy thì đừng để bọn họ cãi nhau nữa.”
“Nhưng khi nhìn bọn họ tranh cãi cảm thấy rất thú vị, giống như sắp đánh nhau thật ấy.”
Trần Cự chính là kẻ e sợ thiên hạ không loạn mà.
“…” Hạ Mộc câm nín. Các đồng chí công nhân viên của Cự Vương à, các vị cực khổ rồi.
“Anh nói thật đấy, hiện tại đã bắt đầu rồi, đánh thật kịch liệt a. Rốt cục cũng có thể trừ lương bọn họ.” Gần đây tâm tình luôn tốt nên không có cơ hội, bảo sao luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội rồi.
“…”
Nam thần sao thần kinh như vậy? Anh không thể lưu lại hình tượng đẹp đẽ của mình trong lòng tôi sao? Anh như vậy cha mẹ anh có biết hay không hả?
Hai người lại dùng tin nhắn hàn huyên một lúc lâu sau mới nói lời tạm biệt.
Tắt điện thoại, Hạ Mộc lắc lắc đầu, cậu hiện tại càng ngày càng quen thuộc việc Trần Cự quấy rầy lúc đang làm việc. Buổi trưa, người đưa đồ ăn của Trần Cự đến, Hạ Mộc không biết làm sao, nhưng mấy người trong ký túc lại sướng đến phát điên rồi.
“A Mộc, cậu chính là thiên sứ a~.”
Bọn họ chỉ cho là người theo đuổi chị gái Hạ Mộc vì muốn lấy lòng cậu nên đưa đến, căn bản không nghĩ tới mục tiêu của người ta không phải chị, mà là em trai chị ấy.
“Ăn của cậu đi, nói nhiều như vậy làm gì.”
Hạ Mộc cầm một cái cánh gà nhét vào miệng Hạ Minh Dương. Tuy cơm trong trường không tệ, nhưng ăn nhiều cũng chán, hiện tại lại có đồ ngon miễn phí, kẻ ngu mới từ chối. Một đám người đem cả đống đồ ăn càn quét sạch sẽ, ăn đến bụng ai cũng căng tròn.
“Ôi, no quá đi mất.”
Phùng Trần Dương nằm lỳ ở trên giường, no đến độ không nhúc nhích được.
“Tớ có thuốc tiêu hóa, mấy người ai muốn?”
May thật, cậu được Trần Cự thường xuyên dẫn đi ăn đồ ngon, đã tạo thành thói quen chỉ ăn no 8 phần, cho nên cậu là người duy nhất trong ký túc không bị trướng bụng.
“Tớ.”
Cả năm người đều giơ tay, Hạ Mộc đem thuốc cùng nước đến cho từng người.
Chờ bọn hắn uống thuốc xong, Hạ Mộc mới bò lên giường nghỉ trưa. Lấy điện thoại nhắn tin cho Trần Cự, nói hôm nay ăn rất ngon.
Trần Cự nhắn lại một cái mặt cười, sau đó bảo Hạ Mộc đi ngủ trưa, còn hắn phải đi tìm mấy lão giám đốc phiền toái.
Nam thần có sở thích kỳ quặc, Hạ Mộc biểu thị cậu không thể nào hiểu được tư duy của bệnh thần kinh. Để điện thoại di động xuống, ngáp một cái, chui vào trong chăn, rất nhanh liền ngủ.
Quốc khánh có 7 ngày nghỉ, Hạ Mộc gọi điện thoại nói cậu sẽ không về nhà, mà muốn đi đến một nông trường nhỏ học tập. Cha mẹ anh chị đều hiểu cho Hạ Mộc, ai cũng nói cậu phải chăm chỉ học giỏi, không cần phải vội trở về.
Được mọi người đồng ý, từ chiều 30 Hạ Mộc đã xếp xong hành lý, mấy đưa bạn cùng phòng đều dùng ánh mắt ai oán nhìn Hạ Mộc.
“Xin lỗi mà, lần đầu đi nông trường, không thể mang mấy cậu theo được.”
Hạ Mộc nhìn mọi người.
“Không sao, chúng tớ quen rồi, cậu lo lắng cũng đúng. Lần đầu tiên tất nhiên phải để lại ấn tượng tốt. Chờ đến khi cậu quen thân với người ở đó, lại đưa chúng tớ đi.” (thân quen =)))))))
Hạ Minh Dương hiểu rõ vỗ vai Hạ Mộc.
Những người khác gật đầu theo, bọn họ cũng cho rằng ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, cho nên ai oán thì ai oán, năm người cũng không nghĩ nhiều, cũng sẽ không nói những lời đố kỵ.
“Cảm ơn, tớ đi đây.”
Phía dưới vang lên tiếng còi xe của Trần Cự. Cậu không nói với mọi người đây là nông trường của Trần Cự, chỉ nói là bạn bè của hắn, nhờ quan hệ của Trần Cự cậu mới có thể đến đó.
Nửa thật nửa giả, làm cho mọi người không nhận ra đây căn bản là lừa gạt. Dù sao cũng không phải đều là nói dối, cậu đúng là dựa vào quan hệ vơi Trần cự mới có thể đi đến nông trường.
Khi Hạ Mộc xuống, Trần Cự liền đến cầm túi quàn áo cho cậu, cặp laptop thì để Hạ Mộc tự cầm. Lần này Trần Cự đi BMW đến, là xe 4 chỗ.
Túi đồ trực tiếp để vào ghế sau, ở đó cũng đã có sẵn một cái túi khác, là của Trần Cự. Dù sao cũng đi tới 7 ngày, quần áo mang thêm 2 bộ, cùng với đồ dùng hằng ngày.
“Nơi đó cách thành phố cũng không xa, mất khoảng 2 giờ đi đường. Chúng ta tới đó sẽ ăn tối, anh đã dặn dò trước rồi.”
Trần Cự vừa lái xe vừa cùng Hạ Mộc nói chuyện.
“Có thời gian anh sẽ dạy em lái xe, là nam nhân không biết lái xe sao được!”
“Được.”
Hạ Mộc híp mắt, xe ra khỏi thành phố, tới vùng ngoại ô. So với kiến trúc hiện đai trong nội thành, ngoại ô tương đối nhiều đất trống. Hưng phấn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nơi đây rất giống với nông thôn.
Trần Cự thấy cậu hài lòng thì không cùng cậu nói chuyện nữa, để cậu chuyên tâm ngắm cảnh bên ngoài. Hai giờ rất nhanh liền qua, bọn họ đã đến nông trường của Trần Cự.
Mặc dù là tiểu nông trường nhưng diện tích cũng không hề nhỏ, bên trong vườn rau, vườn trái cây, có cả ruộng trồng lúa nước với lúa mạch. Làm cho Hạ Mộc bất ngờ chính là, còn có một khu đất trồng cỏ để chăn nuôi dê bò lợn .
“Thức ăn ở đây chuyên sản xuất để cung cấp cho nhà anh, ăn không hết còn có thể đem bán. Tuy chi phí cho nông trường không nhỏ, nhưng lượng tiêu thụ được cũng không thấp. Tuy lời không được bao nhiêu, nhưng ít nhiều gì vẫn có.”
Trần Cự giới thiệu cho Hạ Mộc từng cái một, đôi mắt Hạ Mộc sáng rực lên, hận không thể lập tức nhào vào nông trường tiến hành khảo sát thực địa một phen. Đáng tiếc sắc trời đã tương đối muộn, Trần Cự sẽ không đồng ý.
Bữa tối là món ăn thôn dã, Hạ Mộc ăn đến miệng đầy dầu.
Trần Cự thấy cậu ăn vui vẻ, khiến anh cũng ăn được không ít, khiến cho chủ quản của nông trường thở phào nhẹ nhõm. Ông chỉ sợ ông chủ ăn không được, quay đầu trừ lương mình. Nghe nói gần đây tập đoàn bên kia đã có không ít người bị phạt tiền lương, liền tiền thưởng cũng bị trừ không ít (ham muốn của nam thần hoàn toàn khác với người thường).
Hết chương 32.
Chú thích:
Billiard Carom 
Snooker
snooker
Lamborghin Limited

Về quảng cáo
Occasionally, some of your visitors may see an advertisement here

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét