Chương 3:
Chủ nhật, Hạ Mộc thay một bộ thường phục đi đến một tiệm nhạc cụ cách trường không xa, cũng không biết ban đầu là ai dẫn đầu mở tiệm nhạc cụ gần Nhất Trung này nhưng hiện tại xung quanh đây cũng có khá nhiều, tuy nhiên tiệm này là tiệm đông khách nhất, mỗi ngày đều có học sinh ra ra vào vào học tập nhạc khí.
Đương nhiên Hạ Mộc không phải đến học nhạc khí, mà là đến mua nhạc cụ, cậu muốn mua một cây tiêu.
Cân nhắc đến vấn đề tiền bạc hiện có, Hạ Mộc không có mua loại tiêu đến mấy ngàn đồng kia, mà lựa chọn một cây ngọc bình tiêu* có giá bảy, tám trăm là được, thử thổi một chút, đương nhiên âm điệu cậu thổi khá đứt quãng, thế nhưng âm sắc so với loại chỉ có vài chục đến hai ba trăm đồng thì tốt hơn nhiều, chính là giá cả có vẻ hơi mắc.
Được rồi, giá một cây ngọc bình tiêu thật sự khá đắt, Hạ Mộc cũng không muốn làm mình ủy khuất, huống hồ so với học đàn, cái giá này cậu vẫn chấp nhận nổi.
Kỳ thực mà nói, quá trình Hạ Mộc học tập về sau đã vô cùng thoải mái, ít nhất cậu không cần phải đóng học phí, chỉ cần mua nhạc cụ về, sau đó tự mình ở ký túc xá chăm chỉ luyện tập để từ từ dung hợp ký ức, như vậy dù tiết kiệm học phí, cậu vẫn có thể thực hiện được kế hoạch trở thành nam thần của mình.
Sau khi mua tiêu về, Hạ Mộc tìm được một chỗ vắng vẻ ở sân thể dục sau trường để luyện tập, nơi này cách khá xa ký túc xá cùng lớp học, phía ngoài có một con đường lớn, không cần lo lắng sẽ ảnh hưởng đến bất kỳ ai.
“Toe toe~~ “
Lúc bắt đầu do không thuần thục kỹ thuật Hạ Mộc thổi ra tiếng đương nhiên không mấy êm tai, thậm chí có thể nói khó nghe, nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của cậu, cậu luyện tập vô cùng châm chỉ lại chuyên tâm, tuy rằng phần nhiều là những tiếng xuỵt xuỵt toe toe thế này.
Được rồi, khuyết điểm này cậu vẫn có thể nhẫn nại, tất cả cũng vì một nam thần tương lai nha.
“A Mộc, cậu mới đi đâu về đó?”
Quan Vũ từ nhà trở về, mang về khá nhiều đồ ăn, kết quả lúc về tới lại không cái tên luôn canh giữ trong ký túc xá như Hạ Mộc, mặt khác hai người còn lại cũng chưa trở lại.
“Tớ ra sân thể dục để luyện tiêu.”
Quơ quơ cây tiêu trên tay, sau đó mới đặt nó vào hộp một cách cẩn thận nhẹ nhàng, cây tiêu này e rằng phải đồng hành với cậu rất nhiều năm, cho nên cần phải bảo dưỡng tỉ mỉ mới được.
“Đây là cái gì vậy?”
Quan Vũ lại thấy trên bàn Hạ Mộc có để một cái túi, bên trong chứa khá nhiều đĩa, lấy ra mấy cái lật qua lật lại xem thử cư nhiên toàn bộ đều là đĩa dạy phát âm ngoại ngữ, có tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Anh, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, thậm chí có cả tiếng Nhật cùng tiếng Hàn.
“Cậu mua nhiều đĩa ngoại ngữ như thế làm gì?”
“Học a!”
Những thứ này đều do hôm này lúc cậu đi mua tiêu sẵn tiện tạt vào nhà sách mua mấy thứ luôn, những thứ này đều nằm trong phần ký ức đó nhưng do cậu chưa từng luyện tập nên vẫn còn khá lạ lẫm, tuy nhiên không sao cả, cậu đã mua một đống đĩa thế này, bình thường lúc làm làm bài tập có thể nghe một chút, vừa nghe vừa nhẩm theo, cậu tin chỉ một thời gian ngắn nữa thôi cậu sẽ thông thạo mấy loại ngôn ngữ này, đương nhiên đây chỉ giới hạn ở khâu nghe, đọc và phát âm giao tiếp, còn về phần viết, cần phải dành nhiều thời gian hơn để học mới được.
“Tớ không có nghe lầm chứ? Nhiều loại như thế mà cậu muốn học hết sao?”
Quan Vũ không dùng ánh mắt nhìn nhân loại để nhìn bạn tốt, A Mộc sẽ không phải bị cái gì ‘dựa’ vào đi!
“Cậu làm sao học hết?”
“Chậm rãi học là được mà! Đây cũng không quá gấp, có thể đem việc này xem như cơ hội giải tỏa áp lực a, cậu cũng biết chương trình học lớp 12 rất nặng mà.”
Hạ Mộc nhún vai một cái, cậu đã biết bạn cùng phòng thấy được nhất định sẽ hỏi, thế nhưng lén lén lút lút học lại không tiện, dù sao bọn họ còn phải ở chung với nhau đến hết một năm nay nữa, không thể cứ lén lút trong khoảng thời gian dài như thế mãi được? Cũng đâu phải đi trộm đồ, cứ đường đường chính chính học thì sợ người ta biết cái gì chứ.
“Được rồi, nếu cậu thật cho là như vậy thì không sao cả!”
Quan Vũ cũng biết người bạn thân này không phải là dạng không biết nặng nhẹ,
“Cậu lại muốn đi đâu nữa hả?”
“Tớ muốn đến tiệm kính đối diện đổi kính cận, sẽ nhanh về thôi, cậu có muốn ăn gì không? Tớ mua giúp cho.”
Nhìn đồng hồ cũng sắp 5h30 rồi, lúc này cũng nên ăn cơm thôi.
“Cậu mua 2 hộp cơm tẻ với một phần thịt xào đi, mấy món khác thì khỏi, tớ có mang khá nhiều đồ ngon từ nhà tới nè.”
“OK.”
Làm xong thủ thế, Hạ Mộc mang giày rồi đi ra ngoài.
Về phần 2 người khác, bọn họ hình như ăn tối xong mới về, Quan Vũ cùng Hạ Mộc thân thiết hơn một chút, chỉ cần Hạ Mộc ở lại ký túc xá, mỗi lần về nhà y sẽ sớm quay lại trường, còn mang theo rất nhiều đồ ngon do mẹ Quan nấu cho cậu bồi bổ thân thể.
Cậu muốn đổi một cái gọng mới, phần tròng kính mới thay cách đây không lâu, chỉ cần mài lại một chút là xài được, may nhờ cái kính cũ có gọng khá lớn. Lại mua thêm một bộ kính áp tròng, tổng cộng mất hết 600 đồng, vì để tạo cho bản thân hình tượng tốt, Hạ Mộc liều mạng, mặc dù vẫn có chút không nỡ dùng tiền.
Hơn nữa một cái kính cận có thể dùng rất lâu, đây coi như đầu tư lâu dài đi, xài tiền để bồi dưỡng phẩm chất, Hạ Mộc cảm thấy vẫn có thể chấp nhận được, chỉ là hôm nay đã thâm hụt hết vài ngàn rồi, dù không tính đến cây ngọc tiêu, kính mắt với chồng đĩa nhỏ kia, đầu phải hàng rẻ tiền, đương nhiên cũng không phải loại cao cấp.
“Món đùi gà kho này ăn ngon thật nha, Quan Vũ, tay nghề mẹ cậu tuyệt thật.”
Hạ Mộc đã lâu chưa ăn được món do mẹ nấu, cho nên ăn được món của mẹ Quan đặc biệt đã thèm.
“Tất nhiên rồi, tay nghề mẹ tớ là tuyệt nhất đó.”
Quan Vũ giơ giơ ngón cái lên, tuy bình thường y khá nhút nhát, nhưng nếu đơn độc ở cùng bạn thân sẽ sáng sủa hoạt bát hơn nhiều.
“Đáng tiếc trù nghệ của cậu lại không được chân truyền gì cả.”
Hạ Mộc giơ ngón tay út ra so một chút cho Quan Vũ xem.
“Nói bậy, trù nghệ của tớ rõ ràng phải cỡ này nha.”
Quan Vũ giơ ngón áp út lên.
“… Có khác nhau sao?”
Còn không phải đều vô cùng kém cỏi sao.
“Đương nhiên là có, ngón áp út so với ngón út lớn hơn mà, hơn nữa cậu còn bấm mất một khúc ngón út nữa.”
Quan Vũ dựa vào lí lẽ biện luận, trù nghệ của y mới không có hỏng bét như vậy đâu nhá, tốt xấu gì y cũng nấu mì ăn liền được mà.
“…”
Đổ mồ hôi, thì ra còn có cách so như vậy sao? Bạn học Quan Vũ chỉ có thể nấu mì ăn liền à.
Hai người nhanh chóng giải quyết sạch cơm cùng mấy món ăn, bao quát luôn cả phần thịt xào Hạ Mộc mua về.
“Không ăn thịt xào không phải người Tứ Xuyên, hôm nay mẹ tớ lại không có nấu thịt xào này, làm tớ thèm muốn chết.”
Căn tin trường lại không có món này, cho nên bình thường y đều về nhà nhờ mẹ nấu cho ăn đỡ thèm, nhưng xui xẻo là hôm nay lại không có, vì thế mẹ Quan mới dùng mấy món ngon khác dụ dỗ con mình.
“Chính xác, tớ cũng ghiền món này.”
Nam sinh vốn là động vật ăn thịt, Hạ Mộc cũng là nam sinh, tuy rằng thỉnh thoảng cậu cũng ăn mấy bữa cơm thỏ, nhưng cậu vẫn có chấp nhiệm với thịt nha.
“Ha ha, tớ còn thích ăn bò kho nữa, tuần sau về nhờ mẹ nấu cho ăn, tối lại đây tớ giấu thêm mấy chai bia đem vô, thế nào, được không?”
Đừng thấy cái tên Quan Vũ này nhát gan mà lầm, y chả chịu yên phận chút nào, cực thích mấy trò mạo hiểm, mỗi lần đều kéo Hạ Mộc vô chung, bởi vì Hạ Mộc là học sinh tốt trong mắt giáo viên, cho dù tình cờ phạm lỗi cũng sẽ được tha thứ.
“Bò kho thì có thể, bia thôi dẹp đi.”
Mặc dù biết uống bia nhiều chưa chắc có bụng bia, nhưng cậu vẫn không muốn mạo hiểm như vậy, nam thần có bụng bia còn là nam thần được sao? Hạ Mộc quả thực không dám nhìn thẳng vào hậu quả đó.
“Ờ, vậy thôi!”
Quan Vũ không thể làm gì khác hơn là bỏ qua ý nghĩ mạo hiểm này, mặc dù không có bia, thế nhưng vẫn có đồ uống khác thay thế mà, A Mộc chắc sẽ không từ chối.
“Hai cậu ăn cơm chưa?”
Tiễn Hướng Tiền xách theo 2 cái túi về tới.
“Ăn rồi, còn cậu?”
Hạ Mộc ăn xong rồi dọn dẹp xong mấy hộp cơm trên bàn ném vào thùng rác bên ngoài, còn lấy khăn giấy đem bàn lau khô sạch sẽ, dù sao cái bàn này ngoại trừ ăn cơm còn phải dùng để học tập, làm nam thần trong tương lai, cũng không thể lôi thôi lếch thếch được.
“A Mộc, gần đây cậu làm sao vậy?”
Trước kia nha, Hạ Mộc dữ lắm là lấy khăn giấy lau tượng trưng vài cái, làm gì giống bây giờ tỉ mỉ lau chùi từng ngóc ngách thế này.
“Các cậu không hiểu đâu mà.”
Hạ Mộc bình tĩnh trả lời, đồng thời đem sách vở để tự học vào buổi tối lấy ra.
“Đúng rồi, mấy cậu làm xong hết bài tập chưa?”
Trưa hôm nay, Hạ Mộc đã làm xong bài tập, hiện cố ý nhắc nhở hai người kia đừng quên.
“… Chưa có xong đâu.”
Điểm bài tập tự học buổi tối cũng sẽ được tính, thế mà bây giờ mấy tên này vẫn chưa làm xong, nhất định sẽ bị phê bình cho mà xem!
“Vậy còn không mau làm đi?”
Quả thật, Hạ Mộc phục 2 người họ sát đất, về nhà thì về đi, vậy mà ngay cả bài tập cũng không nhớ làm là sao.
“Cho tớ mượn chép đi mà.”
Quan Vũ nhanh chóng vọt tới trước mặt Hạ Mộc năn nỉ.
“Không được.” Không chút nghĩ ngợi cự tuyệt yêu cầu đó, cho bạn chép bài tập không phải muốn bạn tốt mà là đang hại bạn mới đúng, trước mắt cách kỳ thi Đại học chỉ còn một năm ngăn ngủi, cứ đưa cho Quan Vũ chép bài tập thế này là muốn kết quả thi của y có trứng vịt giao cho ba Quan mẹ Quan sao?
“… Đừng tuyệt tình như thế mà.” Nhìn thấy Hạ Mộc đanh mặt, Quan Vũ đã biết Hạ Mộc tuyệt đối không cho y chép bài bài tập rồi, không thể làm gì khác hơn đành trở lại bàn của mình nghiêm túc làm làm, gặp phải đề không hiểu sẽ hỏi Hạ Mộc.
Mà Tiễn Hướng Tiền liền so với Quan Vũ tốt hơn nhiều, dù sao cũng đứng thứ 20 toàn trường, trên cơ bản bài tập đối với cậu ta sẽ không quá khó khăn.
“Nếu tớ tuyệt tình sẽ không chỉ cậu thế này nhá.”
Hạ Mộc gõ gõ đầu Quan Vũ, nhấc ghế đặt bên cạnh y ngồi xuống, trong tay cầm một cuốn Pháp Văn đọc đọc, cậu dùng phương pháp này vừa dung hợp ký ức, vừa thuần thục Pháp Văn, lại tăng lên tri thức.
“Hehe, cám ơn cậu nhiều nhiều nha~~, A Mộc !”
Quan Vũ cười khúc khích vài tiếng sau đó bắt đầu vùi đầu khổ luyện, y mới sẽ không thật sự nghĩ A Mộc tuyệt tình đâu! Y biết A Mộc là muốn tốt cho y nên mới cự tuyệt, nếu không phải quan tâm y ai lại đi quản thành tích y có tốt hay không, thi đại học có được hay không, nói không chừng lòng còn mừng thầm vì thiếu mất một đối thủ đấy!
Ngốc thật! Trong lòng mắng thầm bạn tốt một câu, may mà cái tên này chút ngốc nghếch, lại không có nhiều tâm nhãn, vì thế nên khi bị cậu cự tuyệt cũng không nghĩ quá nhiều. Nghĩ đến ký ức trong tương lai, ai ai cũng chế nhạo Hạ Mộc, nói cậu không biết tự lượng sức mình, cứ đem tất cả tiền bạc kiếm được đổ vào mấy chuyện không đâu, kết quả đến hơn 30 tuổi mà một người bạn gái cũng chẳng có.
Không tiền không nhà không xe, một tên nhân viên quèn ‘3 không’ như cậu luôn là mục tiêu để mọi người chế nhạo, cuối cùng Hạ Mộc cũng không còn đến cái buổi hợp mặt bạn bè sau này nữa.
Chú ý:
Ngọc bình tiêu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét