Chương 2:
Phương châm thứ nhất: ‘Nam thần, nhất định phải có một thân thể khỏe mạnh, tráng kiện.’
Cho nên đúng 6h sáng hôm sau, Hạ Mộc đã bắt đầu ra ngoài chạy bộ ở sân thể dục của trường, cậu chạy 4 vòng, một vòng dài khoảng 400m, bốn vòng tổng cộng là 1600m, điều này làm cho một tên chưa bao giờ chạy bộ như Hạ Mộc suýt chút trụ không được nằm rạp trên mặt đất.
Vòng đầu tiên hơi thở gấp; vòng thứ 2 tiếng thở tăng thêm một bậc; đến vòng thứ 3 bắt dầu cảm thấy khó thở; vòng cuối cùng, chính là tình trạng hiện giờ của cậu, sống dở chết dở(1) .
(1)lừ đừ, ngoắc ngoải, không chính sinh khí
Chạy bốn vòng mất hết 1 tiếng, Hạ Mộc ơi là Hạ Mộc, mày thật chả có chút tiền đồ gì cả. Tự giễu cợt vài ba câu, Hạ Mộc bước từng bước nặng nề đến căn tin của trường, mua 4 phần bữa sáng sau đó mới trở về ký túc xá, lúc này cũng đã sắp 7h, tất cả mọi người gần như đã thức dậy hết.
Mấy tên bạn học kiêm chức bạn cùng phòng nhìn thấy bữa sáng trong tay cậu mừng rỡ hoan hô liên tục, vội vàng chạy tới nhận lấy, sau khi đem phần của Hạ Mộc đặt lên bàn cho cậu, ba người còn lại bắt đầu vui vẻ ăn sáng.
Hạ Mộc đi vào trong phòng tắm, đây cũng là một trong những lý do Hạ Mộc chọn trường Nhất Trung này, ngoại trừ tỉ lệ đậu lên trên cao, phần còn lại chính là cái ký túc xá mới xây được mấy năm này, nhà tắm mỗi phòng đều có, lại khá sạch sẽ đầy đủ tiện nghi, so với thời cấp 2 mấy chục người xếp hàng chờ một cái nhà tắm, bên trong còn chưa chắc có nước nóng thì tốt hơn rất nhiều.
Mà ở Nhất Trung, một ngày 24h đều có nước nóng, cho nên 10 phút sau Hạ Mộc đi ra đã trở thành một mỹ thiếu niên trắng trẻo sạch sẽ.
Phương châm thứ 2: ‘Nam thần, nhất định phải một ngày 24h luôn bảo trì hình tượng đẹp đẽ.
Sau khi tắm xong, lau khô tóc, mặc một bộ quần áo chỉnh tề. Nhìn bộ đồng phục học sinh rõ ràng không có vấn đề gì, Hạ Mộc vẫn nhíu mày một cái.
Thôi, buổi tối trở về rồi tính!
Hiện tại cậu đang học lớp 12, thời gian rất eo hẹp, trước lúc ngủ vào buổi tối vẫn còn dư lại 2 tiếng, vừa vặn có thể dọn dẹp sửa sang lại tủ quần áo một chút. Tuy nhiên, ngày nay cậu sẽ không được nghỉ ngơi, phải làm xong tất cả bài tập, bằng không đến tối còn phải làm bài lấy đâu ra thời gian để làm việc khác.
Mặc vào đồng phục sạch sẽ thơm tho, chỉnh trang lại vạt áo cùng mấy chỗ khác, ít nhiều gì nhìn qua cũng có chút chỉnh tề. Nhưng tóc cần phải cắt tỉa lại mới được, phải để lộ ra cái trán trơn bóng, trước giờ Hạ Mộc luôn để tóc khá dài che mất phần mắt, hơn nữa trên mũi lại còn đeo một cái kính cận màu đen kiểu cũ có gọng khá lớn, trên cơ bản cả gương mặt gần như bị che lấp mất.
Nhìn nhìn cái kính, Hạ Mộc quyết định cuối tuần phải đi đổi một cái kính cận mới và chọn thêm một bộ kính sát tròng, ít nhất cũng phải để lộ ra gương mặt không tệ của mình.
Lại nói đến dung mạo của Hạ Mộc, không phải là loại hình bắt mắt, nhưng lại thuộc loại càng nhìn càng thích, càng xem càng thấy đẹp, vẻ đẹp đó dường như cứ ẩn đi buộc người phải tìm tòi. Hơn nữa bản thân cậu có làn da chẳng thua gì nữ sinh, trắng nõn non mềm y như trẻ con, quả thật làm người ganh tỵ.
“A Mộc, hình như hôm nay nhìn cậu đẹp trai hơn nha?”
Bạn cùng ký túc xá – Quan Vũ, không sai chính là Quan Vũ, cha cậu ta vô cùng say mê bộ phim ‘Tam Quốc Diễn Nghĩa’, mà nhà cậu ta vừa vặn họ Quan, cứ thế mà bị đặt một cái tên trâu bò như thế, báo hại cậu ta từ nhỏ đến lớn đều bị kêu là Quan Công, cậu ta đã không ít lần nháo nhào đòi đổi tên, nhưng đáng tiếc sức chiến đấu quá tra, đến tận bây giờ vẫn còn là Quan Vũ.
Đáng tiếc cái tên Quan Công này bình thường rất nhát gan, hơn nữa vóc người so với Hạ Mộc lại càng nhỏ nhắn.
“Tớ vẫn luôn đẹp trai ngời ngời mà, các cậu giờ mới biết sao?”
Phương Châm 3: ‘Nam thần, phải luôn tự tin, đặc biệt là đối với dung mạo của mình.’
“…”
Quan Vũ im lặng, sau y chưa hề biết Hạ Mộc là một con người tự luyến như thế ta, rõ ràng tối qua vẫn còn âm trầm, bình thường cũng ít khi trò chuyện với khác mà.
“Cậu là Hạ Mộc sao?”
Một tên bạn cùng phòng khác – Vương Thành Tài đưa bàn tay heo của mình nhéo nhéo mặt Hạ Mộc, bạn cùng phòng thứ 2 này a, là một thiến niên cao to tráng kiện, lưng hùm vai gấu lại có thần kinh vô cùng thô, cũng là bạn học cường tráng nhất ở đây, không phải là ‘một trong những’ nha, mà là ‘nhất’ đó.
“Nhảm nhí.”
Đem móng heo vỗ bỏ, Hạ Mộc lườm cái tên này một cái, nhưng đáng tiếc bị cặp kính trước mũi ngăn trở làm đối phương không tiếp thu được tín hiệu.
“Không phải tớ thì còn ai vào đây?”
Chỉnh trang lại quần áo một lần nữa mới ngồi xuống ăn sáng, phần ăn gồm 2 món: một cái bánh tiêu, một chén cháo thịt băm có chút bún, đây là bữa sáng của Hạ Mộc. Tuy rằng cậu rất gầy, cũng khá yếu, nhưng hiện tại cậu đang trong giai đoạn phát triển, cho nên bữa sáng mua cũng tương đối nhiều. Cậu ăn không ngừng miệng mà 3 người kia cũng y như thế.
“Ê, các cậu có phát hiện hay không, hôm nay động tác ăn sáng của Hạ Mộc đẹp mắt hơn trước nha.”
Bạn cùng phòng thứ 3 – Tiễn Hướng Tiền(2), thành tích học tập đứng thứ 20 toàn trường, so với Hạ Mộc nằm trong top 10 có vẻ kém nhiều, nhưng cũng là một học sinh tốt, sức quan sát khá mạnh.
(2)Cái tên này có nghĩa là hướng về phía trước, nhìn về tương lai. Chữ ‘Tiền’ là mặt tiền, phía trước, chứ không phải ‘Tiền’ trong tiền bạc
Hạ Mộc đang ăn phần bún trong cháo của mình, nghe thế mừng đến khóc hận.
Tối hôm qua tại sao Hạ Mộc lại thu được phần ký ức của ‘cậu’ trong tương lai thì cậu đã quên mất, tuy chỉ mới dung hợp được 1 phần, thế nhưng những động tác cử chỉ bình thường đã bắt đầu thay đổi, giống như lúc đầu đã nói, cậu bất giác đã đem mọi thứ trong tương lai làm chuẩn mực cho mình thực hiện.
Ở tương lai ‘cậu’ muốn trở thành nam thần, vì vậy đã đem phần tiền làm công kiếm được đầu tư vào học lễ nghi, âm nhạc, ngoại ngữ…, cuối cùng cậu học thành, nhưng đáng tiếc lại tiêu tốn toàn bộ số tiền mình có, kết quả còn trở thành một tên điểu ty(3)cùng cực.
(3) là tiếng lóng, chỉ những người yếu kém về mọi mặt: không tiền, không nhà, không chỗ dựa, không sự nghiệp, yêu đương thất bại.
Mặc dù ‘cậu’ trong tương lai có thể nó là thập đại toàn năng, nhưng bởi vì không tiền không nhà, cho nên khoảng cách đến vị trí nam thần vẫn xa tầm tay với, đừng nói đi tìm bạn gái, dù là kiếm bạn trai cũng vô cùng trắc trở. Đáng thương nhất chính là cả 30 năm trong tương lai ‘cậu’ chưa từng nói chuyện yêu đương hẹn hò, cũng chưa từng nếm trải hương vị phụ nữ ra làm sao!!
‘Cậu’ đã từng hối hận vô số lần, tại sao thời niên thiến bản thân không chịu bồi dưỡng, như vậy cậu sẽ có nhiều thời gian học tập nhiều hơn, sau đó tìm được một công việc tốt, chỉ cần có tiền có tài có sắc có cả khí chất, cho dù là người bình thường cũng có thể trở thành nam thần.
Có lẽ ‘Hạ Mộc’ ở tương lai oán niệm quá mạnh, đến lúc chết đã thành công làm Hạ Mộc tiếp thu ký ức của ‘cậu’, vì vậy bắt đầu từ hôm nay, cậu sẽ thực hiện kế hoạch trở thành nam thần của mình.
Nếu đạt tới cấp độ nam thần thì cũng sẽ thành một chàng trai đầy hứa hẹn trong tương lai, tất cả vì em gái đáng yêu sau này nha. Chính xác, Hạ Mộc muốn làm nam thần, chính là vì theo đuổi bạn gái, thật chẳng có tiền đồ mà. Tuy nhiên cân nhắc đến ‘cậu’ trong tương lai mãi đến 30 năm sau mà vẫn chưa nói chuyện yêu đương lần nào, cũng có chút đồng tình ~~.
Không muốn tương lai bản thân đi vào con đường thê lương đó, Hạ Mộc đương nhiên phải liều mạng. Cậu cũng không tin, đời này sớm thế đã tự bồi dưỡng mình theo con đường nam thần, còn không tìm được bạn gái sao?
“Này, cậu có phát hiện hay không? Hạ Mộc hôm nay nhìn đẹp trai hơn nha~~.”
“Mấy cậu cũng thấy thế hả?”
“Ừ, ừ …”
Tụi nữ sinh trong lớp tụm lại một bên nói khẽ, nhưng thấy ánh mắt đảo loạn của mấy nhỏ cũng rất dễ nhìn ra tụi nó chỉ nhìn vào một hướng, chính là chỗ Hạ Mộc đang ngồi. Vào lúc này, Hạ Mộc dáng vẻ đoan chính tràn đầy sức sống ngồi đó đọc sách, chẳng giống lúc trước ngồi hơi gù lưng lại không có chút tinh thần nào.
Phương châm 4: ‘Nam thần, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng phải luôn bảo trì dung nhan dáng vẻ, dù cho chỉ có một tư thế ngồi cũng phải biểu hiện hoàn mỹ.’
Động tác lật sách không nhanh không chậm, ngay cả ngón tay cầm gáy sách cũng phải nhẹ nhàng ngay ngắn.
Hạ Mộc đã chậm rãi từng chút từng chút dung hợp ký ức của tương lai, tuy rằng có rất nhiều thứ cậu cần phải học qua vài lần mới có thể thông hiểu nhuẫn nhuyễn, thế nhưng Hạ Mộc có lòng tin bản thân nhất định sẽ làm được, đồng thời còn muốn học thêm nhiều thứ, chân chính trở thành mỹ nam thập toàn thấp mỹ.
Hạ Mộc lên lớp nghiêm túc nghe giảng, luôn bảo trì nghiêm chỉnh tư thế ngồi đoan chính, chưa một lần loan hạ thắt lưng, dáng ngồi ngay ngắn thẳng tắp cũng khiến giáo viên đều nhìn cậu nhiều hơn thường ngày, phát hiện học sinh trước giờ không thích môn Ngữ Văn của mình nay lại ngẩng đầu ưỡn ngực nghe giảng, vô cùng bất ngờ.
Cuối cùng, giáo viên cho bài tập sau đó kết thúc tiết dạy, thời gian nghĩ giữa giờ khoảng 10 phút Hạ Mộc cũng không dám buông lỏng, cố gắng làm được bao nhiêu thì làm, buổi tối cậu còn muốn dành thời gian dọn dẹp tủ quần áo nữa! Mặc dù phần lớn đều là đồng phục học sinh, nhưng cũng có mấy bộ thường phục, phải sắp xếp ngay ngắn một phen.
Hạ Mộc ngồi ngay ngắn tỉ mỉ viết đáp án vào vở bài tập, lúc trước khi viết sai chữ cậu sẽ gạch bỏ ngoằn ngoèo, sau đó viết tiếp bên cạnh, thậm chí có lúc cậu còn dùng bút xóa để bôi bỏ rồi viết chồng lên, sau khi tiếp thu ký ức trong tương lai, cậu mới biết cách làm này không đúng.
Lúc thi tốt nghiệp trung học còn có một mục kiểm tra sách vở, nếu vở bài tập không sạch đẹp thì không được điểm mục này.
Cho nên hiện tại, việc đầu tiên cậu cần phải làm chính là bỏ thói quen xấu này, rồi từng bước một cải tạo chính mình.
“Hạ Mộc, tuần này cậu có về nhà không?” Vương Thành Tài ngồi ở phía sau Hạ Mộc, kéo kéo áo cậu hỏi.
“Không có, chỉ ngồi xe đã mất hơn một tiếng, tuy rằng nhà ta không thiếu chút tiền xe này, thế nhưng vừa đến nhà đã tốn hết nửa ngày, còn không bằng ở lại trường xem thêm vài cuốn sách.”
Hạ Mộc khẽ lắc đầu, nhà cậu ở thành Nam Sung, cậu vốn muốn trường cấp 3 Nam Sung học, nhưng cha mẹ lại cảm thấy ở thành phố tốt hơn, cho nên đã đưa cậu đến Thành Đô thi, may mắn là cậu đã thi đậu, làm cho cha mẹ cùng anh em trong nhà vui vẻ đến mấy ngày.
Đặc biệt là anh hai với chị ba, kỳ thực năm đó hai người họ cũng có thể thi đậu vào khu Thành Đô này, nhưng năm đó nhà có tới 2 người chuẩn bị học cấp 3, họ lại là đôi long phượng thai, chi phí học trong thành phố cao hơn nhiều ở tỉnh lẻ, mà nhà họ phải chịu phí gấp đôi cho 2 người, cha mẹ bất đắc dĩ mới có thể để họ học cấp 3 ở tỉnh. Cũng may là mấy năm gần đây trong nhà dựa vào cái tiệm sang lại của người khác buôn bán được chút tiền lời, mỗi tháng cũng thu được một khoản gần 20 ngàn cố định, hoàn toàn có thể trang trải nổi chi phí cho Hạ Mộc học ở thành phố. Trước đó, anh chị đã lên đại học cũng không có uất ức gì, còn nói chỉ cần thêm 1 năm nữa là có thể tốt nghiệp đi tìm việc làm đỡ đàn cho gia đình, bản thân cậu cũng tìm được 2 phần công việc làm gia sư ngoài giờ học, vì thế trên cơ bản ngoại trừ tiền học phí ra, cha mẹ cũng không tốn quá nhiều tiền chi tiêu cho cậu.
Quan trọng nhất là, anh chị rất yêu thương đứa em nhỏ hơn mấy tuổi này, bình thường lúc nghỉ đông hoặc nghỉ hè trở về còn cho cậu tiền tiêu vặt, hơn nữa bản thân cậu lại để dành khá nhiều tiền, vì thế Hạ Mộc có thể xem là một tiểu Phú ông, nghĩ đến sổ tiết kiệm kia, Hạ Mộc vui vẻ đến cười ra tiếng. Tiền lì xì mấy năm nay được cha mẹ cùng anh chị cho, cậu để dành đã hơn 1 vạn, làm sao cậu không vui cho được.
Nghĩ đến thứ cần tiêu tiền trước đây, số tiền kia đã đủ cho cậu chi tiêu trong 2 năm qua, không cần phải xin tiền ba mẹ.
Xem ra tối nay không chỉ dọn dẹp tủ quần áo, còn phải ôn lại nội dung học tập 2 năm qua, sau đó mới bắt đầu luyện tập cái khác.
Đầu tiên, đơn giản nhất chính là nhạc khí, cậu dự định sẽ giống tương lai học tiêu, vì thế không cần tốn quá nhiều tiền, cũng không cần tìm giáo viên chuyên môn dạy, cậu đã có ký ức này, chỉ cần chăm chỉ luyện tập là được.
Chú thích:
Hình ảnh về cây tiêu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét