12.23.2016

Nam thần: Chương 41

Chương 41



“Dạ, cháu biết rồi.”
Nhìn Trần Cự rời đi, Hạ Mộc chỉ có thể ngây ngốc mở ti vi, đáng tiếc ở nông thôn cũng không có thu được bao nhiêu đài, thậm chí còn có hoa tuyết li ti nữa. Vừa xem vừa ngẩn người, còn ngẩn người vì cái gì Hạ Mộc biểu thị chính cậu cũng không biết.
Bất quá nhất định là có thể, tâm tư Hạ Mộc căn bản không đặt trên ti vi. Bà nội Hạ vẫn bận rộn trong bếp, căn bản không thể chú ý đến cậu. Ngay lúc Hạ Mộc nhàm chán sắp mốc thì cha con Hạ Mông đến.
“Ủa? Bác cả, bác và anh Tiểu Mông đến nhà có việc gì không ạ?”
Trên tay còn cầm nhiều đồ như vậy.
“Tiểu Mộc à, bác hôm nay tới đây là có chuyện cầu con!”
Ba Hạ Mông cầm thịt khô cùng lạp xưởng đặt lên bàn, trong nhà cũng chỉ có vật này là đáng giá, Hạ Mông nói thịt khô ở Tứ Xuyên bọn họ đối với người bên ngoài cũng có chút đáng giá: đặc biệt yêu thích, cho nên hôm nay liền xách một khối lớn thịt khô cùng sáu chặn (1) lạp xưởng lại đây.
(1) Ta nghĩ một chặn khoảng mười mấy cây lạp xưởng nhỏ ấy.
“Bác à, có chuyện gì bác cứ nói ạ! Mấy thứ này bác xách về đi, đều là người quen biết không à, bác khách khí làm gì.”
Hạ Mộc nhìn đồ trên bàn, đối với ý đồ của hai người này cậu kỳ thực đoán được mấy phần, chỉ là việc này dễ thương lượng mà, đâu cần lấy đồ vật này nọ làm chi.
“Vậy đâu có được, nhà bác có việc muốn nhờ, sao có thể tay không mà đến chứ!”
Ba Hạ Mông là một nông dân chính hiệu, nhờ người giúp mình thì phải tặng lễ, đương nhiên tặng lễ cũng sẽ không đưa quá nhiều đồ sang quý gì, trên căn bản đều là thổ sản vùng núi trong thôn mà thôi. Dù sao mình có việc cầu người, cũng đâu thế bắt người ta hỗ trợ không công! Nếu như sự tình thành, về sao sẽ đưa thêm một phần lễ nữa, lễ nặng bao nhiêu đều phải xem gia đình kia có bao nhiêu của cải. Tốt thì cố đưa quà đáng giá một chút, còn kém liền lấy sẵn đồ gia đình sản xuất, tỷ như trứng gà thịt khô hoặc đại loại như thế, cũng có thể.
“Bác à, thứ này con sẽ không lấy đâu, chuyện dễ như thế mà con lại đi thu đồ của bác, quay đầu lại cha con mà biết không quất con mới lạ ấy.”
Ba Hạ cùng ba Hạ Mông là bạn lớn lên từ nhỏ, tình cảm rất tốt, bất quá chỉ an bài một phần công tác, cậu nếu lấy thịt khô cùng lạp xưởng nhà người ta, ba Hạ nhất định sẽ nói cậu không hiểu chuyện đó.
“Tiểu Mộc à, ý đồ của bác và Tiểu Mông đến không nói chắc con đã biết, vật này nhà bác sẽ không mang về, con chỉ cần đảm bảo với bác một câu thôi, có được hay không?”
Ba Hạ Mông cũng có sự kiên trì của chính mình, vốn tối hôm qua ông đã muốn dẫn con trai lại đây, nhưng sau đó lại nghĩ buổi tối nhà họ Hạ còn có khách, bọn họ tới cửa thì có chút không tiện. Trưa hôm nay bọn họ qua lại cửa nhà ông nội Hạ nhiều lần, chủ yếu muốn nhìn thử Hạ Mộc có nhà hay không thôi, mãi đến lần thứ tư mới chờ được, hai cha con liền ‘ngựa không ngừng vó’ mang theo lễ tới cửa.
“Được ạ, làm sao không được chứ. Lúc đó, anh Tiểu Mông chỉ cần đến là được rồi, ngược lại con cũng phải tuyển người mà, anh Tiểu Mông lại anh em trong họ, con khẳng định phải nể mặt chứ! Chỉ là con có chuyện muốn nói rõ ràng trước, không thể lười biếng hoặc dùng mánh lới này nọ, nếu thật xảy ra con chỉ có thể thỉnh anh Tiểu Mông tìm người khác thăng quan tiến chức mà thôi.”
Việc này Hạ Mộc đồng ý, nhưng tiền đề là, Hạ Mông không được dựa vào chuyện mình là anh họ Hạ Mộc mà làm việc không chuyên tâm cũng không sao, nếu thật có chuyện như vậy, chẳng khác nào cậu dẫn sói vào nhà.
“Tiểu Mộc em cứ yên tâm đi, anh nhất định sẽ cố gắng làm thật tốt á.”
Hạ Mông vỗ vỗ lồng ngực mình cam đoan, có thể đi cửa sau tìm được một chỗ công tác tốt như vậy, nếu anh còn không chăm chỉ làm, vậy càng thẹn với tín nhiệm của Tiểu Mộc a, hơn nữa nếu bị đuổi lần sau anh biết đi đâu gần nhà tìm được công việc tốt thế này, hiện tại chỗ làm việc tốt đã khó kiếm lắm rồi. Còn chuyện làm được hay không thì anh chẳng sợ gì hết, trẻ con nông thôn ai mà không biết làm nông chớ, không biết làm nông thì lấy cái gì mà ăn hả!
“Vậy việc này cứ thế mà định, còn mấy thứ này hai người cứ đem về nhà đi!”
Hạ Mộc ngồi ở cách bàn khá xa, lại không thể động đậy, nếu không đã đem mấy thứ này nhét lại vào tay họ rồi.
“Không được, đây là một chút tâm ý của nhà bác, Tiểu Mộc cháu mà không thu, Hạ Mông nhà bác rất ngại khi đến nông trường của cháu làm việc đấy!”
Lúc đầu, Hạ Mộc toàn tuyển người có kinh nghiệm phong phú trong việc làm nông, Hạ Mông tuy rằng cũng biết làm, nhưng kinh nghiệm còn quá non, Hạ Mộc hôm nay đồng ý việc này chẳng khác nào mở cửa sau cho Hạ Mông, ba Hạ Mông còn dự định trở lại làm một bữa cơm mời cả nhà Hạ Mộc đây, làm sao có khả năng đem mấy thứ thịt khô này về.
“Bác à ~ “
“Tiểu Mộc, cháu đừng nói nữa, việc này cứ như vậy đi! Bác với Hạ Mông về nha, chờ chân cháu khoẻ lại, cháu xem Hạ Mông thích hợp làm cái gì, chỉ cần cháu nói một tiếng là được, đến lúc đó bác sẽ tự đưa nó qua.”
Hạ Mông giơ tay ngăn trở lời Hạ Mộc muốn nói, nhờ người đưa lễ là chuyện hiển nhiên, ai lại đem về chớ, nếu số lần ngày càng nhiều ai sẽ nhớ cái quy củ này nữa, nhiều lần như thế nhờ người ta bận bịu lại đi tay không, thời gian lâu dài người giúp mình cũng thấy không thoải mái, dù sao người ta cũng không thiếu nợ mình cái gì, mình sao cứ mặt dày chiếm tiện nghi chọc người chán ghét. Cho nên dù người ở nông thôn không bỏ ra nổi số tiền lớn mua quà, nhưng làm một bữa cơm thanh đạm mời người ta đến dùng vẫn có thể, nếu không dựa vào cái gì người ta giúp mình? Ai cũng không muốn giúp bạch nhãn lang (2) đâu!
(2) Kẻ vô ơn bạc nghĩa
Hạ Mộc chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn hai cha con họ rời đi, thịt khô cùng lạp xưởng xếp đầy cả bàn.
Kỳ thực mấy ngày trước cậu đã cảm giác được tâm tư của Hạ Mông, chỉ là lúc ấy không biết anh ta có đủ kiên định hay không, cho nên việc này cậu mới không có nói ra, muốn chờ Hạ Mông tự mình nhắc tới, đến lúc đó cậu có thể biết thời biết thế đồng ý là được. Không nghĩ tới cha con Hạ Mông lại đem thịt khô tới cửa, càng thanh minh đây là tạ lễ nữa chớ.
Dân quê đưa lễ nhờ người giúp mình là chuyện quá đỗi thường tình, Hạ Mộc không phải ghét bỏ lễ này chưa đủ tốt, mà là nhà Hạ Mông kỳ thực sinh hoạt cũng tốt mấy, hiện tại Hạ Mông phải ly hôn vì vợ bỏ trốn theo người khác đã sớm được trợ lý Đàm hỏi thăm rõ ràng. Không nói hai người thường xuyên chơi đùa với nhau, liền nói nhà Hạ Mông bây giờ ngày qua cũng chẳng khá khẩm gì. Hạ Mông mặc dù ở bên ngoài làm công mấy năm, nhưng vợ anh ta là kẻ xài tiền phung phí, mấy năm cực khổ dành dụm của Hạ Mông chỉ còn lại chút ít, ấy mà cuối cùng lại bị vợ gom sạch chạy trốn cùng gã đàn ông khác, chân chính trở thành người tay trắng.
Hiện tại cha mẹ Hạ Mông còn có thể làm việc, nhưng qua mấy năm nữa bọn họ đều không thể tiếp tục nổi rồi, lúc đó trong nhà hết thảy đều đặt nặng lên vai một người, một nhà Hạ Mông sinh hoạt sẽ càng gian nan hơn, Hạ Mộc như thế nào nhẫn tâm thu lễ nhà anh ta được.
Chỉ là không thu để người ta nợ ân tình lớn như vậy, trong lòng bọn họ cũng sẽ không thoải mái. Vừa nghĩ thông Hạ Mộc cũng không tiếp tục xoắn xuýt vụ thịt khô này nữa, ngược lại cậu đã chấp nhận lễ nhà người ta, ân tình này cũng coi như trả xong hết rồi. Phải biết, cõi đời này khó trả nhất chính là nhân tình đó.
Bà nội Hạ đem thịt hầm ở trong nồi lên, vừa ra tới liền thấy một bàn thịt khô cùng lạp xưởng.
“Này ai đưa vậy?”
Bà nội Hạ nãy giờ luôn ở trong bếp, lúc nấu cơm sợ khói xông vào phòng khách, liền đóng cửa ngăn cách phòng bếp với phòng khách lại, cho nên bà căn bản không biết cha con Hạ Mông đã tới.
“Anh Tiểu Mông cùng cha anh ấy tới đây.”
Hạ Mộc kể mọi chuyện với bà nội Hạ, làm bà cứ thở dài thường thượt.
“Thằng bé này là người cơ khổ mà, thật vất vả cưới vợ lại bỏ trốn theo người khác. Một mình nó lúc đó trở về trong thôn cũng đã đoán được, tuy nó vẫn luôn không nói ra, thế nhưng chuyện vợ bỏ trốn trong thôn mình cũng đã xảy ra mấy lần rồi, chỉ cần liên tưởng tới còn có ai không hiểu chứ.”
Bà nội Hạ nói những người kia Hạ Mộc biết, vợ của bọn họ chính là đi ra ngoài làm công, sau đó một đi liền không trở lại, ngay cả con nhỏ cũng không cần. So với bọn họ, Hạ Mông cùng Mai Tử may mắn vẫn chưa có con nhỏ, nếu không Hạ Mông sẽ càng khổ sở hơn mà thôi.
Mấy người trong thôn có vợ bỏ trốn mất, bởi vì gia cảnh nghèo khó lại nuôi con nhỏ, vẫn luôn không thể đi thêm bước nữa, mấy đứa trẻ đó cũng bởi vì không có mẹ ngày qua rất khổ cực, ngay cả người giặt quần áo nấu cơm cũng không có, trẻ con nhà khác tan học về nhà đã có cơm nóng canh ngon, còn tụi nó phải tự thân vo gạo nấu cơm, chờ ăn cơm xong cũng đã đến giờ đi học, thậm chí buổi trưa ngay cả thời gian nghỉ chút cũng không có, buổi tối trở về còn phải cắt cỏ cho heo cho bò ăn, lúc một nhà Hạ Mộc thảm nhất Hạ Mộc cũng không có khổ như tụi nó, bởi vì mọi khổ cực phía trước đều có cha mẹ chống đỡ. Mà cậu thân là con út trong nhà, phía trên còn có anh hai chị ba, khổ chỉ trên mặt ăn uống mà thôi, những thứ khác Hạ Mộc còn thật không quá gian nan.
“Có thể giúp một người thì đỡ một người đi, thôn Hạ Thượng chúng ta đều cùng một gốc, tuy rằng huyết thống đã trở nên xa cách, nhưng mọi người đều lớn lên cùng nhau, tốt xấu cũng nên giúp đỡ bọn trẻ kia ngày qua không phải khổ cực như thế này nữa.”
Bà nội Hạ đối với Hạ Mông tràn đầy đồng tình, không chỉ bởi vì vợ của anh ta bỏ trốn, mà càng vì cuộc sống sau này của Hạ Mông. Đàn ông đã kết hôn một lần, trong nhà lại chẳng giàu có gì, còn phải nuôi hai lão nhân, nữ nhân bây giờ rất kén chọn, Hạ Mông muốn đi thêm bước nữa sẽ rất khó, đặc biệt là anh ta còn chưa có con, mấy nữ nhân ly hôn vì không thể sinh con thì không thể tìm được, cứ như vậy khó càng thêm khó.
Hiện tại đàn ông nông thôn muốn cưới vợ đã không dễ dàng, nữ nhân có thể chịu được cực khổ quá ít, nếu có cũng như vợ trước của Hạ Mông là Mai Tử vậy, một khi chứng kiến cảnh thành thị phồn hoa kia sẽ chẳng muốn quay về nữa rồi. Nữ nhân muốn một cuộc sống bình yên nơi thôn quê này quá ít, không vững vàng cưới về chỉ tổ quấy nhiễu bình yên gia đình mà thôi.
“Con biết rồi bà ạ. Ể? Sao con ngửi thấy mùi khét khét thế á?” Hạ Mộc ngửi một cái.
“Trời đất, đồ ăn của nội a ~.”
Bà nội Hạ bật dậy, vội vàng chạy vào bếp.
“Hắc hắc, không biết trưa nay chúng ta ăn món khét gì đây nha~.” Hạ Mộc nhún nhún vai, bà nội nói chuyện với cậu mà quên cả đồ ăn trên bếp, quay đầu lại để ông nội biết được liền sẽ nói ‘bệnh hay quên của bà ngày một nặng rồi kìa!’.
Vốn Hạ Mộc muốn giấu nhẹm việc này, kết quả bà nội tự mình lỡ miệng, ông bèn tranh luận với bà.
“Chuyện gì xảy ra?”
Trần Cự tới, liền thấy trên bàn bày cả đống thịt khô cùng lạp xưởng, mà ông bà nội thì đang giận lẫy, không thèm nhìn đối phương, Hạ Mộc thì ngồi một bên xoa trán.
“Ông bà nội, hai người cũng đừng cãi nhau nữa mà, A Cự đã trở lại rồi kìa, còn có thể ăn cơm trưa sao?”
Người già cứ như trẻ con í, càng già càng nhỏ. Tuổi hai người gộp lại đều vượt quá 150 nhưng cố tình lại thích phân cao thấp tại mấy việc nhặt nhạnh này, rõ ràng chỉ làm khét một món thôi mà, sao ông bà nội còn có thể ầm ĩ lên như thế chớ?
Dù sao Hạ Mộc cũng phải nhắc nhở hai người, trong nhà còn có khách đấy!
“Ai da, quên mất, để bà đi bưng thức ăn.” Bà nội lập tức quên mất bản thân còn đang giận lẫy ông nội, tiến vào nhà bếp. Mà ông nội cũng bắt đầu đem thịt khô cùng lạp xưởng xách vào kho, nơi đó đã treo đầy lạp xưởng cùng thịt khô. Năm nay ông nội có giết một con heo làm thịt khô, một nửa muốn đưa cho một nhà ba Hạ, nửa kia thì để lại ăn.
Làm người tỉnh Tứ Xuyên, trong nhà nếu không chuẩn bị chút thịt khô quả thực không thể xem là ăn tết. Mà quê nhà Hạ Mộc còn hơn thế á, trên căn bản lúc hun thịt khô, từ xa đã có thể nhìn thấy cả đoàn sương khói lượn lờ tứ phía bao trùm cả thôn, đem bầu trời toàn thôn trở nên mờ ảo mông lung.
Trước đây, nhà nhà chỉ có thể cắt chút thịt đến hun, hiện tại mỗi nhà có điều kiện đều nuôi heo, nuôi heo cũng không phải bán mà giữ lại gần cuối năm giết làm thành thịt khô, gần như mỗi một bộ phận đều có thể hong khô, so với trước đây còn phong phú hơn.
Buổi trưa hôm nay bà nội Hạ cắt một dĩa gan heo khô, đúng lúc là thứ Hạ Mộc thích. Hằng năm, bà nội Hạ đều sẽ làm, sau đó đưa ba Hạ xách về cho cậu ăn. Ngoại trừ thịt khô, còn có thịt kho tàu cùng ruột khèo, đây là bà nội Hạ nhờ bác hai gái mua chút ruột heo về cho bà. Sau khi bác hai gái mua về sẽ rửa thay bà nội Hạ, trực tiếp cho vào ngăn đá đông cứng, khi nào bà nội Hạ muốn ăn cứ trực tiếp rã đông rồi cắt xào là được. Sau đó có một bàn cải xanh, cùng một tô canh cà chua trứng lớn, cơm trưa bốn người cứ thế làm xong.
Đừng thấy chỉ có năm món ăn một canh, thế nhưng mỗi món ở nông thôn phân lượng so với thành thị nhiều lắm, hơn một phần ba nha, cho nên này chỉ năm món đã làm bốn người ăn no căng bụng luôn ấy.
Bốn món thịt đều là loại Hạ Mộc thích ăn nhất, Trần Cự nhìn mấy món ăn đầy dầu mỡ thế nhưng ngửi mùi rất thơm, cũng không nhịn được nuốt nuốt nước miếng.
“Thịt này đều là thịt heo đất á, so với loại heo nuôi bằng thức ăn gia súc thơm ngon hơn rất nhiều, anh nếm thử đi.”
Hạ Mộc gắp một khối thịt kho để vào bát Trần Cự.
“Ừ, thơm quá à ~ “
Trần Cự cắn một ngụm, béo mà không ngán, vị ngon làm hắn muốn nuốt luôn đầu lưỡi ấy. Khó trách nhiều người ưa chuộng thịt heo đất như vậy, xác thực ăn ngon hơn hẳn thịt heo bán trên thị trường nhiều. Tuy nông trường của hắn cũng có nuôi heo cung cấp thịt, thế nhưng cảm giác vẫn không qua nổi heo do nông hộ nuôi a, rõ ràng đều dùng lương thực với cỏ nuôi heo mừ?
“Bà nhớ trước đây còn tốt lắm nha, trên căn bản mua thịt heo ngoài chợ đều là loại heo đất,  không giống hiện tại toàn loại nuôi bằng thức ăn gia súc, tăng trọng lớn nhanh thiệt, thế nhưng thịt ăn không còn ngon nữa.”
Bà nội Hạ vừa nói đến thịt heo ngoài chợ mà lắc đầu ngao ngán, nhà họ rất ít mua những người kia, có mua toàn chọn người quen trong thôn thôi, hiện tại có nhiều người trong thôn chịu không nổi nữa, cũng chấp nhận đi kiếm thịt heo đất mà mua. Cho nên như thôn ở của bọn họ, cũng có người chuyên môn giết heo đất lấy thịt, mỗi ngày đều có hộ nhờ giết một con, người quen biết đều sẽ đến đó mua, một con nhiều lúc cũng không đủ bán, có thể thấy được hiện tại người ăn thịt cần chất lượng ngày càng tăng lên.
“Hết cách rồi, heo đất lớn rất chậm, không giống loại heo nuôi bằng thức ăn gia súc, mấy tháng đã có thể giết được.”
Hạ Mộc cắn một miếng thịt kho tàu, lùa một đũa cơm, so với đầu bếp Lý ở quá bar lớn lúc trước nấu còn ngon hơn.
“Nhưng nói đi phải nói lại, thịt heo nuôi bằng thức ăn gia súc tiện nghi hơn thịt heo đất nhiều, heo đất nuôi quá tốn thời gian, theo không kịp nhu cầu thị trường.”
Trần Cự đã ăn một bát cơm lớn, lại thêm một bát nữa. Hắn hoài nghi nếu còn tiếp tục như vậy, sáu múi cơ bụng tiêu chuẩn trên người hắn sẽ biến thành một khối quá, không biết đến lúc ấy Tiểu Mộc còn thích mình hay không đây.
“Không còn cách nào mà, một vừa tiện nghi, thời gian nuôi ngắn, một thì nuôi lương cùng cỏ rẻ hơn, còn tiết kiệm tiền nhưng thời gian lại dài.”
Nông trường Hạ Mộc bởi vì cũng có nuôi heo, cho nên đã khảo sát kỹ vấn đề này rồi, dùng lương thực và cỏ nuôi heo, chất lượng thành phẩm so với loại nuôi thức ăn gia súc cao hơn gấp mấy lần, tuy rằng bán ra thị trường giá cả tương đối đắt, thế nhưng đối với thương nhân khôn khéo mà nói này lời không nhiều! Tiền kiếm được ít quá.
“Tiểu Mộc, heo ở nông trường em khi nào bắt đầu nuôi?”
Bát thứ hai, Trần Cự ăn tương đối chậm lại.
“Chuồng heo em đã xây xong thậm chí khử trùng luôn rồi, đầu xuân sẽ có 50 đầu heo vận chuyển tới đây, sau đó mỗi tháng sẽ có thêm 20 đầu heo con đưa vào, như vậy đến cuối năm sau, không sai biệt lắm mỗi tháng đều sẽ có heo xuất chuồng.”
Hạ Mộc quyết định đem công tác nuôi heo trong nông trang giao cho cha con Hạ Mông, bên cạnh đó cần phải mời thêm hai người nữa để phụ giúp.
“Toàn bộ đều nuôi bằng cỏ sao?”
“Ừm, giai đoạn con non sẽ cho chúng ăn qua lương thực chín loãng, khoảng chừng một tháng sau mới cho ăn cỏ lẫn trấu.”
Còn có khoai lang, vừa vặn hàng năm trong thôn đều có người trồng rất nhiều, heo họ nuôi trong nhà căn bản ăn không hết, Hạ Mộc có thể thu mua, sau đó sẽ cho trồng rộng trong nông trường, lúc đó nuôi heo hẳn sẽ không thiếu ăn nữa, lại nói còn có cỏ linh lăng mừ! Hong khô để mùa đông làm thức ăn gia súc.
“Hôm qua anh đã đi nhìn qua nông trường của em rồi, so với cái ở ngoại ô thủ đô kia lớn hơn nhiều, tới ba ngọn núi mà! Lúc trước xem hình anh đã cảm thấy rất lớn, không nghĩ tới tận mắt đi thử vòng quanh ba ngọn núi một lần mà mất gần 2 tiếng mấy đấy.”
Hôm nay Trần Cự thật sự kinh ngạc, hôm qua ngồi xe đến liền phát hiện quê Tiểu Mộc núi non quá nhiều, một ngọn lại tiếp một ngọn, liên miên không dứt, chập trùng lên xuống, nhìn gần là núi, nhìn xa vẫn là núi.
Trên núi là ruộng cạn, dưới chân núi là ruộng nước, một tầng đè lên một tầng, đặc biệt có phong cảnh điền viên nông thôn thời xưa.
“Nơi này cái gì cũng thiếu, chỉ có núi là không. Bất quá bên ngoại em lại đối lập một chút, bình nguyên tương đối nhiều hơn, địa thế nơi họ sống cũng khá thấp, một khi có mưa lớn không ngừng thì rất nhiều đất ruộng đều bị nhấn chìm trong biển nước.”
Địa thế bên này của bọn họ tương đối cao, có mưa to gió lớn cỡ nào cũng không sự bị ngập úng. Ngược lại hàng năm mùa hè mưa nhiều đến mấy Hạ Mộc cũng chưa từng thấy cảnh ruộng đồng bị nhấn chìm bao giờ, vị trí như vậy so với mấy chỗ khác đã tốt hơn gấp mấy lần rồi, duy nhất không tốt chính là hơi nghiêng.
“Khu bên này của em hẳn là ở tại giữa sườn núi đi! Núi này bị chia làm ba tầng: tầng đầu là trên đỉnh núi, tầng giữa chính là chỗ chúng ta hiện tại, tại lưng chừng núi, có bình nguyên rất rộng, đại đa số đất ruộng đều ở lưng chừng núi hết. Sau đó từ nửa ngọn đến phần chân núi là một tầng một tầng ruộng nước, mãi cho đến khe suối dưới bờ sông mới thôi.”
Địa thế đất đai nơi này của bọn họ theo Hạ Mộc nói chỉ có chút kỳ quái, núi rất nhiều, chỗ thôn dân ngụ cư cư nhiên không phải chân núi, mà là giữa sườn núi, mấy phần giữa các ngọn núi liên tiếp nối liền thành một vùng đất, sau đó liền nhau thành thể thống nhất khá bằng phẳng. Giống như giữa mấy dãy núi lớn nở ra một chạc rộng, mà cái chạc này chính là nơi Hạ Mộc bao núi nè.
“Ruộng nước nơi này nhiều như vậy, anh thấy sau khi cắt hết lúa thì gần như là đồi trọc, vậy nước lấy từ đâu lên đây?”
Không chỉ có ruộng nước, còn có ruộng cạn, thật nhiều ruộng cạn tại giữa sườn núi, như vậy bơm nước từ sông lên quá khó khăn rồi đi, cho dù thật sự dùng máy bơm lên đi, nhưng cho dù bơm liên tục ngày đêm cũng không thể giải quyết vấn đề nước hết cho toàn bộ ruộng cạn nhiều như vậy đâu.
“Hàng năm đến thời điểm cấy mạ chúng ta nơi này dẫn mạch nước ngầm đến, vào thập kỷ 90 nơi này sửa chữa hoàn thiện kênh nước rồi, từ đó về sau cấy mạ hàng năm cũng sẽ không còn thiếu nước nữa, không giống trước cứ gánh lên từ sông lên, hoặc là tranh thủ lúc trời hạ mưa to thì đem ruộng cày bừa tốt, kiểm tra rồi đắp kín toàn bộ chỗ hổng trong ruộng, giữ nước mưa ngăn lại trong ruộng.”
Nhưng dù như vậy mà năm ấy thiếu mưa, cũng chỉ có thể gánh hoặc bơm nước lên dùng mà thôi. Thôn cậu nơi này may mắn hơn, mạch nước ngầm tương đối phong phú, đổi sang mấy thôn lân cận, ngày mùa qua đi luôn có người mệt đến bệnh một trận ấy.
“Nông dân thật khổ cực.”
Trần Cự từ nhỏ chưa từng ăn khổ như vậy, thế nhưng khi tận mắt thấy lão nông nơi thôn Hạ Mộc xong, hắn đối câu kia “Cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày”, càng có sự thấu hiểu sâu sắc.
“Cho nên không thể lãng phí lương thực!”
Người nhà nông ghét nhất người kẻ lãng phí lương thực, cơm thừa canh cặn trong nhà chỉ cần có thể bảo tồn được tuyệt đối sẽ không đổ đi, bởi vì đối nông dân mà nói mỗi một chén cơm đều sự nhọc nhằn khổ sở để rơi mồ hôi soi nước mắt của họ, lãng phí không chỉ là lương thực, còn mồ hôi và máu của bọn họ nữa.
“Anh chưa bao giờ lãng phí lương thực á.”
Trần Cự đưa cái bát trống trơn qua cho Hạ Mộc xem, tuy rằng hắn không hiểu nổi khổ cực của nông dân, thế nhưng dưới sự giáo dục của Trần lão cùng cha mẹ mình, Trần Cự xác thực chưa bao giờ lãng phí lương thực, cho dùng giá trị bản thân hắn hơn 10 tỉ cũng như thế. So với bọn phú hào kêu cả bàn ăn mà chẳng nếm qua kia, người có tiền như Trần Cự chưa từng làm qua lần nào. [Edit: Trần Cự mà nhắc đến cha mẹ là 2 người đã mất đấy nhé, còn vợ chồng Trần Côn, chúng t cứ coi họ là hạt cát dưới chân đi~]
“Tiểu Trần, muốn ăn thêm một bát nữa không cháu?”
Bà nội Hạ rất nhiệt tình nhìn bát không của Trần Cự, bà nội Hạ thích nhất chính là mấy đứa trẻ không lãng phí lương thực nha.
“Không được rồi bà nội ơi~, con no quá à.”
Trần Cự sờ sờ bụng, có chút chống đỡ không nổi. Cũng không biết tại sao, luôn cảm thấy cơm nước nhà họ Hạ so với bình thường hắn nấu còn ngon hơn, chính mình bất tri bất giác ăn liền 2 bát cơm tẻ đầy, còn có nhiều món ăn như vậy.
“Cháu cũng không cần khách khí với bà nha!”
Bà nội Hạ thấy hắn từ chối cũng không miễn cưỡng, có cháu trai ở đây cho dù Trần Cự không ăn no thì nó cũng không để khách đói bụng đâu, hơn nữa nhìn bộ dáng của Trần Cự cũng không giống như đang khách khí.
“Bà nội, cháu sẽ không khách khí đâu.”
Trần Cự cười cười gật đầu, nhà họ Hạ này cũng là nhà hắn mà, hắn khách khí với ai cũng sẽ không khách khí với người nhà đâu nhá!
“Bà nội, nội đừng để ý đến anh ta làm chi, anh ta tự biết lo mà.”
Hạ Mộc thong thả ăn xong một bát cơm đầy, liền thêm non nửa bát tiếp mới có tám, chín phần no, cảm thấy không sai biệt lắm bèn để bát đũa xuống.
“Đi xem tivi đi! Xem một chút rồi đi nghỉ trưa.”
Mới vừa ăn cơm no liền ngủ đối thân thể không tốt lắm.
“Ừ.”
Trần Cự cười cười với ông bà nội Hạ, dưới ánh mắt họ cẩn thận đỡ Hạ Mộc đi xem ti vi.
Ông bà nội Hạ ăn cơm tương đối chậm, Trần Cự cùng Hạ Mộc đều ăn xong rồi hai lão nhân mới giải quyết một bát cơm thôi, bình thường họ đều ăn hai bát cơm mới no, lúc nông thời bận rộn nhất phải ăn đến tận ba bát ấy nha, một bát cơm vào bụng mới lửng dạ, cho nên còn phải ăn thêm một bát mới được.
Chỉ là chờ bọn hắn ăn xong, Hạ Mộc cùng Trần Cự đã đi nghỉ trưa. Vốn Trần Cự muốn giúp bà nội Hạ rửa chén, lại bị bà nghiêm nghị cự tuyệt, đối bà nội Hạ mà nói Trần Cự là khách, bình thường Hạ Mộc giúp bà rửa một chút còn được, dù sao cậu cũng là người một nhà. Còn hắn là người ngoài? Lão nhân phân rất rõ ràng đó.
Đối mặt lão nhân phân rõ ràng như vậy, Trần Cự suýt chút nữa không nhịn nổi chảy xuống vài giọt lệ nam nhi. Hắn thật sự không phải là người ngoài mà, là cháu dâu mới đúng.
Hạ Mộc thấy thế, suýt chút nữa bật cười, mặt nghiêm mày nghị đi tới.
“Chờ sau này là được rồi.”
Chỉ có thể an ủi Trần Cự như vậy thôi, chủ yếu do hiện tại không thể cùng người nhà họ Hạ nói ra mọi thứ, nếu không Trần Cự ngay cả thân phận khách khứa cũng không được, cứ thế bị người nhà họ Hạ đánh đuổi đi mất á.
“Tại sao anh cảm giác em đang cười trên nỗi đau khổ của người khác vậy?”
Trần Cự nheo lại mắt, tay đặt dưới nách Hạ Mộc uy hiếp nói.
“Nào có, anh cảm nhận lầm rồi đó.”
Hạ Mộc cũng không muốn bị Trần Cự chọt lét đâu, chân của cậu bị thương lại không thể chạy, y như ‘ba ba trong rọ’.
“Phải không?”
Không tin.
“Đúng thế.”
Giọng rất khẳng định.
“Thôi ~ “
Tiểu Mộc còn mang thương tích, có giỡn cũng phải chờ chân cậu lành mới được, nếu làm quá mức không cẩn thận va phải chỗ nào làm chân Tiểu Mộc nặng thêm thì làm sao, lúc đó hắn giận mình không biết nặng nhẹ cũng đã chậm rồi.
“Ha ha, A Cự là tốt nhất.” Hai tay ôm lấy cổ Trần Cự cọ cọ lồng ngực của hắn, được tiện nghi còn ra vẻ chính là bộ dáng hiện tại của Hạ Mộc ~.
Trên mặt Trần Cự tuy tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, thế nhưng trong mắt lại đong đầy ý cười, có thể thấy được trong lòng hắn vẫn rất hưởng thụ cảm giác được người yêu ỷ lại cùng tín nhiệm khó được này.
Biết rõ hắn sẽ không đối với cậu làm cái gì, cho nên Hạ Mộc mới dám một lần lại một lần bò lên đầu Trần Cự như thế.
“Em như vậy hẳn được gọi là ‘được voi đòi tiên’ đi?”
Hạ Mộc mặt khổ qua, vẫn luôn được Trần Cự cưng chìu, tâm lý của cậu đều sắp trở thành bạn nhỏ 3 tuổi rồi.
“Không phải, bởi vì anh thích nhìn bộ dáng em hung hăng bò lên trên đầu anh a, em như vậy cũng rất tốt.”
Càng ỷ lại vào hắn nhiều hơn, như vậy sau này Tiểu Mộc càng không thể rời khỏi hắn được. Trần Cự nguyện ý cưng chìu Hạ Mộc, càng muốn làm cho cậu ỷ lại hắn hơn nữa, tốt nhất là ỷ lại đến mức rời đi hắn liền sống không nổi, như vậy Tiểu Mộc không cách nào rời đi hắn. Đây chính là âm mưu của Trần Cự, hắn muốn làm cho Hạ Mộc cả đời đứng ở bên người hắn không rời không bỏ.
Hạ Mộc nghe xong khóe miệng giương lên mỉm cười nhàn nhạt, có người yêu như vậy, còn cầu mong gì nữa?
“A Cự, anh mau đi xem một chút đi, ông nội lớn tuổi rồi nếu như bị heo đụng phải liền không xong đâu!”
Hạ Mộc một thân quần áo cũ kỹ, xắn ống tay áo ôm một đống củi đưa bà nội Hạ đang nấu nước. Năm nay nhà họ Hạ có giết heo, bà nội Hạ nuôi hai con, một đầu giết làm thành thịt khô, một đầu vào 28 tháng chạp giết để ăn tết.
“Anh biết rồi, em cũng chú ý một chút, vết thương ở chân của em còn chưa tốt đâu!”
Trần Cự cũng mặc một thân quần áo cũ, đồ này là của Hạ Thụ, là một bộ quần áo thể thao rộng lớn, Hạ Mộc hắn xuyên không được.
“Em biết rồi, anh mau đi đi!”
Trần Cự ở nhà họ Hạ đã được một tháng, mãi đến hôm trước hai người bọn họ rốt cục dời được vào nhà chính mình. Ở bề ngoài, lầu hai chính viện có 2 gian, một gian của Hạ Mộc một gian của Trần Cự. Nhưng trên thực tế Hạ Mộc cùng Trần Cự luôn ở cùng một gian, gian kia chỉ dùng để che mắt, giữa hai gian có một cửa ẩn, ngoại trừ Hạ Mộc cùng Trần Cự người khác không hề biết. Còn người lắp ráp là do Trần Cự tìm, bọn họ sẽ không nói ra.
Nhìn Trần Cự như thanh niên nông thôn bình thường làm việc, Hạ Mộc cũng có chút đau lòng, nhưng mà hết cách rồi, hôm nay nhân thủ xác thực thiếu chút. Hơn nữa Trần Cự cũng muốn trước mặt người nhà họ Hạ biểu hiện biểu hiện, xoát độ hảo cảm.
“Bà nội, củi nhiêu đây đủ chưa?”
Hạ Mộc ôm củi đặt ở bên người bà nội Hạ, nước trong nồi đã bắt đầu sôi, Hạ Mộc liền thêm một chút củi vào bếp.
“A Mộc, con ngồi chỗ này sưởi ấm đi, hai ngày nay có chút lạnh, con không thể để bị cảm được.”
Bà nội Hạ kéo cháu trai đến ngồi bên cạnh bà, mấy đứa trẻ nhà họ Hạ đều trở về, bao quát cả ba mẹ Hạ. Lần này không lo lắng không có chỗ ở nữa, con cái nhà thằng hai ở bên ngoài cũng sắp về ăn tết, nhà ông bà nội Hạ sẽ trở nên đầy người, tuy nói căn nhà này ông bà nội Hạ đã nói để lại cho một nhà Hạ Mộc, nhưng cũng không thể để con cái một nhà thằng lớn trở về không chỗ ở đi! Huống hồ còn có cháu rể lớn cùng chắt ngoại nữa mà!
Cho nên mỗi cuối năm một nhà ba Hạ cũng không ở lại nhà ông bà nội Hạ, thức đêm đón giao thừa cũng là ở nhà trong thành phố.
Năm nay lại bất đồng, trang viên Hạ Mộc muốn xây dựng hai ngày trước đã có thể vào ở, ba mẹ Hạ sắp tới liền dời vào khu bên phải ở hậu viện, bao quát cả Hạ Thụ cùng hai vợ chồng Hạ Vi đều ở nơi đó.
Năm nay không chỉ có người nhà họ Hạ hồi hương sau từng ấy năm, ngay cả Trần lão cùng một nhà ba người Trần Nguyên vào hôm qua cũng đã tới đây. Đây là lần đầu tiên nhà họ Trần không đón tết ở thủ đô, mà đi tới vùng nông thôn hẻo lánh này. Các thế gia ở thủ đô khi biết nhà họ Trần năm nay không mở tiệc rượu còn cảm thấy rất kỳ quái, mãi đến khi có tin truyền ra Trần lão muốn đến quê hương bạn lữ Trần Cự ăn tết mới làm mọi người bừng tỉnh ngộ, hóa ra là đi thăm thông gia a ~.
Mà vợ chồng Trần Côn bây giờ căn bản không có tâm tình để ý chuyện xung quanh, cho nên càng không biết Trần lão năm nay không ở thủ đô. Trần Côn vội vã thừa dịp tết này chấp vá mấy lỗ thủng lại, hiện đang bận rộn khắp nơi lôi kéo người đầu tư. Nhà họ Vệ vì Vệ tiểu thư bị ném, cũng tức giận chuyện Trần Côn che giấu, cho nên bỏ đầu tư, hiện tại công trình tiến hành một phần ba rồi, không còn tài chính buộc tất cả đều ngừng lại, nếu không tiếp tục đổ tiền vào, toàn bộ công trình sẽ kéo vô thời hạn, thời điểm đó đừng nói chiến tích chính trị, chức vị hiện tại của gã bảo đảm được hay không còn là vấn đề đấy.
Nhà đầu tư là gã kéo tới, khai phá công trình này cũng do gã nói ra, kết quả bây giờ trở thành nỗi khổ Trần Côn nói không nên lời. Thằng bất hiếu kia bất luận gã nói thế nào cũng không chịu đáp ứng, lại còn thêm chuyện nhà họ Vệ biết chuyện gã che dấu vụ Trần Cự căn bản không thừa nhận việc Vệ tiểu thư làm vợ chưa cưới, điều này làm cho Trần Côn tức giận đến phun máu nhưng cũng đành bó tay chịu trói.
Gã còn có thể nói thế nào? Trần Cự là con trai gã quả thật không sai, nhưng trên danh nghĩa Trần Cự chỉ là cháu trai của gã, vạn vạn không thể ngay lúc ông nội còn sống, làm bác hai sao dám nhúng tay vào hôn nhân cháu trai được. Dù cho rất nhiều người đều ngầm hiểu, nhưng bề ngoài Trần Côn còn muốn dát vàng lên mặt kìa!
Gã bị chuyện công trình kéo chân không thể rời được, đến sau tết tự nhiên cũng không biết nhà chính họ Trần căn bản không có ai, ngay cả hai anh em Trần Cự cùng Trần Nguyên cũng không ở thủ đô. Ngay đêm giao thừa gọi điện thoại về, vẫn luôn không có ai tiếp. Gọi vào số di dộng của Trần Nguyên cùng Trần Cự, hai người họ vừa nhìn là số của Trần Côn liền không chút do dự bấm tắt.
Cuối năm bọn họ không thể để Trần Côn ghê tởm kia đến, nếu không qua năm đều không thư thái nổi. Hiếm thấy có năm không cần nhìn mặt vợ chồng Trần Côn, Trần Cự cùng Trần Nguyên cũng không muốn lại nghĩ đến chuyện của bọn họ.
“Ông nội, nhanh lên a, tiệc giết heo mở rồi kìa.” Tiệc rượu đã được bày đâu vào đấy rồi, Trần Nguyên liền kéo theo Trần lão đang bận khoác lác trở về nhà. Tiệc kiểu này anh ta chưa từng đến dự đâu, từ tối hôm qua đã trông ngóng rồi đấy.
Ở quê Hạ Mộc nhà giết heo sẽ mở tiệc, bất quá không phải thỉnh toàn thôn ăn, mà chỉ mời những người đến giúp một tay cùng mấy nhà quan hệ thân cận với mình đến ăn. Món ăn trong tiệc rượu rất đa dạng, nguyên liệu từ huyết, gan, phổi cùng lòng heo các loại, còn có mấy khối thịt lớn dùng để hầm, xào kho chiên đủ kiểu, xương ống lớn dùng để nấu canh súp, ở nông thôn này đã được xem là một bàn bàn tiệc phi thường phong phú.
Trần lão cùng ông bà nội Hạ và một ít trưởng bối trong thôn ngồi một bàn trong nhà, bên ngoài xếp thêm 3 bàn cho mấy người trẻ tuổi khác, một nhà Trần Nguyên cùng Trần Cự cố gắng nhét chung bàn với người họ Hạ, Hạ Mộc cùng Trần Cự ngồi cạnh nhau, bên phải Hạ Mộc là con trai Trần Nguyên.
” Chú Tiểu Mộc, con muốn ăn hồi oa nhục (3).”
(3) là thịt lợn hai lần chín, dịch ra kỳ quá nên để nguyên. Cách nấu tham khảo ở đây: món thịt ‘2 lần chín’ kiểu Tứ Xuyên
Con trai Trần Nguyên gọi là Trần Thiên Bảo, tên này do Trần lão đặt, nhũ danh là Bao Bao.
“Bao Bao ngồi yên nha, để chú gắp cho con.”
Hồi oa nhục là món ăn chứa khá nhiều tiêu, nhưng ăn không cay chút nào, hơn nữa loại thịt heo đất này làm ra món hồi oa nhục rất thơm, cũng không trách sao Bao Bao thích ăn như thế.
“Cảm ơn chú Tiểu Mộc ạ.”
Bao Bao lần đầu thấy chú Tiểu Mộc đã rất rất thích, trẻ con rất nhạy cảm, ai đối xử tốt hay không với bé, bé đều biết rõ ràng nha, theo bản năng thường thích thân cận với người đối tốt với bé hơn.
“Còn muốn ăn cái gì? Nói cho chú Tiểu Mộc biết, chú gắp cho con.”
“Cái kia ạ ~ “
Bao Bao chỉ vào đĩa thịt kho tàu, màu sắc đẹp trẻ con đều rất thích.
“Được rồi.”
Hạ Mộc liền gắp thịt kho tàu, đương nhiên không quên gắp thêm một khối cá kho vào bát Bao Bao, con cá này là hồi chiều Hạ Mộc đặt ngư dân trong thôn đấy, dưới thôn bọn họ có một con sông lớn, trong sông có không ít cá, nhưng khó bắt được lắm. Chỉ có ngư dân chuyên nghiệp mới có thể bắt được cá lớn từ đó mà thôi, những người khác cũng chỉ có thể dùng cần câu. Còn to nhỏ thì phải xem vận khí rồi.
“Chú Tiểu Mộc, thịt này ăn ngon thật á ~.”
Bao Bao bình thường ngoại trừ thịt do chú ba chuyển đến thì đối với những loại thịt heo khác muốn ăn cũng ăn không vô nổi. Thế nhưng ngày hôm nay ở nhà nội của chú Tiểu Mộc ăn thịt lại làm cho khẩu vị của Bao Bao mở ra. Trước đây ăn thịt á, đặc biệt là thịt nạc, ăn luôn cảm thấy chẳng mùi vị gì, không ngon một chút nào. Nhưng mà thịt hôm nay lại rất thơm á, cho dù là thịt mỡ ăn cũng không ngán chút nào luôn.
“Phải không, vậy con phải ăn nhiều một chút nha.”
Trần Cự gắp một miếng gan heo cho cháu trai, bình thường loại nội tạng này người nhà họ Trần rất ăn ít, nhưng thỉnh thoảng ăn một lần cảm giác cư nhiên ngon thế a.
“Dạ được ạ ~.”
Bao Bao cũng rất yêu thích chú ba nha, như mà chú ba Trần Cự có một tật xấu đó là luôn thích trêu chọc bé, mỗi lần đều thích chọc đến mức Bao Bao khóc lóc chạy đi tìm mẹ luôn.
Vợ chồng Trần Nguyên vừa thấy có người giúp bọn họ trông con, hai người liền trực tiếp vùi đầu khổ ăn, mấy món dân dã nhà nông này bình thường không có cửa ăn được đâu, mà hôm nay là do chính tay bác Vượng Tài chưởng quản đấy, tuy rằng không sánh được với đồ chay thường ngày, nhưng món mặn của bác ấy làm cũng rất ra mùi nha, bình thường mọi người đã sớm uống rượu, nhưng hôm nay ai còn sức để ý tới nữa chứ, từng người từng người đều đang ra sức động đũa kìa, chỉ sợ động tác chậm món ăn sẽ bị người khác ăn sạch hết.
Nông thôn hiện tại mặc dù không còn như trước một tháng chỉ được ăn một lần thịt, thậm chí một năm một lần nữa. Những cũng không phải mỗi ngày đều ăn thịt, cho nên hiếm khi có thể ăn no nê thế này, mọi người đương nhiên không thể ‘lượm hạt vừng làm mất đi quả dưa hấu’ rồi. Ngược lại rượu cũng sẽ không chạy mất, ăn no rồi uống cũng không muộn, càng không dễ dàng say.
“Lão Trần à, ông lần đầu tiên tới thôn Hạ Thượng làm khách, nhà tôi cũng không có gì tốt để chiêu đãi, chỉ có thể lấy vài ba món sơn dã này mời ông thưởng thức một chút, nếu thấy hợp miệng thì cứ ăn nhiều vào, còn không hợp cũng xin đừng ghét bỏ.”
Ông nội Hạ giơ ly rượu lên hướng về Trần lão mời rượu.
“Nào dám ghét bỏ chớ, đây mới gọi là món ăn nè! Tôi cũng từ cuộc sống khổ cực phấn đấu ra mà, còn nhớ lúc nhỏ ấy, thích ăn nhất chính là một bát thịt kho tàu lớn, nhưng đáng tiếc lúc đó gia cảnh nào được vậy, nhiều nhất cũng chỉ được một bát nhỏ mà thôi, ngày hôm nay tôi lại được nếm trải mùi vị trong ký ức rồi.”
Tay nghề đầu bếp trong nhà rất tốt, nhưng chính vì quá tốt đó, mỗi một dạng món ăn dùng nguyên liệu hay gia vị nêm phối đều được cân nhắc kỹ lưỡng, nhưng như vậy đồ ăn làm ra lại thiếu đi mấy phần chân thực, nhiều hơn một chút tinh xảo cứng nhắc, ăn thì ngon thật lại không thể khiến người ta cảm thất vui vẻ ấm áp nổi, trước sau vẫn vô vị.
“Vậy ông phải ăn nhiều một chút, bàn tiệc này là do thằng cháu trong họ tôi làm ra, tuy rằng món ăn y như thường, nhưng dầu mỡ bên trong lại thiếu rất nhiều, người lớn tuổi như chúng ta cũng có thể ăn được. Trên bàn còn có mấy món chay, có thể dùng để giải ngán ấy.”
Chỉ nhóm món chay giữa bàn, đây là Vượng Tài cố ý thay bọn họ làm, người lớn tuổi không chịu nhận mình già cũng không được, đồ quá nhiều dầu mỡ sẽ hại thân.
“Được được được, tôi đã sớm không kịp đợi rồi.”
Một bàn lão nhân vừa ăn vừa tán gẫu trở nên rơm rả hẳn lên, còn thuận tiện hồi ức lại mấy chuyện đã qua, nói một chút những năm tháng khổ cực kia. Nói đến chỗ thương cảm còn đỏ cả mắt, dù sao mấy năm kia ngày qua xác thực quá khổ cực, ăn không đủ no mặc không đủ ấm thì tính là cái gì, chân chính đáng sợ là ở trong thời chiến làm sao bảo vệ chu toàn người nhà của mình, còn phải tránh né quân đội kéo tráng đinh nữa.
Vừa nói về mấy cái này, từng lão nhân nhịn không được âm u rơi lệ, ngay trong bọn họ đều bị mất đi thân nhân trong các cuộc chiến tranh tàn khốc đó, kỳ thực ấn tượng của Trần lão cũng sâu sắc như thế. Mặc dù ông không có mất đi người thân, nhưng mấy anh em chiến hữu thân như ruột thịt cứ từng người từng người chết đi trước mặt ông, thậm chí có thật nhiều người khi chiến tranh kết thúc cũng không tìm được thi thể của bọn họ, bởi vì thân thể họ đã sớm bị đạn pháo oanh tạt thành từng mảnh tan tát chẳng còn gì, muốn hợp cũng hợp không được nữa, nào biết phần nào của ai với ai!
Lão nhân nói về chuyện xưa, nói ba ngày ba đêm cũng không hết ấy. May mắn là tốc độ bọn họ ăn cơm cũng không chậm, một người nói chuyện những người khác vừa nghe vừa ăn, sau đó đổi một người khác kể, những người khác lại tiếp tục vừa nghe vừa ăn, cứ thế xoay hết một vòng, tất cả mọi người đều ăn no.
“Bác Vượng Tài.”
Hạ Mộc bưng một chậu máu heo đi lên núi, bác Vượng Tài sau khi làm xong cơm chỉ tùy tiện ăn vài miếng rồi trở về miếu, bác ấy không thể rời đi quá lâu, người dâng hương trong miếu năm này có rất nhiều, bác ấy phải về trông coi mới được.
“Không phải bác nói không cần lấy rồi sao?”
Tại trong miếu, bác Vượng Tài rất ăn ít ăn mặn, đặc biệt mùng 1 cùng 15, là một chút mặn cũng không thể dính.
“Cũng không phải mùng 1 hay 15, biết bác thích ăn huyết heo, con trực tiếp bưng một chậu cho bác xào ăn nè. Vốn muốn bác đến nhà con ăn tết, nhưng bác nói mắc trông coi miếu nên không đi được, còn không cho phép con lấy một ít thức ăn cho bác hử!”
Hạ Mộc đã nói với bác Vượng Tài rồi, qua hết năm liền cùng bác ấy học nấu món chay. Vốn đã sớm muốn đến học, kết quả vẫn luôn bận tối mắt tối mũi nên không đi được. Chờ đến lúc nông trường bận bịu không sai biệt lắm, chân của cậu lại bị bong gân, vì vậy kéo dài tới năm sau.
Hết chương 41.
Gan heo khô 
Canh cà chua trứng 
Ruột khèo 
Kênh nước 

Hồi oa nhục 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét