11.25.2016

Quân phu [1]

Chương 1

Ba ngày ba đêm, Văn Khoảnh chỉ có thể thở dốc, từ giường đứng lên, hư nhược đi đến góc phòng, cầm lấy bình còn chút nước lạnh, ừng ực mà uống.

Trong bang muốn bắt cảnh sát nằm vùng, cũng bởi vì đoạn ghi âm cùng  giọng của Văn Khoảnh có bảy phần giống nhau, Văn Khoảnh trở thành kẻ hiềm nghi lớn nhất, bị nhốt vào phòng tối, không cho thức ăn chỉ cấp nước, nói là chỉ cần chờ đến khi bắt được kẻ nằm vùng, Văn Khoảnh mới có thể được thả ra ngoài.
“Mẹ nó, cái gì mà chân chính nằm vùng, lão tử chính là kẻ thế tội mà.” Văn Khoảnh tức giận đem bình nước quăng xuống, ba một tiếng, bọt nước văng khắp nơi.
Văn Khoảnh dựa vào vách tường trợt  xuống, phẫn uất nện một đấm xuống đất, bàn tay rất nhanh xuất huyết, hắn hoàn toàn chưa nhận ra.
Quy củ trong bang, thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Văn Khoảnh tự nhận không còn đường sống, nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, hắn chắc chắc sẽ chết đói. Hắn nghĩ, không thể trông cậy vào đám kia thay hắn lật lại bản án, hắn phải tìm cách chạy đi.
Văn Khoảnh nhìn quanh căn phòng, không có thứ gì có thể làm vũ khí, sờ sờ túi, hắn mới nhớ tới trên người không có gì đáng giá, tiền toàn bộ đã bị tịch thu, chỉ còn lại cái xác khô này.
Mấy ngày sống mơ mơ màng màng, Văn Khoảnh nghĩ mình vô tội, sẽ có ngày được thả ra, người trong bang cũng không phải là một đám phế vật, tìm một tên nằm vùng còn có thể không ra sao? Vì vậy hắn cũng lười suy nghĩ  mà ngồi đợi.
Mấy ngày đầu, còn có người đến nhìn hắn, mang cho hắn một ít sách, kêu hắn ráng đợi, thế nhưng về sau, thỉnh thoảng mới có người đến.
Đến nay, không còn ai đến nữa.
Văn Khoảnh xụi lơ trên mặt đất, có lẽ do đói nhưng đầu óc hắn phá lệ thanh tỉnh, lại mơ hồ nghĩ, có phải hay không, có người tận lực mô phỏng theo thanh âm của hắn ni. Tuy nói ý tưởng khá hoang đường, nhưng cũng có thể đem ra ngẫm lại, không chừng phát hiện ra cái gì có ích.
Thủ hạ của hắn có thể loại ra, khoanh vùng một chút, hắn nghĩ có thể mô phỏng theo giọng mình, đại khái chỉ có tiểu tử A Vĩ  kia, vào bang không lâu, cả ngày nhàn rỗi không chuyện gì đều quấn hắn hỏi chuyện, còn đặc biệt thích hỏi thăm này nọ. Trước đây hắn thấy bình thường, hiện tại lại cảm thấy khá kỳ hoặc.
Văn Khoảnh càng nghĩ càng thấy có khả năng. Mình cũng thật ngu, lại vào thời điểm này mới nghĩ đến, nếu sớm suy nghĩ cẩn thận, còn phải chịu oan sao?
Vì vậy, Văn Khoảnh lòm còm bò dậy, dự định lập tức nói cho lão đại.
Văn Khoảnh kéo ghế, đặt ở cái cửa sổ duy nhất, đứng lên. Hắn cầm song sắt cửa sổ, hướng ra ngoài hô.
Một câu chưa la hết, cửa sắt được mở ra. Hắn liền ngẩn người, thấy đi tới một nam nhân, thân hình có điểm nhìn quen mắt.
“A Vĩ?”
Nam nhân hướng phòng đi đến, mặt thản nhiên. Văn Khoảnh nhăn lông mày, quả nhiên là nhiều kinh nghiệm a, lão tử thật là khờ, trước đây thế nào không phát hiện ni?
Nam nhân đứng vững, nói rằng: “Ta họ Trịnh, gọi Trịnh cảnh quan đi.”
Văn Khoảnh đầu óc đình trệ, nửa ngày nói không ra lời.
A Vĩ đi tới, thản nhiên vươn một tay. Văn Khoảnh đứng trên ghế nhìn xuống bàn tay kia, hắn không có nhận, bản thân nhảy xuống. Sau đó hắn chóng mặt không đứng vững, lại để cho A Vĩ đỡ.
Văn Khoảnh nghĩ, bản thân dù sao cũng xong rồi. Thanh trừ khẳng định đã hoàn thành, phỏng chừng chỉ còn bản thân một người.
Hắn cắn răng: “Nói đi, ta lần này ra ngoài, xử bao nhiêu năm?”
A Vĩ đứng chắp tay, thấy thế nào cũng ngu ngốc. Văn Khoảnh nhớ tới trước đây tên kia đi sau mông hắn chạy thí điên thí điên, dù thế nào cũng nhìn không ra sự khó lường.
Văn Khoảnh cũng không có gì phải hối hận, chí ít hắn ở một khắc cuối cùng đã đoán được người này. Cuối cùng cũng chấm dứt những ngày lo lắng sợ hãi, bắt cũng coi như nhân quả báo ứng. Hơn nữa bị bắt vào tù còn hơn là chết đói.
A Vĩ nói: “Ngươi bình thường đối xử với ta không tệ, ta có thể thay ngươi cầu tình, sẽ chỉ ở mấy năm.”
Văn Khoảnh nghi ngờ nhìn hắn, A Vĩ bổ sung: “Ta không nói dối, ngươi nếu như trước đây không có nhúng tay vào, ta thậm chí có thể trực tiếp xóa tên ngươi ra khỏi danh sách. Ngươi suy nghĩ  kỹ đi, không phải ai cũng có vận khí tốt.”
Văn Khoảnh nuốt xuống nước bọt, đây rõ ràng là thương lượng cửa sau a, làm sao đơn giản như vậy, khẳng định có điều kiện khác.
Quả nhiên, A Vĩ lại nói: “Chỉ cần ngươi chịu làm người nằm vùng của ta, ta có thể miễn cho ngươi đi tù.”
“Người nằm vùng của ngươi? Ngươi thiếu sao?”
“Dĩ nhiên không phải, ta vừa nhận một vụ ở Đông Nam Á.”
Văn Khoảnh trong nháy mắt hiểu được là chuyện gì xảy ra, đây là mới từ một cái hố lửa nhảy ra, lại ngã vào hố khác.
“Nếu như ta không đồng ý thì sao?”
A Vĩ nhìn chăm chú vào Văn Khoảnh, “Ngươi phải biết sẽ có kết quả gì.”
Văn Khoảnh quả thực tưởng đập đầu chết cho xong hết mọi chuyện, muốn có cuộc sống bình yên, giờ lại bắt đầu đi đường xưa. Hắn thầm nghĩ sao mãi không thoát được vòng lẩn quẩn này?
Văn Khoảnh nắm chặt tay, “Được rồi, nếu đúng như ngươi nói, ta cần bảo đảm mạng mình.”
A Vĩ vỗ vai hắn, “Ta luôn luôn là một nói sẽ giữ lời.”
Văn Khoảnh nghĩ, người sống trên đời, không phải là đi bán sao, bán trí tuệ, bán sức lao động, bán thân thể, chỉ là cái đem ra bán khác nhau mà thôi. Hắn chỉ là đem tương lai mấy năm bán cho cảnh sát mà thôi, đồng thời gia tăng một ít nguy cơ mà thôi, cũng không có gì lớn lắm.
Họ Trịnh cho hắn một bộ quần áo mới cùng mấy miếng bánh mì. Hắn nhanh chóng theo sau, dưới ánh mặt trời duỗi người, lão tử cuối cùng cũng thấy mặt trời.
Văn Khoảnh lúc này mới phát hiện, họ Trịnh mặc chính là hắc sắc thường phục, thay đổi ngày xưa cuồn cuộn dáng dấp, có vẻ anh khí bức người. Đối phương đưa tới hai người cảnh sát, nói còn muốn điều tra, trước đem hắn đưa lên xe cảnh sát.
Việc này vốn tiến triển thuận lợi, không nghĩ tới lại có cá lọt lưới, bất ngờ nhảy ra, một bên hô “Văn Khoảnh! Con mẹ nó ngươi thực sự là nội gian!”, một bên rút súng bắn. Người nọ bị đánh gục trước nhưng đạn đã bắn ra, trúng ngực trái Văn Khoảnh.
Một trận đau nhức, Văn Khoảnh nhất thời hốt hoảng, mất ý thức. Họ Trịnh đỡ thân thể hắn, hô to tên hắn.
Văn Khoảnh khẳng định mình không cứu được, như thế cũng là chuyện tốt, có thể giải thoát rồi, đỡ phải sống trong sợ hãi, đến địa phủ đầu thai, mười tám năm sau vẫn là một hảo hán.
Vì vậy hắn ngay cả một câu di ngôn cũng chưa có, cứ như vậy chết.
Một cái gì đó tát mặt hắn, Văn Khoảnh giơ tay phủi đi, trở mình ngủ tiếp.
Hắn từ từ nhắm hai mắt, tìm một tư thế thích ý mà nằm. Rất nhanh hắn ý thức được có gì đó không bình thường ——
“Kỳ Mục, giờ là lúc nào, còn không đi ra!”
Kỳ Mục, đây là gọi ai vậy, hơn nữa còn là giọng của nữ nhân.
Nữ nhân? Văn Khoảnh lập tức ngồi dậy, đầu váng mắt hoa ở bên giường lung lay lắc lắc.
Giọng của người đó lại vang lên: “Quả nhiên là thú nhân tam đẳng, chỉ đứng dậy thôi mà cũng phải tiêu hao vài phần tinh thần khí.”
Thú nhân tam đẳng? Văn Khoảnh cảm giác mình hình như là nghe nhầm, mới trúng một phát đạn, thế nào xuất hiện nữ nhân ni, còn nói cái gì mà thú nhân tam đẳng, đó là cái gì?
Hắn mở mắt ra, trước mắt quả thực đứng một người, nhưng người này rốt cuộc là nam hay nữ, hắn không phân rõ được. Cơ thể quá mức phát triển, bất luận nhìn từ góc độ nào, cô ta cũng không nên là nữ nhân. Cô ta đang chống nạnh, một bộ hiên ngang đầy chính khí, tóc ngang vai, đặc biệt là có đôi mắt màu vàng kim.
Văn Khoảnh ngốc trệ, hắn không biết nên đối mặt như thế nào. Hắn nhịn không được nhìn  bốn phía, mong muốn lấy được một ít manh mối. Ánh mắt rơi xuống cách đó không xa một ngôi nhà bằng gỗ cái bàn, người thợ làm ra chắc phi thường khéo léo, góc cạnh đều bị mài tương đối mượt mà. Sau đó hắn cảm giác thân thể rời khỏi mặt đất, nữ nhân kia như ném một con chuột mà ném hắn ra ngoài. Văn Khoảnh ngã chỏng vó, mặt mày đầy bụi.
“Cút đi! Nhanh đến mỏ khoáng làm việc, ngày hôm nay nếu như lười biếng, ta chặt chân của ngươi.” Quái lực sĩ thanh âm  từ trong nhà truyền tới, nàng thật là nữ nhân sao.
Văn Khoảnh giùng giằng đứng lên, vừa nảy bị ném thiếu chút nữa làm gãy xương hắn. Hắn cắn răng nắn bóp các đốt ngón tay, ngoại trừ đau đớn, tựa hồ cũng không bị thương tích gì. Sau đó hắn tự nhiên mà thấy gian nhà bên cạnh tình cảnh, này vừa nhìn, hắn liền ngây người.
Hết chương 1.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét