11.16.2016

Nam thần: Chương 34

Edit: Đời Đời Kiếp Kiếp

Chương 34

So với phòng ngủ, phòng khách dường như bớt ‘đơn sơ’ hơn, nhưng cũng không có quá nhiều đồ đạc, chỉ bao gồm sô pha, bàn trà, bàn ăn cùng ghế tựa, còn có một cái Đa Bảo các* ngăn giữa phòng khách và cửa. Cạnh cửa có một tủ giày tương đối lớn, bên trên để một chậu cây xanh. Ngoài ban công không đặt gì, rất đơn giản.

Nếu không phải tất cả đều là hàng hiệu, có lẽ không ai nghĩ rằng đây là nơi ở của chủ tịch tập đoàn Cự Vương. Tuy Trần Cự chưa từng kể chuyện nhà mình cho Hạ Mộc nghe, nhưng cậu vẫn nhìn ra được sự hoài niệm trong cách trang trí nơi đây, Trần Cự thực sự ghét tiếp xúc với người khác. Toàn bộ phòng chỉ có ảnh chụp của mình, không có thêm bất cứ bức ảnh nào khác, tất cả đồ dùng đều chỉ của một người.
Vì Hạ Mộc muốn đến đây, Trần Cự mới cho người mua thêm đồ dùng hàng ngày, ít nhất sẽ không để cho Hạ Mộc đến ‘nhà trọ’ của hắn ăn cơm mà không có bát.
Đúng vậy, là ‘nhà trọ’, Trần Cự thực sự không xem nơi này là nhà của mình. Nhà của hắn đã sớm bị phá hủy rồi. Vợ chồng Trần Côn vì không muốn để Trần Cự lưu luyến vợ chồng em trai mình, không hỏi qua hắn đã tự ý phá sụp ngôi nhà mà cha mẹ Trần Cự mua cho, xây lại thành trung tâm thương mại. [Edit: Mợ nó!!!]
Ngoại trừ những bức ảnh kia, đồ vật của cha mẹ mình Trần Cự cùng không lưu lại được bao nhiêu, hầu hết đều đã bị 2 vợ chồng nhà kia xử lý sạch. Đây cũng là một trong những lý do vì sao Trần Cự lại đặc biệt hận cha mẹ ruột của hắn.
Bài trí trong phòng cũng không có gì đặc sắc, Hạ Mộc chỉ xem qua mấy bức hình.
Trong hình, chính xác là tổ hợp của hai vị tuấn nam mỹ nữ. Đôi mắt Trần Cự rất giống với nam nhân trong hình, vừa nhìn là biết có quan hệ máu mủ. Tuy nhiên, Trần Cự cùng vị mĩ nữ đứng cạnh hình như không có nét nào giống nhau. Lẽ nào tướng mạo Trần Cự hoàn toàn di truyền từ cha hắn? Nhưng ngoại trừ đôi mắt giống hệt nhau, hai người không còn điểm tương đồng nào khác? Hay là do di truyền cách đời?
Kỳ lạ! Hình như đôi mắt này mình đã từng thấy qua ở đâu đó, nhưng là ở đâu mới được chứ? Nhất thời không thể nhớ ra, Hạ Mộc vỗ vỗ đầu mình.
“Tiểu Mộc, em đang làm gì vậy? Đến ăn cơm thôi.”
Trần Cự bưng món ăn cuối cùng ra thì thấy Hạ Mộc tự vỗ đầu mình, lo lắng nhìn cậu.
“A, đến đây.”
Hạ Mộc quay đầu, thấy Trần Cự đang bưng hai đĩa đồ ăn đứng ở cửa phòng bếp, bước ra liền thấy một phòng ăn nhỏ được ngăn với phòng khách.
Vì để chúc mừng, hôm nay Trần Cự làm nhiều thêm hai món, bốn mặn hai chay một canh, chứa đầy cả bàn ăn không nhỏ.
“Anh nhớ em thích ăn thịt muối*, nên đã chưng trong nồi từ sớm rồi.” Lúc đi đón Hạ Mộc thì đã để lửa nhỏ để chưng, hiện tại thời gian vừa vặn, lấy ra mùi thơm ngào ngạt, có vẻ rất ngon.
“Cảm ơn.”
Không chỉ có thịt muối, còn có hắn quê nhà món ăn nổi tiếng hâm lại thịt cùng cung bảo kê đinh (宫保鸡丁), cá khô kho thịt (鱼香肉丝), cộng thêm hai món chay khác, Hạ Mộc nhìn đồ ngon đến chảy cả nước miếng.   
“Chỉ cần em nguyện ý, anh sẽ dùng cả đời để nấu cho em ăn.”
Trần Cự không hề buông tha cho bất cứ cơ hội nào dù là nhỏ nhất, bày tỏ rất tự nhiên a! Hạ Mộc hai má ửng hồng, da mặt cậu không dày bằng người ta, được thổ lộ tất nhiên sẽ thẹn thùng. Hơn nữa đây còn là nam thần quốc dân a, cho dù cậu vẫn nghĩ mình là thẳng, nhưng hình như vẫn có chút chút vui sướng.
“Ăn cơm đi!” Gắp một miếng thịt bỏ vào bát Trần Cự, hy vọng có thể chặn được cái miệng của hắn.
“Được, nghe em hết.”
Trần Cự cũng không muốn bức người quá, nếu không kể đến đoạn hơi ngượng ngùng ban đầu, thì bữa cơm này khách hay chủ đều vô cùng vui vẻ.
“Em có muốn chơi game không?”
Ăn xong, Trần Cự cùng Hạ Mộc rửa chén. Sau khi đã hoàn tất dọn dẹp, Trần Cự mở ngăn kéo, bên trong có rất nhiều đĩa game offline.
“Không, tôi không chơi.”
Hiện tại, cậu cũng mới chỉ bắt đầu chơi võng du, còn game offline thì chỉ chơi trò xếp hình.
“Còn võng du? Em có chơi không?”
Trần Cự thấy thế vừa nghĩ liền hiểu, bạn trai nhỏ quả hắn là học bá, không chơi trò chơi cũng rất bình thường.
“Bạn bè có chơi, thỉnh thoảng cũng sẽ cùng họ chơi, mà không quen lắm.”
Chỉ là chơi đùa bình thường, căn bản sẽ không để ý đến thủ pháp gì. Cậu đánh quái từ trước đến giờ chỉ nhìn cái kỹ năng đó có thể sử dụng hay không, hoàn toàn không cân nhắc tới thời gian hay phối hợp gì.(tác giả chính là như vậy) [Edit: tui cũng vậy nữa :v]
“Chơi trò gì?”
Trần Cự có chút bất ngờ, không nghĩ tới bạn trai nhỏ lại chơi võng du.
“Võ lâm.”
Hình như là tên này, nếu không phải mỗi lần chơi đều nhìn thấy, có lẽ cậu cũng không nhớ, bởi vì đối với cậu nó không phải cái gì quan trọng.
“Võ lâm? Anh cũng có chơi, em chơi ở khu (server) nào?”
Hạ Mộc nói một cái tên, Trần Cự vỗ tay một cái.
“Lúc trước tại Tứ Xuyên anh cũng chơi khu này, vừa vặn.”
Trần Cự khởi động laptop, đăng nhập vào trò chơi, nhanh chóng tìm đến khu mà Hạ Mộc nói rồi đi vào.
“Anh còn có một cái laptop, em dùng nó đi, chúng ta cùng nhau chơi.”
Trần Cự kỳ thực cũng rất ít chơi game, nhưng vì bạn trai nhỏ của hắn chơi, nên hắn phải đến làm hộ hoa sứ giả. Acc của hắn là acc cấp cao, vũ khí trang bị đều là tốt nhất, cho dù hắn không thường chơi nhưng vẫn sẽ thuê người cày thay.
Người cày thuê thấy bỗng nhiên có người login vào acc liền biết ngay là ông chủ, không để ý nữa, chơi bằng acc của chính mình, anh ta vừa lúc cùng bạn gái đi làm nhiệm vụ vợ chồng.
“Được.”
Hạ Mộc dùng một cái laptop khác đăng nhập trò chơi, chơi cùng Trần Cự. Acc của cậu mới cấp 60, so với acc đã cấp 100 của hắn, thật đáng thương, đi dã ngoại giết quái chỉ có thể bị người ta xem như đậu phụ mà cắt.
“Đi, anh mang em.”
Với nhưng người chơi võng du khác, bọn họ nhìn thấy đại thần của mình đang mang một acc nhỏ đi dã ngoại đánh quái, hơn nữa còn là đại thần ở một bên đánh còn tiểu hào kia chỉ biết ở bên cọ kinh nghiệm, thỉnh thoảng còn đào quặng cùng dược liệu các thứ, rất kéo giá trị thù hận của thiên hạ.
Cư nhiên được đại thần số một của khu họ mang, nhất thời mọi người đều suy đoán xem tiểu hào này là ai, cũng có một số người nhìn ra chân tướng, nói đúng sự thật nhưng không một ai tin tưởng, bởi vì cả 2 acc đều là nam, nam thần không thể nào là cong được? (vì vậy, chân tướng dần mất đi trong biển người. )
Chơi được một hai tiếng, Hạ Mộc liền bắt đầu ngáp.
Cậu từ trước đến giờ đều không thích chơi game, chủ yếu đều là bồi bạn bè chơi, giúp đỡ bọn họ lúc không đủ người làm nhiệm vụ.
“Có muốn đi ngủ một lát không?”
Trần Cự cúi đầu hỏi Hạ Mộc đang ngồi dưới đất.
“Ừm.”
Hạ Mộc gật đầu, cậu hiện buồn ngủ đến híp hai mắt lại.
Trần Cự đưa người đến phòng của mình, đắp chăn cho cậu rồi khép cửa ra ngoài.
Nhìn thấy hình ảnh hai nhân vật đang dựa vào nhau trong máy tính, Trần Cự đột nhiên tâm huyết dâng trào đem tài khoản cùng mật khẩu của acc cậu cho người luyện thay, để anh ta luyện acc này, đương nhiên tiền sẽ trả chung với acc lớn của mình.
Vì vậy hai tuần sau Hạ Mộc lên game, liền phát hiện tiểu hào của mình đã biến thành đại hào, còn có một thân trang bị cực phẩm, quả thực chói mù mắt.
“Anh nhờ người luyện acc em?”
Hạ Mộc thật sự không nghĩ được ai khác biết tài khoản và mật khẩu của mình, còn tốn nhiều tiền luyện acc cho mình như vậy.
“Đúng vậy a!”
Một tin nhắn kèm theo icon cười toe tét trả lời.
“…”
Được rồi, ngoại trừ vị thổ hào này, chắc không tìm được người thứ hai như vậy.
“Thích không?”
Thổ hào tiếp tục làm mới tam quan của Hạ Mộc.
“Ừ.”
Nhìn đại hào lấp lánh trên màn hình, Hạ Mộc biểu thị kỹ thuật của cậu thật sự sẽ làm mất mặt nó.
“Không sao, chơi game để vui thôi mà.”
Trần Cự biết kỹ thuật của mình tốt, thế nhưng hắn không cho rằng kỹ thuật của Hạ Mộc cũng nhất định phải tốt. Bạn trai nhỏ là học bá, nhiệm vụ quan trọng của cậu là học tập, làm một sinh viên tốt. Thỉnh thoảng chơi game thì không sao, nhưng trầm mê quá sẽ không tốt.
“Cảm ơn.”
Hạ Mộc không biết nói gì hơn ngoài hai từ này.
“Không cần cám ơn, em dù sao cũng là bạn trai nhỏ của anh!”
Bạn trai nhỏ? Đây là cái quỷ gì? Hạ Mộc hắc tuyến, trực tiếp tắt máy.
Trần Cự thấy Hạ Mộc không trả lời liền biết những lời kia làm cậu giận rồi, hắn cũng không vội, Hạ Mộc sớm muộn sẽ là của hắn, không ai có thể cướp được.
Chơi game một chút thì không sao, nhưng chơi nhiều sẽ nghiện. Cho nên Hạ Mộc nhanh chóng đem việc này vứt qua một bên, cậu mỗi ngày vội vàng kiếm tiền, học tập, còn muốn bồi Trần Cự, sắp bận chết rồi. May là cậu còn trẻ, nếu lúc lớn tuổi hơn cũng bận như vậy, có khi nào phiền chết không.
Vì không để cho mình quá mệt mỏi, lúc Hạ Mộc đi chơi với Trần Cự, cái gì cũng không nghĩ, khiến đầu óc của mình hoàn toàn trống rỗng. Lúc hai người ở chung không chỉ có chơi đùa, mà còn có thể so chiêu.
Trần Cự cũng đánh thái cực quyền, chỉ là tâm tính của hắn cùng thái cực quyền không hợp, cho nên luyện rất nhiều năm cũng không có chút thành tựu nào. Hiện tại Hạ Mộc đồng thời cùng hắn luyện, thường bồi hắn đánh, thực sự khiến lệ khí của hắn giảm đi không ít, không giống trước đây chỉ có cương mà không có nhu.
Cho nên khi hắn về nhà luyện cho Trần lão xem, ông luôn hỏi hắn ai đã khiến hắn thông suốt, rốt cục cũng không đem Thái Cực quyền luyện thành mãnh hổ quyền nữa.
“Bạn trai nhỏ dạy con.”
Trần lão dạy mười mấy năm vẫn không thành công, bạn trai nhỏ ra tay một chút liền khiến cho Trần Cự hiểu được cái gì là Thái Cực, mặc dù không phải tốt nhất, nhưng không giống trước kia chỉ biết lấy bạo chế bạo, cái gì cũng dùng hết sức phá bỏ.
“…”
Trần lão cảm thấy tim thật đau.
“Ông muốn gặp cậu ấy.”
Ông thật muốn nhìn rốt cục là người như thế nào có thể đem thằng cháu nhỏ của mình luôn đi theo con đường bạo lực khai thông đầu óc.
“Hiện tại không được.”
Còn chưa thành công theo đuổi người ta đâu!
“Tại sao?”
Trần lão cảm thấy vô cùng khó chịu, thân là ông nội chẳng lẽ không thể nhìn thấy bạn trai nhỏ của cháu mình? Mày có còn coi lão già ta đây là ông nội không?
Đối với ngữ khí uy hiếp của ông nội, Trần Cự làm như không thấy.
“Tiểu Mộc còn nhỏ! Là học sinh, còn phải lên lớp, còn phải làm việc, làm gì thừa thời gian gặp ông.”
Quan trọng hơn Tiểu Mộc còn phải bồi mình, nếu gặp ông nội thì thời gian hai người cùng nhau sẽ giảm bớt, đối với một kẻ gian thương như Trần Cự mà nói, đây là buôn bán rất lỗ vốn, hắn mới không làm.
“…”
Có vợ rồi không cần ông liền à, đồ cháu bất hiếu. Trần lão sắp bị Trần Cự chọc tức chết rồi.
Vì vậy Trần Cự lần đầu bị ông nội của mình đuổi ra khỏi nhà chính, nói không mang theo cháu dâu trở về liền không cho vào cửa.
“Thật đúng ý cháu~.”
Hắn cũng không muốn tại nhà chính lại có thể gặp phải vợ chồng Trần Côn. Hai người vì muốn thăng chức, mấy hôm nay vô cùng chăm chỉ chạy về nhà chính tìm Trần lão, hy vọng được ông giúp đỡ.
Nếu không phải để ông nội yên tâm, ngày hôm nay căn bản Trần Cự đã không trở về, mà cho dù có trở về thật thì trước đó hắn sẽ nghe ngóng thật kỹ xem đôi vợ chồng kia có ở đó hay không.
“Đi đi, nhìn thấy mày liền phiền.”
Trần lão không có kiên nhẫn phất tay đuổi người, thằng cháu bất hiếu đáng giận, lần sau sẽ không tìm nó chơi nữa.
Vì vậy Trần Cự vui mừng lăn đi, lúc vợ chồng Trần Côn biết chuyện chạy về, chỉ nhìn thấy một mình Trần lão mặt khó chịu ngồi trong phòng khách uống trà.
“Ba, A Cự đâu?”
Vợ Trần Côn, mẹ ruột Trần Cự – Hoàng Bình tao nhã mà cao quý hỏi, ai ngờ biểu hiện của ả trong mắt Trần lão lại vô cùng giả dối, chỉ có thằng con lớn bị mù mới không nhìn thấy, còn say đắm nữ nhân này muốn chết.
“Đi rồi, tụi mày đến đây làm gì?”
Trần lão thật sự rất phiền, trùng hợp đúng lúc đó chạy về, ai mà không biết bọn họ đang âm mưu gì, thật sự cho rằng ông già rồi nên đầu óc cũng lú lẫn theo à?
“Ba, con là con trai ngài, tại sao không thể về đây?”
Không thấy con trai nhỏ, Trần Côn trong lòng rất mất hứng. Gã hiện tại đang rất cần đánh bóng tên tuổi cho con đường chính trị của mình, nhưng nếu như vậy sẽ tiêu tốn một khoản đầu tư lớn, số tiền cũng không nhỏ, vì vậy Trần Côn liền nghĩ đến đứa con nhỏ của mình, nó rất có tiền. [Edit: Ông mà cũng xứng gọi Trần Cự là đứa con nhỏ á. Đùa!!!]
Lúc trước vẫn luôn nghĩ con trai làm thương nhân khiến cho gã cùng cả nhà mất hết mặt mũi trước đối thủ, nhưng bây giờ lại cảm thấy đứa con này làm thương nhân cũng không phải không chỗ tốt, ít nó rất có tiền! Có tiền có thể giúp gã mua thành tích, chỉ cần nó dùng tiền giúp gã, việc tăng được ba bậc là điều nằm trong tầm tay. Trần Côn lập tức nghĩ thông, điều quan trọng bây giờ là làm sao để Trần Cự đồng ý chi tiền. Tuy rằng đứa con trai này không được gã yêu thích, đối với gã cũng có nhiều hiểu lầm, nhưng nói thế nào cũng là cha ruột, chẳng lẽ cha ruột có cơ hội thăng tiến con trai sẽ mặc kệ? Đến lúc đó đối với nó cũng có lợi, song phương đều có lợi, chắc chắn Trần Cự sẽ không tiếc chút tiền này.[Edit: Ha ha! Da mặt cũng đủ ‘mỏng’! Tui rất chi là muốn bóc lớp da đó xuống!!!].
Nếu như Trần Cự biết tính toán của Trần Côn, tuyệt đối sẽ ‘ha ha’ gã một mặt thỉ. Cái gì gọi là chút tiền này, muốn vực được địa phương nghèo kia cũng tốn ít nhất vài tỷ, thậm chí hơn mười tỷ mới có thể làm được. Vậy mà trong mắt Trần Côn mười tỷ chỉ được coi là chút tiền, thật không biết đến tột cùng phải bao nhiêu tiền thì mới được coi là số tiền lớn?
“Hừ.”
Trần lão gia tử mặc kệ con lớn, tính toán trong lòng nó ông đại khái có thể đoán được một ít, nhưng đáng tiếc lão nhân gia người ta không nghĩ quản, cũng không muốn giúp đỡ. Cứ để bọn nó ở nguyên vị trí hiện tại mà tiếp tục chờ đợi đi, nếu để cho nó leo cao, lấy tính tính nó chắc chắn sẽ gặp chuyện, như bây giờ đã rất tốt.
Thế nhưng Trần lão đã quá coi thường trình độ vô sỉ của hai vợ chồng này. Núi không đến tìm ta ta liền tự đi tìm núi, cuối tuần hai người trực tiếp chạy đến công ty Trần Cự tìm người, trước mặt lễ tân nói mình là bác hai của Trần Cự, không dám nói là cha mẹ, sợ một khi bị rò rỉ sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ chính trị của gã. [Edit: …]
“Xin lỗi, Trần tổng nói ngài không có bác hai.”
Lễ tân sau khi gọi điện thoại liền nhìn đôi vợ chồng đầy khinh bỉ, ăn mặc ra dáng lắm, thì ra chỉ là hai kẻ lừa gạt. Đừng nhìn chủ tịch tập đoàn bọn họ rất thích bắt lỗi nhân viên, nhưng phúc lợi công ty lại cực kỳ tốt. Ngoại trừ phát lương cao, còn có thể có gấp đôi tiền thưởng cùng rất nhiều phúc lợi khác, một năm đủ để túi tiền của bọn họ luôn ở trạng thái rủng rỉnh. Đây cũng là lý do tại sao lão tổng lại thích trừ tiền lương như vậy, nhưng vẫn có rất nhiều người chen đến vỡ đầu chảy máu để được vào đây.
“Cô nói cái gì?”
Trần Côn hai mắt trừng lớn như mắt trâu, thằng bất hiếu kia dám nói mình không có bác hai? Được rồi, gã xác thực không phải bác hai của nó, mà là cha ruột, thế nhưng nó không biết quan  hệ giữa mình và nó không thể đưa ra ngoài sáng sao? Lại dám nói mình không có bác hai, thực sự không để gã vào mắt mà.
Trần Cự nếu nghe được lời nói như vậy nhất định sẽ bật cười, hắn xưa nay cũng chưa bao giờ đem hai người Trần Côn để vào mắt có được không! Ở trong mắt hắn, hai người này đều là kẻ thù, không giết chết bọn họ đã nể mặt ông nội và anh hai lắm rồi, lại còn muốn kiếm lợi từ chỗ hắn, thật sự coi hắn là đứa ngốc sao?
Từ lúc Trần Côn thường xuyên chạy về nhà chính hắn đã bắt đầu cho người đi điều tra, nguyên nhân Trần Côn tìm đến hắn cũng được điều tra ra, vì không muốn nhìn thấy mấy kẻ đó rồi quá tức giận mà hạ sát thủ, Trần Cự trực tiếp nói với lễ tân mình không có bác hai, hắn không tin bọn họ sẽ dám nhận là cha mẹ? Ai mà không biết cha mẹ Trần Cự đã mất từ lâu, trên giấy tờ bọn họ cùng chỉ là bác hai mà thôi. Cho dù có thật sự là đại bá ruột thịt đi chăng nữa, cũng không có thằng cháu ngu ngốc nào sẽ ném mấy trăm triệu đi một cách dễ dàng như vậy? Nghĩ hắn là đồ ngu sao, biết rõ không có lấy một đồng lợi nhuận mà vẫn đâm đầu vào, thật nghĩ ai cũng ngu như gã sao? Chỉ vì lấy được thành tích chính trị cho gã
Vợ chồng Trần Côn đương nhiên không dám, Hoàng Bình đem Trần Côn lôi đi để tránh mất mặt thêm. Hai người một bụng lửa giận đi ra khỏi tập đoàn Cự Vương, trong lòng oán hận Trần Cự, cũng chính là con ruột trong bóng tối, cháu trai ở ngoài sáng,.
Trần Cự không thèm để ý họ có hận mình hay không, mà tốt nhất là cứ hận đi, bởi vì hắn cũng hận bọn họ, chỉ như vậy thì sau này hắn ra tay sẽ dễ dàng hơn. Trần Cự sẽ từng chút từng chút khiến cho mấy kẻ đó khắc cốt ghi tâm!
“Làm sao bây giờ?”
Hoàng Bình nhìn chồng mình, không kéo được người đầu tư, hy vọng thăng quan của chồng liền không có hy vọng. Những năm này Trần Côn làm thị trưởng ở một nơi nghèo khó, rất lâu cũng không thăng tiến chút nào. Đến bây giờ, thị ủy thư ký cũng đã thay đổi mấy nhiệm kỳ, còn gã vẫn mãi dậm chân tại chỗ, tất cả mọi người đang nhìn vào họ mà chê cười đấy!
Trần Côn còn là một người rất sĩ diện, mặc dù ở thủ đô này thì có vẻ thế lực của Trần Côn là lớn nhất, nhưng trên thực tế tất cả mọi người lại đang nhìn vào nhà họ Trần phía sau gã mà cấp cho gã mặt mũi, người nắm quyền chân chính là phó thị trưởng cùng bí thư thị ủy, còn gã chỉ là kẻ có tiếng mà không có miếng thôi.
Nói thật, nếu không phải nể mặt Trần lão, bên trên làm sao có thể để gã ngồi ở vị trí đó lâu như vậy, cho nên muốn thăng lên nữa là chuyện không thể nào. Đừng nói Trần lão chuyên môn nhắc nhở, chỉ bằng những chuyện Trần Côn đã làm mấy năm qua đã không ai coi trọng gã rồi. Nhìn qua dương như không ai biết chuyện riêng của nhà họ Trần, nhưng trên đời này không có tường nào không lọt gió, thực tế thì ai ai cũng biết thân phận thật của Trần Cự! Không làm sáng tỏ vì không muốn đắc tội Trần lão thôi, nhưng trong lòng ai cũng hiểu cả đấy!
Nếu không phải Trần Cự thực sự rất có bản lĩnh, nói không chừng đã sớm bị vợ chồng Trần Côn bức chết, hoặc trở thành phú ‘tam’ đại, dựa vào gia thế ở bên ngoài gây chuyện thị phi.
Những người biết chuyện năm đó đều coi thường Trần Côn, trong lòng vô cùng xem thường hai người này. Đó là chuyện mà người làm được sao? Đem con ruột mình ném cho em trai nuôi, lúc con ruột cùng em trai thân thiết thì ngứa mắt tìm cách ly gián, chỉ cần là người có chút lương tri sẽ không ai làm ra được chuyện như vậy.
“Anh hai.”
Trần Cự nhận được điện thoại của anh trai gọi đến hỏi hắn chuyện vợ chồng Trần Côn.
“Em sẽ không giúp ông ta, tiền của em không phải từ trên trời rơi xuống, nếu để lãng phí trên người bọn họ, còn không bằng quyên góp sửa cầu đường xây trường học cho vùng núi còn hơn.”
Trần Cự đứng lên đi tới trước cửa sổ sát đất, phòng làm việc của hắn nằm ở tầng cao nhất tòa nhà, tuy chỉ có mười tầng nhưng tầm nhìn lại rất xa, phía dưới người xe đi lại, mọi thứ đều có thể thu vào tầm mắt.
“Em biết, em sẽ không gặp họ.”
Dựa vào cửa sổ, Trần Cự trên mặt không kiến nhẫn, biểu tình này luôn xuất hiện khi nhắc đến vợ chồng Trần Côn, có thể thấy hắn căm ghét bọn họ tới mức nào.
“Thay em gửi lời hỏi thăm tới chị dâu và cháu, cứ như vậy đi!”
Cúp điện thoại của Trần Nguyên, gọi điện thoại nội bộ xuống tiền sảnh, biết vợ chồng Trần Côn đã đi khỏi, Trần Cự cầm lấy chìa khóa xe xuống lầu.
Xe đi thẳng đến ký túc xá nam của Nông đại, hắn nhắn một tin nhắn rồi dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Một lát sau, nghe thấy tiếng người gõ cửa.
“Chúng tôi đang định đi ăn cơm, anh muốn đi cùng không?”
Hạ Mộc trên mặt mỉm cười nhàn nhạt, tuy không quá rõ nhưng vẫn khiến trái tim của Trần Cự vui vẻ.
“Muốn.”
Đây là lần đầu tiên Hạ Mộc dẫn hắn và bạn bè cùng đi ăn cơm đó!
“Anh chờ một chút.”
Hạ Mộc đi gọi điện thoại cho bọn Hạ Minh Dương, không tới hai phút sau đã trở lại.
Mở cửa xe ngồi vào, “Chúng ta đi trước gọi món, mấy người bọn họ một lát sẽ đến.”
“Được, em dẫn đường đi.”
Trần Cự khởi động xe.
Hạ Mộc chỉ huy Trần Cự quen thuộc đi tới một quán ăn cạnh trường, ở đây lẩu rất ngon, bây giờ trời hơi lạnh, đông người như vậy cùng nhau ăn lẩu là tốt nhất.
Hạ Mộc gọi lẩu, rồi gọi một ít món thường ăn, lại gọi thêm một ít món Trần Cự thích ăn. Trần Cự tuy không lên tiếng, nhưng trong lòng lại rất cao hứng. Tiểu Mộc cư nhiên nhớ mình thích ăn món gì, trong lòng có thể không vui sao? Đây cũng biểu thị Hạ Mộc đang dần dần đem hắn đặt vào lòng, khiến Trần Cự cảm thấy mình cuối cùng cũng như mây tan trăng sáng.
Chờ mấy người Phùng Trần Dương đi đến quán, trên bàn đã bày xong món ăn, nguyên liệu nồi lẩu cũng đã chuẩn bị xong.
“Mau đến, nếu đến muộn sẽ không chờ mấy người nữa.”
Hạ Mộc vẫy vẫy tay, mấy người nhanh chóng đi tới. Nhân viên phục vụ cầm khăn lông nóng tới cho mọi người lau tay, lau xong mấy người lễ phép nhìn Trần Cự, thấy hắn tuy mặt không biểu tình nhưng vẫn cùng mọi người gật đầu chào hỏi, sau đó một đám người bắt đầu giơ đũa cướp đoạt thức ăn.
Hạ Mộc nhanh chóng lấy cho Trần Cự một chút, Trần Cự không thế ăn cay, cho nên Hạ Mộc chỉ lấy một ít bên nồi lẩu cay, còn lại là từ nước dùng không cay gắp cho Trần Cự một bát, sau đó mới cùng mọi người tranh cướp đồ ăn.
Trần Cự ăn đồ Hạ Mộc gắp cho hắn, nhìn hắn và bạn bè cùng phòng tán gẫu rôm rả, nhìn một mặt khác của Hạ Mộc mà hắn chưa bao giờ được thấy, rất rực rỡ, rất chói mắt. Ăn lẩu rất dễ nóng, tuy rằng khí trời đã lạnh, thế nhưng không khí rất khô ráo, cho nên không uống bia mà chọn nước trái cây cùng sữa chua.
Trần Cự phải lái xe, bị Hạ Mộc cưỡng chế không cho uống rượu, Trần Cự thành thật gật đầu. Bạn trai nhỏ đã không đồng ý cho hắn uống, hắn sẽ không uống, hơn nữa từ thời niên thiếu hắn đã bắt đầu uống ruộu, thậm chí uống đến gần đau dạ dày.
Người trả tiền đương nhiên là Trần Cự, ai bảo hắn là người duy nhất vừa thành công vừa giàu có ở đây chứ. Trần Cự cũng không tức giận, dưới ánh mắt soi mói của Hạ Mộc cười cười đứng lên tính tiền. Khiến cho đám bạn của cậu luôn miệng ca ngợi Trần tiên sinh này đối với Hạ Mộc thật tốt, cả buổi tối chỉ cười với Hạ Mộc, còn với bọn họ không bày mặt than, thì chính là tiết chữ như vàng.
“Anh rể tương lai đối với cậu thật tốt.”
Mai Tam Cố đụng đụng vai Hạ Mộc nói, làm cậu nhất thời sửng sốt, sau đó mới phản ứng kịp.
Trời đất, cậu quên mất chuyện này rồi. Nhưng lại không thể giải thích, Hạ Mộc chỉ có thể nuốt quả đắng xuống cổ. Nhìn thấy Trần Cự quay lại, Hạ Mộc tạm biệt đám bạn cùng phòng, buổi chiều không có tiết nên định đi cùng Trần Cự mua mấy bộ quần áo, cậu hiện tại mỗi năm sẽ mua thêm hai bộ quần áo mới, vì theo kịp thời thượng, quần áo của cậu đều là mẫu mới nhất.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Lúc chỉ còn hai người, Hạ Mộc mới lo lắng nhìn Trần Cự. Tuy Trần Cự luôn cười với cậu, nhưng Hạ Mộc vẫn cảm giác được tâm tình hắn không tốt.
“Hiện tại không sao rồi.”
Trần Cự lắc đầu, ban đầu tâm tình của hắn quả thật rất tệ, nhưng khi hắn nhìn thấy Hạ Mộc, cái gì Hoàng Bình, cái gì Trần Côn hắn đều quên hết, trong mắt trong lòng trong đầu tất cả đều là hình ảnh Hạ Mộc.
“Nếu như có gì không thoải mái, anh có thể nói với tôi.”
Cậu không ngại trở thành người lắng nghe Trần Cự, đẻ hắn nói hết nhũng điều đang đè nén trong lòng.
“Thật sự không sao, lúc nào đó anh sẽ nói cho em biết.”
Trần Cự không phải không muốn nói cho Hạ Mộc biết chuyện của mình, nhưng hắn không muốn dùng cách này để tranh thủ sự đồng tình từ em ấy.
“Được, lúc nào anh muốn nói cũng có thể tìm tôi.”
Trần Cự dẫn Hạ Mộc tới một cửa hàng quen. Bình thường hắn không mang cậu đến đây, không phải vì hắn không nỡ, mà do quần áo nơi này không thích hợp với Hạ Mộc.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng thực sự hắn lớn tuổi hơn Hạ Mộc rất nhiều, Hạ Mộc còn rất trẻ, mà hắn đã sắp ba mươi rồi.
“Không đâu, anh cũng rất trẻ mà!” Hạ Mộc nhìn quần áo của Trần Cự một chút, bởi vì phải đi làm nên hắn vẫn luôn mặc âu phục giày da, ngay cả mùa hè cũng vậy.
“Chọn cho anh ấy vài bộ quần áo.”
Đẩy Trần Cự về phía nhân viên bán hàng, nhân viên nhanh chóng chọn cho hắn mấy bộ quần áo.
“Đi thử đi.”
Trần Cự còn chưa lấy lại tinh thần đã bị Hạ Mộc đẩy tời phòng thay đồ, lúc hắn đi ra cả Hạ Mộc lẫn nhân viên đều vỗ tay.
“Xem đi, anh thật sự còn rất trẻ mà!”
Đẩy hắn đến trước gương, Trần Cự sau khi thay đổi một thân quần áo vàng nhạt liền trẻ ra mấy tuổi, nói hắn là sinh viên có khi vẫn có người tin đó.
“Mua.”
Nhìn Hạ Mộc đang đứng cạnh mình, Trần Cự cảm thấy được hai người mặc rất giống nhau, đều là loại quần áo hưu nhàn màu vàng nhạt, có chút giống trang phục tình nhân.
Nam thần đen tối nghĩ, vì vậy lập tức vung tay mua cho Hạ Mộc mấy bộ, cho dù mặc không trẻ ra, hắn cũng phải cùng Hạ Mộc có đồ tình nhân.
Hạ Mộc ngăn cản Trần Cự muốn trả tiền, trực tiếp đưa thẻ mình cho nhân viên.
“Đây là tôi mua cho anh, anh không thể tranh trả tiền được.”
Một vạn cứ như vậy không còn, nhưng Hạ Mộc không hề đau lòng. Chỉ là một bộ quần áo thôi, còn chưa tốt bằng một góc Trần Cự đối xử với cậu đâu.
“… Cảm ơn.”
Trần Cự ngơ ngác, sau đó nở một nụ cười rực rỡ mê người, trực tiếp miểu sát nhân viên bán hàng cùng một cô gái đến mua đồ cho bạn trai.
“Đi thôi.”
Cầm lấy túi, Hạ Mộc kéo Trần Cự đi ra khỏi cửa hàng.
“Sau này anh không được cười trước mặt nữ nhân, quá dụ người.”
Nghĩ đến ánh mắt mê muội của mấy cô gái trong cửa hàng, Hạ Mộc cảm thấy không nên đi nữa, nếu không sẽ bị bạn trai các cô ấy vây công.
“Được, không cười.”
Trần Cự gật đầu, bạn trai nhỏ ghen tỵ rồi! Ôi chao, bạn trai nhỏ đã nói thế nào thì thế ấy đi. Hắn mới mặc kệ phản ứng của những người khác, chỉ cần bạn trai nhỏ cao hứng là tốt rồi.
Đem quần áo bỏ vào sau xe, Hạ Mộc ngồi vào ghế phụ.
“Thật ra em nên ngồi ghế sau thì tốt hơn.”
Trần Cự liếc nhìn ghế phụ, ban đầu hắn cũng không lưu ý, thế nhưng nghĩ đến tin tức tình cờ thấy trên mạng, Trần Cự cảm thấy Hạ Mộc vẫn là ngồi ghế sau xe sẽ tốt hơn.
Hạ Mộc ngẩn ra, sau đó nở nụ cười .
“Được.”
Vì vậy xuống xe một lần nữa đi đến chỗ ngồi ở phía sau xe.
Trần Cự lúc này mới nở nụ cười đến, sau đó lên xe.
“Tiếp theo muốn đi đâu?”
Hai người đều là nam nhân, mua quần áo không cần như nữ nhân phải đi hết cả con đường, chọn được đồ thích hợp liền mua, hiện tại quần áo mua xong, nhưng thời gian vẫn còn sớm.
“Tìm một tiệm cà phê ngồi đi!”
Hạ Mộc nhìn đồng hồ xác thực còn sớm, dù sao cũng đã đi rồi, cũng không muốn về quá sớm, cậu vốn định đi mua quần áo xong sẽ bồi Trần Cự đi giải sầu.
“Được.” Trần Cự chở cậu đến một tiệm cà phê của bạn, nơi này gần trung tâm thủ đô, dòng người trên phố vô cùng đông đúc, có thể mở tiệm ở đây chắc chắn gia thế không thấp. Dù Trần Cự khi còn bé rất hay bị bắt nạt, nhưng vẫn có một nhóm bạn chơi cùng.
“Trần Cự, ngọn gió nào thổi cậu đến đây vậy?”
Trần Cự vừa dẫn Hạ Mộc vào tiệm, đã bị một anh đẹp trai không kém Trần Cự cản lại, đối phương vốn muốn trao một cái ôm nồng nhiệt với anh em đã lâu không gặp này, nhưng đáng tiếc tay mới vừa đưa ra thì chợt nhớ đến tính cách khác người của Trần Cự, vì không muốn mình bị đánh bay, anh đẹp trai trong nháy mắt phản ứng lại vọt sang một bên tránh thoát nắm đấm của Trần Cự.
“Mẹ kiếp, không phải là anh em sao, mỗi lần đều vung nắm đấm.” Nếu không phải y phản ứng nhanh, đấm này chắc chắn sẽ trúng mặt đó, gương mặt đang đẹp ngời ngời thế mà trong nháy mắt sưng phù có thể chấp nhận được sao?
“Ai bảo trí nhớ cậu kém.”
Trần Cự lạnh lùng nhìn y, biết rõ mình không thích bị người tới gần, hơn nữa kẻ lúc nào cũng muốn tự thể nghiệm không phải là hắn sao?
“Được rồi, cậu thắng. Xin chào, tôi là Lý Cẩm Thịnh, là anh em với kẻ bạo lực này.”
Anh đẹp trai Lý Cẩm Thịnh hướng Hạ Mộc đưa tay ra.
“Xin chào, tôi là Hạ Mộc.”
Chạm hai giây liền buông ra, không buông không được, Trần Cự còn đang ở một bên hung ác nhìn chằm chằm kia kìa!
“Cậu chắc chắn?”
Liếc nam sinh phấn nộn kia, Lý Cẩm Thịnh hỏi thăm.
“Tôi lúc nào không chắc chắn?” Trần Cự lần này thực sự trừng người ta, dám ở trước mặt bạn trai nhỏ hỏi mình có nghiêm túc không, cái tên này quả thực muốn ăn đòn rồi. May là Hạ Mộc không ngại, nếu không hắn chắc chắn sẽ khiến cho tên này khóc đến kêu cha gọi mẹ.
“…” Còn nghiêm túc như thế, Lý Cẩm Thịnh  buồn bực  Trần Cự chưa bao giờ cùng người khác nói chuyện yêu đương, đến bây giờ vẫn là xử nam đấy. Không giống bọn họ đã sớm kinh nghiệm phong phú, cho nên Lý Cẩm Thịnh mới không thể tin được anh em này của y hiện tại không chỉ yêu đương, mà còn là yêu đồng tính.
“Hai người ngồi một lát, tôi đi xử lý một chút chuyện rồi sẽ quay lại ngay.”
Nhìn thấy quản lý ra hiệu cho mình, Lý Cẩm Thịnh bèn đưa hai người tới một góc an tĩnh, mặc dù bây giờ không phải thời gian dùng bữa, nhưng trong tiệm có không ít cặp tình nhân hoặc bạn bè đang tán gẫu.
Lý Cẩm Thịnh cho người mang lên hai chén Blue Mountains (1), do vội vàng nên y quên mất hỏi Hạ Mộc có uống được cà phê hay không, y chỉ có thể mang lên hai ly cà phê theo khẩu vị của anh em mình.
(1) Cà phê Blue Mountain là một trong những loại hạt cà phê arabica có giá thành cao và được ưa chuộng nhất trên thế giới. Loại cà phê này khá kén nơi trồng, cho nên hiện nay nó mới chỉ được trồng ở Jamaica và Hawaii. Người sành cà phê thì loại cà phê này đượm mùi, ít chua, có chút xíu vị ngọt, đậm đà. Giá 1kg cà phê loại này hiện nay khoảng 100 USD
“Không thích uống?”
Trần Cự thấy Hạ Mộc trừng mắt nhìn cà phê trên bàn.
“Ừm. Uống rồi buổi tối sẽ ngủ không được.”
Hạ Mộc đã từng uống cà phê hòa tan, kết quả là trợn tròn mắt nguyên một đêm tới sáng.
“Vậy đừng uống, để anh gọi trà sữa cho em.”
Trần Cự hướng nhân viên phục vụ vẫy vẫy tay, rất nhanh có một nữ phục vụ gương mặt thanh tú đi tới.
“Giúp tôi đổi thành trà sữa.”
Trần Cự chỉ vào ly Blue Mountains trước mặt Hạ Mộc nói.
“Vâng, xin chờ một chút.”
Phục vụ viên của tiệm ai cũng biết Trần Cự, không chỉ vì hắn là bạn tốt của ông chủ, mà còn là một kim cương Vương lão ngũ chính hiệu. Rất nhiều nữ phục vụ trong cửa hàng say mê hắn, đáng tiếc vị này lại là đóa hoa cao lãnh, so với ông chủ còn khó tiếp cận hơn.
Nhưng mục tiêu hôm nay của mấy nữ phục vụ đó không phải Trần Cự, mà là anh đẹp trai nhỏ do bạn của ông chủ này đưa tới. Những người có thể làm thê trong tiệm này ai ai cũng có một cặp mắt sắc bén, nhìn rõ quần áo của Hạ Mộc tuy không phải là nhãn hiệu cao cấp nhất, nhưng cũng là bản giới hạn.
Lại được tự thân Trần tiên sinh dẫn đến, xem ra cũng không phải người bình thường, dù sao so với người làm thuê bọn họ chắc chắn tốt hơn nhiều.
Cho nên mấy nữ nhân viên liền tranh nhau để đưa trà sữa đến, cuối cùng quản lý chỉ định một nam nhân viên đưa tới, kết quả vị huynh đài này suýt chút nữa đã bị ánh mắt sắc như dao của mấy cô kia giết chết.
Tôi cũng được coi là trai đẹp mừ, lúc trước không phải các cô tranh giành nhau vì tôi sao! Kết quả bây giờ anh ta lại trở thành tội nhân trong mắt các nàng.
Hạ Mộc và Trần Cự không biết việc khôi hài này, chỉ phát hiện nữ phục vụ đi qua bàn của bọn họ hơi thường xuyên. Phải biết chỗ ngồi của bọn họ nằm ở góc khuất, nếu như khách nhân không gọi, nhân viên phục vụ căn bản không có khả năng đi ngang qua.
Cho nên…
Chỉ cần là người có chút đầu óc đều nhìn ra vấn đề, chỉ là không rõ mục tiêu của nhóm nữ phục vụ kia là ai?
“A Cự, đào hoa của anh cũng không ít nhỉ?”
Hạ Mộc không nghĩ đó là mình, vì bên cạnh cậu còn một vị nam thần quốc dân phát sáng đây, ai sẽ để ý đóa hoa nhỏ ven đường như cậu!
“Không hẳn.”
Trần Cự là ai? Bằng sự thông minh của hắn sao có thể không nhận ra mục tiêu của mấy người kia là ai? Nhìn từ trên xuống dưới bạn trai nhỏ một lượt, Trần Cự phát hiện thì ra Tiểu Mộc cũng là một anh chàng đẹp trai hấp dẫn nữ nhân!
“Hả?”
Hạ Mộc nghiêng đầu nhìn phía hắn. Ánh mắt trong suốt lóe sáng, người được hắn coi trọng thực sự rất hấp dẫn.
Vì vậy tại góc hai người không thấy, những nữ nhân đang nhìn chằm chằm Hạ Mộc không tiếng động mà hét gào, thật đẹp trai ~~
“Em quên mất mình sao.”
Trong lòng Trần Cự có chút không quá thoải mái, nhưng sẽ không ăn loại dấm chua không giải thích được này. Tiểu Mộc lớn lên đẹp trai hắn vẫn biết, có thể hấp dẫn ánh mắt nữ nhân cũng chứng minh rằng cậu rất ưu tú. Nếu như em ấy không đủ ưu tú, sẽ không có ánh mắt nào dừng lại trên người Tiểu Mộc! Đừng nói chi đến những nữ khách hàng cũng đang nhình hai người.
Một tà mị một tuấn tú, một lạnh lẽo một dương quang. Hai người từ lúc mới bước vào đã hấp dẫn không ít ánh mắt, chỉ là lúc đó bọn họ tán gẫu cùng Lý Cẩm Thịnh nên không để ý tới thôi.
Nếu bình thường bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Trần Cự đã sớm nổi sung rồi. Hắn không quan tâm đây là tiệm của bạn tốt hay là của ai, tuyệt đối sẽ khiến mấy người kia biến đi trong vòng một nốt nhạc.
Nhưng bây giờ bạn trai nhỏ đang ngồi đối diện hắn, trong lòng Trần Cự không hề có chút bất mãn nào, chỉ có ngập tràn ấm áp.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Hạ Mộc giơ tay trước mặt hắn huơ huơ, vậy mà cũng thất thần được, Trần Cự rốt cục đang nghĩ cái gì?
“Không có.”
Trần Cự vốn định cười với Hạ Mộc một cái, nhưng đột nhiên nhớ ra em ấy không cho mình cười trước mặt người khác, vì vậy mặt nghiêm túc trả lời.
“Phốc ~ “
Hạ Mộc thấy thế bật cười.
“Lúc trước tôi chỉ đùa thôi, anh cười đẹp như vậy, nếu không cười thật sự rất đáng tiếc!”
“…” Trần Cự câm nín.
“Ha ha ha…”
Hạ Mộc không nhịn được ôm bụng cười rộ lên, Trần Cự cũng thật đáng yêu.
“Đang cười cái gì? Tôi có thể chung vui không?”
Lý Cẩm Thịnh xử lý xong chuyện trong tiệm, vừa bước ra liền nghe thấy tiếng cười của Hạ Mộc, mà bạn tốt của y lại mang vẻ buồn bực nhìn bạn trai nhỏ của mình.
“Không có, mời ngồi.”
Bàn nhỏ dành cho bốn người ngồi nhưng mới ngồi ba nam nhân trưởng thành ngồi xuống đã cảm thấy có chút chật chội, cũng may ba người không ai thèm để ý, cứ như vậy ngồi tán gẫu nửa ngày. Sau đó ông chủ cũng gia nhập, sự để ý của mọi người đến góc này càng nhiều thêm.
Một anh chàng đẹp trai đã rất đáng chú ý, hai anh chàng đẹp trai đã hấp dẫn phần lớn ánh mắt trong tiệm, ba anh chàng đẹp trai thì hấp dẫn tất cả mỹ nữ đi ngang qua. Ngày hôm đó, tiệm của Lý Cẩm Thịnh thu nhập gấp ba lần bình thường, có thể thấy được hiệu ứng trai đẹp khủng bố cỡ nào rồi.
Hết chương 34.
Chú thích
Đa Bảo các
Thịt muối 
Cung bảo kê đinh 
Cá khô kho thịt 
Blue Mountains 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét