11.22.2016

Nam thần: Chương 36

Edit: Đời Đời Kiếp Kiếp

Chương 36

Bởi vì buổi chiều còn thêm một buổi dạy nữa, cho nên buổi trưa Phí Kim Hoa sẽ ở lại ‘nhà trọ’ của Trần Cự ăn cơm. May mắn Trần Cự đã sớm chuẩn bị, nguyên liệu nấu ăn chất đầy trong tủ lạnh, còn mua thêm một bộ bát đũa mới.

Hạ Mộc cũng không gọi Trần Cự dậy nấu cơm, tuy rằng trù nghệ của cậu không quá tốt, nhưng dù sao vẫn có thể ăn được. Cứ để Trần Cự ngủ thêm một lát đi, nấu xong rồi gọi hắn dậy ăn.
“Hiện tại nam nhân có thể nấu cơm cũng không nhiều lắm.”
Phí Kim Hoa mặc dù là phụ nữ, nhưng cô cũng không biết nấu cơm, cùng lắm là ngồi cạnh cửa chọn món ăn mà thôi.
“Cha cùng anh của em cũng biết nấu, tay nghề em không tốt lắm, đồ ăn chỉ tạm chấp nhận được thôi cô ạ.”
Hạ Mộc cắt nhỏ thịt nạc, xào với mộc nhĩ.
“Vậy đã tốt lắm rồi, cô cùng con gái chẳng ai biết nấu ăn cả, trong nhà đều dựa vào ba nó.”
Phí Kim Hoa nhắc đến việc này thì có chút xấu hổ, nhà bọn họ là nữ đối ngoại nam đối nội, hoàn toàn trái ngược với những gia đình khác.
“Trên đời này cũng không có ai quy định bắt buộc phải nam đối ngoại, nữ đối nội, vậy nên nam nhân tại sao không thể làm việc nhà?”
Hạ Mộc ảnh hưởng từ bà nội và mẹ, rất tôn trọng phái nữ, cậu không cho rằng đã là nữ nhân thì nhất định phải ở nhà giúp chồng dạy con, cũng sẽ không nghĩ nội trợ đều là công việc của người vợ, còn người chồng thì chỉ ngồi một bên bắt chéo chân chờ ăn, có khi ngay cả mặc quần áo cũng do vợ mình làm cho.
Đàn ông như vậy nam nhân nhà họ Hạ rất coi thường, bởi vì như thế là không coi đối phụ nữ như vợ, mà coi họ như người hầu mới đúng. Nói rằng đàn ông cưới vợ để thu vén cuộc sống gia đình, không bằng nói là đàn ông tìm giúp việc miễn phí cho mình, làm không tốt còn bị mắng, rất khổ cực.
“Nhưng nam nhân cũng không thích nữ nhân quá mạnh mẽ, bọn họ thích những nữ nhân như chim nhỏ nép vào ngực mình.”
Phí Kim Hoa nghĩ tới con đường hôn nhân nhấp nhô của mình, vào lúc ấy chủ yếu là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, hầu như không có tình yêu. Nhưng hễ đàn ông nào khi nghe cô nói sẽ không nấu cơm, không làm việc nhà thì chỉ biết lắc đầu, thậm chí có người muốn cô vừa chăm sóc cha mẹ, nuôi dạy con cái, vừa phải đi làm nhưng phải đem tiền nộp lên cho họ.
Người như vậy đừng nói các cô gái bây giờ sẽ coi thường, Phí Kim Hoa lúc ấy cũng không thèm để ý tới, trực tiếp cầm ly nước hất thẳng vào mặt. Loại người bỉ ổi như vậy mà cũng xứng cưới cô?
“Phốc, cặn bã như vậy cần dạy cho chúng bài học thích đáng, đừng nói cô không vừa mắt bọn chúng, cho dù là đàn ông cũng sẽ khinh bỉ họ. Nếu như là người đàn ông rộng lượng, họ nhất định sẽ không so đo việc nhà, cũng không vì vợ mình có sự nghiệp tốt hơn mình mà tự ti.”
Như nhà bọn họ, địa vị của nữ nhân luôn luôn cao hơn nam nhân. Cha Hạ cùng ông nội Hạ thường nói, thời điểm mẹ và bà nội mang thai sinh con đã phải chịu nhiều đau khổ, là nam nhân thì phải biết yêu thương vợ mình, chứ không phải đối xử với họ như trâu như ngựa.
“Nhưng trong hiện thực vẫn có rất nhiều đàn ông như vậy, đặc biệt xem thường phụ nữ.”
Cho dù Phí Kim Hoa bây giờ đã là kế toán cao cấp, nhưng vẫn có những tên xem nhẹ cô. Năng lực của cô so với những gã đàn ông khác không hề thua kém, nhưng người ta khi biết cô là nữ liền đổi người.
“Xã hội chính là như vậy, ví dụ như chuyện giữa em và Trần Cự, nếu nó được công khai, lập tức sẽ phải chịu sự chỉ trích cùng ánh mắt khinh thường của người đời. Cho nên em và Trần Cự phải rất cẩn thận, tuy rằng bọn em không làm chuyện gì thương thiên hại lý, nhưng ở trong mắt người khác đó lại là chuyện không thể chấp nhận được, trái với luân thường.”
Hạ Mộc đổ dầu vào nồi, chờ dầu nóng rồi cho thức ăn vào. Cậu biết khả năng của mình không quá tốt, nên chỉ làm vài món đơn giản.
Sáu món một canh, không khó nấu, trong đó có món cá hấp học được từ Trần Cự. Hạ Mộc muốn học cách nấu món chay hơn món mặn ở chỗ bác họ, khi đó cũng được xem là nét đặc sắc.
Hạ Mộc bưng đồ ăn ra bàn, Phí Kim Hoa nhận nhiệm vụ xới cơm, còn cậu đi gọi Trần Cự.
“Tiểu Mộc của anh thật lợi hại.”
Trần Cự bị đánh thức, sau khi rửa mặt đi ra đã thấy thức làm xong bày sẵn trên bàn. Tuy đều là mấy món đơn giản, thế nhưng Hạ Mộc làm rất để tâm, ít nhất đao công còn rất khá, muốn thái thế nào thì ra hình thế ấy.
“Không cần khen em, dù sao cũng không bằng anh.”
Đặt một chén canh trước mặt Trần Cự, trước khi ăn cơm phải uống canh, ấm dạ dày.
“Không có, Tiểu Mộc nấu ăn rất ngon!”
Phí Kim Hoa nếm thử một miếng, cũng không tệ mà! Tất nhiên không thể so với đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng dù sao nấu ăn cho gia đình cũng không cần tay nghề cao siêu gì! Hơn nữa hương vị món ăn của Hạ Mộc rất giống với chồng cô nấu, rất ấm áp khiến cho người ta muốn ăn mãi không thôi.
“Đây là hương vị gia đình, chỉ có những người yêu gia đình mình mới có thể nấu ra được hương vị ấy.”
Phí Kim Hoa lại ăn thêm một miếng, hương vị này không phải cứ tay nghề tốt là làm được. Những món ăn của đầu bếp nổi danh nấu thực sự rất ngon, nhưng thủy chung không thể tạo ra hương vị gia đình, cho dù ai ai cũng khen món ăn mỹ vị, nhưng hương vị gia đình mới là thứ người ta luôn tưởng nhớ đến.
“Đúng, cho nên Tiểu mộc rất lợi hại đó!” Từ khi gặp Hạ Mộc, đồ ăn do Trần Cự nấu mới chậm rãi mang hương vị gia đình, trước đây hắn ăn cơm ở thế nào cũng cảm thấy không giống, ăn rất ngon nhưng lại không thể làm con người lưu luyến.
Hạ Mộc được hai người khen lấy khen để, mặt sắp chôn vào chén cơm rồi.
“Mọi người nhanh ăn đi, đồ ăn nguội hết bây giờ.”
Trần Cự cùng Phí Kim Hoa nhìn nhau nở nụ cười, ăn ý cầm đũa lên.
So với những bữa cơm đắt tiền bên ngoài, vẫn là cơm gia đình làm người chờ mong hơn.
Cơm trưa xong, Trần Cự đặt một cái giường xếp vào thư phòng cho Phí Kim Hoa nghỉ ngơi. Thật ra có thể dùng sopha trong phòng khách cũng có thể ngủ, nhưng dù sao Phí Kim Hoa cũng là nữ, không thể để cho cô ấy ngủ ở trong phòng khách, quá thất lễ. Trần Cự ngày hôm qua để bảo tiêu đưa một chiếc giường xếp đến, tối hôm qua hắn đã chuẩn bị đệm giường và chăn.
Hạ Mộc thì bị Trần Cự xách về phòng ngủ của mình, hai người nằm ở trên giường lớn ôm nhau ngủ. Không đúng, phải nói là Trần Cự ôm Hạ Mộc không buông, Hạ Mộc không thể đẩy hắn ra cứ thế nhận mệnh, tìm một tư thế dễ chịu rồi ngủ thiếp đi.
Một giờ sau, Hạ Mộc cùng Phí Kim Hoa tiếp tục học tập.
“Với tốc độ của em, chắc chắn hai tháng sau có thể tốt nghiệp được rồi. Giấy chứng nhận tư cách hành nghề kế toán, mỗi năm thi hai lần, mỗi hai năm kiểm toán một lần, năm nay e rằng không thi được, sang năm em thi nhất định có thể qua.”
Giấy phép hành nghề khá khó thi, nhưng với sự thông minh của Hạ Mộc chắc chắn không vấn đều gì, dù sao đâu phải ai cũng được gọi là học bá chứ.
Cậu đã sớm dự định xong môn học tự chọn cùng môn học bắt buộc vào năm 3 đại học, vào năm 4 sẽ học một ít thứ khác. Thực tập lại càng dễ dàng, Trần Cự đã sớm nói với Hạ Mộc lúc đó sẽ để cậu tới nông trường hỗ trợ, vừa đúng chuyên ngành cậu học.
Trần Cự luôn cằn nhằn hắn và Hạ Mộc không có bao nhiêu thời gian ở chung, chính bởi vì Hạ Mộc đã đem tất cả tinh lực đặt lên việc học. Mà Trần Cự đau lòng Hạ Mộc, tự nhiên sẽ không như lúc mới quen thường xuyên tìm cậu, dẫn cậu ra ngoài chạy khắp nơi.
Trần Cự bên này cho Hạ Mộc tự do hết mức, Hạ Mộc cứ thế hết mình phấn đấu với bài vở và dịch thuật, thời gian dành cho Trần Cự rất ít, cũng chính là thời gian vào lúc ăn cơm. Vì thế chẳng trách sao Trần Cự luôn oán niệm, phải lừa gạt người về ‘nhà trọ’.
“Chuyện đi thi em vẫn hơi do dự, dù sao em học kế toán không phải muốn làm nghề này, mà là muốn mình phải hiểu rõ nó, có giấy phép hay không không quá quan trọng.”
Hạ Mộc lắc lắc đầu, thật ra đi thi lấy giấy phép cậu cũng không mất gì, chỉ là cậu không biết dành thời gian cho việc này có thật sự cần thiết hay không, bởi vì khảo thí không phải chỉ cần thi kế toán cơ sở, còn phải thi tài chính, kinh tế pháp quy cùng điện toán hóa.
“Đúng vậy.”
Phí Kim Hoa gật đầu, nếu như xác định sẽ không làm nghề này, thì không cần thiết phải thi, thi xong không tính, hai năm lại phải kiểm toán một lần, rất phiền toái. Đương nhiên có thể tìm người hỗ trợ làm, nhưng tóm lại nếu không muốn làm thì không nên thi.
Buổi chiều sau khi đưa Phí Kim Hoa đi, Trần Cự đóng cửa lại rồi ôm lấy Hạ Mộc.
“Cuối cùng cũng đi rồi.”
Tuy rằng người nọ là do mình tìm tới, nhưng giữa hai người có thêm một người chen vào hắn vẫn rất ấm ức. Không thể hôn nhẹ bạn trai nhỏ, hắn rất buồn bực.
“Được rồi, đừng làm rộn.”
Vỗ vỗ đầu Trần Cự, thu dọn sách vở lại. Trời đã trưa, Hạ Mộc cũng cảm thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát.
“Hôn anh một cái?”
Trần Cự không chịu buông tay, nhất định phải kiếm được phúc lợi.
“… Được chưa?”
Bị người không biết xấu hổ như thế quấn lấy, Hạ Mộc cảm thấy da mặt của mình hình như cũng dày lên rồi.
“Tạm chấp nhận được!”
Không thế thoả mãn, nhưng có vẫn hơn không .
“Nếu như thế mới chỉ là tạm được, lần sau thôi vậy.”
Hạ Mộc mới không quen hắn, dễ dàng gạt bỏ phúc lợi của Trần Cự.
“Không muốn a ~~ “
Trần Cự hối hận kêu lên. Đáng tiếc tên đã lên dây không thể không bắn, cho dù hắn hối hận nhưng cũng không có cách nào lay chuyển được Hạ Mộc.
Liên tục hai ngày ở lại ‘nhà trọ’ của Trần Cự, mặc quần áo hắn mua ở chỗ cửa hàng lần trước. Lần này Trần Cự trực tiếp đem tất cả quần áo thích hợp với Hạ Mộc đều mua về, chiếm trọn nửa tủ quần áo của hắn. Không chỉ như vậy, cái tên này đến giày của cậu cũng lo luôn, sau đó còn đưa cho cậu một bộ âu phục thủ công hoàn chỉnh, nói là một ngày nào đó sẽ dùng tới, bây giờ chuẩn bị cũng không mất mát gì.
Lần đầu nghe thấy cách nói này, Hạ Mộc ngơ rồi.
 Dù sao thì tình cảm giữa hai người đang dần tốt hơn, Hạ Mộc càng ngày càng quen thuộc việc Trần Cự bên cạnh mình, cho dù hắn có làm mấy việc ‘xấu xa’ cũng không khó chịu, chỉ là còn không quen cùng Trần Cự quá thân mật, dù sao hắn cũng là nam nhân, muốn hoàn toàn quen thuộc còn cần một thời gian dài nữa. Trần Cự cũng hiểu rõ điều đó, cho nên ở phương diện này cũng không ép buộc Hạ Mộc.
“A Cự, dừng xe.”
Buổi tối Trần Cự đưa Hạ Mộc về trường học, gần tới nơi thì Hạ Mộc liếc thấy một bóng người, nhanh chóng gọi Trần Cự dừng xe.
“Làm sao vậy?”
Trần Cự dừng xe lại, sốt sắng hỏi.
“Hình như em thấy có người nằm trên đất, anh cùng em đến xem thử đi.”
Hạ Mộc không phải người lạnh lùng, nếu quả thật có người nằm ở đó cậu không thể thấy chết mà không cứu.
“Được.”
Trần Cự đương nhiên sẽ không để cho Hạ Mộc đi một mình, hai người xuống xe đi về nơi Hạ  Mộc chỉ.
“Quả nhiên có người.”
Vào lúc này là mười giờ tối, trên đường không còn ai qua lại, nên cũng không có ai phát hiện có người nằm ở đây. Nếu không phải Hạ Mộc về trường, đúng lúc nhìn thấy, không biết người này còn phải nằm ở đây bao lâu nữa.
“Anh đi xem, em ở yên đây.”
Trần Cự để Hạ Mộc đứng cách chỗ có người năm sáu bước, Hạ Mộc cùng hắn bất đồng, chưa từng huấn luyện đặc biệt, lỡ như người này có vấn đề gì hắn có thể đúng lúc phản ứng lại, Hạ Mộc sẽ khó khăn hơn nhiều.
“Được, anh cẩn thận một chút.”
Hạ Mộc nhìn chung quanh, nhặt mấy cục đá cầm trong tay, nếu người đó làm ra hành động khác thường, cậu liền ném tới.
“Anh biết.”
Trần Cự lượm một đoạn cành cây, chọc chọc vào người ta, thấy không phản ứng lúc này mới lại gần, dùng chân lật người đối phương lên.
“Là anh ta?”
Hạ Mộc đứng ở cách đó không xa kinh ngạc thốt lên.
“Em biết?”
Trần Cự không nghĩ tới Hạ Mộc biết người này.
“Anh ta tên Hồ Thiên, là học trưởng năm tư đại học. Cùng em có chút ân oán, người tạo ra lời đồn xấu về em trên Internet lần trước là anh ta.”
Trường học điều tra ra là Hồ Thiên ở trên mạng phát tán lời đồn đãi, chuyện này đã làm mọi người thực sự quá bất ngờ, này nên xử lý như thế nào? Học sinh trường mình vu hại cho đàn em, nói xấu người ta trên mạng. So với những lời đồn đãi giả tạo, Hồ Thiên như vậy có lẽ càng xấu xa hơn.
Mặc kệ là ai tung ra mấy bức ảnh đó, việc này nếu không xử lý tốt, đối với Nông đại rất bất lợi. Cuối cùng vẫn là hiệu trưởng đi tìm Hạ Mộc, cùng cậu nói chuyện hồi lâu, cuối cùng trường học lấy 1 vạn tệ đưa cho Hạ Mộc làm phí tổn thất tinh thần, sau đó trường học đánh một dấu đen vào hồ sơ của Hồ Thiên, rồi lén lút tìm hiểu.
Đương nhiên, trường học là tìm hiểu một chút ân oán giữa hai người, dù sao Hồ Thiên cũng không thể vô duyên vô cớ đồn đãi nói xấu Hạ Mộc!
Chờ Hạ Mộc đem ân oán giữa hai người nói rõ ra, trường học cảm thấy càng thất vọng với Hồ Thiên. Nếu không phải vì danh dự của trường, sinh viên như vậy cho dù đuổi học cũng không nặng. Đáng tiếc vì chuyện này trên Internet ồn ào tương đối lớn, lại tra ra hung thủ là học sinh trường mình, khiền cho mấy vị lãnh đạo rất khó xử, phải tìm ra được phường pháp xử lý tốt nhất. Nhưng dù vậy, trên hồ sơ của Hồ Thiên đã có một vết đen rất lớn, không thể nào xoá bỏ được.
Lúc này Hạ Mộc gặp lại anh ta thực sự khiến cậu kinh ngạc, hơn nữa anh ta còn thương tích đầy mình, chật vật nằm trên đất. Vì đèn đường tương đối sáng, nên những vết thương dữ tợn trên mặt Hồ Thiên đều hiện rõ ràng.
“Gọi xe cứu thương, báo cảnh sát.”
Trần Cự cũng biết chuyện bạn trai nhỏ của mình bị người hắt nước bẩn ở trên mạng. Lúc đó hắn rất muốn đem cái người tên Hồ Thiên này giết chết, nếu không phải Hạ Mộc gắt gao kéo hắn, còn khuyên hắn hồi lâu, cho dù tên này đã bị đánh dấu đen, Trần Cự cũng sẽ tìm người làm cho gã không thể tiếp tục học ở Nông đại nữa.
Cho dù cuối cùng Trần Cự không làm gì, nhưng kết cục của gã cũng đủ thảm. Hồ Thiên vì muốn bêu xấu Hạ Mộc nhiều hơn, nên đã tìm tới thủy quân (1). Nhưng tìm thuỷ quân là phải trả tiền, gã cũng chỉ có thể trả tiền đặt cọc, căn bản không thể trả khoản còn lại, vì vậy Hồ Thiên đã bị người theo dõi, mỗi ngày tìm gã để gây sự, ngay cả nơi gã làm thuê cũng có người tới cửa kiếm chuyện, làm ông chủ không dám dùng gã nữa, chỉ sợ những người này nhất thời tức giận đem tiệm của ông ta phá nát.
(1) Nhóm người chuyên nhận tiền rồi tung tin đồn bêu xấu hoặc xử lý tin tức trên mạng.
Ngày hôm nay gã đi tìm việc, nhưng đáng tiếc vẫn bị người phá hoại, đang trên đường trở về lại bị người ta đánh một trận, sau đó té xỉu nằm trên mặt đất, nếu không phải Hạ Mộc nhìn thấy, một mình gã nằm nguyên buổi tối trong thời tiết này, sáng sớm ngày mai trường học đã có thể đến nhặt xác nha.
Gọi điện xong hai người liền đi khỏi. Họ không muốn dính dáng đến hạng người này, có thể giúp báo cảnh sát cùng xe cứu thương đã là tôn trọng lớn nhất của Hạ Mộc với gã ta rồi.
Thời điểm xe cứu thương và xe cảnh sát đến, chỉ nhìn thấy một mình Hồ Thiên nằm trên mặt đất, còn Hạ Mộc cùng Trần Cự đã sớm không thấy tăm hơi. Mà đoạn đường này không có camera theo dõi, không biết có hai người đã từng tới gần đây, cho dù Hồ Thiên cũng không hề biết gì.
Ba hôm sau, Hạ Mộc ăn cơm tại căng tin thì nghe không ít người đang bàn tán chuyện này, nói không biết Hồ Thiên chọc phải ai, bị đánh vào bệnh viện. Bởi vì không có tiền, nên trường học trả giúp tiền thuốc men.
“Chị ngồi đây được không?”
Học tỷ bưng cơm đi tới, vừa nãy nhìn thấy Hạ Mộc đang nhàn nhã ăn cơm, đúng lúc không còn chỗ trống bèn tới chỗ Hạ Mộc .
“Đương nhiên, đây cũng không phải của mình em.”
Hạ Mộc nở nụ cười, cầm mấy quyển sách để lên ghế, vừa nãy lúc ăn cơm cậu tiện tay đặt mấy quyển sách lên chỗ cái ghế trống.
“Xin lỗi, còn có cảm ơn.”
Tạ Ngọc Dao vừa ngồi xuống liền nói với Hạ Mộc.
“Hả?”
Hạ Mộc nghi hoặc nhìn nàng, gần đây không xảy ra chuyện gì mà? Sao học tỷ lại nói xin lỗi.
“Chị đã nghe nói chuyện của Hồ Thiên, không nghĩ tới hắn là người như vậy.”
Lén lút tìm người trả thù cô và Hạ Mộc, còn mình thì vô tội đứng ngoài. Nếu không phải có Hạ Mộc, cô lần nữa chắc chắn đã bị Hồ Thiên lừa gạt rồi. Nhớ lại lúc đó mình cũng không có chỗ dựa, vì vậy cô rất cảm kích học đệ này, là cậu ấy đã cứu cô.
“Học tỷ, không cần nói vậy, em cái gì cũng không làm, không cần nói hai chữ cảm ơn. Còn xin lỗi, nếu như học tỷ mời em ăn thanh long, em tha thứ cho chị liền a, nghe nói thanh long của nhà chị ăn rất ngon.”
“Được! Em muốn ăn bao nhiêu chị sẽ mời em ăn bấy nhiêu.” Tạ Ngọc Dao hào phóng vung tay, nhà cô không thiếu nhất chính là thanh long, một năm bốn mùa đều có để ăn.
“Học tỷ nói rồi đó, đừng đến lúc đó đừng quên mất.”
Hạ Mộc cùng học tỷ vui vẻ ăn cơm xong, lúc ra khỏi căng tin liền nhìn thấy gương mặt ai oán của Trần Cự.
Xoa trán ~
“Học tỷ, em có bạn tới tìm, trở về em lại tìm chị.”
Hạ Mộc nói với Tạ Ngọc Dao, sau đó hai người tách nhau tại của căng tin.
“Sao anh lại tới đây?”
Hôm nay cậu có tiết cả ngày, đã sớm gởi tin nhắn nói với Trần Cự mình không có thời gian cũng hắn ăn cơm.
“Anh không đến làm sao biết em đang cùng mỹ nữ ăn cơm chứ.”
Trần Cự lòng đau như dao cắt, bạn trai nhỏ sắp bị bắt cóc rồi.
“Đừng suy nghĩ lung tung, em với chị ấy chỉ là quan hệ học tỷ học đệ bình thường.”
Hạ Mộc vỗ trán hắn, nhìn mặt người này biết chắc anh ta đang nghĩ mấy thứ vớ vẩn gì rồi, thật khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười nữa.
“Thật sự?”
Mặc kệ trán của mình bị Hạ Mộc vỗ đỏ, Trần Cự chỉ muốn biết bạn trai nhỏ của hắn đã bị bắt cóc đi hay chưa mà thôi.
“Nếu anh không tin, sau này không cần tới tìm em nữa.”
Nếu như không thể tín nhiệm lẫn nhau, vậy quan hệ của bọn họ cũng không duy trì được bao lâu. Nếu như chỉ là lúc ban đầu cùng Trần Cự thử quen nhau, cậu sẽ tình nguyện chia tay với Trần Cự, có lẽ sẽ có tiếc nuối, nhưng không hối hận. Còn bây giờ, cậu lại không hề muốn vì không có lòng tin mà phần tình cảm này bị vỡ nát.
“Tiểu Mộc, anh sai rồi, em đừng tức giận.”
Trần Cự hối hận muốn chết, hắn sao lại như vậy! Tiểu Mộc là người như thế nào hắn lại không rõ sao?
“Tức giận? Không có!”
Hạ Mộc phủ nhận, Trần Cự nhìn thấy cậu thật sự tức giận, hơn nữa tức giận còn không nhẹ đâu.
“Tiểu Mộc, anh thật sự biết sai rồi, em nếu giận thì lấy dao chém anh cũng được, nhưng đừng nói như vậy mà.”
Trần Cự không quan tâm mình cùng Hạ Mộc đang đứng trước cửa căng tin, hắn chỉ biết bạn trai nhỏ của mình đang tức giận, nếu không dỗ được cậu ấy thì sẽ rất nguy hiểm.
“Không nói nữa.”
Hạ Mộc thực sự không muốn nói thêm gì với Trần Cự, không phải cậu không giận, mà là địa điểm không phù hợp, nhưng Trần Cự căn bản không quan tâm điều đó, hắn hiện tại trong đầu chỉ có chuyện Hạ Mộc đang giận hắn, phải nghĩ cách để Hạ Mộc hết giận, cho dù giận cũng không thể nói chia tay với hăn, hắn thực sự thể chấp nhận được việc Hạ Mộc rời bỏ mình, mới chỉ nghĩ thôi mà hắn đã không chịu được muốn tìm người trút bất mãn rồi, tỷ như đem những kẻ không có mắt kia giết hết, ăn thịt của bọn họ uống máu của bọn họ.
“Tiểu Mộc ~ “
Trần Cự lôi kéo cánh tay Hạ Mộc, trong ánh mắt mang theo khẩn cầu.
“Đi theo em.”
Nếu cứ tiếp tục để Trần Cự nói, chuyện hai người nhất định sẽ lộ, ít nhất mấy năm ở trường cậu không muốn vì vô ý mà phơi bày mốn quan hệ của hai người, tuy cậu và Trần Cự không nghĩ bản thân đã làm sai, nhưng xã hội chính là như vậy, dù muốn hay không cũng phải chấp nhận, cho dù mình không sai.
Hạ Mộc nhớ tới một vụ án mình đã xem qua trước đây, cha mẹ bỏ rơi con trai mình, già rồi mới nhớ đến đứa bé đó, hi vọng nó chăm sóc họ lúc về già. Nhưng đối với đứa trẻ bị vứt bỏ đó, việc này rất khó để tiếp nhận, nhưng đối mặt với tòa án cùng áp lực của xã hội, anh ta cuối cùng vẫn phải cắn răng chấp nhận nuôi dưỡng những người đã vứt bỏ mình như rác rưởi kia.
Hạ Mộc mỗi lần nghĩ tới chuyện này lại thấy khinh bỉ những người dựa vào đạo đức, dựa vào luân thường để lừa gạt những người tử tế với mình, ép buộc họ đối xử tử tế với những kẻ đó, khinh bỉ những kẻ ta đây rất tốt bụng, rất công lý, luôn làm dùng đạo đức để chèn ép những người khác. Những việc này không có phát sinh ở trên người bọn họ, cho nên họ mới có thể cao cao tại thượng dùng đạo đức phê bình người khác, hà khắc người khác. Một khi những điều này phát sinh ở bản thân họ, đừng nói cái gì là đạo đức, cái gì là luân thường, thậm chí còn bất chấp tất cả mà làm ra việc tàn ác hơn.
Nhà họ Hạ cũng đã từng thảo luận chuyện này, ngay cả chính cha mẹ Hạ cũng không đồng ý với phán quyết như vậy. Cảm thấy điều này đối với đứa trẻ bị vứt bỏ đó rất không công bằng, không hề nhận được ân gì từ cha mẹ, cho dù có ân sinh thành đi chăng nữa, nhưng từ khi những kẻ gọi là cha mẹ đó vứt bỏ nó thì đã không còn cái gì để nó có thể trả ơn nữa rồi. Sau khi đứa trẻ đó thành gia lập nghiệp có tiền liền quay lại đòi công nuôi dưỡng, đây chính là cặn bã của cặn bã, mất mặt người làm cha mẹ quá. Những kẻ như vậy không xứng được làm cha mẹ.
“Em đã nói không muốn cùng anh quá thân mật trước mặt người khác, ít nhất là lúc em vẫn còn học đại học thì không được.”
Cậu còn muốn tốt nghiệp đó! Coi như sau khi tốt nghiệp cậu sẽ là nông dân, nhưng nông dân cũng muốn mình có giấy chứng nhận tốt nghiệp đại học, chứ không phải chỉ có giấy chứng nhận tốt nghiệp trung học.
Vừa đi đến góc không người, Hạ Mộc liền nghiêm mặt, nhất định phải mắng Trần Cự, làm việc càng ngày càng quá mức, lỡ một ngày nào đó hắn lại cầm hoa đến trường học nói linh tinh gì đấy, để mọi người biết được, trường học sẽ đuổi học cậu? Nghĩ tới đây, Hạ Mộc mặt càng đen hơn, khiến cho Trần Cự càng lo sợ.
“Anh sai rồi, em đừng tức giận.”
Trán Trần Cự ứa ra mồ hôi lạnh.
“Anh sai ở đâu?”
Hạ Mộc khoanh tay lại, lạnh lùng nhìn hắn.
“Anh không nên không tin tưởng em.”
Đây là một trong số đó.
“Anh không nên lôi kéo em nói mấy lời kia trước mặt mọi người.”
Đây là thứ hai.
“Anh không tin tưởng tình cảm giữa hai chúng ta.”
Đây là thứ ba.
Trần Cự đầu sắp chạm đất rồi. Đường đường là chủ tịch một tập đoàn lớn bây giờ lại như đứa trẻ làm sai, bình thường Hạ Mộc đã sớm cười ra tiếng, nhưng bây giờ cậu không thể cười nổi.
“Không có thứ gì khiến anh có cảm giác an toàn, cho nên anh không tín nhiệm tôi. Anh biết rõ tôi là người như thế nào, cho dù tình cảm của chúng ta vẫn chưa sâu sắc, nhưng tôi cũng sẽ không làm ra chuyện có lỗi với anh. Tại sao anh không thể tin tôi dù chỉ một chút?”
Lúc trước cũng vậy, được người thông báo liền gửi tin nhắn gọi điện thoai, trong giọng nói nồng nặc không tín nhiệm, đến bây giờ Hạ Mộc mới nói ra chứng tỏ cậu đã chịu đụng rất lâu rồi.
Hạ Mộc có thể cảm giác được Trần Cự bất an, cho nên cậu vẫn luôn nhẫn nại, dung túng hắn, nhưng bây giờ Trần Cự càng ngày càng quá mức, cư nhiên an bài người đến giám thị cậu, Hạ Mộc không tin tin nhắn với cuộc gọi của Trần Cự lại đến đúng lúc như vậy, hôm nay cũng như vậy, cho nên Hạ Mộc mới tức giận.
“Anh cẩn thận ngẫm lại đi! Nếu như không hiểu rõ, sau này đừng tìm tôi nữa.”
Hạ Mộc quay người đi, Trần Cự đưa tay kéo cậu lại.
“Em đừng đi, là anh sai rồi, anh sẽ thay đổi mà.”
Trần Cự từ phía sau ôm lấy Hạ Mộc, hắn thừa nhận hắn không đủ tín nhiệm Tiểu Mộc, mà không chỉ là Tiểu Mộc, ngay cả Trần Nguyên cùng Trần lão hắn cũng không thể hoàn toàn tín nhiệm. Hắn vẫn luôn cho rằng trên đời này không thể hoàn toàn tin tưởng một người nào, cho nên từ lúc Hạ Mộc đồng ý cùng hắn, hắn liền cho người giám sát cậu. Vừa nghe đến có người khác thân cận Hạ Mộc, Trần Cự sẽ không nhịn được ghen tuông, sợ Hạ Mộc bị nam nhân hoặc nữ nhân khác bắt cóc đi mất.
Hắn không cảm thấy an toàn, bởi vì hắn biết ban đầu là chính mình cố ý tiếp cận Hạ Mộc, ép buộc cậu cùng mình, sau đó để cậu ấy từ từ tiếp thu tình cảm của hắn.
Cho nên Trần Cự không cách nào tín nhiệm Hạ Mộc, có lẽ sâu trong lòng hắn ngay cả chính hắn cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, hắn không tin mị lực của mình, không tin Hạ Mộc có thể bị hắn hấp dẫn.
Hạ Mộc cảm giác được sau gáy ấm nóng, kinh ngạc ôm lấy hai cánh tay phía trước.
“Anh khóc?”
“Không có.”
Không thể thừa nhận, này rất mất mặt.
“Tại sao lại khóc? Người nên tức giận, nên khóc phải là em mới đúng? Bị bạn trai không tín nhiệm, nên khóc lóc không phải là em sao?”
Hạ Mộc trong lòng vẫn còn giận, nhưng vì Trần Cự khóc nên đã giảm đi rất nhiều.
“Anh sai rồi, lại cho anh thêm một cơ hội có được không?”
Trần Cự khẩn cầu.
“Một lần, chỉ một lần này.”
Hạ Mộc không hy vọng sau này sẽ luôn luôn nghi ngờ lẫn nhau, cho nên cậu chỉ cho Trần Cự một cơ hội, sẽ không có thêm nữa. Cậu là nam nhân, cầm được sẽ buông được.
“Cảm ơn, cảm ơn em…”
Một lần đủ để khiến hắn nhớ mãi. Hạ Mộc là như thế nào người trong lòng hắn rất rõ, cho nên lần này đúng là hắn sai rồi, không có tin tưởng Hạ Mộc, luôn luôn nhớ đến chuyện ngày xưa, không chịu bỏ xuống.
Hạ Mộc nhìn lá cây phía trước, lần đầu biết thì ra nói chuyện tình cảm lại buồn phiền như vậy. Nếu bây giờ cậu nói hối hận thì Trần Cự có đem mình nhốt lại hay không đây?
Hạ Mộc đương nhiên không thể bởi vì chuyện này mà lên tiếng chia tay với Trần Cự, thế nhưng cũng muốn cho hắn một đòn cảnh báo, nhắc nhở Trần Cự không được lấy suy nghĩ trước kia áp đặt lên mình. Một hai lần cậu vẫn có thể nhịn, nhưng nhiều hơn nữa thì sẽ khiến đoạn tình cảm này tan vỡ. Không phải do cậu không nhịn được nói ra, mà là Trần Cự sẽ điên ngày càng nặng.
Tuy giữa hai người xảy ra vấn đề, nhưng sau khi giải quyết xong lại khiến tình cảm giữa họ càng thân thiết hơn. Trần Cự đã hiểu suy nghĩ của Hạ Mộc, bình thường ở bên ngoài sẽ hạn chế tối đa, không làm theo ý mình, không cảm thấy ‘trời là số một ta là số hai’ nữa. Mà Hạ Mộc thì nhìn được rất nhiều mặt khác của Trần Cự, không chỉ coi hắn là một kẻ bệnh thần kinh nữa, vì phía sau đó Trần Cự là một người bạn trai rất biết quan tâm săn sóc cậu.
“Anh muốn dẫn em đi đâu?”
Hạ Mộc bị Trần Cự kéo đi, gương mặt bất đắc dĩ.
“Em chỉ cần đi theo là được rồi.”
Trần Cự quay đầu cười cười với cậu, bộ dáng muốn giữ bí mật đến cùng.
“Thật là…”
Hạ Mộc không thể làm gì khác hơn là tùy ý để Trần Cự kéo đi. Vào thứ 7, mới sáng sớm Trần Cự đã đến đón cậu, không nói tiếng nào, làm Hạ Mộc chỉ kịp tắm và chải đầu liền bị lôi đi. Ngày hôm nay vẫn còn tuyết rơi, trời rất lạnh, cũng may Hạ Mộc mặc áo len cùng áo khoác dày, Trần Cự còn đeo thêm khăn quàng cổ cho cậu.
“Chính là chỗ này.”
Trần Cự kéo hắn đi đến một cái tứ hợp viện ở ngoại ô, chỗ này không thể lái xe vào, chỉ có thể đi bộ. Cũng may những ngày qua tuyết không quá lớn, nếu không Hạ Mộc rất nghi ngờ việc tìm được đường đi đấy. Trần Cự nói chờ sau này khai trương, xe mới đi vào được. Hiện tại đường mới làm được một nửa, xe tốt nhất không nên đi vào, nếu không rất dễ kẹt trong mấy hố voi thì chết, dù sao xe ô tô không thể so với xe ngựa, đường chưa làm xong mà chạy vào rất nguy hiểm.
“Đây là nơi nào?”
Hạ Mộc nhìn tứ hợp viện, có vẻ như mới xây xong chưa lâu, đất trong hoa viên vẫn còn rất mới.
“Thích không?”
Trần Cự quay đầu hỏi cậu.
“Thích.”
Sao lại không thích chứ? Kiếm trúc Hoa Hạ cổ điển, rất giống với những gì cậu thấy trên ti vi.
“Thích thì tốt rồi.”
Nghe được cậu nói thích, Trần Cự rất vui vẻ cũng rất đắc ý.
“Đây là anh xây?”
Nhìn dáng vẻ của Trần Cự có lẽ đúng đến tám chín phần.
“Đúng vậy, xây hơn một năm, mấy ngày trước mới hoàn thành.”
Trần Cự vừa nghe được tin liền chờ đến cuối tuần dẫn Hạ Mộc đến đây.
“Anh xây một tứ hợp viên lớn như vậy làm gì?”
Mặc dù là ngoại ô thủ đô, nhưng đất nơi này cũng không rẻ, hơn nữa lại dựa theo dạng tứ hợp viên của danh gia vọng tộc để làm, nếu không có trên trăm triệu thì không thể xây được một nơi xinh đẹp như vậy.
“Cha mẹ anh rất thích loại tứ hợp viện này, chỉ là lúc ấy trên tay bọn họ không có tiền, cho dù có cũng để dành cho anh, cho nên lúc còn rất nhỏ anh đã phát thệ nhất định sau này phải mua một tứ hợp viện cho họ. Nhưng bây giờ đa số tứ hợp viện trong nội thành đều đã có chủ, những cái đang bán anh lại không ưng ý. Cuối cùng anh nghĩ nghĩ, nếu không tìm được nhà thích hợp liền tự mình xây đi, rốt cuộc bây giờ đã làm xong rồi nè.”
Tứ hợp viện có ý nghĩa rất đặc biệt với Trần Cự, nhưng người khiên hắn phát thệ phải mua được tứ hợp viện cũng đã không còn.
“Anh đừng như vậy, chú dì ở trên trời có linh sẽ không hi vọng nhìn thấy anh vậy đâu.”
Hạ Mộc đưa bàn tay Trần Cự nắm đến ấm áp của mình vỗ vỗ lên mặt hắn, chuyện của Trần Cự cậu đã được hắn kể một ít, Hạ Mộc nghe xong càng thêm đau lòng, cũng vô cùng khinh bỉ cha mẹ ruột của Trần Cự.
Giống như cha mẹ của đứa trẻ bị vứt bỏ kia, đều khiến người ta cực kì chán ghét, nhiều lúc Hạ Mộc rất muốn đánh mắng những kẻ đó, người như vậy thực sự không xứng làm cha mẹ.
“Anh biết, chỉ là anh rất nhớ họ.”
Trần Cự đã học được cánh thả lỏng trước mặt Hạ Mộc, từng chút từng chút lộ ra những vết thương sâu trong lòng, để cậu thấy được lòng hắn rất thống khổ.
“Vậy hãy để cho bọn họ vĩnh viễn sống trong lòng của anh, anh khỏe mạnh, bọn họ mới yên tâm, chắc anh không muốn để cha mẹ cứ bận tâm về mình đúng không?”
Hạ Mộc biết Trần Cự đau lòng, nhưng lại không biết cách an ủi, chỉ có thể vụng về dùng phương pháp của chính mình, chính là dùng mặt của mình cà cà mặt của hắn.
“Anh biết, anh biết…”
Trần Cự đặt đầu mình lên trán Hạ Mộc, để cho hắn mềm yếu một chút. Trần cự bây giờ chỉ là một người bình thường đang nhớ đến cha mẹ, mà không phải là nam thần quốc giân sáng lập nên kì tích ở thủ đô.
Hạ Mộc ôm hắn, trong lòng càng hận vợ chồng Trần Côn, đều là lỗi của bọn họ, nếu không Trần Cự sẽ không như vậy.
Trần Cự mềm yếu rất nhanh lại khôi phục trở về bình thường, sau đó lôi kéo Hạ Mộc đi xung quanh tứ hợp viện. Trong này tất cả đồ đạc đều là làm bằng gỗ, hơn nữa còn mô phỏng đặc điểm thời Minh Thanh, giường ngủ cũng là giường bạt bộ (2).
(2) Giường gọi là “giường bạt bộ”, hay còn gọi tên khác là “giường bát bộ”, thường dùng nhiều ở miền Nam Trung Quốc, một loại giường rất lớn, xung quanh có nơi để đặt một ít bàn ghế loại nhỏ, màn treo kín, được xưng là “Giường trong giường, màn trong màn”, tuy nói là giường nhưng có thể xưng là một loại phòng ở nhỏ, rất tiện lợi.
“Anh rất được a, tất cả đều được làm từ Tử đàn.”
Hạ Mộc nhìn phòng ngủ trong chủ viện, được chia làm nội thất cùng ngoại phòng, đều thống nhất bào trí theo phong cách Minh Thanh.
“Vốn là muốn dùng Hoàng hoa lê (3)  và Tử đàn, nhưng là kiến trúc tứ hợp viện này rất lớn, muốn như vậy trước không nói đến giá cả, không phải anh không có tiền, mà là vật liệu rất khó tìm! Nếu toàn bộ đều dùng hai loại gỗ này, kia số lượng nói thật anh không dám tưởng tượng, mà cho dù có đủ đi chăng nữa, có lẽ phía trên sẽ tìm anh bàn luận nhân sinh nha. Cho nên anh đổi toàn bộ thành gỗ Trắc, cái này tương đối phổ biếng hơn.”
(3) Hoàng hoa lê = Gỗ Sưa ở Việt Nam. Từ xưa, loại gỗ này đã được dùng để sản xuất những vật dụng đắt giá. Hoàng hoa lê Hải Nam được liệt vào một trong bốn loại gỗ quý nhất theo quan niệm của người Trung Quốc (gồm Tử đàn, Hoàng hoa lê, Kê sí và Thiết lực). Vào thời nhà Minh, việc dùng Hoàng hoa lê Hải Nam để làm đồ gỗ sử dụng trong nhà trở nên thịnh hành. Khi đó, loại gỗ này còn được coi như một thứ cống phẩm chuyên dùng để cống cho triều đình.
Bểu tình Trần Cự vô cùng tiếc nuối, nếu không phải hai loại gỗ kia hiếm thấy, hắn tuyệt đối sẽ không chấp nhận gỗ Trắc đâu.
“Không biết tại sao, nghe anh nói vậy khiến tay em rất ngứa nha?”
Hạ Mộc nặn nặn ngón tay, rất muốn cùng Trần Cự bàn luận nhân sinh, anh thổ hào như vậy có cân nhắc đến cảm giác của em không?
“Ha ha ha…”
Trần Cự cười to, Tiểu Mộc giả vờ hung ác rất đáng yêu. Người tình trong mắt hóa Tây Thi, dù cho Hạ Mộc lớn lên có xấu đi chăng nữa hắn vẫn có thể tìm ra điểm tốt đẹp của em ấy!
“Cười cái gì? Em cũng không thể so với thổ hào.”
Gia cụ làm bằng Tử đàn, chỉ cần nhà họ Hạ có một hai cái là quý gần chết rồi, mà trên thực tế người nhà họ cũng không nỡ lòng bỏ số tiền đi mua mấy loại gia cụ làm từ Tử đàn này đâu.
“Thật ra gỗ Trắc cũng không tệ, không cần giống như nhà giàu mới nổi thích khoe của, tiết kiệm một chút vẫn tốt hơn.”
Hạ Mộc vỗ vỗ giường bạt bộ, mặc dù bây giờ người ta thích giường có nệm thật êm, nhưng cậu lại thích giường cứng làm từ gỗ thế này, nghe nói ngủ giường cứng tốt hơn với thân thể, đặc biệt người già ngủ sẽ không dễ mỏi eo.
Cho nên ông bà nội Hạ ngủ trên giường kiểu cũ có cọc gỗ, nếu cảm thấy giường quá cứng có thể lót thêm cái đệm mỏng là được. Khi còn bé Hạ Mộc thường ngủ trên cái giường đó, so với giường nệm thoải mái hơn nhiều.
“Tối hôm nay chúng ta ở đây, lát nữa lấy chăn ra, lòng đất anh đã lắp hệ thống sưởi, rất ấm áp, chờ lát nữa đốt sưởi là sẽ ấm ngay thôi.”
Nơi này rất xa thủ đô, không mang theo lò sưởi, dùng hệ thống sưởi để làm ấm.
“Được rồi!”
Hạ Mộc cũng muốn ở lại một nơi như vậy, trước kia không dám nghĩ tới, không ngờ lại có ngày Trần Cự đưa cậu tới đây. Ngoại trừ quần áo trên người của cả hai không hợp với phong cách của tứ hợp viện, còn lại khắp nơi đều tràn ngập hơi thở cổ đại, khiến người ta cảm thấy như mình đã xuyên qua mấy trăm năm, đi đến triều đại Minh Thanh.
Cơm trưa cùng cơm tối đều do đầu bếp trong tứ hợp viện chuẩn bị. Tuy rằng Trần Cự rất ít khi tới nơi này, thế nhưng hắn cũng mời đầu bếp, hơn nữa hắn cũng định đem tứ hợp viện này làm thành một khách sạn đặc biệt, ngoại trừ chính viện những sân khác sẽ làm thành nơi cho khách ở, đồng thời còn mời đầu bếp từ thủ đo đến, đem chuyển tứ hợp viện thành khách sạn kiểu mới.
Buổi tối đương nhiên là hai người ngủ chung, người ở tứ hợp viện cũng không cảm thấy có gì lạ, chỉ là rằng ông chủ và bạn tình cảm quá tốt thôi, buổi tối còn muốn nói chuyện. Dù sao hai đại nam nhân ngủ chung rất bình thường ở Trung Quốc, sẽ không có ai suy nghĩ nhiều.
Trần Cự biết suy nghĩ của bọn họ, chỉ cần kiên trì đến lúc Hạ Mộc tốt nghiệp, lúc đó công khai cũng không sao, dù sao trường học cũng không có khả năng thu hồi bằng tốt nghiệp đã phát!
Hết chương 36.
Tứ hợp viện 
Giường xếp 
Giường bạt bộ 
Hoàng hoa lê 
 Tử đàn 
Gỗ trắc 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét