4.16.2020

[Nam Thần] Chương 47.3

Chương 47.3:

anh-bia
Mọi người đều có suy nghĩ riêng của mình, nhưng nhìn chung anh em họ nhà Hạ Mộc tình cảm rất tốt, sẽ không ghét bỏ cậu, còn nói với ba Hạ, nếu Trần Cự đối  xử tệ với A Mộc thì cho họ hay, đến lúc đó giúp đỡ đánh người.

Ba Hạ gật gù bảo hay, Trần Cự tuy biết võ, nhưng nhà bọn họ nhiều người, không tin đánh hội đồng không thắng được, hơn nữa thằng út nhà ông cũng biết võ đó, hứ!
Trần Cự lúc này cõng Hạ Mộc về phòng, thả cậu lên giường, dùng khăn nóng lau người. Hạ Mộc say rượu khá giống hắn, không ồn ào gây chuyện, chỉ biết yên lặng ngủ.
Ngồi ở trên giường nhìn một hồi, mới lưu luyến đứng dậy, hôn nhẹ lên trán cậu rồi mới xuống lầu hầu mọi người uống tiếp.
Trần Cự tửu lượng rất tốt, dù sao lúc đi bàn chuyện làm ăn hắn uống rượu so với nước còn nhiều hơn, cho dù bị mấy người anh em Hạ Mộc cùng nhau chuốt cũng không say bí tỉ, ngược lại là bọn họ nằm bẹp dí.
Lúc xế chiều Hạ Mộc tỉnh lại, liền nhìn thấy một đám đàn ông nằm bất động trên sô pha, còn Trần Cự ngồi bên cạnh bà nội Hạ làm quân sư, hốt tiền mấy đứa con dâu với cháu dâu trên sòng.
“Nội ơi, thắng nhiều tiền thế! Buổi tối làm chủ xị nhá.”
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Hạ Mộc đi tới hôn hôn mặt Trần Cự , làm cho vài nữ nhân đã kết hôn đều ngượng ngùng, hiện tại người trẻ tuổi đều nhiệt tình quá à.
“Được, nội ra tiền, muốn ăn cái gì cứ nói nội.”
Cái giọng hào khí đó làm mọi người bật cười.
“Mọi người đâu hết rồi ạ?”
Sắp đến giờ cơm chiều, sao không thấy ông nội với ba đâu cả.
“Bọn họ nói muốn đi tìm thôn trưởng tâm sự nhân sinh, bảo là về nhanh thôi, nếu không về kịp cơm chiều, sẽ điện thoại về báo.”
Trần Cự bưng hạt dưa có sẵn trong bát đặt trước mặt bà nội, mẹ và các bác gái, về phần hai chị dâu thì không có phần, Trần Cự đã sớm nhìn ra hai người này là kẻ không an phận. Trước kia an phận do chưa có lợi ích đủ lớn để hấp dẫn các nàng, người ở trước mặt tiền không chịu nổi bất cứ thử nghiệm gì.
“Như vậy ạ ~ ”
Hạ Mộc bật cười, cậu thật sự không nghỉ tới ông nội cùng ba sẽ tìm thôn trưởng gây phiền toái, cũng do bọn họ tính toán hay quá, mà quên mất nhà họ hạ hai nhánh đều rất đồng lòng, hơn nữa cụ Hạ còn có anh em nha!
Không chừng lần này ông nội kéo cả các ông chú ông bác tới, nhà họ bên trong có thế nào, cũng đâu tới lượt người ngoài xen vào bắt nạt cháu họ, lần này cụ thật sự nổi giận rồi.
“Chúng ta chuẩn bị dọn cơm thôi, chờ ông nội với các ông bác về là vừa.” Hạ Mộc nói với Trần Cự, mấy gia đình tụ tập lại, cho dù số ít gộp lại cũng mười chục người, nếu bên ngoài cũng dọn được hai ba bàn tiệc.
“Nghe em.”
Trần Cự cùng Hạ Mộc chào các bác gái cùng bà nội thì vào bếp lu bù công việc.
Hai người động tác nhanh, lại ăn ý, ba bàn tiệc nhanh chóng được hoàn thành. Chủ yếu xào chung nồi, bắt đầu cho ra dĩa mới phân bàn. Hơn nữa Trần Cự còn đặc biệt cẩn thận múc ra mấy bát lớn đồ ăn để riêng ra, hắn nghe nói có hai ông bác không có dẫn cháu và người nhà đến.
Lấy rổ bỏ vào cẩn thận, đưa cho vài đứa lớn chút mang qua nhà của hai ông bác đó. Hành động này của Trần Cự làm cho mẹ Hạ tăng lên hảo cảm không ít, ngay cả vợ của các ông bác đối với đứa cháu rể kỳ lạ này cũng thân thiện hẳn.
Hạ Mộc buồn cười nhìn Trần Cự bị tha đi kính rượu, trừ bỏ lúc đầu uống không quen loại rượu quê cậu, càng về sau càng diệt sạch từng bàn.
Đặc biệt vài người anh họ của Hạ Mộc, rượu giữa trưa còn chưa kịp tỉnh, buổi tối lại dồn thêm một mớ, bị các bác gái với mẹ Hạ mắng quá trời. Đến các cụ cùng các bác đều vui vẻ không thôi, các trưởng bối ngồi riêng một bàn vừa ăn mồi vừa nhâm nhi rượu, miệng khoác lác chuyện trên trời dưới đất.
Cuối cùng vẫn là Hạ Mộc cùng Trần Cự đưa một đống tửu quỷ về nhà, may mắn hai người có xe, cứ trực tiếp lái chở đi, nếu không chắc mệt đứt hơi.
“A Mộc, phiền toái em.”
Chị dâu họ nhìn ông chồng mình mà bất đắc dĩ lắc đầu, cho dù rượu nhà A Mộc có ngon thế nào, cũng đâu thể uống thành như vậy chứ!
Bất quá hôm nay nhà A Mộc đưa tới thịt thật sự ăn rất ngon, mấy đứa nhóc trong nhà ăn nhiều hơn một chén cơm, ngay cả mẹ cùng bà nội cũng vậy.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
So với các anh em khác trong họ, gia cảnh hai nhà bọn họ ở thôn Hạ Thượng chỉ có thể nói bình thường, tuy một tuần có thể ăn một lần thịt, nhưng cũng phải tính toán rất kỹ chi tiêu mới được. Không thể nhiều hơn; nhiều sẽ thâm tiền chi, ít lại sợ mọi người không đủ ăn. Mà nguyên tháng này, chỉ mới ăn được một hai lần, người lớn có thể nhịn, bọn nhỏ thì không chịu được.
Hôm nay bên Hạ Mộc đưa tới thịt còn thừa một ít, buổi tối ăn không xong còn có thể ngâm nước lạnh, đây là biện pháp nông thôn thường dùng để bảo tồn thức ăn.
“Chị dâu, bên nhà em vẫn còn chút đồ ăn, nếu chị không che có thể lấy về ạ, em sẽ lấy cho chị một ít đá, chi bỏ vào nước ngâm đồ ăn rồi để đến sáng mai cũng không hư đồ đâu.”
Hạ Mộc nói với vài chị dâu không cùng chi, các cô mặt mày hớn hở ra, cùng mẹ chồng nói một tiếng rồi vào nhà lấy đồ.
“Không chê không chê, thịt ngon thế các chị không ngại!”
Dù sau cũng là đồ thừa trong nhà, hơn nữa các cô cũng biết người uống rượu kỳ thật ăn không nhiều, phỏng chừng bàn thịt đều không đụng mấy miếng. Các cô vừa vào, quả thế, đồ ăn đều còn y nguyên trên bàn, may mà lúc đến có cầm vài cái thau nhỏ, bèn đem thịt đổ vào, món khác nhau thì để riêng ra. Sau đó bịt kín rồi xách nước đá đi về.
Nhà Hạ Mộc gia có một cái tủ lạnh lớn dùng để đông đá, vào hè, đá thật sự rất hữu dụng. Tỷ như có đôi khi đồ ăn buổi trưa không ăn hết, Hạ Mộc cùng Trần Cự không thích để tủ lạnh, cảm giác không quá sạch sẽ, vì thế lấy đá bỏ vào thau, rồi để đồ ăn thừa lên trên hoặc ngâm vào giữa. Làm thế đồ ăn sẽ không bị hư, lại không lo lắng tủ lạnh có vi khuẩn. Tuy bọn họ có ba cái tủ lạnh lớn, chia tầng để chứa thực phẩm, nhưng đồ ăn thừa buổi trưa thật sự không muốn bỏ vào tủ chút nào.
Về phần tiền điện, hai người đâu để ý chút tiền đó, cho nên muốn làm gì thì làm.
Nếu không phải sợ bị nói, kỳ thật Trần Cự rất vui lòng đổ đồ ăn thừa bỏ. Nhưng từ lúc bị Hạ Mộc phê bình, cho dù trong nhà có tiền, nhưng không phải để lãng phí thế này. Bình thường lúc nấu cơm đều ước lượng mà nấu, để không dư quá nhiều. Nhưng giống tình huống hôm nay là không thể có biện pháp khống chế, cho nên đồ dư lại không phải chia cho hàng xóm cũng là để mình ăn. Bất quá nếu cho đồ thừa nhà mình đưa hàng xóm cũng quá kỳ.
Người nhà còn được, chứ cho người ngoài Trần Cự không vui, ngay cả Hạ Mộc cũng có chút khiết phích.
Mấy chị dâu đem đồ ăn về nhà, ngày mai có thể ăn được cả ngày. Nhưng phải ngâm nước lạnh để bảo quản, Hạ Mộc cảm thấy chuyện này cũng không có gì, bảo các chị ngày mai ghé lấy thêm nước đá.
Chỉ đăng tại Nhà của Bạch: www.jennybach93.blogspot.com
Bất quá các chị cũng hiểu được, loại sự tình này một vừa hai phải thôi, bằng không tình cảm đôi bên sẽ sứt mẻ. Các chị cũng không ngốc, so với đắc tội thì giao hảo vẫn tốt hơn, tuy cậu thích đàn ông có chút kỳ lạ, nhưng không phải nhà chú nhỏ vẫn còn mấy đứa à!
Ngó mà xem nhà bác cả, được mắt Hạ Mộc, hiện tại người cả nhà đều đến nông trường Hạ Mộc làm việc, nghe bảo công việc đơn giản thoải mái, nhưng tiền lương khá cao đấy!
Haiz, ai biểu nhà bọn họ với Hạ Mộc không đủ gần, so ra vẫn kém bác ruột lắm. Nhưng không sao, trừ bỏ nhà bác họ, nhà mấy chị có quan hệ gần nhất, thôn lý hiện tại ác Hạ Mộc, không ngờ lại tạo cơ hội cho nhà tụi chị.
Về sau cho mấy người đắc tội hối hận xanh ruột nha! Nhóm chị dâu cười thầm. Gà đẻ trứng vàng cứ thế bị mấy người từ bỏ, khóe mắt thật nhỏ, trách không được ngày sống càng tệ, cũng do tự mình mà ra.
Buổi tối Trần Cự rất hưng phấn, hai người làm tình so với bình thường kịch liệt hơn, Hạ Mộc thậm chí ngất mấy lần, cuối cùng mắt mở không lên nổi luôn.
Ngày hôm sau cũng do Trần Cự bưng cháo lên đút cậu, sau đó để cậu  ngủ tiếp.
Trần Cự dọn dẹp chén bát, lại tiễn bước các anh em nhà họ Hạ, đặc biệt Hạ Thụ, hắn là xin phép trở về, không giống Hạ Vi làm việc cho công ty Đan Thiên Vũ, so với Hạ Thụ tự do hơn nhiều. Hạ Vi nghĩ nhà cũng đã hết chuyện, bèn để cha mẹ ở dưới quê thêm vài ngày, bọn họ liền cùng về tiếp tục công tác.
“Ba mẹ, ông con nói qua hai ngày nữa sẽ đến đây ở, đến lúc đó chính thức cùng trong nhà thưa chuyện ạ.”
Năm trước vẫn còn là khách, lúc này là lấy thân phận sui gia đến chào hỏi.
Đêm qua hắn tranh thủ gọi cho Trần lão một cuộc, làm cụ vui vẻ quá chừng, nhất quyết đòi xuống cho bằng được.
Hai đứa này đúng là trời sinh một cặp nha!
“Ừ, ba sẽ chờ bác đến. Con có cần đi đón không?”
Ba Hạ đang ngồi xem thời sự buổi sáng, thấy thằng út giờ này vẫn chưa ló mặt, nguyên nhân sâu xa từ đâu thôi đừng tìm hiểu làm gì, bằng không ông sợ mình nhịn không được đập Trần Cự quá.
“Không cần ạ, có anh con đi cùng nên họ sẽ trực tiếp đến đây luôn.”
Đồng thời còn mang thêm sính lễ tới.
“Vậy để ba với mẹ bây đi dọn dẹp khu phòng kế bên, chờ bác đến có thể thoải mái ở. Nếu A Mộc chưa dậy, con cũng nên đi tuần trang viên đi!”
Ba Hạ cũng không phải loại người nói một đằng làm một nẻo, thằng con coi như buộc chặt với Trần Cự rồi, thôi thì coi như có thêm một thằng con trai đi, cũng đâu thiệt ai.
“Dạ vâng. Vậy làm phiền ba mẹ, cơm trưa cứ để con về làm là được ạ.”
Nói xong Trần Cự lên lầu thay sang đồ cưỡi ngựa.
“Chờ hôm nào rảnh, con cùng Tiểu Mộc sẽ dạy ba mẹ cưỡi ngựa, sau đó chụp vài bức, đẹp chết mọi người luôn.”
Trần Cự trước khi đi còn không quên soát hảo cảm, quả nhiên ba mẹ Hạ vui ra mặt. Trước kia trong thôn cũng có người cho cưỡi để chụp ảnh, mà ngựa bị ghìm chặt, nửa bước cũng khó đi.
— Hết chương 47 —-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét